Khiêu Khích Bên Người
Chương 36
Loại tâm trạng lo lắng này một khi đã có thì sẽ giống như vô pháp ức chế mà tràn lan.
Sở Hàm cũng biết mấy chuyện rủi ro gì đấy xác suất xảy ra không phải là lớn, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy sốt ruột. Cuối cùng thực sự đứng ngồi không yên, Sở Hàm ngay cả chào hỏi Ngải Chủ Lực một câu cũng không có đã trực tiếp rời đi trước.
Trên đường đi vẫn không ngừng gọi về nhà.
Về đến nhà, vừa mới mở cửa y liền dương cao giọng gọi tên Trâu Nhạc.
Thế nhưng trong nhà vắng lặng, Trâu Nhạc không ở nhà.
Mở đèn rồi gọi di động cho Trâu Nhạc, điện thoại vừa thông lại chợt nghe được tiếng chuông quen thuộc ở trong thư phòng. Sở Hàm nhíu mày đến thư phòng nhìn thử, phát hiện Trâu Nhạc để điện thoại ở nhà.
“Mẹ nó, chuyện gì thế này?”
Lần đầu tiên gặp phải tình huống không tìm được người, Sở Hàm cứ đứng ở cửa thư phòng ngây người nửa ngày. Đến giờ y mới phát hiện ra, sự hiểu biết của y đối với Trâu Nhạc ít đến thương cảm.
Ngoại trừ một dãy số di động, một số điện thoại trong nhà, còn lại y hoàn toàn không biết Trâu Nhạc làm việc ở đâu, bình thường hay tới những chỗ nào.
Y cùng với hắn ở bên nhau, đa số chỉ giới hạn trong căn nhà này.
Thoạt nhìn thì thân thiết.
Nhưng lại chẳng thể coi là hiểu rõ về nhau.
Y nhớ lại mấy lần trước cùng Trâu Nhạc nói đến chuyện tư, đối phương đều mạc danh kỳ diệu nổi nóng.
Y không hỏi, là bởi vì cảm thấy không cần.
Quan hệ giữa hai người còn chưa tiến triển đến mức phải hiểu rõ về nhau như thế, biết hay không biết đều sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Thở dài một cái, Sở Hàm móc điếu thuốc ra hút, ngồi chưa ấm chỗ đã lại sốt ruột đứng lên. Y nhìn di động trong phòng, nhịn không được mà nhíu mày.
Kết quả, y còn chưa hút xong một điếu thuốc thì đã nghe được tiếng cửa mở.
Y nhìn về phía, Trâu Nhạc cũng vừa lúc đem cánh cửa đóng lại.
Quay đầu thấy y, nhướn nhướn mày.
Bất quá hắn cũng chưa nói gì, chỉ đem túi đồ vừa mua về cất vào tủ lạnh.
Ngược lại, Sở Hàm không nén được tức giận. “Anh đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo?”
Thái độ của Trâu Nhạc rất tự nhiên, hắn cất đồ xong, xoay người liếc Sở Hàm một cái. “Tôi xuống lầu mua bánh mì với bia, cần gì phải mang điện thoại?”
“Tôi gọi cho anh suốt hai tiếng đồng hồ, đi mua cái bánh mì cũng mất hai tiếng?”
Cái thái độ hung hăng này trước giờ Sở Hàm chưa từng có.
Trong tay y cầm theo điếu thuốc, tâm trạng vẫn chưa hồi phục lại, nhìn thái độ của Trâu Nhạc càng khiến y thêm cáu.
Trâu Nhạc cười một cái. “Sao cậu phải gọi cho tôi suốt hai tiếng?”
Hắn cười xong liền đến bên cạnh Sở Hàm, đối với biểu hiện tức giận của người trước mắt này hoàn toàn không thèm để tâm. “Nhớ tôi?”
Loại phản ứng này, rõ ràng chính là muốn nói cho Sở Hàm.
Hắn cố ý.
Không nghe điện thoại là cố ý, ngay từ đầu không vạch trần y nói láo cũng là cố ý.
Sở Hàm nhíu mi. “Trâu Nhạc, anh rốt cuộc muốn gì?”
Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao, cứ vòng tới vòng lui là có ý gì?
Y thật sự không hiểu nổi người này, mỗi lần đều phải lừa gạt vài vòng rồi mới lộ ra mục đích chân chính.
Vòng vo khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Trâu Nhạc bình tĩnh buông tay. “Tôi chẳng làm gì cả, căn bản không rõ ý cậu là thế nào”.
“Đừng giả ngu!”
Túm lấy cổ áo Trâu Nhạc, nhẫn nại của Sở Hàm đã đến cực hạn. “Anh biết hôm nay tôi không phải tăng ca, có chuyện thì anh nói rõ ràng, đừng làm mấy trò oai môn tà đạo. Ngải Chủ Lực gọi đi xem ca nhạc, tôi chính là đến góp vui, anh đã đáp ứng Ngải Chủ Lực là sẽ đi, hơn hai tiếng không thấy mặt cũng không nghe điện thoại là có ý gì?”
Nói xong những lời này, Sở Hàm lại cảm giác tựa hồ mục đích chủ yếu của mình là giải thích chứ không phải chất vấn.
Trâu Nhạc để mặc y kéo áo mình, chỉ nhướn nhướn mày. “Tôi chưa từng đồng ý với người bạn kia của cậu là tôi muốn đi, cậu ta hỏi tôi có hứng thú hay không, tôi chỉ đáp trả một chữ có mà thôi”.
Là đối phương tự cho mình thông minh, cho là hắn muốn đi.
Hắn nói xong lại cười cười. “Còn việc cậu lừa tôi công ty cậu tăng ca, cậu đã không muốn nói, tôi đây sẽ không hỏi nhiều”.
Hai người tốt xấu gì cũng đã ở chung nhiều ngày, có thể khiến y phí thời gian ở bên ngoài, nguyên nhân cũng chỉ có hai loại.
Nếu không phải vì công việc, thì chính là có trò vui.
Đó tuyệt đối không phải là chuyện mà Trâu Nhạc thích, trong lòng hắn rất rõ ràng. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không hỏi, chính là vì hắn muốn Sở Hàm tự mình nói.
Đối với chuyện của hắn, nếu Sở Hàm không hỏi, hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ.
Hai người nếu như muốn chân chính bắt đầu, chỉ dựa vào một mình hắn bức bách là vô dụng. Sở Hàm muốn kéo dài thời gian, hắn sẽ không cho y được như ý. Trong trò chơi này, hắn hy vọng Sở Hàm sẽ có tinh thần tự giác tập trung, nếu như chỉ là cầm con chuột tuỳ tiện điều khiển một chút, vĩnh viễn không chịu nhập vai, vậy chẳng phải tất cả những chuyện hắn làm trước giờ đều thành toi công.
Từ lúc tiếp xúc ban đầu đến giờ, Sở Hàm chưa hiểu rõ về hắn.
Cho nên, hiện tại hắn là đang từng bước làm cho đối phương rõ ràng, rốt cuộc Trâu Nhạc hắn là người như thế nào.
Đem áo của mình từ trong tay Sở Hàm kéo ra, biểu tình Trâu Nhạc lộ ra điểm nghiêm túc. “Sở Hàm, tôi tin tưởng những lời cậu nói với tôi, dù tôi biết rõ đó không phải là sự thật, nhưng chỉ cần cậu nguyện ý nói, tôi sẽ chấp nhận. Đây chính là thái độ của tôi đối với cậu”.
“Còn nếu như cậu muốn biết, chuyện gì tôi cũng có thể nói với cậu, thế nhưng tôi là muốn cậu tự hỏi”.
Trâu Nhạc nói xong nở nụ cười một chút, hắn cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, lặng lẽ đợi Sở Hàm mở miệng.
Đối phương bất động, hắn cũng không gấp gáp.
Thời gian cứ như thế lặng yên không tiếng động trôi qua, ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống gò má hai người, thỉnh thoảng có làn khói phả ra, chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Cuối cùng, Sở Hàm vò vò mái tóc đã hỗn độn, không cam lòng cắn răng ngồi xuống sofa. “Tôi muốn uống bia!”
Trâu Nhạc xoay người đi lấy cho y.
Mở sẵn lon bia để trước mặt Sở Hàm, người kia nhận lấy liền trực tiếp uống một ngụm lớn.
Sau đó y dùng tay lau khoé miệng, nhìn Trâu Nhạc. “Anh là người ở đâu?”
Đối phương mang theo ý cười rất sâu.
Hắn làm bộ ho khan một tiếng, sau đó mới nhã nhặn ngồi xuống, không phải ở bên cạnh Sở Hàm mà là ngồi tại một chiếc ghế khác, hai chân vắt chéo, không nhanh không chậm trả lời. “Bản địa”.
“Cha mẹ đều ở đây?”
“Ừ, đều ở đây”.
“Có anh chị em gì không?”
“…. Không có”.
Đây đúng là màn đối thoại quá quỷ dị.
Sở Hàm mang theo cáu kỉnh ép hỏi thông tin về Trâu Nhạc, từ gia đình, nơi ở đến học vấn, tình sử, thấy Trâu Nhạc trả lời lúc trước chỉ qua lại với ba người, Sở Hàm rõ ràng không tin.
Người hỏi lúc đầu còn có chút khó chịu, về sau lại thực sự chuyên tâm đi tìm hiểu.
Người trả lời từ đầu đến cuối đều rất phối hợp, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý khó gặp.
Mãi cho đến khi đem mười tám đời tổ tông nhà Trâu Nhạc ra hỏi xong, Sở Hàm rốt cuộc nhịn không được nôn ra một câu. “Nghe anh nói như thế, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sinh trưởng đều rất bình thường, không chịu kích thích gì cũng chưa từng gặp qua biến thái, sao tính cách lại vặn vẹo như vậy?”
Trâu Nhạc nhấp một hớp bia. “Trời sinh”.
“Tôi cũng đoán là thế!”
Tức giận nói tiếp một câu, Sở Hàm thở dài một hơi tựa vào sofa, ánh mắt vô thức đảo qua phía Trâu Nhạc, hơi nheo lại. “Thật ra, anh rốt cuộc thích tôi ở chỗ nào?”
Người đối diện giả vờ trầm tư một hồi, sau đó nhíu mày trả lời y. “Cái mặt nhìn cũng được”.
“Chỉ vì thế?”
“Ừ”.
Trâu Nhạc gật đầu xong mới bồi thêm một câu. “Còn có, khoá quần”.
Sở Hàm lại hối hận vì mình mồm miệng bép xép toàn đi hỏi những chuyện không nên hỏi.
Sở Hàm cũng biết mấy chuyện rủi ro gì đấy xác suất xảy ra không phải là lớn, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy sốt ruột. Cuối cùng thực sự đứng ngồi không yên, Sở Hàm ngay cả chào hỏi Ngải Chủ Lực một câu cũng không có đã trực tiếp rời đi trước.
Trên đường đi vẫn không ngừng gọi về nhà.
Về đến nhà, vừa mới mở cửa y liền dương cao giọng gọi tên Trâu Nhạc.
Thế nhưng trong nhà vắng lặng, Trâu Nhạc không ở nhà.
Mở đèn rồi gọi di động cho Trâu Nhạc, điện thoại vừa thông lại chợt nghe được tiếng chuông quen thuộc ở trong thư phòng. Sở Hàm nhíu mày đến thư phòng nhìn thử, phát hiện Trâu Nhạc để điện thoại ở nhà.
“Mẹ nó, chuyện gì thế này?”
Lần đầu tiên gặp phải tình huống không tìm được người, Sở Hàm cứ đứng ở cửa thư phòng ngây người nửa ngày. Đến giờ y mới phát hiện ra, sự hiểu biết của y đối với Trâu Nhạc ít đến thương cảm.
Ngoại trừ một dãy số di động, một số điện thoại trong nhà, còn lại y hoàn toàn không biết Trâu Nhạc làm việc ở đâu, bình thường hay tới những chỗ nào.
Y cùng với hắn ở bên nhau, đa số chỉ giới hạn trong căn nhà này.
Thoạt nhìn thì thân thiết.
Nhưng lại chẳng thể coi là hiểu rõ về nhau.
Y nhớ lại mấy lần trước cùng Trâu Nhạc nói đến chuyện tư, đối phương đều mạc danh kỳ diệu nổi nóng.
Y không hỏi, là bởi vì cảm thấy không cần.
Quan hệ giữa hai người còn chưa tiến triển đến mức phải hiểu rõ về nhau như thế, biết hay không biết đều sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Thở dài một cái, Sở Hàm móc điếu thuốc ra hút, ngồi chưa ấm chỗ đã lại sốt ruột đứng lên. Y nhìn di động trong phòng, nhịn không được mà nhíu mày.
Kết quả, y còn chưa hút xong một điếu thuốc thì đã nghe được tiếng cửa mở.
Y nhìn về phía, Trâu Nhạc cũng vừa lúc đem cánh cửa đóng lại.
Quay đầu thấy y, nhướn nhướn mày.
Bất quá hắn cũng chưa nói gì, chỉ đem túi đồ vừa mua về cất vào tủ lạnh.
Ngược lại, Sở Hàm không nén được tức giận. “Anh đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo?”
Thái độ của Trâu Nhạc rất tự nhiên, hắn cất đồ xong, xoay người liếc Sở Hàm một cái. “Tôi xuống lầu mua bánh mì với bia, cần gì phải mang điện thoại?”
“Tôi gọi cho anh suốt hai tiếng đồng hồ, đi mua cái bánh mì cũng mất hai tiếng?”
Cái thái độ hung hăng này trước giờ Sở Hàm chưa từng có.
Trong tay y cầm theo điếu thuốc, tâm trạng vẫn chưa hồi phục lại, nhìn thái độ của Trâu Nhạc càng khiến y thêm cáu.
Trâu Nhạc cười một cái. “Sao cậu phải gọi cho tôi suốt hai tiếng?”
Hắn cười xong liền đến bên cạnh Sở Hàm, đối với biểu hiện tức giận của người trước mắt này hoàn toàn không thèm để tâm. “Nhớ tôi?”
Loại phản ứng này, rõ ràng chính là muốn nói cho Sở Hàm.
Hắn cố ý.
Không nghe điện thoại là cố ý, ngay từ đầu không vạch trần y nói láo cũng là cố ý.
Sở Hàm nhíu mi. “Trâu Nhạc, anh rốt cuộc muốn gì?”
Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao, cứ vòng tới vòng lui là có ý gì?
Y thật sự không hiểu nổi người này, mỗi lần đều phải lừa gạt vài vòng rồi mới lộ ra mục đích chân chính.
Vòng vo khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Trâu Nhạc bình tĩnh buông tay. “Tôi chẳng làm gì cả, căn bản không rõ ý cậu là thế nào”.
“Đừng giả ngu!”
Túm lấy cổ áo Trâu Nhạc, nhẫn nại của Sở Hàm đã đến cực hạn. “Anh biết hôm nay tôi không phải tăng ca, có chuyện thì anh nói rõ ràng, đừng làm mấy trò oai môn tà đạo. Ngải Chủ Lực gọi đi xem ca nhạc, tôi chính là đến góp vui, anh đã đáp ứng Ngải Chủ Lực là sẽ đi, hơn hai tiếng không thấy mặt cũng không nghe điện thoại là có ý gì?”
Nói xong những lời này, Sở Hàm lại cảm giác tựa hồ mục đích chủ yếu của mình là giải thích chứ không phải chất vấn.
Trâu Nhạc để mặc y kéo áo mình, chỉ nhướn nhướn mày. “Tôi chưa từng đồng ý với người bạn kia của cậu là tôi muốn đi, cậu ta hỏi tôi có hứng thú hay không, tôi chỉ đáp trả một chữ có mà thôi”.
Là đối phương tự cho mình thông minh, cho là hắn muốn đi.
Hắn nói xong lại cười cười. “Còn việc cậu lừa tôi công ty cậu tăng ca, cậu đã không muốn nói, tôi đây sẽ không hỏi nhiều”.
Hai người tốt xấu gì cũng đã ở chung nhiều ngày, có thể khiến y phí thời gian ở bên ngoài, nguyên nhân cũng chỉ có hai loại.
Nếu không phải vì công việc, thì chính là có trò vui.
Đó tuyệt đối không phải là chuyện mà Trâu Nhạc thích, trong lòng hắn rất rõ ràng. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không hỏi, chính là vì hắn muốn Sở Hàm tự mình nói.
Đối với chuyện của hắn, nếu Sở Hàm không hỏi, hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ.
Hai người nếu như muốn chân chính bắt đầu, chỉ dựa vào một mình hắn bức bách là vô dụng. Sở Hàm muốn kéo dài thời gian, hắn sẽ không cho y được như ý. Trong trò chơi này, hắn hy vọng Sở Hàm sẽ có tinh thần tự giác tập trung, nếu như chỉ là cầm con chuột tuỳ tiện điều khiển một chút, vĩnh viễn không chịu nhập vai, vậy chẳng phải tất cả những chuyện hắn làm trước giờ đều thành toi công.
Từ lúc tiếp xúc ban đầu đến giờ, Sở Hàm chưa hiểu rõ về hắn.
Cho nên, hiện tại hắn là đang từng bước làm cho đối phương rõ ràng, rốt cuộc Trâu Nhạc hắn là người như thế nào.
Đem áo của mình từ trong tay Sở Hàm kéo ra, biểu tình Trâu Nhạc lộ ra điểm nghiêm túc. “Sở Hàm, tôi tin tưởng những lời cậu nói với tôi, dù tôi biết rõ đó không phải là sự thật, nhưng chỉ cần cậu nguyện ý nói, tôi sẽ chấp nhận. Đây chính là thái độ của tôi đối với cậu”.
“Còn nếu như cậu muốn biết, chuyện gì tôi cũng có thể nói với cậu, thế nhưng tôi là muốn cậu tự hỏi”.
Trâu Nhạc nói xong nở nụ cười một chút, hắn cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, lặng lẽ đợi Sở Hàm mở miệng.
Đối phương bất động, hắn cũng không gấp gáp.
Thời gian cứ như thế lặng yên không tiếng động trôi qua, ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống gò má hai người, thỉnh thoảng có làn khói phả ra, chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Cuối cùng, Sở Hàm vò vò mái tóc đã hỗn độn, không cam lòng cắn răng ngồi xuống sofa. “Tôi muốn uống bia!”
Trâu Nhạc xoay người đi lấy cho y.
Mở sẵn lon bia để trước mặt Sở Hàm, người kia nhận lấy liền trực tiếp uống một ngụm lớn.
Sau đó y dùng tay lau khoé miệng, nhìn Trâu Nhạc. “Anh là người ở đâu?”
Đối phương mang theo ý cười rất sâu.
Hắn làm bộ ho khan một tiếng, sau đó mới nhã nhặn ngồi xuống, không phải ở bên cạnh Sở Hàm mà là ngồi tại một chiếc ghế khác, hai chân vắt chéo, không nhanh không chậm trả lời. “Bản địa”.
“Cha mẹ đều ở đây?”
“Ừ, đều ở đây”.
“Có anh chị em gì không?”
“…. Không có”.
Đây đúng là màn đối thoại quá quỷ dị.
Sở Hàm mang theo cáu kỉnh ép hỏi thông tin về Trâu Nhạc, từ gia đình, nơi ở đến học vấn, tình sử, thấy Trâu Nhạc trả lời lúc trước chỉ qua lại với ba người, Sở Hàm rõ ràng không tin.
Người hỏi lúc đầu còn có chút khó chịu, về sau lại thực sự chuyên tâm đi tìm hiểu.
Người trả lời từ đầu đến cuối đều rất phối hợp, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý khó gặp.
Mãi cho đến khi đem mười tám đời tổ tông nhà Trâu Nhạc ra hỏi xong, Sở Hàm rốt cuộc nhịn không được nôn ra một câu. “Nghe anh nói như thế, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sinh trưởng đều rất bình thường, không chịu kích thích gì cũng chưa từng gặp qua biến thái, sao tính cách lại vặn vẹo như vậy?”
Trâu Nhạc nhấp một hớp bia. “Trời sinh”.
“Tôi cũng đoán là thế!”
Tức giận nói tiếp một câu, Sở Hàm thở dài một hơi tựa vào sofa, ánh mắt vô thức đảo qua phía Trâu Nhạc, hơi nheo lại. “Thật ra, anh rốt cuộc thích tôi ở chỗ nào?”
Người đối diện giả vờ trầm tư một hồi, sau đó nhíu mày trả lời y. “Cái mặt nhìn cũng được”.
“Chỉ vì thế?”
“Ừ”.
Trâu Nhạc gật đầu xong mới bồi thêm một câu. “Còn có, khoá quần”.
Sở Hàm lại hối hận vì mình mồm miệng bép xép toàn đi hỏi những chuyện không nên hỏi.
Tác giả :
Công Phu Bao Tử