Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 8
Người đi rồi, thiếu niên cầm gậy gỗ đi từ trong tối ra.
“Đây là trận pháp.”
Hử? Truyền Sơn quay đầu lại
Thiếu niên ngẩng đầu, dùng ánh mắt rất sùng bái và kinh ngạc nhìn về phía hắn, nói: “Không ngờ ta lại có thể thấy trận pháp tinh thông của tiên trưởng ở nơi này…”
Bùm. Thiếu niên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Truyền Sơn, khẩn cầu nói: “Cao nhân! Xin hãy cứu chúng ta!”
Truyền Sơn ngồi xuống chiếc ghế. Sức lực vừa rồi tập trung lại đã đang tan dần, hắn hiện tại chỉ muốn nằm xuống.
“Vì sao họ lại đuổi theo các ngươi?” Truyền Sơn không phủ nhận mình là cao nhân bày binh bố trận, cũng không thừa nhận. Liếc về phía cửa chính đang mở, nghĩ thầm có nên đóng cửa gỗ lại không.
Thiếu niên do dự, tựa hồ không hiểu nên trả lời thế nào.
“Ngươi không nói, ta cũng không muốn miễn cưỡng các ngươi. Chờ họ đi rồi, ngươi cũng mang người của ngươi rời khỏi đây đi.”
Truyền Sơn nói ra lời này cũng không ôm ý niệm lạt mềm buộc chặt trong đầu, ngay từ đầu cứu người, hắn đã không định để ở lại lâu dài. Thậm chí ngay cả an nguy bản thân cũng không lo lắng bao nhiêu. Nói thật, hắn đúng là đã tồn tại tâm lý ‘bình sứt chẳng cần giữ gìn’.
“Tiên trưởng…” Thiếu niên chỉ coi là Truyền Sơn giận vì hắn không nói thật, lúc này mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Ta không phải tiên trưởng gì cả, cũng không có cách nào cứu các ngươi. Ngươi xem thân thương thế này của ta, tự thân ta cũng khó bảo toàn. Có thể cứu các ngươi một lần đã là cực hạn. Hiện giờ những người đó đã biết trong hang động này có vấn đề, chắc chắn còn trở lại lần 2 lần 3. Ta không thể bảo đảm trận pháp đã dàn có thể ngăn trở họ thật sự, huống hồ dù họ không vào được, chúng ta cũng phải ra ngoài. Không bằng bây giờ – sau khi họ đi rồi, trước khi họ tới – ngươi mau chóng rời khỏi đây, nói không chừng còn có đường sống.”
Chính xác, chẳng qua mới mười ngày không gặp, thiếu niên phát hiện nam tử vốn coi như tuấn lãng lúc này khuôn mặt càng trở nên đáng sợ. Một khuôn mặt cương nghị bị da tróc thịt bong, có những chỗ thậm chí còn chảy máu đen buồn nôn. Nếu như không nhìn kỹ, cũng không thể nhận ra hắn chính là nam tử lúc đầu bị đạo sĩ dằn vặt.
Thiếu niên hoảng loạn trong lòng tính toán được mất. Theo hắn thấy, cao nhân có thể lập trận pháp cao minh như vậy chắc chắn có cách tự bảo vệ bản thân. Đừng nhìn hắn như bây giờ, nói không chừng đối phương chính là cơ hội sống của hắn ấy chứ? Ông trời thương xót, đã để họ gặp phải cao nhân đúng vào thời khắc nguy nan nhất, vậy cũng có nghĩa là mệnh của Tiết Triêu Á hắn chưa đến đường cùng. Hay là…
“Tiên trưởng, không phải Á sinh có ý định giấu diếm. Mà là đồ không ở trên người Á sinh, Á sinh cũng chỉ biết chỗ gửi. Mà chỗ gửi vật ấy lại ở ngoài động mỏ. Cho nên…”
“À. Ngươi nói họ vì một thứ bên ngoài đuổi theo ngươi?”
“Vâng.”
“Mọi người không ra được, lấy thứ bên ngoài có ích lợi gì?” Truyền Sơn nhướn mày.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Là có người đáp ứng Đinh lão đại, nếu hắn có thể moi tung tích của vật ấy từ trong miệng ta thì lấy tung tích của vật ấy để đổi với việc hắn rời khỏi hầm mỏ.”
“À.” Truyền Sơn cũng không có hứng thú với bảo vật gì ở bên ngoài, cũng không cảm thấy mình biết tung tích bảo vật là có thể rời khỏi đây, thờ ơ đáp một tiếng, lười biếng nói: “Ngươi đi đi. Đồng bạn của ta không thích có nhiều người cướp miếng ăn với y. Ngươi lại biết bí mật của nơi này, đề phòng họ trở về diệt khẩu, ta khuyên ngươi trước khi họ về, vẫn sớm đi đi thôi.”
Thiếu niên buồn kêu một tiếng, quỳ đi hai bước nói: “Ân công! Tiên trưởng! Ngài hiện tại để ta ra ngoài, ta và Tạ bá chết là cái chắc. Cầu ngài thương xót chúng ta, ta, ta dập đầu với ngài.”
Nói xong, thiếu niên liền đụng đầu xuống đất.
“Đừng.” Truyền Sơn xoay người tránh ra, “Ta đã nói ta không phải tiên trưởng gì, trận pháp trong phòng này cũng không phải do ta lập. Thân thương thế này của ta, có thể cố được mấy ngày, ngay chính ta cũng không biết. Ta cũng không phải không muốn cứu ngươi, mà là ta không có năng lực đó.”
Thiếu niên ngẩng đầu, ý niệm trong lòng xoay chuyển. Mặc kệ người đối diện nói thật hay giả, dù đối phương không có năng lực bày binh bố trận, trong đồng bọn của hắn nhất định có người tài ba. Mà mình một khi rời khỏi đây, lại không có cái ăn, còn dẫn theo một người bị thương, có thể sống được ba ngày không cũng là vấn đề. Hiện giờ chỉ còn cách đánh bạc một phen.
“Ân công, vết thương này của ngươi cũng không phải là không thể chữa.”
Truyền Sơn… trong lòng cười nhạo. Bây giờ ngày cả hài tử cũng bắt đầu có tâm cơ rồi đấy.
“Ngươi là lang trung?”
“Không, ý ta là chỉ cần rời khỏi nơi đây, chạy ra bên ngoài, tìm được thứ ấy, cơ thể đầy vết thương thế này của ngài tự nhiên không thành vấn đề.”
“À? Đó là bảo vật gì, thần diệu như thế?” Truyền Sơn chỉ coi là tiểu hài tử vì mạng sống lừa hắn, cũng không để ở trong lòng.
Thiếu niên cắn răng một cái, “Bên cạnh ân công đã có người tài ba bày binh bố trận, nói vậy ngài cũng hiểu biết về tu chân.”
Truyền Sơn ‘ừ’ một tiếng rất thờ ơ, hắn hơi hối hận vì cứu người rồi đấy, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người, sau đó nhanh chóng lên giường.
“Mẫu thân ta trong lúc vô tình đạt được bảo vật, nhưng lại vì bảo vật ấy mà mất đi tính mệnh. Trước khi bà chết, bà nói cho ta tung tích của bảo vật, để ta có cơ hội thì lấy ra, cũng báo thù cho bà.” Thiếu niên nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói:
“Bảo vật chính là tâm pháp nhập môn của tu chân, còn có… ba viên trúc cơ đan.”
Thấy Truyền Sơn vẫn không có vẻ gì là hứng thú, thiếu niên cho rằng hắn chướng mắt mấy thứ ấy, vội vã tăng giọng: “Huynh trưởng ta chính là vì muốn đạt được phần tâm pháp nhập môn và trúc cơ đan này, mà dùng tội danh có lẽ có… vu cáo phụ thân ta. Cũng nói ta một ngày không giao ra thì một ngày không cho ta rời khỏi địa ngục hang ma này.”
Mà ta bởi vì chuyện bất ngờ quá, không kịp giao tâm pháp ra đã bị bắt được. Nếu như ta có thể nhận được tin tức trước khi sự việc xảy ra, tìm một nơi bí ẩn, ăn Trúc Cơ Đan vào cũng tu luyện tâm pháp, chẳng bao lâu sao, huynh trưởng sẽ không phải đối thủ của ta nữa. Bao gồm cả những yêu đạo giúp hắn này, ta cũng không cần sợ họ nữa. Ân công, tâm pháp nhập môn tu chân và Trúc Cơ Đan này nghe nói có thể làm người chết sống lại, xương trắng hóa máu thịt, nếu ngài có thể tu luyện, không những không cần lo lắng thân thương thế này, mà dù lấy lại công đạo từ những yêu đạo phái Thanh Vân lúc đầu ngược đãi đánh đập ngài cũng được.
Truyền Sơn nhìn thiếu niên, tâm hơi động.
