Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 9 - Chương 13
Truyền Sơn dừng Thoi phi thiên lại, nhìn về phía đám tu giả cản lối đi của họ.
Đám tu giả chặn đường có năm người cả thảy. Dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi vóc người bậc trung, tướng mạo nam tử bình thường, nhưng do trên trán có một đóa hoa sen màu đen cho nên tăng thêm ba phần quyến rũ yêu dị.
Phía sau nam tử là một đôi song bào thai long phượng, tướng mạo tuấn mỹ, quần áo lộng lẫy, nhìn tuổi có vẻ không lớn, vẻ kiệt ngạo cũng đã hình thành, vừa nhìn là biết kiểu nhân vật cậu ấm cô chiêu từ nhỏ lớn lên ở tầng lớp trên, quen thói ra lệnh.
Đứng cách xa ba bước về hai bên song bào thai là hai nam tử thành niên, nam tử vừa rồi ở trong lốc xoáy chỉ ra bọn Kỷ 14 có mặt trong đó.
“Để Liên hoa bảo tọa và túi trữ vật của các ngươi lại, rồi tự phế một tay một chân, các ngươi có thể đi.” Vân trưởng lão đứng giữa không trung, nét mặt thản nhiên nói vậy.
“Ngũ thúc, loại nghiêm phạt này cũng quá nhẹ đi?” Thiếu niên trong song bào thai không vui.
“Đúng đấy! Ngũ thúc, hòa thượng có tóc kia còn đánh cháu và ca ca, sao có thể để họ thoải mái thế được!” Một thiếu nữ khác trong song bào thai cũng kêu la bất mãn.
“Vậy các ngươi muốn làm thế nào?” Hình như Vân trưởng lão rất cưng đôi song bào thai này, nét mặt thản nhiên hơi mỉm cười.
“Để họ dập đầu nhận sai với chúng cháu, tự tát một trăm cái, rồi phế đan điền của họ, bắt họ về làm nô lệ khai khoáng.” Thiếu niên đề nghị.
“Không được, như vậy họ vẫn còn sướng quá, hòa thượng kia đã làm hỏng một bộ quần áo cháu thích nhất, kiểu gì cũng phải lột một tầng da của hắn! Còn người quái dị kia nữa, hắn ta đáng ghét nhất! Cháu phải lột da rút gân ném vào nồi đút cho quỷ đói ăn.” Thiếu nữ lừ Đào Hoa, hai mắt gần như muốn tóe lửa.
Đào Hoa lè lưỡi làm ngoáp ộp trêu tức thiếu nữ, đầu lưỡi còn phun dài ba thước.
Kỷ 14 nhìn thấy ghê quá, lại bảo hắn nhét đầu lưỡi lại.
“Ngũ thúc! Người xem người xem, người xem tên quái dị kia quá đáng quá thể! Hắn dám cười ta! Tức … tức chết ta rồi!” Thiếu nữ tức quá giẫm chân bình bịch.
Vân trưởng lão vỗ nàng an ủi, “Tên hề mà thôi, đừng để tâm làm gì.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, em đừng nóng giận.” Thiếu niên ra quyết định, “Đợi lát nữa anh nhất định bắt tên hề kia tới cho em xả giận, còn cả hòa thượng kia nữa. Ngũ thúc, hòa thượng và người quái dị kia giao cho cháu và em gái xử lý, còn tên heo béo và kẻ buộc khăn đỏ kia thì phế bỏ đan điền đưa trở về làm nô lệ khai khoáng, người thấy thế nào?”
Heo béo? Canh Nhị giận. Vì sao những người này cứ thích phạm loại sai lầm căn bản như thế, heo với rùa có thể giống nhau sao?
Truyền Sơn cũng giận. Hắn chẳng ngại người khác hiểu nhầm chủng loại của Canh Nhị, nhưng hắn ghét kẻ nào dùng giọng điệu trào phúng khinh bỉ nói tâm can bảo bối của hắn. Một đám mắt mù ngu xuẩn, căn bản không thể thưởng thức cái đẹp của mập nhà hắn. Nhưng hắn cũng không hy vọng những kẻ mắt mù kia thưởng thức được.
Hơn nữa… hắn ghét đào quặng! Hắn đã từng thề: nếu ai còn dám ép hắn tiến vào những nơi tương tự như hang động lòng đất, hắn nhất định cắt gốc rễ của tên đó, lại dùng cái gốc rễ đó chọc cho nát cúc hoa của tên đó! (ẹ, Đào Hoa cẩn thận đấy =)))
Đám mắt mù này cũng dám bắt hắn đi làm nô lệ khai khoáng ư? Còn dám mắng bảo bối Nhị nhà hắn nữa? Được, hắn sẽ cho họ biết thế giới trong lòng đất tuyệt vời cỡ nào.
“Các ngươi nghe chưa?” Vân trưởng lão nhìn về phia bốn người Truyền Sơn, ánh mắt khinh khỉnh như nhìn bốn con bọ chó, “Hòa thượng và tên hề kia qua quỳ gối dưới chân Kim Vũ Ngân Tiêu, chờ chúng xử trí. Tên mập và kẻ buộc khăn đỏ kia tự phế mình đi.”
“Có nghe thấy không? Ngũ thúc ta bảo các ngươi tự ra tay đi! Hừ, ta khuyên các ngươi nên sáng dạ hơn, nếu các ngươi tự ra tay còn có thể giữ cái mạng lại, hòa thượng và kẻ quái dị ít nhất còn có thể giữ hồn phách hoàn chỉnh. Nếu để Ngũ thúc ta ra tay, các ngươi ngay cả hồn phách cũng không giữ lại được. Này! Mấy người các ngươi, còn không lại đây quỳ cho bản thiếu gia! Ta bắt đầu đếm đây, mười, chín….”
Thiếu nữ nghe thấy người anh bắt đầu đếm đếm, cũng hưng phấn đếm theo, “Tám, bảy…”
“Những tên tự nhận là cao thủ hình như đều thích tự quyết định.” Truyền Sơn khoanh tay cười.
“Đây là một loại bệnh.” Kỷ 14 thờ ơ nói.
“Thực ra đôi khi ta cũng sẽ mắc bệnh này.” Truyền Sơn thành thực nói, “Nhưng một khi ta mắc bệnh này, thông thường đều là lúc ta muốn khơi dậy chiến tranh.”
“Đánh?” Kỷ 14 lạnh lùng hỏi. Dù hắn nhìn ra tu vi tên Vân trưởng lão kia tuyệt đối cao hơn hắn không chỉ một tầng, nhưng hắn tâm tính kiên định căn bản không hề sợ hãi. Hắn có thể đứng trong tốp thập đại ác nhân bảng trong Hắc ngục cũng bởi hắn đủ ác, ác với kẻ khác, ác với mình hơn nữa. Còn về đồng bạn hắn có thể cùng hắn đi tới cùng hay không, từng có kinh nghiệm cùng chạy khỏi Hắc ngục trước đó, hắn không cần lo điểm ấy.
“Ừ, đánh đám cẩu ngu này, đặc biệt là hai đứa trẻ kia, gia không đánh chúng tới cha mẹ không nhận ra, từ ngày mai ta bắt đầu cùng làm hòa thượng với ngươi.” Truyền Sơn cười mắng.
“Vậy còn chờ gì nữa!”
Khi Vân Tranh Nhân nhìn thấy hai đứa cháu khóc sướt mướt chạy về, kể Liên hoa bảo tọa hắn đưa cho chúng bị cướp mất rồi, lúc đó trong lòng đã không vui cho lắm. Huống chi khi đó vừa vặn có người ở chỗ hắn làm khách, nghe nói Kim Vũ Ngân Tiêu bị cướp, bề ngoài thì ra vẻ quan tâm, trong lòng không biết đã giễu cợt hắn thế nào.
Hắn tới Hậu Thổ Tinh đã năm ngày, các nhân vật có thể diện của các môn phái trên Hậu Thổ Tinh này ai chẳng biết đôi song bào thai nam nữ này là đôi cháu Vân Tranh Nhân hắn thương yêu nhất?
Thế mà có kẻ đui mù dám cướp pháp bảo hắn tặng cho cháu, còn dám đánh cháu của hắn nữa.
Nếu không phải không biết hai tặc tu kia tới từ môn phái nào thì hắn đã tìm tới cửa nhà đó đòi đạo lý rồi.
Chẳng qua không biết hai kẻ trộm kia là ai cũng không sao hết, Liên hoa pháp bảo hắn làm, chỉ cần đoạn tơ tinh thần bên trong cách hắn không quá ngàn dặm thì hắn vẫn có thể cảm ứng được địa điểm pháp bảo.
Để không làm sợi tơ tinh thần bên trong bị phát hiện đứt ngang, khi hắn nghe các cháu kể lể khóc lóc thì lập tức ra đi. Đại nhân vật của Hậu Thổ Tinh làm khách chỗ hắn mở miệng nói muốn giúp hắn tìm kiếm, bị hắn từ chối thẳng thừng. Chuyện Vân gia Vân gia tự giải quyết, người ngoài đừng có ai nhúng tay vào được!
Xuôi hướng cảm ứng tìm tới, quả nhiên đã tìm ra hai tặc tu kia, còn nhìn thấy cả đồng bọn của chúng.
Bốn kẻ, tất cả đều là Ngưng Khí Kỳ, hai người đã tròn Ngưng Khí.
… Chỉ với tu vi thấp như thế mà cũng dám tới cướp đồ của Vân Tranh Nhân hắn ư? Đúng là nực cười!
Đừng nói tới Vân Tranh Nhân đã đạt được Nguyên Anh kỳ, kể cả một tu giả Kết Đan Kỳ tới thôi, bốn kẻ này cũng tuyệt đối chỉ có nước bị giẫm chết.
Ngay từ đầu hắn đã không coi bốn người này ra cái thá gì…
—
Trong đại điện Hậu Thổ Môn, Dương Quang Minh kéo áo Bạch Đồng, kiêu ngạo mắng: “Ngươi đã trở về, đồ đệ ta đâu?”
“Hắn không tính là đồ đệ ngươi đi?”
“Hắn không phải đồ đệ ta chẳng lẽ là đồ đệ của ngươi à? Nói! Ngươi để đồ đệ ta xảy ra chuyện gì?”
Bạch Đồng bị người túm áo, nhưng tư thế ấy vẫn cứ ưu nhã như thể quốc vương tiếp kiến quốc dân vậy, hắn còn lấy tốc độ nhanh như chớp giật sờ nét mặt già nua của Dương Quang Minh.
Dương Quang Minh đập cho một phát, “A phi! Dám đùa giỡn lão phu. Ngươi muốn chết để lão phu thành toàn ngươi!”
“Không muốn biết tung tích của đồ đệ ngươi nữa à?”
Nắm đấm của Dương Quang Minh ngừng ngay tức khắc, “Kể rằng Huyết Hồn Hải bất kể đồng thời đi vào bao nhiêu người, cuối cùng đều sẽ bị tách xa nhau. Ngươi biết tung tích của Truyền Sơn sao?”
“Ngươi đã biết, vì sao còn ép hỏi ta? Ngươi… có phải nhớ ta không?”
“Chó má! Phi phi phi! Qủy mới nhớ ngươi, không đúng, lão phu căn bản không nhớ ngươi. Lão phu ước gì Ma đầu nhà ngươi chết sớm càng tốt!”
Bạch Đồng dùng đôi mắt trắng như tuyết không lẫn tia tạp sắc nhìn Dương Quang Minh, “Kỳ độ kiếp của ta sắp tới rồi.”
“Ta chúc ngươi bị sét đánh chết!”
“Ngươi có chắc độ kiếp được không?”
Sắc mặt Dương Quang Minh ngăm đen, “Ngươi đang khoe khả năng độ kiếp của Ma đầu nhà ngươi lớn hơn ta sao?”
Bạch Đồng vẫn cứ yên lặng nhìn hắn, “Nếu ta độ kiếp thành công, từ nay về sau tiến nhập Ma giới, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt. Nghe nói Ma giới cá lớn nuốt cá bé, có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt.”
“Thế thì làm sao?”
“Mà nếu ta tu tán ma, ngươi tu tán tiên, ngươi ta còn có cơ hội cùng tồn tại ở thế giới này.”
“Lão phu vì sao phải tu tán tiên? Nếu ngươi sợ…”
“Ta sợ ngươi chết.”
“…” Dương Quang Minh nghẹn hồi lâu mới nói ra được một câu: “Liên quan mịa gì ngươi!”
Bạch Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Dương Quang Minh cũng đồng thời cảm nhận được, sắc mặt nhất thời hoãn lại, “Lại là tiểu quỷ nhà ai chạy tới cửa đấy?”
“Sư huynh! Truyền Sơn đã về! Bọn Truyền Sơn về rồi!” Dương Đắc Bảo kêu to chạy vào đại điện, từ khi Hậu Thổ Môn chỉ còn hai sư huynh đệ bọn họ, hai người đã không còn nghĩ tới vấn đề dáng vẻ phong độ trong môn phái nữa.
Dương Đắc Bảo chạy vào đại điện, chỉ thấy sư huynh Dương Quang Minh vẫn tiên phong đạo cốt ngồi trên bồ đoàn cao nhất, còn vị Ma tu Bạch Đồng có cội nguồn sâu xa với họ đứng cách hắn chừng mười thước.
“Truyền Sơn? Ngươi nói người bên ngoài là Truyền Sơn?” Dương Quang Minh trợn mắt, đứng bật dậy, “Mau! Mau bảo hắn vào gặp ta.”
“Vâng, sư huynh.” Dương Đắc Bảo mặt mày rạng rỡ, đang định xoay người đi ra ngoài.
“Chờ đã!” Dương Quang Minh cau mày, “Sao ta không cảm nhận được khí tức của tiểu tử kia?”
“Sư huynh, ta còn có thể lừa ngươi sao? Ba người bọn Truyền Sơn đều tới, còn mang về một cậu bạn nữa, ngay ở ngoài đại điện. Sư huynh cũng không phát hiện sao? Ta cũng không đấy! Ha ha ha! Tiểu tử Truyền Sơn kia ghê lắm, cái Thoi phi thiên hắn làm lại có thể ẩn tung tích giấu khí tức, nếu không phải chúng chủ động hiện thân, ta còn không nhìn thấy được ấy… Sư huynh?”
Bạch Đồng mỉm cười, “Hắn chờ không kịp, chạy ra ngoài rồi. Đi thôi, chúng ta cũng đi ra xem.”
Hắn cũng hiếu kỳ Truyền Sơn làm thế nào ẩn được khí tức bản thân mà đến hắn và Dương Quang Minh đều không thể phát hiện ra. Cái này không liên quan tới Thoi phi thiên kia, khi họ mới ở ngoài cửa Hậu Thổ Môn, hắn và Dương Quang Minh đã nhận thấy có ba người tiếp cận Hậu Thổ Môn rồi, nhưng trong ba người này cũng không bao gồm Truyền Sơn.
A, có lẽ tiểu tử kia ở Huyết Hồn Hải đã gặp được cơ duyên đặc biệt gì đó đi. Mặc kệ tiểu tử kia tu vi hiện tại ra sao, chỉ dựa vào chiêu thức ẩn giấu khí tức ấy thôi cũng đủ để hắn giữ được cái mạng trong phần lớn trường hợp rồi.
Truyền Sơn ngồi trên một tảng đá to đợi Dương Quang Minh gọi vào. Trải qua cuộc sống quân đội, dù bản tính hắn không phải một người thành thật, cũng đã học được tầm quan trọng của quy củ và lễ nghi trong một vài lúc. Đại điện của Hậu Thổ Môn và quân trướng của Vương đầu trong mắt hắn cũng như nhau, đều không phải là nơi có thể tùy ý xông vào và khinh nhục được.
Lúc Dương Đắc Bảo phát hiện hắn còn thấy lạ vì sao hắn không vào thẳng đại điện, mà hạ xuống khỏi Thoi phi thiên ở ngoài sơn môn.
Truyền Sơn không giải thích, nếu không phải thấy Dương Đắc Bảo, hắn sẽ truyền tiếng vào trước. Hắn có thể đùa giễu không lớn không nhỏ với Dương Quang Minh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không coi Dương Quang Minh ra gì, ngược lại, hắn rất coi trọng và tôn kính vị lão nhân này. Tôn trọng người đáng phải tôn trọng, dành cho họ sự tôn kính của mình, đây đã thành bản tính của hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Huống chi ở Huyết Hồn Hải được những cao thủ hun đúc mấy trăm năm, cũng cho hắn ngộ ra một việc, đó chính là: con người có thể ngông cuồng, nhưng không thể vô lễ, trừ phi ngươi muốn kết thành hận thù hoặc căn bản không để tâm tới đối phương. Trên đời này căn bản không có sinh vật nào ngông cuồng tới mức không để tất cả sự vật vào mắt, núi này cao còn có núi khác cao hơn, nếu không thể hiểu được điểm ấy, ngông cuồng không kiêng dè gì sẽ chỉ làm sinh vật ấy chết nhanh hơn mà thôi.
Mà không thể nghi ngờ, dạng này của hắn đã gãi đúng chỗ ngứa của hai sư huynh đệ Dương Quang Minh, trên mặt hai người không biểu cảm, nhưng trong lòng rất thỏa mãn. Ai mà chẳng muốn mình được người ta tôn kính chứ?
“Nha nha nha! Thập Tứ ca mau nhìn, sơn dương này biết phun lửa! Oa, đây còn có dòng suối nhỏ, trời ơi, người ta cứ tưởng tinh cầu này không có ốc đảo chứ, thì ra đều bị những môn phái này chiếm lấy rồi. Thập Tứ ca, chúng ta kiếm con sơn dương quay đi, người ta đói bụng.”
“Ngươi đừng ở đây ngoảnh trái ngoảnh phải nói năng lung tung nữa, vừa rồi tai họa kia chính là do ngươi tự rước lấy. Nếu không phải ngươi tham lam muốn Liên hoa bảo tọa của người ta, chúng ta căn bản không chọc phải một kẻ thù lớn như thế!” Canh Nhị không thích dây vào phiền phức, càng không thích Đào Hoa thèm muốn cái ăn của y, căm giận móc ra một trái cây mài răng.
“Gì mà kẻ thù lớn, cũng bị xương khô ca ca giải quyết luôn rồi. Xương khô ca ca, ngươi bây giờ ghê gớm thật đấy.” Hu hu, chỉ khổ người ta yếu đi thôi, sau này muốn trêu con rùa chết tiệt nhát gan sợ phiền phức kia còn phải xem sắc mặt phụ huynh người ta nữa.
“Lấy ra.” Truyền Sơn xuất hiện trước mặt Đào Hoa, duỗi tay ra.
HẾT 13
Đám tu giả chặn đường có năm người cả thảy. Dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi vóc người bậc trung, tướng mạo nam tử bình thường, nhưng do trên trán có một đóa hoa sen màu đen cho nên tăng thêm ba phần quyến rũ yêu dị.
Phía sau nam tử là một đôi song bào thai long phượng, tướng mạo tuấn mỹ, quần áo lộng lẫy, nhìn tuổi có vẻ không lớn, vẻ kiệt ngạo cũng đã hình thành, vừa nhìn là biết kiểu nhân vật cậu ấm cô chiêu từ nhỏ lớn lên ở tầng lớp trên, quen thói ra lệnh.
Đứng cách xa ba bước về hai bên song bào thai là hai nam tử thành niên, nam tử vừa rồi ở trong lốc xoáy chỉ ra bọn Kỷ 14 có mặt trong đó.
“Để Liên hoa bảo tọa và túi trữ vật của các ngươi lại, rồi tự phế một tay một chân, các ngươi có thể đi.” Vân trưởng lão đứng giữa không trung, nét mặt thản nhiên nói vậy.
“Ngũ thúc, loại nghiêm phạt này cũng quá nhẹ đi?” Thiếu niên trong song bào thai không vui.
“Đúng đấy! Ngũ thúc, hòa thượng có tóc kia còn đánh cháu và ca ca, sao có thể để họ thoải mái thế được!” Một thiếu nữ khác trong song bào thai cũng kêu la bất mãn.
“Vậy các ngươi muốn làm thế nào?” Hình như Vân trưởng lão rất cưng đôi song bào thai này, nét mặt thản nhiên hơi mỉm cười.
“Để họ dập đầu nhận sai với chúng cháu, tự tát một trăm cái, rồi phế đan điền của họ, bắt họ về làm nô lệ khai khoáng.” Thiếu niên đề nghị.
“Không được, như vậy họ vẫn còn sướng quá, hòa thượng kia đã làm hỏng một bộ quần áo cháu thích nhất, kiểu gì cũng phải lột một tầng da của hắn! Còn người quái dị kia nữa, hắn ta đáng ghét nhất! Cháu phải lột da rút gân ném vào nồi đút cho quỷ đói ăn.” Thiếu nữ lừ Đào Hoa, hai mắt gần như muốn tóe lửa.
Đào Hoa lè lưỡi làm ngoáp ộp trêu tức thiếu nữ, đầu lưỡi còn phun dài ba thước.
Kỷ 14 nhìn thấy ghê quá, lại bảo hắn nhét đầu lưỡi lại.
“Ngũ thúc! Người xem người xem, người xem tên quái dị kia quá đáng quá thể! Hắn dám cười ta! Tức … tức chết ta rồi!” Thiếu nữ tức quá giẫm chân bình bịch.
Vân trưởng lão vỗ nàng an ủi, “Tên hề mà thôi, đừng để tâm làm gì.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, em đừng nóng giận.” Thiếu niên ra quyết định, “Đợi lát nữa anh nhất định bắt tên hề kia tới cho em xả giận, còn cả hòa thượng kia nữa. Ngũ thúc, hòa thượng và người quái dị kia giao cho cháu và em gái xử lý, còn tên heo béo và kẻ buộc khăn đỏ kia thì phế bỏ đan điền đưa trở về làm nô lệ khai khoáng, người thấy thế nào?”
Heo béo? Canh Nhị giận. Vì sao những người này cứ thích phạm loại sai lầm căn bản như thế, heo với rùa có thể giống nhau sao?
Truyền Sơn cũng giận. Hắn chẳng ngại người khác hiểu nhầm chủng loại của Canh Nhị, nhưng hắn ghét kẻ nào dùng giọng điệu trào phúng khinh bỉ nói tâm can bảo bối của hắn. Một đám mắt mù ngu xuẩn, căn bản không thể thưởng thức cái đẹp của mập nhà hắn. Nhưng hắn cũng không hy vọng những kẻ mắt mù kia thưởng thức được.
Hơn nữa… hắn ghét đào quặng! Hắn đã từng thề: nếu ai còn dám ép hắn tiến vào những nơi tương tự như hang động lòng đất, hắn nhất định cắt gốc rễ của tên đó, lại dùng cái gốc rễ đó chọc cho nát cúc hoa của tên đó! (ẹ, Đào Hoa cẩn thận đấy =)))
Đám mắt mù này cũng dám bắt hắn đi làm nô lệ khai khoáng ư? Còn dám mắng bảo bối Nhị nhà hắn nữa? Được, hắn sẽ cho họ biết thế giới trong lòng đất tuyệt vời cỡ nào.
“Các ngươi nghe chưa?” Vân trưởng lão nhìn về phia bốn người Truyền Sơn, ánh mắt khinh khỉnh như nhìn bốn con bọ chó, “Hòa thượng và tên hề kia qua quỳ gối dưới chân Kim Vũ Ngân Tiêu, chờ chúng xử trí. Tên mập và kẻ buộc khăn đỏ kia tự phế mình đi.”
“Có nghe thấy không? Ngũ thúc ta bảo các ngươi tự ra tay đi! Hừ, ta khuyên các ngươi nên sáng dạ hơn, nếu các ngươi tự ra tay còn có thể giữ cái mạng lại, hòa thượng và kẻ quái dị ít nhất còn có thể giữ hồn phách hoàn chỉnh. Nếu để Ngũ thúc ta ra tay, các ngươi ngay cả hồn phách cũng không giữ lại được. Này! Mấy người các ngươi, còn không lại đây quỳ cho bản thiếu gia! Ta bắt đầu đếm đây, mười, chín….”
Thiếu nữ nghe thấy người anh bắt đầu đếm đếm, cũng hưng phấn đếm theo, “Tám, bảy…”
“Những tên tự nhận là cao thủ hình như đều thích tự quyết định.” Truyền Sơn khoanh tay cười.
“Đây là một loại bệnh.” Kỷ 14 thờ ơ nói.
“Thực ra đôi khi ta cũng sẽ mắc bệnh này.” Truyền Sơn thành thực nói, “Nhưng một khi ta mắc bệnh này, thông thường đều là lúc ta muốn khơi dậy chiến tranh.”
“Đánh?” Kỷ 14 lạnh lùng hỏi. Dù hắn nhìn ra tu vi tên Vân trưởng lão kia tuyệt đối cao hơn hắn không chỉ một tầng, nhưng hắn tâm tính kiên định căn bản không hề sợ hãi. Hắn có thể đứng trong tốp thập đại ác nhân bảng trong Hắc ngục cũng bởi hắn đủ ác, ác với kẻ khác, ác với mình hơn nữa. Còn về đồng bạn hắn có thể cùng hắn đi tới cùng hay không, từng có kinh nghiệm cùng chạy khỏi Hắc ngục trước đó, hắn không cần lo điểm ấy.
“Ừ, đánh đám cẩu ngu này, đặc biệt là hai đứa trẻ kia, gia không đánh chúng tới cha mẹ không nhận ra, từ ngày mai ta bắt đầu cùng làm hòa thượng với ngươi.” Truyền Sơn cười mắng.
“Vậy còn chờ gì nữa!”
Khi Vân Tranh Nhân nhìn thấy hai đứa cháu khóc sướt mướt chạy về, kể Liên hoa bảo tọa hắn đưa cho chúng bị cướp mất rồi, lúc đó trong lòng đã không vui cho lắm. Huống chi khi đó vừa vặn có người ở chỗ hắn làm khách, nghe nói Kim Vũ Ngân Tiêu bị cướp, bề ngoài thì ra vẻ quan tâm, trong lòng không biết đã giễu cợt hắn thế nào.
Hắn tới Hậu Thổ Tinh đã năm ngày, các nhân vật có thể diện của các môn phái trên Hậu Thổ Tinh này ai chẳng biết đôi song bào thai nam nữ này là đôi cháu Vân Tranh Nhân hắn thương yêu nhất?
Thế mà có kẻ đui mù dám cướp pháp bảo hắn tặng cho cháu, còn dám đánh cháu của hắn nữa.
Nếu không phải không biết hai tặc tu kia tới từ môn phái nào thì hắn đã tìm tới cửa nhà đó đòi đạo lý rồi.
Chẳng qua không biết hai kẻ trộm kia là ai cũng không sao hết, Liên hoa pháp bảo hắn làm, chỉ cần đoạn tơ tinh thần bên trong cách hắn không quá ngàn dặm thì hắn vẫn có thể cảm ứng được địa điểm pháp bảo.
Để không làm sợi tơ tinh thần bên trong bị phát hiện đứt ngang, khi hắn nghe các cháu kể lể khóc lóc thì lập tức ra đi. Đại nhân vật của Hậu Thổ Tinh làm khách chỗ hắn mở miệng nói muốn giúp hắn tìm kiếm, bị hắn từ chối thẳng thừng. Chuyện Vân gia Vân gia tự giải quyết, người ngoài đừng có ai nhúng tay vào được!
Xuôi hướng cảm ứng tìm tới, quả nhiên đã tìm ra hai tặc tu kia, còn nhìn thấy cả đồng bọn của chúng.
Bốn kẻ, tất cả đều là Ngưng Khí Kỳ, hai người đã tròn Ngưng Khí.
… Chỉ với tu vi thấp như thế mà cũng dám tới cướp đồ của Vân Tranh Nhân hắn ư? Đúng là nực cười!
Đừng nói tới Vân Tranh Nhân đã đạt được Nguyên Anh kỳ, kể cả một tu giả Kết Đan Kỳ tới thôi, bốn kẻ này cũng tuyệt đối chỉ có nước bị giẫm chết.
Ngay từ đầu hắn đã không coi bốn người này ra cái thá gì…
—
Trong đại điện Hậu Thổ Môn, Dương Quang Minh kéo áo Bạch Đồng, kiêu ngạo mắng: “Ngươi đã trở về, đồ đệ ta đâu?”
“Hắn không tính là đồ đệ ngươi đi?”
“Hắn không phải đồ đệ ta chẳng lẽ là đồ đệ của ngươi à? Nói! Ngươi để đồ đệ ta xảy ra chuyện gì?”
Bạch Đồng bị người túm áo, nhưng tư thế ấy vẫn cứ ưu nhã như thể quốc vương tiếp kiến quốc dân vậy, hắn còn lấy tốc độ nhanh như chớp giật sờ nét mặt già nua của Dương Quang Minh.
Dương Quang Minh đập cho một phát, “A phi! Dám đùa giỡn lão phu. Ngươi muốn chết để lão phu thành toàn ngươi!”
“Không muốn biết tung tích của đồ đệ ngươi nữa à?”
Nắm đấm của Dương Quang Minh ngừng ngay tức khắc, “Kể rằng Huyết Hồn Hải bất kể đồng thời đi vào bao nhiêu người, cuối cùng đều sẽ bị tách xa nhau. Ngươi biết tung tích của Truyền Sơn sao?”
“Ngươi đã biết, vì sao còn ép hỏi ta? Ngươi… có phải nhớ ta không?”
“Chó má! Phi phi phi! Qủy mới nhớ ngươi, không đúng, lão phu căn bản không nhớ ngươi. Lão phu ước gì Ma đầu nhà ngươi chết sớm càng tốt!”
Bạch Đồng dùng đôi mắt trắng như tuyết không lẫn tia tạp sắc nhìn Dương Quang Minh, “Kỳ độ kiếp của ta sắp tới rồi.”
“Ta chúc ngươi bị sét đánh chết!”
“Ngươi có chắc độ kiếp được không?”
Sắc mặt Dương Quang Minh ngăm đen, “Ngươi đang khoe khả năng độ kiếp của Ma đầu nhà ngươi lớn hơn ta sao?”
Bạch Đồng vẫn cứ yên lặng nhìn hắn, “Nếu ta độ kiếp thành công, từ nay về sau tiến nhập Ma giới, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt. Nghe nói Ma giới cá lớn nuốt cá bé, có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt.”
“Thế thì làm sao?”
“Mà nếu ta tu tán ma, ngươi tu tán tiên, ngươi ta còn có cơ hội cùng tồn tại ở thế giới này.”
“Lão phu vì sao phải tu tán tiên? Nếu ngươi sợ…”
“Ta sợ ngươi chết.”
“…” Dương Quang Minh nghẹn hồi lâu mới nói ra được một câu: “Liên quan mịa gì ngươi!”
Bạch Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Dương Quang Minh cũng đồng thời cảm nhận được, sắc mặt nhất thời hoãn lại, “Lại là tiểu quỷ nhà ai chạy tới cửa đấy?”
“Sư huynh! Truyền Sơn đã về! Bọn Truyền Sơn về rồi!” Dương Đắc Bảo kêu to chạy vào đại điện, từ khi Hậu Thổ Môn chỉ còn hai sư huynh đệ bọn họ, hai người đã không còn nghĩ tới vấn đề dáng vẻ phong độ trong môn phái nữa.
Dương Đắc Bảo chạy vào đại điện, chỉ thấy sư huynh Dương Quang Minh vẫn tiên phong đạo cốt ngồi trên bồ đoàn cao nhất, còn vị Ma tu Bạch Đồng có cội nguồn sâu xa với họ đứng cách hắn chừng mười thước.
“Truyền Sơn? Ngươi nói người bên ngoài là Truyền Sơn?” Dương Quang Minh trợn mắt, đứng bật dậy, “Mau! Mau bảo hắn vào gặp ta.”
“Vâng, sư huynh.” Dương Đắc Bảo mặt mày rạng rỡ, đang định xoay người đi ra ngoài.
“Chờ đã!” Dương Quang Minh cau mày, “Sao ta không cảm nhận được khí tức của tiểu tử kia?”
“Sư huynh, ta còn có thể lừa ngươi sao? Ba người bọn Truyền Sơn đều tới, còn mang về một cậu bạn nữa, ngay ở ngoài đại điện. Sư huynh cũng không phát hiện sao? Ta cũng không đấy! Ha ha ha! Tiểu tử Truyền Sơn kia ghê lắm, cái Thoi phi thiên hắn làm lại có thể ẩn tung tích giấu khí tức, nếu không phải chúng chủ động hiện thân, ta còn không nhìn thấy được ấy… Sư huynh?”
Bạch Đồng mỉm cười, “Hắn chờ không kịp, chạy ra ngoài rồi. Đi thôi, chúng ta cũng đi ra xem.”
Hắn cũng hiếu kỳ Truyền Sơn làm thế nào ẩn được khí tức bản thân mà đến hắn và Dương Quang Minh đều không thể phát hiện ra. Cái này không liên quan tới Thoi phi thiên kia, khi họ mới ở ngoài cửa Hậu Thổ Môn, hắn và Dương Quang Minh đã nhận thấy có ba người tiếp cận Hậu Thổ Môn rồi, nhưng trong ba người này cũng không bao gồm Truyền Sơn.
A, có lẽ tiểu tử kia ở Huyết Hồn Hải đã gặp được cơ duyên đặc biệt gì đó đi. Mặc kệ tiểu tử kia tu vi hiện tại ra sao, chỉ dựa vào chiêu thức ẩn giấu khí tức ấy thôi cũng đủ để hắn giữ được cái mạng trong phần lớn trường hợp rồi.
Truyền Sơn ngồi trên một tảng đá to đợi Dương Quang Minh gọi vào. Trải qua cuộc sống quân đội, dù bản tính hắn không phải một người thành thật, cũng đã học được tầm quan trọng của quy củ và lễ nghi trong một vài lúc. Đại điện của Hậu Thổ Môn và quân trướng của Vương đầu trong mắt hắn cũng như nhau, đều không phải là nơi có thể tùy ý xông vào và khinh nhục được.
Lúc Dương Đắc Bảo phát hiện hắn còn thấy lạ vì sao hắn không vào thẳng đại điện, mà hạ xuống khỏi Thoi phi thiên ở ngoài sơn môn.
Truyền Sơn không giải thích, nếu không phải thấy Dương Đắc Bảo, hắn sẽ truyền tiếng vào trước. Hắn có thể đùa giễu không lớn không nhỏ với Dương Quang Minh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không coi Dương Quang Minh ra gì, ngược lại, hắn rất coi trọng và tôn kính vị lão nhân này. Tôn trọng người đáng phải tôn trọng, dành cho họ sự tôn kính của mình, đây đã thành bản tính của hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Huống chi ở Huyết Hồn Hải được những cao thủ hun đúc mấy trăm năm, cũng cho hắn ngộ ra một việc, đó chính là: con người có thể ngông cuồng, nhưng không thể vô lễ, trừ phi ngươi muốn kết thành hận thù hoặc căn bản không để tâm tới đối phương. Trên đời này căn bản không có sinh vật nào ngông cuồng tới mức không để tất cả sự vật vào mắt, núi này cao còn có núi khác cao hơn, nếu không thể hiểu được điểm ấy, ngông cuồng không kiêng dè gì sẽ chỉ làm sinh vật ấy chết nhanh hơn mà thôi.
Mà không thể nghi ngờ, dạng này của hắn đã gãi đúng chỗ ngứa của hai sư huynh đệ Dương Quang Minh, trên mặt hai người không biểu cảm, nhưng trong lòng rất thỏa mãn. Ai mà chẳng muốn mình được người ta tôn kính chứ?
“Nha nha nha! Thập Tứ ca mau nhìn, sơn dương này biết phun lửa! Oa, đây còn có dòng suối nhỏ, trời ơi, người ta cứ tưởng tinh cầu này không có ốc đảo chứ, thì ra đều bị những môn phái này chiếm lấy rồi. Thập Tứ ca, chúng ta kiếm con sơn dương quay đi, người ta đói bụng.”
“Ngươi đừng ở đây ngoảnh trái ngoảnh phải nói năng lung tung nữa, vừa rồi tai họa kia chính là do ngươi tự rước lấy. Nếu không phải ngươi tham lam muốn Liên hoa bảo tọa của người ta, chúng ta căn bản không chọc phải một kẻ thù lớn như thế!” Canh Nhị không thích dây vào phiền phức, càng không thích Đào Hoa thèm muốn cái ăn của y, căm giận móc ra một trái cây mài răng.
“Gì mà kẻ thù lớn, cũng bị xương khô ca ca giải quyết luôn rồi. Xương khô ca ca, ngươi bây giờ ghê gớm thật đấy.” Hu hu, chỉ khổ người ta yếu đi thôi, sau này muốn trêu con rùa chết tiệt nhát gan sợ phiền phức kia còn phải xem sắc mặt phụ huynh người ta nữa.
“Lấy ra.” Truyền Sơn xuất hiện trước mặt Đào Hoa, duỗi tay ra.
HẾT 13
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc