Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 17 - Chương 4
“Ngươi là ai?” Canh Nhị nhìn thẳng về phía người tới, đưa tay đẩy chiếc quạt phong lưu kia ra.
“Bỉ nhân họ Ngô, thương nhân tới từ xứ Mân, tiểu mỹ nhân, ngươi có tỷ hay muội nào không?” Người tới mới nói được hai câu đã lộ ra mục đích thực sự.
“Còn phải coi liệu trong mệnh của ngươi có cưới được vợ không đã? Chìa tay ra.” Qua mấy tháng trui rèn, Canh Nhị đã có kinh nghiệm để đối phó với những tên lưu manh, *** dê này.
Kiểu như tên họ Ngô này, chắc thuộc loại háo sắc phong lưu nhưng không hạ lưu, hơn nữa dựa vào câu hắn hỏi có tỷ muội hay không là biết, hắn cũng không có thích ‘hoa cúc’ của y.
Thông thường người có ý với ‘hoa cúc’ của y, tiểu ma đầu rất thích ăn dấm nhà y đều sẽ làm hoa cúc của đối phương xui xẻo ba tháng liền, biến thành hoa loa kèn là kiểu nhẹ nhất.
Nam tử họ Ngô chìa tay ra, Canh Nhị khẽ sờ một cái.
Bỗng nhiên, Canh Nhị cau có, kinh ngạc nhìn nam tử họ Ngô, “Ngươi là người phía sau Phương Ngũ? Vậy ngươi có biết…”
“Tránh ra tránh ra! Đại nhân nhà ta có việc cần làm.” Một tiếng thét to, hai tên gia đinh áo xanh mũ tam giác tiến lên đẩy nam tử họ Ngô ra.
Canh Nhị đang nói dở thì bị cắt ngang.
Nam tử cau mày, đương định giở mặt quát lớn, nhưng khi nhìn thấy người vừa tới thì liền lặng lẽ lui một bước, nghiêng người giữ im lặng.
“Ngươi chính là thần toán Hậu Thổ gì đó hả?” Nam tử trung niên đi ra từ phía sau hai tên gia đinh nghi ngờ hỏi Canh Nhị.
Canh Nhị liếc hắn, “Là ta, ngươi là ai?”
Người trung niên quan sát y một phen, trên mặt nhanh chóng hiện biểu cảm “thì ra là thế.”
“Dọn đồ đi, theo ta một chuyến.” Người trung niên ra lệnh như thể đương nhiên.
Canh Nhị lại liếc hắn một cái, nhìn hai tên gia đinh kia, “Đến phủ Nhiếp chính vương?” Qủa nhiên là tìm tới cửa.
Vẻ mặt coi thường của người trung niên thoáng thu hồi, “Hửm? Ngươi làm sao tính ra…”
“Không cần tính, nhìn hoa văn trên quần áo các ngươi là biết. Các ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang định tìm Vương gia của các ngươi đây. Có điều, nếu đã tới cửa mời, vậy chúng ta phải nói rõ, bình thường tiểu đạo không đến nhà tính mệnh cho ai, nếu muốn mời tiểu đạo tới, phí xem quẻ không được dưới trăm lượng vàng, có chịu không?”
“Trăm lượng vàng? Ngươi tưởng ngươi là ai? Một mình ngươi…”
“Chủ tử ngươi hỏi chính là quốc sự, mà chỉ có ta có thể nói cho hắn, rốt cuộc hắn có thể làm hoàng đế hay không.” Canh Nhị cắt ngang nói toẹt ra.
Người trung niên quá mức sợ hãi, lập tức vội bảo gia đinh đuổi đám người vây xem xung quanh đi.
Thế nhưng đã muộn, lời Canh Nhị nói đã bị một vài người lén xem náo nhiệt xung quanh nghe thấy, nam tử họ Ngô cũng là một trong số đó.
Canh Nhị cầm cây phướn trắng lên, dắt tay tiểu ngốc tử, nghiêng đầu hỏi người trung niên: “Này, thế có đi không?”
Người trung niên lặng lẽ lùi về sau một bước, “Mời.”
Nam tử họ Ngô mắt thấy Canh Nhị dắt đứa bé đi cùng gia phó nhà họ Hồ, không khỏi cau mày.
“Thiếu Hoa?” Một giọng nói trầm thấp vui buồn khó phân vang lên bên cạnh hắn.
Ngô Thiếu Hoa xoay người lại, “Ngươi là…?” Nhưng vừa nhìn, hắn lại không dám nhận.
Truyền Sơn vui sướng, cầm lấy cánh tay Ngô Thiếu Hoa, “Tiểu tử ngươi còn sống! Thật tốt quá! Ta cứ luôn tìm các ngươi, ông trời cuối cùng cũng có mắt. Lý Hùng đâu? Hắn còn sống không? Ngươi có liên hệ với hắn không? Bây giờ các ngươi đang ở đâu?”
“Lý Hùng còn sống, kể từ khi nghe được tin về Vương đầu, hắn liền dẫn người chạy tới đó rồi. Ta và hắn vẫn liên hệ với nhau, hiện giờ chúng ta chia nhau làm việc hai bên, hắn tới thành Song Hà, ta ở lại Kinh thành, hiện giờ ta đang sống ở cửa hàng nhà lão Ngô ở đường Lý của Nam.” Ngô Thiếu Hoa như bị đầu độc, nói hết những chuyện bí mật không nên nói.
Chờ hắn nói xong, người đã toát mồ hôi lạnh, “Ngươi là… Truyền Sơn.
Ngô Thiếu Hoa vẫn như không thể tin vào mắt mình, “Ngươi không chết, “Ngươi… không phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Ha ha! Bây giờ ta vẫn còn có việc, phải đi xem vợ ta, không thể để y bị bắt nạt được. Vậy đi, đêm nay ta đi tìm người, đến lúc đó chúng ta lại tâm sự tiếp. Khoan!” Trong lòng Truyền Sơn có cái gì đó lóe qua, dường như đã chạm tới một cái gì đó, nhưng cũng chưa chắc chắn lắm.
“Ừm, nếu đêm nay ta không thể đi tìm ngươi, ngươi hãy đi tìm người này, đây là tín vật.” Truyền Sơn trầm ngâm một lúc rồi đưa một lá bùa giấy cho Ngô Thiếu Hoa, lại nói cho hắn địa chỉ liên lạc. “Ta nghĩ ngươi và Tư Triết nhất định chơi rất thân.”
“Tư Triết? Vạn Tư Triết của thành Song Hà?” Ngô Thiếu Hoa nhỏ giọng kinh ngạc nói.
Truyền Sơn cười phất tay với hắn, “Ngươi nhìn thấy hắn là biết.
Mãi đến khi Truyền Sơn đuổi theo chiếc xe la biến mất ở góc đường, Ngô Thiếu Hoa vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ. Hắn lại nhìn thấy La Truyền Sơn nghe nói đã hy sinh tại Lãng quốc! Hơn nữa sao hắn lại nói tất cả mọi chuyện ra chứ?”
Ngô Thiếu Hoa nhìn lá bùa giấy màu vàng được gấp thành con hạc giấy trong tay, ra sức vò veo. Hắn biết ngay mà, nghe tên tướng lĩnh của thành Song Hà rất quen, La Truyền Hải… Không phải em trai La Truyền Sơn sao?”
Đại sảnh Hồ vương phủ.
Canh Nhị để ý thấy trong đại sảnh đã có sẵn năm người đang ngồi, năm người này thậm chí còn bao gồm cả tên đạo sĩ mắt mù đang lừ lừ nhìn y.
Ngoại trừ đạo sĩ mắt mù ra thì bốn người cũng đều có đặc sắc riêng, có người ra vẻ tiên phong đạo cốt, cũng có người trông mặt hạ lưu đáng khinh, còn có một mụ già mặt đầy những hoa văn kỳ quái, cùng một người trung niên như thể nông dân.
“Đã mang người tới rồi à?” Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ phía sau bình phong đại sảnh.
“Vâng.” Người trung niên mang Canh Nhị đến đáp lại.
“Ngươi xuống dưới đi.”
Người trung niên và những người hầu khác trong sảnh nghe thấy mệnh lệnh cùng lui khỏi đại sảnh.
Từ sau bình phong, có một người đi ra, người này vừa nhìn đã biết là môn khách, thấy sáu người trong phòng dù có hơi khinh thường nhưng vẫn đầy đủ lễ nghi, nói: “Mời chư vị dùng trà. Bỉ nhân Nghiêm Như Liễu, phụng mệnh Vương gia mời các vị tới đây một chuyến.”
Năm người khác lần lượt đáp lễ, Canh Nhị cầm bánh ngọt trên bàn lên chia có tiểu ngốc tử trên đùi một cái, cũng cầm một cái cho mình. Không hổ là Hồ vương phủ, bánh trái làm ăn thật là ngon.
Nghiêm Như Liễu nhìn y một cái rồi vỗ tay.
Có người hầu đi ra từ căn phòng bên, nâng ra một đĩa Kim Nguyên Bảo lên bàn bên cạnh Nghiêm Như Liễu.
“Ta cũng không nói vòng vo chi, mời chư vị tới đây, chính là muốn hỏi một câu về vận mệnh quốc gia. Cũng mong chư vị không lừa gạt, báo thẳng cho biết. Hiện tại, xin mời sáu vị nghe gọi đến tên thì tiến vào nội sảnh sau bình phong, Vương gia nhà ta đang đợi các vị ngay trong đấy.”
