Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn
Chương 1
Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, cô cảm thấy người thật so với nhân vật cô được nghe qua những lời đồn đãi, không phải chỉ khác biệt một chút.
Anh ta rất cao, là người đàn ông cao nhất Mục Táp từng gặp qua. Ăn mặc mộc mạc, giản dị, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng phối với dây đai cùng màu, cổ tay áo vén lên khoảng một tấc, thẳng thớm sạch sẽ không tí nếp nhăn, phía dưới là quần tây màu đen. Gương mặt mang mắt kính đen, tay trái xách theo đồ vật cũng màu đen nốt, là túi đựng máy tính có kiểu dáng đơn giản và thời thượng, tay phải nhét trong túi quần. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, khí chất lạnh lùng.
Bắt đầu vào xuân, bên ngoài mưa phùn rơi rả rích, nhiệt độ chỉ có 11 độ, anh ta ăn mặc như vậy, quả thực hơi thiếu vải…… Mục Táp đang say sưa đánh giá, anh ta đã nghiêng thân đi đến, vươn tay phải muốn bắt tay với cô, cô hơi thất thần trong giây lát, rồi tức thời vươn tay tiếp đón.
Lúc bắt tay, Mục Táp kinh ngạc vì nhiệt độ của lòng bàn tay anh ta, nóng hầm hập, so với chiếc áo bành tô cô đang mặc, so với hai ly cà phê nóng cô vừa uống, còn nóng hơn. Sức lực bắt tay của anh ta rất lớn, thế nhưng, lại cho cô ảo giác, bản thân cô được coi trọng.
“Mục Táp?” Mọi cảm xúc trong ánh mắt anh ta đều được che khuất sau mắt kính đen, chỉ có đôi môi hơi nhúc nhích.
“Vâng, em là Mục Táp.” Cô mỉm cười, ngẫm nghĩ và bổ sung thêm câu chào hỏi quen thuộc: “Rất hân hạnh được quen biết anh.”
Anh ta cong cong khóe miệng, nụ cười như thể mặt hồ gợn sóng, rất nhạt và rất ngắn. Anh ta kiểm soát lễ nghi giao tiếp khá tốt, vừa đủ, không thừa cũng không thiếu.
Từ lầu một của sân bay đi xuống đại sảnh, bên ngoài đã có xe chờ sẵn bọn họ. Dọc đường đi, hai người chỉ nói với nhau một câu, là Mục Táp chủ động hỏi anh ta:“Anh cao bao nhiêu thế?”
Cô cực kì tò mò về vấn đề này, mỗi lần nhìn anh ta đều phải ngước mặt lên, cổ vừa đau vừa mỏi.
“Một mét tám chín.” Anh ta nhanh nhảu trả lời, và hỏi lại chiều cao của cô.
“Một mét sáu lăm.”
Sau đó, hai người chẳng còn gì để trao đổi.
Ngồi trên xe, Tống Vực tháo mắt kính xuống, mở laptop ra, hai tay gõ liến thoắng trên bàn phím. Hai tay Mục Táp đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh ta. Tống Vực lặng thinh, để mặc cô ngắm nghía, không để ý đến ánh mắt hiếu kì của cô, anh ta tựa hồ đã đi vào “cảnh giới” của công việc, hoàn toàn tập trung cao độ.
Không thể không thừa nhận, anh ta có vẻ ngoài thuộc hàng thượng phẩm bậc nhất. Mặt mày, mũi, đôi môi đều như bức tranh được vẽ theo lối miêu tả tinh tế, bộ phận xuất sắc hợp thành tổng thể hoãn mỹ có tác dụng “bồi bổ” mắt người nhìn.
Mục Táp thật sự muốn soi mói, tìm ra vài điểm thiếu sót trên gương mặt kia, chỉ có sắc môi nhạt, nhạt đến mức không tí huyết sắc, và còn…hai quầng thâm màu xanh tím dưới mí mắt, xem ra anh ta không được nghỉ ngơi tốt.
Bỗng nhiên, anh ta nhìn vào màn hình, cất tiếng cười trầm thấp, một bàn tay mò tìm gói thuốc lá, rồi bất chợt nhớ trong xe có sự hiện diện của một cô gái, anh ta bèn đặt gói thuốc vào chỗ cũ, chuyển sang vặn mở nắp chai nước khoáng của mình, uống một ngụm.
“Muốn uống nước không?” Giọng nói của anh ta tựa như tiếng mưa xuân rơi, êm dịu và lành lạnh.
“Không cần.” Mục Táp mỉm cười, bàn tay nhét trong túi đã xuất mồ hôi lạnh.
Cô thừa nhận, bản thân có chút khẩn trương căng thẳng, bởi cô ý thức được chuyện hệ trọng, Tống Vực không phải là người đàn ông dễ sống chung.
Mấy năm nay, cô tiếp xúc với không ít người, người nào dễ dàng ở chung, người nào khó chung đụng, chỉ cần dựa vào một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí là một động tác nhếch mày của đối phương, là cô có thể đoán biết được.
Kinh ngiệm của bản thân mách bảo, Tống Vực không phải là lựa chọn tốt để cô gắn bó cuộc đời. Là trực giác của cô? Hay cô vẫn bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đãi về anh ta?
Câu chuyện về Tống Vực được ví như một truyền kì. Khi mười lăm tuổi, anh ta đã thi đỗ vào trường đại học danh giá nhất cả nước, mười chín tuổi đứng ra thành lập công ty internet AME, là CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Làm giàu trong một đêm, giá trị của con người tăng gấp trăm lần, tạo ra một sự tăng trưởng vượt bậc. Đáng tiếc, mặc dù anh ta là thiên tài nhưng vẫn là một Thiên chi kiêu tử*, vì hăng hái quá mức, đâm ra bị sảy chân, “chết non” ở tuổi hai mươi ba. Vì gây trọng thương cho người khác, anh ta phải “ăn cơm tù” hai năm. Sau khi ra tù, anh ta nghỉ ngơi khoảng nửa năm, rồi đi Luân Đôn học khóa quản lí hành chính, sau này làm việc trong công ty đầu tư và quản lí ở Luân Đôn, mãi cho đến giờ mới về nước.
* Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)
Đúng vậy, anh ta là truyền kì, và còn…gia tộc của anh ta nữa.
Là con cháu của công thần khai quốc, tương môn hổ tử*, đây là những nhận xét ban đầu của mọi người về anh ta.
*Tương môn hổ tử: Dùng để hình dung một người có thành tích xuất sắc, và còn có thêm sự hậu thuẫn, ủng hộ của gia đình có tiếng trong lịch sử.
Về sau lại dần biến thành, là thằng con bất hiếu, kẻ lông bông và ngông cuồng, có khuynh hướng bạo lực, giới tính không rõ…..
Trước kia chỉ được nghe qua tai, bây giờ, người thật cách cô chưa đầy một thước, quả thực khiến cô hơi áp lực.
Mục Táp nghiêng đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán lực chú ý, có điều, dáng vẻ thanh nhã, sườn mặt tuyệt mỹ của ai kia vẫn thấp thoáng ẩn hiện trên mặt kính cửa, đôi mắt cô vẫn luyến tiếc nhìn ngắm.
Bất giác nhớ tới ấn tượng của cô với anh ta trong một tiết mục hỏi đáp trên truyền hình. Lúc ấy, người dẫn chương trình hỏi anh ta: Sự thành công quá sớm, có tài năng hiếm thấy, cộng thêm khối tài sản khổng lồ đem đến cho anh cảm thụ gì?
Câu trả lời của anh ta thật đáng đánh đòn, ý tứ là, tôi không rõ lắm, bất tri bất giác đi đến con đường này, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều. Còn về tài sản, từ trước tới giờ, cái tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc, vì thế, cũng không có cảm thụ gì đặc biệt.
Bên dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng cười pha lẫn nhiều sắc thái, có người hâm mộ, có người nghi ngờ, có kẻ trào phúng, cũng có kẻ khinh thường.
Còn anh ta vẫn điềm nhiên ngồi trên khán đài, âu phục thẳng thớm, hai tay thoải mái đặt trên đùi, bỏ ngoài tai những tiếng cười kia, cả người thong dong, đủng đỉnh.
Tống Vực không về nhà, mà đi đến nơi anh ta đã chọn lựa trước, là một khách sạn năm sao.
Mục Táp theo anh ta đi lên, giúp anh ta sắp xếp lại hành lí, tất nhiên trước đó, cô đã lễ phép hỏi ý: Em giúp anh sắp xếp lại hành lí được không?
“Được thôi, em mở ra đi, mật mã là xxxxxx.” Anh ta không để ý những tiếng động xung quanh, ngay cả giày cũng không mang, trực tiếp đi chân trần trên tấm thảm nhung.
Mật mã là sinh nhật của anh ta.
Đương cúi đầu sắp xếp hành lí, anh ta bất ngờ đưa tách trà nóng, cô lập tức ngẩng lên, lịch sự nói cảm ơn, tiếp nhận tách trà, nhấp một ngụm, là Hồng Trà không bỏ đường, vị đắng nghét.
TỐng Vực ngồi xuống giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người về trước, duỗi đôi chân dài, cúi đầu đánh giá Mục Táp.
Cô mặc chiếc áo lông cừu màu xanh tím, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc, mái tóc dài, xõa tự nhiên xuống hai bên bả vai. Hai bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, lưu loát giúp anh ta xếp quần áo gọn gàng. Thoạt nhìn, cô là người hiền lành và tốt bụng.
“Em đói chưa?” Anh ta cười hỏi.
“Hơi hơi.” Mục Táp nói thật.
“Muốn ăn gì nào? Khách sạn có cơm Trung, cơm Tây, cơm Thái, đồ ăn Ấn Độ, cái gì cũng có.”
“Vậy có món cơm cà ri gà không ạ?”
“Ắt hẳn không thành vấn đề.” Anh ta nghĩ nghĩ, đứng dậy đi gọi điện cho phục vụ, kêu một phần cơm cà ri gà và một phần cơm xào hải sản. Gọi cơm xong, anh ta trầm ngâm một lát, rồi gọi thêm cho cô phần tráng miệng bằng bánh pudding và ly trà sữa.
Không bao lâu sau, bữa tối được dọn lên, món cà ri gà có màu vàng sáng đậm, nước sốt sóng sánh đậm đặc, thoạt nhìn khiến người ta nhỏ dãi.
Hai người ngồi đối diện, cùng dùng bữa tối, Tống Vực chuyển phần bánh pudding và ly trà sữa đến trước mặt Mục Táp.
“Cám ơn.”
Anh ta nhếch khóe miệng, khẽ cười không nói.
Vốn dĩ cô muốn tìm vài chủ đề để tán gẫu, nhưng anh ta liên tục tiếp điện thoại, còn vô cùng nghiêm túc bàn chuyện công việc với đối phương bên kia, cô đành từ bỏ chủ ý.
Khi cô ăn xong, anh ta vẫn còn nói chuyện điện thoại, phần cơm xào hải sản chỉ mới vơi đi một nửa. Cơm canh đã sớm nguội lạnh, những hạt cơm sền sệt quyện vào một chỗ. Anh ta vừa bàn chuyện vừa cầm thìa đảo lung tung trên đĩa cơm, khiến đĩa cơm trông cực kì….tệ hại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta không hề đụng đến đĩa cơm nữa.
Thời gian lặng yên tịnh tiến đến bảy giờ tối.
“Em ở lại qua đêm đi.” Ngữ khí của anh ta rất tự nhiên, dứt lời, bèn xoay người lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn.
Mục Táp đang uống nước, xém phun hết ra miệng, bị sặc phải ho khan hai tiếng.
Anh ta bật cười trước phản ứng của cô, tiếng cười thật trầm thấp, sau đó anh ta từ từ thu lại nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt dần biến mất theo nụ cười, anh ta ngẫm nghĩ và nói:“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm chuyện quá đáng.”
“Em chưa chuẩn bị tốt.” Cô ăn ngay nói thật, cho dù bọn họ đã quyết định tiến vào mối quan hệ kia, và đây cũng là chuyện sớm hoặc muộn. Tuy nhiên, anh ta tự mình quyết định như vậy, khiến cô xấu hổ và sợ hãi, hễ nhìn thấy anh ta, cô sẽ đề phòng theo bản năng.
Anh ta ngồi trên sô pha, nổi bật tay dài chân dài, đôi mắt đen tuyền và thấu suốt, tựa như hai khối đá huyền vũ thời xa xưa. Đôi mắt ấy nhìn sâu vào mắt cô, như thể khẽ cười, như thể quan sát, như thể đánh giá… thật sự quá khó để nắm bắt.
“Em cảm thấy tôi là người tùy tiện?” Anh ta trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng duỗi đôi chân dài, hỏi một cách nghiêm túc.
“Không phải.” Mục Táp cố áp chế cảm xúc khác thường,“Em chỉ cảm thấy quá nhanh.”
