Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 13 - Chương 10
Tóc bị giật, Truyền Sơn cho rằng đây là tín hiệu vợ tức hắn lề mề, thế là hắn cởi quần, kéo hai chân vợ ra, từ từ chôn mình vào trong.
À á a ───! Các sinh linh trên núi run rẩy. Cuối cùng cũng tiến vào rồi!
Canh Nhị thoáng căng cứng người, nhưng dần thả lỏng nhờ dỗ dành của cỏ non nhà y. Hu hu, biết ngay ngươi sẽ làm tiếp mà!
Truyền Sơn ôm lấy Canh Nhị, bảo y giang hai chân ngồi trên đùi hắn.
Canh Nhị ôm cổ Truyền Sơn, cơ thể rung theo nhịp giã của người bên dưới, miệng rên rỉ nỉ non không thôi.
Truyền Sơn vuốt ve lưng y, tận lực kéo dài vui thích của đôi bên.
Lần trước làm kịch liệt quá, giờ hắn đã có thể thả chậm mình để rùa con nhà hắn cũng được hưởng thụ đôi chút.
Không biết có phải Canh Nhị cũng đạt tới đỉnh rồi hay không mà đằng trước vểnh lên, cọ vào bụng Truyền Sơn, thoải mái run rẩy cả người, tiếng rên rỉ trong miệng cũng lớn hơn.
Truyền Sơn đẩy ngã Canh Nhị, cởi hết quần áo của hắn rồi đè lên, hắn muốn nhìn vẻ mê say của rùa con nhà hắn.
“Nhẹ thôi, chỗ ấy, đừng chọc mãi chỗ ấy… Ô…”
“Thích không?”
“Ô a… ta cũng muốn… chọc ngươi… như vậy… ô a…”
Truyền Sơn dùng lực eo, “Được a, ngươi muốn làm thế nào cũng được. Bảo bối, cục cưng, Nhị béo, rùa ngốc, ngươi thích ta làm ngươi như vậy không? Thích không? Có cần mạnh hơn không? Có cần nhanh hơn nữa không?”
Canh Nhị cố nhướn nửa người trên lên, há hốc miệng, cú húc quá nhanh quá mạnh làm y không kêu được lên lời. Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt.
“Truyền Sơn… Truyền Sơn…”
“Rùa con, rùa bảo bối của ta, ca ca cho ngươi sung sướng, ca ca cho ngươi sướng khỏi cần làm thần tiên luôn, chỉ ngày ngày vểnh mông để ca làm.”
“Nha!” Canh Nhị run khóc, miệng cứ không ngừng gọi: “Truyền Sơn, Truyền Sơn…”
“Quy Quy à, Nhị béo à, ca thực thích ngươi, thích tới nỗi hồn không còn… Ngươi đã hút mất hồn ta từ lâu rồi, giờ ta chỉ cần vừa nghĩ đến tương lai ngươi có khả năng rời khỏi ta…”
Trên mặt Truyền Sơn hiện lên vẻ điên cuồng đau đớn và vặn vẹo, “Ta chỉ muốn ăn ngươi, ăn từng miếng từng miếng vào bụng. Ai cũng có thể ghét ta, ai cũng có thể vứt bỏ ta, ngươi không thể! Ngươi không thể ───!”
“A a a ───!” Canh Nhị ngửa đầu kêu thảm thiết.
Truyền Sơn cũng điên cuồng gào to hơn, liên tục húc mạnh hơn mười cái mới phóng ra từng đợt tinh hoa.
Giữa mùa đông, cây cỏ khô trên núi lần nữa đâm chồi nảy lộc, động vật ngủ đông lần nữa mở mắt.
Cây cối ra sức mọc lên, động vật có tri giác lặng lẽ tới gần hai người…
Trong lúc hai người động tình, giữa cơ thể Truyền Sơn và Canh Nhị đã hình thành từng nhịp cầu vô hình, linh khí tiết ra đều lưu chuyển trong cơ thể, hỗ trợ lẫn nhau.
Giờ họ không cần dồn hết tâm trí để song tu nữa, mỗi khi động tình, thần thể của họ đều tự giao hòa với nhau.
Cho tới bây giờ Truyền Sơn cũng không nhận thấy, phương pháp tu luyện của hắn thực ra cực giống Canh Nhị, hai người đều không tu ra được Nguyên Anh, nhưng tinh thần thể cũng bắt đầu tu luyện ngay từ đầu với thân thể, hiện giờ còn có thể để tinh thần thể của bản thân giao lưu giữa thức hải đôi bên.
Truyền Sơn không nhận ra, Canh Nhị cũng không nghĩ việc này quan trọng, mãi đến sau này khi Truyền Sơn phát hiện tiến độ tu luyện của bản thân đúng là chậm hơn rất nhiều so với các tu giả khác thì tu vi đã có thể vượt cấp khiêu chiến, mới biết được thì ra người ta luyện ra Kim đan rồi lại luyện Nguyên Anh, còn hắn ngay từ đầu đã tu luyện cả tinh thần thể và thân thể, tinh thần thể này thực ra chính là Nguyên Anh của tu giả.
Truyền Sơn và Canh Nhị ở bên ngoài đúng 10 ngày.
Trong lúc đó, Canh Nhị đi về mấy lần giúp bốn vị lão nhân La gia điều trị thân thể, nhưng không để người ngoài nhà họ La nhìn thấy.
Cùng lúc đó, Truyền Sơn chạy tới huyện nha, mất một món tiền hối lộ mua khoảnh đất trung tâm Đông Sơn, có diện tích hai mươi dặm.
Do khoảnh đất ấy vô cùng cằn cỗi, ngay cả người ở cũng không có, quan viên địa phương cũng không coi trọng, nghe Truyền Sơn nói là để thu xếp cho tộc nhân chạy nạn, mà hối lộ Truyền Sơn đút cũng nhiều nên đã vung bút, bán mảnh đất ấy cho Truyền Sơn.
Truyền Sơn còn mượn danh nghĩa một lý trưởng, chế tạo ra 500 hộ tịch hữu danh vô thực, đồng ý nộp thuế hằng năm theo số người, cũng báo số nhân khẩu tăng mỗi năm cho quan phủ. Như vậy, hắn liền có quyền thu xếp không cần giấy chứng nhận, cũng chính là dân chạy nạn không có thân phận hợp pháp, đến lúc đó chỉ cần kiếm một cái danh nghĩa thân thích tìm nơi nương tựa là được.
Quan phủ địa phương thấy không những bán được đất với giá tốt, sau này còn có thể thu được thuế thân liền vui vẻ đồng ý, nói có thể miễn trừ thuế thân cho dân chạy nạn trong ba năm, còn hứa hẹn nếu họ khai khẩn ruộng nương, chỉ cần nộp đủ thuế đất, có thể báo lên quan phủ mua đứt ruộng đồng ấy, sau đó đúng hạn nộp thuế là được.
Truyền Sơn rất vui vì quan viên quản lý mảnh đất này là một kẻ tham lam, lười biếng, lại hồ đồ, mặc dù có quan lão gia như vậy, dân thuộc quản lý của hắn sẽ khổ một chút, nhưng đối với Truyền Hải cần âm thầm phát triển thì đúng là một vị quan không thể ‘tốt’ hơn được.
Có lẽ Hồ Dư cũng không ngờ Truyền Sơn La gia còn sống, hắn chỉ nhớ bảo thủ hạ ra lệnh bắt những thành viên khác trong La gia, nhưng đã quên không tính cái tên Truyền Sơn vào đó.
Cho nên Truyền Sơn liền nhân sơ hở này, trở thành đại địa chủ hợp pháp của một mảnh đất có diện tích 20 dặm.
Ngay lúc Truyền Sơn bận rộn với địa bàn mới, tên thương nhân muốn mua quặng sắt kia đã tới lại đi, lúc đi còn lén gặp La Lại Tử một lần.
Ngày hôm sau thương nhân kia đi, La Truyền Vịnh và chồng Vương Tùng Lâm mang chú em Vương Hạ Thu trở về.
Khi trở về, đoàn người còn đang vui vẻ vì bán được hết vải với giá cao, chưa tới cổng đồn, Truyền Vịnh đã nghe tin đại ca mình về, kết quả kích động quá mà đổ bệnh.
Lang trung thảo dược trong đồn đều qua bắt mạch cho Truyền Vịnh, thông báo tin tốt Truyền Vịnh đã mang thai được một tháng.
Người La gia và Vương Tùng Lâm còn chưa kịp vui vẻ, lại nghe lang trung nói do Truyền Vịnh vẫn bận rộn không nghỉ ngơi tốt nên hài tử này có khả năng không giữ được.
Đáng thương cho Vương Tùng Lâm bị tin tức lên voi xuống chó này kích thích, chưa kịp cười đã phải khóc.
So với lo lắng và phiền não của hai huynh đệ Vương Tùng Lâm, thái độ của người nhà họ La rất thoải mái. Nếu không phải Vương Tùng Lâm hiểu La gia, còn tưởng vợ mình bị nhà mẹ đẻ ghét nữa.
Sau đó Vương Tùng Lâm mới biết được từ miệng bà La, La gia đại lang không những đã về, hắn còn mang theo một vị tiểu thần y, bệnh trúng gió của ông La và cái chân gãy của bà Công Tôn đều do y chữa lành.
Vương Tùng Lâm biết bệnh tình lão nhân La gia, nghe nói vị tiểu thần tiên kia lại có thể cứu ông La đang chờ chết về, không khỏi cũng dâng lên vài phần hy vọng. Đây là hài tử đầu tiên của hắn và vợ, nếu có thể giữ được, tự nhiên là tốt nhất.
Sau đó Canh Nhị về, quả nhiên liền chữa được cho La tiểu muội, bảo vệ cháu ngoại trai tương lai của y, mặt khác còn đưa cho nàng và huynh đệ Vương gia mỗi người một bùa ngọc hộ thân.
Vì thế, Vương Tùng Lâm đã coi Canh Nhị là ân nhân trong cuộc đời này.
Ngoại trừ chuyện trên đây, trong 10 ngày ấy, Đồn Ma Sơn còn xảy ra một vài chuyên to to nhỏ nhỏ, trong đó, gây chú ý nhất chính là vấn đề La gia đại lang đã xử lý các vật tư mang về này ra sao.
Vốn dân thôn La gia da mặt dày, không ít người đều coi vật tư Truyền Sơn mang về thành của riêng, ngày ngày tới làm ầm ĩ, buộc Truyền Hải, bảo Truyền Hải chia đồ cho mình.
Truyền Hải sao có khả năng đồng ý loại yêu cầu gần như khốn nạn như thế? Thế là từ chối hết.
Được, ngươi không đồng ý chứ gì? Ngươi không đồng ý ta liền tự lấy. Người thôn La gia kể từ khi rời quê, đã không còn khách sáo gì với người La gia, ngày bị từ chối, đêm liền đi trộm.
Sau khi tổn thất một vài con gia cầm, Truyền Hải chỉ có thể sai người ngày ngày trông coi những vật tư này.
Thế nhưng cứ vậy mãi cũng không phải cách hay, ngoại trừ người dân La gia thôn, các cư dân khác của đồn Ma Sơn cũng có nhiều người dòm ngó những vật tư này. Tục ngữ nói rất hay: không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Câu này dùng ở đây có lẽ không thỏa đáng lắm, nhưng rất chính xác với hiện trạng này.
Truyền Hải tìm Vương Tùng Lâm, Vạn Tư Triết, Dương Thần, Thạch Cửu Đỉnh, đóng cửa lại thương lượng việc này.
Năm người bàn gần 1 ngày, đầu tiên xác định vật tư chắc chắn không thể cho không, bằng không sẽ nuôi dưỡng tính trơ lỳ cho người dân chạy nạn, chuyện tốt liền trở thành chuyện xấu, sau này họ là người đứng đầu cũng khó làm.
Thứ hai, xác định rõ chế độ thưởng phạt cho người dân trong đồn, cũng bảo mọi người tuyên truyền toàn đồn.
Cuối cùng, chính là dùng những vật tư này theo kế hoạch.
Nhưng kế hoạch ra sao, năm người vì thế mà vắt óc suy nghĩ.
Trong đầu Truyền Hải có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng hoàn cảnh phụ cận làm hắn vẫn không hạ quyết tâm được. Kể từ sau khi đặt chân tại đây, hắn phái người, cũng tự mình đi hết một vòng xung quanh đây, muốn tìm ra một nơi thích hợp cho người và gia súc ở lại hơn.
Nhưng đi hết 800 dặm quanh đây, nơi hơi tốt một chút thì đã có người ở, nơi muốn chiếm làm địa bàn thì không thích hợp cho nhiều người đóng quân.
Hơn nữa, hắn cũng không nỡ bỏ quặng sắt và cây gai dầu ở đây.
Ngay lúc Truyền Hải rầu rĩ, Truyền Sơn đã trở về.
“Ca, ngươi muốn mang ta đi xem cái gì?” Truyền Hải đang rung đùi đắc ý học hành vào sáng sớm thì ca hắn nhấc hắn chạy đi.
“Ngươi nhìn rồi sẽ biết.” Truyền Sơn mang theo đệ đệ ẩn mình lên thoi bay.
Thoi bay ‘vù’ một cái bay giữa không trung.
Truyền Hải sợ kêu oai oái.
Truyền Sơn cười ha ha.
Truyền Hải run lẩy bẩy hai chân, nắm chặt ca hắn không dám nhìn xuống dưới.
“Yên tâm, không rớt được đâu.”
“Ca ca ca… chúng ta là đang bay lên?” Lần đầu phát hiện mình sợ độ cao, Truyền Hải răng va cầm cập. Đừng nói là hắn, đổi lại là bất kỳ ai khác, đột nhiên bay lên giữa không trung, dưới chân chỉ giẫm một thứ đồ kỳ dị to như ván cửa, không sợ hãi kêu lên mới là lạ.
“Đây là thoi bay, tự tay ca ngươi làm đấy, thế nào?” Huynh trưởng xấu bụng vui sướng vì dọa được đệ đệ.
Truyền Hải dần bình tĩnh lại, “Hửm? Không có gió, cũng không lạnh.”
“Thoi bay này tự có ***g chụp phòng hộ, còn có thể ẩn hình, chỉ cần đủ linh lực cung ứng thì không cần lo bị bên ngoài quấy rầy.”
“Ca, ngươi thật giỏi!” Truyền Hải rất bội phục, tuy biết đại ca đã không phải người thường, nhưng tự mình cảm nhận dù sao cũng khác.
“Ta mang ngươi bay một vòng, cho ngươi cảm nhận thử?”
“Được.” Truyền Hải cũng rất hưng phấn, nếu không có ca hắn, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội bay lên trời.
Truyền Sơn thả chậm tốc độ thoi bay, mang theo đệ đệ dạo quanh trên trời.
Truyền Hải níu chặt cánh tay ca hắn, hít thở mấy lần thật sâu, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống dưới.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Truyền Hải bỗng tái nhợt, che đầu, khổ sở kêu lên: “Ca, ta chóng mặt, còn muốn nôn nữa.”
Truyền Sơn cười phì một tiếng.
Thoi bay từ từ rơi xuống mặt đất.
Truyền Hải lật đật bị ca hắn tha xuống, đi tới bên một con sông.
Canh Nhị ló người ra khỏi nước, ghé vào một tảng đá nhìn hai huynh đệ.
“Tiểu Hải làm sao vậy?”
“Say thoi bay.”
“Hả?”
Truyền Sơn bắn chút nước lên mặt Truyền Hải.
Truyền Hải loạng choạng, đẩy ca hắn ra, tự nằm úp bên bờ sông rửa mặt cho tỉnh lại.
“Phù ───” Truyền Hải đặt mông ngồi xuống đất.
“Tỉnh táo chưa?”
“… Tốt nhiều rồi.” Truyền Hải từ từ khôi phục, quay đầu nhìn chung quanh một chút, “Đây là đâu?”
“Đông Sơn.” Canh Nhị đáp, đi ra từ trong nước.
Truyền Hải nhìn trên người y không dính giọt nước nào, cũng không thấy lạ, thần tiên mà.
“Chỗ nào của Đông Sơn?” Truyền Hải vỗ mông đứng lên.
“Cách Đông Sơn của đồn Ma Sơn 180 dặm.” Truyền Sơn đáp.
“Xời, ngươi lừa ta chứ gì, phụ cận 200 dặm quanh Đồn Ma Sơn có mấy ngọn núi nhỏ, nhưng ở đâu có nước sông?” Truyền Hải đã lâu chưa thấy nước sông, rất là sung sướng tản bộ bên bờ. Hắn có bùa gỗ đào Canh Nhị cho nên không cảm thấy lạnh.
“Trước đây không có.”
“Đương nhiên không có, xung quanh đây ta đã khảo sát kỹ rồi, có nước sông hay không ta lại không rõ chắc?” Bỗng nhiên, bước chân vừa nhấc lên của Truyền Hải ngừng lại. “Khoan đã!” Truyền Hải quát to một tiếng, xoay phắt người lại nhìn ca hắn, “Ngươi nói trước đây không có? Vậy bây giờ….?”
“Giờ thì có rồi.” Truyền Sơn nhìn đệ hắn cười.
Mắt Truyền Hải càng trừng to hơn, một lát mới thốt ra một câu: “Ca, ngươi đã làm gì?”
Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị.
Canh Nhị bảo Truyền Hải, “Ca ngươi không thể thấy các ngươi khổ, cũng biết ngươi cần một địa bàn, ở đây hoang vu không người, vừa vặn thích hợp cho ngươi mặc sức tung hoành. Nhưng bởi vì nơi này không thích hợp ở lại, ta và ca ngươi đã nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh nơi đây.”
Truyền Sơn nói tiếp: “Điều kiện môi trường đã cải tạo xong, quy hoạch thành trì cũng đã ổn, còn về phần tường thành, nhà cửa, dẫn nước các cơ sở kiến trúc khác phải dựa vào chính bản thân ngươi. Có muốn nhìn kỹ thay đổi hoàn cảnh xung quanh đây không.
Truyền Hải ngây ngốc gật đầu.
Truyền Sơn và Canh Nhị mang theo Truyền Hải cũng không bay lên trời, chỉ đi bộ, vừa đi vừa nói cho hắn chỗ nào có gì thay đổi.
“Ta và Nhị ca ngươi chia nhau dẫn một mạch nước ngầm từ vùng gần sông ngoài bên núi phía Tây và vùng sông nội bên Đông Sơn lại đây. Chỗ rộng nhất của sông ngoài là 20 trượng, sâu một trượng rưỡi, dài chừng 200 dặm; chỗ rộng nhất của sông trong là 15 trượng, hẹp nhất 10 trượng, sâu 1 trượng, đào từ ven thành, dài chừng 70 dặm.”
Truyền Hải nhìn sông trong, lại trông ra sông ngoài, sững sờ nói không nên lời, không biết là vui mừng hay sửng sốt.
Nơi này thực sự đã thay đổi!
Nếu không phải ca hắn bảo, hắn còn tưởng đây là một vùng sông nước trù phú nào đó ở Giang Nam.
Ngươi nhìn Đông Sơn kia, vốn là một ngọn núi nhỏ hoang vắng, tàn lụi, nay đã hiện ra vài phần thanh tú và khí thế, không những trên núi xuất hiện sắc xanh đại biểu cho sự sống, mà những cây cối sống dở chết dở cũng bắt đầu he hé sức sống sôi động, đến ngay cả tảng đá vốn chẳng có gì đáng chú ý giờ trông cũng ra dáng ra hình.
Cũng không biết ca hắn và tiểu thần tiên đã làm gì phía sau núi, giờ còn xuất hiện cả vách núi vách đá, phối với sông trong dưới núi, liền tạo thành một nơi hiểm yếu bảo vệ thành.
“Đông Sơn có thể làm thành trong thành, ba mặt chân núi tới vùng sông trong có thể làm thành trong. Giữa sông trong sông ngoài cách nhau 50 dặm, sông ngoài có thể dùng để tưới tiêu, sông trong có thể dùng để cho người dân sinh sống, trong thành và trên núi ta cũng đào cho ngươi hơn 10 cái giếng sâu, chỉ cần mạch đất không đổi, dù thời tiết có khô hạn cũng không sợ nước giếng nơi này cạn.”
Truyền Hải bất tri bất giác nắm chặt hai tay, theo hai người đi lên Đông Sơn.
Truyền Sơn xoay người chỉ vào hai con sông, nói: “Đồng ruộng giữa sông trong và ngoài qua tay Nhị ca ngươi, có thể đảm bảo cho ngươi thu hoạch ba mươi năm, sau ba mươi năm còn phải xem chủ thành nơi đây dùng cách nào để tăng độ phì nhiêu cho đất, chăm sóc tốt, tự nhiên vẫn sẽ màu mỡ thôi.”
Trong ***g ngực Truyền Hải có cái gì đó cuồn cuộn, có gì đó đang bành trướng.
“Nơi đây cách Đồn Ma Sơn không xa, vì sao mấy ngày nay vẫn không có ai phát hiện sự thay đổi ở nơi đây?” Hắn cố gắng bình tĩnh gợi vấn đề.
“Thủ thuật che mắt. Nhị ca ngươi dùng trận pháp ẩn dấu tất cả.”
“Đến gần cũng không thể phát hiện sao?” Truyền Hải hỏi.
“Trước khi chưa trừ bỏ trận pháp, người thường vĩnh viễn không đi vào được, họ sẽ phát hiện dù họ có đi như thế nào chăng nữa cũng không thể đến được Đông Sơn và Tây Sơn, chỉ có thể quay đầu lại.”
“Tương tự như hiện tượng quỷ chắn tường?”
“Phải.”
Truyền Hải gật đầu qua quýt, tâm tình hắn vẫn còn loạn.
“Tuy Tây Sơn thấp hơn Đông Sơn, nhưng để phòng ngừa sau này có người chiếm vị trí có lợi là Tây Sơn này, chúng ta đã sửa đổi chất đất của Tây Sơn một chút, sau này ngươi làm thành gạch, ngói, đồ sứ nung đúc các kiểu có thể đi Tây Sơn lấy đất, núi ấy không lớn, nhưng cũng đủ dùng cho ngươi xây thành.”
Ba người chậm rãi trèo lên đỉnh núi Đông Sơn. Truyền Sơn cho đệ hắn thời gian tiêu hóa hết các kiểu chấn động mà hắn gây ra.
Truyền Hải thấy một loạt các căn nhà gạch vuông trên đỉnh núi, trông rất đột ngột, rất quái dị.
“Đây là nơi cả nhà chúng ta ở sau này.” Truyền Sơn nói.
Truyền Hải kỳ lạ nhìn ca hắn, với bản lĩnh dẫn nước tạo đất của ca hắn và thần tiên tẩu tử, xây một căn nhà ra dáng ra hình rất khó sao?”
“Ngươi ngốc à? Đến lúc để toàn dân chạy nạn của đồn Ma Sơn tới đây xây thành, để họ thấy nơi đây đã có một căn nhà tốt, họ sẽ nghĩ sao?” Truyền Sơn nhìn thấu suy nghĩ của đệ hắn.
“Đã làm ra hai con sông và nhiều giếng sâu như vậy, thêm căn nhà có là gì?” Truyền Hải khó hiểu.
Truyền Sơn thở dài, hiện giờ hắn hơi lo đệ hắn có thể đối phó được lão tặc Hồ Dư hay không.
“Ca?”
“Nước sông và giếng tất cả mọi người đều có thể sử dụng, còn nhà cửa thì sao? Hoàn cảnh nơi đây thay đổi, ngươi có thể nói là trời giáng phúc lành, có thần tiên báo mộng cho ngươi, hoặc nói ngươi là người phúc lớn đức cao nên thần tiên tới giúp ngươi một tay.”
“… Thần tiên vì sao phải giúp ta?” Giọng Truyền Hải run run.
Truyền Sơn thờ ơ nói, “Có lẽ là vì sự nghiệp hộ rồng?”
Truyền Hải yên lặng nhìn ca hắn, không nói lời nào, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Canh Nhị thấy Truyền Hải cứng người, đi tới bên cạnh hắn, khẽ chọc hắn một cái.
Truyền Hải cả người run lên, quay đầu nhìn Canh Nhị.
“Ta thấy ngươi có thể thành.”
Chỉ sáu chữ vô cùng đơn giản, làm La Truyền Hải sống lại.
Tiểu tử này không chỉ sống lại, hắn còn đắc ý nữa.
Sau khi chắp hai tay đi vài vòng trên đỉnh núi, cuối cùng hắn đi tới đứng trước mặt ca hắn, ngẩng đầu nói: “Thực ra ta chính là mệnh hoàng đế đi?”
Truyền Sơn ngứa tay, rất muốn tát cho đệ hắn một phát ngã vào trong hào nước dưới chân núi.
Canh Nhị là kẻ ngu ngơ, còn tỉ mỉ quan sát Truyền Hải một vòng, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Ta cảm thấy ngươi chính là mệnh hoàng đế.”
Truyền Hải phấn khởi, lửng lơ. Nghe chưa! Ngay cả thần tiên tẩu tử cũng nói hắn chính là mệnh hoàng đế!
Thảo nào ca hắn tu tiên, đây là ông trời không muốn rồng đánh nhau nha. Một người thành tiên, một người làm hoàng đế, tốt biết bao?
Truyền Sơn vẫn nhịn không được vỗ phát vào đầu thằng em.
“Ngươi tưởng hoàng đế dễ làm vậy sao? Ta và Canh Nhị cũng không phải lúc nào cũng giúp ngươi được. Ngược lại, do quy tắc thiên địa hạn chế, chúng ta cũng không nhúng tay quá nhiều vào chuyện phàm tục. Thay đổi hoàn cảnh nơi này, coi như tạo phúc cho toàn bộ sinh linh nơi đây, cũng không xung đột với quy tắc thiên địa.”
“Ca, ngươi không thể tạt gáo nước lạnh vào lúc ta vừa dự định làm hoàng đế như thế được.” Truyền Hải bi thương nói.
Truyền Sơn đạp hắn, “Hoàng đế khai quốc Hi triều của chúng ta ngay cả thành trì để an phận cũng không có, đó chính là con đường vừa đi, vừa đánh, vừa cướp mới thành hoàng đế được. Điều kiện hiện giờ của ngươi khá hơn hắn nhiều rồi.”
“Nhưng hiện tại loạn hơn, cũng phức tạp hơn khi tiền triều diệt vong ấy nhiều lắm. Những năm cuối tiền triều đó là khắp thiên hạ đều rối loạn, khắp nơi đều có loạn dân vùng lên khởi nghĩa. Hoàng đế khai quốc còn chưa tới kinh thành, các quan viên to nhỏ trong kinh đã chạy trốn gần hết. Hiện ở kinh thành có tặc tướng Hồ Dư cầm giữ, cả Hi triều loạn nhưng chưa hẳn đã loạn. Bên ngoài lại có Lãng quốc rình đất đai triều ta, vả lại Lãng quốc đã công chiếm 10 tòa thành trì rồi.”
Truyền Hải thở dài, “Ca, chúng ta muốn phát động đấu tranh, còn cần đại nghĩa và lòng dân, có những thứ ấy, cũng không phải một hai năm là thành sự được. Nếu Hồ Dư cấu kết với Lãng quốc, bên bị diệt trước sẽ là chúng ta. Đừng quên, đệ ngươi còn đang mang danh thông đồng với địch đấy.”
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tạo tòa thành này cho ngươi?” Truyền Sơn cười nhạt.
Truyền Hải bình tĩnh suy tư chốc lát, trong lòng khẽ động, giương mắt nhìn ca hắn, “Ngươi bảo ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi thời cơ?”
“Ừm, vẫn không ngốc quá…” Ý Truyền Hải chỉ thay đổi môi trường nơi đây.
“Yên tâm, ta sẽ lo liệu thỏa đáng cho ngươi.”
“Không cần thần tiên nói?”
“Thời cơ còn chưa tới. Chờ đã, có lẽ chúng ta có thể như vầy như vầy…”
Hai huynh đệ tiến đến nhỏ to với nhau, nói từ cách làm sao để tiết lộ nơi này, nói mãi đến việc xây thành rồi kế hoạch năm năm tương lai sau đó.
Bởi vì kiêng kỵ câu nói ‘Tú tài tạo phản, mười năm không thành’, Truyền Hải hạ quyết tâm phải tìm được thời cơ trong vòng năm năm. Có đôi khi thời gian dài quá, rất dễ mài mòn hùng tâm tráng trí.
Canh Nhị ở một bên nhìn hai người âm mưu quỷ kế đầy mình, thầm nghĩ, câu nói ‘Không phải người một nhà không tiến vào cửa nhà được’ chỉ có chuẩn.
Nhìn họ có vẻ không nói xong ngay được, Canh Nhị quyết định vào nhà ăn cơm trưa trước.
Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn Canh Nhị đi vào nhà, kéo đệ đệ một cái, “Đi, mang ngươi đi xem thử căn nhà ngươi sẽ ở trong mấy năm tới.”
“Nhà gạch vuông có gì mà xem.” Truyền Hải tỏ vẻ không hứng thú, hắn dự định chờ xây thành xong, hắn sẽ xây lại căn nhà gạch vuông này.
Truyền Sơn quay đầu lại dùng biểu cảm nhìn thằng ngố để nhìn đệ đệ hắn.
Truyền Hải nhướn mày.
Truyền Sơn chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ ca ngươi giống thánh nhân?”
Truyền Hải quyết đoán lắc đầu.
“Ca ngươi không phải thánh nhân sao lại mất sức tạo phúc cho sinh linh một phương, lại quên để người nhà mình hưởng phúc?”
“… Ca, sao ngươi không nói sớm!” Truyền Hải sáng mắt lên, đẩy ca hắn một cái, bước như chạy về phía nhà gạch vuông.
Ăn xong cơm trưa hôm ấy, Truyền Sơn lại lén đưa đệ đệ về.
Truyền Hải nhìn như bình tĩnh ở Đồn Ma Sơn đợi ba ngày.
Ngày đầu tiên, như bình thường.
Ngày thứ hai, Truyền Hải trước mặt Vạn Tư Triết muốn nói lại thôi.
Ngày thứ ba, đáy mắt Truyền Hải biến thành màu đen, viền mắt tái xanh, thoạt nhìn rất tiều tụy. Vạn Tư Triết chủ động hỏi, Truyền Hải há mồm muốn nói rồi lại ngậm lại.
Sự thay đổi của Truyền Hải trong ba ngày này, Đồn Ma Sơn có rất nhiều người đều biết. Người nhà họ La càng lo lắng không ngớt.
Vương Tùng Lâm là muội phu, buổi tối chạy tới La gia ngồi một lát, còn lôi Truyền Hải ra ngoài tản bộ. Nhưng Truyền Hải vẫn vừa đau khổ vừa phiền chán, nhưng vẫn không chịu nói ra bản thân đang lo lắng điều gì.
Sáng ngày thứ tư, Truyền Hải bị các phó thủ lĩnh liên quan do Vương Tùng Lâm dẫn đầu cản lại.
“Thủ lĩnh, rốt cuộc ngươi đang rầu cái gì?” Thạch Cửu Đỉnh là người đầu tiên mở miệng hỏi.
Truyền Hải nhìn cánh cửa ra vào đóng chặt, hiện ở chỗ này ngoại trừ hắn và bốn vị phó thủ lĩnh ra thì cũng chỉ có Bạch Thái Bang.
“Ta có nói các ngươi cũng không tin.”
“Ngươi không nói sao biết chúng ta không tin?” Thạch Cửu Đỉnh kêu.
Truyền Hải nhắm mắt, lắc đầu, thở dài.
“Thủ lĩnh, ngươi cứ nói thử đi, ở đây cũng không có người ngoài.” Vạn Tư Triết mở miệng.
Truyền Hải trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc Thạch Cửu Đỉnh không thể nhịn nổi nữa định hỏi tiếp lần nữa thì hắn nói: “Những lời ta sắp nói có lẽ các ngươi sẽ không tin, nói thật ra, ngay cả chính ta cũng không tin lắm. Nhưng ta nghĩ nên nói ra cho mọi người nghe thử, bởi vì nếu là thật, điều này rất có khả năng sẽ liên quan tới rất nhiều mạng người của Đồn Ma Sơn ta!”
Mọi người rùng mình.
La Truyền Hải chắp tay dạo vài bước trong phòng, như đang xét xem phải nói ra như thế nào.
Cuối cùng, “Trong khoảng thời gian này, ba ngày liền ta đã mơ cùng một giấc mơ.”
“Mơ gì?” Mọi người hiếu kỳ.
“Ta mơ…” Truyền Hải do dự nhìn mọi người.
“Thủ lĩnh, ngài cứ nói đi!” Thạch Cửu Đỉnh sốt ruột kêu lên.
“Aizz! Ta nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, nhưng ta nhớ rất rõ có một vị… tiên nhân đầu rồng thân người.”
“A!” Thạch Cửu Đỉnh kêu lên sợ hãi.
Vạn Tư Triết như suy nghĩ gì đó, Dương Thần nhìn Vương Tùng Lâm, Vương Tùng Lâm chăm chú nhìn Truyền Hải.
Một câu khó nói nhất đã thốt ra, tiếp theo liền dễ dàng hơn. Truyền Hải ho khan một tiếng, hắng giọng nói hết tất cả.
“Trong mơ, vị tiên nhân đầu rồng mình người đứng trên bầu trời đồn Ma Sơn, tay chỉ phía Đông, nói với ta tám chữ: động đất, nước lên, xây thành, cứu dân.”
“Xi!” Tất cả mọi người ở đây đều thót mình.
Giấc mơ này có ý gì?
Tám chữ này có ý gì?!
Truyền Hải nhìn hết một vòng bốn người, lo sầu nói: “Sáng nay dậy mí mắt ta đã giần giật liên tục, ca ta mang về những súc vật và gia cầm này, ta đi xem, cả đám cũng đều rối loạn không yên.”
Bạch Thái Bang rót nước cho mọi người.
Bốn người không ai uống trà, cả đám đều nghiêm túc chăm chú.
“Ta nói…”
Mọi người cùng nhìn về phía Bạch Thái Bang.
Bạch Thái Bang mỉm cười, xách ấm trà nói: “Nếu thủ lĩnh đã nằm mơ thấy Long thần nói với hắn có động đất, mặc kệ thiệt hay giả, các vị đại ca cứ bảo mọi người chú ý là được.”
Đám người Vương Tùng Lâm bừng tỉnh, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có phải sự thật không, chờ vài ngày nữa chẳng phải sẽ biết? Với lại có thể biết được tin tức động đất sớm dù sao cũng tốt hơn.
Bạch Thái Bang thấy một lời của mình thức tỉnh mọi người, đắc ý nói thêm câu nữa: “Nếu qua vài ngày nữa, đất vẫn không động thì giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Nếu đất thực sự động, chứng tỏ vị Long thần kia chắc chắn đang phù hộ thủ lĩnh và chúng ta.”
Truyền Hải quả thực muốn phát cho Bạch Thái Bang trăm lượng bạc! Trước đó, hắn cũng chưa nói gì với Bạch Thái Bang, thế mà tiểu tử này phát huy bản sắc giỏi ghê.
Bất kể thế nào, bốn vị phó thủ lĩnh đều mang thái độ nửa tin nửa ngờ, truyền tin tức động đất có khả năng xảy ra ra ngoài.
Người dân Đồn Ma Sơn bắt đầu khẩn trương và hỗn loạn chuẩn bị.
Người thì gia cố nhà cửa, người thì buộc chặt súc vật gia cầm, có người còn chuẩn bị lương khô và hành lý. Buổi tối mọi người đều mặc quần áo đi giày đi ngủ, cầm bao hành lý chứa đầy vật phẩm quan trọng trong tay.
Đêm hôm ấy không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng người dân Đồn Ma Sơn càng khẩn trương hơn, bởi cái giếng duy nhất của cả đồn trú chỗ họ, nước cạn sạch.
Vào buổi tối thứ năm Truyền Hải trở về, kể cả đồn Ma Sơn, trong vòng 400 dặm quanh đó đều cảm thấy một cơn động đất mạnh.
Người của đồn Ma Sơn cảm thấy rõ nhất, chấn động kịch liệt ấy làm tất cả mọi người sợ choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng kỳ diệu là, động đất chấn động rung nhà rung cửa ghê gớm như vậy, nhưng Đồn Ma Sơn chỉ sụp mất mấy căn nhà gạch vuông.
La Lại Tử gào thét chạy ra khỏi nhà, nhà hắn bị sụp, suýt thì đè chết hắn, nếu không phải có chuẩn bị trước, có khả năng hắn đã không thiết mặc quần áo đi giày tất mà chạy ra ngoài luôn rồi.
Nhà La Phát Tài cũng sụp một nửa, nhưng mọi người không hề hấn gì.
Nhà La Đại Cường sụp mất nóc, chỉ đập bể kháng, làm cả nhà La Đại Cường có ba hồn thì mất đi hai.
Ngoại trừ ba nhà này, nhà La Đại Phúc, nhà Bạch Thái Bang, nhà của Vạn Tư Triết và Vương Tùng Lâm không xảy ra vấn đề gì.
Còn nhà của những người khác thì cũng có cái tróc mảng đất tường, có nhà rớt cỏ tranh, nhưng không có nguy hại gì lớn.
Một cơn động đất, làm người Đồn Ma Sơn khóc than ngựa dê kêu thét, gia cầm cũng đệm nhạc theo.
Truyền Hải và những những người phụ trách đi từng nhà gọi người, tập trung mọi người lại trước khoảng đất trống trước nhà, đợi động đất trôi qua.
Truyền Hải vừa thầm mắng to ca ca hắn mưu ma chước quỷ, vừa cố gắng an ủi dân chạy nạn.
Động đất ngừng, dân chạy nạn cũng không dám về ngủ, đều tập trung trước nhà lớn không đi. Có người lớn gan, còn dám vào nhà ôm chăn bông ra sưởi ấm, có những người cứ lẳng lặng ngồi đông lạnh trong gió.
Truyền Hải nhìn mấy nhà xui xẻo nhất, bỗng cảm thấy ý kiến động đất này của ca hắn thật là hay!
Người La gia chen đến trước mặt Truyền Hải, bởi được Truyền Hải dặn, họ cũng không bị dọa lắm. Chỉ là mẹ La tiếc rẻ những cái bát đĩa đẹp đẽ ấy.
Ông La nhỏ giọng hỏi thằng cháu út, “Tiểu thần tiên nói chỉ có trận động đất này?”
Truyền Hải gật đầu.
Ông La truyền lại lời nói, người nhà họ La yên tâm.
Ông La lại nhỏ giọng hỏi: “Ca ca ngươi và tiểu thần tiên lúc nào về?”
“Họ nói qua hai ngày nữa sẽ đến đón nhà mình.”
“Đón?”
“Ông, ông đừng hỏi nữa, chi tiết câu chuyện đợi con về rồi báo cho ngài?”
Ông La thấy hiện tại đúng là không phải lúc nói chuyện, tỏ vẻ tạm thời buông tha thằng cháu út. Kể từ sau mấy lần được Canh Nhị trị liệu, vị lão nhân này quả là tinh lực dư thừa tới mức cái gì cũng muốn quan tâm, cũng muốn hỏi một câu.
Bởi vậy Truyền Hải dứt khoát giao toàn bộ những vật tư ca hắn mang về cho ông nội trông giữ.
Ông nội và ông ngoại hắn hai người trông giữ rất vui, ngày ngày đều phải lượn hơn 10 vòng trước mặt những vật tư ấy, nhiều lần căn dặn các tiểu tử trông coi phải mở to hai mắt, vểnh tai, thậm chí lúc tối ngủ cũng phải chia nhau đi xem hai lần.
Truyền Hải thở phào, trời còn chưa sáng, còn không biết có bao nhiêu việc đang đợi hắn.
Trời sáng rồi, không cần đám Truyền Hải khuyên, mọi người vừa lạnh vừa đói liền tự tản ra, ai về nhà nấy.
Truyền Hải mặc kệ đám người La Lại Tử kêu la đòi sửa nhà cho họ trước, gọi bốn vị phó thủ lĩnh, cũng là các thủ hạ tâm phúc của hắn vào nhà lớn.
Bạch Thái Bang tự giác ở ngoài trông coi, không cho ai tới gần.
Bốn người trong phòng nhìn Truyền Hải, nét mặt rất đặc sắc.
Truyền Hải ra vẻ áp lực rất nặng, nói: “… Trước tối hôm qua, ta vẫn tưởng giấc mơ ấy chỉ là một giấc mộng hoang đường thôi. Nhưng tối qua…”
“Thực sự đã động đất rồi.” Vạn Tư Triết cúi đầu nói.
Vương Tùng Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào Truyền Hải như cũ.
Thạch Cửu Đỉnh vừa ngạc nhiên nghi ngờ vừa… hưng phấn?
Dương Thần cúi đầu nhìn bàn tay mình.
“Ta không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng ‘động đất’ mà tiên nhân trong mộng nói đã trở thành hiện thực, ta rất muốn xem ‘nước lên’ sau đó có phải sự thực không.” Nói đến đây, Truyền Hải cười khổ, “Các ngươi biết đấy, nước đối với toàn bộ đồn Ma Sơn chúng ta quan trọng cỡ nào. Nếu như… dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng muốn đi tìm thử.”
“Đi đâu tìm đây? Ta đi cùng ngươi!” Thạch Cửu Đỉnh kích động đứng lên.
Phía Đông. Bốn người khác gần như đều thầm nói vậy.
Năm người không thể cùng đi tìm nước được, đúng lúc đang nhiều việc, không ai có thể đi nổi.
Cuối cùng, Truyền Hải quyết định phái mấy người dân chạy nạn đi về phía đông thử xem.
Vạn Tư Triết nhíu mày.
Đây là cách làm chính xác nhất khi không biết cảnh trong mơ là thật hay giả.
Ngoại trừ Thạch Cửu Đỉnh, ba người Vương, Vạn, Dương đều cảm thấy hoài nghi về lời kể Long thần trong mộng nói của Truyền Hải.
Tuy động đất là thật, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp thì sao? Có lẽ Truyền Hải đã phát hiện ra một vài dấu hiệu, sau đó biên ra giấc mộng này?
Còn về phần vì sao hắn phải biên ra một giấc mộng như thế… Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc.
Vậy thì phía Đông có nước hay không chính là điểm mấu chốt, có lẽ họ cũng sẽ căn cứ vào điểm ấy để chọn lựa xem có nên tiếp tục đi theo La Truyền Hải hay không.