Không biết trình tự sắp xếp thế nào, người thứ nhất được mời vào chính là vị tướng sĩ mộc mạc trông như thể nông dân kia.
Canh Nhị để lại một con bù nhìn do Truyền Sơn luyện ra, làm một thủ thuật che mắt, ôm tiểu ngốc chuồn vào trong nội sảnh đằng sau.
Vừa tìm được một chỗ đứng ổn thì vai đã bị vỗ một cái, Truyền Sơn cũng đã tới.
Tiểu ngốc tử nhìn thấy Hồ tiểu kê, lập tức vùi mặt vào lòng Canh Nhị, rõ ràng rất ghét người này.
Canh Nhị không biết dỗ nó, chỉ vỗ lưng nó. Tiểu ngốc tử túm y càng chặt.
Truyền Sơn thấy tiểu ngốc tử như vậy, không khỏi suy đoán Hồ Dư phụ tử đã gây không ít chuyện cho tiểu ngốc tử, lòng liền khó chịu. Hiện tại hắn coi tiểu ngốc tử chẳng khác gì con trai mình, thấy người bắt nạt hắn ngày trước, nào có thể nhịn được.
Truyền Sơn búng tai tiểu ngốc tử, đưa thần thức vào đầu nó, mang theo chút âm rung nói với nó rằng: “Ngươi là hoàng đế, sợ chó gì hắn! Xem Đại sư phụ, Nhị sư phụ của ngươi đánh hắn thế nào đây!”
Tiểu ngốc tử giật mình, khó hiểu, tự dưng cảm thấy bớt e ngại người đáng sợ kia, người cũng dần dần quay đầu lại.
Truyền Sơn xoa đầu nó, “Sau này có sư phụ rồi, không ai bắt nạt ngươi được nữa đâu.”
Tiểu ngốc tử nhìn hắn, lại nhìn Hồ Kế Hiếu, nhìn lại Canh Nhị, gãi má, rồi lại trở về trạng thái thẫn thờ.
Truyền Sơn hài lòng gật đầu, trông thế này còn giống chút.
Trong mắt Canh Nhị, Hồ tiểu kê cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một công tử nhà giàu phách lối mà thôi! Nếu như phải nói có gì khác biệt thì đó chính là khí thế sát phạt trên người hắn nặng hơn so với những công tử ca bình thường, rõ ràng tay hắn đã từng giết một số người.
“Thất vọng hả?” Sau khi Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào Hồ tiểu kê liền hỏi bên tai Canh Nhị.
“Hắn chính là cừu nhân làm ngươi thảm như vậy?” Sắc mặt Canh Nhị quái gở.
Truyền Sơn biết ngay y đang nghĩ gì, phì cười nói: “Đừng khinh thường người ta. Hồ tiểu kê tuy là công tử nhà giàu, nhưng có quyền thế, đầu óc cũng không tính là kém, âm mưu quỷ kế không nhiều bằng lão cha, nhưng càng vô sỉ hơn cha hắn, mà càng những người vô sỉ thì càng khó đối phó. Hắn không cần mặt mũi, dùng luôn quyền thế để chèn ép người ta, Vương đầu chính là bị thua trong tay tên này.”
“Cũng đúng, người bình thường cần thể diện có ai lại gióng trống khua chiêng chạy đi tìm thầy tướng số tới quý phủ của hắn xem vận mệnh quốc gia đâu chứ. Ngươi xem hắn tốt hơn Hồ Dư bao nhiêu, lão cha của hắn chỉ biết trốn trong phòng tối nghe trộm nhìn lén.” Nói đến đây, Canh Nhị dừng lại, hỏi: “Ngươi đã gặp người quen kia rồi sao?”
“Gặp được rồi.” Truyền Sơn ghé vào tai y cảm thán, “Ngươi truyền âm bảo ta mau tới, nói sẽ gặp người quen, ta còn tưởng là ai, không ngờ là Thiếu Hoa thật.”
Canh Nhị nghe Truyền Sơn từng kể về Ngô Thiếu Hoa, Lý Hùng, biết hai người là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, “Ngươi biết huynh đệ của ngươi đang ở kinh thành làm gì không?”
“Làm gì?”
“Hắn dùng tên giả Ngô Tân hoạt động chung quanh kinh thành, câu kết với một đám lưu manh và khổ sai, chỉ chờ cho cha con Hồ Dư một đao khi cần thiết. Còn Lý Hùng thì đã dẫn một đám người đi tìm Vương Tiêu. Hai người đã hẹn nhau tương lai sẽ nội ứng ngoại hợp phá Tân kinh.”
“Đúng vậy, tiểu tử này vẫn tinh ranh như trước đây. Thiếu Hoa khá tinh ranh, người bình thường không địch lại được hắn. Đệ của ta muốn thu phục hắn, sợ rằng còn phải mất một phen tâm tư.”
“Ngươi không định ra mặt?”
“Ngô Thiếu Hoa phục ta, chứ không phục đệ của ta. Nhưng người làm hoàng đế tương lai là đệ ta, chứ không phải ta.” Truyền Sơn cười gian, nếu Ngô Thiếu Hoa thấy Truyền Hải liền cho rằng hắn là một ngốc thư sinh thì chắc chắn sẽ lầm to rồi. Kể cả Vạn Tư Triệt cũng không phải người dễ chọc.
“Vậy ngươi đã tìm ra Minh Quyết Tử rồi sao?” Canh Nhị chọc hắn.
Truyền Sơn mặt méo mó gật đầu.
“Sao vậy?”
“Lão tổ phái Thanh Vân cũng tới, hắn còn dẫn theo mấy người giúp sức. Nghe ý của họ, lần này xuất sơn là để trừ ma vệ đạo.”
“Ế, cái này ý là chỉ trừ ngươi?”
“Là chúng ta.” Truyền Sơn sửa lại, “Chúng ta là một nhà, dù ngươi không tu ma thì theo tu ma cũng là ma.”
Canh Nhị đạp hắn, “Vậy ngươi biết vì sao họ tìm ta tới không? Chúng ta bại lộ rồi sao?”
“Không, họ chỉ đang thử mà thôi, hai ngày nay họ tìm hết các tu giả trong vòng ba ngàn dặm xung quanh đây. Đúng lúc cha con Hồ Dư muốn tìm tướng sĩ hỏi thiên cơ nên hắn cũng gọi ngươi tới.”
“Vậy hôm nay chúng ta có cần phơi bày cho họ thấy không?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao cũng phải giải quyết họ, cứ định là hôm nay đi.”
“Ế, vậy ngươi có nắm chắc không?” Canh Nhị hơi sợ, “Lần này khá nhiều người đấy, ta thấy hôm nay chúng ta phải tách ra, chờ Minh Quyết Tử đi riêng rồi mới giải quyết hắn, đợi chúng ta tu luyện thêm vài năm, chờ tu vi của ngươi vượt lên khỏi Phân Thần Kỳ rồi lại tìm lão tổ phái Thanh Vân, thế nào?”
Truyền Sơn im lặng nhìn y.
Canh Nhị hùng hồn nói: “Họ có nhiều người! Tu vi của lão tổ phái Thanh Vân còn cao hơn ngươi! Hửm? Người kia đang làm gì vậy?”
Hai người cùng nhìn về phía đối diện.
Trong lúc hai người nói chuyện, tên nông dân và Hồ Kế Hiếu đã tiến vào chủ đề.
Tên nông dân châm một nén nhang, hít một ngụm khói, nhắm mắt cúi đầu ngã xuống đất.
“Hắn đang hỏi trời.” Truyền Sơn nói: “Người này khá nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói mấy đời nhà hắn đều làm Vấn phu tử. Vấn phu tử chính là người hỏi trời, mà phàm là người hỏi trời đều phải dâng đứa con đầu của mình đi để tế trời, lấy đó để đổi được sự chú ý của ông trời.”
“Sao hắn chịu làm vậy?” Canh Nhị kinh ngạc.
“Trong mắt những người này, nếu có thể nhận được năng lực phi phàm thì một đứa trẻ có tính là gì. Huống chi ông trời của họ không phân thứ bậc, người hỏi trời chỉ cần tùy tiện tìm một nha hoàn hay vú già sinh cho họ một đứa con là được, đứa bé đó từ nhỏ đã là tế phẩm, chưa đến lúc tế tự cuối cùng thì họ không thèm để ý chút nào, sao lại quý trọng được chứ?”
“Kẻ xấu!” Canh Nhị khinh bỉ tên nông dân kia.
Tiểu ngốc tử vẫn không có phản ứng bỗng chỉ về phía Vấn phu tử, há miệng nói: “Bẩn… Đen đen..”
Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhìn hắn.
Truyền Sơn triển khai thần thức nhìn tên Vấn phu tử kia, lập tức cười nhạt: “A, một đống âm hồn quấn thân, thảo nào tiểu ngốc tử lại bảo hắn bẩn.”
Hồ Kế Hiếu thấy tên nông dân đã tiến vào trạng thái, do dự một chút rồi mở miệng hỏi: “Lần nghị hòa này có thành công không?”
Vấn phu tử ngửa đầu hỏi trời, một lát sau cúi đầu, dùng giọng điệu kỳ quái đáp: “Có.”
Hồ Kế Hiếu có hứng hẳn, nghiêng người về phía trước, tiếp tục hỏi: “Sau khi nghị hòa, trong vòng hai mươi năm, Lãng quốc có tranh chấp lần nữa với chúng ta không?”
Lại qua một lúc, Vấn phu tử đáp: “Không.”
Hồ Kế Hiếu bất giác cười tươi, “Ta lại hỏi ngươi, Hồ gia ta có thể chiếm được giang…”
“Khụ!” Từ nơi nào đó truyền đến một tiếng ho khan.
Hồ Kế Hiếu dừng câu hỏi, khó chịu hừ nhẹ một tiếng, tới lúc này rồi còn gì mà phải giấu diếm? Cũng chỉ có lão già nhà hắn mới dè chừng, nếu là hắn, đã sớm…
Hồ Kế Hiếu đành phải dựa theo dặn dò của lão cha, đổi sang câu khác: “Vị trí mộ phần Hồ gia chúng ta thế nào?”
Lần này thời gian Vấn phu tử hỏi trời dài hơn một chút, làm Hồ Kế Hiếu sốt ruột cau có.
Thấy nén nhang sắp cháy hết, Vấn phu tử mới khàn giọng đáp: “Hùng Cứ Long Bàn, Long Hổ Đấu.”
“Là ý gì?” Hồ Kế Hiếu hỏi dò, lời này nghe không tệ, nhưng sao hắn cứ thấy là lạ? Long Hổ Đấu? Ai là long? Ai là hổ? Cuối cùng là ai thắng?
“… Phụt!” Vấn phu tử phun ra một ngụm máu tươi, mở choàng mắt, cả người rũ đi như thể bị héo rút, cật lực nói: “Hồi bẩm Vương gia, Vấn phu tử hỏi trời một tháng chỉ được hỏi ba lần, nhưng Vương gia hỏi liên quan tới vận mệnh quốc gia, còn ghê gớm hơn cả nhìn lén thiên cơ, bị thiên đạo nghiêm phạt, ít nhất trong vòng năm năm không được vấn thiên lần thứ hai, mong Vương gia khoan thứ. Khụ khụ khụ!”
Hồ Kế Hiếu vốn dĩ chẳng tin cách nói thiên đạo nghiêm phạt gì hết, nhưng thấy Vấn phu tử phun máu tươi không cần tiền đã đi ra ngoài, cũng chỉ đành phất tay, bảo hắn đi xuống dưới.
Canh Nhị kính nể nhìn theo Vấn phu tử đi ra khỏi nội sanh, “Người kia không phải có chuẩn bị trước chứ? Vừa thấy không ổn liền nôn ra máu?”
Truyền Sơn lại nói: “Vấn phu tử này cũng có chút mánh khóe.”
“Nhưng thiên đạo không nghiêm phạt hắn, ta có thể cảm thấy được.” Canh Nhị gãi đầu.
“Nếu hắn không muốn tự phá danh tiếng, lại không muốn chết tại Hồ gia thì cũng chỉ có thể bị thiên đạo nghiêm phạt thôi.”
“Ta biết ngay máu kia đã được chuẩn bị sẵn mà!” Canh Nhị rất tôn sùng hành động của Vấn phu tử.
Truyền Sơn sờ vành tai của y, thổi khí vào tai y, “Ngươi cứ đợi rồi xem, người sau còn đặc sắc hơn người trước.”
Vị thứ hai vào chính là bà lão mặt đầy hoa văn kỳ quái kia.
Canh Nhị lập tức nhìn Truyền Sơn, hy vọng hắn có thể nói ra lai lịch của bà lão này.
Truyền Sơn cũng không phụ sự mong chờ của y, vừa sờ mó vừa giải thích: “Bà lão kia gọi là Lệ bà, thuộc tộc Vu sư, bởi vì từng được Ngụy Lê Thượng thư Hình bộ cứu mạng, nhận lời theo hắn vào Tân Kinh mười năm. Nhưng Lệ bà luôn chỉ phục vụ cho Ngụy gia, cha con Hồ Dư lần này có thể mời được bà ta tới, không biết đã gây áp lực gì cho Ngụy Lê đây.”
“Ngụy Lê là người của ai?”
“Hắn không phải người của ai, hắn chính là một ngọn cỏ đầu tường, ai mạnh thì theo người đó.”
Hồ Kế Hiếu lặp lại các vấn đề đã hỏi trước đó.
Lúc giải đáp vấn đề, Lệ bà đưa tay vào trong một chiếc vò màu đen.
“Bên trong có một con sâu.” Canh Nhị thấp giọng nói.
“Có điểm gì đặc biệt?”
“Không biết, có chút quái dị. Con sâu kia hình như có chút đạo hạnh.”
“Đã khai linh trí?”
“Một nửa thôi… A, ta biết con sâu này là gì rồi? Lệ bà này lừa người ta, con sâu kia là con mọt, tức là mọt sách, căn bản không thể giúp bà ấy làm gì thần thông cả.”
Mỗi lần Lệ bà vói tay vào trong chiếc vò đen, cơ thể đều run bần bật, mắt thì trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Hồ Kế Hiếu nhìn thấy mà khẩn trương, hai vấn đề trước, Lệ bà trả lời giống hết Vấn phu tử.
Khi Hồ Kế Hiếu hỏi vấn đề thứ ba, Lệ bà bỗng thét to lên, miệng hô mãi: “Long! Long Đằng Cửu Tiêu!” Lập tức cả người co quắp ngã xuống đất.
Canh Nhị… miệng há hốc.
Tiểu ngốc tử ôm cổ y, ngơ ngác nhìn Lệ bà phát điên, hình như có hơi bị dọa?
Truyền Sơn ôm một lớn một nhỏ, mỉm cười tiếp tục xem trò hay.
Vị thứ ba là người tiên phong đạo cốt, vị thứ tư là người đáng khinh hạ lưu, hai người cùng thi triển thần thông trước mặt Hồ Kế Hiếu, hai cái miệng vừa mở lời đã ba hoa chích chòe, làm Hồ Kế Hiếu sung sướng cười rạng rỡ rồi vẫn còn thèm muốn.
Tiếc là, Canh Nhị hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt đã nhận ra hai người kia đều là lừa đảo, lời hai người nói phần lớn đều là ba phải, hơn nữa đều nói tốt dựa theo ý của Hồ Kế Hiếu.
Vị thứ năm vào là tên đạo sĩ mắt mù kia.
Truyền Sơn vừa nhìn mặt mũi và hình tượng tên đạo sĩ mắt mù kia đã thấy khó chịu.
“Ngươi quen hắn?” Canh Nhị cảm thấy tâm tình Truyền Sơn gợn sóng.
Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào đạo sĩ kia, “Ta thấy tên đạo sĩ mắt mù này nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt.”
“Ngươi vẫn nhớ rõ tên đạo sĩ mắt mù đã xem bói cho ngươi lúc đầu sao?”
“Ngươi nghĩ là hắn? Tiếc là khi đó ta quá nhỏ, không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mỗi đôi mắt trắng dã. Nếu chỉ nhìn từ đôi mắt thì đúng là giống thật.” Truyền Sơn bắt đầu thấy ngứa tay.
Đạo sĩ mắt mù là một người không có mánh khóe gì nhất trong số năm người kia, sau khi vào chỉ làm lễ với Hồ Kế Hiếu rồi lẳng lặng ngồi xuống.
“Bản vương nghe nói ngươi xem bói rất linh.”
“Mệnh do trời định, lại chỉ là ý nghĩ thoáng qua, thay đổi thất thường. Bần đạo không dám nói xem bói linh nghiệm.”
“Ngươi nghĩ Hồ gia ta có vận đế vương không?” Ngoài dự đoán của mọi người, Hồ Kế Hiếu hỏi thẳng.
Đạo sĩ mắt mù khá bình tĩnh, dường như đã biết Hồ Kế Hiếu sẽ hỏi điều này từ trước, “Mời Vương gia đưa tay ra.”
“Sờ xương sao? Vậy ngươi thử sờ xem bản vương rốt cuộc có mệnh gì.” Hồ Kế Hiếu làm ra vẻ không để ý, vươn tay trái.
Sau chừng một chén trà nhỏ, đạo sĩ mắt mù buông tay Hồ Kế Hiếu, “Xin hỏi bát tự của Vương gia.”
Hồ Kế Hiếu nói ra bát tự của hắn.
Đạo sĩ mắt mù bấm đốt ngón tay một lúc, mở miệng nói: “Mệnh Vương gia vốn được hưởng hết vinh hoa phú quý một đời, vả lại xương cốt biến dị, chính là tướng cá chép vượt long môn, tiếc là…”
“Tiếc là cái gì?” Hồ Kế Hiếu sắc mặt trước vui sau u ám.
“Tiếc là trong mệnh gặp phải tiểu nhân, nếu không thể trừ bỏ, chắc chắn sẽ gây trở ngại tới thế biến cốt.”
Hồ Kế Hiếu đứng bật dậy, “Tiểu nhân mà ngươi nói là ai?”
Đạo sĩ mắt mù gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn, đôi mắt trắng dã hẹp dài trông ác độc vô cùng, chỉ nghe người này chầm chậm nói: “Bần đạo công lực không đủ, không thể tính ra được tiểu nhân mà Vương gia gặp phải là ai, nhưng bần đạo không tính được thì có một người chắc chắn có thể tính ra được.”
“… Người mà ngươi nói là ai?”
Đạo sĩ mắt mù mỉm cười, “Người này gần đây có chút nổi tiếng trong kinh thành, không chỉ bởi y tính chuẩn, mà tướng mạo cũng như thiên nhân.”
“Hửm? Ngươi nói người kia có tướng mạo như thiên nhân?” Hồ Kế Hiếu động tâm.
“Phải, hơn nữa nếu bần đạo không tính sai thì người nọ chính là một trong sáu tướng sĩ có mặt ngày hôm nay, Vương gia vừa thấy là biết.”
Canh Nhị nghiến răng, “Ta cũng muốn đánh hắn, làm sao đây?”
“Ta tiên đoán hắn sẽ xui xẻo đến chết.”
“Ngươi tiên đoán?” Canh Nhị quay đầu lại nhìn Truyền Sơn, vừa quay đầu đã bị dọa nhảy dựng.
Truyền Sơn ôm vợ và con, cười vô cùng âm trầm, “Trong truyền thừa của Hậu Thổ Môn, có một loại bùa chú chuyên về lời nói. Không phải loại bùa chú mà ngươi dạy cho ta, mà là kiểu bùa dùng lời nói để làm bùa.”
“Ack, ngươi học được rồi?”
“Ta đã học được một loại, chỉ học loại ấy.”
“Loại nào?”
“Bùa trừ vận.”
Canh Nhị thấy không ổn, “Sử dụng loại bùa chú này cũng sẽ ảnh hưởng tới vận thế bản thân, không tốt.”
“Ngươi quên à, ta là Ma Tu. Ma Tu vốn dĩ hại người.”
“Đừng nói bậy, chính là phương pháp tu luyện khác mà thôi. Đạo tu hấp thu linh khí thế gian, Ma tu thì ngược lại. Còn thế gian có âm dương mới thành một giới, nếu một nơi chỉ có tu giả hấp thu linh khí, không có Ma tu hấp thu oán khí, vậy nơi ấy sẽ nhanh chóng trở nên hoang vu, còn thảm hơn cả Hậu thổ tinh.”
“Nhưng ta rất muốn làm hắn xui xẻo, làm sao đây?” Canh Nhị do dự một lúc lâu.
Truyền Sơn liếc hắn, “Ngươi không muốn đánh hắn sao? Tiểu ngốc, ngươi nói chúng ta có nên giáo huấn tên đạo sĩ mắt mù kia không?”
Tiểu ngốc tử chầm chậm chớp mắt, lặp lại như vẹt, “Nên…”
Truyền Sơn lập tức nói: “Ngươi xem, đồ đệ của ngươi cũng bảo nên giáo huấn hắn.”
Canh Nhị hạ quyết tâm, “Thực ra còn một cách hiệu quả hơn bùa trừ vận, đó chính là… chuyển ma khí cho hắn.”
Truyền Sơn nghe mà không hiểu.
Canh Nhị giải thích, “Khụ, ngươi là Ma tu, tu luyện hỗn độn ma công thuận theo thiên đạo, nói cách khác, ma khí mà người bình thường thu nạp cũng là một loại khí xấu trên đời này…”
Truyền Sơn đã hiểu, “Ta có lòng chuyển ma khí quan trọng với ta cho hắn, hy vọng có lợi cho hắn. Nhưng nếu hắn thực sự không có phúc hưởng, vậy ta cũng hết cách rồi.” Vừa nói, hắn vừa chuyển phần tinh hoa ma khí của nửa tháng cho đạo sĩ mắt mù.
Đạo sĩ mắt mù liền tự dưng cảm thấy một luồng khí điên cuồng không tả nỗi bỗng lan khắp toàn thân, lòng nhất thời khổ sở vô cùng, vừa rồi Hồ Kế Hiếu phất tay bảo hắn đi, đạo sĩ mắt mù bỗng cảm thấy khó chịu.
Thế tức là sao? Coi ta là chó chắc? Coi thường ta sao? Gọi ta đến rồi đuổi ta đi hả?
Nếu không phải coi thường ta, sao lại tìm sáu tướng sĩ, trong đó còn có tên thiếu niên thần toán ta ghét nhất kia.
Thần toán cái gì? Còn không phải là lừa người ta sao! Không phải có cái bản mặt đẹp sao? Nếu hắn sinh ra cũng được đẹp như thiếu niên kia thì sao hắn lại bị người nhà đưa lên núi làm tiểu đạo sĩ?
Đạo sĩ mắt mù nghĩ tới đủ chuyện khó chịu, trên mặt bất giác cũng thể hiện ra, cuối cùng không nói câu nào đã đứng dậy đi.
Hồ Kế Hiếu cũng không vui, tên mù này dám vênh váo với hắn? Gã là cái thá gì! Thế là liền ra lệnh cho người hầu cắt hết tiền thưởng cho gã. Lý do chính là tên thầy bói này tự nói gã công lực không đủ!
Đạo sĩ mắt mù đã xem bói cho vô số người, vì lòng dạ xấu xa, đã ảnh hưởng tới số phận của bao người. Vì giỏi về tính toán nên từ trước tới giờ người khác đều phải nghe lời gã, nào có chuyện gã phải chịu sai phái của người khác.
Thế nhưng, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, có lẽ gã không ngờ gã được người khác “tặng”, tâm tình bị ma khí ảnh hưởng, từ nay về sau sẽ bị tâm ma điều khiển, hắn sẽ cảm thấy bản thân hắn là người thảm nhất, xui xẻo nhất trên đời này. Mà vì suy nghĩ của hắn như thế nên vận mệnh thực sự của hắn cũng sẽ thiên theo hướng ấy…
Không nói về cuộc sống của đạo sĩ mắt mù sau này sẽ xui xẻo thế nào mà nói tới lượt Canh Nhị gặp mặt Hồ Kế Hiếu.
“Này, ta cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi chúng ta. Họ đã xuyên qua thuật che mắt ta thi triển rồi, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?” Canh Nhị có chút khẩn trương.
Dường như Truyền Sơn đã dự định sẵn, “Cha con Hồ Dư không vội, Truyền Hải vẫn đang chờ họ lấy được thư nghị hòa, vậy thì hắn mới có cớ đánh vào Nam Hi. Chúng ta giải quyết đám người lão tổ phái Thanh Vân.”
“Ngươi chắc chắn đã bố trí tốt rồi chứ? Lão tổ phái Thanh Vân chính là Phân Thần Kỳ, nếu để hắn xuyên qua…”
Truyền Sơn cố ý nói: “Không có lòng tin đối với trận pháp của mình sao? Hơn nữa dù trận pháp đã bị xuyên qua thì không phải vẫn còn có ngươi sao? Đến lúc đó ngươi biến về nguyên hình, ta mặc ngươi vào, vượt cấp khiêu chiến chắc không phải vấn đề gì lớn.”
Canh Nhị tái mặt, “Ngươi lại có ý đồ với ta! Ở đây tuy không nhiều tu giả, nhưng ngươi chắc chắn là không có người kiến thức rộng rãi sao? Nếu để người ta nhận ra nguyên hình của ta… Ngươi ngẫm lại phiền phức khi ở Hậu Thổ Tinh đi! Lần này không phải đơn giản như đợt ngươi làm một bộ hộ giáp là cho qua được đâu.”
Truyền Sơn cười cười, “Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngươi bị cướp, dù bị thèm muốn cũng không được. Rùa nhát gan, đợi lát ngươi cứ dựa theo lời ta nói, dù không làm hắn chết cũng có thể vây khốn hắn.”
“Không bảo ta biến về nguyên hình?”
“Không biến. Vậy tức là ngươi là Thần giáp trong truyền thuyết kia thật à?”
Canh Nhị liếc hắn một cái, rầm rì nói: “Ta còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết, họ chỉ biết có một chút bản lĩnh bằng cái móng tay của ta thôi.” Canh Nhị khoa tay múa chân giơ móng tay của ngón út.
“Ờ.”
“Ngươi đó là vẻ mặt gì? Ngươi không tin phải không? Ngươi, ngươi… có phải ngươi chỉ muốn suốt ngày ‘xuyên’ ta, để ta bảo hộ ngươi, để ta ngày ngày bị người ta đánh…”
Truyền Sơn tự dưng thấy xót, nhịn không được ôm Canh Nhị vào lòng, “Ngốc ạ, sao ta lại nỡ chứ? Đương nhiên là ta biết ngươi lợi hại hơn, quý giá hơn so với Thần giáp trong truyền thuyết kia rồi. Ta chỉ là…”
“Hiếu kỳ ta rốt cuộc là cái gì chứ gì.” Canh Nhị bĩu môi.
Truyền Sơn không phủ nhận, hắn lấy môi cọ trán Canh Nhị, “Mỗi lần ta song tu thần thức với ngươi, ngươi đều tách phần đó ra không cho ta xem. ta cũng không giấu ngươi bất luận chuyện gì, kể cả là mấy lần đái dầm khi còn bé cũng để ngươi xem, nhưng ta vẫn không biết quá khứ của ngươi. Ta không có ý ép ngươi, nhưng ta cũng thừa nhận ta muốn biết tất cả về ngươi, không muốn ngươi giấu diếm gì ta hết.”
“Ta có bảo không cho ngươi biết đâu, chỉ lo ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Nếu ngươi cố ý muốn biết, không sợ bị ảnh hưởng thì chúng ta chờ… khụ, lần song tu sau ngươi sẽ từ từ biết.” Canh Nhị đỏ mặt.
Truyền Sơn nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được chỉ muốn tru lên, nhưng hắn tỉnh táo lại ngay, cắn lấy tai Canh Nhị day day một lúc.
