Khó Để Buông Tay
Chương 2: Không phải cô đã bán con bé cho tôi rồi ư?
Cao Hi Hi ôm ba lô đứng một góc trong hành lang trước chỗ ngồi của mình, lúc này ngoại trừ chỗ của cô bé còn trống cả phòng học đã chật kín người. Cô bé thu tầm mắt lại, ánh mắt thất vọng đã hơi ươn ướt.
“Cao Hi Hi mẹ cậu sao vẫn chưa đến?” Một bạn học từ đằng sau đi đến, cô nàng chải hai bím tóc xinh đẹp, sau đó vuốt ra hai bên, rồi lại chỉnh phía đằng sau lại. Cao Hi Hi đã học cách tết tóc một thời gian vì cô bé biết rõ Cao Tử Quần không thể tết cho mình đẹp được như vậy. Từ mẫu giáo cô bé đã để tóc ngắn, sau này, lúc cô bé đã có chút quyền tự quyết, cô bé nằng nặc đòi để tóc dài.
Hi Hi cắn môi, không muốn nói cho bạn mình sự thật, cô bé không muốn người khác biết nó không có mẹ “Mẹ tớ có việc không thể đến được.”
“Thế sao cậu không gọi bố cậu đến?” Bé kia lại hỏi.
Hi Hi buồn bực nói: “Ông ấy cũng bận.”
Cô bạn thở dài một hơi: “Thật đáng thương.”
Tim Hi Hi khẽ run lên, cô bé há hốc miệng bảo: “Không phải như vậy.” Cô bé đương nhiên không muốn để người khác thương hại mình.
“Này, Cao Hi Hi, xuống đây” Trần Thiệu Thần đeo ba lô đứng dưới lầu gọi tên cô bé.
Hi Hi giống như được đại xá: “Tớ xuống dưới đây, tạm biệt” Cô bé chưa bao giờ cảm thấy Trần Thiệu Thần lại đáng yêu như lúc này.
Trần Thiệu Thần vừa mới lên lớp một, lúc nào rãnh cũng đến tìm Hi Hi, nhìn thấy bạn mình hình như không vui, cậu hỏi: “Chú không đến ư?”
Hi Hi quay sang, khẽ hừ một tiếng.
“Vậy chúng ta đi ăn một chút gì đi, tớ đã bảo với mẹ tớ rồi, bà ấy sẽ đến tiệm bánh ga tô đón chúng ta.”
Hi Hi quay người nhìn vào phòng học, lại nhìn xuống đồng hồ thấy đã qua hơn nửa thời gian, có vẻ như bố nó thật sẽ không đến, khuôn mặt tràn trề hụt hẫng.
“Đi thôi.” Cô bé ỉu xìu nói.
Thường ngày Cao Hi Hi thích ăn đủ tất cả các loại bánh ngọt. Hôm này, nhìn thấy gì cô bé cũng chẳng có cảm giác ngon miệng.
“Dạ cho cháu hai lát bánh ga tô, một cốc trà sữa, một cốc nước chanh, cậu còn ăn gì nữa không?” Trần Thiệu Thần nghiêng đầu hỏi.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bé trai dễ thương, dịu dàng nở nụ cười: “Em đợi một lát nhé.”
Hi Hi lấy ví tiền ra, Trần Thiệu Thần liền rút tiền. Cô bé hơi ngạc nhiên.
“Cậu tớ bảo, là một người đàn ông trong ví lúc nào cũng phải có nhiều tiền.” Miệng cậu bé nhếch lên, hùng hồn nói.
Khóe miệng Hi Hi giật giật, chỉ là một đứa con nít còn bảo là đàn ông, đúng là không biết xấu hổ.
Hai nhóc chọn một chỗ gần cửa sổ, Trần Thiệu Thần mang đĩa bánh đủ hình đủ dạng đến. Hi Hi nhìn ra cửa sổ, tâm trạng u sầu.
Một lát sau.
“Thần Thần, tớ gặp mẹ tớ rồi.” Hi Hi lấy ống hút đâm vào cốc trà sữa.
“Hả… mẹ cậu sao?” Trần Thiệu Thần nhịn không được cất cao giọng.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Hi Hi nhíu mày: “ Hai ngày trước có một người phụ nữ đến tìm tớ.”
“Hai ngày trước ư?”
“Đúng vậy, cậu và mẹ cậu đã đi du lịch mấy ngày nay rồi.”