Anh ta gật đầu, với lấy tờ giấy quảng cáo trên mặt bàn, nhìn một lúc rồi gấp đôi tờ giấy, tiếp tục gấp đôi, lại gấp đôi, vừa mải mê gấp đôi vừa nói chuyện với cô:“Đúng rồi, có một số việc tôi cần nói rõ với em. Tôi không phải là kiểu người dễ dàng sinh hoạt chung với người khác, đôi lúc tính tình hơi nóng, sẽ không quan tâm đến cảm xúc hay sắc mặt của bất kì ai cả, cũng sẽ mất bình tĩnh mà mắng chửi, nói tục. Tuy nhiên, những chuyện ấy chỉ xuất hiện trong những tình huống đặc biệt. Còn bình thường, tính tình tôi khá hôn hòa, chỉ cần em không động đến những điểm cố kị của tôi là ổn.”
Anh ta tạm dừng một tẹo, sau tiếp tục:“Nói thẳng ra, tôi cần một người vợ có hiểu biết, em tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính. Nếu em thích giận dỗi, tôi cũng không bỏ thời gian để dỗ dành em đâu.”
Mục Táp run người trong vài giây, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã xếp tờ giấy thành hình trái tim, sau móc ra cây bút máy, ngoáy viết trên mặt giấy.
“Nếu em có thể đáp ứng được, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.” Anh ta khôi phục lại nụ cười, trở về phong thái của chuyên gia đàm phán,“Tôi sẽ đem một phần bất động sản ở thành H sang tên cho em. Về tiền mừng cưới, em cần bao nhiêu, cứ nói cho tôi biết. Bất luận là con số thế nào, tôi đều đáp ứng được.”
“……” Mục Táp khẽ khàng thở dài, lồng ngực nhoi nhói khó chịu, không biết vì nguyên nhân gì, mà khi trò chuyện với anh ta, cô cảm thấy cực kì bí bách.
Anh ta vẫn mỉm cười, ngữ điệu thản nhiên, giọng nói ôn hòa, nhưng cô cảm giác, có sự lạnh lẽo pha lẫn vào trong đấy.
“Vâng, em đã biết.” Đã đi đến bước này, cô đâu còn tư cách để làm kiêu. Nên cần cái gì, phải trả giá bằng thứ gì, cô phải ngoan ngoan học cách chấp nhận.
Đang nói, điện thoại của anh ta lại đổ chuông, anh ta tiếp điện thoại, đi đến bên giường, chống tay trên cửa sổ và từ tốn nói chuyện.
Mục Táp đứng dậy, đặt ly thủy tinh về chỗ cũ, tầm mắt cô dừng lại ngay chiếc bàn ăn nhỏ, tờ giấy hình trái tim nằm yên trên bàn. Cô tò mò cầm lên nhìn, mặt trên tờ giấy viết tên cô – Mục Táp. Màu mực vẫn chưa khô hẳn, ngón tay cô không cẩn thận chạm vào, mực liền in trên lòng ngón tay.
Nghiêng đầu nhìn anh ta, bóng hình cao lớn in trên vách tường, có vẻ thực xa lạ. Đáy lòng bỗng dội lên nỗi uất ức khó kìm nén, cô phải kết hôn với người đàn ông xa lạ này ư? Cô chỉ vừa ở chung với anh ta trong một buổi chiều đã cảm thấy ngột ngạt, tù túng. Cô nên làm thế nào để thích ứng với hiện thực đây?
Trong nháy mắt, đầu óc mê mang rối loạn, cô lấy tay cốc mạnh vào đầu mình.
“Sao lại tự gõ đầu mình?” Phía sau truyền đến âm thanh đầy từ tính.
“À, không có gì.” Mục Táp giải thích,“Là động tác theo thói quen thôi ạ.”
“Nếu em không có bất kì thắc mắc nào, vậy xem như giữa chúng ta đã đạt được sự nhất trí, đúng không?”.
Mục Táp lặng thinh.
Anh ta đến trước mặt cô, nhoẻn miệng cười, ngữ khí nhẹ tênh: “Mục Táp, Táp Táp (ào ào), âm thanh tiếng gió vi vu, tiếng mưa thì thầm, tên rất hay. Suýt nữa anh quên nói, rất hân hạnh được quen biết em.”
*****
Mục Táp về nhà, nhìn thấy hai mẹ con bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi tâm sự trong phòng khách.
Mục Kiều quấn lấy Kiều Tuệ Tuệ, huyên thuyên đủ chuyện.
“Đã về?” Thấy Mục Táp, Kiều Tuệ Tuệ cười nói,“Trong bếp có canh hạt sen nấu nấm nhĩ, con muốn ăn một bát không?”
“Dạ không, con không đói bụng.” Mục Táp lắc đầu.
“Chị, Tống Vực là người thế nào?” Mục Kiều hồn nhiên hỏi,“Có giống với lời đồn không chị, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo, có khuynh hướng bạo lực.”
“Không đâu, anh ấy hoàn toàn bình thường.” Mục Táp lãnh đạm nhìn thoáng qua Mục Kiều.
Kiều Tuệ Tuệ vỗ đầu Mục Kiều, khẽ khiển trách:“Sao có thể tin vào những lời đồn thất thiệt bên ngoài, con làm ơn vận dụng đầu óc được không, Tống gia là danh gia vọng tộc, Tống Vực từ nhỏ được coi là thần đồng, mười lăm tuổi thi đỗ đại học, mười chín tuổi trở thành chủ một công ty, là nhân vật kiệt xuất hiếm thấy.”
“Vâng.” Mục Kiều thè lưỡi, gật gật đầu.
“Con xin phép về phòng trước.” Mục Táp mang theo túi xách, đi lên lầu. Giờ phút này, cô không hề có hứng thú cùng họ nói về Tống Vực, không có sức lực theo hầu sở thích ngồi lê đôi mách của họ.
Chờ đến khi bóng dáng Mục Táp biến mất nơi góc rẽ cầu thang, Mục Kiều liền cong khóe miệng, lôi kéo cánh tay Kiều Tuệ Tuệ, nũng nịu:“Mẹ, có phải chị ấy giận con không?”
Kiều Tuệ Tuệ thở dài thườn thượt, lấy ngón tay chọc vào đầu con gái:“Con biết vậy thì tốt, sau này nhớ quản mồm miệng cho kĩ, đừng hỏi vớ vẩn nữa.”
“Con chỉ tò mò thôi mà.”
Ban đầu, người phải gả cho Tống Vực là Mục Kiều, nhưng cô ta lại sống chết phản đối.
Tin đồn về Tống Vực chất đầy như núi, trong đó có rất nhiều thứ khiến cô ta hoảng sợ. Người ta nói anh ta là kẻ cuồng vọng, tình tình bất định, khi tốt khi xấu, rất khó ở chung. Đặc biệt, còn có khuynh hướng bạo lực, năm đó đánh người gây thương tích đến mức nội tạng xuất huyết, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn chết người. Sau đó, anh ta phải vào tù ngồi hai năm. Với cả, mấy năm nay, Tống gia đã bắt đầu sa sút, quyền thế không bằng trước kia, bề ngoài trông cao sang, thực chất, chỉ còn cái thùng rỗng…..Mục Kiều bị dọa, sợ chết khiếp , nháo khóc ầm ĩ, thúc ép bố mẹ phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng, Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ đã nhận tiền cưới của Tống gia, và đổ toàn bộ số tiền vào tài chính của công ty vận tải, chẳng còn dư một đồng, lấy đâu ra tiền đền người ta?
Mục Kiều tràn đầy tủi hổ, nhưng hết cách từ chối, đành phải miễn cưỡng đáp ứng, có điều, cả ngày trốn trong phòng khóc rấm rức đến sưng húp hai mắt. Dẫu sao, từ nhỏ Mục Kiều đã được bố mẹ nâng niu, chiều chuộng, làm sao chịu nổi uất ức, cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ không hề quen biết. Hơn nữa, cô ta tự nhận bản thân là người có trình độ, có đẳng cấp nhất định, mà bất đắc dĩ phải trói buộc cuộc đời với tên Tống Vực bệnh hoạn, cô ta cảm thấy không công bằng.
Bên Tống gia vốn có ý định, chờ sau khi Mục Kiều tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay với Tống Vực, tranh thủ hai năm sinh một đứa nhỏ, nguyên nhân là do Tống Vực đã bước sang tuổi hai mươi chín. Bà Tống còn cười nói, sinh con khi còn trẻ thì tốt cho sức khỏe người mẹ.
Mọi việc vốn dĩ đang phát triển tốt đẹp theo dự định của mọi người, lại bất ngờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Tống Vực còn chưa về nước, mối quan hệ giữa Mục Kiều và Cảnh Chí Sâm đã tiến xa thêm nhiều bước .
Cảnh Chí Sâm là ai? Là nhân vật mới nổi trong ngành quản lí truyền thông, là một trong những nhân tài hùng mạnh của thương giới. Anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tay không tranh đấu giành thiên hạ. Trải qua sáu năm phấn đấu, đã thành công tiến vào thị trường, khí thế hừng hực lửa, phát triển như vũ bão. Hiện tại, anh ta là đại gia danh tiếng của thành phố H.
Anh ta chủ động đến Mục gia, tự ra mắt bản thân, thái độ khiêm tốn mà trịnh trọng, chân thành hy vọng Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ có thể tác hợp cho anh ta và Mục Kiều.
Ngày hôm đó, không chỉ Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ cả kinh trợn tròn mắt, ngay cả Mục Táp đứng trên cầu thang cũng thế, tay cô đang cầm ly trà run bần bật, đáy lòng chậm rãi vỡ nát.
“Con sẽ đối xử tốt với Mục Kiều, sẽ yêu thương, trân trọng em ấy, cho em ấy cuộc sống tốt nhất. Tình cảm của con rất chân thành, mong được hai bác đồng ý, và tác thành cho chúng con.” Cảnh Chí Sâm khom thân mình, hành lễ một cái. Khoảnh khắc anh ta ngước mắt, liền giao hòa với ánh mắt của Mục Táp đang đứng trên bậc thang.
Đã nhiều năm qua, Mục Táp mê luyến gương mặt tuấn tú ấy, song trong tích tắc, cô cảm thấy nó cực kì xa lạ.
Mục Chính Khang nghiêm nghị khiển trách Mục Kiều, tỏ ý quyết liệt phản đối, hung hăng cảnh cáo Cảnh Chí Sâm, nhắc nhở anh ta, con gái ông đã có hôn ước. Mục Kiều nghe vậy thì sợ run, nhát gan trốn sau lưng Cảnh Chí Sâm. Thân hình vạm vỡ của Cảnh Chí Sâm mạnh mẽ che mưa, cản gió cho cô ta, anh ta thản nhiên nói một cách đầy kính cẩn:“Bây giờ, tình cảm của chúng con không phải ở giai đoạn mới tìm hiểu hay bắt đầu nắm tay, chúng con đã quen nhau từ trước, và đã có quan hệ sâu sắc. Con phải có trách nhiệm với em ấy.”
Câu nói khiến mong ước của hai vị phụ huynh hoàn toàn vỡ vụn.
Ngón tay cầm ly trà của Mục Táp dần lạnh run, cô lặng thinh nhìn chằm chặp Cảnh Chí Sâm, cho đến khi tầm mắt anh ta lần nữa dừng trên người cô, ánh mắt kia đã lấy lại nét thong dong, trầm tĩnh. Cô không hề tránh né, cứ nhìn anh ta như vậy, dần dần, đáy mắt anh ta xuất hiện tia cảm xúc phức tạp. Anh ta mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Mục Kiều, ý bảo cô ta đừng sợ, có anh ta ở đây, anh ta sẽ bảo vệ cô ta.
Sau đó, trong nhà diễn ra một phen tranh chấp đầy mưa bão, song Mục Táp không còn tâm trạng để xem kịch vui. Cô xoay người, tay cầm ly trà, đi từng bước nặng trịch lên lầu.
Cô đặt cái ly trên bàn vi tính, tay điều khiển con chuột, bầu trời đầy sao trong màn hình từ từ tán đi, phát ra ánh sáng chói lóa. Trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh của một bữa ăn tối, lúc ấy Cảnh Chí Sâm đang có men rượu trong người, bỗng nhiên nắm tay cô, vỗ nhẹ lên đấy. Giọng nói anh ta trầm trầm biểu hiện cơn say đang kéo tới, khóe miệng nhoẻn nụ cười hiền, mang trên người dáng vẻ của một công tử ôn nhuận như ngọc:“Mục Táp, em đối với anh tốt quá. Đợi đến khi em ba mươi tuổi, mà chưa gả cho ai, thì hãy đồng ý gả cho anh nhé.”
“Anh nói thật không ?” Mục Táp cười nói,“Hay là lợi dụng cơn say để trêu chọc em?”
Anh ta khẽ thở dài, tiến tới, ngậm lấy môi cô, dịu dàng mút mát. Đôi mắt anh ta sáng tựa sao trời, cất tiếng cười nhè nhẹ:“Anh đương nhiên rất nghiêm túc.”
Anh ta rất cao, là người đàn ông cao nhất Mục Táp từng gặp qua. Ăn mặc mộc mạc, giản dị, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng phối với dây đai cùng màu, cổ tay áo vén lên khoảng một tấc, thẳng thớm sạch sẽ không tí nếp nhăn, phía dưới là quần tây màu đen. Gương mặt mang mắt kính đen, tay trái xách theo đồ vật cũng màu đen nốt, là túi đựng máy tính có kiểu dáng đơn giản và thời thượng, tay phải nhét trong túi quần. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, khí chất lạnh lùng.
Bắt đầu vào xuân, bên ngoài mưa phùn rơi rả rích, nhiệt độ chỉ có 11 độ, anh ta ăn mặc như vậy, quả thực hơi thiếu vải…… Mục Táp đang say sưa đánh giá, anh ta đã nghiêng thân đi đến, vươn tay phải muốn bắt tay với cô, cô hơi thất thần trong giây lát, rồi tức thời vươn tay tiếp đón.
Lúc bắt tay, Mục Táp kinh ngạc vì nhiệt độ của lòng bàn tay anh ta, nóng hầm hập, so với chiếc áo bành tô cô đang mặc, so với hai ly cà phê nóng cô vừa uống, còn nóng hơn. Sức lực bắt tay của anh ta rất lớn, thế nhưng, lại cho cô ảo giác, bản thân cô được coi trọng.
“Mục Táp?” Mọi cảm xúc trong ánh mắt anh ta đều được che khuất sau mắt kính đen, chỉ có đôi môi hơi nhúc nhích.
“Vâng, em là Mục Táp.” Cô mỉm cười, ngẫm nghĩ và bổ sung thêm câu chào hỏi quen thuộc: “Rất hân hạnh được quen biết anh.”
Anh ta cong cong khóe miệng, nụ cười như thể mặt hồ gợn sóng, rất nhạt và rất ngắn. Anh ta kiểm soát lễ nghi giao tiếp khá tốt, vừa đủ, không thừa cũng không thiếu.
Từ lầu một của sân bay đi xuống đại sảnh, bên ngoài đã có xe chờ sẵn bọn họ. Dọc đường đi, hai người chỉ nói với nhau một câu, là Mục Táp chủ động hỏi anh ta:“Anh cao bao nhiêu thế?”
Cô cực kì tò mò về vấn đề này, mỗi lần nhìn anh ta đều phải ngước mặt lên, cổ vừa đau vừa mỏi.
“Một mét tám chín.” Anh ta nhanh nhảu trả lời, và hỏi lại chiều cao của cô.
“Một mét sáu lăm.”
Sau đó, hai người chẳng còn gì để trao đổi.
Ngồi trên xe, Tống Vực tháo mắt kính xuống, mở laptop ra, hai tay gõ liến thoắng trên bàn phím. Hai tay Mục Táp đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh ta. Tống Vực lặng thinh, để mặc cô ngắm nghía, không để ý đến ánh mắt hiếu kì của cô, anh ta tựa hồ đã đi vào “cảnh giới” của công việc, hoàn toàn tập trung cao độ.
Không thể không thừa nhận, anh ta có vẻ ngoài thuộc hàng thượng phẩm bậc nhất. Mặt mày, mũi, đôi môi đều như bức tranh được vẽ theo lối miêu tả tinh tế, bộ phận xuất sắc hợp thành tổng thể hoãn mỹ có tác dụng “bồi bổ” mắt người nhìn.
Mục Táp thật sự muốn soi mói, tìm ra vài điểm thiếu sót trên gương mặt kia, chỉ có sắc môi nhạt, nhạt đến mức không tí huyết sắc, và còn…hai quầng thâm màu xanh tím dưới mí mắt, xem ra anh ta không được nghỉ ngơi tốt.
Bỗng nhiên, anh ta nhìn vào màn hình, cất tiếng cười trầm thấp, một bàn tay mò tìm gói thuốc lá, rồi bất chợt nhớ trong xe có sự hiện diện của một cô gái, anh ta bèn đặt gói thuốc vào chỗ cũ, chuyển sang vặn mở nắp chai nước khoáng của mình, uống một ngụm.
“Muốn uống nước không?” Giọng nói của anh ta tựa như tiếng mưa xuân rơi, êm dịu và lành lạnh.
“Không cần.” Mục Táp mỉm cười, bàn tay nhét trong túi đã xuất mồ hôi lạnh.
Cô thừa nhận, bản thân có chút khẩn trương căng thẳng, bởi cô ý thức được chuyện hệ trọng, Tống Vực không phải là người đàn ông dễ sống chung.
Mấy năm nay, cô tiếp xúc với không ít người, người nào dễ dàng ở chung, người nào khó chung đụng, chỉ cần dựa vào một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí là một động tác nhếch mày của đối phương, là cô có thể đoán biết được.
Kinh ngiệm của bản thân mách bảo, Tống Vực không phải là lựa chọn tốt để cô gắn bó cuộc đời. Là trực giác của cô? Hay cô vẫn bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đãi về anh ta?
Câu chuyện về Tống Vực được ví như một truyền kì. Khi mười lăm tuổi, anh ta đã thi đỗ vào trường đại học danh giá nhất cả nước, mười chín tuổi đứng ra thành lập công ty internet AME, là CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Làm giàu trong một đêm, giá trị của con người tăng gấp trăm lần, tạo ra một sự tăng trưởng vượt bậc. Đáng tiếc, mặc dù anh ta là thiên tài nhưng vẫn là một Thiên chi kiêu tử*, vì hăng hái quá mức, đâm ra bị sảy chân, “chết non” ở tuổi hai mươi ba. Vì gây trọng thương cho người khác, anh ta phải “ăn cơm tù” hai năm. Sau khi ra tù, anh ta nghỉ ngơi khoảng nửa năm, rồi đi Luân Đôn học khóa quản lí hành chính, sau này làm việc trong công ty đầu tư và quản lí ở Luân Đôn, mãi cho đến giờ mới về nước.
* Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)
Đúng vậy, anh ta là truyền kì, và còn…gia tộc của anh ta nữa.
Là con cháu của công thần khai quốc, tương môn hổ tử*, đây là những nhận xét ban đầu của mọi người về anh ta.
*Tương môn hổ tử: Dùng để hình dung một người có thành tích xuất sắc, và còn có thêm sự hậu thuẫn, ủng hộ của gia đình có tiếng trong lịch sử.
Về sau lại dần biến thành, là thằng con bất hiếu, kẻ lông bông và ngông cuồng, có khuynh hướng bạo lực, giới tính không rõ…..
Trước kia chỉ được nghe qua tai, bây giờ, người thật cách cô chưa đầy một thước, quả thực khiến cô hơi áp lực.
Mục Táp nghiêng đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán lực chú ý, có điều, dáng vẻ thanh nhã, sườn mặt tuyệt mỹ của ai kia vẫn thấp thoáng ẩn hiện trên mặt kính cửa, đôi mắt cô vẫn luyến tiếc nhìn ngắm.
Bất giác nhớ tới ấn tượng của cô với anh ta trong một tiết mục hỏi đáp trên truyền hình. Lúc ấy, người dẫn chương trình hỏi anh ta: Sự thành công quá sớm, có tài năng hiếm thấy, cộng thêm khối tài sản khổng lồ đem đến cho anh cảm thụ gì?
Câu trả lời của anh ta thật đáng đánh đòn, ý tứ là, tôi không rõ lắm, bất tri bất giác đi đến con đường này, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều. Còn về tài sản, từ trước tới giờ, cái tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc, vì thế, cũng không có cảm thụ gì đặc biệt.
Bên dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng cười pha lẫn nhiều sắc thái, có người hâm mộ, có người nghi ngờ, có kẻ trào phúng, cũng có kẻ khinh thường.
Còn anh ta vẫn điềm nhiên ngồi trên khán đài, âu phục thẳng thớm, hai tay thoải mái đặt trên đùi, bỏ ngoài tai những tiếng cười kia, cả người thong dong, đủng đỉnh.
Tống Vực không về nhà, mà đi đến nơi anh ta đã chọn lựa trước, là một khách sạn năm sao.
Mục Táp theo anh ta đi lên, giúp anh ta sắp xếp lại hành lí, tất nhiên trước đó, cô đã lễ phép hỏi ý: Em giúp anh sắp xếp lại hành lí được không?
“Được thôi, em mở ra đi, mật mã là xxxxxx.” Anh ta không để ý những tiếng động xung quanh, ngay cả giày cũng không mang, trực tiếp đi chân trần trên tấm thảm nhung.
Mật mã là sinh nhật của anh ta.
Đương cúi đầu sắp xếp hành lí, anh ta bất ngờ đưa tách trà nóng, cô lập tức ngẩng lên, lịch sự nói cảm ơn, tiếp nhận tách trà, nhấp một ngụm, là Hồng Trà không bỏ đường, vị đắng nghét.
TỐng Vực ngồi xuống giường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người về trước, duỗi đôi chân dài, cúi đầu đánh giá Mục Táp.
Cô mặc chiếc áo lông cừu màu xanh tím, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc, mái tóc dài, xõa tự nhiên xuống hai bên bả vai. Hai bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, lưu loát giúp anh ta xếp quần áo gọn gàng. Thoạt nhìn, cô là người hiền lành và tốt bụng.
“Em đói chưa?” Anh ta cười hỏi.
“Hơi hơi.” Mục Táp nói thật.
“Muốn ăn gì nào? Khách sạn có cơm Trung, cơm Tây, cơm Thái, đồ ăn Ấn Độ, cái gì cũng có.”
“Vậy có món cơm cà ri gà không ạ?”
“Ắt hẳn không thành vấn đề.” Anh ta nghĩ nghĩ, đứng dậy đi gọi điện cho phục vụ, kêu một phần cơm cà ri gà và một phần cơm xào hải sản. Gọi cơm xong, anh ta trầm ngâm một lát, rồi gọi thêm cho cô phần tráng miệng bằng bánh pudding và ly trà sữa.
Không bao lâu sau, bữa tối được dọn lên, món cà ri gà có màu vàng sáng đậm, nước sốt sóng sánh đậm đặc, thoạt nhìn khiến người ta nhỏ dãi.
Hai người ngồi đối diện, cùng dùng bữa tối, Tống Vực chuyển phần bánh pudding và ly trà sữa đến trước mặt Mục Táp.
“Cám ơn.”
Anh ta nhếch khóe miệng, khẽ cười không nói.
Vốn dĩ cô muốn tìm vài chủ đề để tán gẫu, nhưng anh ta liên tục tiếp điện thoại, còn vô cùng nghiêm túc bàn chuyện công việc với đối phương bên kia, cô đành từ bỏ chủ ý.
Khi cô ăn xong, anh ta vẫn còn nói chuyện điện thoại, phần cơm xào hải sản chỉ mới vơi đi một nửa. Cơm canh đã sớm nguội lạnh, những hạt cơm sền sệt quyện vào một chỗ. Anh ta vừa bàn chuyện vừa cầm thìa đảo lung tung trên đĩa cơm, khiến đĩa cơm trông cực kì….tệ hại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta không hề đụng đến đĩa cơm nữa.
Thời gian lặng yên tịnh tiến đến bảy giờ tối.
“Em ở lại qua đêm đi.” Ngữ khí của anh ta rất tự nhiên, dứt lời, bèn xoay người lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn.
Mục Táp đang uống nước, xém phun hết ra miệng, bị sặc phải ho khan hai tiếng.
Anh ta bật cười trước phản ứng của cô, tiếng cười thật trầm thấp, sau đó anh ta từ từ thu lại nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt dần biến mất theo nụ cười, anh ta ngẫm nghĩ và nói:“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm chuyện quá đáng.”
“Em chưa chuẩn bị tốt.” Cô ăn ngay nói thật, cho dù bọn họ đã quyết định tiến vào mối quan hệ kia, và đây cũng là chuyện sớm hoặc muộn. Tuy nhiên, anh ta tự mình quyết định như vậy, khiến cô xấu hổ và sợ hãi, hễ nhìn thấy anh ta, cô sẽ đề phòng theo bản năng.
Anh ta ngồi trên sô pha, nổi bật tay dài chân dài, đôi mắt đen tuyền và thấu suốt, tựa như hai khối đá huyền vũ thời xa xưa. Đôi mắt ấy nhìn sâu vào mắt cô, như thể khẽ cười, như thể quan sát, như thể đánh giá… thật sự quá khó để nắm bắt.
“Em cảm thấy tôi là người tùy tiện?” Anh ta trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng duỗi đôi chân dài, hỏi một cách nghiêm túc.
“Không phải.” Mục Táp cố áp chế cảm xúc khác thường,“Em chỉ cảm thấy quá nhanh.”
Anh ta gật đầu, với lấy tờ giấy quảng cáo trên mặt bàn, nhìn một lúc rồi gấp đôi tờ giấy, tiếp tục gấp đôi, lại gấp đôi, vừa mải mê gấp đôi vừa nói chuyện với cô:“Đúng rồi, có một số việc tôi cần nói rõ với em. Tôi không phải là kiểu người dễ dàng sinh hoạt chung với người khác, đôi lúc tính tình hơi nóng, sẽ không quan tâm đến cảm xúc hay sắc mặt của bất kì ai cả, cũng sẽ mất bình tĩnh mà mắng chửi, nói tục. Tuy nhiên, những chuyện ấy chỉ xuất hiện trong những tình huống đặc biệt. Còn bình thường, tính tình tôi khá hôn hòa, chỉ cần em không động đến những điểm cố kị của tôi là ổn.”
Anh ta tạm dừng một tẹo, sau tiếp tục:“Nói thẳng ra, tôi cần một người vợ có hiểu biết, em tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính. Nếu em thích giận dỗi, tôi cũng không bỏ thời gian để dỗ dành em đâu.”
Mục Táp run người trong vài giây, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã xếp tờ giấy thành hình trái tim, sau móc ra cây bút máy, ngoáy viết trên mặt giấy.
“Nếu em có thể đáp ứng được, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.” Anh ta khôi phục lại nụ cười, trở về phong thái của chuyên gia đàm phán,“Tôi sẽ đem một phần bất động sản ở thành H sang tên cho em. Về tiền mừng cưới, em cần bao nhiêu, cứ nói cho tôi biết. Bất luận là con số thế nào, tôi đều đáp ứng được.”
“……” Mục Táp khẽ khàng thở dài, lồng ngực nhoi nhói khó chịu, không biết vì nguyên nhân gì, mà khi trò chuyện với anh ta, cô cảm thấy cực kì bí bách.
Anh ta vẫn mỉm cười, ngữ điệu thản nhiên, giọng nói ôn hòa, nhưng cô cảm giác, có sự lạnh lẽo pha lẫn vào trong đấy.
“Vâng, em đã biết.” Đã đi đến bước này, cô đâu còn tư cách để làm kiêu. Nên cần cái gì, phải trả giá bằng thứ gì, cô phải ngoan ngoan học cách chấp nhận.
Đang nói, điện thoại của anh ta lại đổ chuông, anh ta tiếp điện thoại, đi đến bên giường, chống tay trên cửa sổ và từ tốn nói chuyện.
Mục Táp đứng dậy, đặt ly thủy tinh về chỗ cũ, tầm mắt cô dừng lại ngay chiếc bàn ăn nhỏ, tờ giấy hình trái tim nằm yên trên bàn. Cô tò mò cầm lên nhìn, mặt trên tờ giấy viết tên cô – Mục Táp. Màu mực vẫn chưa khô hẳn, ngón tay cô không cẩn thận chạm vào, mực liền in trên lòng ngón tay.
Nghiêng đầu nhìn anh ta, bóng hình cao lớn in trên vách tường, có vẻ thực xa lạ. Đáy lòng bỗng dội lên nỗi uất ức khó kìm nén, cô phải kết hôn với người đàn ông xa lạ này ư? Cô chỉ vừa ở chung với anh ta trong một buổi chiều đã cảm thấy ngột ngạt, tù túng. Cô nên làm thế nào để thích ứng với hiện thực đây?
Trong nháy mắt, đầu óc mê mang rối loạn, cô lấy tay cốc mạnh vào đầu mình.
“Sao lại tự gõ đầu mình?” Phía sau truyền đến âm thanh đầy từ tính.
“À, không có gì.” Mục Táp giải thích,“Là động tác theo thói quen thôi ạ.”
“Nếu em không có bất kì thắc mắc nào, vậy xem như giữa chúng ta đã đạt được sự nhất trí, đúng không?”.
Mục Táp lặng thinh.
Anh ta đến trước mặt cô, nhoẻn miệng cười, ngữ khí nhẹ tênh: “Mục Táp, Táp Táp (ào ào), âm thanh tiếng gió vi vu, tiếng mưa thì thầm, tên rất hay. Suýt nữa anh quên nói, rất hân hạnh được quen biết em.”
*****
Mục Táp về nhà, nhìn thấy hai mẹ con bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi tâm sự trong phòng khách.
Mục Kiều quấn lấy Kiều Tuệ Tuệ, huyên thuyên đủ chuyện.
“Đã về?” Thấy Mục Táp, Kiều Tuệ Tuệ cười nói,“Trong bếp có canh hạt sen nấu nấm nhĩ, con muốn ăn một bát không?”
“Dạ không, con không đói bụng.” Mục Táp lắc đầu.
“Chị, Tống Vực là người thế nào?” Mục Kiều hồn nhiên hỏi,“Có giống với lời đồn không chị, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo, có khuynh hướng bạo lực.”
“Không đâu, anh ấy hoàn toàn bình thường.” Mục Táp lãnh đạm nhìn thoáng qua Mục Kiều.
Kiều Tuệ Tuệ vỗ đầu Mục Kiều, khẽ khiển trách:“Sao có thể tin vào những lời đồn thất thiệt bên ngoài, con làm ơn vận dụng đầu óc được không, Tống gia là danh gia vọng tộc, Tống Vực từ nhỏ được coi là thần đồng, mười lăm tuổi thi đỗ đại học, mười chín tuổi trở thành chủ một công ty, là nhân vật kiệt xuất hiếm thấy.”
“Vâng.” Mục Kiều thè lưỡi, gật gật đầu.
“Con xin phép về phòng trước.” Mục Táp mang theo túi xách, đi lên lầu. Giờ phút này, cô không hề có hứng thú cùng họ nói về Tống Vực, không có sức lực theo hầu sở thích ngồi lê đôi mách của họ.
Chờ đến khi bóng dáng Mục Táp biến mất nơi góc rẽ cầu thang, Mục Kiều liền cong khóe miệng, lôi kéo cánh tay Kiều Tuệ Tuệ, nũng nịu:“Mẹ, có phải chị ấy giận con không?”
Kiều Tuệ Tuệ thở dài thườn thượt, lấy ngón tay chọc vào đầu con gái:“Con biết vậy thì tốt, sau này nhớ quản mồm miệng cho kĩ, đừng hỏi vớ vẩn nữa.”
“Con chỉ tò mò thôi mà.”
Ban đầu, người phải gả cho Tống Vực là Mục Kiều, nhưng cô ta lại sống chết phản đối.
Tin đồn về Tống Vực chất đầy như núi, trong đó có rất nhiều thứ khiến cô ta hoảng sợ. Người ta nói anh ta là kẻ cuồng vọng, tình tình bất định, khi tốt khi xấu, rất khó ở chung. Đặc biệt, còn có khuynh hướng bạo lực, năm đó đánh người gây thương tích đến mức nội tạng xuất huyết, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn chết người. Sau đó, anh ta phải vào tù ngồi hai năm. Với cả, mấy năm nay, Tống gia đã bắt đầu sa sút, quyền thế không bằng trước kia, bề ngoài trông cao sang, thực chất, chỉ còn cái thùng rỗng…..Mục Kiều bị dọa, sợ chết khiếp , nháo khóc ầm ĩ, thúc ép bố mẹ phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng, Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ đã nhận tiền cưới của Tống gia, và đổ toàn bộ số tiền vào tài chính của công ty vận tải, chẳng còn dư một đồng, lấy đâu ra tiền đền người ta?
Mục Kiều tràn đầy tủi hổ, nhưng hết cách từ chối, đành phải miễn cưỡng đáp ứng, có điều, cả ngày trốn trong phòng khóc rấm rức đến sưng húp hai mắt. Dẫu sao, từ nhỏ Mục Kiều đã được bố mẹ nâng niu, chiều chuộng, làm sao chịu nổi uất ức, cam tâm tình nguyện gả cho một kẻ không hề quen biết. Hơn nữa, cô ta tự nhận bản thân là người có trình độ, có đẳng cấp nhất định, mà bất đắc dĩ phải trói buộc cuộc đời với tên Tống Vực bệnh hoạn, cô ta cảm thấy không công bằng.
Bên Tống gia vốn có ý định, chờ sau khi Mục Kiều tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay với Tống Vực, tranh thủ hai năm sinh một đứa nhỏ, nguyên nhân là do Tống Vực đã bước sang tuổi hai mươi chín. Bà Tống còn cười nói, sinh con khi còn trẻ thì tốt cho sức khỏe người mẹ.
Mọi việc vốn dĩ đang phát triển tốt đẹp theo dự định của mọi người, lại bất ngờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Tống Vực còn chưa về nước, mối quan hệ giữa Mục Kiều và Cảnh Chí Sâm đã tiến xa thêm nhiều bước .
Cảnh Chí Sâm là ai? Là nhân vật mới nổi trong ngành quản lí truyền thông, là một trong những nhân tài hùng mạnh của thương giới. Anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tay không tranh đấu giành thiên hạ. Trải qua sáu năm phấn đấu, đã thành công tiến vào thị trường, khí thế hừng hực lửa, phát triển như vũ bão. Hiện tại, anh ta là đại gia danh tiếng của thành phố H.
Anh ta chủ động đến Mục gia, tự ra mắt bản thân, thái độ khiêm tốn mà trịnh trọng, chân thành hy vọng Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ có thể tác hợp cho anh ta và Mục Kiều.
Ngày hôm đó, không chỉ Mục Chính Khang và Kiều Tuệ Tuệ cả kinh trợn tròn mắt, ngay cả Mục Táp đứng trên cầu thang cũng thế, tay cô đang cầm ly trà run bần bật, đáy lòng chậm rãi vỡ nát.
“Con sẽ đối xử tốt với Mục Kiều, sẽ yêu thương, trân trọng em ấy, cho em ấy cuộc sống tốt nhất. Tình cảm của con rất chân thành, mong được hai bác đồng ý, và tác thành cho chúng con.” Cảnh Chí Sâm khom thân mình, hành lễ một cái. Khoảnh khắc anh ta ngước mắt, liền giao hòa với ánh mắt của Mục Táp đang đứng trên bậc thang.
Đã nhiều năm qua, Mục Táp mê luyến gương mặt tuấn tú ấy, song trong tích tắc, cô cảm thấy nó cực kì xa lạ.
Mục Chính Khang nghiêm nghị khiển trách Mục Kiều, tỏ ý quyết liệt phản đối, hung hăng cảnh cáo Cảnh Chí Sâm, nhắc nhở anh ta, con gái ông đã có hôn ước. Mục Kiều nghe vậy thì sợ run, nhát gan trốn sau lưng Cảnh Chí Sâm. Thân hình vạm vỡ của Cảnh Chí Sâm mạnh mẽ che mưa, cản gió cho cô ta, anh ta thản nhiên nói một cách đầy kính cẩn:“Bây giờ, tình cảm của chúng con không phải ở giai đoạn mới tìm hiểu hay bắt đầu nắm tay, chúng con đã quen nhau từ trước, và đã có quan hệ sâu sắc. Con phải có trách nhiệm với em ấy.”
Câu nói khiến mong ước của hai vị phụ huynh hoàn toàn vỡ vụn.
Ngón tay cầm ly trà của Mục Táp dần lạnh run, cô lặng thinh nhìn chằm chặp Cảnh Chí Sâm, cho đến khi tầm mắt anh ta lần nữa dừng trên người cô, ánh mắt kia đã lấy lại nét thong dong, trầm tĩnh. Cô không hề tránh né, cứ nhìn anh ta như vậy, dần dần, đáy mắt anh ta xuất hiện tia cảm xúc phức tạp. Anh ta mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Mục Kiều, ý bảo cô ta đừng sợ, có anh ta ở đây, anh ta sẽ bảo vệ cô ta.
Sau đó, trong nhà diễn ra một phen tranh chấp đầy mưa bão, song Mục Táp không còn tâm trạng để xem kịch vui. Cô xoay người, tay cầm ly trà, đi từng bước nặng trịch lên lầu.
Cô đặt cái ly trên bàn vi tính, tay điều khiển con chuột, bầu trời đầy sao trong màn hình từ từ tán đi, phát ra ánh sáng chói lóa. Trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh của một bữa ăn tối, lúc ấy Cảnh Chí Sâm đang có men rượu trong người, bỗng nhiên nắm tay cô, vỗ nhẹ lên đấy. Giọng nói anh ta trầm trầm biểu hiện cơn say đang kéo tới, khóe miệng nhoẻn nụ cười hiền, mang trên người dáng vẻ của một công tử ôn nhuận như ngọc:“Mục Táp, em đối với anh tốt quá. Đợi đến khi em ba mươi tuổi, mà chưa gả cho ai, thì hãy đồng ý gả cho anh nhé.”
“Anh nói thật không ?” Mục Táp cười nói,“Hay là lợi dụng cơn say để trêu chọc em?”
Anh ta khẽ thở dài, tiến tới, ngậm lấy môi cô, dịu dàng mút mát. Đôi mắt anh ta sáng tựa sao trời, cất tiếng cười nhè nhẹ:“Anh đương nhiên rất nghiêm túc.”
Tác giả :
Sư Tiểu Trát