HẾT4
“Bỉ nhân họ Ngô, thương nhân tới từ xứ Mân, tiểu mỹ nhân, ngươi có tỷ hay muội nào không?” Người tới mới nói được hai câu đã lộ ra mục đích thực sự.
“Còn phải coi liệu trong mệnh của ngươi có cưới được vợ không đã? Chìa tay ra.” Qua mấy tháng trui rèn, Canh Nhị đã có kinh nghiệm để đối phó với những tên lưu manh, *** dê này.
Kiểu như tên họ Ngô này, chắc thuộc loại háo sắc phong lưu nhưng không hạ lưu, hơn nữa dựa vào câu hắn hỏi có tỷ muội hay không là biết, hắn cũng không có thích ‘hoa cúc’ của y.
Thông thường người có ý với ‘hoa cúc’ của y, tiểu ma đầu rất thích ăn dấm nhà y đều sẽ làm hoa cúc của đối phương xui xẻo ba tháng liền, biến thành hoa loa kèn là kiểu nhẹ nhất.
Nam tử họ Ngô chìa tay ra, Canh Nhị khẽ sờ một cái.
Bỗng nhiên, Canh Nhị cau có, kinh ngạc nhìn nam tử họ Ngô, “Ngươi là người phía sau Phương Ngũ? Vậy ngươi có biết…”
“Tránh ra tránh ra! Đại nhân nhà ta có việc cần làm.” Một tiếng thét to, hai tên gia đinh áo xanh mũ tam giác tiến lên đẩy nam tử họ Ngô ra.
Canh Nhị đang nói dở thì bị cắt ngang.
Nam tử cau mày, đương định giở mặt quát lớn, nhưng khi nhìn thấy người vừa tới thì liền lặng lẽ lui một bước, nghiêng người giữ im lặng.
“Ngươi chính là thần toán Hậu Thổ gì đó hả?” Nam tử trung niên đi ra từ phía sau hai tên gia đinh nghi ngờ hỏi Canh Nhị.
Canh Nhị liếc hắn, “Là ta, ngươi là ai?”
Người trung niên quan sát y một phen, trên mặt nhanh chóng hiện biểu cảm “thì ra là thế.”
“Dọn đồ đi, theo ta một chuyến.” Người trung niên ra lệnh như thể đương nhiên.
Canh Nhị lại liếc hắn một cái, nhìn hai tên gia đinh kia, “Đến phủ Nhiếp chính vương?” Qủa nhiên là tìm tới cửa.
Vẻ mặt coi thường của người trung niên thoáng thu hồi, “Hửm? Ngươi làm sao tính ra…”
“Không cần tính, nhìn hoa văn trên quần áo các ngươi là biết. Các ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang định tìm Vương gia của các ngươi đây. Có điều, nếu đã tới cửa mời, vậy chúng ta phải nói rõ, bình thường tiểu đạo không đến nhà tính mệnh cho ai, nếu muốn mời tiểu đạo tới, phí xem quẻ không được dưới trăm lượng vàng, có chịu không?”
“Trăm lượng vàng? Ngươi tưởng ngươi là ai? Một mình ngươi…”
“Chủ tử ngươi hỏi chính là quốc sự, mà chỉ có ta có thể nói cho hắn, rốt cuộc hắn có thể làm hoàng đế hay không.” Canh Nhị cắt ngang nói toẹt ra.
Người trung niên quá mức sợ hãi, lập tức vội bảo gia đinh đuổi đám người vây xem xung quanh đi.
Thế nhưng đã muộn, lời Canh Nhị nói đã bị một vài người lén xem náo nhiệt xung quanh nghe thấy, nam tử họ Ngô cũng là một trong số đó.
Canh Nhị cầm cây phướn trắng lên, dắt tay tiểu ngốc tử, nghiêng đầu hỏi người trung niên: “Này, thế có đi không?”
Người trung niên lặng lẽ lùi về sau một bước, “Mời.”
Nam tử họ Ngô mắt thấy Canh Nhị dắt đứa bé đi cùng gia phó nhà họ Hồ, không khỏi cau mày.
“Thiếu Hoa?” Một giọng nói trầm thấp vui buồn khó phân vang lên bên cạnh hắn.
Ngô Thiếu Hoa xoay người lại, “Ngươi là…?” Nhưng vừa nhìn, hắn lại không dám nhận.
Truyền Sơn vui sướng, cầm lấy cánh tay Ngô Thiếu Hoa, “Tiểu tử ngươi còn sống! Thật tốt quá! Ta cứ luôn tìm các ngươi, ông trời cuối cùng cũng có mắt. Lý Hùng đâu? Hắn còn sống không? Ngươi có liên hệ với hắn không? Bây giờ các ngươi đang ở đâu?”
“Lý Hùng còn sống, kể từ khi nghe được tin về Vương đầu, hắn liền dẫn người chạy tới đó rồi. Ta và hắn vẫn liên hệ với nhau, hiện giờ chúng ta chia nhau làm việc hai bên, hắn tới thành Song Hà, ta ở lại Kinh thành, hiện giờ ta đang sống ở cửa hàng nhà lão Ngô ở đường Lý của Nam.” Ngô Thiếu Hoa như bị đầu độc, nói hết những chuyện bí mật không nên nói.
Chờ hắn nói xong, người đã toát mồ hôi lạnh, “Ngươi là… Truyền Sơn.
Ngô Thiếu Hoa vẫn như không thể tin vào mắt mình, “Ngươi không chết, “Ngươi… không phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Ha ha! Bây giờ ta vẫn còn có việc, phải đi xem vợ ta, không thể để y bị bắt nạt được. Vậy đi, đêm nay ta đi tìm người, đến lúc đó chúng ta lại tâm sự tiếp. Khoan!” Trong lòng Truyền Sơn có cái gì đó lóe qua, dường như đã chạm tới một cái gì đó, nhưng cũng chưa chắc chắn lắm.
“Ừm, nếu đêm nay ta không thể đi tìm ngươi, ngươi hãy đi tìm người này, đây là tín vật.” Truyền Sơn trầm ngâm một lúc rồi đưa một lá bùa giấy cho Ngô Thiếu Hoa, lại nói cho hắn địa chỉ liên lạc. “Ta nghĩ ngươi và Tư Triết nhất định chơi rất thân.”
“Tư Triết? Vạn Tư Triết của thành Song Hà?” Ngô Thiếu Hoa nhỏ giọng kinh ngạc nói.
Truyền Sơn cười phất tay với hắn, “Ngươi nhìn thấy hắn là biết.
Mãi đến khi Truyền Sơn đuổi theo chiếc xe la biến mất ở góc đường, Ngô Thiếu Hoa vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ. Hắn lại nhìn thấy La Truyền Sơn nghe nói đã hy sinh tại Lãng quốc! Hơn nữa sao hắn lại nói tất cả mọi chuyện ra chứ?”
Ngô Thiếu Hoa nhìn lá bùa giấy màu vàng được gấp thành con hạc giấy trong tay, ra sức vò veo. Hắn biết ngay mà, nghe tên tướng lĩnh của thành Song Hà rất quen, La Truyền Hải… Không phải em trai La Truyền Sơn sao?”
Đại sảnh Hồ vương phủ.
Canh Nhị để ý thấy trong đại sảnh đã có sẵn năm người đang ngồi, năm người này thậm chí còn bao gồm cả tên đạo sĩ mắt mù đang lừ lừ nhìn y.
Ngoại trừ đạo sĩ mắt mù ra thì bốn người cũng đều có đặc sắc riêng, có người ra vẻ tiên phong đạo cốt, cũng có người trông mặt hạ lưu đáng khinh, còn có một mụ già mặt đầy những hoa văn kỳ quái, cùng một người trung niên như thể nông dân.
“Đã mang người tới rồi à?” Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ phía sau bình phong đại sảnh.
“Vâng.” Người trung niên mang Canh Nhị đến đáp lại.
“Ngươi xuống dưới đi.”
Người trung niên và những người hầu khác trong sảnh nghe thấy mệnh lệnh cùng lui khỏi đại sảnh.
Từ sau bình phong, có một người đi ra, người này vừa nhìn đã biết là môn khách, thấy sáu người trong phòng dù có hơi khinh thường nhưng vẫn đầy đủ lễ nghi, nói: “Mời chư vị dùng trà. Bỉ nhân Nghiêm Như Liễu, phụng mệnh Vương gia mời các vị tới đây một chuyến.”
Năm người khác lần lượt đáp lễ, Canh Nhị cầm bánh ngọt trên bàn lên chia có tiểu ngốc tử trên đùi một cái, cũng cầm một cái cho mình. Không hổ là Hồ vương phủ, bánh trái làm ăn thật là ngon.
Nghiêm Như Liễu nhìn y một cái rồi vỗ tay.
Có người hầu đi ra từ căn phòng bên, nâng ra một đĩa Kim Nguyên Bảo lên bàn bên cạnh Nghiêm Như Liễu.
“Ta cũng không nói vòng vo chi, mời chư vị tới đây, chính là muốn hỏi một câu về vận mệnh quốc gia. Cũng mong chư vị không lừa gạt, báo thẳng cho biết. Hiện tại, xin mời sáu vị nghe gọi đến tên thì tiến vào nội sảnh sau bình phong, Vương gia nhà ta đang đợi các vị ngay trong đấy.”
Không biết trình tự sắp xếp thế nào, người thứ nhất được mời vào chính là vị tướng sĩ mộc mạc trông như thể nông dân kia.
Canh Nhị để lại một con bù nhìn do Truyền Sơn luyện ra, làm một thủ thuật che mắt, ôm tiểu ngốc chuồn vào trong nội sảnh đằng sau.
Vừa tìm được một chỗ đứng ổn thì vai đã bị vỗ một cái, Truyền Sơn cũng đã tới.
Tiểu ngốc tử nhìn thấy Hồ tiểu kê, lập tức vùi mặt vào lòng Canh Nhị, rõ ràng rất ghét người này.
Canh Nhị không biết dỗ nó, chỉ vỗ lưng nó. Tiểu ngốc tử túm y càng chặt.
Truyền Sơn thấy tiểu ngốc tử như vậy, không khỏi suy đoán Hồ Dư phụ tử đã gây không ít chuyện cho tiểu ngốc tử, lòng liền khó chịu. Hiện tại hắn coi tiểu ngốc tử chẳng khác gì con trai mình, thấy người bắt nạt hắn ngày trước, nào có thể nhịn được.
Truyền Sơn búng tai tiểu ngốc tử, đưa thần thức vào đầu nó, mang theo chút âm rung nói với nó rằng: “Ngươi là hoàng đế, sợ chó gì hắn! Xem Đại sư phụ, Nhị sư phụ của ngươi đánh hắn thế nào đây!”
Tiểu ngốc tử giật mình, khó hiểu, tự dưng cảm thấy bớt e ngại người đáng sợ kia, người cũng dần dần quay đầu lại.
Truyền Sơn xoa đầu nó, “Sau này có sư phụ rồi, không ai bắt nạt ngươi được nữa đâu.”
Tiểu ngốc tử nhìn hắn, lại nhìn Hồ Kế Hiếu, nhìn lại Canh Nhị, gãi má, rồi lại trở về trạng thái thẫn thờ.
Truyền Sơn hài lòng gật đầu, trông thế này còn giống chút.
Trong mắt Canh Nhị, Hồ tiểu kê cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một công tử nhà giàu phách lối mà thôi! Nếu như phải nói có gì khác biệt thì đó chính là khí thế sát phạt trên người hắn nặng hơn so với những công tử ca bình thường, rõ ràng tay hắn đã từng giết một số người.
“Thất vọng hả?” Sau khi Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào Hồ tiểu kê liền hỏi bên tai Canh Nhị.
“Hắn chính là cừu nhân làm ngươi thảm như vậy?” Sắc mặt Canh Nhị quái gở.
Truyền Sơn biết ngay y đang nghĩ gì, phì cười nói: “Đừng khinh thường người ta. Hồ tiểu kê tuy là công tử nhà giàu, nhưng có quyền thế, đầu óc cũng không tính là kém, âm mưu quỷ kế không nhiều bằng lão cha, nhưng càng vô sỉ hơn cha hắn, mà càng những người vô sỉ thì càng khó đối phó. Hắn không cần mặt mũi, dùng luôn quyền thế để chèn ép người ta, Vương đầu chính là bị thua trong tay tên này.”
“Cũng đúng, người bình thường cần thể diện có ai lại gióng trống khua chiêng chạy đi tìm thầy tướng số tới quý phủ của hắn xem vận mệnh quốc gia đâu chứ. Ngươi xem hắn tốt hơn Hồ Dư bao nhiêu, lão cha của hắn chỉ biết trốn trong phòng tối nghe trộm nhìn lén.” Nói đến đây, Canh Nhị dừng lại, hỏi: “Ngươi đã gặp người quen kia rồi sao?”
“Gặp được rồi.” Truyền Sơn ghé vào tai y cảm thán, “Ngươi truyền âm bảo ta mau tới, nói sẽ gặp người quen, ta còn tưởng là ai, không ngờ là Thiếu Hoa thật.”
Canh Nhị nghe Truyền Sơn từng kể về Ngô Thiếu Hoa, Lý Hùng, biết hai người là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, “Ngươi biết huynh đệ của ngươi đang ở kinh thành làm gì không?”
“Làm gì?”
“Hắn dùng tên giả Ngô Tân hoạt động chung quanh kinh thành, câu kết với một đám lưu manh và khổ sai, chỉ chờ cho cha con Hồ Dư một đao khi cần thiết. Còn Lý Hùng thì đã dẫn một đám người đi tìm Vương Tiêu. Hai người đã hẹn nhau tương lai sẽ nội ứng ngoại hợp phá Tân kinh.”
“Đúng vậy, tiểu tử này vẫn tinh ranh như trước đây. Thiếu Hoa khá tinh ranh, người bình thường không địch lại được hắn. Đệ của ta muốn thu phục hắn, sợ rằng còn phải mất một phen tâm tư.”
“Ngươi không định ra mặt?”
“Ngô Thiếu Hoa phục ta, chứ không phục đệ của ta. Nhưng người làm hoàng đế tương lai là đệ ta, chứ không phải ta.” Truyền Sơn cười gian, nếu Ngô Thiếu Hoa thấy Truyền Hải liền cho rằng hắn là một ngốc thư sinh thì chắc chắn sẽ lầm to rồi. Kể cả Vạn Tư Triệt cũng không phải người dễ chọc.
“Vậy ngươi đã tìm ra Minh Quyết Tử rồi sao?” Canh Nhị chọc hắn.
Truyền Sơn mặt méo mó gật đầu.
“Sao vậy?”
“Lão tổ phái Thanh Vân cũng tới, hắn còn dẫn theo mấy người giúp sức. Nghe ý của họ, lần này xuất sơn là để trừ ma vệ đạo.”
“Ế, cái này ý là chỉ trừ ngươi?”
“Là chúng ta.” Truyền Sơn sửa lại, “Chúng ta là một nhà, dù ngươi không tu ma thì theo tu ma cũng là ma.”
Canh Nhị đạp hắn, “Vậy ngươi biết vì sao họ tìm ta tới không? Chúng ta bại lộ rồi sao?”
“Không, họ chỉ đang thử mà thôi, hai ngày nay họ tìm hết các tu giả trong vòng ba ngàn dặm xung quanh đây. Đúng lúc cha con Hồ Dư muốn tìm tướng sĩ hỏi thiên cơ nên hắn cũng gọi ngươi tới.”
“Vậy hôm nay chúng ta có cần phơi bày cho họ thấy không?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao cũng phải giải quyết họ, cứ định là hôm nay đi.”
“Ế, vậy ngươi có nắm chắc không?” Canh Nhị hơi sợ, “Lần này khá nhiều người đấy, ta thấy hôm nay chúng ta phải tách ra, chờ Minh Quyết Tử đi riêng rồi mới giải quyết hắn, đợi chúng ta tu luyện thêm vài năm, chờ tu vi của ngươi vượt lên khỏi Phân Thần Kỳ rồi lại tìm lão tổ phái Thanh Vân, thế nào?”
Truyền Sơn im lặng nhìn y.
Canh Nhị hùng hồn nói: “Họ có nhiều người! Tu vi của lão tổ phái Thanh Vân còn cao hơn ngươi! Hửm? Người kia đang làm gì vậy?”
Hai người cùng nhìn về phía đối diện.
Trong lúc hai người nói chuyện, tên nông dân và Hồ Kế Hiếu đã tiến vào chủ đề.
Tên nông dân châm một nén nhang, hít một ngụm khói, nhắm mắt cúi đầu ngã xuống đất.
“Hắn đang hỏi trời.” Truyền Sơn nói: “Người này khá nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói mấy đời nhà hắn đều làm Vấn phu tử. Vấn phu tử chính là người hỏi trời, mà phàm là người hỏi trời đều phải dâng đứa con đầu của mình đi để tế trời, lấy đó để đổi được sự chú ý của ông trời.”
“Sao hắn chịu làm vậy?” Canh Nhị kinh ngạc.
“Trong mắt những người này, nếu có thể nhận được năng lực phi phàm thì một đứa trẻ có tính là gì. Huống chi ông trời của họ không phân thứ bậc, người hỏi trời chỉ cần tùy tiện tìm một nha hoàn hay vú già sinh cho họ một đứa con là được, đứa bé đó từ nhỏ đã là tế phẩm, chưa đến lúc tế tự cuối cùng thì họ không thèm để ý chút nào, sao lại quý trọng được chứ?”
“Kẻ xấu!” Canh Nhị khinh bỉ tên nông dân kia.
Tiểu ngốc tử vẫn không có phản ứng bỗng chỉ về phía Vấn phu tử, há miệng nói: “Bẩn… Đen đen..”
Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhìn hắn.
Truyền Sơn triển khai thần thức nhìn tên Vấn phu tử kia, lập tức cười nhạt: “A, một đống âm hồn quấn thân, thảo nào tiểu ngốc tử lại bảo hắn bẩn.”
Hồ Kế Hiếu thấy tên nông dân đã tiến vào trạng thái, do dự một chút rồi mở miệng hỏi: “Lần nghị hòa này có thành công không?”
Vấn phu tử ngửa đầu hỏi trời, một lát sau cúi đầu, dùng giọng điệu kỳ quái đáp: “Có.”
Hồ Kế Hiếu có hứng hẳn, nghiêng người về phía trước, tiếp tục hỏi: “Sau khi nghị hòa, trong vòng hai mươi năm, Lãng quốc có tranh chấp lần nữa với chúng ta không?”
Lại qua một lúc, Vấn phu tử đáp: “Không.”
Hồ Kế Hiếu bất giác cười tươi, “Ta lại hỏi ngươi, Hồ gia ta có thể chiếm được giang…”
“Khụ!” Từ nơi nào đó truyền đến một tiếng ho khan.
Hồ Kế Hiếu dừng câu hỏi, khó chịu hừ nhẹ một tiếng, tới lúc này rồi còn gì mà phải giấu diếm? Cũng chỉ có lão già nhà hắn mới dè chừng, nếu là hắn, đã sớm…
Hồ Kế Hiếu đành phải dựa theo dặn dò của lão cha, đổi sang câu khác: “Vị trí mộ phần Hồ gia chúng ta thế nào?”
Lần này thời gian Vấn phu tử hỏi trời dài hơn một chút, làm Hồ Kế Hiếu sốt ruột cau có.
Thấy nén nhang sắp cháy hết, Vấn phu tử mới khàn giọng đáp: “Hùng Cứ Long Bàn, Long Hổ Đấu.”
“Là ý gì?” Hồ Kế Hiếu hỏi dò, lời này nghe không tệ, nhưng sao hắn cứ thấy là lạ? Long Hổ Đấu? Ai là long? Ai là hổ? Cuối cùng là ai thắng?
“… Phụt!” Vấn phu tử phun ra một ngụm máu tươi, mở choàng mắt, cả người rũ đi như thể bị héo rút, cật lực nói: “Hồi bẩm Vương gia, Vấn phu tử hỏi trời một tháng chỉ được hỏi ba lần, nhưng Vương gia hỏi liên quan tới vận mệnh quốc gia, còn ghê gớm hơn cả nhìn lén thiên cơ, bị thiên đạo nghiêm phạt, ít nhất trong vòng năm năm không được vấn thiên lần thứ hai, mong Vương gia khoan thứ. Khụ khụ khụ!”
Hồ Kế Hiếu vốn dĩ chẳng tin cách nói thiên đạo nghiêm phạt gì hết, nhưng thấy Vấn phu tử phun máu tươi không cần tiền đã đi ra ngoài, cũng chỉ đành phất tay, bảo hắn đi xuống dưới.
Canh Nhị kính nể nhìn theo Vấn phu tử đi ra khỏi nội sanh, “Người kia không phải có chuẩn bị trước chứ? Vừa thấy không ổn liền nôn ra máu?”
Truyền Sơn lại nói: “Vấn phu tử này cũng có chút mánh khóe.”
“Nhưng thiên đạo không nghiêm phạt hắn, ta có thể cảm thấy được.” Canh Nhị gãi đầu.
“Nếu hắn không muốn tự phá danh tiếng, lại không muốn chết tại Hồ gia thì cũng chỉ có thể bị thiên đạo nghiêm phạt thôi.”
“Ta biết ngay máu kia đã được chuẩn bị sẵn mà!” Canh Nhị rất tôn sùng hành động của Vấn phu tử.
Truyền Sơn sờ vành tai của y, thổi khí vào tai y, “Ngươi cứ đợi rồi xem, người sau còn đặc sắc hơn người trước.”
Vị thứ hai vào chính là bà lão mặt đầy hoa văn kỳ quái kia.
Canh Nhị lập tức nhìn Truyền Sơn, hy vọng hắn có thể nói ra lai lịch của bà lão này.
Truyền Sơn cũng không phụ sự mong chờ của y, vừa sờ mó vừa giải thích: “Bà lão kia gọi là Lệ bà, thuộc tộc Vu sư, bởi vì từng được Ngụy Lê Thượng thư Hình bộ cứu mạng, nhận lời theo hắn vào Tân Kinh mười năm. Nhưng Lệ bà luôn chỉ phục vụ cho Ngụy gia, cha con Hồ Dư lần này có thể mời được bà ta tới, không biết đã gây áp lực gì cho Ngụy Lê đây.”
“Ngụy Lê là người của ai?”
“Hắn không phải người của ai, hắn chính là một ngọn cỏ đầu tường, ai mạnh thì theo người đó.”
Hồ Kế Hiếu lặp lại các vấn đề đã hỏi trước đó.
Lúc giải đáp vấn đề, Lệ bà đưa tay vào trong một chiếc vò màu đen.
“Bên trong có một con sâu.” Canh Nhị thấp giọng nói.
“Có điểm gì đặc biệt?”
“Không biết, có chút quái dị. Con sâu kia hình như có chút đạo hạnh.”
“Đã khai linh trí?”
“Một nửa thôi… A, ta biết con sâu này là gì rồi? Lệ bà này lừa người ta, con sâu kia là con mọt, tức là mọt sách, căn bản không thể giúp bà ấy làm gì thần thông cả.”
Mỗi lần Lệ bà vói tay vào trong chiếc vò đen, cơ thể đều run bần bật, mắt thì trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Hồ Kế Hiếu nhìn thấy mà khẩn trương, hai vấn đề trước, Lệ bà trả lời giống hết Vấn phu tử.
Khi Hồ Kế Hiếu hỏi vấn đề thứ ba, Lệ bà bỗng thét to lên, miệng hô mãi: “Long! Long Đằng Cửu Tiêu!” Lập tức cả người co quắp ngã xuống đất.
Canh Nhị… miệng há hốc.
Tiểu ngốc tử ôm cổ y, ngơ ngác nhìn Lệ bà phát điên, hình như có hơi bị dọa?
Truyền Sơn ôm một lớn một nhỏ, mỉm cười tiếp tục xem trò hay.
Vị thứ ba là người tiên phong đạo cốt, vị thứ tư là người đáng khinh hạ lưu, hai người cùng thi triển thần thông trước mặt Hồ Kế Hiếu, hai cái miệng vừa mở lời đã ba hoa chích chòe, làm Hồ Kế Hiếu sung sướng cười rạng rỡ rồi vẫn còn thèm muốn.
Tiếc là, Canh Nhị hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt đã nhận ra hai người kia đều là lừa đảo, lời hai người nói phần lớn đều là ba phải, hơn nữa đều nói tốt dựa theo ý của Hồ Kế Hiếu.
Vị thứ năm vào là tên đạo sĩ mắt mù kia.
Truyền Sơn vừa nhìn mặt mũi và hình tượng tên đạo sĩ mắt mù kia đã thấy khó chịu.
“Ngươi quen hắn?” Canh Nhị cảm thấy tâm tình Truyền Sơn gợn sóng.
Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào đạo sĩ kia, “Ta thấy tên đạo sĩ mắt mù này nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt.”
“Ngươi vẫn nhớ rõ tên đạo sĩ mắt mù đã xem bói cho ngươi lúc đầu sao?”
“Ngươi nghĩ là hắn? Tiếc là khi đó ta quá nhỏ, không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mỗi đôi mắt trắng dã. Nếu chỉ nhìn từ đôi mắt thì đúng là giống thật.” Truyền Sơn bắt đầu thấy ngứa tay.
Đạo sĩ mắt mù là một người không có mánh khóe gì nhất trong số năm người kia, sau khi vào chỉ làm lễ với Hồ Kế Hiếu rồi lẳng lặng ngồi xuống.
“Bản vương nghe nói ngươi xem bói rất linh.”
“Mệnh do trời định, lại chỉ là ý nghĩ thoáng qua, thay đổi thất thường. Bần đạo không dám nói xem bói linh nghiệm.”
“Ngươi nghĩ Hồ gia ta có vận đế vương không?” Ngoài dự đoán của mọi người, Hồ Kế Hiếu hỏi thẳng.
Đạo sĩ mắt mù khá bình tĩnh, dường như đã biết Hồ Kế Hiếu sẽ hỏi điều này từ trước, “Mời Vương gia đưa tay ra.”
“Sờ xương sao? Vậy ngươi thử sờ xem bản vương rốt cuộc có mệnh gì.” Hồ Kế Hiếu làm ra vẻ không để ý, vươn tay trái.
Sau chừng một chén trà nhỏ, đạo sĩ mắt mù buông tay Hồ Kế Hiếu, “Xin hỏi bát tự của Vương gia.”
Hồ Kế Hiếu nói ra bát tự của hắn.
Đạo sĩ mắt mù bấm đốt ngón tay một lúc, mở miệng nói: “Mệnh Vương gia vốn được hưởng hết vinh hoa phú quý một đời, vả lại xương cốt biến dị, chính là tướng cá chép vượt long môn, tiếc là…”
“Tiếc là cái gì?” Hồ Kế Hiếu sắc mặt trước vui sau u ám.
“Tiếc là trong mệnh gặp phải tiểu nhân, nếu không thể trừ bỏ, chắc chắn sẽ gây trở ngại tới thế biến cốt.”
Hồ Kế Hiếu đứng bật dậy, “Tiểu nhân mà ngươi nói là ai?”
Đạo sĩ mắt mù gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn, đôi mắt trắng dã hẹp dài trông ác độc vô cùng, chỉ nghe người này chầm chậm nói: “Bần đạo công lực không đủ, không thể tính ra được tiểu nhân mà Vương gia gặp phải là ai, nhưng bần đạo không tính được thì có một người chắc chắn có thể tính ra được.”
“… Người mà ngươi nói là ai?”
Đạo sĩ mắt mù mỉm cười, “Người này gần đây có chút nổi tiếng trong kinh thành, không chỉ bởi y tính chuẩn, mà tướng mạo cũng như thiên nhân.”
