Khiêu Khích Bên Người
Chương 35
Nếu để Sở Hàm nói ấn tượng đầu tiên về Trâu Nhạc.
Thì điều thứ nhất chính là đẹp, thứ hai là thích ăn đòn.
Thế nhưng nếu sau này hỏi lại y, ấn tượng lúc ban đầu về Trâu Nhạc như thế nào, vậy thì hẳn là làm người coi như cũng không tệ, chỉ là có điểm quy mao (chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán….khiến người khác phát điên).
Nếu tiếp tục hỏi vì sao lại thay đổi thành như vậy, y sẽ nói qua một thời gian dài tiếp xúc, y với đối phương đã có mức độ hiểu biết nhất định, hơn nữa cái mức độ này có thể coi là bằng hữu đáng tin cậy.
Rồi phát triển đến tận bây giờ.
Y sẽ nói tiếp Trâu Nhạc là kẻ tính toán chi li túng dục vô độ, là tình nhân có ý chiếm hữu cực mạnh.
Bảo y dùng hai chữ tình nhân này là cực kỳ miễn cưỡng.
Thế nhưng để nói về mối quan hệ sớm tối có nhau không ngừng cày cấy này thì không còn từ nào thích hợp để miêu tả hơn.
Tạm thời cứ gọi như thế đi.
Sau khi quan hệ của hai người thay đổi, đương nhiên hình thức ở chung cũng không giống nhau. Với Sở Hàm mà nói thì chính là thái độ của Trâu Nhạc so với trước kia khác biệt rất lớn.
Trước đây, mỗi sáng sớm hắn sẽ yên lặng làm bữa sáng. Bây giờ biến thành mỗi sáng nhất định phải lôi Sở Hàm từ trên giường dậy, kéo người đến phòng tắm nhìn y vệ sinh cá nhân xong, sau đó lại lôi tới bàn ăn nhìn y ăn xong bữa sáng.
Lúc trước luôn cảm thấy Trâu Nhạc dù có ở nhà nhưng lúc nào cũng trốn trong thư phòng không nói gì, suốt ngày không biết hắn làm gì cho nên không có cảm giác hắn đang tồn tại.
Hiện giờ nếu không có việc gì thì Trâu Nhạc sẽ lượn lờ quanh người Sở Hàm, lượn chán thì đi qua muốn động tay động chân, trừ phi Sở Hàm lớn tiếng kháng nghị đồng thời tỏ ý công việc còn chưa giải quyết xong, nếu không đa số thời gian hai người họ sẽ lăn lộn ở phòng tắm hoặc ở sofa hoặc trực tiếp lên giường tiến hành vận động trước khi ngủ.
Tiết mục hẹn hò ở rạp chiếu phim được Trâu Nhạc giữ lại.
Hắn thật sự là cái tên cuồng xem phim điện ảnh.
Xem phim xong sẽ đi dạo phố.
Nội dung cũng không có gì thay đổi, chỉ có một khác biệt nhỏ xíu là cánh tay đặt trên lưng y sẽ dần dần trượt xuống dưới.
Dạy mãi không sửa.
Sở Hàm kháng nghị nhiều lần Trâu Nhạc cũng coi như không nghe thấy.
Lúc mới đầu, Sở Hàm thực sự không thể thích ứng nổi.
Cảm giác cuộc sống bị xáo trộn này rất không thoải mái, y vẫn muốn nói chuyện với Trâu Nhạc, nhưng khổ nỗi mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Phần lớn khi hai người ở chung một chỗ, thời gian y có thể mở miệng nói chuyện không nhiều lắm, nhất là dính đến vấn đề phản kháng quy tắc ở chung, đều rất dễ bị Trâu Nhạc bác bỏ kháng án.
Sở Hàm ngồi trong phòng làm việc, nhớ lại mấy chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm.
Đang nghĩ ngợi, vừa lúc Lý Chu Dương gõ cửa.
Y vừa ngẩng đầu, đối phương đã thò đầu vào. “Ngải Chủ Lực gọi cho tôi nói tối nay có biểu diễn nghệ thuật, rất đẹp, hỏi cậu có hứng thú không?”
“Ngải Chủ Lực?”
Đã một thời gian không nghe thấy cái tên này, Sở Hàm nhướn mày.
Lập tức cảm thấy răng có điểm ngứa, y híp mắt. “Là cậu ta bảo cậu chuyển lời cho tôi?”
“Đúng vậy”. Biểu tình Lý Chu Dương có chút khó hiểu. “Tôi còn đang thắc mắc cậu ta rõ ràng có số điện thoại của cậu, sao còn muốn tôi chuyển lời làm gì”.
Bởi vì có tật giật mình!
Trong lòng rất rõ ràng đối phương là đang muốn tạ tội chuyện lừa gạt lần trước, Sở Hàm cười lạnh. “Đi, tôi đi”.
Nếu không phải vì lần trước Ngải Chủ Lực ác ý muốn chỉnh y, y với Trâu Nhạc vẫn sẽ duy trì quan hệ bằng hữu bình thường.
Chứ không phải tiến hoá đến bước này.
Cuộc sống bây giờ hỗn loạn thành ra như vậy, đều là nhờ phúc của Ngải Chủ Lực.
Cho nên, món nợ này không đòi lại, y sẽ không phải họ Sở!
Đồng ý đến xem buổi diễn, trước khi tan làm Sở Hàm gọi điện cho Trâu Nhạc, nói với hắn mình phải làm thêm giờ, buổi tối không về ăn cơm.
Trâu Nhạc cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn y nhớ ăn tối rồi cúp máy.
Sở Hàm chỉnh trang lại một chút, còn đặc biệt vuốt lại kiểu tóc, sau đó lái xe đến hội trường biểu diễn, Ngải Chủ Lực đích thân đến đón y.
Thấy dáng vẻ của y, đối phương không khỏi bất ngờ. “Uây, khó có khi thấy cậu chỉnh tề gọn gàng như này….”
Tuy rằng ngoại hình của Sở Hàm coi như cũng không tệ, thế nhưng về cơ bản y cũng không phải kiểu người quá chú ý đến vẻ ngoài của bản thân, không giống như Nhâm Kiệt hay Ngải Chủ Lực, y cảm thấy chỉ cần thoải mái là được.
Sở Hàm đỗ xe xong, đi đến trước mặt Ngải Chủ Lực không nói một lời, trực tiếp tung ra một quyền đấm thẳng vào bụng đối phương. “Một quyền này là cảm ơn sự ‘hỗ trợ’ lần trước của cậu!”
Ngải Chủ Lực bị y làm cho trở tay không kịp, ôm bụng nhăn mặt nửa ngày, sau đó mới chật vật đứng lên. “Đệt! Cậu đánh thật à!”
“Đánh cậu một cái là nể nang giao tình nhiều năm lắm rồi”. Trừng mắt nhìn đối phương, Sở Hàm nhếch nhếch khoé miệng. Ngải Chủ Lực tự biết mình đuối lý cũng không đi tranh cãi lại, dẫn Sở Hàm lên lầu, an bài tại phòng VIP. “Không phải chỉ đùa một chút sao, ai ngờ cậu lại ra tay với huynh đệ tàn nhẫn như thế. Uổng công tôi còn đặc biệt sắp xếp chỗ ngồi tốt cho cậu”.
Điểm này Sở Hàm không có gì để phàn nàn, tầm nhìn quả thật rất tốt.
Ngay đối diện sân khấu.
Sở Hàm hừ một tiếng không nói gì, nhìn trong phòng được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cuối cùng mới trì độn nhớ tới vấn đề quan trọng. “Hôm nay là ai diễn vậy?”
Lúc trước y chỉ nhớ nghĩ phải cho Ngải Chủ Lực ăn đòn, căn bản chưa hỏi tới trọng điểm.
Ngải Chủ Lực mắt trợn trắng, nhìn y lắc lắc đầu, biểu tình rất bất đắc dĩ. “Là một ban nhạc đang nổi gần đây, hát chính không tồi, một vé cũng khó kiếm, tôi đặc biệt giữ vé cho mấy cậu, kết quả tiểu tử Lý Chu Dương lại chạy theo Thạch Khai Minh, Nhâm Kiệt thì tìm không thấy người”.
“Chỉ có mình tôi?”
Thế sao trong phòng lại chuẩn bị phần ăn cho hai người.
“Không phải còn có bằng hữu của cậu sao?” Biểu tình Ngải Chủ Lực cũng có chút khó hiểu.
“Bằng hữu của tôi? Ai cơ?”
“Thì cái người ở chung với cậu ấy, hình như gọi là Trâu Nhạc?”
“Cái gì?!” Ngải Chủ Lực nhìn Sở Hàm trợn mắt, không khỏi nhíu mi giải thích. “Tôi gọi cho cậu, kết quả di động của cậu tự động chuyển kết nối tới số Trâu Nhạc, nhắc tới chuyện này, tôi mới thuận tiện hỏi xem anh ta có hứng thú không”.
“Di động của tôi tự động chuyển?”
Sở Hàm lôi di động ra nghiên cứu một chút, phát giác ra chính mình cũng không biết rõ về chức năng chuyển cuộc gọi, lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không hiểu lắm, cuối cùng chỉ có thể đem điện thoại nhét vào túi.
Thảo nào lại là Lý Chu Dương báo cho y biết.
Y cũng không biết di động của mình bị chuyển cuộc gọi.
Thấy sắc mặt y không tốt, Ngải Chủ Lực tò mò hỏi. “Xảy ra chuyện gì? Có biến gì hả?”
“Không có gì”.
Tức giận trả lời một câu, Sở Hàm thở dài một hơi ngồi vào sofa. “Tôi đợi Trâu Nhạc là được, cậu đi làm việc đi”.
“Vậy được rồi, tôi còn có chút việc, cậu tự lo đi nhớ”. Dặn dò xong, Ngải Chủ Lực một bên gọi điện thoại một bên nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình Sở Hàm ở trong phòng đứng ngồi không yên chờ Trâu Nhạc.
Y một bên thì không hiểu nổi vì sao điện thoại của mình lại bị cài đặt sang chế độ chuyển cuộc gọi, một bên thì không nhịn được suy đoán thái độ của Trâu Nhạc khi hắn nghe nói y phải tăng ca.
Y cứ cảm thấy đối phương yên lặng không vạch trần y, chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đấy.
Mấy ngày nay y đã chịu giáo huấn nhiều lắm rồi.
Thật sự không dám lơ là nữa.
Thế nhưng ngoài dự liệu của Sở Hàm, Trâu Nhạc không đến.
Cả một tối, điện thoại cũng không gọi.
Từ bất an đến nghi hoặc, đợi đến lúc buổi biểu diễn kết thúc, Sở Hàm đã có chút phiền não.
Gọi di động cho Trâu Nhạc thì không kết nối được, điện thoại trong nhà cũng không có ai nghe.
Rất không hợp với tính cách của Trâu Nhạc….
Người kia ngoại trừ tính cách trời sinh có chỗ thiếu hụt, về cơ bản, những chuyện hắn đã đáp ứng thì rất ít khi không làm.
Nếu như hắn đã đồng ý với Ngải Chủ Lực, không có lý nào lại không tới.
Chẳng lẽ….
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?!
Thì điều thứ nhất chính là đẹp, thứ hai là thích ăn đòn.
Thế nhưng nếu sau này hỏi lại y, ấn tượng lúc ban đầu về Trâu Nhạc như thế nào, vậy thì hẳn là làm người coi như cũng không tệ, chỉ là có điểm quy mao (chỉ người quá nghiêm túc, quá nhàm chán….khiến người khác phát điên).
Nếu tiếp tục hỏi vì sao lại thay đổi thành như vậy, y sẽ nói qua một thời gian dài tiếp xúc, y với đối phương đã có mức độ hiểu biết nhất định, hơn nữa cái mức độ này có thể coi là bằng hữu đáng tin cậy.
Rồi phát triển đến tận bây giờ.
Y sẽ nói tiếp Trâu Nhạc là kẻ tính toán chi li túng dục vô độ, là tình nhân có ý chiếm hữu cực mạnh.
Bảo y dùng hai chữ tình nhân này là cực kỳ miễn cưỡng.
Thế nhưng để nói về mối quan hệ sớm tối có nhau không ngừng cày cấy này thì không còn từ nào thích hợp để miêu tả hơn.
Tạm thời cứ gọi như thế đi.
Sau khi quan hệ của hai người thay đổi, đương nhiên hình thức ở chung cũng không giống nhau. Với Sở Hàm mà nói thì chính là thái độ của Trâu Nhạc so với trước kia khác biệt rất lớn.
Trước đây, mỗi sáng sớm hắn sẽ yên lặng làm bữa sáng. Bây giờ biến thành mỗi sáng nhất định phải lôi Sở Hàm từ trên giường dậy, kéo người đến phòng tắm nhìn y vệ sinh cá nhân xong, sau đó lại lôi tới bàn ăn nhìn y ăn xong bữa sáng.
Lúc trước luôn cảm thấy Trâu Nhạc dù có ở nhà nhưng lúc nào cũng trốn trong thư phòng không nói gì, suốt ngày không biết hắn làm gì cho nên không có cảm giác hắn đang tồn tại.
Hiện giờ nếu không có việc gì thì Trâu Nhạc sẽ lượn lờ quanh người Sở Hàm, lượn chán thì đi qua muốn động tay động chân, trừ phi Sở Hàm lớn tiếng kháng nghị đồng thời tỏ ý công việc còn chưa giải quyết xong, nếu không đa số thời gian hai người họ sẽ lăn lộn ở phòng tắm hoặc ở sofa hoặc trực tiếp lên giường tiến hành vận động trước khi ngủ.
Tiết mục hẹn hò ở rạp chiếu phim được Trâu Nhạc giữ lại.
Hắn thật sự là cái tên cuồng xem phim điện ảnh.
Xem phim xong sẽ đi dạo phố.
Nội dung cũng không có gì thay đổi, chỉ có một khác biệt nhỏ xíu là cánh tay đặt trên lưng y sẽ dần dần trượt xuống dưới.
Dạy mãi không sửa.
Sở Hàm kháng nghị nhiều lần Trâu Nhạc cũng coi như không nghe thấy.
Lúc mới đầu, Sở Hàm thực sự không thể thích ứng nổi.
Cảm giác cuộc sống bị xáo trộn này rất không thoải mái, y vẫn muốn nói chuyện với Trâu Nhạc, nhưng khổ nỗi mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Phần lớn khi hai người ở chung một chỗ, thời gian y có thể mở miệng nói chuyện không nhiều lắm, nhất là dính đến vấn đề phản kháng quy tắc ở chung, đều rất dễ bị Trâu Nhạc bác bỏ kháng án.
Sở Hàm ngồi trong phòng làm việc, nhớ lại mấy chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm.
Đang nghĩ ngợi, vừa lúc Lý Chu Dương gõ cửa.
Y vừa ngẩng đầu, đối phương đã thò đầu vào. “Ngải Chủ Lực gọi cho tôi nói tối nay có biểu diễn nghệ thuật, rất đẹp, hỏi cậu có hứng thú không?”
“Ngải Chủ Lực?”
Đã một thời gian không nghe thấy cái tên này, Sở Hàm nhướn mày.
Lập tức cảm thấy răng có điểm ngứa, y híp mắt. “Là cậu ta bảo cậu chuyển lời cho tôi?”
“Đúng vậy”. Biểu tình Lý Chu Dương có chút khó hiểu. “Tôi còn đang thắc mắc cậu ta rõ ràng có số điện thoại của cậu, sao còn muốn tôi chuyển lời làm gì”.
Bởi vì có tật giật mình!
Trong lòng rất rõ ràng đối phương là đang muốn tạ tội chuyện lừa gạt lần trước, Sở Hàm cười lạnh. “Đi, tôi đi”.
Nếu không phải vì lần trước Ngải Chủ Lực ác ý muốn chỉnh y, y với Trâu Nhạc vẫn sẽ duy trì quan hệ bằng hữu bình thường.
Chứ không phải tiến hoá đến bước này.
Cuộc sống bây giờ hỗn loạn thành ra như vậy, đều là nhờ phúc của Ngải Chủ Lực.
Cho nên, món nợ này không đòi lại, y sẽ không phải họ Sở!
Đồng ý đến xem buổi diễn, trước khi tan làm Sở Hàm gọi điện cho Trâu Nhạc, nói với hắn mình phải làm thêm giờ, buổi tối không về ăn cơm.
Trâu Nhạc cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn y nhớ ăn tối rồi cúp máy.
Sở Hàm chỉnh trang lại một chút, còn đặc biệt vuốt lại kiểu tóc, sau đó lái xe đến hội trường biểu diễn, Ngải Chủ Lực đích thân đến đón y.
Thấy dáng vẻ của y, đối phương không khỏi bất ngờ. “Uây, khó có khi thấy cậu chỉnh tề gọn gàng như này….”
Tuy rằng ngoại hình của Sở Hàm coi như cũng không tệ, thế nhưng về cơ bản y cũng không phải kiểu người quá chú ý đến vẻ ngoài của bản thân, không giống như Nhâm Kiệt hay Ngải Chủ Lực, y cảm thấy chỉ cần thoải mái là được.
Sở Hàm đỗ xe xong, đi đến trước mặt Ngải Chủ Lực không nói một lời, trực tiếp tung ra một quyền đấm thẳng vào bụng đối phương. “Một quyền này là cảm ơn sự ‘hỗ trợ’ lần trước của cậu!”
Ngải Chủ Lực bị y làm cho trở tay không kịp, ôm bụng nhăn mặt nửa ngày, sau đó mới chật vật đứng lên. “Đệt! Cậu đánh thật à!”
“Đánh cậu một cái là nể nang giao tình nhiều năm lắm rồi”. Trừng mắt nhìn đối phương, Sở Hàm nhếch nhếch khoé miệng. Ngải Chủ Lực tự biết mình đuối lý cũng không đi tranh cãi lại, dẫn Sở Hàm lên lầu, an bài tại phòng VIP. “Không phải chỉ đùa một chút sao, ai ngờ cậu lại ra tay với huynh đệ tàn nhẫn như thế. Uổng công tôi còn đặc biệt sắp xếp chỗ ngồi tốt cho cậu”.
Điểm này Sở Hàm không có gì để phàn nàn, tầm nhìn quả thật rất tốt.
Ngay đối diện sân khấu.
Sở Hàm hừ một tiếng không nói gì, nhìn trong phòng được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cuối cùng mới trì độn nhớ tới vấn đề quan trọng. “Hôm nay là ai diễn vậy?”
Lúc trước y chỉ nhớ nghĩ phải cho Ngải Chủ Lực ăn đòn, căn bản chưa hỏi tới trọng điểm.
Ngải Chủ Lực mắt trợn trắng, nhìn y lắc lắc đầu, biểu tình rất bất đắc dĩ. “Là một ban nhạc đang nổi gần đây, hát chính không tồi, một vé cũng khó kiếm, tôi đặc biệt giữ vé cho mấy cậu, kết quả tiểu tử Lý Chu Dương lại chạy theo Thạch Khai Minh, Nhâm Kiệt thì tìm không thấy người”.
“Chỉ có mình tôi?”
Thế sao trong phòng lại chuẩn bị phần ăn cho hai người.
“Không phải còn có bằng hữu của cậu sao?” Biểu tình Ngải Chủ Lực cũng có chút khó hiểu.
“Bằng hữu của tôi? Ai cơ?”
“Thì cái người ở chung với cậu ấy, hình như gọi là Trâu Nhạc?”
“Cái gì?!” Ngải Chủ Lực nhìn Sở Hàm trợn mắt, không khỏi nhíu mi giải thích. “Tôi gọi cho cậu, kết quả di động của cậu tự động chuyển kết nối tới số Trâu Nhạc, nhắc tới chuyện này, tôi mới thuận tiện hỏi xem anh ta có hứng thú không”.
“Di động của tôi tự động chuyển?”
Sở Hàm lôi di động ra nghiên cứu một chút, phát giác ra chính mình cũng không biết rõ về chức năng chuyển cuộc gọi, lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không hiểu lắm, cuối cùng chỉ có thể đem điện thoại nhét vào túi.
Thảo nào lại là Lý Chu Dương báo cho y biết.
Y cũng không biết di động của mình bị chuyển cuộc gọi.
Thấy sắc mặt y không tốt, Ngải Chủ Lực tò mò hỏi. “Xảy ra chuyện gì? Có biến gì hả?”
“Không có gì”.
Tức giận trả lời một câu, Sở Hàm thở dài một hơi ngồi vào sofa. “Tôi đợi Trâu Nhạc là được, cậu đi làm việc đi”.
“Vậy được rồi, tôi còn có chút việc, cậu tự lo đi nhớ”. Dặn dò xong, Ngải Chủ Lực một bên gọi điện thoại một bên nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình Sở Hàm ở trong phòng đứng ngồi không yên chờ Trâu Nhạc.
Y một bên thì không hiểu nổi vì sao điện thoại của mình lại bị cài đặt sang chế độ chuyển cuộc gọi, một bên thì không nhịn được suy đoán thái độ của Trâu Nhạc khi hắn nghe nói y phải tăng ca.
Y cứ cảm thấy đối phương yên lặng không vạch trần y, chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đấy.
Mấy ngày nay y đã chịu giáo huấn nhiều lắm rồi.
Thật sự không dám lơ là nữa.
Thế nhưng ngoài dự liệu của Sở Hàm, Trâu Nhạc không đến.
Cả một tối, điện thoại cũng không gọi.
Từ bất an đến nghi hoặc, đợi đến lúc buổi biểu diễn kết thúc, Sở Hàm đã có chút phiền não.
Gọi di động cho Trâu Nhạc thì không kết nối được, điện thoại trong nhà cũng không có ai nghe.
Rất không hợp với tính cách của Trâu Nhạc….
Người kia ngoại trừ tính cách trời sinh có chỗ thiếu hụt, về cơ bản, những chuyện hắn đã đáp ứng thì rất ít khi không làm.
Nếu như hắn đã đồng ý với Ngải Chủ Lực, không có lý nào lại không tới.
Chẳng lẽ….
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?!
Tác giả :
Công Phu Bao Tử