“Cậu chắc chắn đó là mẹ cậu chứ?” Giọng Trần Thiệu Thần đầy hồi hộp.
Hi Hi lắc đầu: “Bà ấy chỉ nói bà ấy là bạn của mẹ tớ, nhưng tớ biết bà ấy là mẹ tớ.”
“Sao cậu biết được?”
“Cậu ngốc à, tớ đã nhìn thấy hình bà ấy rồi mà. Cậu quên rồi ư,là tấm hình trong phòng sách của bố tớ kìa.”
Trần Thiệu Thần như bừng tỉnh hiểu ra.
Lãnh Tây nghe Cao Tử Quần nói đi họp phụ huynh, nên cô cũng đến trường đi lui đi tới nhìn mấy vòng, cuối cùng tìm thấy Hi Hi đang ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, lòng cô đột nhiên vui mừng. Vừa định đi đến chỗ con, điện thoại di động bỗng reo lên, là điện thoại của em trai cô.
“Chị, chị đang ở đâu đấy?” Giọng nói Lãnh Lượng tràn đầy lo lắng: ”Bố, ông ấy vào viện rồi.”
Cô nhìn con gái, thầm hít sâu: “Chị về liền đây.” Ánh mắt cô chần chừ mấy giây, cuối cùng cũng xoay người bước đi.
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Thần Hi vào tiệm bánh, Hi Hi đang giúp Trần Thiệu Thần làm bài tập về nhà. Cô đứng từ xa nhìn hai đứa, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó giống cô ấy như đúc.
Xa cách bảy năm, liệu Lãnh Tây có thể trở về với đứa con thương yêu của mình không?
Thần Hi lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ kia.
“Hi Hi, Thần Thần nhanh thu dọn sách vở về thôi.”
“Cô à, đêm nay con có thể ngủ lại nhà cô được không?” Hi Hi chớp chớp mắt nói với mẹ Thần Thần.
Thần Hi đưa tay vuốt mái tóc cô bé: “Con hãy gọi điện nói cho bố con một tiếng.”
Hi Hi quay mặt lại: “Con không muốn nói chuyện với ông ấy.”
Thần Hi hiển nhiên hiểu được suy nghĩ của cô bé, cô lấy điện thoại gọi qua, một lát sau điện thoại được kết nối.
“Tử Quần, Hi Hi đang ở chỗ của em.”
Hi Hi hóng tai lên nghe, đầu kia không biết nói gì đó.
“Chúng em đang ở tiệm bánh ngọt phía đông cổng trường, vậy được, lát nữa gặp lại.” Thần Hi dập máy: “Bố con đang trao đổi với cô giáo.”
“Bố đã đến đây ư?” Hi Hi bỗng nhiên vui mừng.
Thần Hi gật đâu: “Cô bé ngốc.”
“Rõ ràng bố bảo là bố có việc mà.”
Trần Thiệu Thần khoát tay: “Cậu không hiểu rồi, đàn ông ấy lúc nào cũng nói một đằng mà nghĩ một nẻo.”
Thần Hi cau mày.
“Mẹ, thành ngữ này con dùng như vậy đúng không?”
“Lại là cậu dạy cho con đúng không?” Thần Hi bó tay, rốt cục cô cũng hiểu vì sao Trần Trạm Bắc không muốn con trai mình tiếp xúc gần gũi với Tống Khinh Dương.
Cao Tử Quần nhanh chóng đến đó, anh mặc một bộ vest đen, toàn thân toát lên một vẻ rất nghiêm túc khiến người khác không dám đến gần.
Ông ấy đến ký hợp đồng ư? Hi Hi oán thầm.
Nhưng cô bé vui vẻ hớn hở ra mặt, tâm tư cô bé thật dễ thỏa mãn: “Bố, cô giáo của con nói gì vậy?”
Cao Tử Quần nhìn thẳng vào mắt cô bé, hơi sững sờ, bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ vừa mới gặp kia.
“Bố..” Hi Hi kéo tay bố.
Cao Tử Quần nhíu mày: “Con nghĩ là cô giáo đã khen con ư, không có, cô giáo bảo con luôn đọc truyện tranh trong giờ học. Nếu con còn như vậy, về nhà bố sẽ quăng hết đống truyện đó.”
“Con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học đâu.” Hi Hi cam đoan.
“Không được đọc trong giờ học.” Cao Tử Quần lập lại, Hi Hi vễnh môi làm nũng.
Thần Hi nhìn thấy hai bố con quấn quýt nhau, cô hơi có chút khó xử. Trong đầu vẫn nhớ đến cuộc điện thoại trước đó. Nếu như bố con không hợp nhau, Lãnh Tây muốn đưa bé đi cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng tình hình bây giờ đối với cô ấy có lẽ không có lợi lắm.
~~~~
Trên đường về nhà, Hi Hi ngồi trên xe ngủ thiếp đi. Có lẽ hôm nay cô bé rất vui, lúc ngủ còn cười khúc khích một vài lần khiến Cao Tử Quần có chút ngạc nhiên.
Đến nơi, Cao Tử Quần bế con gái vào. Vừa vào đến nhà, Hi Hi liền tỉnh, cô bé choàng qua cổ bố: “Bố, vừa rồi con vừa mới mơ một giấc mơ.”
Cao Tử Quần đặt Hi Hi xuống sô pha, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc cho con gái: “Oh…” giọng của anh hơi cao lên: “Thế con mơ thấy gì?”
Hi Hi ấp úng: “Con nói nhưng bố không được giận đấy.” Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn anh.
Cao Tử Quần trầm mặc: “Được, con nói đi.”
“Con mơ thấy mẹ.” Hi Hi nhướng mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Cao Tử Quần hơi chựng lại nhưng ánh mắt vẫn bình thản như nước: “Được rồi, đi tắm đi, rồi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đến lớp.” Anh không nói gì nữa.
Hi Hi cảm thấy hụt hẫng, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm ngùi làm thinh.
Trong giấc mơ, có người nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, buộc cho cô hai bím tóc xinh đẹp. Khi cô bé nhìn thấy rõ diện mạo người đó, thì mới phát hiện đúng là người phụ nữ hôm trước đến tìm cô.
“Mẹ, mẹ…” Trong giấc mơ cô bé nhẹ nhàng nỉ non.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Chính bản thân anh cũng rất kinh ngạc vì sao anh lại đang lái xe về phía đông. Trên đường rải rác vài người. Anh dừng xe lại ven đường, nhìn vào một dãy nhà trệt phía trước. Từ khi ông Lãnh đầu tư thất bại, Lãnh gia đã chuyển đến nơi này, họ đã sống ở đây bảy năm. Khu nhà này sắp được quy hoạch nên cũng sẽ nhanh chóng bị phá hủy để xây dựng thành một khu thương mại trong tương lai.
Trong bóng tối, nương theo ánh đèn đường rọi xuống anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc đang từ phía sau đi đến. Cô hơi cúi đầu, trên tay mang theo túi to, có lẽ là rất nặng, một đoạn đường cô đã đổi tay không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Cao Tử Quần có chút xót xa, anh nhìn từ trên khuôn mặt dần xuống đôi bàn chân rồi dừng lại ở đôi tay cô.
Lãnh Tây không nhanh không chậm đi đến, lúc đi ngang qua chiếc xe, cô vô thức nhìn qua. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cô nhất thời không thể che dấu được sự kinh ngạc.
Cao Tử Quần nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.
Hai người lặng thinh đứng đối diện nhau.
“Cao tổng đã muộn thế này rồi vẫn đến đây đi dạo ư.” Lãnh Tây cố gắng bình tĩnh, cô nhàn nhạt mở miệng nói. Giọng cô vẫn như nhiều năm trước, rất dễ nghe nhưng lại mang theo chút gì đó lạnh nhạt.
Cao Tử Quần hờ hững nhìn cô: “Sao bây giờ mới về?”
Lòng cô thắt lại: “Cao tổng, ngài đang đùa ư, đây là nhà tôi, tôi đương nhiên là về nhà rồi.”
Cao Tử Quần nhìn nụ cười đùa cợt của cô: “Cô hận tôi phải không?
“Hận ư?” Cô khe khẽ lặp lại: “Không, tôi không hận anh. Nếu hận anh có nghĩa là trong tim tôi vẫn còn một vị trí cho anh.” Bảy năm qua cô đã học được cách buông tay.
“Vậy ư?” Cao Tử Quần thản nhiên nói.
“Cao tổng, tôi chỉ muốn con gái của tôi.” Cô một lần nữa đề cập đến vấn đề này.
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn cô: “Không phải cô đã bán con bé cho tôi rồi ư?”
Bỗng chốc cổ họng Lãnh Tây nghẹn lại, khô khốc như bị lửa đốt.
“Cao Hi Hi mẹ cậu sao vẫn chưa đến?” Một bạn học từ đằng sau đi đến, cô nàng chải hai bím tóc xinh đẹp, sau đó vuốt ra hai bên, rồi lại chỉnh phía đằng sau lại. Cao Hi Hi đã học cách tết tóc một thời gian vì cô bé biết rõ Cao Tử Quần không thể tết cho mình đẹp được như vậy. Từ mẫu giáo cô bé đã để tóc ngắn, sau này, lúc cô bé đã có chút quyền tự quyết, cô bé nằng nặc đòi để tóc dài.
Hi Hi cắn môi, không muốn nói cho bạn mình sự thật, cô bé không muốn người khác biết nó không có mẹ “Mẹ tớ có việc không thể đến được.”
“Thế sao cậu không gọi bố cậu đến?” Bé kia lại hỏi.
Hi Hi buồn bực nói: “Ông ấy cũng bận.”
Cô bạn thở dài một hơi: “Thật đáng thương.”
Tim Hi Hi khẽ run lên, cô bé há hốc miệng bảo: “Không phải như vậy.” Cô bé đương nhiên không muốn để người khác thương hại mình.
“Này, Cao Hi Hi, xuống đây” Trần Thiệu Thần đeo ba lô đứng dưới lầu gọi tên cô bé.
Hi Hi giống như được đại xá: “Tớ xuống dưới đây, tạm biệt” Cô bé chưa bao giờ cảm thấy Trần Thiệu Thần lại đáng yêu như lúc này.
Trần Thiệu Thần vừa mới lên lớp một, lúc nào rãnh cũng đến tìm Hi Hi, nhìn thấy bạn mình hình như không vui, cậu hỏi: “Chú không đến ư?”
Hi Hi quay sang, khẽ hừ một tiếng.
“Vậy chúng ta đi ăn một chút gì đi, tớ đã bảo với mẹ tớ rồi, bà ấy sẽ đến tiệm bánh ga tô đón chúng ta.”
Hi Hi quay người nhìn vào phòng học, lại nhìn xuống đồng hồ thấy đã qua hơn nửa thời gian, có vẻ như bố nó thật sẽ không đến, khuôn mặt tràn trề hụt hẫng.
“Đi thôi.” Cô bé ỉu xìu nói.
Thường ngày Cao Hi Hi thích ăn đủ tất cả các loại bánh ngọt. Hôm này, nhìn thấy gì cô bé cũng chẳng có cảm giác ngon miệng.
“Dạ cho cháu hai lát bánh ga tô, một cốc trà sữa, một cốc nước chanh, cậu còn ăn gì nữa không?” Trần Thiệu Thần nghiêng đầu hỏi.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bé trai dễ thương, dịu dàng nở nụ cười: “Em đợi một lát nhé.”
Hi Hi lấy ví tiền ra, Trần Thiệu Thần liền rút tiền. Cô bé hơi ngạc nhiên.
“Cậu tớ bảo, là một người đàn ông trong ví lúc nào cũng phải có nhiều tiền.” Miệng cậu bé nhếch lên, hùng hồn nói.
Khóe miệng Hi Hi giật giật, chỉ là một đứa con nít còn bảo là đàn ông, đúng là không biết xấu hổ.
Hai nhóc chọn một chỗ gần cửa sổ, Trần Thiệu Thần mang đĩa bánh đủ hình đủ dạng đến. Hi Hi nhìn ra cửa sổ, tâm trạng u sầu.
Một lát sau.
“Thần Thần, tớ gặp mẹ tớ rồi.” Hi Hi lấy ống hút đâm vào cốc trà sữa.
“Hả… mẹ cậu sao?” Trần Thiệu Thần nhịn không được cất cao giọng.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Hi Hi nhíu mày: “ Hai ngày trước có một người phụ nữ đến tìm tớ.”
“Hai ngày trước ư?”
“Đúng vậy, cậu và mẹ cậu đã đi du lịch mấy ngày nay rồi.”
“Cậu chắc chắn đó là mẹ cậu chứ?” Giọng Trần Thiệu Thần đầy hồi hộp.
Hi Hi lắc đầu: “Bà ấy chỉ nói bà ấy là bạn của mẹ tớ, nhưng tớ biết bà ấy là mẹ tớ.”
“Sao cậu biết được?”
“Cậu ngốc à, tớ đã nhìn thấy hình bà ấy rồi mà. Cậu quên rồi ư,là tấm hình trong phòng sách của bố tớ kìa.”
Trần Thiệu Thần như bừng tỉnh hiểu ra.
Lãnh Tây nghe Cao Tử Quần nói đi họp phụ huynh, nên cô cũng đến trường đi lui đi tới nhìn mấy vòng, cuối cùng tìm thấy Hi Hi đang ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, lòng cô đột nhiên vui mừng. Vừa định đi đến chỗ con, điện thoại di động bỗng reo lên, là điện thoại của em trai cô.
“Chị, chị đang ở đâu đấy?” Giọng nói Lãnh Lượng tràn đầy lo lắng: ”Bố, ông ấy vào viện rồi.”
Cô nhìn con gái, thầm hít sâu: “Chị về liền đây.” Ánh mắt cô chần chừ mấy giây, cuối cùng cũng xoay người bước đi.
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Thần Hi vào tiệm bánh, Hi Hi đang giúp Trần Thiệu Thần làm bài tập về nhà. Cô đứng từ xa nhìn hai đứa, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó giống cô ấy như đúc.
Xa cách bảy năm, liệu Lãnh Tây có thể trở về với đứa con thương yêu của mình không?
Thần Hi lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ kia.
“Hi Hi, Thần Thần nhanh thu dọn sách vở về thôi.”
“Cô à, đêm nay con có thể ngủ lại nhà cô được không?” Hi Hi chớp chớp mắt nói với mẹ Thần Thần.
Thần Hi đưa tay vuốt mái tóc cô bé: “Con hãy gọi điện nói cho bố con một tiếng.”
Hi Hi quay mặt lại: “Con không muốn nói chuyện với ông ấy.”
Thần Hi hiển nhiên hiểu được suy nghĩ của cô bé, cô lấy điện thoại gọi qua, một lát sau điện thoại được kết nối.
“Tử Quần, Hi Hi đang ở chỗ của em.”
Hi Hi hóng tai lên nghe, đầu kia không biết nói gì đó.
“Chúng em đang ở tiệm bánh ngọt phía đông cổng trường, vậy được, lát nữa gặp lại.” Thần Hi dập máy: “Bố con đang trao đổi với cô giáo.”
“Bố đã đến đây ư?” Hi Hi bỗng nhiên vui mừng.
Thần Hi gật đâu: “Cô bé ngốc.”
“Rõ ràng bố bảo là bố có việc mà.”
Trần Thiệu Thần khoát tay: “Cậu không hiểu rồi, đàn ông ấy lúc nào cũng nói một đằng mà nghĩ một nẻo.”
Thần Hi cau mày.
“Mẹ, thành ngữ này con dùng như vậy đúng không?”
“Lại là cậu dạy cho con đúng không?” Thần Hi bó tay, rốt cục cô cũng hiểu vì sao Trần Trạm Bắc không muốn con trai mình tiếp xúc gần gũi với Tống Khinh Dương.
Cao Tử Quần nhanh chóng đến đó, anh mặc một bộ vest đen, toàn thân toát lên một vẻ rất nghiêm túc khiến người khác không dám đến gần.
Ông ấy đến ký hợp đồng ư? Hi Hi oán thầm.
Nhưng cô bé vui vẻ hớn hở ra mặt, tâm tư cô bé thật dễ thỏa mãn: “Bố, cô giáo của con nói gì vậy?”
Cao Tử Quần nhìn thẳng vào mắt cô bé, hơi sững sờ, bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ vừa mới gặp kia.
“Bố..” Hi Hi kéo tay bố.
Cao Tử Quần nhíu mày: “Con nghĩ là cô giáo đã khen con ư, không có, cô giáo bảo con luôn đọc truyện tranh trong giờ học. Nếu con còn như vậy, về nhà bố sẽ quăng hết đống truyện đó.”
“Con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học đâu.” Hi Hi cam đoan.
“Không được đọc trong giờ học.” Cao Tử Quần lập lại, Hi Hi vễnh môi làm nũng.
Thần Hi nhìn thấy hai bố con quấn quýt nhau, cô hơi có chút khó xử. Trong đầu vẫn nhớ đến cuộc điện thoại trước đó. Nếu như bố con không hợp nhau, Lãnh Tây muốn đưa bé đi cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng tình hình bây giờ đối với cô ấy có lẽ không có lợi lắm.
~~~~
Trên đường về nhà, Hi Hi ngồi trên xe ngủ thiếp đi. Có lẽ hôm nay cô bé rất vui, lúc ngủ còn cười khúc khích một vài lần khiến Cao Tử Quần có chút ngạc nhiên.
Đến nơi, Cao Tử Quần bế con gái vào. Vừa vào đến nhà, Hi Hi liền tỉnh, cô bé choàng qua cổ bố: “Bố, vừa rồi con vừa mới mơ một giấc mơ.”
Cao Tử Quần đặt Hi Hi xuống sô pha, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc cho con gái: “Oh…” giọng của anh hơi cao lên: “Thế con mơ thấy gì?”
Hi Hi ấp úng: “Con nói nhưng bố không được giận đấy.” Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn anh.
Cao Tử Quần trầm mặc: “Được, con nói đi.”
“Con mơ thấy mẹ.” Hi Hi nhướng mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Cao Tử Quần hơi chựng lại nhưng ánh mắt vẫn bình thản như nước: “Được rồi, đi tắm đi, rồi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đến lớp.” Anh không nói gì nữa.
Hi Hi cảm thấy hụt hẫng, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm ngùi làm thinh.
Trong giấc mơ, có người nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, buộc cho cô hai bím tóc xinh đẹp. Khi cô bé nhìn thấy rõ diện mạo người đó, thì mới phát hiện đúng là người phụ nữ hôm trước đến tìm cô.
“Mẹ, mẹ…” Trong giấc mơ cô bé nhẹ nhàng nỉ non.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Chính bản thân anh cũng rất kinh ngạc vì sao anh lại đang lái xe về phía đông. Trên đường rải rác vài người. Anh dừng xe lại ven đường, nhìn vào một dãy nhà trệt phía trước. Từ khi ông Lãnh đầu tư thất bại, Lãnh gia đã chuyển đến nơi này, họ đã sống ở đây bảy năm. Khu nhà này sắp được quy hoạch nên cũng sẽ nhanh chóng bị phá hủy để xây dựng thành một khu thương mại trong tương lai.
Trong bóng tối, nương theo ánh đèn đường rọi xuống anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc đang từ phía sau đi đến. Cô hơi cúi đầu, trên tay mang theo túi to, có lẽ là rất nặng, một đoạn đường cô đã đổi tay không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Cao Tử Quần có chút xót xa, anh nhìn từ trên khuôn mặt dần xuống đôi bàn chân rồi dừng lại ở đôi tay cô.
Lãnh Tây không nhanh không chậm đi đến, lúc đi ngang qua chiếc xe, cô vô thức nhìn qua. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cô nhất thời không thể che dấu được sự kinh ngạc.
Cao Tử Quần nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.
Hai người lặng thinh đứng đối diện nhau.
“Cao tổng đã muộn thế này rồi vẫn đến đây đi dạo ư.” Lãnh Tây cố gắng bình tĩnh, cô nhàn nhạt mở miệng nói. Giọng cô vẫn như nhiều năm trước, rất dễ nghe nhưng lại mang theo chút gì đó lạnh nhạt.
Cao Tử Quần hờ hững nhìn cô: “Sao bây giờ mới về?”
Lòng cô thắt lại: “Cao tổng, ngài đang đùa ư, đây là nhà tôi, tôi đương nhiên là về nhà rồi.”
Cao Tử Quần nhìn nụ cười đùa cợt của cô: “Cô hận tôi phải không?
“Hận ư?” Cô khe khẽ lặp lại: “Không, tôi không hận anh. Nếu hận anh có nghĩa là trong tim tôi vẫn còn một vị trí cho anh.” Bảy năm qua cô đã học được cách buông tay.
“Vậy ư?” Cao Tử Quần thản nhiên nói.
“Cao tổng, tôi chỉ muốn con gái của tôi.” Cô một lần nữa đề cập đến vấn đề này.
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn cô: “Không phải cô đã bán con bé cho tôi rồi ư?”
Bỗng chốc cổ họng Lãnh Tây nghẹn lại, khô khốc như bị lửa đốt.
Tác giả :
Dạ Mạn