Hắn vẫn đang suy nghĩ phải đối phó như thế nào với những tên đạo sĩ lỗ mũi trâu biết yêu pháp kia, hắn muốn báo thù, nhưng với lực lượng của hắn hiện giờ, đừng nói báo thù, ngay cả sống được hay không cũng là một vấn đề. Mà đối phó với những yêu đạo kia, thì cần đạt được lực lượng mạnh hơn cả họ. Phần lực lượng này phải đến từ đâu?
Tu chân.
Cái gọi là tâm pháp nhập môn tu chân và Trúc Cơ đan, có lợi hại như lời thiếu niên nói thật không?
Người chết sống lại, xương trắng hóa thịt!
Báo thù rửa hận!
Hắn có nên tin tưởng thiếu niên này?
“Ân công, chỉ cần chúng ta chạy ra khỏi địa ngục này, ta lập tức mang ngài đi tới chỗ cất giấu tâm pháp, đến lúc đó chúng ta chia Trúc Cơ Đan dùng, tu luyện tâm pháp Trúc Cơ, trở thành người tu chân ai cũng mong muốn.”
“… Trốn khỏi đây nói thì đơn giản, làm lại không dễ dàng. Ngươi cũng biết hầm mỏ này năm mươi năm qua không có ai chạy thoát?” Truyền Sơn nghĩ ra, có một hy vọng cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là chờ chết. Còn về điều thiếu niên nói là thật hay giả, đến lúc đó có thể thực hiện lời hứa hay không, vậy đến lúc đó hẵng nói đi.
Thiếu niên cũng ngậm miệng. Nơi này hắn tuy nói mới đến vài ngày, nhưng tan khốc trong này đã được lĩnh hội đầy người. Đúng vậy, dù họ có thể sống sót, nhưng chạy ra ngoài thế nào đây?
“Có người xông vào à? Nè, ai vậy a?”
Truyền Sơn quay đầu, Canh Nhị và Kỷ 14 khiêng mấy thứ về rồi.
Thiếu niên không nhận ra hai người, sợ đến nỗi vội vã nắm chắc gậy gỗ đặt một bên, nhưng trong lúc nhảy lên thì bởi vì chân tê nên lùi về sau liền hai bước mới đứng vững.
Kỷ 14 buông đồ, nâng cửa gỗ trên đất dậy, nhíu mày.
Canh Nhị dạo quanh ông lão té trên đất một vòng, lúc này mới nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt kinh hoảng.
“Này, không phải đã nói với ngươi dù tình huống gì cũng không được mở cửa sao?”
Lời này tự nhiên không phải nói với thiếu niên, Truyền Sơn đứng lên, lấy cuốc làm gậy chống, chậm rãi đi tới bên cạnh Canh Nhị.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Canh Nhị lui về sau một bước.
Truyền Sơn trên dưới quan sát y một phen, lấy tay giữ cằm Canh Nhị.
Canh Nhị há hốc mồm, thật ngoài ý muốn, không trốn, một đôi mắt to trợn rõ tròn.
Truyền Sơn chậm rãi, chậm rãi đưa mặt tới gần Canh Nhị.
Canh Nhị ngửa cổ về sau, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay Truyền Sơn.
Mặt hai người càng sát lại gần nhau.
Kỷ 14 nhướn lông mày, thiếu niên đột nhiên tim đập thình thịch.
“Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi theo ta ra ngoài nói, hay vào trong nói?” Bên ngoài ý chỉ ngoài phòng, bên trong chỉ chính là phòng ngủ.
“Trong, bên trong được rồi.” Mặt Canh Nhị bị bụi đen che giấu mơ hồ lộ ra tia đỏ ửng, không được tự nhiên lấy tay dụi cái lỗ tai bị nóng bừng lên.
Truyền Sơn từ từ đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng vỗ mặt Canh Nhị, xoay người đi vào phòng ngủ.
Canh Nhị nổi giận, nắm chặt nắm tay rồi lại buông ra.
Hai người vào trong rồi, bỏ lại bên ngoài thiếu niên còn mờ mịt chưa hiểu gì và Kỷ 14 không quan tâm tới tình thế phát triển, một lòng muốn gắn cửa gỗ lại.
“Ngồi.”
Truyền Sơn lười đứng nghiêng người một cái, dựa vào trên giường. Chỉ giường, ý bảo Canh Nhị ngồi xuống nói.
Canh Nhị gãi đầu, hùng hồn đặt mông ngồi xuống.
“Ngươi biết bày binh bố trận?”
“… Biết một chút.”
“Ngươi là đạo sĩ?”
“Biết bày binh bố trận không nhất định phải là đạo sĩ.”
Truyền Sơn rất thỏa mãn với đáp án này, khi còn bé hắn đã ghét đạo sĩ, giờ thì cực kỳ ghét.
“Vậy ngươi là người tu chân?”
“… Coi như thế đi.”
“Ngươi có năng lực tiên đoán?”
Lần này thời gian Canh Nhị yên lặng càng dài hơn.
Truyền Sơn cũng không giục y, chỉ nhìn y.
“Có một chút.”
“Có một chút là ý gì?”
Canh Nhị lắp bắp nói: “Chính là thỉnh thoảng thì có, thỉnh thoảng thì không ấy.”
Truyền Sơn không hiểu.
“Năng lực đó tự dưng xuất hiện, cũng không phải điều nào ta muốn biết là có thể biết.” Canh Nhị nhỏ giọng giải thích.
Truyền Sơn gật đầu, đã hiểu.
“Khi đó vì sao mang ta vào?” Vào đâu thì không cần phải nói. Nếu như lúc đó Canh Nhị không mang hắn vào, hắn đại khái cũng sẽ như những người đó, bị thủ thuật che mắt ngăn trở.
“Ta cho rằng… ngươi là người tu ma.”
“Gì?”
Canh Nhị nói rất nhanh: “Ta nghĩ ngươi rất giỏi, cứ tưởng là thủ thuật che mắt của ta chắc chắn không thể gạt được ngươi, không muốn đắc tội ngươi. Cho nên đành phải…” Canh Nhị nghĩ tới đây thì thấy rất ức, y nhất thời không xét kỹ, bị ‘ma khí’ của đối phương lừa gạt, còn khổ cho y lập hiệp ước bất bình đẳng.
“Vì sao ngươi nghĩ ta là người tu ma?”
Truyền Sơn cảm thấy mình đã sang thế giới bên kia rồi, vừa rồi nghe qua cái gì tu đạo, người tu chân, giờ lại có cả người tu ma. Lẽ nào hắn vẫn đang nằm mơ? Nói không chừng đợi lát tỉnh lại là có thể thấy cái mặt Ngô Thiếu Hoa đang ngủ ở cái giường đối diện hắn đây.
“Qủa xương khô.”
“Cái gì?!” Truyền Sơn đột nhiên ngồi dậy, túm lấy áo Canh Nhị, giữ chặt rồi nói: “Ngươi biết quả xương khô?”
“Biết, biết. Ngươi buông ra… Ta thở không nổi rồi…”
“Ngươi tốt nhất nói thật rõ cho ta.” Truyền Sơn buông ra một chút, để đối phương thở dốc, nhưng cũng không buông ra.
Đáng thương cho Canh Nhị nghẹn đỏ mặt, gián đoạn nói: “Ngươi, ngươi buông ra, ta… ta liền nói.”
Truyền Sơn buông y ra.
Canh Nhị vội vã thở hổn hển mấy cái.
“Nói mau!”
“Đừng giục ta, ta nói cho ngươi nghe liền…” Canh Nhị ấm ức nói: “Qủa xương khô đối với Ma giới, tựa như Chu Linh quả với Nhân giới. Đều là bảo bối cấp cao có thể gặp chứ không thể cầu.”
Truyền Sơn cau mày, lại nói ra mấy thứ hắn không biết.
Canh Nhị vội vã giải thích: “Người thường ăn Chu Linh quả, không những có thể kéo dài tuổi thọ, giữ gìn thanh xuân, đó là bảo bối người tu chân càng dễ tiến vào cảnh giới hơn người tu chân bình thường, vả lại không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Mà người tu ma ăn quả xương khô thì có thể da hóa thịt, ngưng tụ máu tanh, với thần tu ma là làm chơi ăn thật. Tuy rằng quá trình thống khổ vô cùng, nhưng cuối cùng tiến cấp thì hơn hẳn ma vật bình thường. Các ma vật của Ma giới cùng với người tu ma vì một quả xương khô có thể diệt sạch nghìn vạn lần sinh mệnh, bởi vì nghe nói quả xương khô này không phải có công hiệu đơn giản như ta vừa nói, nghe nói…”
Truyền Sơn trừng y.
Canh Nhị nuốt ngụm nước bọt, không cam lòng mà nói: “Nghe nói ma vật ăn quả xương khô vào rồi thì vĩnh viễn không thể tiêu diệt.”
“Là ý gì?”