Mà tình huống hiện tại là, tất cả mọi người đều biết từ đồn Ma Sơn đi 800 dặm về phía Đông đều không có chút nước nào!
HẾT 10
À á a ───! Các sinh linh trên núi run rẩy. Cuối cùng cũng tiến vào rồi!
Canh Nhị thoáng căng cứng người, nhưng dần thả lỏng nhờ dỗ dành của cỏ non nhà y. Hu hu, biết ngay ngươi sẽ làm tiếp mà!
Truyền Sơn ôm lấy Canh Nhị, bảo y giang hai chân ngồi trên đùi hắn.
Canh Nhị ôm cổ Truyền Sơn, cơ thể rung theo nhịp giã của người bên dưới, miệng rên rỉ nỉ non không thôi.
Truyền Sơn vuốt ve lưng y, tận lực kéo dài vui thích của đôi bên.
Lần trước làm kịch liệt quá, giờ hắn đã có thể thả chậm mình để rùa con nhà hắn cũng được hưởng thụ đôi chút.
Không biết có phải Canh Nhị cũng đạt tới đỉnh rồi hay không mà đằng trước vểnh lên, cọ vào bụng Truyền Sơn, thoải mái run rẩy cả người, tiếng rên rỉ trong miệng cũng lớn hơn.
Truyền Sơn đẩy ngã Canh Nhị, cởi hết quần áo của hắn rồi đè lên, hắn muốn nhìn vẻ mê say của rùa con nhà hắn.
“Nhẹ thôi, chỗ ấy, đừng chọc mãi chỗ ấy… Ô…”
“Thích không?”
“Ô a… ta cũng muốn… chọc ngươi… như vậy… ô a…”
Truyền Sơn dùng lực eo, “Được a, ngươi muốn làm thế nào cũng được. Bảo bối, cục cưng, Nhị béo, rùa ngốc, ngươi thích ta làm ngươi như vậy không? Thích không? Có cần mạnh hơn không? Có cần nhanh hơn nữa không?”
Canh Nhị cố nhướn nửa người trên lên, há hốc miệng, cú húc quá nhanh quá mạnh làm y không kêu được lên lời. Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt.
“Truyền Sơn… Truyền Sơn…”
“Rùa con, rùa bảo bối của ta, ca ca cho ngươi sung sướng, ca ca cho ngươi sướng khỏi cần làm thần tiên luôn, chỉ ngày ngày vểnh mông để ca làm.”
“Nha!” Canh Nhị run khóc, miệng cứ không ngừng gọi: “Truyền Sơn, Truyền Sơn…”
“Quy Quy à, Nhị béo à, ca thực thích ngươi, thích tới nỗi hồn không còn… Ngươi đã hút mất hồn ta từ lâu rồi, giờ ta chỉ cần vừa nghĩ đến tương lai ngươi có khả năng rời khỏi ta…”
Trên mặt Truyền Sơn hiện lên vẻ điên cuồng đau đớn và vặn vẹo, “Ta chỉ muốn ăn ngươi, ăn từng miếng từng miếng vào bụng. Ai cũng có thể ghét ta, ai cũng có thể vứt bỏ ta, ngươi không thể! Ngươi không thể ───!”
“A a a ───!” Canh Nhị ngửa đầu kêu thảm thiết.
Truyền Sơn cũng điên cuồng gào to hơn, liên tục húc mạnh hơn mười cái mới phóng ra từng đợt tinh hoa.
Giữa mùa đông, cây cỏ khô trên núi lần nữa đâm chồi nảy lộc, động vật ngủ đông lần nữa mở mắt.
Cây cối ra sức mọc lên, động vật có tri giác lặng lẽ tới gần hai người…
Trong lúc hai người động tình, giữa cơ thể Truyền Sơn và Canh Nhị đã hình thành từng nhịp cầu vô hình, linh khí tiết ra đều lưu chuyển trong cơ thể, hỗ trợ lẫn nhau.
Giờ họ không cần dồn hết tâm trí để song tu nữa, mỗi khi động tình, thần thể của họ đều tự giao hòa với nhau.
Cho tới bây giờ Truyền Sơn cũng không nhận thấy, phương pháp tu luyện của hắn thực ra cực giống Canh Nhị, hai người đều không tu ra được Nguyên Anh, nhưng tinh thần thể cũng bắt đầu tu luyện ngay từ đầu với thân thể, hiện giờ còn có thể để tinh thần thể của bản thân giao lưu giữa thức hải đôi bên.
Truyền Sơn không nhận ra, Canh Nhị cũng không nghĩ việc này quan trọng, mãi đến sau này khi Truyền Sơn phát hiện tiến độ tu luyện của bản thân đúng là chậm hơn rất nhiều so với các tu giả khác thì tu vi đã có thể vượt cấp khiêu chiến, mới biết được thì ra người ta luyện ra Kim đan rồi lại luyện Nguyên Anh, còn hắn ngay từ đầu đã tu luyện cả tinh thần thể và thân thể, tinh thần thể này thực ra chính là Nguyên Anh của tu giả.
Truyền Sơn và Canh Nhị ở bên ngoài đúng 10 ngày.
Trong lúc đó, Canh Nhị đi về mấy lần giúp bốn vị lão nhân La gia điều trị thân thể, nhưng không để người ngoài nhà họ La nhìn thấy.
Cùng lúc đó, Truyền Sơn chạy tới huyện nha, mất một món tiền hối lộ mua khoảnh đất trung tâm Đông Sơn, có diện tích hai mươi dặm.
Do khoảnh đất ấy vô cùng cằn cỗi, ngay cả người ở cũng không có, quan viên địa phương cũng không coi trọng, nghe Truyền Sơn nói là để thu xếp cho tộc nhân chạy nạn, mà hối lộ Truyền Sơn đút cũng nhiều nên đã vung bút, bán mảnh đất ấy cho Truyền Sơn.
Truyền Sơn còn mượn danh nghĩa một lý trưởng, chế tạo ra 500 hộ tịch hữu danh vô thực, đồng ý nộp thuế hằng năm theo số người, cũng báo số nhân khẩu tăng mỗi năm cho quan phủ. Như vậy, hắn liền có quyền thu xếp không cần giấy chứng nhận, cũng chính là dân chạy nạn không có thân phận hợp pháp, đến lúc đó chỉ cần kiếm một cái danh nghĩa thân thích tìm nơi nương tựa là được.
Quan phủ địa phương thấy không những bán được đất với giá tốt, sau này còn có thể thu được thuế thân liền vui vẻ đồng ý, nói có thể miễn trừ thuế thân cho dân chạy nạn trong ba năm, còn hứa hẹn nếu họ khai khẩn ruộng nương, chỉ cần nộp đủ thuế đất, có thể báo lên quan phủ mua đứt ruộng đồng ấy, sau đó đúng hạn nộp thuế là được.
Truyền Sơn rất vui vì quan viên quản lý mảnh đất này là một kẻ tham lam, lười biếng, lại hồ đồ, mặc dù có quan lão gia như vậy, dân thuộc quản lý của hắn sẽ khổ một chút, nhưng đối với Truyền Hải cần âm thầm phát triển thì đúng là một vị quan không thể ‘tốt’ hơn được.
Có lẽ Hồ Dư cũng không ngờ Truyền Sơn La gia còn sống, hắn chỉ nhớ bảo thủ hạ ra lệnh bắt những thành viên khác trong La gia, nhưng đã quên không tính cái tên Truyền Sơn vào đó.
Cho nên Truyền Sơn liền nhân sơ hở này, trở thành đại địa chủ hợp pháp của một mảnh đất có diện tích 20 dặm.
Ngay lúc Truyền Sơn bận rộn với địa bàn mới, tên thương nhân muốn mua quặng sắt kia đã tới lại đi, lúc đi còn lén gặp La Lại Tử một lần.
Ngày hôm sau thương nhân kia đi, La Truyền Vịnh và chồng Vương Tùng Lâm mang chú em Vương Hạ Thu trở về.
Khi trở về, đoàn người còn đang vui vẻ vì bán được hết vải với giá cao, chưa tới cổng đồn, Truyền Vịnh đã nghe tin đại ca mình về, kết quả kích động quá mà đổ bệnh.
Lang trung thảo dược trong đồn đều qua bắt mạch cho Truyền Vịnh, thông báo tin tốt Truyền Vịnh đã mang thai được một tháng.
Người La gia và Vương Tùng Lâm còn chưa kịp vui vẻ, lại nghe lang trung nói do Truyền Vịnh vẫn bận rộn không nghỉ ngơi tốt nên hài tử này có khả năng không giữ được.
Đáng thương cho Vương Tùng Lâm bị tin tức lên voi xuống chó này kích thích, chưa kịp cười đã phải khóc.
So với lo lắng và phiền não của hai huynh đệ Vương Tùng Lâm, thái độ của người nhà họ La rất thoải mái. Nếu không phải Vương Tùng Lâm hiểu La gia, còn tưởng vợ mình bị nhà mẹ đẻ ghét nữa.
Sau đó Vương Tùng Lâm mới biết được từ miệng bà La, La gia đại lang không những đã về, hắn còn mang theo một vị tiểu thần y, bệnh trúng gió của ông La và cái chân gãy của bà Công Tôn đều do y chữa lành.
Vương Tùng Lâm biết bệnh tình lão nhân La gia, nghe nói vị tiểu thần tiên kia lại có thể cứu ông La đang chờ chết về, không khỏi cũng dâng lên vài phần hy vọng. Đây là hài tử đầu tiên của hắn và vợ, nếu có thể giữ được, tự nhiên là tốt nhất.
Sau đó Canh Nhị về, quả nhiên liền chữa được cho La tiểu muội, bảo vệ cháu ngoại trai tương lai của y, mặt khác còn đưa cho nàng và huynh đệ Vương gia mỗi người một bùa ngọc hộ thân.
Vì thế, Vương Tùng Lâm đã coi Canh Nhị là ân nhân trong cuộc đời này.
Ngoại trừ chuyện trên đây, trong 10 ngày ấy, Đồn Ma Sơn còn xảy ra một vài chuyên to to nhỏ nhỏ, trong đó, gây chú ý nhất chính là vấn đề La gia đại lang đã xử lý các vật tư mang về này ra sao.
Vốn dân thôn La gia da mặt dày, không ít người đều coi vật tư Truyền Sơn mang về thành của riêng, ngày ngày tới làm ầm ĩ, buộc Truyền Hải, bảo Truyền Hải chia đồ cho mình.
Truyền Hải sao có khả năng đồng ý loại yêu cầu gần như khốn nạn như thế? Thế là từ chối hết.
Được, ngươi không đồng ý chứ gì? Ngươi không đồng ý ta liền tự lấy. Người thôn La gia kể từ khi rời quê, đã không còn khách sáo gì với người La gia, ngày bị từ chối, đêm liền đi trộm.