“Hửm? Ngươi nói người kia có tướng mạo như thiên nhân?” Hồ Kế Hiếu động tâm.
“Phải, hơn nữa nếu bần đạo không tính sai thì người nọ chính là một trong sáu tướng sĩ có mặt ngày hôm nay, Vương gia vừa thấy là biết.”
Canh Nhị nghiến răng, “Ta cũng muốn đánh hắn, làm sao đây?”
“Ta tiên đoán hắn sẽ xui xẻo đến chết.”
“Ngươi tiên đoán?” Canh Nhị quay đầu lại nhìn Truyền Sơn, vừa quay đầu đã bị dọa nhảy dựng.
Truyền Sơn ôm vợ và con, cười vô cùng âm trầm, “Trong truyền thừa của Hậu Thổ Môn, có một loại bùa chú chuyên về lời nói. Không phải loại bùa chú mà ngươi dạy cho ta, mà là kiểu bùa dùng lời nói để làm bùa.”
“Ack, ngươi học được rồi?”
“Ta đã học được một loại, chỉ học loại ấy.”
“Loại nào?”
“Bùa trừ vận.”
Canh Nhị thấy không ổn, “Sử dụng loại bùa chú này cũng sẽ ảnh hưởng tới vận thế bản thân, không tốt.”
“Ngươi quên à, ta là Ma Tu. Ma Tu vốn dĩ hại người.”
“Đừng nói bậy, chính là phương pháp tu luyện khác mà thôi. Đạo tu hấp thu linh khí thế gian, Ma tu thì ngược lại. Còn thế gian có âm dương mới thành một giới, nếu một nơi chỉ có tu giả hấp thu linh khí, không có Ma tu hấp thu oán khí, vậy nơi ấy sẽ nhanh chóng trở nên hoang vu, còn thảm hơn cả Hậu thổ tinh.”
“Nhưng ta rất muốn làm hắn xui xẻo, làm sao đây?” Canh Nhị do dự một lúc lâu.
Truyền Sơn liếc hắn, “Ngươi không muốn đánh hắn sao? Tiểu ngốc, ngươi nói chúng ta có nên giáo huấn tên đạo sĩ mắt mù kia không?”
Tiểu ngốc tử chầm chậm chớp mắt, lặp lại như vẹt, “Nên…”
Truyền Sơn lập tức nói: “Ngươi xem, đồ đệ của ngươi cũng bảo nên giáo huấn hắn.”
Canh Nhị hạ quyết tâm, “Thực ra còn một cách hiệu quả hơn bùa trừ vận, đó chính là… chuyển ma khí cho hắn.”
Truyền Sơn nghe mà không hiểu.
Canh Nhị giải thích, “Khụ, ngươi là Ma tu, tu luyện hỗn độn ma công thuận theo thiên đạo, nói cách khác, ma khí mà người bình thường thu nạp cũng là một loại khí xấu trên đời này…”
Truyền Sơn đã hiểu, “Ta có lòng chuyển ma khí quan trọng với ta cho hắn, hy vọng có lợi cho hắn. Nhưng nếu hắn thực sự không có phúc hưởng, vậy ta cũng hết cách rồi.” Vừa nói, hắn vừa chuyển phần tinh hoa ma khí của nửa tháng cho đạo sĩ mắt mù.
Đạo sĩ mắt mù liền tự dưng cảm thấy một luồng khí điên cuồng không tả nỗi bỗng lan khắp toàn thân, lòng nhất thời khổ sở vô cùng, vừa rồi Hồ Kế Hiếu phất tay bảo hắn đi, đạo sĩ mắt mù bỗng cảm thấy khó chịu.
Thế tức là sao? Coi ta là chó chắc? Coi thường ta sao? Gọi ta đến rồi đuổi ta đi hả?
Nếu không phải coi thường ta, sao lại tìm sáu tướng sĩ, trong đó còn có tên thiếu niên thần toán ta ghét nhất kia.
Thần toán cái gì? Còn không phải là lừa người ta sao! Không phải có cái bản mặt đẹp sao? Nếu hắn sinh ra cũng được đẹp như thiếu niên kia thì sao hắn lại bị người nhà đưa lên núi làm tiểu đạo sĩ?
Đạo sĩ mắt mù nghĩ tới đủ chuyện khó chịu, trên mặt bất giác cũng thể hiện ra, cuối cùng không nói câu nào đã đứng dậy đi.
Hồ Kế Hiếu cũng không vui, tên mù này dám vênh váo với hắn? Gã là cái thá gì! Thế là liền ra lệnh cho người hầu cắt hết tiền thưởng cho gã. Lý do chính là tên thầy bói này tự nói gã công lực không đủ!
Đạo sĩ mắt mù đã xem bói cho vô số người, vì lòng dạ xấu xa, đã ảnh hưởng tới số phận của bao người. Vì giỏi về tính toán nên từ trước tới giờ người khác đều phải nghe lời gã, nào có chuyện gã phải chịu sai phái của người khác.
Thế nhưng, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, có lẽ gã không ngờ gã được người khác “tặng”, tâm tình bị ma khí ảnh hưởng, từ nay về sau sẽ bị tâm ma điều khiển, hắn sẽ cảm thấy bản thân hắn là người thảm nhất, xui xẻo nhất trên đời này. Mà vì suy nghĩ của hắn như thế nên vận mệnh thực sự của hắn cũng sẽ thiên theo hướng ấy…
Không nói về cuộc sống của đạo sĩ mắt mù sau này sẽ xui xẻo thế nào mà nói tới lượt Canh Nhị gặp mặt Hồ Kế Hiếu.
“Này, ta cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi chúng ta. Họ đã xuyên qua thuật che mắt ta thi triển rồi, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?” Canh Nhị có chút khẩn trương.
Dường như Truyền Sơn đã dự định sẵn, “Cha con Hồ Dư không vội, Truyền Hải vẫn đang chờ họ lấy được thư nghị hòa, vậy thì hắn mới có cớ đánh vào Nam Hi. Chúng ta giải quyết đám người lão tổ phái Thanh Vân.”
“Ngươi chắc chắn đã bố trí tốt rồi chứ? Lão tổ phái Thanh Vân chính là Phân Thần Kỳ, nếu để hắn xuyên qua…”
Truyền Sơn cố ý nói: “Không có lòng tin đối với trận pháp của mình sao? Hơn nữa dù trận pháp đã bị xuyên qua thì không phải vẫn còn có ngươi sao? Đến lúc đó ngươi biến về nguyên hình, ta mặc ngươi vào, vượt cấp khiêu chiến chắc không phải vấn đề gì lớn.”
Canh Nhị tái mặt, “Ngươi lại có ý đồ với ta! Ở đây tuy không nhiều tu giả, nhưng ngươi chắc chắn là không có người kiến thức rộng rãi sao? Nếu để người ta nhận ra nguyên hình của ta… Ngươi ngẫm lại phiền phức khi ở Hậu Thổ Tinh đi! Lần này không phải đơn giản như đợt ngươi làm một bộ hộ giáp là cho qua được đâu.”
Truyền Sơn cười cười, “Yên tâm, ta cũng không nỡ để ngươi bị cướp, dù bị thèm muốn cũng không được. Rùa nhát gan, đợi lát ngươi cứ dựa theo lời ta nói, dù không làm hắn chết cũng có thể vây khốn hắn.”
“Không bảo ta biến về nguyên hình?”
“Không biến. Vậy tức là ngươi là Thần giáp trong truyền thuyết kia thật à?”
Canh Nhị liếc hắn một cái, rầm rì nói: “Ta còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết, họ chỉ biết có một chút bản lĩnh bằng cái móng tay của ta thôi.” Canh Nhị khoa tay múa chân giơ móng tay của ngón út.
“Ờ.”
“Ngươi đó là vẻ mặt gì? Ngươi không tin phải không? Ngươi, ngươi… có phải ngươi chỉ muốn suốt ngày ‘xuyên’ ta, để ta bảo hộ ngươi, để ta ngày ngày bị người ta đánh…”
Truyền Sơn tự dưng thấy xót, nhịn không được ôm Canh Nhị vào lòng, “Ngốc ạ, sao ta lại nỡ chứ? Đương nhiên là ta biết ngươi lợi hại hơn, quý giá hơn so với Thần giáp trong truyền thuyết kia rồi. Ta chỉ là…”
“Hiếu kỳ ta rốt cuộc là cái gì chứ gì.” Canh Nhị bĩu môi.
Truyền Sơn không phủ nhận, hắn lấy môi cọ trán Canh Nhị, “Mỗi lần ta song tu thần thức với ngươi, ngươi đều tách phần đó ra không cho ta xem. ta cũng không giấu ngươi bất luận chuyện gì, kể cả là mấy lần đái dầm khi còn bé cũng để ngươi xem, nhưng ta vẫn không biết quá khứ của ngươi. Ta không có ý ép ngươi, nhưng ta cũng thừa nhận ta muốn biết tất cả về ngươi, không muốn ngươi giấu diếm gì ta hết.”
“Ta có bảo không cho ngươi biết đâu, chỉ lo ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Nếu ngươi cố ý muốn biết, không sợ bị ảnh hưởng thì chúng ta chờ… khụ, lần song tu sau ngươi sẽ từ từ biết.” Canh Nhị đỏ mặt.
Truyền Sơn nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được chỉ muốn tru lên, nhưng hắn tỉnh táo lại ngay, cắn lấy tai Canh Nhị day day một lúc.
HẾT4
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc