Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn
Chương 24
Mạc Tử Tuyền tự nhiên dời tay khỏi người Tống Vực, chỉnh sửa lại làn váy, ra vẻ hơi xấu hổ nhìn Mục Táp, nhẹ giọng hỏi:“Táp Táp, sao em lại ở đây?”
Mục Táp bỏ ngoài tai câu hỏi của chị ta. Tầm mắt cô thủy chung dừng trên gương mặt Tống Vực, đoạn đánh giá một lượt mười anh chàng vệ sĩ, rồi hỏi ngược: “Tống Vực, sao anh ở trong này?”
Tống Vực đẩy Mạc Tử Tuyền tránh qua một bên, nhanh chân lại gần Mục Táp, thấp giọng giải thích sơ lược.
“Ồ, hóa ra là vậy.” Mục Táp gật gù, quay sang hỏi Mạc Tử Tuyền,“Chị dâu không bị gì chứ ạ?”
Mạc Tử Tuyền lắc đầu:“Không sao đâu em. May mắn Tống Vực đến kịp, nên đám người kia chưa kịp làm gì chị.”
“Thật sự quá may mắn.” Mục Táp gật đầu, thu hồi tầm mắt, nói với Tống Vực,“Em và Tây Dao đi dạo chỗ khác nhé. Anh cứ ở lại, xử lí việc của mình đi. Không cần lo lắng cho em.”
Dứt lời, cô xoay người, bước nhanh xuống thềm đá, vỗ vai Lục Tây Dao. Đương nhiên, Lục Tây Dao có phần kinh ngạc khi bắt gặp màn thân thiết vượt ngưỡng của Tống Vực và Mạc Tử Tuyền. Nhưng cô nàng vẫn nghe theo ý Mục Táp, cùng bạn mình rời đi.
Tống Vực đứng chôn chân tại chỗ, nổi bật thân hình cao lớn vững chãi. Tầm mắt anh chuyên chú dõi theo bóng lưng dần xa khuất của cô.
Mạc Tử Tuyền thoáng lừng khừng, đắn đo, cuối cùng tiến đến cạnh anh, bàn tay như có như không xoa nhẹ vai anh. Tống Vực nghiêng người, liếc nhìn chị ta bằng ánh mắt vô cảm, tiếp sau anh trầm giọng ra lệnh với tốp vệ sĩ trong phòng.
Không thêm bất kì câu dư thừa nào nữa, anh dứt khoát rời đi. Tốp vệ sĩ phía sau tuần tự nối đuôi nhau ra cửa. Mạc Tử Tuyền lăm lăm theo sát từng động tác của họ. Mãi đến khi bóng hình họ mất hút khỏi tầm mắt, khóe miệng chị ta mới nhếch thành đường cong vui sướng .
Bất kể thế nào, thì ngày hôm nay, chị ta đã thu hoạch được món hời lớn, Tống Vực vẫn quan tâm chị ta. Nếu không, anh tội gì phải nhanh chóng đến đây giải quyết mọi việc. Chỉ cần nghĩ thế, trong lòng chị ta liền lênh láng sự thỏa mãn khó nhịn.
Lục Tây Dao theo Mục Táp đến bờ hồ. Dọc đường đi, cô nàng luôn đắn đo suy nghĩ nên nói gì với Mục Táp. Vừa rồi, Lục Tây Dao tận mắt chứng kiến, cái cô chị dâu kia rúc vào lòng Tống Vực. Cô nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tới nhìn lui, nhìn kiểu nào cũng thấy gian tình bay tứ tung, mờ ám khỏ tả.
Hơn nữa, lúc Tống Vực chưa tới, cô ta luôn bảo trì phong thái tự tin chiến đấu, sẵn sàng đối mặt, hiểm nguy không sờn. Nhưng khi Tống Vực vừa xuất hiện, cô ta liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hóa thành nàng tiểu thư liễu yếu đào tơ, hoang mang núp sau lưng Tống Vực, gấp gáp tìm kiếm sự bảo bọc, chở che. Hiển nhiên, hai hình ảnh tương phản ấy, khiến Lục Tây Dao cực kì nghi ngờ động cơ của cô ả.
Lục Tây Dao tiếp tục liên miên suy nghĩ. Mục Táp rẽ vào quầy hàng ven đường, mua hai que kẹo đường, xoay người, đưa cô nàng một que.
Lục Tây Dao nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng, tần ngần hỏi:“Cậu không tức giận à?”
Mục Táp tạm thời không ừ hử.
“Cậu cảm thấy hai người kia có quan hệ đặc biệt không?” Lục Tây Dao tiếp tục hỏi.
“Tớ đoán trước kia là người yêu. Hiện giờ còn vấn vương tình cũ hay không, tớ chưa thể xác định.” Tay Mục Táp xoay xoay que kẹo.
Lục Tây Dao “À” một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt Mục Táp khá bình tĩnh, bèn hỏi thẳng:“Vậy giờ cậu tính sao? Giả vờ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, chị em hòa thuận. Hay yêu cầu anh ta giải thích cho ra lẽ?”
“Cậu cảm thấy anh ấy có nhiệm vụ khai báo tất cả với tớ ư?” Mục Táp nở nụ cười nhạt nhẽo, khẽ rũ mắt, săm soi que kẹo đường“Chẳng có người nào không tồn tại quá khứ cả? Tớ cảm thấy nếu mình cố chấp truy vấn tận gốc tình cảm ngày xưa của anh ấy thì quá vô vị, thậm chí còn thiếu tôn trọng anh ấy. Vả lại, nhỡ hành xử không khéo sẽ khiến cả hai thêm muộn phiền, xa cách. Nếu anh ấy nguyện ý, anh ấy sẽ tự động chia sẻ với tớ. Bằng không, anh ấy có thể tùy tiện thêu dệt những chuyện trời ơi đất hỡi, tớ cũng chẳng phân biệt được mức độ thật giả. Vậy cũng như không”
Lục Tây Dao nghiền ngẫm hồi lâu, đoạn thở dài:“Là nhỏ khác thì không lo, nhưng cố tình lại là bà chị dâu đương nhiệm. Người một nhà, ngẩng đầu không thấy, cuối đầu là gặp, nên nguy cơ ‘tình cũ không rũ cũng tới’ khá cao. Nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, thể nào cũng hình thành khối u trong lòng cậu.”
“Thật ra tớ tin tưởng anh ấy.” Mục Táp ngước nhìn Lục Tây Dao,“Tớ cũng chả biết tại sao nữa. Cậu bảo tớ ngu ngốc, tớ cũng chịu, nhưng tớ tín nhiệm anh ấy. Anh ấy cho tớ cảm giác, anh ấy không hề lừa gạt tớ, cũng không bao giờ phản bội hôn nhân của chúng tớ. Vì thế lúc nãy nhìn thấy hai người họ, tớ quả thật hơi khó chịu. Tuy nhiên hiện giờ, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.”
“Giời ơi, cậu đúng là đồ bánh bao nhũn nhão.” Lục Tây Dao ném cho cô ánh mắt cực kì chê trách.
“Trước khi kết hôn, tớ đã thẳng thắng bày tỏ, trong cuộc hôn nhân này, tớ yêu cầu sự thủy chung tuyệt đối từ hai phía. Anh ấy cũng đã đáp ứng, cho nên tớ tin tưởng chồng mình.” Mục Táp nói,”Tớ vẫn giữ quan điểm, sự tín nhiệm là một trong những nền móng cơ bản để xây dựng cuộc hôn nhân bền vững, hài hòa. Hơn nữa, sự nghi kị tựa như con dao hai lưỡi, đều gây tổn thương nhất định cho người trong cuộc. Và tớ chưa bao giờ là kiểu người tự tìm phiền não cho bản thân.”
“Này cậu, tớ muốn hỏi… ngộ nhỡ tình huống xấu nhất xảy ra…,” Lục Tây Dao đè thấp giọng,“Chồng cậu quả thật tằng tịu với chị dâu. Vậy cậu tính sao?”
“Còn có thể tính sao nữa…chỉ một lựa chọn, lập tức chia tay. Tớ không bao giờ chấp nhận kiểu sống chung chạ theo chế độ đa thê thời xưa ” Mục Táp quyết đoán trả lời.
“Tính tớ hay lo xa nên mới cảnh cáo cậu trước thôi.” Lục Tây Dao ưu tư,“Lại nói, cậu bây giờ đã biết quan hệ giữa hai người kia không đơn giản. Từ rày về sau nên đề cao tinh thần cảnh giác đấy nhé. Cậu cũng biết khuôn mặt cô ta yêu nghiệt đến độ nào mà, đúng chuẩn mầm mống tai họa đấy. Nhớ kĩ, chẳng hơi đâu mà người đời luôn kháo nhau câu nói ‘hồng nhan họa thủy’.”
Mục Táp trầm mặc.
“Ngoại hình cô ta gần như hoàn mỹ, xứng đáng đạt điểm tối đa. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở cao sang, quý phái. Dạng người này chỉ thích hợp để chúng ta ngắm nghía từ xa, chứ khó chung đụng lắm.” Lục Tây Dao ngẫm nghĩ: “Theo như cậu suy đoán, trước kia cô ta từng bồ bịch với Tống Vực. Vậy tại sao lại trở thành vợ của người anh Tống Hạo? Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ cô ta tò tí te cùng lúc với hai em luôn. Nếu đúng thế, thì bản lĩnh cô ta không nhỏ đâu. Mà hiện giờ Tống Hạo đã qua đời, tớ cóc tin cô ta cam tâm tình nguyện ở lại Tống gia để hầu hạ mẹ chồng, làm tròn đạo nghĩa con dâu thảo đâu. Thời buổi lợi ích đi đầu này, làm gì có ai vĩ đại được thế? Cô ta còn trẻ, vẫn còn cơ hội tạo dựng mái ấm mới. Tớ dám cá, giờ cô ta rời khỏi Tống gia, thể nào bên ngoài cũng có khối đàn ông tình nguyện rước cô ta vào nhà, để nâng niu, cung phụng. Nhưng tại sao cô ta nhất quyết ở lại, cam lòng làm một quả phụ? Rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?”
Mục Táp cắn cắn que kẹo.
“Cậu đấy hả…chính xác là cô bé thiếu thốn tình cảm.” Lục Tây Dao thở dài ngao ngán ,“Do đó, chỉ cần người ta đối tối với cậu một phần, cậu sẽ dùng toàn bộ tấm chân tình đáp trả.”
Thiếu thốn tình cảm ư? Có lẽ đúng.
Quá khứ, cô bị giam cầm trong trạng thái cô đơn, lạc lõng suốt thời gian dài, nhất là trong hai năm đầu trung học. Hằng ngày tan trường, cô thà lang thang trên phố đến khi trời tối mịt, chứ nhất quyết không chịu về nhà sớm. Vì sao lại thế? Bởi về nhà sẽ phải chứng kiến hình ảnh bố cô, dì Kiều và Mục Kiều tạo thành tổ hợp gia đình vui vẻ. Còn cô lẻ loi trốn vào phòng, tự tìm niềm vui trong thế giới truyện tranh hư ảo. Dì Kiều đối xử với cô rất tử tế, nhưng thái độ luôn khách sáo, câu nệ. Mỗi khi bà tiếp xúc với cô, thủy chung luôn mang theo sự xa cách vô hình, thêm chút dè dặt cẩn trọng và tình cảm thương hại. Lâu dần, cô cũng học theo thái độ và ánh mắt tương tự để đáp lại bà. Cô em Mục Kiều thì mang nặng tính cách tiểu thư, không đời nào nhún nhường chịu uất ức, thua thiệt. Cô là chị, đương nhiên phải biết nhường nhịn em nhỏ. Nhưng nhường riết thì cảm thấy mệt quá, mất hứng kinh khủng. Bố cô vì vấn đề tài chính công ty, cả ngày chạy vạy bên ngoài. Mỗi tuần ông chỉ về nhà hai hôm, thêm Mục Kiều lại đeo cứng lấy ông, nên ông không thể dành nhiều thời gian quan tâm cô.
Vì vậy cô không cách nào gia nhập vào thế giới đầm ấm, kín kẽ của ba người họ. Cứ thế, cô sống vật vờ qua ngày đoạn tháng, cuối cùng cũng hình thành thói quen cho phương thức sống ‘1 vs 3′ chẳng mặn chẳng nhạt ấy.
Thành thử, sự quan tâm, săn sóc dịu dàng của Tống Vực khiến cô bất giác sinh ra cảm giác bịn rịn, luyến lưu. Chẳng biết từ bao giờ, cô hay phân tâm trong lúc làm việc, luôn ngóng trông đến giờ tan tầm để có thể lập tức chạy về nhà, cùng anh ăn cơm, xem phim hoặc trò chuyện. Nhớ tới anh, nội tâm cô liền mơn man gợn sóng hưng phấn.
“Giời ơi, cậu yêu anh ta rồi.” Lục Tây Dao híp mắt, nói trúng tim đen ai kia: “Nhìn biểu cảm vui buồn lẫn lộn của cậu kìa. Ngố tàu quá! Có phải đang nhớ anh ta không?”
Mục Táp mỉm cười, tự vuốt mặt mình:“Thế hả cậu? Vui buồn lẫn lộn ư? Chắc nhìn tớ giống đứa hâm dở lắm nhỉ?”
“Cấm cậu chơi trò đánh trống lảng. Nơi này chả có ma nào, cậu không cần ngượng ngùng hay xấu hổ với tớ. Nào cưng, trả lời thành thật cho chị nghe, cưng có yêu chồng cưng hay không ?” Lục Tây Dao ép hỏi.
Di động trong túi đúng lúc vang lên.
Mục Táp lấy ra, thấy số Tống Vực nhấp nháy trên màn hình.
“Táp Táp, em đang ở đâu? Anh đến đón em nhé?” Thanh âm trầm ấm truyền qua sóng điện thoại.
“Không cần đâu ạ. Em và Tây Dao còn muốn tán gẫu thêm. Lát nữa, em sẽ tự đón xe về.” Mục Táp thoáng nhìn dãy taxi xanh biếc đỗ xung quanh,“Chỗ này đón xe rất tiện.”
Đầu máy bên kia, Tống Vực chợt im lặng vài giây mới nói ừ, rồi gác máy.
“Táp Táp à, nghe lời tớ đi, cậu nên dùng một cái đầu lạnh để suy xét mọi việc, đừng liều lĩnh dâng hết con tim, yêu đến chết đi sống lại. Phụ nữ như vậy chẳng có tiền đồ đâu . Phụ nữ chỉ nên dành tặng đối phương sáu phần yêu, chừa lại bốn phần làm đường lui cho bản thân, để đàn ông yêu cậu mười phần. Hơn nữa, đa số đàn ông đều có thói hư tật xấu điển hình. Nếu cậu biểu hiện tình yêu quá lộ liễu, bọn họ sẽ mất đi hứng thú chinh phục, dẫn tới ngán ngẩm, xem thường cậu, thậm chí nhiều gã khốn nạn còn tiếp tục đi săn đón các ‘con mồi’ mới.” Lục Tây Dao ân cần khuyên bảo,“Quan trọng là cẩn thận đề phòng bà chị dâu đấy nhé. Đừng quên, cô ta nhỏ hơn cậu hai tuổi, đừng để cô ta dắt mũi, cũng không nhất thiết tôn trọng cô ta mọi lúc mọi nơi.”
“Được rồi, được rồi.” Mục Táp tỏ vẻ bé ngoan biết tiếp thu lời phải. Cô cắn một miếng kẹo đường, ậm ờ nói,“Ngay bây giờ, tớ sẽ xốc lên tinh thần chiến đấu ngoan cường, không khuất phục, được chưa nào?.”
Những lí lẽ Lục Tây Dao nói, cô đều hiểu rõ. Chỉ có điều, nói miệng vĩnh viễn dễ hơn hành động thực tế. Vả lại, hiện giờ cô chưa đủ tư cách bốc đồng với Tống Vực. Hôn nhân của họ xuất phát từ trao đổi lợi ích, từ đầu cô đã bị vây ở thế yếu.
Có câu nói rất đúng. Bạn muốn bốc đồng ư? Dễ thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là có người nguyện ý yêu thương, chiều chuộng, dung túng bạn.Hiển nhiên, tình cảm của Tống Vực dành cho cô chưa tới mức đó.
Mục Táp về nhà, thấy Tống Vực ngồi trên sô pha, cắm cúi xem tài liệu. Anh nghe tiếng động, bèn ngẩng đầu, quan sát cô thật kĩ. Tay anh khép lại tài liệu, mở lời:“Xin lỗi em, hôm nay anh thất hứa. Tuần sau anh bù lại nhé.”
“Sau này mấy gã kia còn có thể đến gây chuyện nữa không?” Mục Táp chủ động hỏi chuyện ẩu đả hôm nay.
Quán trà đó là năm xưa Tống Hạo mua tặng Mạc Tử Tuyền. Lúc ấy để có được quyền sở hữu, Tống Hạo phải trải qua cuộc cạnh tranh khá gay gắt, nên đắc tội không ít người. Sau khi Tống Hạo qua đời, những kẻ xấu bụng thường tìm tới quán xỉa xói gây rối, đặc biệt luôn canh đúng lúc Mạc Tử Tuyền đến quán kiểm tra tình hình kinh doanh, hiển nhiên là cố tình gây phiền toái cho chị ta, thuận tiện mượn cơ hội chấm mút chút chút, mồm miệng phối hợp tay chân, nâng trình trơ tráo, bỉ ổi lên gấp đôi. Một, hai lần đầu, Mạc Tử Tuyền cố nhẫn nhịn. Lâu dần, chị ta âm thầm đối phó mấy kẻ đáng khinh giấu mặt phía sau. Thế nên hôm nay, sự việc mới ầm ĩ khác thường, bọn chúng cố ý đập phá tan nát dụng cụ trong quán. Song Mạc Tử Tuyền lâm nguy không sợ, một mình ra ứng phó bọn chúng. Tất nhiên trước khi đi, chị ta đã bảo nhân viên phục vụ gọi điện cầu cứu Tống Vực.
“Em yên tâm, bọn chúng không có lá gan đấy đâu .” Tống Vực đáp.
Mục Táp gật đầu, vươn tay lấy ấm điện trên bàn thủy tinh, xoay người vô bếp, định pha cho mình ly cacao nóng. Tống Vực theo cô sát gót, lúc cô đương khuấy nước, anh bèn đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi:“Giận rồi ư?”
“Hơi hơi.” Mục Táp đáp thành thật.
Anh xoay bờ vai cô lại, bắt cô đứng đối diện anh và nhìn sâu vào mắt cô:“Em muốn hỏi anh gì không?”
Ánh mắt anh hun hút mà sáng ngời, đẹp tựa làn mưa trắng xóa rơi trong màn đêm đen. Đôi mắt sâu lắng ấy cứ nhìn cô đăm đắm, tựa hồ trong thế giới của anh chỉ duy nhất mình cô.
“Chị ta xảy ra chuyện, anh sốt ruột lắm à?” Mục Táp hỏi,“Vội vàng chạy đến trợ giúp là sợ chị ta bị người khác ức hiếp?”
“Chị ta không phải nguyên nhân trọng yếu. Anh vội vàng là vì Tống Hạo. Lúc còn sống, anh ấy rất thích tới đó uống trà và đọc sách, còn hay nói đùa, nơi đó là cõi niết bàn của riêng anh ấy, nên anh ấy vô cùng trân quý. Do đó anh không thể trơ mắt nhìn nơi anh mình yêu thích bị xâm phạm, quấy rối.” Tống Vực giải thích cặn kẽ.
“Vậy anh còn tình cảm với chị ta không?” Mục Táp xoáy sâu vào mắt anh,“Đừng gạt em, có thì nói có, không thì nói không. Hãy trả lời thật lòng.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ len vô phòng, nhuộm vào đôi mắt anh, chiếu ra chùm tia sáng mỏng. Vẻ mặt anh trầm tĩnh nhìn cô, hỏi:“Táp Táp, em đã biết chuyện gì?”
“Em biết gì không quan trọng. Quan trọng là anh hãy thành thật trả lời em, anh còn tình cảm với chị ta không?
“Không.” Tống Vực trịnh trọng đáp.
“Tình xưa đã thành dĩ vãng?”
“Đã sớm trôi qua rồi em.” Giọng nói anh êm ái, lọt xuống đáy tai cô, như thể muốn mê hoặc lòng cô,“Táp Táp, anh không hề gạt em. Tất cả chỉ là quá khứ”
Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi mơn man trên trán cô.
“Em biết anh không gạt em” Mục Táp cúi đầu, dáng vẻ thập phần nhu thuận ,“Nhưng em vẫn khó chịu lắm. Về sau anh nhớ giữ khoảng cách với chị ta đấy nhé.”
“OK, anh nhất định sẽ làm được.”
Mục Táp vẫn không ngẩng đầu.
“Sao thế?” Anh cười,“Em không tin anh?”
“Không phải.” Mục Táp lắc đầu.
“Vậy sao còn hờn dỗi?” Anh véo nhẹ đôi má hồng,“Em muốn phạt anh thế nào đây?”
“Em không biết.” Mục Táp xoay người, toan cầm tách cacao. Song Tống Vực hành động nhanh hơn, anh cầm tách, nhấp thử một ngụm, gật đầu nói vừa uống, rồi dí sát miệng tách vào môi cô. Cô phối hợp hé môi, nhấp một ngụm, bờ môi liền dính bọt nước li ti.
Tống Vực dùng ngón trỏ chùi nhẹ môi cô:“Trước đây anh từng nói, anh không biết cách dỗ dành người khác. Hay em chỉ anh đi, làm cách nào để em nguôi giận?”
Tống Vực đã nói vậy, Mục Táp cũng không đành lòng làm anh khó xử. Cô tùy tiện đưa ra yêu cầu, phạt anh tối nay rửa bát. Anh cười nói không thành vấn đề, rửa một tuần cũng được. Sau đó, anh vui vẻ ôm cô ra ngồi sô pha phòng khách.
“Anh thật sự không biết cách dỗ dành người khác?” Cô ngồi trong lòng anh, hiếu kì hỏi.
“Hoàn toàn mù mờ.” Anh quệt nhẹ mũi cô.
“Đầu óc anh thông minh như vậy, lại ngu ngơ cách lấy lòng người khác ư?.” Tay cô rên nhẹ khắp trán anh.
“Bộ não con người chia thành nhiều chức năng mà em. Có lẽ ở phân khu dỗ người, sóng não anh có trị số âm.” Anh dò hỏi,“Hay anh thử học?”
“Thôi khỏi.” Mục Táp lắc đầu, ngả đầu trên vai anh, hít sâu mùi hương của riêng anh,“Chỉ cần anh giữ lời là được. Còn có, anh đừng sống khép kín quá, sẽ rất khó để em thân cận anh.”
“Anh khiến em sợ hãi à?” Anh ôm ghì lấy cô, tay anh ve vuốt sau lưng cô.
“Hơi hơi.”
Anh nhoẻn miệng cười, đưa ra nhận xét khách quan:“Tổng thể mà nói, thời gian chúng ta chung sống chưa được bao lâu, sau này ắt hẳn sẽ xuất hiện những mâu thuẫn và xung đột. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ tận lực thích ứng và cải thiện những thiếu sót của bản thân.”
“Em ghi âm lại đấy nhé. Tránh tình trạng sau này anh lật lọng.”
“Không bao giờ.” Thần sắc anh bỗng nhiên trầm hẳn, khóe miệng nhếch thành nụ cười bất đắc dĩ “Tống phu nhân ơi, chẳng nhẽ em không tín nhiệm Tống tiên sinh của mình tí tẹo nào sao?”.
Mục Táp đáp trả bằng cách đấm mạnh vai anh.
Tối hôm nay, Mục Táp đang ngủ, bỗng dưng bụng đau quằn quại, tỉnh dậy thì phát hiện tới ngày ‘đèn đỏ’. Cô liền vào toilet xử lí, trở ra thì thấy Tống Vực cũng thức giấc. Anh đứng dậy, rót ly nước nóng đưa cô. Cô uống xong thì nằm nhoài xuống giường. Cơ thể anh nóng hầm hập kề sát lưng cô. Bàn tay anh trườn ra trước, xoa quanh vùng bụng cô. Lòng bàn tay anh vừa ấm lại vừa dày, như thể chiếc lò sưởi nhỏ, giúp cô thư thái hơn.
Cô khép mi mắt, lặng yên chìm vào giấc ngủ ngon.
Lúc thức dậy, cô thấy cả người mình làm tổ trong lòng anh, đầu gối lên cánh tay anh, kê chân trên đùi anh.
Tư thế này…thật quyến luyến biết bao.
“Dậy rồi?” Anh nghiêng đầu, giọng nói hơi trầm khàn,“Bụng em còn đau không?”
Cô lắc đầu. Ánh dương bên ngoài lách qua rèm cửa sổ, nhập vào gương mặt anh. Cô mỉm cười ngọt ngào, dùng ngón tay miêu tả tỉ mỉ ngũ quan tuấn tú của anh.
Mục Táp bỏ ngoài tai câu hỏi của chị ta. Tầm mắt cô thủy chung dừng trên gương mặt Tống Vực, đoạn đánh giá một lượt mười anh chàng vệ sĩ, rồi hỏi ngược: “Tống Vực, sao anh ở trong này?”
Tống Vực đẩy Mạc Tử Tuyền tránh qua một bên, nhanh chân lại gần Mục Táp, thấp giọng giải thích sơ lược.
“Ồ, hóa ra là vậy.” Mục Táp gật gù, quay sang hỏi Mạc Tử Tuyền,“Chị dâu không bị gì chứ ạ?”
Mạc Tử Tuyền lắc đầu:“Không sao đâu em. May mắn Tống Vực đến kịp, nên đám người kia chưa kịp làm gì chị.”
“Thật sự quá may mắn.” Mục Táp gật đầu, thu hồi tầm mắt, nói với Tống Vực,“Em và Tây Dao đi dạo chỗ khác nhé. Anh cứ ở lại, xử lí việc của mình đi. Không cần lo lắng cho em.”
Dứt lời, cô xoay người, bước nhanh xuống thềm đá, vỗ vai Lục Tây Dao. Đương nhiên, Lục Tây Dao có phần kinh ngạc khi bắt gặp màn thân thiết vượt ngưỡng của Tống Vực và Mạc Tử Tuyền. Nhưng cô nàng vẫn nghe theo ý Mục Táp, cùng bạn mình rời đi.
Tống Vực đứng chôn chân tại chỗ, nổi bật thân hình cao lớn vững chãi. Tầm mắt anh chuyên chú dõi theo bóng lưng dần xa khuất của cô.
Mạc Tử Tuyền thoáng lừng khừng, đắn đo, cuối cùng tiến đến cạnh anh, bàn tay như có như không xoa nhẹ vai anh. Tống Vực nghiêng người, liếc nhìn chị ta bằng ánh mắt vô cảm, tiếp sau anh trầm giọng ra lệnh với tốp vệ sĩ trong phòng.
Không thêm bất kì câu dư thừa nào nữa, anh dứt khoát rời đi. Tốp vệ sĩ phía sau tuần tự nối đuôi nhau ra cửa. Mạc Tử Tuyền lăm lăm theo sát từng động tác của họ. Mãi đến khi bóng hình họ mất hút khỏi tầm mắt, khóe miệng chị ta mới nhếch thành đường cong vui sướng .
Bất kể thế nào, thì ngày hôm nay, chị ta đã thu hoạch được món hời lớn, Tống Vực vẫn quan tâm chị ta. Nếu không, anh tội gì phải nhanh chóng đến đây giải quyết mọi việc. Chỉ cần nghĩ thế, trong lòng chị ta liền lênh láng sự thỏa mãn khó nhịn.
Lục Tây Dao theo Mục Táp đến bờ hồ. Dọc đường đi, cô nàng luôn đắn đo suy nghĩ nên nói gì với Mục Táp. Vừa rồi, Lục Tây Dao tận mắt chứng kiến, cái cô chị dâu kia rúc vào lòng Tống Vực. Cô nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn tới nhìn lui, nhìn kiểu nào cũng thấy gian tình bay tứ tung, mờ ám khỏ tả.
Hơn nữa, lúc Tống Vực chưa tới, cô ta luôn bảo trì phong thái tự tin chiến đấu, sẵn sàng đối mặt, hiểm nguy không sờn. Nhưng khi Tống Vực vừa xuất hiện, cô ta liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hóa thành nàng tiểu thư liễu yếu đào tơ, hoang mang núp sau lưng Tống Vực, gấp gáp tìm kiếm sự bảo bọc, chở che. Hiển nhiên, hai hình ảnh tương phản ấy, khiến Lục Tây Dao cực kì nghi ngờ động cơ của cô ả.
Lục Tây Dao tiếp tục liên miên suy nghĩ. Mục Táp rẽ vào quầy hàng ven đường, mua hai que kẹo đường, xoay người, đưa cô nàng một que.
Lục Tây Dao nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng, tần ngần hỏi:“Cậu không tức giận à?”
Mục Táp tạm thời không ừ hử.
“Cậu cảm thấy hai người kia có quan hệ đặc biệt không?” Lục Tây Dao tiếp tục hỏi.
“Tớ đoán trước kia là người yêu. Hiện giờ còn vấn vương tình cũ hay không, tớ chưa thể xác định.” Tay Mục Táp xoay xoay que kẹo.
Lục Tây Dao “À” một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt Mục Táp khá bình tĩnh, bèn hỏi thẳng:“Vậy giờ cậu tính sao? Giả vờ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, chị em hòa thuận. Hay yêu cầu anh ta giải thích cho ra lẽ?”
“Cậu cảm thấy anh ấy có nhiệm vụ khai báo tất cả với tớ ư?” Mục Táp nở nụ cười nhạt nhẽo, khẽ rũ mắt, săm soi que kẹo đường“Chẳng có người nào không tồn tại quá khứ cả? Tớ cảm thấy nếu mình cố chấp truy vấn tận gốc tình cảm ngày xưa của anh ấy thì quá vô vị, thậm chí còn thiếu tôn trọng anh ấy. Vả lại, nhỡ hành xử không khéo sẽ khiến cả hai thêm muộn phiền, xa cách. Nếu anh ấy nguyện ý, anh ấy sẽ tự động chia sẻ với tớ. Bằng không, anh ấy có thể tùy tiện thêu dệt những chuyện trời ơi đất hỡi, tớ cũng chẳng phân biệt được mức độ thật giả. Vậy cũng như không”
Lục Tây Dao nghiền ngẫm hồi lâu, đoạn thở dài:“Là nhỏ khác thì không lo, nhưng cố tình lại là bà chị dâu đương nhiệm. Người một nhà, ngẩng đầu không thấy, cuối đầu là gặp, nên nguy cơ ‘tình cũ không rũ cũng tới’ khá cao. Nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, thể nào cũng hình thành khối u trong lòng cậu.”
“Thật ra tớ tin tưởng anh ấy.” Mục Táp ngước nhìn Lục Tây Dao,“Tớ cũng chả biết tại sao nữa. Cậu bảo tớ ngu ngốc, tớ cũng chịu, nhưng tớ tín nhiệm anh ấy. Anh ấy cho tớ cảm giác, anh ấy không hề lừa gạt tớ, cũng không bao giờ phản bội hôn nhân của chúng tớ. Vì thế lúc nãy nhìn thấy hai người họ, tớ quả thật hơi khó chịu. Tuy nhiên hiện giờ, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.”
“Giời ơi, cậu đúng là đồ bánh bao nhũn nhão.” Lục Tây Dao ném cho cô ánh mắt cực kì chê trách.
“Trước khi kết hôn, tớ đã thẳng thắng bày tỏ, trong cuộc hôn nhân này, tớ yêu cầu sự thủy chung tuyệt đối từ hai phía. Anh ấy cũng đã đáp ứng, cho nên tớ tin tưởng chồng mình.” Mục Táp nói,”Tớ vẫn giữ quan điểm, sự tín nhiệm là một trong những nền móng cơ bản để xây dựng cuộc hôn nhân bền vững, hài hòa. Hơn nữa, sự nghi kị tựa như con dao hai lưỡi, đều gây tổn thương nhất định cho người trong cuộc. Và tớ chưa bao giờ là kiểu người tự tìm phiền não cho bản thân.”
“Này cậu, tớ muốn hỏi… ngộ nhỡ tình huống xấu nhất xảy ra…,” Lục Tây Dao đè thấp giọng,“Chồng cậu quả thật tằng tịu với chị dâu. Vậy cậu tính sao?”
“Còn có thể tính sao nữa…chỉ một lựa chọn, lập tức chia tay. Tớ không bao giờ chấp nhận kiểu sống chung chạ theo chế độ đa thê thời xưa ” Mục Táp quyết đoán trả lời.
“Tính tớ hay lo xa nên mới cảnh cáo cậu trước thôi.” Lục Tây Dao ưu tư,“Lại nói, cậu bây giờ đã biết quan hệ giữa hai người kia không đơn giản. Từ rày về sau nên đề cao tinh thần cảnh giác đấy nhé. Cậu cũng biết khuôn mặt cô ta yêu nghiệt đến độ nào mà, đúng chuẩn mầm mống tai họa đấy. Nhớ kĩ, chẳng hơi đâu mà người đời luôn kháo nhau câu nói ‘hồng nhan họa thủy’.”
Mục Táp trầm mặc.
“Ngoại hình cô ta gần như hoàn mỹ, xứng đáng đạt điểm tối đa. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở cao sang, quý phái. Dạng người này chỉ thích hợp để chúng ta ngắm nghía từ xa, chứ khó chung đụng lắm.” Lục Tây Dao ngẫm nghĩ: “Theo như cậu suy đoán, trước kia cô ta từng bồ bịch với Tống Vực. Vậy tại sao lại trở thành vợ của người anh Tống Hạo? Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ cô ta tò tí te cùng lúc với hai em luôn. Nếu đúng thế, thì bản lĩnh cô ta không nhỏ đâu. Mà hiện giờ Tống Hạo đã qua đời, tớ cóc tin cô ta cam tâm tình nguyện ở lại Tống gia để hầu hạ mẹ chồng, làm tròn đạo nghĩa con dâu thảo đâu. Thời buổi lợi ích đi đầu này, làm gì có ai vĩ đại được thế? Cô ta còn trẻ, vẫn còn cơ hội tạo dựng mái ấm mới. Tớ dám cá, giờ cô ta rời khỏi Tống gia, thể nào bên ngoài cũng có khối đàn ông tình nguyện rước cô ta vào nhà, để nâng niu, cung phụng. Nhưng tại sao cô ta nhất quyết ở lại, cam lòng làm một quả phụ? Rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?”
Mục Táp cắn cắn que kẹo.
“Cậu đấy hả…chính xác là cô bé thiếu thốn tình cảm.” Lục Tây Dao thở dài ngao ngán ,“Do đó, chỉ cần người ta đối tối với cậu một phần, cậu sẽ dùng toàn bộ tấm chân tình đáp trả.”
Thiếu thốn tình cảm ư? Có lẽ đúng.
Quá khứ, cô bị giam cầm trong trạng thái cô đơn, lạc lõng suốt thời gian dài, nhất là trong hai năm đầu trung học. Hằng ngày tan trường, cô thà lang thang trên phố đến khi trời tối mịt, chứ nhất quyết không chịu về nhà sớm. Vì sao lại thế? Bởi về nhà sẽ phải chứng kiến hình ảnh bố cô, dì Kiều và Mục Kiều tạo thành tổ hợp gia đình vui vẻ. Còn cô lẻ loi trốn vào phòng, tự tìm niềm vui trong thế giới truyện tranh hư ảo. Dì Kiều đối xử với cô rất tử tế, nhưng thái độ luôn khách sáo, câu nệ. Mỗi khi bà tiếp xúc với cô, thủy chung luôn mang theo sự xa cách vô hình, thêm chút dè dặt cẩn trọng và tình cảm thương hại. Lâu dần, cô cũng học theo thái độ và ánh mắt tương tự để đáp lại bà. Cô em Mục Kiều thì mang nặng tính cách tiểu thư, không đời nào nhún nhường chịu uất ức, thua thiệt. Cô là chị, đương nhiên phải biết nhường nhịn em nhỏ. Nhưng nhường riết thì cảm thấy mệt quá, mất hứng kinh khủng. Bố cô vì vấn đề tài chính công ty, cả ngày chạy vạy bên ngoài. Mỗi tuần ông chỉ về nhà hai hôm, thêm Mục Kiều lại đeo cứng lấy ông, nên ông không thể dành nhiều thời gian quan tâm cô.
Vì vậy cô không cách nào gia nhập vào thế giới đầm ấm, kín kẽ của ba người họ. Cứ thế, cô sống vật vờ qua ngày đoạn tháng, cuối cùng cũng hình thành thói quen cho phương thức sống ‘1 vs 3′ chẳng mặn chẳng nhạt ấy.
Thành thử, sự quan tâm, săn sóc dịu dàng của Tống Vực khiến cô bất giác sinh ra cảm giác bịn rịn, luyến lưu. Chẳng biết từ bao giờ, cô hay phân tâm trong lúc làm việc, luôn ngóng trông đến giờ tan tầm để có thể lập tức chạy về nhà, cùng anh ăn cơm, xem phim hoặc trò chuyện. Nhớ tới anh, nội tâm cô liền mơn man gợn sóng hưng phấn.
“Giời ơi, cậu yêu anh ta rồi.” Lục Tây Dao híp mắt, nói trúng tim đen ai kia: “Nhìn biểu cảm vui buồn lẫn lộn của cậu kìa. Ngố tàu quá! Có phải đang nhớ anh ta không?”
Mục Táp mỉm cười, tự vuốt mặt mình:“Thế hả cậu? Vui buồn lẫn lộn ư? Chắc nhìn tớ giống đứa hâm dở lắm nhỉ?”
“Cấm cậu chơi trò đánh trống lảng. Nơi này chả có ma nào, cậu không cần ngượng ngùng hay xấu hổ với tớ. Nào cưng, trả lời thành thật cho chị nghe, cưng có yêu chồng cưng hay không ?” Lục Tây Dao ép hỏi.
Di động trong túi đúng lúc vang lên.
Mục Táp lấy ra, thấy số Tống Vực nhấp nháy trên màn hình.
“Táp Táp, em đang ở đâu? Anh đến đón em nhé?” Thanh âm trầm ấm truyền qua sóng điện thoại.
“Không cần đâu ạ. Em và Tây Dao còn muốn tán gẫu thêm. Lát nữa, em sẽ tự đón xe về.” Mục Táp thoáng nhìn dãy taxi xanh biếc đỗ xung quanh,“Chỗ này đón xe rất tiện.”
Đầu máy bên kia, Tống Vực chợt im lặng vài giây mới nói ừ, rồi gác máy.
“Táp Táp à, nghe lời tớ đi, cậu nên dùng một cái đầu lạnh để suy xét mọi việc, đừng liều lĩnh dâng hết con tim, yêu đến chết đi sống lại. Phụ nữ như vậy chẳng có tiền đồ đâu . Phụ nữ chỉ nên dành tặng đối phương sáu phần yêu, chừa lại bốn phần làm đường lui cho bản thân, để đàn ông yêu cậu mười phần. Hơn nữa, đa số đàn ông đều có thói hư tật xấu điển hình. Nếu cậu biểu hiện tình yêu quá lộ liễu, bọn họ sẽ mất đi hứng thú chinh phục, dẫn tới ngán ngẩm, xem thường cậu, thậm chí nhiều gã khốn nạn còn tiếp tục đi săn đón các ‘con mồi’ mới.” Lục Tây Dao ân cần khuyên bảo,“Quan trọng là cẩn thận đề phòng bà chị dâu đấy nhé. Đừng quên, cô ta nhỏ hơn cậu hai tuổi, đừng để cô ta dắt mũi, cũng không nhất thiết tôn trọng cô ta mọi lúc mọi nơi.”
“Được rồi, được rồi.” Mục Táp tỏ vẻ bé ngoan biết tiếp thu lời phải. Cô cắn một miếng kẹo đường, ậm ờ nói,“Ngay bây giờ, tớ sẽ xốc lên tinh thần chiến đấu ngoan cường, không khuất phục, được chưa nào?.”
Những lí lẽ Lục Tây Dao nói, cô đều hiểu rõ. Chỉ có điều, nói miệng vĩnh viễn dễ hơn hành động thực tế. Vả lại, hiện giờ cô chưa đủ tư cách bốc đồng với Tống Vực. Hôn nhân của họ xuất phát từ trao đổi lợi ích, từ đầu cô đã bị vây ở thế yếu.
Có câu nói rất đúng. Bạn muốn bốc đồng ư? Dễ thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là có người nguyện ý yêu thương, chiều chuộng, dung túng bạn.Hiển nhiên, tình cảm của Tống Vực dành cho cô chưa tới mức đó.
Mục Táp về nhà, thấy Tống Vực ngồi trên sô pha, cắm cúi xem tài liệu. Anh nghe tiếng động, bèn ngẩng đầu, quan sát cô thật kĩ. Tay anh khép lại tài liệu, mở lời:“Xin lỗi em, hôm nay anh thất hứa. Tuần sau anh bù lại nhé.”
“Sau này mấy gã kia còn có thể đến gây chuyện nữa không?” Mục Táp chủ động hỏi chuyện ẩu đả hôm nay.
Quán trà đó là năm xưa Tống Hạo mua tặng Mạc Tử Tuyền. Lúc ấy để có được quyền sở hữu, Tống Hạo phải trải qua cuộc cạnh tranh khá gay gắt, nên đắc tội không ít người. Sau khi Tống Hạo qua đời, những kẻ xấu bụng thường tìm tới quán xỉa xói gây rối, đặc biệt luôn canh đúng lúc Mạc Tử Tuyền đến quán kiểm tra tình hình kinh doanh, hiển nhiên là cố tình gây phiền toái cho chị ta, thuận tiện mượn cơ hội chấm mút chút chút, mồm miệng phối hợp tay chân, nâng trình trơ tráo, bỉ ổi lên gấp đôi. Một, hai lần đầu, Mạc Tử Tuyền cố nhẫn nhịn. Lâu dần, chị ta âm thầm đối phó mấy kẻ đáng khinh giấu mặt phía sau. Thế nên hôm nay, sự việc mới ầm ĩ khác thường, bọn chúng cố ý đập phá tan nát dụng cụ trong quán. Song Mạc Tử Tuyền lâm nguy không sợ, một mình ra ứng phó bọn chúng. Tất nhiên trước khi đi, chị ta đã bảo nhân viên phục vụ gọi điện cầu cứu Tống Vực.
“Em yên tâm, bọn chúng không có lá gan đấy đâu .” Tống Vực đáp.
Mục Táp gật đầu, vươn tay lấy ấm điện trên bàn thủy tinh, xoay người vô bếp, định pha cho mình ly cacao nóng. Tống Vực theo cô sát gót, lúc cô đương khuấy nước, anh bèn đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi:“Giận rồi ư?”
“Hơi hơi.” Mục Táp đáp thành thật.
Anh xoay bờ vai cô lại, bắt cô đứng đối diện anh và nhìn sâu vào mắt cô:“Em muốn hỏi anh gì không?”
Ánh mắt anh hun hút mà sáng ngời, đẹp tựa làn mưa trắng xóa rơi trong màn đêm đen. Đôi mắt sâu lắng ấy cứ nhìn cô đăm đắm, tựa hồ trong thế giới của anh chỉ duy nhất mình cô.
“Chị ta xảy ra chuyện, anh sốt ruột lắm à?” Mục Táp hỏi,“Vội vàng chạy đến trợ giúp là sợ chị ta bị người khác ức hiếp?”
“Chị ta không phải nguyên nhân trọng yếu. Anh vội vàng là vì Tống Hạo. Lúc còn sống, anh ấy rất thích tới đó uống trà và đọc sách, còn hay nói đùa, nơi đó là cõi niết bàn của riêng anh ấy, nên anh ấy vô cùng trân quý. Do đó anh không thể trơ mắt nhìn nơi anh mình yêu thích bị xâm phạm, quấy rối.” Tống Vực giải thích cặn kẽ.
“Vậy anh còn tình cảm với chị ta không?” Mục Táp xoáy sâu vào mắt anh,“Đừng gạt em, có thì nói có, không thì nói không. Hãy trả lời thật lòng.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ len vô phòng, nhuộm vào đôi mắt anh, chiếu ra chùm tia sáng mỏng. Vẻ mặt anh trầm tĩnh nhìn cô, hỏi:“Táp Táp, em đã biết chuyện gì?”
“Em biết gì không quan trọng. Quan trọng là anh hãy thành thật trả lời em, anh còn tình cảm với chị ta không?
“Không.” Tống Vực trịnh trọng đáp.
“Tình xưa đã thành dĩ vãng?”
“Đã sớm trôi qua rồi em.” Giọng nói anh êm ái, lọt xuống đáy tai cô, như thể muốn mê hoặc lòng cô,“Táp Táp, anh không hề gạt em. Tất cả chỉ là quá khứ”
Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi mơn man trên trán cô.
“Em biết anh không gạt em” Mục Táp cúi đầu, dáng vẻ thập phần nhu thuận ,“Nhưng em vẫn khó chịu lắm. Về sau anh nhớ giữ khoảng cách với chị ta đấy nhé.”
“OK, anh nhất định sẽ làm được.”
Mục Táp vẫn không ngẩng đầu.
“Sao thế?” Anh cười,“Em không tin anh?”
“Không phải.” Mục Táp lắc đầu.
“Vậy sao còn hờn dỗi?” Anh véo nhẹ đôi má hồng,“Em muốn phạt anh thế nào đây?”
“Em không biết.” Mục Táp xoay người, toan cầm tách cacao. Song Tống Vực hành động nhanh hơn, anh cầm tách, nhấp thử một ngụm, gật đầu nói vừa uống, rồi dí sát miệng tách vào môi cô. Cô phối hợp hé môi, nhấp một ngụm, bờ môi liền dính bọt nước li ti.
Tống Vực dùng ngón trỏ chùi nhẹ môi cô:“Trước đây anh từng nói, anh không biết cách dỗ dành người khác. Hay em chỉ anh đi, làm cách nào để em nguôi giận?”
Tống Vực đã nói vậy, Mục Táp cũng không đành lòng làm anh khó xử. Cô tùy tiện đưa ra yêu cầu, phạt anh tối nay rửa bát. Anh cười nói không thành vấn đề, rửa một tuần cũng được. Sau đó, anh vui vẻ ôm cô ra ngồi sô pha phòng khách.
“Anh thật sự không biết cách dỗ dành người khác?” Cô ngồi trong lòng anh, hiếu kì hỏi.
“Hoàn toàn mù mờ.” Anh quệt nhẹ mũi cô.
“Đầu óc anh thông minh như vậy, lại ngu ngơ cách lấy lòng người khác ư?.” Tay cô rên nhẹ khắp trán anh.
“Bộ não con người chia thành nhiều chức năng mà em. Có lẽ ở phân khu dỗ người, sóng não anh có trị số âm.” Anh dò hỏi,“Hay anh thử học?”
“Thôi khỏi.” Mục Táp lắc đầu, ngả đầu trên vai anh, hít sâu mùi hương của riêng anh,“Chỉ cần anh giữ lời là được. Còn có, anh đừng sống khép kín quá, sẽ rất khó để em thân cận anh.”
“Anh khiến em sợ hãi à?” Anh ôm ghì lấy cô, tay anh ve vuốt sau lưng cô.
“Hơi hơi.”
Anh nhoẻn miệng cười, đưa ra nhận xét khách quan:“Tổng thể mà nói, thời gian chúng ta chung sống chưa được bao lâu, sau này ắt hẳn sẽ xuất hiện những mâu thuẫn và xung đột. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ tận lực thích ứng và cải thiện những thiếu sót của bản thân.”
“Em ghi âm lại đấy nhé. Tránh tình trạng sau này anh lật lọng.”
“Không bao giờ.” Thần sắc anh bỗng nhiên trầm hẳn, khóe miệng nhếch thành nụ cười bất đắc dĩ “Tống phu nhân ơi, chẳng nhẽ em không tín nhiệm Tống tiên sinh của mình tí tẹo nào sao?”.
Mục Táp đáp trả bằng cách đấm mạnh vai anh.
Tối hôm nay, Mục Táp đang ngủ, bỗng dưng bụng đau quằn quại, tỉnh dậy thì phát hiện tới ngày ‘đèn đỏ’. Cô liền vào toilet xử lí, trở ra thì thấy Tống Vực cũng thức giấc. Anh đứng dậy, rót ly nước nóng đưa cô. Cô uống xong thì nằm nhoài xuống giường. Cơ thể anh nóng hầm hập kề sát lưng cô. Bàn tay anh trườn ra trước, xoa quanh vùng bụng cô. Lòng bàn tay anh vừa ấm lại vừa dày, như thể chiếc lò sưởi nhỏ, giúp cô thư thái hơn.
Cô khép mi mắt, lặng yên chìm vào giấc ngủ ngon.
Lúc thức dậy, cô thấy cả người mình làm tổ trong lòng anh, đầu gối lên cánh tay anh, kê chân trên đùi anh.
Tư thế này…thật quyến luyến biết bao.
“Dậy rồi?” Anh nghiêng đầu, giọng nói hơi trầm khàn,“Bụng em còn đau không?”
Cô lắc đầu. Ánh dương bên ngoài lách qua rèm cửa sổ, nhập vào gương mặt anh. Cô mỉm cười ngọt ngào, dùng ngón tay miêu tả tỉ mỉ ngũ quan tuấn tú của anh.
Tác giả :
Sư Tiểu Trát