Khiêu Khích Bên Người
Chương 16
Sở Hàm bị sốt có thể là do ngâm nước quá lâu.
Trâu Nhạc nấu ít cháo, cho y ăn xong rồi thì để y uống thuốc, sau đó đem y đỡ lên giường rồi bỏ lại một câu. “Nếu ngủ dậy mà vẫn không hạ sốt thì đưa cậu đi bệnh viện”.
Hắn nói xong, nam nhân trên giường hơi nhíu mi.
“Phiền cho anh rồi, Trâu Nhạc”.
Hiện tại giọng của Sở Hàm rất khàn, uể oải vô lực.
Đối với câu cảm ơn của y, Trâu Nhạc không nói gì, chỉ vỗ vỗ chăn ý bảo y nghỉ ngơi cho tốt rồi hắn đi ra.
Sở Hàm nằm ở trên giường, một lát sau ý thức bắt đầu mơ hồ.
Y cảm thấy hình như mình còn có chuyện phải hỏi Trâu Nhạc, nhưng lại chưa kịp nắm bắt được trọng điểm là ở đâu thì đã ngủ mê mệt.
Bị sốt đúng là rất tiêu hao thể lực.
Hiện tại Sở Hàm trừ bỏ mệt thì chỉ có mệt.
Trong khoảng thời gian này, Trâu Nhạc ở ngoài phòng khách trông chừng.
Hắn đoán Sở Hàm không có khả năng ngủ thẳng đến sáng ngày mai, hơn nữa qua mấy tiếng nữa mà không hạ sốt, hắn sẽ đưa người đi bệnh viện.
Đợi đến khoảng bốn giờ, Sở Hàm quả nhiên mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Xem ra là không quá tỉnh táo, y chậm rì rì mò mẫm về phía WC.
Trâu Nhạc đứng lên giúp y.
Đối phương theo bản năng ngẩng đầu cười cười. “Cảm ơn”.
Trâu Nhạc đứng ở cửa chờ y ra, kết quả Sở Hàm đã thanh tỉnh không ít, thấy hắn chờ ở ngoài thì có điểm bất ngờ, gãi gãi đầu. “Cái kia, tôi không sao rồi…. Cảm ơn”.
“Có cơm, muốn ăn không?”
“Muốn!”
Sở Hàm đáp rất nhanh, nói xong lại thấy xấu hổ, lúng túng cười cười. “Cái đó, là tại vì đói quá….”
Hiện giờ y đã không thể chịu đựng được sức tàn phá của đồ ăn bên ngoài.
Thấy y nói thẳng như vậy, Trâu Nhạc cũng cười cười, bảo y ra phòng khách chờ, hắn đi lấy đồ ăn.
Bưng thức ăn ra cho Sở Hàm, lại đổi được một câu cảm ơn của đối phương.
“Cậu đối với người khác vẫn luôn khách khí như vậy?”
Trâu Nhạc thuận miệng hỏi một câu như vậy, người đối diện sửng sốt một chút. “A?”
“Hai ngày trước cậu đem tiền thuê nhà gửi cho tôi đúng không?”
Lúc hắn nói lời này thì không ngẩng đầu, Sở Hàm đáp rất thản nhiên. “Ừ, tôi không biết chính xác bao nhiêu, nên có nhờ một người bạn làm bất động sản định cho một cái giá, nếu không đủ thì để tôi đưa thêm”.
Vốn dĩ y đã muốn nói với Trâu Nhạc, nhưng hai ngày nay vẫn không tìm được thời gian thích hợp.
Trâu Nhạc buông bát đũa. “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không cần tiền thuê nhà của cậu”.
Kỳ thật bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này, nhưng Trâu Nhạc cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Hắn nhìn Sở Hàm. “Tôi cho cậu vào ở là tránh cho cậu khỏi bất tiện, thời gian ở chung tuy rằng không lâu lắm, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng coi như là bằng hữu đi?”
Miệng Sở Hàm còn đang nhai cơm, đối với câu hỏi này thì chỉ có thể gật đầu.
Cho dù y muốn nói thật ra hai người cũng không thân quen lắm, thì cũng thật sự không mở miệng nổi.
Dù sao Trâu Nhạc đã chiếu cố y cả một đêm, ít nhiều cũng có điểm cảm động.
Trâu Nhạc thấy y gật đầu, sắc mặt mới dịu đi một chút. “Nếu đã là bằng hữu, chuyện này chỉ coi như là giúp đỡ nhau mà thôi, cậu không cần phải tính toán rõ ràng như vậy”.
Lần này đến phiên Sở Hàm giải thích, y suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng. “Bất quá, cho dù tôi ở nhà bằng hữu, tiền này tôi vẫn sẽ trả”. Y nhíu mày. “Tôi cảm thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì”.
“Nếu đã là bằng hữu, việc gì phải tính toán rõ ràng như vậy?”
Sở Hàm cười cười. “Dù sao cũng đã là bằng hữu, tính toán rõ ràng thì có vấn đề gì đâu?”
Đơn thuần là quan điểm của hai bên bất đồng mà thôi.
Trâu Nhạc nhìn Sở Hàm thật lâu, qua nửa ngày mới gật gật đầu, không đồng ý cũng không phản bác lời vừa rồi, tiếp tục ăn cơm.
Không khí bắt đầu có điểm xấu hổ.
Chờ hai người ăn xong, theo thường lệ vẫn là Trâu Nhạc thu dọn.
Từ phòng bếp đi ra, Trâu Nhạc đưa cho Sở Hàm một cái nhiệt kế. “Xem xem còn sốt không”.
“Vừa mới đo, đỡ hơn chút rồi”.
“Vậy uống thuốc rồi cậu đi nghỉ thêm chút nữa đi”.
Sở Hàm nhận lấy chén nước Trâu Nhạc đưa qua để uống thuốc, thấy đối phương không có ý định đi ngủ, y không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Thức cả một đêm rồi, anh còn không đi ngủ?”
“Tôi thức đêm là chuyện thường xuyên, đã giờ này rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được”.
Trâu Nhạc mở máy tính, kiểm tra email.
Lần này, Sở Hàm tò mò hỏi một câu. “Rốt cuộc là anh làm việc gì vậy?”
Trâu Nhạc quay đầu nhìn y một cái, trước tiên không nói gì, chính là cười cười một cái, ánh mắt vi diệu làm cho Sở Hàm có điểm sợ hãi. Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Sở Hàm, một tay chống bên cạnh, sau đó cố ý cọ cọ bên tai Sở Hàm, trả lời rất khẽ. “Tôi làm về trò chơi”.
Khoảng cách này thật sự gần quá.
Gần đến mức khiến cho da đầu Sở Hàm run lên.
Cái cảm giác bị hơi thở quét qua bên tai thật sự là không thoải mái, Sở Hàm run lên một chút, sau đó có điểm bối rối lui ra sau. “Hoá ra là làm về trò chơi à, không tồi….”
Gượng gạo bỏ lại những lời này, Sở Hàm chạy về phòng ngủ đóng cửa lại.
Toàn thân Trâu Nhạc tản ra một loại khí tràng quỷ dị khó có thể gọi tên.
Cứ cảm thấy mỗi câu hắn nói ra đều mang theo hương vị dụ dỗ, thế nhưng lại rất nguy hiểm.
Mà nói đến thì, làm trò chơi không phải đều là trạch nam tinh anh nhã nhặn sao?
Bộ dạng như hắn mà đi chơi game….
Lẩm bẩm vài câu, Sở Hàm lắc đầu trèo lên giường, nhắm mắt lại.
Phải nhanh nhanh sửa xong nhà rồi chuyển về thôi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu y toàn là ý niệm này.
Lúc tỉnh lại, Sở Hàm đã hoàn toàn hạ sốt.
May là nền tảng sức khoẻ không tồi, ăn cơm uống thuốc ngủ một giấc là khỏi ngay. Lúc tỉnh lại là giữa trưa, Trâu Nhạc vẫn ở phòng khách xem máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ của Sở Hàm liền quay đầu lại. “Tỉnh?”
“Ừm”.
Sở Hàm cười cười đi rửa mặt, thay quần áo ngủ xong, cả người thần thanh khí sảng.
Có làm sao cũng không được có bệnh, không có cái gì cũng không được không có tinh thần!
Cảm khái một câu, Sở Hàm soi gương cạo râu, sửa sang lại mọi phương diện rồi mới đi ra.
“Thế nào, ra ngoài ăn không?”
Sở Hàm ngồi trên chiếc sofa đơn, nhìn Trâu Nhạc. “Hai ngày nay ít nhiều gì cũng là anh chiếu cố cho tôi, tôi mời anh”.
Trâu Nhạc ngẩng đầu. “Vừa nãy cậu có điện thoại”.
Lúc trước vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Sở Hàm, Trâu Nhạc dìu y lên giường xong thì cũng thuận tay cầm di động đi ra, kết quả từ chín giờ sáng đến giờ di động vẫn rung liên tục.
Sở Hàm nhướn mày, nhận lấy điện thoại mở ra xem, bên trong đều hiển thị dãy số của một người.
Là cô bạn gái người mẫu kia.
Hai ngày nay bệnh đến mê man, y đã quên mất cuộc hẹn của hai người.
Cảm thấy tai hoạ sắp đến, Sở Hàm vội vàng gọi lại, người cũng chạy về phòng ngủ.
Cuối cùng Trâu Nhạc chỉ nghe được loáng thoáng hai câu.
“Anh bị ốm, không phải cố ý không nghe điện thoại của em….”
“…. Anh thật sự không quên mà….”
Phần sau thế nào, cửa đã đóng lại.
Trâu Nhạc hơi hiểu ra, thu hồi tầm mắt, khoé miệng giương lên một mạt cười không mấy thiện ý, vẻ mặt đầy tính toán.
Quả nhiên, một lát sau đã thấy Sở Hàm ủ rũ đi ra.
Trâu Nhạc khẽ cười. “Tôi thấy hôm nay vẫn là để tôi mời cậu đi”. Thấy đối phương ngẩng đầu, hắn hớn hở bồi thêm một câu. “Người thất tình là lớn nhất, tôi đến an ủi cậu vậy”.
Sở Hàm nghe xong chỉ có thể cười khổ.
Trâu Nhạc nấu ít cháo, cho y ăn xong rồi thì để y uống thuốc, sau đó đem y đỡ lên giường rồi bỏ lại một câu. “Nếu ngủ dậy mà vẫn không hạ sốt thì đưa cậu đi bệnh viện”.
Hắn nói xong, nam nhân trên giường hơi nhíu mi.
“Phiền cho anh rồi, Trâu Nhạc”.
Hiện tại giọng của Sở Hàm rất khàn, uể oải vô lực.
Đối với câu cảm ơn của y, Trâu Nhạc không nói gì, chỉ vỗ vỗ chăn ý bảo y nghỉ ngơi cho tốt rồi hắn đi ra.
Sở Hàm nằm ở trên giường, một lát sau ý thức bắt đầu mơ hồ.
Y cảm thấy hình như mình còn có chuyện phải hỏi Trâu Nhạc, nhưng lại chưa kịp nắm bắt được trọng điểm là ở đâu thì đã ngủ mê mệt.
Bị sốt đúng là rất tiêu hao thể lực.
Hiện tại Sở Hàm trừ bỏ mệt thì chỉ có mệt.
Trong khoảng thời gian này, Trâu Nhạc ở ngoài phòng khách trông chừng.
Hắn đoán Sở Hàm không có khả năng ngủ thẳng đến sáng ngày mai, hơn nữa qua mấy tiếng nữa mà không hạ sốt, hắn sẽ đưa người đi bệnh viện.
Đợi đến khoảng bốn giờ, Sở Hàm quả nhiên mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Xem ra là không quá tỉnh táo, y chậm rì rì mò mẫm về phía WC.
Trâu Nhạc đứng lên giúp y.
Đối phương theo bản năng ngẩng đầu cười cười. “Cảm ơn”.
Trâu Nhạc đứng ở cửa chờ y ra, kết quả Sở Hàm đã thanh tỉnh không ít, thấy hắn chờ ở ngoài thì có điểm bất ngờ, gãi gãi đầu. “Cái kia, tôi không sao rồi…. Cảm ơn”.
“Có cơm, muốn ăn không?”
“Muốn!”
Sở Hàm đáp rất nhanh, nói xong lại thấy xấu hổ, lúng túng cười cười. “Cái đó, là tại vì đói quá….”
Hiện giờ y đã không thể chịu đựng được sức tàn phá của đồ ăn bên ngoài.
Thấy y nói thẳng như vậy, Trâu Nhạc cũng cười cười, bảo y ra phòng khách chờ, hắn đi lấy đồ ăn.
Bưng thức ăn ra cho Sở Hàm, lại đổi được một câu cảm ơn của đối phương.
“Cậu đối với người khác vẫn luôn khách khí như vậy?”
Trâu Nhạc thuận miệng hỏi một câu như vậy, người đối diện sửng sốt một chút. “A?”
“Hai ngày trước cậu đem tiền thuê nhà gửi cho tôi đúng không?”
Lúc hắn nói lời này thì không ngẩng đầu, Sở Hàm đáp rất thản nhiên. “Ừ, tôi không biết chính xác bao nhiêu, nên có nhờ một người bạn làm bất động sản định cho một cái giá, nếu không đủ thì để tôi đưa thêm”.
Vốn dĩ y đã muốn nói với Trâu Nhạc, nhưng hai ngày nay vẫn không tìm được thời gian thích hợp.
Trâu Nhạc buông bát đũa. “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không cần tiền thuê nhà của cậu”.
Kỳ thật bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này, nhưng Trâu Nhạc cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Hắn nhìn Sở Hàm. “Tôi cho cậu vào ở là tránh cho cậu khỏi bất tiện, thời gian ở chung tuy rằng không lâu lắm, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng coi như là bằng hữu đi?”
Miệng Sở Hàm còn đang nhai cơm, đối với câu hỏi này thì chỉ có thể gật đầu.
Cho dù y muốn nói thật ra hai người cũng không thân quen lắm, thì cũng thật sự không mở miệng nổi.
Dù sao Trâu Nhạc đã chiếu cố y cả một đêm, ít nhiều cũng có điểm cảm động.
Trâu Nhạc thấy y gật đầu, sắc mặt mới dịu đi một chút. “Nếu đã là bằng hữu, chuyện này chỉ coi như là giúp đỡ nhau mà thôi, cậu không cần phải tính toán rõ ràng như vậy”.
Lần này đến phiên Sở Hàm giải thích, y suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng. “Bất quá, cho dù tôi ở nhà bằng hữu, tiền này tôi vẫn sẽ trả”. Y nhíu mày. “Tôi cảm thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì”.
“Nếu đã là bằng hữu, việc gì phải tính toán rõ ràng như vậy?”
Sở Hàm cười cười. “Dù sao cũng đã là bằng hữu, tính toán rõ ràng thì có vấn đề gì đâu?”
Đơn thuần là quan điểm của hai bên bất đồng mà thôi.
Trâu Nhạc nhìn Sở Hàm thật lâu, qua nửa ngày mới gật gật đầu, không đồng ý cũng không phản bác lời vừa rồi, tiếp tục ăn cơm.
Không khí bắt đầu có điểm xấu hổ.
Chờ hai người ăn xong, theo thường lệ vẫn là Trâu Nhạc thu dọn.
Từ phòng bếp đi ra, Trâu Nhạc đưa cho Sở Hàm một cái nhiệt kế. “Xem xem còn sốt không”.
“Vừa mới đo, đỡ hơn chút rồi”.
“Vậy uống thuốc rồi cậu đi nghỉ thêm chút nữa đi”.
Sở Hàm nhận lấy chén nước Trâu Nhạc đưa qua để uống thuốc, thấy đối phương không có ý định đi ngủ, y không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Thức cả một đêm rồi, anh còn không đi ngủ?”
“Tôi thức đêm là chuyện thường xuyên, đã giờ này rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được”.
Trâu Nhạc mở máy tính, kiểm tra email.
Lần này, Sở Hàm tò mò hỏi một câu. “Rốt cuộc là anh làm việc gì vậy?”
Trâu Nhạc quay đầu nhìn y một cái, trước tiên không nói gì, chính là cười cười một cái, ánh mắt vi diệu làm cho Sở Hàm có điểm sợ hãi. Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Sở Hàm, một tay chống bên cạnh, sau đó cố ý cọ cọ bên tai Sở Hàm, trả lời rất khẽ. “Tôi làm về trò chơi”.
Khoảng cách này thật sự gần quá.
Gần đến mức khiến cho da đầu Sở Hàm run lên.
Cái cảm giác bị hơi thở quét qua bên tai thật sự là không thoải mái, Sở Hàm run lên một chút, sau đó có điểm bối rối lui ra sau. “Hoá ra là làm về trò chơi à, không tồi….”
Gượng gạo bỏ lại những lời này, Sở Hàm chạy về phòng ngủ đóng cửa lại.
Toàn thân Trâu Nhạc tản ra một loại khí tràng quỷ dị khó có thể gọi tên.
Cứ cảm thấy mỗi câu hắn nói ra đều mang theo hương vị dụ dỗ, thế nhưng lại rất nguy hiểm.
Mà nói đến thì, làm trò chơi không phải đều là trạch nam tinh anh nhã nhặn sao?
Bộ dạng như hắn mà đi chơi game….
Lẩm bẩm vài câu, Sở Hàm lắc đầu trèo lên giường, nhắm mắt lại.
Phải nhanh nhanh sửa xong nhà rồi chuyển về thôi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu y toàn là ý niệm này.
Lúc tỉnh lại, Sở Hàm đã hoàn toàn hạ sốt.
May là nền tảng sức khoẻ không tồi, ăn cơm uống thuốc ngủ một giấc là khỏi ngay. Lúc tỉnh lại là giữa trưa, Trâu Nhạc vẫn ở phòng khách xem máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ của Sở Hàm liền quay đầu lại. “Tỉnh?”
“Ừm”.
Sở Hàm cười cười đi rửa mặt, thay quần áo ngủ xong, cả người thần thanh khí sảng.
Có làm sao cũng không được có bệnh, không có cái gì cũng không được không có tinh thần!
Cảm khái một câu, Sở Hàm soi gương cạo râu, sửa sang lại mọi phương diện rồi mới đi ra.
“Thế nào, ra ngoài ăn không?”
Sở Hàm ngồi trên chiếc sofa đơn, nhìn Trâu Nhạc. “Hai ngày nay ít nhiều gì cũng là anh chiếu cố cho tôi, tôi mời anh”.
Trâu Nhạc ngẩng đầu. “Vừa nãy cậu có điện thoại”.
Lúc trước vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Sở Hàm, Trâu Nhạc dìu y lên giường xong thì cũng thuận tay cầm di động đi ra, kết quả từ chín giờ sáng đến giờ di động vẫn rung liên tục.
Sở Hàm nhướn mày, nhận lấy điện thoại mở ra xem, bên trong đều hiển thị dãy số của một người.
Là cô bạn gái người mẫu kia.
Hai ngày nay bệnh đến mê man, y đã quên mất cuộc hẹn của hai người.
Cảm thấy tai hoạ sắp đến, Sở Hàm vội vàng gọi lại, người cũng chạy về phòng ngủ.
Cuối cùng Trâu Nhạc chỉ nghe được loáng thoáng hai câu.
“Anh bị ốm, không phải cố ý không nghe điện thoại của em….”
“…. Anh thật sự không quên mà….”
Phần sau thế nào, cửa đã đóng lại.
Trâu Nhạc hơi hiểu ra, thu hồi tầm mắt, khoé miệng giương lên một mạt cười không mấy thiện ý, vẻ mặt đầy tính toán.
Quả nhiên, một lát sau đã thấy Sở Hàm ủ rũ đi ra.
Trâu Nhạc khẽ cười. “Tôi thấy hôm nay vẫn là để tôi mời cậu đi”. Thấy đối phương ngẩng đầu, hắn hớn hở bồi thêm một câu. “Người thất tình là lớn nhất, tôi đến an ủi cậu vậy”.
Sở Hàm nghe xong chỉ có thể cười khổ.
Tác giả :
Công Phu Bao Tử