Khó Để Buông Tay
Chương 11: Bố, con thật sự hy vọng hai người ở bên nhau
Còn nhiều thời gian, bảy năm cô cũng có thể chịu đựng được, giờ đây còn gì mà cô không thể chờ được chứ. Lãnh Tây thở ra, nắm chặt cánh tay Sở Hàng, hai người chậm rãi đi đến cạnh vợ chồng Trần Trạm Bắc: “Trần tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Sở Hàng dửng dưng, trầm tĩnh nói.
Trần Trạm Bắc nhìn anh, ánh mắt có vẻ thích thú. Anh đã nghe Thần Hi nói, trong thành phố vừa mới mở một công ty luật sư, Sở Hàng chính là ông chủ.
Lãnh Tây nở một nụ cười đúng mực: “Thần Hi, tớ cũng không biết bây giờ nên xưng hô thế nào đây nữa. Trước đây tớ chỉ gọi theo cậu, còn bây giờ thì sao?” Dường như mọi việc đều như xưa, cô khẽ nở nụ cười duyên dáng, trêu đùa.
Trần Trạm Bắc cười: “Bây giờ em đã không thể bắt chước Thần Hi gọi được rồi.”
Mọi người bỗng nhiên cười ồ lên.
Lãnh Tây mở miệng: “Thần Hi còn kém tuổi em đấy, em rể, anh thấy cách xưng hô này như thế nào.” Cô nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch.
Thần Hi lặng lẽ không nói gì, mặc hai người họ trêu ghẹo nhau.
Trần Trạm Bắc không khỏi lắc đầu: “Lãnh Tây, em vẫn như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”Anh nhìn qua thấy quai hàm Cao Tử Quần nghiến chặt,Trần Trạm Bắc hiểu rằng, nếu như bọn họ còn ở đây tán gẫu không chừng người nào đó lại nổi cơn. Anh nhanh chóng mời khách khứa ngồi xuống.
Không khí trong bàn ăn không được tự nhiên như bình thường. Lãnh Tây ăn rất ít, phần lớn thời gian cô đều ngắm nhìnHi Hi. Có thể thấy được Cao Tử Quần rất thương yêu con gái, cả bữa ăn đều rất chú ý đến nó.
Hi Hi rất kén ăn, mỗi khi Cao Tử Quần gắp thức ăn vào bát là cô bé lại quay đầu lại trừng mắt nhìn bố mình, Cao Tử Quần cũng chỉ làm ngơ. Trước kia, Cao Tử Quần cũng từng đối với cô như thế.
Lãnh Tây âm thầm thở ra, mải mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái.
Đến lúc Thần Hi đến gần cô cũng không để ý.
“Tớ đã bảo Thiệu Thần lát nữa dẫn Hi Hi lên gác rồi.”
Lãnh Tây chậm rãi quay đầu lại, nâng ly rượu đỏ đung đưa, nhẹ nhàng nhâm nhi, miệng tràn đầy hương rượu.
“Lãnh Tây chuyện trước đây…” Thần Hi còn chưa nói xong, Lãnh Tây đặt ly rượu xuông: “Thần Hi, tớ lên gác trước đây.”
Thần Hi nhìn bóng lưngcô, bất đắc dĩlắc đầu.
Trần Thiệu Thần đến tìm Cao Hi Hi bảo là có món đồ hay muốn cho cô bé xem, Cao Hi Hi rất có phong cách kiêu ngạo nói: “Tớ không thèm, có cái gì mà bố chả mua cho tớ.”
Nghe những lời nói này, Cao Tử Quần rất thoải mái.
Trần Thiệu Thần bị đả kích, nhìn qua Cao Tử Quần. Cao Tử Quần biết rằng hiện tại tâm tìnhcon gái đang rất khó chịu: “Con cùng Thiệu Thần đi chơi đi.”
Cao Hi Hi miễn cưỡng xuống ghế.
“Cậu muốn dẫn tớ đi xem cái gì?” Cao Hi Hi hờ hững nói.
Trần Thiệu Thần nghe theo lời dặn dò của mẹ cậu, dẫn Hi Hi lên thư phòng ở tầng hai: “Lên rồi tớ mới nói cho cậu. Giờ cậu nhắm mắt lại đi, đến khi tớ nói được, cậu mới được mở mắt ra.”
Cậu bé nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn Hi Hi vào trong, làm một biểu tượng chữ “V” với người bên trong rồi rất nhanh liền rời đi.
Tim Lãnh Tây đập thình thịch, tựa như thủy triều dâng lên, sóng đập dữ dội vào bờ.
“Trần Thiệu Thần, đã được chưa đấy? Tớ mở mắt ra á…” Hi Hi nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ như chạm vào nổi lòng của Lãnh Tây. Lãnh Tây nhẹ nhàng bước đến cạnh con gái, từ từ ngồi xuống, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hi Hi.
Hi Hi chầm chậm mở mắt ra, lời nói của cô bé trong nháy mắt mắc nghẹn lại ở cổ họng: “Trần Thiệu Thần.” Đôi môi mọng đỏ há ra không động đậy.
Lãnh Tây cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. Từ từ nhẹ nhàng vươn tay nắmlấy bàn tay trắng nõn kia: “Hi Hi.”
Bóng râm ấm áp, thời gian như đứng lặng.
Hi Hi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đôi mắt kia giống hệt đôi mắt cô bé. Hi Hi không chỉ một lần ảo tưởng sẽ được mẹ gọi mình như thế. Vừa nãy, trên bàn ăn cô bé cũng nhìn thấy Lãnh Tây, nhưng cô vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Lãnh Tây rất hồi hộp, bất an: “Hi Hi.” Cô không biết phải nói gì, cứ tham luyến gọi tên con, đắm đuối nhìn con.
Cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từ từ lấy lại tinh thần, cô bé hít một hơi, cố gắng ưởn ngực, bỗng dưng hất Lãnh Tây ra: “Cô đừng đụng vào con.”
Lãnh Tây đang mang giày cao gót nên bước chân không vững, người lảo đảo, ngã mạnh về phía sau, cô rất nhanh chống tay xuống, chỉ nghe thây một âm thanh rầm, cô nhíu chặt mày.
Hi Hi nhìn thấy vẻ mặt cô đau đớn có chút lo lắng: “Con đi ra đây.”
“Hi Hi, chờ đã…”Lãnh Tây đứng dậy, cổ tay đau đớn, cố cắn răng chịu đựng, gượng nở nụ cười: “Hi Hi, con không muốn gặp ta ư?”
Bước chân Hi Hi dừng lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Lãnh Tây đi đến trước mặt nhìn con gái: “Nếu như Hi Hi đã không cần ta nữa, thì ta sẽ rời khỏi thành phố D, mãi mãi không trở lại.”
Đôi mắt cô nhóc liền ửng đỏ, những giọt nước mắt tuôn ào xuống, cô bé uất ức khóc nghẹn, cắn môi cố không cho tiếng khóc vang lên thành tiếng. Bộ dáng bướng bĩnh này lại hoàn toàn trái ngược với Lãnh Tây.
Lãnh Tây đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, mái tóc cô bé rất mượt mang theo hương táo nhàn nhạt: “Hi Hi thật sự không thích mẹ sao? Không cần mẹ nữa sao?” Thanh âm êm ái nghẹn ngào.
Hi Hi đưa tay qua loa lau nước mắt: “Con ghét cô.”
Lãnh Tây quỳ trên mặt đất, tay run run ôm con gái vào lòng, hơi sữa trẻ con lan tỏa khắp nơi, làm người ta không hiểu sao có cảm giác rất thoải mái.
“Là mẹ sai rồi, Hi Hi cho mẹ cơ hội bù đắp lỗi lầm được không?” Nước mắt Lãnh Tây giàn dụa, mơ hồ không rõ.
Hi Hi bĩu môi, khẽ hừ, nhưng đến cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.
Khóe môi Lãnh Tây từ từ nhếch lên, nước mắt chảy xuống miệng, đắng chát xen lẫn ngọt ngào vui mừng.
Khoảnh khắc này cô đã mong đợi bao lâu rồi, tựa như một thế kỉ dài đằng đẳng. Cảnh này đã diễn ra trong giấc mơ của cô không biết đã bao nhiêu lần, nhiều đến nổi cô đếm không xuể.
Lãnh Tây ôm Hi Hi, nói với con gái rất nhiều, lời nói lộn xộn, cuối cùng hai người họ đều ngồi bệt dưới đất, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ. Ngay cả khi không nói gì cũng rất ấm áp. Có lẽ đây chín là máu mủ, dính chặt không thể kéo đứt.
“Cô đã đi đâu?” Hi Hi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mang theo âm mũi.
Lãnh Tây xúc động, vẻ mặt dịu hiền: “Mẹ làm việc ở thành phố B.”
“Vậy sao từ trước đến nay cô không trở lại thăm con.” Hi Hi hỏi thẳng, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm cô.
Lãnh Tây bối rối, cô phải trả lời con mình thế nào đây.
“Cô và ba con đã ly hôn rồi đúng không?” Cao Hi Hi bạo dạn hỏi.
Lãnh Tây có hơi ngạc nhiên: “Không phải như vậy, việc này sau này mẹ sẽ nói cho con.”
Hi Hi nhíu mày: “Có phải đợi đến khi con trưởng thành không? Hai người thật là kỳ lạ, làm như cái gì con cũng không hiểu hết ấy.”
Lãnh Tây bất giác mỉm cười: “Đúng rồi, Hi Hi của mẹ là thông minh nhất.”
Nhóc con được mẹ khen, hai gò má bỗng đỏ ửng lên, đáng yêu làm người ta không muốn dời mắt.
~~~
Sở Hàng ung dung đứng ngoài ban công lầu hai, anh ngẩng đầu, ánh trăng đêm nay thật mê lòng người, làm người ta bất giác tĩnh tâm. Đã bao lâu rồi anh không ngắm trăng kiểu này nhỉ.
“Luật sư Sở có sở thích tao nhã nhỉ.” Một âm thanh từ phía sau anh vang lên, lạnh lùng, kiêu ngạo.
Sở Hàng xoay người, anh của hôm nay đã không còn là anh chàng sinh viên ngây ngô của năm đó nữa, trên người toát ra một vẻ thành thục chững chạc.
Cao Tử Quần nheo mắt, đi đến bên cạnh, anh ngước đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
“Cao tiên sinh, anh cũng có hứng thú với ánh trăng đêm nay ư?” Sở Hàng bình tĩnh hỏi.
Cao Tử Quần không trả lời liền câu hỏi của anh ta, anh nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, sau lại nhẹ nhàng mở miệng: “Giờ tôi mới biết, đàn ông Sở gia cố chấp như vậy.”
Đối với câu nói châm biếm của anh, sắc mặt Sở Hàng vẫn không thay đổi: “Chẳng phải Cao tiên sinh cũng như vậy sao?” Anh nheo mắt, nếu như không phải vì Cao Tử Quần, anh và Lãnh Tây cũng không phải rơi vào cục diện của hiện tại.
Mấy năm nay anh đã ra sức cố gắng để có thể mang Lãnh Tây quay trở lại với cô của trước kia, nhưng cuối cùng cũng không thể bù đắp nổi.
“Luật sư Sở, anh muốn đấu với tôi ư, tôi khuyên anh một câu, hãy sớm thu hồi ý nghĩ này đi.” Anh lạnh lùng nói: “Con gái của tôi đương nhiên là muốn sống cùng tôi rồi.”
Ánh sáng mờ mịt đan xen, sắc mặt Cao Tử Quần lạnh như băng.
Đúng lúc này Lãnh Tây nắm lấy tay Cao Hi Hi đi ra khỏi phòng, từ xa Hi Hi đã thấy bố, cô bé có chút bối rối nhìn qua Lãnh Tây, rồi gọi: “Bố.”
Cao Tử Quần xoay người lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào Cao Hi Hi, từ đầu đến cuối không có liếc qua Lãnh Tây.
“Hi Hi, về thôi.” Anh dửng dưng nói.
Hi Hi thở dài, quay sang Lãnh Tây nhỏ giọng nói: “Con phải về với bố rồi. Cô phải nhớ kỹ những lời đã nói với con đấy. Uhmmmm….tạm biệt cô.”
Lãng Tây gật đầu: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”
Cô nhóc vui tươi hớn hở chạy đến Cao Tử Quần: “Bố, chúng ta về thôi.”
Sở Hàng đi đến cạnh cô, Lãnh Tây ngước mắt nhìn anh rồi nở một nụ cười: “Anh yên tâm đi.” Sở Hàng gật đầu: “Chúng ta cũng về thôi.”
Lúc ra về cô nhóc vẫn không quên chuyện bị Thiệu Thần gạt, lại không thèm để ý đến cậu bạn, Trần Thiệu Thần bực bội thở phì phò quay về phòng.
Đêm nay là đêm vui vẻ nhất mà cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từng trải qua, tuy rằng cô bé vẫn chưa mở miệng gọi một tiếng “mẹ”, nhưng sự đề phòng cùng oán giận của cô bé đối với Lãnh Tây cũng dần dần giảm bớt.
Trên xe.
Nhóc con ngâm nga khúc ca: “Trước cổng nhà có một cây nho, một chú em xanh non vừa mới nảy mầm…”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Hi Hi, bố nhức đầu.”
Cao Hi Hi liếc nhìn bố: “Vậy con đổi bài khác.”
“Mẹ yêu quý của con, tan tầm về đến nhà…”
Sắc mặt Cao Tử Quần đen xịt: “Cao Hi Hi, con không cần nhắc bố.”
Hi Hi nín bặt, đôi mắt xảo quyệt chớp chớp: “Bố, không phải bố sắp đi Mỹ sao? Đến lúc đó con đến ở cùng cô ấy?”
“Cô ấy là ai?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.
“Thì là cô ấy đó.” Hi Hi nói không lên từ “ Mẹ “ này: “Bố đừng giả vờ với con nữa.”
“Con thấy là có khả năng ấy sao?”Cao Tử Quần hỏi ngược lại.
Cao Hi Hi bất chấp: “Dù sao con cũng không đi Mỹ cùng bố: “Mẹ của Văn Tuyển cũng không phải là mẹ của con. Bố, bố kỳ thật đấy.”
“Không được, con đến ở cùng nội.”
“Con không chịu đâu.” Cao Hi Hi nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận má đỏ ửng lên: “Nội sẽ bắt con luyện công, bố…” Cô bé không muốn phải chịu tội như vậy.
Cô bé ỉu xìu: “Con đảm bảo rằng, khi bố quay lại con chắc chắn sẽ về ở với bố, như vậy có được không? Bố, con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”
Sở Hàng dửng dưng, trầm tĩnh nói.
Trần Trạm Bắc nhìn anh, ánh mắt có vẻ thích thú. Anh đã nghe Thần Hi nói, trong thành phố vừa mới mở một công ty luật sư, Sở Hàng chính là ông chủ.
Lãnh Tây nở một nụ cười đúng mực: “Thần Hi, tớ cũng không biết bây giờ nên xưng hô thế nào đây nữa. Trước đây tớ chỉ gọi theo cậu, còn bây giờ thì sao?” Dường như mọi việc đều như xưa, cô khẽ nở nụ cười duyên dáng, trêu đùa.
Trần Trạm Bắc cười: “Bây giờ em đã không thể bắt chước Thần Hi gọi được rồi.”
Mọi người bỗng nhiên cười ồ lên.
Lãnh Tây mở miệng: “Thần Hi còn kém tuổi em đấy, em rể, anh thấy cách xưng hô này như thế nào.” Cô nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch.
Thần Hi lặng lẽ không nói gì, mặc hai người họ trêu ghẹo nhau.
Trần Trạm Bắc không khỏi lắc đầu: “Lãnh Tây, em vẫn như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”Anh nhìn qua thấy quai hàm Cao Tử Quần nghiến chặt,Trần Trạm Bắc hiểu rằng, nếu như bọn họ còn ở đây tán gẫu không chừng người nào đó lại nổi cơn. Anh nhanh chóng mời khách khứa ngồi xuống.
Không khí trong bàn ăn không được tự nhiên như bình thường. Lãnh Tây ăn rất ít, phần lớn thời gian cô đều ngắm nhìnHi Hi. Có thể thấy được Cao Tử Quần rất thương yêu con gái, cả bữa ăn đều rất chú ý đến nó.
Hi Hi rất kén ăn, mỗi khi Cao Tử Quần gắp thức ăn vào bát là cô bé lại quay đầu lại trừng mắt nhìn bố mình, Cao Tử Quần cũng chỉ làm ngơ. Trước kia, Cao Tử Quần cũng từng đối với cô như thế.
Lãnh Tây âm thầm thở ra, mải mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái.
Đến lúc Thần Hi đến gần cô cũng không để ý.
“Tớ đã bảo Thiệu Thần lát nữa dẫn Hi Hi lên gác rồi.”
Lãnh Tây chậm rãi quay đầu lại, nâng ly rượu đỏ đung đưa, nhẹ nhàng nhâm nhi, miệng tràn đầy hương rượu.
“Lãnh Tây chuyện trước đây…” Thần Hi còn chưa nói xong, Lãnh Tây đặt ly rượu xuông: “Thần Hi, tớ lên gác trước đây.”
Thần Hi nhìn bóng lưngcô, bất đắc dĩlắc đầu.
Trần Thiệu Thần đến tìm Cao Hi Hi bảo là có món đồ hay muốn cho cô bé xem, Cao Hi Hi rất có phong cách kiêu ngạo nói: “Tớ không thèm, có cái gì mà bố chả mua cho tớ.”
Nghe những lời nói này, Cao Tử Quần rất thoải mái.
Trần Thiệu Thần bị đả kích, nhìn qua Cao Tử Quần. Cao Tử Quần biết rằng hiện tại tâm tìnhcon gái đang rất khó chịu: “Con cùng Thiệu Thần đi chơi đi.”
Cao Hi Hi miễn cưỡng xuống ghế.
“Cậu muốn dẫn tớ đi xem cái gì?” Cao Hi Hi hờ hững nói.
Trần Thiệu Thần nghe theo lời dặn dò của mẹ cậu, dẫn Hi Hi lên thư phòng ở tầng hai: “Lên rồi tớ mới nói cho cậu. Giờ cậu nhắm mắt lại đi, đến khi tớ nói được, cậu mới được mở mắt ra.”
Cậu bé nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn Hi Hi vào trong, làm một biểu tượng chữ “V” với người bên trong rồi rất nhanh liền rời đi.
Tim Lãnh Tây đập thình thịch, tựa như thủy triều dâng lên, sóng đập dữ dội vào bờ.
“Trần Thiệu Thần, đã được chưa đấy? Tớ mở mắt ra á…” Hi Hi nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ như chạm vào nổi lòng của Lãnh Tây. Lãnh Tây nhẹ nhàng bước đến cạnh con gái, từ từ ngồi xuống, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hi Hi.
Hi Hi chầm chậm mở mắt ra, lời nói của cô bé trong nháy mắt mắc nghẹn lại ở cổ họng: “Trần Thiệu Thần.” Đôi môi mọng đỏ há ra không động đậy.
Lãnh Tây cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. Từ từ nhẹ nhàng vươn tay nắmlấy bàn tay trắng nõn kia: “Hi Hi.”
Bóng râm ấm áp, thời gian như đứng lặng.
Hi Hi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đôi mắt kia giống hệt đôi mắt cô bé. Hi Hi không chỉ một lần ảo tưởng sẽ được mẹ gọi mình như thế. Vừa nãy, trên bàn ăn cô bé cũng nhìn thấy Lãnh Tây, nhưng cô vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Lãnh Tây rất hồi hộp, bất an: “Hi Hi.” Cô không biết phải nói gì, cứ tham luyến gọi tên con, đắm đuối nhìn con.
Cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từ từ lấy lại tinh thần, cô bé hít một hơi, cố gắng ưởn ngực, bỗng dưng hất Lãnh Tây ra: “Cô đừng đụng vào con.”
Lãnh Tây đang mang giày cao gót nên bước chân không vững, người lảo đảo, ngã mạnh về phía sau, cô rất nhanh chống tay xuống, chỉ nghe thây một âm thanh rầm, cô nhíu chặt mày.
Hi Hi nhìn thấy vẻ mặt cô đau đớn có chút lo lắng: “Con đi ra đây.”
“Hi Hi, chờ đã…”Lãnh Tây đứng dậy, cổ tay đau đớn, cố cắn răng chịu đựng, gượng nở nụ cười: “Hi Hi, con không muốn gặp ta ư?”
Bước chân Hi Hi dừng lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Lãnh Tây đi đến trước mặt nhìn con gái: “Nếu như Hi Hi đã không cần ta nữa, thì ta sẽ rời khỏi thành phố D, mãi mãi không trở lại.”
Đôi mắt cô nhóc liền ửng đỏ, những giọt nước mắt tuôn ào xuống, cô bé uất ức khóc nghẹn, cắn môi cố không cho tiếng khóc vang lên thành tiếng. Bộ dáng bướng bĩnh này lại hoàn toàn trái ngược với Lãnh Tây.
Lãnh Tây đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, mái tóc cô bé rất mượt mang theo hương táo nhàn nhạt: “Hi Hi thật sự không thích mẹ sao? Không cần mẹ nữa sao?” Thanh âm êm ái nghẹn ngào.
Hi Hi đưa tay qua loa lau nước mắt: “Con ghét cô.”
Lãnh Tây quỳ trên mặt đất, tay run run ôm con gái vào lòng, hơi sữa trẻ con lan tỏa khắp nơi, làm người ta không hiểu sao có cảm giác rất thoải mái.
“Là mẹ sai rồi, Hi Hi cho mẹ cơ hội bù đắp lỗi lầm được không?” Nước mắt Lãnh Tây giàn dụa, mơ hồ không rõ.
Hi Hi bĩu môi, khẽ hừ, nhưng đến cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.
Khóe môi Lãnh Tây từ từ nhếch lên, nước mắt chảy xuống miệng, đắng chát xen lẫn ngọt ngào vui mừng.
Khoảnh khắc này cô đã mong đợi bao lâu rồi, tựa như một thế kỉ dài đằng đẳng. Cảnh này đã diễn ra trong giấc mơ của cô không biết đã bao nhiêu lần, nhiều đến nổi cô đếm không xuể.
Lãnh Tây ôm Hi Hi, nói với con gái rất nhiều, lời nói lộn xộn, cuối cùng hai người họ đều ngồi bệt dưới đất, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ. Ngay cả khi không nói gì cũng rất ấm áp. Có lẽ đây chín là máu mủ, dính chặt không thể kéo đứt.
“Cô đã đi đâu?” Hi Hi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mang theo âm mũi.
Lãnh Tây xúc động, vẻ mặt dịu hiền: “Mẹ làm việc ở thành phố B.”
“Vậy sao từ trước đến nay cô không trở lại thăm con.” Hi Hi hỏi thẳng, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm cô.
Lãnh Tây bối rối, cô phải trả lời con mình thế nào đây.
“Cô và ba con đã ly hôn rồi đúng không?” Cao Hi Hi bạo dạn hỏi.
Lãnh Tây có hơi ngạc nhiên: “Không phải như vậy, việc này sau này mẹ sẽ nói cho con.”
Hi Hi nhíu mày: “Có phải đợi đến khi con trưởng thành không? Hai người thật là kỳ lạ, làm như cái gì con cũng không hiểu hết ấy.”
Lãnh Tây bất giác mỉm cười: “Đúng rồi, Hi Hi của mẹ là thông minh nhất.”
Nhóc con được mẹ khen, hai gò má bỗng đỏ ửng lên, đáng yêu làm người ta không muốn dời mắt.
~~~
Sở Hàng ung dung đứng ngoài ban công lầu hai, anh ngẩng đầu, ánh trăng đêm nay thật mê lòng người, làm người ta bất giác tĩnh tâm. Đã bao lâu rồi anh không ngắm trăng kiểu này nhỉ.
“Luật sư Sở có sở thích tao nhã nhỉ.” Một âm thanh từ phía sau anh vang lên, lạnh lùng, kiêu ngạo.
Sở Hàng xoay người, anh của hôm nay đã không còn là anh chàng sinh viên ngây ngô của năm đó nữa, trên người toát ra một vẻ thành thục chững chạc.
Cao Tử Quần nheo mắt, đi đến bên cạnh, anh ngước đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
“Cao tiên sinh, anh cũng có hứng thú với ánh trăng đêm nay ư?” Sở Hàng bình tĩnh hỏi.
Cao Tử Quần không trả lời liền câu hỏi của anh ta, anh nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, sau lại nhẹ nhàng mở miệng: “Giờ tôi mới biết, đàn ông Sở gia cố chấp như vậy.”
Đối với câu nói châm biếm của anh, sắc mặt Sở Hàng vẫn không thay đổi: “Chẳng phải Cao tiên sinh cũng như vậy sao?” Anh nheo mắt, nếu như không phải vì Cao Tử Quần, anh và Lãnh Tây cũng không phải rơi vào cục diện của hiện tại.
Mấy năm nay anh đã ra sức cố gắng để có thể mang Lãnh Tây quay trở lại với cô của trước kia, nhưng cuối cùng cũng không thể bù đắp nổi.
“Luật sư Sở, anh muốn đấu với tôi ư, tôi khuyên anh một câu, hãy sớm thu hồi ý nghĩ này đi.” Anh lạnh lùng nói: “Con gái của tôi đương nhiên là muốn sống cùng tôi rồi.”
Ánh sáng mờ mịt đan xen, sắc mặt Cao Tử Quần lạnh như băng.
Đúng lúc này Lãnh Tây nắm lấy tay Cao Hi Hi đi ra khỏi phòng, từ xa Hi Hi đã thấy bố, cô bé có chút bối rối nhìn qua Lãnh Tây, rồi gọi: “Bố.”
Cao Tử Quần xoay người lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào Cao Hi Hi, từ đầu đến cuối không có liếc qua Lãnh Tây.
“Hi Hi, về thôi.” Anh dửng dưng nói.
Hi Hi thở dài, quay sang Lãnh Tây nhỏ giọng nói: “Con phải về với bố rồi. Cô phải nhớ kỹ những lời đã nói với con đấy. Uhmmmm….tạm biệt cô.”
Lãng Tây gật đầu: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”
Cô nhóc vui tươi hớn hở chạy đến Cao Tử Quần: “Bố, chúng ta về thôi.”
Sở Hàng đi đến cạnh cô, Lãnh Tây ngước mắt nhìn anh rồi nở một nụ cười: “Anh yên tâm đi.” Sở Hàng gật đầu: “Chúng ta cũng về thôi.”
Lúc ra về cô nhóc vẫn không quên chuyện bị Thiệu Thần gạt, lại không thèm để ý đến cậu bạn, Trần Thiệu Thần bực bội thở phì phò quay về phòng.
Đêm nay là đêm vui vẻ nhất mà cô bạn nhỏ Cao Hi Hi từng trải qua, tuy rằng cô bé vẫn chưa mở miệng gọi một tiếng “mẹ”, nhưng sự đề phòng cùng oán giận của cô bé đối với Lãnh Tây cũng dần dần giảm bớt.
Trên xe.
Nhóc con ngâm nga khúc ca: “Trước cổng nhà có một cây nho, một chú em xanh non vừa mới nảy mầm…”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Hi Hi, bố nhức đầu.”
Cao Hi Hi liếc nhìn bố: “Vậy con đổi bài khác.”
“Mẹ yêu quý của con, tan tầm về đến nhà…”
Sắc mặt Cao Tử Quần đen xịt: “Cao Hi Hi, con không cần nhắc bố.”
Hi Hi nín bặt, đôi mắt xảo quyệt chớp chớp: “Bố, không phải bố sắp đi Mỹ sao? Đến lúc đó con đến ở cùng cô ấy?”
“Cô ấy là ai?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.
“Thì là cô ấy đó.” Hi Hi nói không lên từ “ Mẹ “ này: “Bố đừng giả vờ với con nữa.”
“Con thấy là có khả năng ấy sao?”Cao Tử Quần hỏi ngược lại.
Cao Hi Hi bất chấp: “Dù sao con cũng không đi Mỹ cùng bố: “Mẹ của Văn Tuyển cũng không phải là mẹ của con. Bố, bố kỳ thật đấy.”
“Không được, con đến ở cùng nội.”
“Con không chịu đâu.” Cao Hi Hi nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận má đỏ ửng lên: “Nội sẽ bắt con luyện công, bố…” Cô bé không muốn phải chịu tội như vậy.
Cô bé ỉu xìu: “Con đảm bảo rằng, khi bố quay lại con chắc chắn sẽ về ở với bố, như vậy có được không? Bố, con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”
Tác giả :
Dạ Mạn