Sau khi tổn thất một vài con gia cầm, Truyền Hải chỉ có thể sai người ngày ngày trông coi những vật tư này.
Thế nhưng cứ vậy mãi cũng không phải cách hay, ngoại trừ người dân La gia thôn, các cư dân khác của đồn Ma Sơn cũng có nhiều người dòm ngó những vật tư này. Tục ngữ nói rất hay: không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Câu này dùng ở đây có lẽ không thỏa đáng lắm, nhưng rất chính xác với hiện trạng này.
Truyền Hải tìm Vương Tùng Lâm, Vạn Tư Triết, Dương Thần, Thạch Cửu Đỉnh, đóng cửa lại thương lượng việc này.
Năm người bàn gần 1 ngày, đầu tiên xác định vật tư chắc chắn không thể cho không, bằng không sẽ nuôi dưỡng tính trơ lỳ cho người dân chạy nạn, chuyện tốt liền trở thành chuyện xấu, sau này họ là người đứng đầu cũng khó làm.
Thứ hai, xác định rõ chế độ thưởng phạt cho người dân trong đồn, cũng bảo mọi người tuyên truyền toàn đồn.
Cuối cùng, chính là dùng những vật tư này theo kế hoạch.
Nhưng kế hoạch ra sao, năm người vì thế mà vắt óc suy nghĩ.
Trong đầu Truyền Hải có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng hoàn cảnh phụ cận làm hắn vẫn không hạ quyết tâm được. Kể từ sau khi đặt chân tại đây, hắn phái người, cũng tự mình đi hết một vòng xung quanh đây, muốn tìm ra một nơi thích hợp cho người và gia súc ở lại hơn.
Nhưng đi hết 800 dặm quanh đây, nơi hơi tốt một chút thì đã có người ở, nơi muốn chiếm làm địa bàn thì không thích hợp cho nhiều người đóng quân.
Hơn nữa, hắn cũng không nỡ bỏ quặng sắt và cây gai dầu ở đây.
Ngay lúc Truyền Hải rầu rĩ, Truyền Sơn đã trở về.
“Ca, ngươi muốn mang ta đi xem cái gì?” Truyền Hải đang rung đùi đắc ý học hành vào sáng sớm thì ca hắn nhấc hắn chạy đi.
“Ngươi nhìn rồi sẽ biết.” Truyền Sơn mang theo đệ đệ ẩn mình lên thoi bay.
Thoi bay ‘vù’ một cái bay giữa không trung.
Truyền Hải sợ kêu oai oái.
Truyền Sơn cười ha ha.
Truyền Hải run lẩy bẩy hai chân, nắm chặt ca hắn không dám nhìn xuống dưới.
“Yên tâm, không rớt được đâu.”
“Ca ca ca… chúng ta là đang bay lên?” Lần đầu phát hiện mình sợ độ cao, Truyền Hải răng va cầm cập. Đừng nói là hắn, đổi lại là bất kỳ ai khác, đột nhiên bay lên giữa không trung, dưới chân chỉ giẫm một thứ đồ kỳ dị to như ván cửa, không sợ hãi kêu lên mới là lạ.
“Đây là thoi bay, tự tay ca ngươi làm đấy, thế nào?” Huynh trưởng xấu bụng vui sướng vì dọa được đệ đệ.
Truyền Hải dần bình tĩnh lại, “Hửm? Không có gió, cũng không lạnh.”
“Thoi bay này tự có ***g chụp phòng hộ, còn có thể ẩn hình, chỉ cần đủ linh lực cung ứng thì không cần lo bị bên ngoài quấy rầy.”
“Ca, ngươi thật giỏi!” Truyền Hải rất bội phục, tuy biết đại ca đã không phải người thường, nhưng tự mình cảm nhận dù sao cũng khác.
“Ta mang ngươi bay một vòng, cho ngươi cảm nhận thử?”
“Được.” Truyền Hải cũng rất hưng phấn, nếu không có ca hắn, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội bay lên trời.
Truyền Sơn thả chậm tốc độ thoi bay, mang theo đệ đệ dạo quanh trên trời.
Truyền Hải níu chặt cánh tay ca hắn, hít thở mấy lần thật sâu, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống dưới.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Truyền Hải bỗng tái nhợt, che đầu, khổ sở kêu lên: “Ca, ta chóng mặt, còn muốn nôn nữa.”
Truyền Sơn cười phì một tiếng.
Thoi bay từ từ rơi xuống mặt đất.
Truyền Hải lật đật bị ca hắn tha xuống, đi tới bên một con sông.
Canh Nhị ló người ra khỏi nước, ghé vào một tảng đá nhìn hai huynh đệ.
“Tiểu Hải làm sao vậy?”
“Say thoi bay.”
“Hả?”
Truyền Sơn bắn chút nước lên mặt Truyền Hải.
Truyền Hải loạng choạng, đẩy ca hắn ra, tự nằm úp bên bờ sông rửa mặt cho tỉnh lại.
“Phù ───” Truyền Hải đặt mông ngồi xuống đất.
“Tỉnh táo chưa?”
“… Tốt nhiều rồi.” Truyền Hải từ từ khôi phục, quay đầu nhìn chung quanh một chút, “Đây là đâu?”
“Đông Sơn.” Canh Nhị đáp, đi ra từ trong nước.
Truyền Hải nhìn trên người y không dính giọt nước nào, cũng không thấy lạ, thần tiên mà.
“Chỗ nào của Đông Sơn?” Truyền Hải vỗ mông đứng lên.
“Cách Đông Sơn của đồn Ma Sơn 180 dặm.” Truyền Sơn đáp.
“Xời, ngươi lừa ta chứ gì, phụ cận 200 dặm quanh Đồn Ma Sơn có mấy ngọn núi nhỏ, nhưng ở đâu có nước sông?” Truyền Hải đã lâu chưa thấy nước sông, rất là sung sướng tản bộ bên bờ. Hắn có bùa gỗ đào Canh Nhị cho nên không cảm thấy lạnh.
“Trước đây không có.”
“Đương nhiên không có, xung quanh đây ta đã khảo sát kỹ rồi, có nước sông hay không ta lại không rõ chắc?” Bỗng nhiên, bước chân vừa nhấc lên của Truyền Hải ngừng lại. “Khoan đã!” Truyền Hải quát to một tiếng, xoay phắt người lại nhìn ca hắn, “Ngươi nói trước đây không có? Vậy bây giờ….?”
“Giờ thì có rồi.” Truyền Sơn nhìn đệ hắn cười.
Mắt Truyền Hải càng trừng to hơn, một lát mới thốt ra một câu: “Ca, ngươi đã làm gì?”
Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị.
Canh Nhị bảo Truyền Hải, “Ca ngươi không thể thấy các ngươi khổ, cũng biết ngươi cần một địa bàn, ở đây hoang vu không người, vừa vặn thích hợp cho ngươi mặc sức tung hoành. Nhưng bởi vì nơi này không thích hợp ở lại, ta và ca ngươi đã nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh nơi đây.”
Truyền Sơn nói tiếp: “Điều kiện môi trường đã cải tạo xong, quy hoạch thành trì cũng đã ổn, còn về phần tường thành, nhà cửa, dẫn nước các cơ sở kiến trúc khác phải dựa vào chính bản thân ngươi. Có muốn nhìn kỹ thay đổi hoàn cảnh xung quanh đây không.
Truyền Hải ngây ngốc gật đầu.
Truyền Sơn và Canh Nhị mang theo Truyền Hải cũng không bay lên trời, chỉ đi bộ, vừa đi vừa nói cho hắn chỗ nào có gì thay đổi.
“Ta và Nhị ca ngươi chia nhau dẫn một mạch nước ngầm từ vùng gần sông ngoài bên núi phía Tây và vùng sông nội bên Đông Sơn lại đây. Chỗ rộng nhất của sông ngoài là 20 trượng, sâu một trượng rưỡi, dài chừng 200 dặm; chỗ rộng nhất của sông trong là 15 trượng, hẹp nhất 10 trượng, sâu 1 trượng, đào từ ven thành, dài chừng 70 dặm.”
Truyền Hải nhìn sông trong, lại trông ra sông ngoài, sững sờ nói không nên lời, không biết là vui mừng hay sửng sốt.
Nơi này thực sự đã thay đổi!
Nếu không phải ca hắn bảo, hắn còn tưởng đây là một vùng sông nước trù phú nào đó ở Giang Nam.
Ngươi nhìn Đông Sơn kia, vốn là một ngọn núi nhỏ hoang vắng, tàn lụi, nay đã hiện ra vài phần thanh tú và khí thế, không những trên núi xuất hiện sắc xanh đại biểu cho sự sống, mà những cây cối sống dở chết dở cũng bắt đầu he hé sức sống sôi động, đến ngay cả tảng đá vốn chẳng có gì đáng chú ý giờ trông cũng ra dáng ra hình.
Cũng không biết ca hắn và tiểu thần tiên đã làm gì phía sau núi, giờ còn xuất hiện cả vách núi vách đá, phối với sông trong dưới núi, liền tạo thành một nơi hiểm yếu bảo vệ thành.
“Đông Sơn có thể làm thành trong thành, ba mặt chân núi tới vùng sông trong có thể làm thành trong. Giữa sông trong sông ngoài cách nhau 50 dặm, sông ngoài có thể dùng để tưới tiêu, sông trong có thể dùng để cho người dân sinh sống, trong thành và trên núi ta cũng đào cho ngươi hơn 10 cái giếng sâu, chỉ cần mạch đất không đổi, dù thời tiết có khô hạn cũng không sợ nước giếng nơi này cạn.”
Truyền Hải bất tri bất giác nắm chặt hai tay, theo hai người đi lên Đông Sơn.
Truyền Sơn xoay người chỉ vào hai con sông, nói: “Đồng ruộng giữa sông trong và ngoài qua tay Nhị ca ngươi, có thể đảm bảo cho ngươi thu hoạch ba mươi năm, sau ba mươi năm còn phải xem chủ thành nơi đây dùng cách nào để tăng độ phì nhiêu cho đất, chăm sóc tốt, tự nhiên vẫn sẽ màu mỡ thôi.”
Trong ***g ngực Truyền Hải có cái gì đó cuồn cuộn, có gì đó đang bành trướng.
“Nơi đây cách Đồn Ma Sơn không xa, vì sao mấy ngày nay vẫn không có ai phát hiện sự thay đổi ở nơi đây?” Hắn cố gắng bình tĩnh gợi vấn đề.
“Thủ thuật che mắt. Nhị ca ngươi dùng trận pháp ẩn dấu tất cả.”
“Đến gần cũng không thể phát hiện sao?” Truyền Hải hỏi.
“Trước khi chưa trừ bỏ trận pháp, người thường vĩnh viễn không đi vào được, họ sẽ phát hiện dù họ có đi như thế nào chăng nữa cũng không thể đến được Đông Sơn và Tây Sơn, chỉ có thể quay đầu lại.”
“Tương tự như hiện tượng quỷ chắn tường?”
“Phải.”
Truyền Hải gật đầu qua quýt, tâm tình hắn vẫn còn loạn.
“Tuy Tây Sơn thấp hơn Đông Sơn, nhưng để phòng ngừa sau này có người chiếm vị trí có lợi là Tây Sơn này, chúng ta đã sửa đổi chất đất của Tây Sơn một chút, sau này ngươi làm thành gạch, ngói, đồ sứ nung đúc các kiểu có thể đi Tây Sơn lấy đất, núi ấy không lớn, nhưng cũng đủ dùng cho ngươi xây thành.”
Ba người chậm rãi trèo lên đỉnh núi Đông Sơn. Truyền Sơn cho đệ hắn thời gian tiêu hóa hết các kiểu chấn động mà hắn gây ra.
Truyền Hải thấy một loạt các căn nhà gạch vuông trên đỉnh núi, trông rất đột ngột, rất quái dị.
“Đây là nơi cả nhà chúng ta ở sau này.” Truyền Sơn nói.
Truyền Hải kỳ lạ nhìn ca hắn, với bản lĩnh dẫn nước tạo đất của ca hắn và thần tiên tẩu tử, xây một căn nhà ra dáng ra hình rất khó sao?”
“Ngươi ngốc à? Đến lúc để toàn dân chạy nạn của đồn Ma Sơn tới đây xây thành, để họ thấy nơi đây đã có một căn nhà tốt, họ sẽ nghĩ sao?” Truyền Sơn nhìn thấu suy nghĩ của đệ hắn.
“Đã làm ra hai con sông và nhiều giếng sâu như vậy, thêm căn nhà có là gì?” Truyền Hải khó hiểu.
Truyền Sơn thở dài, hiện giờ hắn hơi lo đệ hắn có thể đối phó được lão tặc Hồ Dư hay không.
“Ca?”
“Nước sông và giếng tất cả mọi người đều có thể sử dụng, còn nhà cửa thì sao? Hoàn cảnh nơi đây thay đổi, ngươi có thể nói là trời giáng phúc lành, có thần tiên báo mộng cho ngươi, hoặc nói ngươi là người phúc lớn đức cao nên thần tiên tới giúp ngươi một tay.”
“… Thần tiên vì sao phải giúp ta?” Giọng Truyền Hải run run.
Truyền Sơn thờ ơ nói, “Có lẽ là vì sự nghiệp hộ rồng?”
Truyền Hải yên lặng nhìn ca hắn, không nói lời nào, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Canh Nhị thấy Truyền Hải cứng người, đi tới bên cạnh hắn, khẽ chọc hắn một cái.
Truyền Hải cả người run lên, quay đầu nhìn Canh Nhị.
“Ta thấy ngươi có thể thành.”
Chỉ sáu chữ vô cùng đơn giản, làm La Truyền Hải sống lại.
Tiểu tử này không chỉ sống lại, hắn còn đắc ý nữa.
Sau khi chắp hai tay đi vài vòng trên đỉnh núi, cuối cùng hắn đi tới đứng trước mặt ca hắn, ngẩng đầu nói: “Thực ra ta chính là mệnh hoàng đế đi?”
Truyền Sơn ngứa tay, rất muốn tát cho đệ hắn một phát ngã vào trong hào nước dưới chân núi.
Canh Nhị là kẻ ngu ngơ, còn tỉ mỉ quan sát Truyền Hải một vòng, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Ta cảm thấy ngươi chính là mệnh hoàng đế.”
Truyền Hải phấn khởi, lửng lơ. Nghe chưa! Ngay cả thần tiên tẩu tử cũng nói hắn chính là mệnh hoàng đế!
Thảo nào ca hắn tu tiên, đây là ông trời không muốn rồng đánh nhau nha. Một người thành tiên, một người làm hoàng đế, tốt biết bao?
Truyền Sơn vẫn nhịn không được vỗ phát vào đầu thằng em.
“Ngươi tưởng hoàng đế dễ làm vậy sao? Ta và Canh Nhị cũng không phải lúc nào cũng giúp ngươi được. Ngược lại, do quy tắc thiên địa hạn chế, chúng ta cũng không nhúng tay quá nhiều vào chuyện phàm tục. Thay đổi hoàn cảnh nơi này, coi như tạo phúc cho toàn bộ sinh linh nơi đây, cũng không xung đột với quy tắc thiên địa.”
“Ca, ngươi không thể tạt gáo nước lạnh vào lúc ta vừa dự định làm hoàng đế như thế được.” Truyền Hải bi thương nói.
Truyền Sơn đạp hắn, “Hoàng đế khai quốc Hi triều của chúng ta ngay cả thành trì để an phận cũng không có, đó chính là con đường vừa đi, vừa đánh, vừa cướp mới thành hoàng đế được. Điều kiện hiện giờ của ngươi khá hơn hắn nhiều rồi.”
“Nhưng hiện tại loạn hơn, cũng phức tạp hơn khi tiền triều diệt vong ấy nhiều lắm. Những năm cuối tiền triều đó là khắp thiên hạ đều rối loạn, khắp nơi đều có loạn dân vùng lên khởi nghĩa. Hoàng đế khai quốc còn chưa tới kinh thành, các quan viên to nhỏ trong kinh đã chạy trốn gần hết. Hiện ở kinh thành có tặc tướng Hồ Dư cầm giữ, cả Hi triều loạn nhưng chưa hẳn đã loạn. Bên ngoài lại có Lãng quốc rình đất đai triều ta, vả lại Lãng quốc đã công chiếm 10 tòa thành trì rồi.”
Truyền Hải thở dài, “Ca, chúng ta muốn phát động đấu tranh, còn cần đại nghĩa và lòng dân, có những thứ ấy, cũng không phải một hai năm là thành sự được. Nếu Hồ Dư cấu kết với Lãng quốc, bên bị diệt trước sẽ là chúng ta. Đừng quên, đệ ngươi còn đang mang danh thông đồng với địch đấy.”
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tạo tòa thành này cho ngươi?” Truyền Sơn cười nhạt.
Truyền Hải bình tĩnh suy tư chốc lát, trong lòng khẽ động, giương mắt nhìn ca hắn, “Ngươi bảo ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi thời cơ?”
“Ừm, vẫn không ngốc quá…” Ý Truyền Hải chỉ thay đổi môi trường nơi đây.
“Yên tâm, ta sẽ lo liệu thỏa đáng cho ngươi.”
“Không cần thần tiên nói?”
“Thời cơ còn chưa tới. Chờ đã, có lẽ chúng ta có thể như vầy như vầy…”
Hai huynh đệ tiến đến nhỏ to với nhau, nói từ cách làm sao để tiết lộ nơi này, nói mãi đến việc xây thành rồi kế hoạch năm năm tương lai sau đó.
Bởi vì kiêng kỵ câu nói ‘Tú tài tạo phản, mười năm không thành’, Truyền Hải hạ quyết tâm phải tìm được thời cơ trong vòng năm năm. Có đôi khi thời gian dài quá, rất dễ mài mòn hùng tâm tráng trí.
Canh Nhị ở một bên nhìn hai người âm mưu quỷ kế đầy mình, thầm nghĩ, câu nói ‘Không phải người một nhà không tiến vào cửa nhà được’ chỉ có chuẩn.
Nhìn họ có vẻ không nói xong ngay được, Canh Nhị quyết định vào nhà ăn cơm trưa trước.
Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn Canh Nhị đi vào nhà, kéo đệ đệ một cái, “Đi, mang ngươi đi xem thử căn nhà ngươi sẽ ở trong mấy năm tới.”
“Nhà gạch vuông có gì mà xem.” Truyền Hải tỏ vẻ không hứng thú, hắn dự định chờ xây thành xong, hắn sẽ xây lại căn nhà gạch vuông này.
Truyền Sơn quay đầu lại dùng biểu cảm nhìn thằng ngố để nhìn đệ đệ hắn.
Truyền Hải nhướn mày.
Truyền Sơn chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ ca ngươi giống thánh nhân?”
Truyền Hải quyết đoán lắc đầu.
“Ca ngươi không phải thánh nhân sao lại mất sức tạo phúc cho sinh linh một phương, lại quên để người nhà mình hưởng phúc?”
“… Ca, sao ngươi không nói sớm!” Truyền Hải sáng mắt lên, đẩy ca hắn một cái, bước như chạy về phía nhà gạch vuông.
Ăn xong cơm trưa hôm ấy, Truyền Sơn lại lén đưa đệ đệ về.
Truyền Hải nhìn như bình tĩnh ở Đồn Ma Sơn đợi ba ngày.
Ngày đầu tiên, như bình thường.
Ngày thứ hai, Truyền Hải trước mặt Vạn Tư Triết muốn nói lại thôi.
Ngày thứ ba, đáy mắt Truyền Hải biến thành màu đen, viền mắt tái xanh, thoạt nhìn rất tiều tụy. Vạn Tư Triết chủ động hỏi, Truyền Hải há mồm muốn nói rồi lại ngậm lại.
Sự thay đổi của Truyền Hải trong ba ngày này, Đồn Ma Sơn có rất nhiều người đều biết. Người nhà họ La càng lo lắng không ngớt.
Vương Tùng Lâm là muội phu, buổi tối chạy tới La gia ngồi một lát, còn lôi Truyền Hải ra ngoài tản bộ. Nhưng Truyền Hải vẫn vừa đau khổ vừa phiền chán, nhưng vẫn không chịu nói ra bản thân đang lo lắng điều gì.
Sáng ngày thứ tư, Truyền Hải bị các phó thủ lĩnh liên quan do Vương Tùng Lâm dẫn đầu cản lại.
“Thủ lĩnh, rốt cuộc ngươi đang rầu cái gì?” Thạch Cửu Đỉnh là người đầu tiên mở miệng hỏi.
Truyền Hải nhìn cánh cửa ra vào đóng chặt, hiện ở chỗ này ngoại trừ hắn và bốn vị phó thủ lĩnh ra thì cũng chỉ có Bạch Thái Bang.
“Ta có nói các ngươi cũng không tin.”
“Ngươi không nói sao biết chúng ta không tin?” Thạch Cửu Đỉnh kêu.
Truyền Hải nhắm mắt, lắc đầu, thở dài.
“Thủ lĩnh, ngươi cứ nói thử đi, ở đây cũng không có người ngoài.” Vạn Tư Triết mở miệng.
Truyền Hải trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc Thạch Cửu Đỉnh không thể nhịn nổi nữa định hỏi tiếp lần nữa thì hắn nói: “Những lời ta sắp nói có lẽ các ngươi sẽ không tin, nói thật ra, ngay cả chính ta cũng không tin lắm. Nhưng ta nghĩ nên nói ra cho mọi người nghe thử, bởi vì nếu là thật, điều này rất có khả năng sẽ liên quan tới rất nhiều mạng người của Đồn Ma Sơn ta!”
Mọi người rùng mình.
La Truyền Hải chắp tay dạo vài bước trong phòng, như đang xét xem phải nói ra như thế nào.
Cuối cùng, “Trong khoảng thời gian này, ba ngày liền ta đã mơ cùng một giấc mơ.”
“Mơ gì?” Mọi người hiếu kỳ.
“Ta mơ…” Truyền Hải do dự nhìn mọi người.
“Thủ lĩnh, ngài cứ nói đi!” Thạch Cửu Đỉnh sốt ruột kêu lên.
“Aizz! Ta nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, nhưng ta nhớ rất rõ có một vị… tiên nhân đầu rồng thân người.”
“A!” Thạch Cửu Đỉnh kêu lên sợ hãi.
Vạn Tư Triết như suy nghĩ gì đó, Dương Thần nhìn Vương Tùng Lâm, Vương Tùng Lâm chăm chú nhìn Truyền Hải.
Một câu khó nói nhất đã thốt ra, tiếp theo liền dễ dàng hơn. Truyền Hải ho khan một tiếng, hắng giọng nói hết tất cả.
“Trong mơ, vị tiên nhân đầu rồng mình người đứng trên bầu trời đồn Ma Sơn, tay chỉ phía Đông, nói với ta tám chữ: động đất, nước lên, xây thành, cứu dân.”
“Xi!” Tất cả mọi người ở đây đều thót mình.
Giấc mơ này có ý gì?
Tám chữ này có ý gì?!
Truyền Hải nhìn hết một vòng bốn người, lo sầu nói: “Sáng nay dậy mí mắt ta đã giần giật liên tục, ca ta mang về những súc vật và gia cầm này, ta đi xem, cả đám cũng đều rối loạn không yên.”
Bạch Thái Bang rót nước cho mọi người.
Bốn người không ai uống trà, cả đám đều nghiêm túc chăm chú.
“Ta nói…”
Mọi người cùng nhìn về phía Bạch Thái Bang.
Bạch Thái Bang mỉm cười, xách ấm trà nói: “Nếu thủ lĩnh đã nằm mơ thấy Long thần nói với hắn có động đất, mặc kệ thiệt hay giả, các vị đại ca cứ bảo mọi người chú ý là được.”
Đám người Vương Tùng Lâm bừng tỉnh, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có phải sự thật không, chờ vài ngày nữa chẳng phải sẽ biết? Với lại có thể biết được tin tức động đất sớm dù sao cũng tốt hơn.
Bạch Thái Bang thấy một lời của mình thức tỉnh mọi người, đắc ý nói thêm câu nữa: “Nếu qua vài ngày nữa, đất vẫn không động thì giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Nếu đất thực sự động, chứng tỏ vị Long thần kia chắc chắn đang phù hộ thủ lĩnh và chúng ta.”
Truyền Hải quả thực muốn phát cho Bạch Thái Bang trăm lượng bạc! Trước đó, hắn cũng chưa nói gì với Bạch Thái Bang, thế mà tiểu tử này phát huy bản sắc giỏi ghê.
Bất kể thế nào, bốn vị phó thủ lĩnh đều mang thái độ nửa tin nửa ngờ, truyền tin tức động đất có khả năng xảy ra ra ngoài.
Người dân Đồn Ma Sơn bắt đầu khẩn trương và hỗn loạn chuẩn bị.
Người thì gia cố nhà cửa, người thì buộc chặt súc vật gia cầm, có người còn chuẩn bị lương khô và hành lý. Buổi tối mọi người đều mặc quần áo đi giày đi ngủ, cầm bao hành lý chứa đầy vật phẩm quan trọng trong tay.
Đêm hôm ấy không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng người dân Đồn Ma Sơn càng khẩn trương hơn, bởi cái giếng duy nhất của cả đồn trú chỗ họ, nước cạn sạch.
Vào buổi tối thứ năm Truyền Hải trở về, kể cả đồn Ma Sơn, trong vòng 400 dặm quanh đó đều cảm thấy một cơn động đất mạnh.
Người của đồn Ma Sơn cảm thấy rõ nhất, chấn động kịch liệt ấy làm tất cả mọi người sợ choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng kỳ diệu là, động đất chấn động rung nhà rung cửa ghê gớm như vậy, nhưng Đồn Ma Sơn chỉ sụp mất mấy căn nhà gạch vuông.
La Lại Tử gào thét chạy ra khỏi nhà, nhà hắn bị sụp, suýt thì đè chết hắn, nếu không phải có chuẩn bị trước, có khả năng hắn đã không thiết mặc quần áo đi giày tất mà chạy ra ngoài luôn rồi.
Nhà La Phát Tài cũng sụp một nửa, nhưng mọi người không hề hấn gì.
Nhà La Đại Cường sụp mất nóc, chỉ đập bể kháng, làm cả nhà La Đại Cường có ba hồn thì mất đi hai.
Ngoại trừ ba nhà này, nhà La Đại Phúc, nhà Bạch Thái Bang, nhà của Vạn Tư Triết và Vương Tùng Lâm không xảy ra vấn đề gì.
Còn nhà của những người khác thì cũng có cái tróc mảng đất tường, có nhà rớt cỏ tranh, nhưng không có nguy hại gì lớn.
Một cơn động đất, làm người Đồn Ma Sơn khóc than ngựa dê kêu thét, gia cầm cũng đệm nhạc theo.
Truyền Hải và những những người phụ trách đi từng nhà gọi người, tập trung mọi người lại trước khoảng đất trống trước nhà, đợi động đất trôi qua.
Truyền Hải vừa thầm mắng to ca ca hắn mưu ma chước quỷ, vừa cố gắng an ủi dân chạy nạn.
Động đất ngừng, dân chạy nạn cũng không dám về ngủ, đều tập trung trước nhà lớn không đi. Có người lớn gan, còn dám vào nhà ôm chăn bông ra sưởi ấm, có những người cứ lẳng lặng ngồi đông lạnh trong gió.
Truyền Hải nhìn mấy nhà xui xẻo nhất, bỗng cảm thấy ý kiến động đất này của ca hắn thật là hay!
Người La gia chen đến trước mặt Truyền Hải, bởi được Truyền Hải dặn, họ cũng không bị dọa lắm. Chỉ là mẹ La tiếc rẻ những cái bát đĩa đẹp đẽ ấy.
Ông La nhỏ giọng hỏi thằng cháu út, “Tiểu thần tiên nói chỉ có trận động đất này?”
Truyền Hải gật đầu.
Ông La truyền lại lời nói, người nhà họ La yên tâm.
Ông La lại nhỏ giọng hỏi: “Ca ca ngươi và tiểu thần tiên lúc nào về?”
“Họ nói qua hai ngày nữa sẽ đến đón nhà mình.”
“Đón?”
“Ông, ông đừng hỏi nữa, chi tiết câu chuyện đợi con về rồi báo cho ngài?”
Ông La thấy hiện tại đúng là không phải lúc nói chuyện, tỏ vẻ tạm thời buông tha thằng cháu út. Kể từ sau mấy lần được Canh Nhị trị liệu, vị lão nhân này quả là tinh lực dư thừa tới mức cái gì cũng muốn quan tâm, cũng muốn hỏi một câu.
Bởi vậy Truyền Hải dứt khoát giao toàn bộ những vật tư ca hắn mang về cho ông nội trông giữ.
Ông nội và ông ngoại hắn hai người trông giữ rất vui, ngày ngày đều phải lượn hơn 10 vòng trước mặt những vật tư ấy, nhiều lần căn dặn các tiểu tử trông coi phải mở to hai mắt, vểnh tai, thậm chí lúc tối ngủ cũng phải chia nhau đi xem hai lần.
Truyền Hải thở phào, trời còn chưa sáng, còn không biết có bao nhiêu việc đang đợi hắn.
Trời sáng rồi, không cần đám Truyền Hải khuyên, mọi người vừa lạnh vừa đói liền tự tản ra, ai về nhà nấy.
Truyền Hải mặc kệ đám người La Lại Tử kêu la đòi sửa nhà cho họ trước, gọi bốn vị phó thủ lĩnh, cũng là các thủ hạ tâm phúc của hắn vào nhà lớn.
Bạch Thái Bang tự giác ở ngoài trông coi, không cho ai tới gần.
Bốn người trong phòng nhìn Truyền Hải, nét mặt rất đặc sắc.
Truyền Hải ra vẻ áp lực rất nặng, nói: “… Trước tối hôm qua, ta vẫn tưởng giấc mơ ấy chỉ là một giấc mộng hoang đường thôi. Nhưng tối qua…”
“Thực sự đã động đất rồi.” Vạn Tư Triết cúi đầu nói.
Vương Tùng Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào Truyền Hải như cũ.
Thạch Cửu Đỉnh vừa ngạc nhiên nghi ngờ vừa… hưng phấn?
Dương Thần cúi đầu nhìn bàn tay mình.
“Ta không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng ‘động đất’ mà tiên nhân trong mộng nói đã trở thành hiện thực, ta rất muốn xem ‘nước lên’ sau đó có phải sự thực không.” Nói đến đây, Truyền Hải cười khổ, “Các ngươi biết đấy, nước đối với toàn bộ đồn Ma Sơn chúng ta quan trọng cỡ nào. Nếu như… dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng muốn đi tìm thử.”
“Đi đâu tìm đây? Ta đi cùng ngươi!” Thạch Cửu Đỉnh kích động đứng lên.
Phía Đông. Bốn người khác gần như đều thầm nói vậy.
Năm người không thể cùng đi tìm nước được, đúng lúc đang nhiều việc, không ai có thể đi nổi.
Cuối cùng, Truyền Hải quyết định phái mấy người dân chạy nạn đi về phía đông thử xem.
Vạn Tư Triết nhíu mày.
Đây là cách làm chính xác nhất khi không biết cảnh trong mơ là thật hay giả.
Ngoại trừ Thạch Cửu Đỉnh, ba người Vương, Vạn, Dương đều cảm thấy hoài nghi về lời kể Long thần trong mộng nói của Truyền Hải.
Tuy động đất là thật, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp thì sao? Có lẽ Truyền Hải đã phát hiện ra một vài dấu hiệu, sau đó biên ra giấc mộng này?
Còn về phần vì sao hắn phải biên ra một giấc mộng như thế… Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc.
Vậy thì phía Đông có nước hay không chính là điểm mấu chốt, có lẽ họ cũng sẽ căn cứ vào điểm ấy để chọn lựa xem có nên tiếp tục đi theo La Truyền Hải hay không.
Mà tình huống hiện tại là, tất cả mọi người đều biết từ đồn Ma Sơn đi 800 dặm về phía Đông đều không có chút nước nào!
HẾT 10
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc