Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 59
Nghiêm Nghĩa Tuyên giương mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc mà hỏi lại hắn: "Có thể có vấn đề gì chứ?"
"Đã ký kết giá cả với cậu rồi, đến lúc đó một phân cũng sẽ không thiếu, cậu không cần phải lo lắng." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.
Kỷ Linh nhíu nhíu mày, nói: "Tôi không phải ý này. Trước mắt tiền mặt của Nghiêm thị khá căng thẳng đi, khoảng thời gian này trải qua thay đổi quản lý, sau đó lại phải trấn an thị trường, khởi công vài tòa nhà, mở rộng ba bốn tuyến thương mại, nhưng Nghiêm thị còn tồn nhiều bất động sản ở trong tay đi."
Kỷ Linh kéo ghế dựa lại gần bàn sách của Nghiêm Nghĩa Tuyên, cẩn thận mà phân tích: "Lúc ấy kế hoạch rạp chiếu của tôi là suy xét tình hình tài chính Nghiêm thị hiện tại, căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ bày ra thế trận lớn. Nhưng sau khi anh mở hội nghị, lại nói muốn mở rộng quy mô, đối với Nghiêm thị mà nói, đột nhiên kéo dài bước chân như vậy, là quá lỗ mãng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn lẳng lặng mà nghe hắn nói, cũng không nói gì, Kỷ Linh thấy anh ta không hé răng, dứt khoát chọc thẳng, trực tiếp hỏi: "Trong hội nghị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Nghĩa Lễ trừ việc nói muốn thu mua tôi, có phải còn đề ra chuyện khác không, có phải còn bức bách anh không? Mạch tài chính của Nghiêm thị sẽ đoạn sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không trả lời vấn đề của Kỷ Linh, mà cũng từ trên ghế đứng thẳng người lên, dựa vào bàn sách của mình, tiến sát Kỷ Linh, đến gần tới mức cơ hồ mặt dán mặt.
Anh ta nói: "Nếu tôi nói tôi thiếu tiền, cậu có thể cho tôi sao?"
Kỷ Linh: "..."
Tài chính Nghiêm thị một khi có một lỗ hổng, cũng không phải Kỷ Linh có thể lấp được.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy bộ dạng câm nín của hắn, bật cười, lần này lại cầm cái kẹp, kẹp lên trên mũi Kỷ Linh.
"..." Kỷ Linh bắt lấy tay anh ta, đoạt lấy cái công cụ cố định giấy trong tay, hiếm khi bực bội mà nói, "Tôi đang nói chính sự."
Cảm giác như đi ngược với bình thường, Kỷ Linh đang nói chính sự, còn Nghiêm Nghĩa Tuyên lại chỉ lo dùng động tác nhỏ để tán tỉnh.
Xem ra Nghiêm Nghĩa Tuyên tuy không chút để ý, nhưng tâm tình tựa hồ không tồi, cũng không giống như bộ dạng công ty có vấn đề.
Nhưng Kỷ Linh vẫn muốn làm rõ ràng, hắn kiên trì bền bỉ mà nói: "Tuy tôi không cho anh được tiền, nhưng có thể giúp anh phân tích xem xét, cùng nhau ứng phó Nghiêm Nghĩa Lễ."
Cách nói của hắn làm Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười: "Cậu biến Nghiêm Nghĩa Lễ thành cái gì vậy? Quái thú hả?"
Ngón tay Nghiêm Nghĩa Tuyên gõ gõ mặt bàn, rốt cuộc không đi loanh quanh nữa, nói: "Ngày đó Nghiêm Nghĩa Lễ đầu tiên là nói muốn thu mua công ty cậu, bị tôi dùng La gia chắn lại xong, hắn liền đưa ra ý đã làm là phải làm lớn, chỉ đầu tư mấy rạp chiếu phim thì quá thiếu phóng thoáng, tất cả mọi người đều đồng ý."
Nghiêm Nghĩa Tuyên mỉm cười, nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ tuy cùng tôi đối nghịch, nhưng liên quan tới lợi ích công ty thì hắn sẽ không gây tổn hại. Lần này tôi cũng đồng ý quan điểm của hắn, lúc mới bắt đầu bố trí kế hoạch, tôi đưa ra ý chúng ta có thể chiếm cổ phần, nhưng quyền kinh doanh vẫn giao cho cậu, những người khác đồng ý theo."
"Còn chuyện tài chính, ít nhất thì hiện tại không có vấn đề gì." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.
Kỷ Linh nghe anh ta nói nhẹ nhàng, nhưng khẳng định lúc ấy đã phải trải qua một trận tranh cãi, Kỷ Linh ẩn ẩn cảm thấy giữa quá trình đó còn khuyết thiếu phân đoạn nào đó, nhưng chỗ nào không đúng lại không thể nói ra được, cũng không cách nào thông qua đôi câu của Nghiêm Nghĩa Tuyên để suy đoán ra tình huống cụ thể.
Hắn còn muốn hỏi lại, đột nhiên ánh mắt quét đến tài liệu trên bàn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở hai bên bàn sách, hai người dựa thật sự gần, chiếc bàn giữa bọn họ từ lúc đầu đã bày đầy văn kiện.
Máy tính Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng đang mở, thời điểm hắn vào cửa, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang dùng máy tính, rõ ràng là đang làm việc.
Kỷ Linh nheo lại đôi mắt, cúi đầu xem tài liệu trên bàn.
Hắn nhìn nhìn, sau đó trực tiếp duỗi tay lật những tờ giấy đó, cầm lên tay cẩn thận đọc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không ngăn cản hắn, mà lẳng lặng ở một bên chờ.
Kỷ Linh thấy là văn kiện từ cố vấn tài chính Diệp Văn Tâm, Kỷ Linh đã từng tìm bà để bổ sung vốn, nhưng giữa đường bị Nghiêm Nghĩa Tuyên triệt hạ, từ lần đó Kỷ Linh liền biết Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Diệp Văn Tâm hẳn là đi lại rất gần.
Kỷ Linh xem đủ rồi, buông đồ trong tay xuống, từng câu từng chữ hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh đây là muốn làm cái gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Kỷ Linh có chút nôn nóng, bám riết không tha hỏi: "Anh hạch toán tài sản là muốn làm gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn không chính diện trả lời Kỷ Linh, mà hỏi lại Kỷ Linh: "Cậu tin tưởng tôi không?"
Kỷ Linh ngẩn người, không rõ vì cái gì anh ta lại hỏi điều này, nhưng hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nghiêm túc mà nói: "Tin tưởng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên duỗi tay chọc chọc mặt Kỷ Linh, cười nói: "Tôi đây cũng tin tưởng cậu."
Nếu không phải tín nhiệm lẫn nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ không để cho Kỷ Linh nhìn thấy những tư liệu đó.
Nghiêm Nghĩa Tuyên kéo ra khoảng cách với Kỷ Linh, dựa lên trên ghế, đột nhiên vứt bỏ không khí thân mật vừa rồi, dùng một ngữ khí nghiêm túc việc công xử theo phép công nói: "Tôi yêu cầu cậu trợ giúp."
Lời nói cùng ngữ khí của anh ta hình thành sự đối lập.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng loại lời nói này với Kỷ Linh.
Từ khi bọn họ bắt đầu gặp gỡ, Kỷ Linh vẫn luôn ở phía chạy theo, hắn từ một đồ chơi tùy tiện được cứu lên, đến khi có thể cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng chung một chỗ vai sóng vai, tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài.
Hiện giờ hắn nghe được Nghiêm Nghĩa Tuyên nói ra câu nói này, dù rất muốn cười lại không cười nổi.
Hắn rốt cuộc có tư cách trợ lực cho Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi sao.
Kỷ Linh ý thức ra được, anh ta là cố ý.
Ngay từ đầu khi Kỷ Linh đi vào thư phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên đã biết hắn sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, sớm hay muộn cũng sẽ dò hỏi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên căn bản không muốn gạt hắn.
Thật là...
Mặc dù hắn luôn luôn tự tin, lúc này cũng nhịn không được có chút kích động, Kỷ Linh lộ ra thần sắc phức tạp, nói: "Tôi sẽ làm hết khả năng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn thật sâu, nói: "Tôi muốn cậu cơ cấu lại công ty."
Kỷ Linh ở Cẩn Viên từ chiều đến khi mặt trời xuống núi.
Hắn rất ít khi thăm Cẩn Viên vào ban ngày, thời điểm khi màn đêm buông xuống, hắn còn có chút luyến tiếc.
Mắt thấy phải tới giờ ăn cơm, Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh từ thư phòng đi ra, tiến vào đại sảnh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có chút không kiên nhẫn lên.
"Cho nên tôi đã nói không thể bỏ mặc quản giáo được, chỉ cần cho nó chút ngon ngọt, nó sẽ bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước." Anh ta chính là đang nói Nghiêm Duyệt Thi, "Tôi nói trước giờ ăn cơm phải trở về, kết quả là vẫn không nghe lời, nhất định buộc tôi phải ra tay bắt về."
Kỷ Linh nghĩ thầm, Nghiêm Duyệt Thi cũng thật không biết tế thủy trường lưu gì cả, lần đầu tiên đã không tuân thủ lời hẹn, chọc Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận rồi, khỏi nghĩ tới lần tiếp theo đi.
Mắt thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên đang rút điện thoại ra gọi cho tài xế, Nghiêm Duyệt Thi đột nhiên từ bên ngoài vọt vào trong phòng, làm hai người hoảng sợ.
Nghiêm tiểu thư khi ra cửa còn vô cùng phấn khởi, giờ này đôi mắt lại đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, tay bắt lấy vạt áo còn đang phát run.
Sắc mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên nháy mắt thay đổi, đi lên giữ chặt cô, hỏi cô: "Đã có chuyện gì?"
Nghiêm Duyệt Thi liếc mắt nhìn anh hai một cái, nghẹn ngào nói: "Giờ anh hai không cần nhọc lòng nữa, bọn em đã chia tay rồi."
Kỷ Linh ở bên cạnh kinh hãi.
Hóa ra Hứa Căng bỏ ra nửa ngày đi cầu cạnh, muốn gặp Nghiêm Duyệt Thi, chính là vì chia tay sao.
Hứa Căng từ đầu đến cuối luôn do dự ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn không lựa chọn cùng tiến cùng lui với Nghiêm Duyệt Thi, mà là buông tay.
Tâm tình Kỷ Linh tức khắc cũng ác liệt lên, người làm thuyết khách hôm nay là hắn cũng thật oan uổng.
Nghiêm Duyệt Thi một bên khóc, một bên dùng tay lau nước mắt, cô nói: "Giờ thì tốt rồi, anh hai có phải rất vui không, không cần phải nghĩ cách chia rẽ bọn em nữa, tự bọn em tan vỡ rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên mắng: "Em thương tâm, anh làm sao có thể vui được."
Nghiêm Duyệt Thi nghe xong những lời này, rốt cuộc chịu không nổi, nhào vào lồng ngực Nghiêm Nghĩa Tuyên khóc thành tiếng.
"Em nói em cái gì cũng không để bụng, em cái gì cũng có, chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, chính là vì cái gì vẫn không được?"
Nghiêm Duyệt Thi bắt lấy quần áo Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Vì cái gì em nói em không sợ gì cả, mà vẫn không cách nào đi tiếp chứ?"
Bởi vì người sợ hãi không phải là cô, mà là bản thân Hứa Căng a.
Kỷ Linh có thể nhìn được rõ ràng, lại không cách nào nói ra.
Hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nhìn hắn, hai người đối mắt một chút.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nửa ôm em gái, đưa cô lên trên lầu.
Kỷ Linh thở dài, ngồi lên ghế sô pha bằng gỗ trong đại sảnh, an tĩnh chờ đợi.
Hắn thậm chí còn nghĩ, hôm nay có phải hắn không nên tới không, bất quá cứ kéo dài cũng không phải biện pháp, Hứa Căng nhất định đã sớm hạ quyết tâm rồi mới có thể tới tìm Kỷ Linh.
Kỷ Linh cũng không xem trọng tình cảm của bọn họ, trong này có quá nhiều vấn đề, hắn vốn nghĩ có lẽ bọn họ ở chung một thời gian rồi sẽ tự nhiên mà tách ra, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
Nghiêm Duyệt Thi lâu như vậy mới trở về, khi trở về thì thương tâm muốn chết, chắc là không cứu vãn được nữa.
Ngày hôm nay Kỷ Linh tới Cẩn Viên, tâm tình lên lên xuống xuống.
Hắn đột nhiên nghĩ đến việc khi nào thì hắn bắt đầu tham dự vào chuyện của Nghiêm gia, mà còn tham dự đến sâu như vậy.
Vừa rồi khi Nghiêm Duyệt Thi đi vào dường như đã coi hắn thành vật trang trí, hoàn toàn không để ý tới, chứng minh hắn đã thuộc vào loại người không cần phải để ý.
Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn đại sảnh quen thuộc, nghĩ đến chiều nay, khi Nghiêm Nghĩa Tuyên nói đến vấn đề tín nhiệm.
Hắn có phải cũng đã gánh lấy sự tín nhiệm này rồi không.
Kỷ Linh rất ít khi có những ý tưởng cổ quái, tựa như bây giờ hy vọng mình có thể dung nhập vào Cẩn Viên vậy, hắn lại lần nữa thở dài, nghĩ thầm mình khả năng đã tới trình độ không thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
"Hiếm khi thấy cậu thở dài." Nghiêm Nghĩa Tuyên đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
"Em gái anh đâu?" Kỷ Linh hỏi.
"Khóc mệt, ngủ trước rồi."
Có thể ngủ cũng tốt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn giết chết gã họ Hứa kia quá."
Kỷ Linh nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, cuối cùng phải có một người chấm dứt."
"Vậy cũng chỉ cho phép Duyệt Thi đá hắn, hắn mà cũng dám bỏ em gái nhà chúng ta." Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận không giữ được.
"..." Kỷ Linh vỗ vỗ vai anh, nói, "Ít nhất chứng minh được hắn xác thật không vì ham tài phú Nghiêm gia. Ở bên em gái nhiều hơn đi, bây giờ là lúc thể hiện giá trị của anh trai."
Hắn nói: "Anh không phải nói không muốn cô ấy lao đầu vào tường sao? Chính là hiện tại tường đã đụng rồi, có thể đỡ lấy cô ấy chữa thương cho cô ấy cũng chỉ có anh thôi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên sâu kín liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, rốt cuộc bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, nói: "Ăn cơm trước đã."
Kỷ Linh nói: "Thôi, tôi đi về đây."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghi hoặc: "Cậu hôm nay không được sao?"
Người này cư nhiên hỏi đến tự nhiên như vậy, đến tột cùng có chút tự giác hay không, Kỷ Linh cười nói: "Hôm nay anh ở bên em gái đi."
Hắn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị rời đi, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Hơn nữa phải nhanh chóng trở về sắp xếp việc anh phân phó mà, không phải sao?"
"Đã ký kết giá cả với cậu rồi, đến lúc đó một phân cũng sẽ không thiếu, cậu không cần phải lo lắng." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.
Kỷ Linh nhíu nhíu mày, nói: "Tôi không phải ý này. Trước mắt tiền mặt của Nghiêm thị khá căng thẳng đi, khoảng thời gian này trải qua thay đổi quản lý, sau đó lại phải trấn an thị trường, khởi công vài tòa nhà, mở rộng ba bốn tuyến thương mại, nhưng Nghiêm thị còn tồn nhiều bất động sản ở trong tay đi."
Kỷ Linh kéo ghế dựa lại gần bàn sách của Nghiêm Nghĩa Tuyên, cẩn thận mà phân tích: "Lúc ấy kế hoạch rạp chiếu của tôi là suy xét tình hình tài chính Nghiêm thị hiện tại, căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ bày ra thế trận lớn. Nhưng sau khi anh mở hội nghị, lại nói muốn mở rộng quy mô, đối với Nghiêm thị mà nói, đột nhiên kéo dài bước chân như vậy, là quá lỗ mãng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn lẳng lặng mà nghe hắn nói, cũng không nói gì, Kỷ Linh thấy anh ta không hé răng, dứt khoát chọc thẳng, trực tiếp hỏi: "Trong hội nghị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Nghĩa Lễ trừ việc nói muốn thu mua tôi, có phải còn đề ra chuyện khác không, có phải còn bức bách anh không? Mạch tài chính của Nghiêm thị sẽ đoạn sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không trả lời vấn đề của Kỷ Linh, mà cũng từ trên ghế đứng thẳng người lên, dựa vào bàn sách của mình, tiến sát Kỷ Linh, đến gần tới mức cơ hồ mặt dán mặt.
Anh ta nói: "Nếu tôi nói tôi thiếu tiền, cậu có thể cho tôi sao?"
Kỷ Linh: "..."
Tài chính Nghiêm thị một khi có một lỗ hổng, cũng không phải Kỷ Linh có thể lấp được.
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy bộ dạng câm nín của hắn, bật cười, lần này lại cầm cái kẹp, kẹp lên trên mũi Kỷ Linh.
"..." Kỷ Linh bắt lấy tay anh ta, đoạt lấy cái công cụ cố định giấy trong tay, hiếm khi bực bội mà nói, "Tôi đang nói chính sự."
Cảm giác như đi ngược với bình thường, Kỷ Linh đang nói chính sự, còn Nghiêm Nghĩa Tuyên lại chỉ lo dùng động tác nhỏ để tán tỉnh.
Xem ra Nghiêm Nghĩa Tuyên tuy không chút để ý, nhưng tâm tình tựa hồ không tồi, cũng không giống như bộ dạng công ty có vấn đề.
Nhưng Kỷ Linh vẫn muốn làm rõ ràng, hắn kiên trì bền bỉ mà nói: "Tuy tôi không cho anh được tiền, nhưng có thể giúp anh phân tích xem xét, cùng nhau ứng phó Nghiêm Nghĩa Lễ."
Cách nói của hắn làm Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười: "Cậu biến Nghiêm Nghĩa Lễ thành cái gì vậy? Quái thú hả?"
Ngón tay Nghiêm Nghĩa Tuyên gõ gõ mặt bàn, rốt cuộc không đi loanh quanh nữa, nói: "Ngày đó Nghiêm Nghĩa Lễ đầu tiên là nói muốn thu mua công ty cậu, bị tôi dùng La gia chắn lại xong, hắn liền đưa ra ý đã làm là phải làm lớn, chỉ đầu tư mấy rạp chiếu phim thì quá thiếu phóng thoáng, tất cả mọi người đều đồng ý."
Nghiêm Nghĩa Tuyên mỉm cười, nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ tuy cùng tôi đối nghịch, nhưng liên quan tới lợi ích công ty thì hắn sẽ không gây tổn hại. Lần này tôi cũng đồng ý quan điểm của hắn, lúc mới bắt đầu bố trí kế hoạch, tôi đưa ra ý chúng ta có thể chiếm cổ phần, nhưng quyền kinh doanh vẫn giao cho cậu, những người khác đồng ý theo."
"Còn chuyện tài chính, ít nhất thì hiện tại không có vấn đề gì." Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.
Kỷ Linh nghe anh ta nói nhẹ nhàng, nhưng khẳng định lúc ấy đã phải trải qua một trận tranh cãi, Kỷ Linh ẩn ẩn cảm thấy giữa quá trình đó còn khuyết thiếu phân đoạn nào đó, nhưng chỗ nào không đúng lại không thể nói ra được, cũng không cách nào thông qua đôi câu của Nghiêm Nghĩa Tuyên để suy đoán ra tình huống cụ thể.
Hắn còn muốn hỏi lại, đột nhiên ánh mắt quét đến tài liệu trên bàn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở hai bên bàn sách, hai người dựa thật sự gần, chiếc bàn giữa bọn họ từ lúc đầu đã bày đầy văn kiện.
Máy tính Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng đang mở, thời điểm hắn vào cửa, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang dùng máy tính, rõ ràng là đang làm việc.
Kỷ Linh nheo lại đôi mắt, cúi đầu xem tài liệu trên bàn.
Hắn nhìn nhìn, sau đó trực tiếp duỗi tay lật những tờ giấy đó, cầm lên tay cẩn thận đọc.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không ngăn cản hắn, mà lẳng lặng ở một bên chờ.
Kỷ Linh thấy là văn kiện từ cố vấn tài chính Diệp Văn Tâm, Kỷ Linh đã từng tìm bà để bổ sung vốn, nhưng giữa đường bị Nghiêm Nghĩa Tuyên triệt hạ, từ lần đó Kỷ Linh liền biết Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Diệp Văn Tâm hẳn là đi lại rất gần.
Kỷ Linh xem đủ rồi, buông đồ trong tay xuống, từng câu từng chữ hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh đây là muốn làm cái gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Kỷ Linh có chút nôn nóng, bám riết không tha hỏi: "Anh hạch toán tài sản là muốn làm gì?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn không chính diện trả lời Kỷ Linh, mà hỏi lại Kỷ Linh: "Cậu tin tưởng tôi không?"
Kỷ Linh ngẩn người, không rõ vì cái gì anh ta lại hỏi điều này, nhưng hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nghiêm túc mà nói: "Tin tưởng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên duỗi tay chọc chọc mặt Kỷ Linh, cười nói: "Tôi đây cũng tin tưởng cậu."
Nếu không phải tín nhiệm lẫn nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ không để cho Kỷ Linh nhìn thấy những tư liệu đó.
Nghiêm Nghĩa Tuyên kéo ra khoảng cách với Kỷ Linh, dựa lên trên ghế, đột nhiên vứt bỏ không khí thân mật vừa rồi, dùng một ngữ khí nghiêm túc việc công xử theo phép công nói: "Tôi yêu cầu cậu trợ giúp."
Lời nói cùng ngữ khí của anh ta hình thành sự đối lập.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng loại lời nói này với Kỷ Linh.
Từ khi bọn họ bắt đầu gặp gỡ, Kỷ Linh vẫn luôn ở phía chạy theo, hắn từ một đồ chơi tùy tiện được cứu lên, đến khi có thể cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng chung một chỗ vai sóng vai, tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài.
Hiện giờ hắn nghe được Nghiêm Nghĩa Tuyên nói ra câu nói này, dù rất muốn cười lại không cười nổi.
Hắn rốt cuộc có tư cách trợ lực cho Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi sao.
Kỷ Linh ý thức ra được, anh ta là cố ý.
Ngay từ đầu khi Kỷ Linh đi vào thư phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên đã biết hắn sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, sớm hay muộn cũng sẽ dò hỏi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên căn bản không muốn gạt hắn.
Thật là...
Mặc dù hắn luôn luôn tự tin, lúc này cũng nhịn không được có chút kích động, Kỷ Linh lộ ra thần sắc phức tạp, nói: "Tôi sẽ làm hết khả năng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn thật sâu, nói: "Tôi muốn cậu cơ cấu lại công ty."
Kỷ Linh ở Cẩn Viên từ chiều đến khi mặt trời xuống núi.
Hắn rất ít khi thăm Cẩn Viên vào ban ngày, thời điểm khi màn đêm buông xuống, hắn còn có chút luyến tiếc.
Mắt thấy phải tới giờ ăn cơm, Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh từ thư phòng đi ra, tiến vào đại sảnh.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có chút không kiên nhẫn lên.
"Cho nên tôi đã nói không thể bỏ mặc quản giáo được, chỉ cần cho nó chút ngon ngọt, nó sẽ bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước." Anh ta chính là đang nói Nghiêm Duyệt Thi, "Tôi nói trước giờ ăn cơm phải trở về, kết quả là vẫn không nghe lời, nhất định buộc tôi phải ra tay bắt về."
Kỷ Linh nghĩ thầm, Nghiêm Duyệt Thi cũng thật không biết tế thủy trường lưu gì cả, lần đầu tiên đã không tuân thủ lời hẹn, chọc Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận rồi, khỏi nghĩ tới lần tiếp theo đi.
Mắt thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên đang rút điện thoại ra gọi cho tài xế, Nghiêm Duyệt Thi đột nhiên từ bên ngoài vọt vào trong phòng, làm hai người hoảng sợ.
Nghiêm tiểu thư khi ra cửa còn vô cùng phấn khởi, giờ này đôi mắt lại đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, tay bắt lấy vạt áo còn đang phát run.
Sắc mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên nháy mắt thay đổi, đi lên giữ chặt cô, hỏi cô: "Đã có chuyện gì?"
Nghiêm Duyệt Thi liếc mắt nhìn anh hai một cái, nghẹn ngào nói: "Giờ anh hai không cần nhọc lòng nữa, bọn em đã chia tay rồi."
Kỷ Linh ở bên cạnh kinh hãi.
Hóa ra Hứa Căng bỏ ra nửa ngày đi cầu cạnh, muốn gặp Nghiêm Duyệt Thi, chính là vì chia tay sao.
Hứa Căng từ đầu đến cuối luôn do dự ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn không lựa chọn cùng tiến cùng lui với Nghiêm Duyệt Thi, mà là buông tay.
Tâm tình Kỷ Linh tức khắc cũng ác liệt lên, người làm thuyết khách hôm nay là hắn cũng thật oan uổng.
Nghiêm Duyệt Thi một bên khóc, một bên dùng tay lau nước mắt, cô nói: "Giờ thì tốt rồi, anh hai có phải rất vui không, không cần phải nghĩ cách chia rẽ bọn em nữa, tự bọn em tan vỡ rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên mắng: "Em thương tâm, anh làm sao có thể vui được."
Nghiêm Duyệt Thi nghe xong những lời này, rốt cuộc chịu không nổi, nhào vào lồng ngực Nghiêm Nghĩa Tuyên khóc thành tiếng.
"Em nói em cái gì cũng không để bụng, em cái gì cũng có, chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, chính là vì cái gì vẫn không được?"
Nghiêm Duyệt Thi bắt lấy quần áo Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Vì cái gì em nói em không sợ gì cả, mà vẫn không cách nào đi tiếp chứ?"
Bởi vì người sợ hãi không phải là cô, mà là bản thân Hứa Căng a.
Kỷ Linh có thể nhìn được rõ ràng, lại không cách nào nói ra.
Hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nhìn hắn, hai người đối mắt một chút.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nửa ôm em gái, đưa cô lên trên lầu.
Kỷ Linh thở dài, ngồi lên ghế sô pha bằng gỗ trong đại sảnh, an tĩnh chờ đợi.
Hắn thậm chí còn nghĩ, hôm nay có phải hắn không nên tới không, bất quá cứ kéo dài cũng không phải biện pháp, Hứa Căng nhất định đã sớm hạ quyết tâm rồi mới có thể tới tìm Kỷ Linh.
Kỷ Linh cũng không xem trọng tình cảm của bọn họ, trong này có quá nhiều vấn đề, hắn vốn nghĩ có lẽ bọn họ ở chung một thời gian rồi sẽ tự nhiên mà tách ra, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
Nghiêm Duyệt Thi lâu như vậy mới trở về, khi trở về thì thương tâm muốn chết, chắc là không cứu vãn được nữa.
Ngày hôm nay Kỷ Linh tới Cẩn Viên, tâm tình lên lên xuống xuống.
Hắn đột nhiên nghĩ đến việc khi nào thì hắn bắt đầu tham dự vào chuyện của Nghiêm gia, mà còn tham dự đến sâu như vậy.
Vừa rồi khi Nghiêm Duyệt Thi đi vào dường như đã coi hắn thành vật trang trí, hoàn toàn không để ý tới, chứng minh hắn đã thuộc vào loại người không cần phải để ý.
Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn đại sảnh quen thuộc, nghĩ đến chiều nay, khi Nghiêm Nghĩa Tuyên nói đến vấn đề tín nhiệm.
Hắn có phải cũng đã gánh lấy sự tín nhiệm này rồi không.
Kỷ Linh rất ít khi có những ý tưởng cổ quái, tựa như bây giờ hy vọng mình có thể dung nhập vào Cẩn Viên vậy, hắn lại lần nữa thở dài, nghĩ thầm mình khả năng đã tới trình độ không thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
"Hiếm khi thấy cậu thở dài." Nghiêm Nghĩa Tuyên đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
"Em gái anh đâu?" Kỷ Linh hỏi.
"Khóc mệt, ngủ trước rồi."
Có thể ngủ cũng tốt.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn giết chết gã họ Hứa kia quá."
Kỷ Linh nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, cuối cùng phải có một người chấm dứt."
"Vậy cũng chỉ cho phép Duyệt Thi đá hắn, hắn mà cũng dám bỏ em gái nhà chúng ta." Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận không giữ được.
"..." Kỷ Linh vỗ vỗ vai anh, nói, "Ít nhất chứng minh được hắn xác thật không vì ham tài phú Nghiêm gia. Ở bên em gái nhiều hơn đi, bây giờ là lúc thể hiện giá trị của anh trai."
Hắn nói: "Anh không phải nói không muốn cô ấy lao đầu vào tường sao? Chính là hiện tại tường đã đụng rồi, có thể đỡ lấy cô ấy chữa thương cho cô ấy cũng chỉ có anh thôi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên sâu kín liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, rốt cuộc bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, nói: "Ăn cơm trước đã."
Kỷ Linh nói: "Thôi, tôi đi về đây."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nghi hoặc: "Cậu hôm nay không được sao?"
Người này cư nhiên hỏi đến tự nhiên như vậy, đến tột cùng có chút tự giác hay không, Kỷ Linh cười nói: "Hôm nay anh ở bên em gái đi."
Hắn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị rời đi, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Hơn nữa phải nhanh chóng trở về sắp xếp việc anh phân phó mà, không phải sao?"
Tác giả :
Mạc Tâm Thương