“Chính là ý trên mặt nghĩa đó. Ý chính là nếu ngươi là người tu ma, sau này dù người khác giết ngươi kiểu gì, dù có là thần cũng không thể diệt ngươi được. Cho nên không riêng gì người tu ma, người tu chân cũng vô cùng thèm thuồng quả xương khô này, tuy rằng tu ma không tốt lắm, nhưng bất diệt là một thứ mê hoặc quá lớn, dù sao ngay cả thần tiên cũng không thể mãi mãi bất diệt.”
Truyền Sơn sờ cằm, “Nghe ngươi nói thế, sao ta lại thấy quả xương khô này không giống độc dược mà giống tiên đan vậy?”
“Đối với ma vật và người tu ma thì là như thế.”
Đáng tiếc hắn là một nhân loại bình thường. Truyền Sơn cũng không biết trong lòng có mùi vị gì.
“Ngươi nói thử xem… Minh Quyết Tử có biết quả xương khô này lợi hại như thế không?”
Canh Nhị không biết Minh Quyết Tử là ai, nhưng có thể đoán ra đại khái là đạo sĩ cho Truyền Sơn ăn quả xương khô để dằn vặt hắn, lắc đầu nói: “Y đại khái cũng chỉ biết một mà không biết hai. Bằng không ta thấy y tình nguyện tự ăn, cũng sẽ không cho ngươi nếm thử. Mà ta ngay từ đầu không biết ngươi ăn quả xương khô, thấy trên người ngươi có ma khí mạnh, nghĩ ngươi là người tu ma cố ý ở ẩn, lúc này mới…”
Truyền Sơn lặng lẽ. Nói vậy chắc hắn phải cảm ơn Minh Quyết Tử để hắn quả xương khô ha?
“Qủa xương khô này nếu là bảo bối như thế, ngươi nói xem Minh Quyết Tử sao lại đạt được chứ?”
“Ta cũng thấy lạ. Nghe nói quả xương khô ba vạn năm mới chín, rơi xuống đất là thành ma vật thiên nhiên. Muốn hái nó, còn khó khăn ngàn lần so với Chu Linh quả. Nhất định phải chờ cái khoảnh khắc nó trở thành đen kịt, dùng bông tuyết vạn năm làm thành cây kéo hái nó xuống, cũng lập tức cho bông tuyết vạn năm vào trong hộp. Minh Quyết Tử là ai? Tiên nhân sao?”
Truyền Sơn bĩu môi khinh thường, “Tiên nhân cái gì! Một yêu đạo biết chút pháp thuật mà thôi.”
“Ừ… Đại khái có ma vật lợi hại đạt được quả xương khô xong, bị ma vật khác biết. Hai bên tranh giành, quả xương khô liền rơi xuống nhân gian, cuối cùng rơi vào tay Minh Quyết Tử chỉ có kiến thức nửa vời. Minh Quyết Tử này chắc duyên ma tốt.”
“Hừ!” Truyền Sơn cười nhạt.
“Này, người thường ăn quả xương khô vào có thể tu ma được không?”
Canh Nhị ngậm chặt miệng, không chịu nói.
Truyền Sơn túm cổ tay áo y, lắc lắc: “Nói! Ta không muốn cả người cứ nát rữa sạch như vậy. Hay là ngươi muốn ta chết? Hử?”
Canh Nhị nhăn nhó mặt mày, khổ não.
“Canh Nhị.” Truyền Sơn túm chặt áo Canh Nhị, nhìn sâu vào mắt y, nói: “Ngươi biết tu ma thế nào không?”
Canh Nhị không lắc đầu cũng không gật đầu, chính là không nói lời nào.
Truyền Sơn hận không thể đánh y một trận.
“Đúng rồi,” Canh Nhị đột nhiên mở miệng nói: “Một già một trẻ bên ngoài kia là thế nào? Ta không phải đã nói với ngươi ai tới gõ cửa cũng không được mở sao?”
“Đừng chuyển đề tài.” Truyền Sơn giận.
“Chuyện người tu chân là hai người bên ngoài kia nói?” Canh Nhị không sợ chết tiếp tục hỏi.
Suy xét hiện giờ ba người ngồi cùng thuyền, chuyện già trẻ hai người bên ngoài kia, Truyền Sơn cũng không định giấu họ, liền kể quá trình cứu già trẻ hai người kia, và những lời thiếu niên nói cho Canh Nhị nghe.
“Tu chân sao?” Canh Nhị tự hỏi một hồi, nói: “… Hay là ngươi có thể thử xem. Nói không chừng đây là một cơ hội.”
“Ngươi không phải cũng là người tu chân?” Truyền Sơn làm ra vẻ hung ác độc địa ngươi không dạy ta, ta liền làm thịt ngươi.
“Ta, ta… phương pháp tu luyện của ta sư phụ không cho truyền ngoài, hơn nữa ta tu đến giờ còn chưa qua Tịch Cốc kỳ…”
Thấy Canh Nhị xấu hổ, tuy rằng Truyền Sơn không hiểu Tịch Cốc kỳ là tới cảnh giới nào, nhưng nghĩ cũng chắc không cao.
“Nói cách khác, tâm pháp tu luyện của ngươi không dùng được?” Truyền Sơn sờ da thịt nứt nẻ trên mặt, lẽ nào hắn thực sự chỉ có thể dựa vào tâm pháp Trúc Cơ gì đó và Trúc Cơ Đan như lời thiếu niên nói thôi sao? Hy vọng có hiệu quả thật sự như lời thiếu niên nói.
“Vậy ngươi biết phải làm thế nào mới rời khỏi đây được không?”
“Không biết.”
Truyền Sơn nguýt y, “Ngươi không phải người tiên đoán sao?”
“Nó không muốn tới, ta cũng đành chịu.” Canh Nhị ấm ức, nói.
“Vậy theo ngươi biết, trở thành người tu chân có chỗ nào tốt với ta không?”
“… Đại khái có thể bảo trì trạng thái nửa chết nửa sống cho ngươi. Oa! Ngươi làm gì đấy? Ngươi sao lại ra tay đánh người?”
–
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh ông già đang kiểm tra thương thế ngẩng đầu lên, bên kia Kỷ 14 cũng đã gắn lại cánh cửa về chỗ cũ, nghe thấy tiếng ồn ào, tùy tiện liếc mắt vào phía bên trong.
“Không sao. Ngày nào họ không đánh nhau thì khó chịu.” Kỷ 14 chẳng có gì mà nói, thuận tay bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh ông già, cũng không biết nên làm gì hoặc nói gì, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
“Chúng ta không có thuốc, ngươi chi bằng thừa dịp lão hôn mê, cho hắn một dao cho nhanh.” Kỷ 14 đi qua bên người thiếu niên thì đột nhiên nói.
Thiếu niên cúi đầu, nhìn Tạ bá, yên lặng chảy nước mắt.
–
“Ngươi nói thật cho ta, chúng ta có thể chạy trốn không?”
“Ta không biết, ta thực sự không biết!”
“Nói mau, không nói đút ngươi ăn thịt!” Truyền Sơn dùng thân thể mình chặn Canh Nhị lại, cố ý đưa cánh ta hư thối đến trước mặt y.
Canh Nhị vẻ mặt buồn nôn, xoay đầu liều mạng trốn.
“Nói hay không?”
Truyền Sơn xé một mảnh da từ trên cánh tay mình xuống không hề đau chút nào, lắc lư nó trước mặt Canh Nhị.
“Tạch.” Máu đen nhỏ giọt lên mặt Canh Nhị.
“Ác!”
Truyền Sơn nhe răng cười hì hì.
“Ngươi không đau à?” Canh Nhị thích sạch sẽ chịu không nổi, liều mạng đẩy hắn.
“Ngươi rốt cuộc có nói không? Đại gia ta hận nhất người khác nói dở dở dang dang! Mặc kệ ngươi biết gì đều nói hết cho ta!”
Ta không biết ngươi bảo ta nói gì?! Canh Nhị cũng phát cáu thôi, gân cổ nói:
“Ngươi quỳ trên đất dập đầu ba cái với ta, gọi một tiếng Canh nhị gia, ta liền nói với ngươi.”
“Xem ra hai ngày nay ngươi không thịt muốn trải nghiệm phải không?” Truyền Sơn nhón mảnh thịt nát ấy nhét vào miệng Canh Nhị.
“Ư ư ư!” Ta liều mạng với ngươi!
“Hai người các ngươi đã cãi nhau xong chưa? Hai người kia trong nhà là thế nào đấy?” Kỷ 14 đi tới đầu giường đá một phát.
Truyền Sơn từ đằng sau lấy hai chân quấn người Canh Nhị, một tay vòng từ sau ra trước đè cổ y, thấy Kỷ 14 hỏi, vẫn nghiêm mặt đáp:
“Ta tiện tay, họ gõ cửa, ta liền mở. Ngươi xem rồi làm đi, muốn làm thành lương thực cũng được. Nhưng nghe nói thiếu niên kia có thể kiếm được tâm pháp tu chân, cũng coi đây là điều kiện, muốn trao đổi chúng ta giữ tính mạng cho hắn, cũng dẫn hắn chạy trốn.”
“Tu chân?” Kỷ 14 sửng sốt một chút, rõ ràng cũng rất xa lạ với từ này.
“Chi tiết thì ngươi có thể hỏi tiểu tử kia.”
Thấy Kỷ 14 diện vô biểu tình rời đi, Truyền Sơn liền tiếp tục bức cung Canh Nhị.
Canh Nhị bị hắn dùng thịt thối làm chạy không thể chạy, muốn dùng sức giãy khỏi ràng buộc, lại sợ cố sức một cái đoạt nửa cái mạng của người này, thực sự bị ép bực quá, bật thốt lên nói: “Xem đuôi rắn và mũi chân của ba cỗ hài cốt.”
“Ý gì?” Truyền Sơn bóp cổ y hỏi.
“Ta không biết.” Canh Nhị nói ra những lời ấy cũng mờ mịt.
“Đây là năng lực tiên đoán của ngươi?”
“Ngươi, ngươi đừng khinh người!” Canh Nhị đỏ mặt.
“Quên đi, trông cậy vào ngươi thì ta là thằng ngốc.” Truyền Sơn cuối cùng cũng buông Canh Nhị ra, chủ yếu là chính hắn cũng thực sự mệt quá.
“Nếu không phải ta bị ngươi…”
“Biết biết.” Truyền Sơn không nhịn được mà trở mình một cái.
Canh Nhị nhìn bóng lưng Truyền Sơn, muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở lại. Y còn đang do dự, có một số việc cũng không phải có thể quyết định nhanh như vậy. Y sợ mình tương lai hối hận, mà y từng bởi vì thiếu suy nghĩ, quá kích động nên hối hận không thôi. Y thực sự không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Do dự một lúc lâu, nếu y và người này đã quen nhau, coi như là duyên phận, hơn nữa người này…
Canh Nhị vươn tay chọc lưng Truyền Sơn.
“Hử?” Giọng mệt mỏi vang lên.
“Cái này cho ngươi.”
“Cái gì?” Truyền Sơn mở mắt.
Một viên hạt châu tròn tròn màu đỏ như lửa nối với một sợi thừng đỏ lắc lư trước mắt hắn.
“Đây là cái gì?”
“Hạt châu.”
“Ta biết nó là hạt châu, ta hỏi ngươi ngươi cho ta làm gì? Nó có tác dụng đặc biệt gì à?”
“Nói… có thể làm nguyên khí của ngươi không xói mòn quá nhanh.”
“Từ đâu có thế?”
“Đào ngay trong động.”
“Vì sao lại cho ta?”
“Bởi vì… chúng ta là bạn bè?”
Truyền Sơn không nói thêm nữa, yên lặng mà để Canh Nhị buộc hạt châu lên cổ cho hắn từ đằng sau.
“Đừng để người khác biết.” Tiếng thì thầm gần như không nghe thấy được.
“Ừ.” Truyền Sơn cũng cúi đầu đáp.
“Bùm bùm bùm!”
Bên ngoài lập tức có tiếng phá cửa vang lên.
“Canh Nhị, mở cửa ra!”
“Tân 279, ngươi có nhà hay không? Ta là Đinh lão tam, mở cửa đi.”
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
Truyền Sơn ngồi dậy cùng nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị mau chóng chạy xuống giường ra bên ngoài, tình huống khẩn cấp, cũng mặc kệ có người hay không, lập tức cắn ngón tay vẽ một vài đường cong kỳ dị trên cánh cửa gỗ. Mà nói cũng thật kỳ diệu, những đường cong này vừa vẽ ra thì lập tức biến mất, ngay cả tia máu cũng không thấy.
Truyền Sơn chống cuốc đi ra, hắn hoàn toàn không hiểu phù chú trận pháp gì nên không hiểu Canh Nhị đang làm gì.
Kỷ 14 cũng đã đi tới, “Trốn được nhất thời, tránh không khỏi một đời. Ta kiến nghị giao hai người này ra.”
Hiển nhiên là Kỷ 14 đã nghe qua quá trình câu chuyện trong miệng thiếu niên.
Thiếu niên cũng tiến lại gần xem Canh Nhị đang làm gì nghe thấy lời Kỷ 14 nói, sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn về phía Truyền Sơn ở một bên.
Canh Nhị xử lý cửa gỗ xong, liếm máu dư nơi ngón tay, quay đầu lại nói với thiếu niên:
“Vì sao không giao nộp tung tích tâm pháp ra? Ở chỗ này, ngươi ngoại trừ kéo chúng ta cùng xuống nước thì cũng không có đường sống nào để đi.”
Thiếu niên buồn giọng nói: “Giao ra cũng là một chữ chết.”
“Ngươi sao lại biết Đinh lão đại dùng tung tích tâm pháp đổi lấy tự do? Ai nói với ngươi?”
“Ta, ta nghe trộm được.”
“Ngươi nghe trộm được lời Đinh lão đại nói.”
“Đúng.”
Canh Nhị nhìn về phía Truyền Sơn, lắc đầu. Y cũng không đồng ý giữ hai người già trẻ này lại.
Hiện tại chỉ có Truyền Sơn chưa biểu đạt ý kiến. Thiếu niên trong lúc vội vàng, bổ nhào xuống, khóc cầu nói: “Van cầu các ngươi đừng giao ta ra! Van cầu các ngươi! Hu hu!”
Canh Nhị thấy hắn quỳ xuống, vội kéo hắn dậy, “Đứng lên đứng lên, đừng như vậy.”
Thiếu niên không chịu đứng lên, vẫn khóc cầu.
Truyền Sơn chậm rãi mở miệng nói: “Nếu ta không kéo họ vào thì thôi, nếu đã cho họ vào thì không có đạo lý thả họ ra ngoài nữa. Các ngươi có thể làm thịt họ, nhưng không thể giao họ ra cho người bên ngoài.”
Thiếu niên dừng khóc, khẩn trương nhìn về phía hai người khác.
Kỷ 14 cau mày, “Một mình ngươi cũng đã phiền toái. Hai người này chẳng có ích lợi gì, giữ lại chỉ làm nặng gánh ta và Canh Nhị. Huống chi chúng ta còn phải vì thế đắc tội Đinh lão đại. Cái gì mà tâm pháp tu chân, căn bản cái được không bù đủ cái mất. Càng đừng nói tới thứ còn ở bên ngoài.”
Lời này nói khá nặng, sắc mặt Truyền Sơn có hơi trắng bệch, tuy hắn đã dự liệu được hai người đồng bạn tạm thời này chắc chắn không vui vẻ gì giữ lại hắn, nhưng thẳng thắn từ chối như vậy, vẫn làm hắn không thoải mái lắm.
Trong lòng hắn tuy rằng đối với hành vi không biết tự lượng sức mình cũng khinh thường, nhưng vẫn cắn răng nói: ”
“Sau này phần thức ăn của ta cho họ. Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai ta cũng ra ngoài tìm thức ăn. Hai người để La Truyền Sơn ta gánh vác!”
Tiếng phá cửa biến thành tiếng tháo dỡ, đại khái những người đó không chờ được nữa rồi.
“Vậy người của Đinh lão đại phải xử lý thế nào? Ngươi như vậy có thể đánh thắng được họ ư? Còn không phải ta và Canh Nhị ra tay.” Kỷ 14 không lưu tình chút nào.
“Không cần các ngươi ra tay. Người của Đinh lão đại để ta đối phó.”
“Ngươi muốn đối phó thế nào? Qùy xuống đất cầu họ sao?” Lời này nói ra thì càng khó nghe.
Truyền Sơn nắm chặt hai tay, so với Kỷ 14 đang sỉ nhục hắn, trong đầu hắn đang nghĩ cách ứng đối Đinh lão đại ra sao.
Kỷ 14 nói tuy khó nghe, nhưng đều là sự thực. Hắn dựa vào hai người nuôi sống căn bản không có lập trường mở miệng phản bác.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất nghe đến đó, nghĩ mình từ trước thân phận tôn sư, nay lại như dân đen quỳ trên đất cầu xin mạng sống, thế mà hai nô lệ mỏ không có mắt kia còn vì tiện mệnh của họ muốn đưa hắn ra ngoài chịu chết, nhất thời hận Kỷ 14 và Canh Nhị thấu xương. Thậm chí bắt đầu oán giận Truyền Sơn không có năng lực đối phó với đồng bạn của mình.
Canh Nhị vẫn để tay trên đầu vai thiếu niên, cố gắng kéo hắn lên bỗng nhiên như bị bỏng, buông lỏng tay ra, lập tức ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cũng từ đồng tình biến thành bất đắc dĩ.
“Đây là trận pháp.”
Hử? Truyền Sơn quay đầu lại
Thiếu niên ngẩng đầu, dùng ánh mắt rất sùng bái và kinh ngạc nhìn về phía hắn, nói: “Không ngờ ta lại có thể thấy trận pháp tinh thông của tiên trưởng ở nơi này…”
Bùm. Thiếu niên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Truyền Sơn, khẩn cầu nói: “Cao nhân! Xin hãy cứu chúng ta!”
Truyền Sơn ngồi xuống chiếc ghế. Sức lực vừa rồi tập trung lại đã đang tan dần, hắn hiện tại chỉ muốn nằm xuống.
“Vì sao họ lại đuổi theo các ngươi?” Truyền Sơn không phủ nhận mình là cao nhân bày binh bố trận, cũng không thừa nhận. Liếc về phía cửa chính đang mở, nghĩ thầm có nên đóng cửa gỗ lại không.
Thiếu niên do dự, tựa hồ không hiểu nên trả lời thế nào.
“Ngươi không nói, ta cũng không muốn miễn cưỡng các ngươi. Chờ họ đi rồi, ngươi cũng mang người của ngươi rời khỏi đây đi.”
Truyền Sơn nói ra lời này cũng không ôm ý niệm lạt mềm buộc chặt trong đầu, ngay từ đầu cứu người, hắn đã không định để ở lại lâu dài. Thậm chí ngay cả an nguy bản thân cũng không lo lắng bao nhiêu. Nói thật, hắn đúng là đã tồn tại tâm lý ‘bình sứt chẳng cần giữ gìn’.
“Tiên trưởng…” Thiếu niên chỉ coi là Truyền Sơn giận vì hắn không nói thật, lúc này mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Ta không phải tiên trưởng gì cả, cũng không có cách nào cứu các ngươi. Ngươi xem thân thương thế này của ta, tự thân ta cũng khó bảo toàn. Có thể cứu các ngươi một lần đã là cực hạn. Hiện giờ những người đó đã biết trong hang động này có vấn đề, chắc chắn còn trở lại lần 2 lần 3. Ta không thể bảo đảm trận pháp đã dàn có thể ngăn trở họ thật sự, huống hồ dù họ không vào được, chúng ta cũng phải ra ngoài. Không bằng bây giờ – sau khi họ đi rồi, trước khi họ tới – ngươi mau chóng rời khỏi đây, nói không chừng còn có đường sống.”
Chính xác, chẳng qua mới mười ngày không gặp, thiếu niên phát hiện nam tử vốn coi như tuấn lãng lúc này khuôn mặt càng trở nên đáng sợ. Một khuôn mặt cương nghị bị da tróc thịt bong, có những chỗ thậm chí còn chảy máu đen buồn nôn. Nếu như không nhìn kỹ, cũng không thể nhận ra hắn chính là nam tử lúc đầu bị đạo sĩ dằn vặt.
Thiếu niên hoảng loạn trong lòng tính toán được mất. Theo hắn thấy, cao nhân có thể lập trận pháp cao minh như vậy chắc chắn có cách tự bảo vệ bản thân. Đừng nhìn hắn như bây giờ, nói không chừng đối phương chính là cơ hội sống của hắn ấy chứ? Ông trời thương xót, đã để họ gặp phải cao nhân đúng vào thời khắc nguy nan nhất, vậy cũng có nghĩa là mệnh của Tiết Triêu Á hắn chưa đến đường cùng. Hay là…
“Tiên trưởng, không phải Á sinh có ý định giấu diếm. Mà là đồ không ở trên người Á sinh, Á sinh cũng chỉ biết chỗ gửi. Mà chỗ gửi vật ấy lại ở ngoài động mỏ. Cho nên…”
“À. Ngươi nói họ vì một thứ bên ngoài đuổi theo ngươi?”
“Vâng.”
“Mọi người không ra được, lấy thứ bên ngoài có ích lợi gì?” Truyền Sơn nhướn mày.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Là có người đáp ứng Đinh lão đại, nếu hắn có thể moi tung tích của vật ấy từ trong miệng ta thì lấy tung tích của vật ấy để đổi với việc hắn rời khỏi hầm mỏ.”
“À.” Truyền Sơn cũng không có hứng thú với bảo vật gì ở bên ngoài, cũng không cảm thấy mình biết tung tích bảo vật là có thể rời khỏi đây, thờ ơ đáp một tiếng, lười biếng nói: “Ngươi đi đi. Đồng bạn của ta không thích có nhiều người cướp miếng ăn với y. Ngươi lại biết bí mật của nơi này, đề phòng họ trở về diệt khẩu, ta khuyên ngươi trước khi họ về, vẫn sớm đi đi thôi.”
Thiếu niên buồn kêu một tiếng, quỳ đi hai bước nói: “Ân công! Tiên trưởng! Ngài hiện tại để ta ra ngoài, ta và Tạ bá chết là cái chắc. Cầu ngài thương xót chúng ta, ta, ta dập đầu với ngài.”
Nói xong, thiếu niên liền đụng đầu xuống đất.
“Đừng.” Truyền Sơn xoay người tránh ra, “Ta đã nói ta không phải tiên trưởng gì, trận pháp trong phòng này cũng không phải do ta lập. Thân thương thế này của ta, có thể cố được mấy ngày, ngay chính ta cũng không biết. Ta cũng không phải không muốn cứu ngươi, mà là ta không có năng lực đó.”
Thiếu niên ngẩng đầu, ý niệm trong lòng xoay chuyển. Mặc kệ người đối diện nói thật hay giả, dù đối phương không có năng lực bày binh bố trận, trong đồng bọn của hắn nhất định có người tài ba. Mà mình một khi rời khỏi đây, lại không có cái ăn, còn dẫn theo một người bị thương, có thể sống được ba ngày không cũng là vấn đề. Hiện giờ chỉ còn cách đánh bạc một phen.
“Ân công, vết thương này của ngươi cũng không phải là không thể chữa.”
Truyền Sơn… trong lòng cười nhạo. Bây giờ ngày cả hài tử cũng bắt đầu có tâm cơ rồi đấy.
“Ngươi là lang trung?”
“Không, ý ta là chỉ cần rời khỏi nơi đây, chạy ra bên ngoài, tìm được thứ ấy, cơ thể đầy vết thương thế này của ngài tự nhiên không thành vấn đề.”
“À? Đó là bảo vật gì, thần diệu như thế?” Truyền Sơn chỉ coi là tiểu hài tử vì mạng sống lừa hắn, cũng không để ở trong lòng.
Thiếu niên cắn răng một cái, “Bên cạnh ân công đã có người tài ba bày binh bố trận, nói vậy ngài cũng hiểu biết về tu chân.”
Truyền Sơn ‘ừ’ một tiếng rất thờ ơ, hắn hơi hối hận vì cứu người rồi đấy, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người, sau đó nhanh chóng lên giường.
“Mẫu thân ta trong lúc vô tình đạt được bảo vật, nhưng lại vì bảo vật ấy mà mất đi tính mệnh. Trước khi bà chết, bà nói cho ta tung tích của bảo vật, để ta có cơ hội thì lấy ra, cũng báo thù cho bà.” Thiếu niên nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói:
“Bảo vật chính là tâm pháp nhập môn của tu chân, còn có… ba viên trúc cơ đan.”
Thấy Truyền Sơn vẫn không có vẻ gì là hứng thú, thiếu niên cho rằng hắn chướng mắt mấy thứ ấy, vội vã tăng giọng: “Huynh trưởng ta chính là vì muốn đạt được phần tâm pháp nhập môn và trúc cơ đan này, mà dùng tội danh có lẽ có… vu cáo phụ thân ta. Cũng nói ta một ngày không giao ra thì một ngày không cho ta rời khỏi địa ngục hang ma này.”
Mà ta bởi vì chuyện bất ngờ quá, không kịp giao tâm pháp ra đã bị bắt được. Nếu như ta có thể nhận được tin tức trước khi sự việc xảy ra, tìm một nơi bí ẩn, ăn Trúc Cơ Đan vào cũng tu luyện tâm pháp, chẳng bao lâu sao, huynh trưởng sẽ không phải đối thủ của ta nữa. Bao gồm cả những yêu đạo giúp hắn này, ta cũng không cần sợ họ nữa. Ân công, tâm pháp nhập môn tu chân và Trúc Cơ Đan này nghe nói có thể làm người chết sống lại, xương trắng hóa máu thịt, nếu ngài có thể tu luyện, không những không cần lo lắng thân thương thế này, mà dù lấy lại công đạo từ những yêu đạo phái Thanh Vân lúc đầu ngược đãi đánh đập ngài cũng được.
Truyền Sơn nhìn thiếu niên, tâm hơi động.
Hắn vẫn đang suy nghĩ phải đối phó như thế nào với những tên đạo sĩ lỗ mũi trâu biết yêu pháp kia, hắn muốn báo thù, nhưng với lực lượng của hắn hiện giờ, đừng nói báo thù, ngay cả sống được hay không cũng là một vấn đề. Mà đối phó với những yêu đạo kia, thì cần đạt được lực lượng mạnh hơn cả họ. Phần lực lượng này phải đến từ đâu?
Tu chân.
Cái gọi là tâm pháp nhập môn tu chân và Trúc Cơ đan, có lợi hại như lời thiếu niên nói thật không?
Người chết sống lại, xương trắng hóa thịt!
Báo thù rửa hận!
Hắn có nên tin tưởng thiếu niên này?
“Ân công, chỉ cần chúng ta chạy ra khỏi địa ngục này, ta lập tức mang ngài đi tới chỗ cất giấu tâm pháp, đến lúc đó chúng ta chia Trúc Cơ Đan dùng, tu luyện tâm pháp Trúc Cơ, trở thành người tu chân ai cũng mong muốn.”
“… Trốn khỏi đây nói thì đơn giản, làm lại không dễ dàng. Ngươi cũng biết hầm mỏ này năm mươi năm qua không có ai chạy thoát?” Truyền Sơn nghĩ ra, có một hy vọng cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là chờ chết. Còn về điều thiếu niên nói là thật hay giả, đến lúc đó có thể thực hiện lời hứa hay không, vậy đến lúc đó hẵng nói đi.
Thiếu niên cũng ngậm miệng. Nơi này hắn tuy nói mới đến vài ngày, nhưng tan khốc trong này đã được lĩnh hội đầy người. Đúng vậy, dù họ có thể sống sót, nhưng chạy ra ngoài thế nào đây?
“Có người xông vào à? Nè, ai vậy a?”
Truyền Sơn quay đầu, Canh Nhị và Kỷ 14 khiêng mấy thứ về rồi.
Thiếu niên không nhận ra hai người, sợ đến nỗi vội vã nắm chắc gậy gỗ đặt một bên, nhưng trong lúc nhảy lên thì bởi vì chân tê nên lùi về sau liền hai bước mới đứng vững.
Kỷ 14 buông đồ, nâng cửa gỗ trên đất dậy, nhíu mày.
Canh Nhị dạo quanh ông lão té trên đất một vòng, lúc này mới nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt kinh hoảng.
“Này, không phải đã nói với ngươi dù tình huống gì cũng không được mở cửa sao?”
Lời này tự nhiên không phải nói với thiếu niên, Truyền Sơn đứng lên, lấy cuốc làm gậy chống, chậm rãi đi tới bên cạnh Canh Nhị.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Canh Nhị lui về sau một bước.
Truyền Sơn trên dưới quan sát y một phen, lấy tay giữ cằm Canh Nhị.
Canh Nhị há hốc mồm, thật ngoài ý muốn, không trốn, một đôi mắt to trợn rõ tròn.
Truyền Sơn chậm rãi, chậm rãi đưa mặt tới gần Canh Nhị.
Canh Nhị ngửa cổ về sau, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay Truyền Sơn.
Mặt hai người càng sát lại gần nhau.
Kỷ 14 nhướn lông mày, thiếu niên đột nhiên tim đập thình thịch.
“Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi theo ta ra ngoài nói, hay vào trong nói?” Bên ngoài ý chỉ ngoài phòng, bên trong chỉ chính là phòng ngủ.
“Trong, bên trong được rồi.” Mặt Canh Nhị bị bụi đen che giấu mơ hồ lộ ra tia đỏ ửng, không được tự nhiên lấy tay dụi cái lỗ tai bị nóng bừng lên.
Truyền Sơn từ từ đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng vỗ mặt Canh Nhị, xoay người đi vào phòng ngủ.
Canh Nhị nổi giận, nắm chặt nắm tay rồi lại buông ra.
Hai người vào trong rồi, bỏ lại bên ngoài thiếu niên còn mờ mịt chưa hiểu gì và Kỷ 14 không quan tâm tới tình thế phát triển, một lòng muốn gắn cửa gỗ lại.
“Ngồi.”
Truyền Sơn lười đứng nghiêng người một cái, dựa vào trên giường. Chỉ giường, ý bảo Canh Nhị ngồi xuống nói.
Canh Nhị gãi đầu, hùng hồn đặt mông ngồi xuống.
“Ngươi biết bày binh bố trận?”
“… Biết một chút.”
“Ngươi là đạo sĩ?”
“Biết bày binh bố trận không nhất định phải là đạo sĩ.”
Truyền Sơn rất thỏa mãn với đáp án này, khi còn bé hắn đã ghét đạo sĩ, giờ thì cực kỳ ghét.
“Vậy ngươi là người tu chân?”
“… Coi như thế đi.”
“Ngươi có năng lực tiên đoán?”
Lần này thời gian Canh Nhị yên lặng càng dài hơn.
Truyền Sơn cũng không giục y, chỉ nhìn y.
“Có một chút.”
“Có một chút là ý gì?”
Canh Nhị lắp bắp nói: “Chính là thỉnh thoảng thì có, thỉnh thoảng thì không ấy.”
Truyền Sơn không hiểu.
“Năng lực đó tự dưng xuất hiện, cũng không phải điều nào ta muốn biết là có thể biết.” Canh Nhị nhỏ giọng giải thích.
Truyền Sơn gật đầu, đã hiểu.
“Khi đó vì sao mang ta vào?” Vào đâu thì không cần phải nói. Nếu như lúc đó Canh Nhị không mang hắn vào, hắn đại khái cũng sẽ như những người đó, bị thủ thuật che mắt ngăn trở.
“Ta cho rằng… ngươi là người tu ma.”
“Gì?”
Canh Nhị nói rất nhanh: “Ta nghĩ ngươi rất giỏi, cứ tưởng là thủ thuật che mắt của ta chắc chắn không thể gạt được ngươi, không muốn đắc tội ngươi. Cho nên đành phải…” Canh Nhị nghĩ tới đây thì thấy rất ức, y nhất thời không xét kỹ, bị ‘ma khí’ của đối phương lừa gạt, còn khổ cho y lập hiệp ước bất bình đẳng.
“Vì sao ngươi nghĩ ta là người tu ma?”
Truyền Sơn cảm thấy mình đã sang thế giới bên kia rồi, vừa rồi nghe qua cái gì tu đạo, người tu chân, giờ lại có cả người tu ma. Lẽ nào hắn vẫn đang nằm mơ? Nói không chừng đợi lát tỉnh lại là có thể thấy cái mặt Ngô Thiếu Hoa đang ngủ ở cái giường đối diện hắn đây.
“Qủa xương khô.”
“Cái gì?!” Truyền Sơn đột nhiên ngồi dậy, túm lấy áo Canh Nhị, giữ chặt rồi nói: “Ngươi biết quả xương khô?”
“Biết, biết. Ngươi buông ra… Ta thở không nổi rồi…”
“Ngươi tốt nhất nói thật rõ cho ta.” Truyền Sơn buông ra một chút, để đối phương thở dốc, nhưng cũng không buông ra.
Đáng thương cho Canh Nhị nghẹn đỏ mặt, gián đoạn nói: “Ngươi, ngươi buông ra, ta… ta liền nói.”
Truyền Sơn buông y ra.
Canh Nhị vội vã thở hổn hển mấy cái.
“Nói mau!”
“Đừng giục ta, ta nói cho ngươi nghe liền…” Canh Nhị ấm ức nói: “Qủa xương khô đối với Ma giới, tựa như Chu Linh quả với Nhân giới. Đều là bảo bối cấp cao có thể gặp chứ không thể cầu.”
Truyền Sơn cau mày, lại nói ra mấy thứ hắn không biết.
Canh Nhị vội vã giải thích: “Người thường ăn Chu Linh quả, không những có thể kéo dài tuổi thọ, giữ gìn thanh xuân, đó là bảo bối người tu chân càng dễ tiến vào cảnh giới hơn người tu chân bình thường, vả lại không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Mà người tu ma ăn quả xương khô thì có thể da hóa thịt, ngưng tụ máu tanh, với thần tu ma là làm chơi ăn thật. Tuy rằng quá trình thống khổ vô cùng, nhưng cuối cùng tiến cấp thì hơn hẳn ma vật bình thường. Các ma vật của Ma giới cùng với người tu ma vì một quả xương khô có thể diệt sạch nghìn vạn lần sinh mệnh, bởi vì nghe nói quả xương khô này không phải có công hiệu đơn giản như ta vừa nói, nghe nói…”
Truyền Sơn trừng y.
Canh Nhị nuốt ngụm nước bọt, không cam lòng mà nói: “Nghe nói ma vật ăn quả xương khô vào rồi thì vĩnh viễn không thể tiêu diệt.”
“Là ý gì?”
“Chính là ý trên mặt nghĩa đó. Ý chính là nếu ngươi là người tu ma, sau này dù người khác giết ngươi kiểu gì, dù có là thần cũng không thể diệt ngươi được. Cho nên không riêng gì người tu ma, người tu chân cũng vô cùng thèm thuồng quả xương khô này, tuy rằng tu ma không tốt lắm, nhưng bất diệt là một thứ mê hoặc quá lớn, dù sao ngay cả thần tiên cũng không thể mãi mãi bất diệt.”
Truyền Sơn sờ cằm, “Nghe ngươi nói thế, sao ta lại thấy quả xương khô này không giống độc dược mà giống tiên đan vậy?”
“Đối với ma vật và người tu ma thì là như thế.”
Đáng tiếc hắn là một nhân loại bình thường. Truyền Sơn cũng không biết trong lòng có mùi vị gì.
“Ngươi nói thử xem… Minh Quyết Tử có biết quả xương khô này lợi hại như thế không?”
Canh Nhị không biết Minh Quyết Tử là ai, nhưng có thể đoán ra đại khái là đạo sĩ cho Truyền Sơn ăn quả xương khô để dằn vặt hắn, lắc đầu nói: “Y đại khái cũng chỉ biết một mà không biết hai. Bằng không ta thấy y tình nguyện tự ăn, cũng sẽ không cho ngươi nếm thử. Mà ta ngay từ đầu không biết ngươi ăn quả xương khô, thấy trên người ngươi có ma khí mạnh, nghĩ ngươi là người tu ma cố ý ở ẩn, lúc này mới…”
Truyền Sơn lặng lẽ. Nói vậy chắc hắn phải cảm ơn Minh Quyết Tử để hắn quả xương khô ha?
“Qủa xương khô này nếu là bảo bối như thế, ngươi nói xem Minh Quyết Tử sao lại đạt được chứ?”
“Ta cũng thấy lạ. Nghe nói quả xương khô ba vạn năm mới chín, rơi xuống đất là thành ma vật thiên nhiên. Muốn hái nó, còn khó khăn ngàn lần so với Chu Linh quả. Nhất định phải chờ cái khoảnh khắc nó trở thành đen kịt, dùng bông tuyết vạn năm làm thành cây kéo hái nó xuống, cũng lập tức cho bông tuyết vạn năm vào trong hộp. Minh Quyết Tử là ai? Tiên nhân sao?”
Truyền Sơn bĩu môi khinh thường, “Tiên nhân cái gì! Một yêu đạo biết chút pháp thuật mà thôi.”
“Ừ… Đại khái có ma vật lợi hại đạt được quả xương khô xong, bị ma vật khác biết. Hai bên tranh giành, quả xương khô liền rơi xuống nhân gian, cuối cùng rơi vào tay Minh Quyết Tử chỉ có kiến thức nửa vời. Minh Quyết Tử này chắc duyên ma tốt.”
“Hừ!” Truyền Sơn cười nhạt.
“Này, người thường ăn quả xương khô vào có thể tu ma được không?”
Canh Nhị ngậm chặt miệng, không chịu nói.
Truyền Sơn túm cổ tay áo y, lắc lắc: “Nói! Ta không muốn cả người cứ nát rữa sạch như vậy. Hay là ngươi muốn ta chết? Hử?”
Canh Nhị nhăn nhó mặt mày, khổ não.
“Canh Nhị.” Truyền Sơn túm chặt áo Canh Nhị, nhìn sâu vào mắt y, nói: “Ngươi biết tu ma thế nào không?”
Canh Nhị không lắc đầu cũng không gật đầu, chính là không nói lời nào.
Truyền Sơn hận không thể đánh y một trận.
“Đúng rồi,” Canh Nhị đột nhiên mở miệng nói: “Một già một trẻ bên ngoài kia là thế nào? Ta không phải đã nói với ngươi ai tới gõ cửa cũng không được mở sao?”
“Đừng chuyển đề tài.” Truyền Sơn giận.
“Chuyện người tu chân là hai người bên ngoài kia nói?” Canh Nhị không sợ chết tiếp tục hỏi.
Suy xét hiện giờ ba người ngồi cùng thuyền, chuyện già trẻ hai người bên ngoài kia, Truyền Sơn cũng không định giấu họ, liền kể quá trình cứu già trẻ hai người kia, và những lời thiếu niên nói cho Canh Nhị nghe.
“Tu chân sao?” Canh Nhị tự hỏi một hồi, nói: “… Hay là ngươi có thể thử xem. Nói không chừng đây là một cơ hội.”
“Ngươi không phải cũng là người tu chân?” Truyền Sơn làm ra vẻ hung ác độc địa ngươi không dạy ta, ta liền làm thịt ngươi.
“Ta, ta… phương pháp tu luyện của ta sư phụ không cho truyền ngoài, hơn nữa ta tu đến giờ còn chưa qua Tịch Cốc kỳ…”
Thấy Canh Nhị xấu hổ, tuy rằng Truyền Sơn không hiểu Tịch Cốc kỳ là tới cảnh giới nào, nhưng nghĩ cũng chắc không cao.
“Nói cách khác, tâm pháp tu luyện của ngươi không dùng được?” Truyền Sơn sờ da thịt nứt nẻ trên mặt, lẽ nào hắn thực sự chỉ có thể dựa vào tâm pháp Trúc Cơ gì đó và Trúc Cơ Đan như lời thiếu niên nói thôi sao? Hy vọng có hiệu quả thật sự như lời thiếu niên nói.
“Vậy ngươi biết phải làm thế nào mới rời khỏi đây được không?”
“Không biết.”
Truyền Sơn nguýt y, “Ngươi không phải người tiên đoán sao?”
“Nó không muốn tới, ta cũng đành chịu.” Canh Nhị ấm ức, nói.
“Vậy theo ngươi biết, trở thành người tu chân có chỗ nào tốt với ta không?”
“… Đại khái có thể bảo trì trạng thái nửa chết nửa sống cho ngươi. Oa! Ngươi làm gì đấy? Ngươi sao lại ra tay đánh người?”
–
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh ông già đang kiểm tra thương thế ngẩng đầu lên, bên kia Kỷ 14 cũng đã gắn lại cánh cửa về chỗ cũ, nghe thấy tiếng ồn ào, tùy tiện liếc mắt vào phía bên trong.
“Không sao. Ngày nào họ không đánh nhau thì khó chịu.” Kỷ 14 chẳng có gì mà nói, thuận tay bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh ông già, cũng không biết nên làm gì hoặc nói gì, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
“Chúng ta không có thuốc, ngươi chi bằng thừa dịp lão hôn mê, cho hắn một dao cho nhanh.” Kỷ 14 đi qua bên người thiếu niên thì đột nhiên nói.
Thiếu niên cúi đầu, nhìn Tạ bá, yên lặng chảy nước mắt.
–
“Ngươi nói thật cho ta, chúng ta có thể chạy trốn không?”
“Ta không biết, ta thực sự không biết!”
“Nói mau, không nói đút ngươi ăn thịt!” Truyền Sơn dùng thân thể mình chặn Canh Nhị lại, cố ý đưa cánh ta hư thối đến trước mặt y.
Canh Nhị vẻ mặt buồn nôn, xoay đầu liều mạng trốn.
“Nói hay không?”
Truyền Sơn xé một mảnh da từ trên cánh tay mình xuống không hề đau chút nào, lắc lư nó trước mặt Canh Nhị.
“Tạch.” Máu đen nhỏ giọt lên mặt Canh Nhị.
“Ác!”
Truyền Sơn nhe răng cười hì hì.
“Ngươi không đau à?” Canh Nhị thích sạch sẽ chịu không nổi, liều mạng đẩy hắn.
“Ngươi rốt cuộc có nói không? Đại gia ta hận nhất người khác nói dở dở dang dang! Mặc kệ ngươi biết gì đều nói hết cho ta!”
Ta không biết ngươi bảo ta nói gì?! Canh Nhị cũng phát cáu thôi, gân cổ nói:
“Ngươi quỳ trên đất dập đầu ba cái với ta, gọi một tiếng Canh nhị gia, ta liền nói với ngươi.”
“Xem ra hai ngày nay ngươi không thịt muốn trải nghiệm phải không?” Truyền Sơn nhón mảnh thịt nát ấy nhét vào miệng Canh Nhị.
“Ư ư ư!” Ta liều mạng với ngươi!
“Hai người các ngươi đã cãi nhau xong chưa? Hai người kia trong nhà là thế nào đấy?” Kỷ 14 đi tới đầu giường đá một phát.
Truyền Sơn từ đằng sau lấy hai chân quấn người Canh Nhị, một tay vòng từ sau ra trước đè cổ y, thấy Kỷ 14 hỏi, vẫn nghiêm mặt đáp:
“Ta tiện tay, họ gõ cửa, ta liền mở. Ngươi xem rồi làm đi, muốn làm thành lương thực cũng được. Nhưng nghe nói thiếu niên kia có thể kiếm được tâm pháp tu chân, cũng coi đây là điều kiện, muốn trao đổi chúng ta giữ tính mạng cho hắn, cũng dẫn hắn chạy trốn.”
“Tu chân?” Kỷ 14 sửng sốt một chút, rõ ràng cũng rất xa lạ với từ này.
“Chi tiết thì ngươi có thể hỏi tiểu tử kia.”
Thấy Kỷ 14 diện vô biểu tình rời đi, Truyền Sơn liền tiếp tục bức cung Canh Nhị.
Canh Nhị bị hắn dùng thịt thối làm chạy không thể chạy, muốn dùng sức giãy khỏi ràng buộc, lại sợ cố sức một cái đoạt nửa cái mạng của người này, thực sự bị ép bực quá, bật thốt lên nói: “Xem đuôi rắn và mũi chân của ba cỗ hài cốt.”
“Ý gì?” Truyền Sơn bóp cổ y hỏi.
“Ta không biết.” Canh Nhị nói ra những lời ấy cũng mờ mịt.
“Đây là năng lực tiên đoán của ngươi?”
“Ngươi, ngươi đừng khinh người!” Canh Nhị đỏ mặt.
“Quên đi, trông cậy vào ngươi thì ta là thằng ngốc.” Truyền Sơn cuối cùng cũng buông Canh Nhị ra, chủ yếu là chính hắn cũng thực sự mệt quá.
“Nếu không phải ta bị ngươi…”
“Biết biết.” Truyền Sơn không nhịn được mà trở mình một cái.
Canh Nhị nhìn bóng lưng Truyền Sơn, muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở lại. Y còn đang do dự, có một số việc cũng không phải có thể quyết định nhanh như vậy. Y sợ mình tương lai hối hận, mà y từng bởi vì thiếu suy nghĩ, quá kích động nên hối hận không thôi. Y thực sự không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Do dự một lúc lâu, nếu y và người này đã quen nhau, coi như là duyên phận, hơn nữa người này…
Canh Nhị vươn tay chọc lưng Truyền Sơn.
“Hử?” Giọng mệt mỏi vang lên.
“Cái này cho ngươi.”
“Cái gì?” Truyền Sơn mở mắt.
Một viên hạt châu tròn tròn màu đỏ như lửa nối với một sợi thừng đỏ lắc lư trước mắt hắn.
“Đây là cái gì?”
“Hạt châu.”
“Ta biết nó là hạt châu, ta hỏi ngươi ngươi cho ta làm gì? Nó có tác dụng đặc biệt gì à?”
“Nói… có thể làm nguyên khí của ngươi không xói mòn quá nhanh.”
“Từ đâu có thế?”
“Đào ngay trong động.”
“Vì sao lại cho ta?”
“Bởi vì… chúng ta là bạn bè?”
Truyền Sơn không nói thêm nữa, yên lặng mà để Canh Nhị buộc hạt châu lên cổ cho hắn từ đằng sau.
“Đừng để người khác biết.” Tiếng thì thầm gần như không nghe thấy được.
“Ừ.” Truyền Sơn cũng cúi đầu đáp.
“Bùm bùm bùm!”
Bên ngoài lập tức có tiếng phá cửa vang lên.
“Canh Nhị, mở cửa ra!”
“Tân 279, ngươi có nhà hay không? Ta là Đinh lão tam, mở cửa đi.”
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
Truyền Sơn ngồi dậy cùng nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị mau chóng chạy xuống giường ra bên ngoài, tình huống khẩn cấp, cũng mặc kệ có người hay không, lập tức cắn ngón tay vẽ một vài đường cong kỳ dị trên cánh cửa gỗ. Mà nói cũng thật kỳ diệu, những đường cong này vừa vẽ ra thì lập tức biến mất, ngay cả tia máu cũng không thấy.
Truyền Sơn chống cuốc đi ra, hắn hoàn toàn không hiểu phù chú trận pháp gì nên không hiểu Canh Nhị đang làm gì.
Kỷ 14 cũng đã đi tới, “Trốn được nhất thời, tránh không khỏi một đời. Ta kiến nghị giao hai người này ra.”
Hiển nhiên là Kỷ 14 đã nghe qua quá trình câu chuyện trong miệng thiếu niên.
Thiếu niên cũng tiến lại gần xem Canh Nhị đang làm gì nghe thấy lời Kỷ 14 nói, sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn về phía Truyền Sơn ở một bên.
Canh Nhị xử lý cửa gỗ xong, liếm máu dư nơi ngón tay, quay đầu lại nói với thiếu niên:
“Vì sao không giao nộp tung tích tâm pháp ra? Ở chỗ này, ngươi ngoại trừ kéo chúng ta cùng xuống nước thì cũng không có đường sống nào để đi.”
Thiếu niên buồn giọng nói: “Giao ra cũng là một chữ chết.”
“Ngươi sao lại biết Đinh lão đại dùng tung tích tâm pháp đổi lấy tự do? Ai nói với ngươi?”
“Ta, ta nghe trộm được.”
“Ngươi nghe trộm được lời Đinh lão đại nói.”
“Đúng.”
Canh Nhị nhìn về phía Truyền Sơn, lắc đầu. Y cũng không đồng ý giữ hai người già trẻ này lại.
Hiện tại chỉ có Truyền Sơn chưa biểu đạt ý kiến. Thiếu niên trong lúc vội vàng, bổ nhào xuống, khóc cầu nói: “Van cầu các ngươi đừng giao ta ra! Van cầu các ngươi! Hu hu!”
Canh Nhị thấy hắn quỳ xuống, vội kéo hắn dậy, “Đứng lên đứng lên, đừng như vậy.”
Thiếu niên không chịu đứng lên, vẫn khóc cầu.
Truyền Sơn chậm rãi mở miệng nói: “Nếu ta không kéo họ vào thì thôi, nếu đã cho họ vào thì không có đạo lý thả họ ra ngoài nữa. Các ngươi có thể làm thịt họ, nhưng không thể giao họ ra cho người bên ngoài.”
Thiếu niên dừng khóc, khẩn trương nhìn về phía hai người khác.
Kỷ 14 cau mày, “Một mình ngươi cũng đã phiền toái. Hai người này chẳng có ích lợi gì, giữ lại chỉ làm nặng gánh ta và Canh Nhị. Huống chi chúng ta còn phải vì thế đắc tội Đinh lão đại. Cái gì mà tâm pháp tu chân, căn bản cái được không bù đủ cái mất. Càng đừng nói tới thứ còn ở bên ngoài.”
Lời này nói khá nặng, sắc mặt Truyền Sơn có hơi trắng bệch, tuy hắn đã dự liệu được hai người đồng bạn tạm thời này chắc chắn không vui vẻ gì giữ lại hắn, nhưng thẳng thắn từ chối như vậy, vẫn làm hắn không thoải mái lắm.
Trong lòng hắn tuy rằng đối với hành vi không biết tự lượng sức mình cũng khinh thường, nhưng vẫn cắn răng nói: ”
“Sau này phần thức ăn của ta cho họ. Mặt khác, bắt đầu từ ngày mai ta cũng ra ngoài tìm thức ăn. Hai người để La Truyền Sơn ta gánh vác!”
Tiếng phá cửa biến thành tiếng tháo dỡ, đại khái những người đó không chờ được nữa rồi.
“Vậy người của Đinh lão đại phải xử lý thế nào? Ngươi như vậy có thể đánh thắng được họ ư? Còn không phải ta và Canh Nhị ra tay.” Kỷ 14 không lưu tình chút nào.
“Không cần các ngươi ra tay. Người của Đinh lão đại để ta đối phó.”
“Ngươi muốn đối phó thế nào? Qùy xuống đất cầu họ sao?” Lời này nói ra thì càng khó nghe.
Truyền Sơn nắm chặt hai tay, so với Kỷ 14 đang sỉ nhục hắn, trong đầu hắn đang nghĩ cách ứng đối Đinh lão đại ra sao.
Kỷ 14 nói tuy khó nghe, nhưng đều là sự thực. Hắn dựa vào hai người nuôi sống căn bản không có lập trường mở miệng phản bác.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất nghe đến đó, nghĩ mình từ trước thân phận tôn sư, nay lại như dân đen quỳ trên đất cầu xin mạng sống, thế mà hai nô lệ mỏ không có mắt kia còn vì tiện mệnh của họ muốn đưa hắn ra ngoài chịu chết, nhất thời hận Kỷ 14 và Canh Nhị thấu xương. Thậm chí bắt đầu oán giận Truyền Sơn không có năng lực đối phó với đồng bạn của mình.
Canh Nhị vẫn để tay trên đầu vai thiếu niên, cố gắng kéo hắn lên bỗng nhiên như bị bỏng, buông lỏng tay ra, lập tức ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cũng từ đồng tình biến thành bất đắc dĩ.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc