Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 141
Ưm, thật khó thở a……
Vân Hàm Phong nhìn hai hàng lông mi sắp xếp dày đậm giật giật, biết Ý nhi sẽ tỉnh, nhưng không đình chỉ hôn môi, ngược lại càng xâm nhập thêm……
Vân Hàm Phong vẫn chú ý mi mắt nhắm chặt của Vân Tả Ý một khắc không rời, thẳng đến mi mắt kia run run động vài cái, chậm rãi mở, lộ ra đôi mắt hắc bảo thạch làm cho hắn mê muội.
Lúc đầu bảo thạch còn mê mang, nhưng rất nhanh sự khác thường ở miệng làm cho mê mang thối lui, ngược lại biến thành sâu thẳm nhưng lạnh lùng, lại không nói một lời, chính là nhìn thẳng vào Vân Hàm Phong , giống đang chờ hắn giải thích.
Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý, đột nhiên nở nụ cười: ” A…… Ý nhi , ngươi sẽ không vẫn nghĩ là hôn chào hỏi chứ ? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta không ngại giúp ngươi sửa đúng lại.” Nói xong một tay đỡ lấy gáy Vân Tả Ý áp về hướng mình, lại hôn tiếp.
Vân Tả Ý bị Vân Hàm Phong nói làm cho ngây người. Chờ sau khi lấy lại tinh thần, hắn lập tức dùng sức đẩy ra Vân Hàm Phong :” Ưm…… Ngươi, buông ra.”
Vân Hàm Phong đầy nhu tình nhìn cho đã mắt Vân Tả Ý, người đang cách mình mười thước thở gấp gáp lấy lại hơi, trong lòng quyết định hôm nay phải nói rõ ràng hết thảy :” Ý nhi , ngươi hiểu chưa?”
” Hiểu được cái gì?” Vân Tả Ý hung hăng xoa miệng, ngữ điệu luôn luôn thong dong giờ đã có chút không xong.
” Hiểu được ta đối với ngươi không phải tình nghĩa phụ tử, mà là tình nhân.” Vân Hàm Phong vừa nói vừa đi lại gần Vân Tả Ý.
” Sao, sao có thể……” Bởi vì lời nói của Vân Hàm Phong đánh vào quá lớn, Vân Tả Ý thất thần đứng tại chỗ, ngay cả Vân Hàm Phong tới gần đều không phát hiện.
” Cái gì không có khả năng ? Đây là sự thật. Ý nhi , trước kia ngươi không phát hiện thì chưa tính, nhưng hiện tại ta chính miệng nói cho ngươi, ngươi sẽ không thể tiếp tục vô tri vô giác. Ta không phải thánh nhân, không có khả năng chấp nhận yêu chỉ có cho. Ta muốn ngươi. Hãy đáp lại ta!” Vân Hàm Phong đi tới bên cạnh Vân Tả Ý, nhẹ nhàng nắm lấy hắn, giống như vô số lần trước kia .
” Cái gì?” Vân Tả Ý không thể tin nhìn Vân Hàm Phong .
” Không phải sợ, Ý nhi. Ta biết ngươi nhất thời không tiếp thụ được, ta sẽ cho ngươi thời gian. Ta sẽ…… vẫn ở cùng với ngươi……” Vân Hàm Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh trán Vân Tả Ý, trong lòng vui mừng. May mắn, Ý nhi không có lộ ra vẻ mặt chán ghét…… May mắn, Ý nhi cũng không nói gì ‘ghê tởm’ ‘biến thái’, nếu không, hắn biết dùng gì kham đây……
Vốn rất kích động, Vân Tả Ý lại cảm thấy chuyện này vô cùng quen thuộc, bao hàm cả nụ hôn sủng nị ôn nhu, thật kỳ tích khi hắn lại cảm thấy yên ổn…… nhưng là lại càng mờ mịt……
Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn Vân Hàm Phong , tuy rằng mang theo trí nhớ kiếp trước nhưng nhiều năm qua hắn sớm xem Vân Hàm Phong như phụ thân chân chính để kính yêu. Hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ bị người mình thiệt tình kính yêu thổ lộ. Cho tới bây giờ hắn còn mang một loại cảm giác vớ vẩn, không thể nào chấp nhận là sự thật. Nhưng phụ thân thể hiện loại thần sắc này tuyệt đối không thể đang nói giỡn, hơn nữa phụ thân không phải loại người hay đùa giỡn kiểu này……
” Ta. Ta đi trước.” Vân Tả Ý luống cuống tông cửa xông ra. Hắn hiện tại phi thường phi thường cần một chỗ hảo hảo bình tĩnh lại. Không có ngăn cản Vân Tả Ý rời đi, Vân Hàm Phong chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh bàn làm việc hằng ngày của Vân Tả Ý, mất hết sức lực ngồi xuống: rốt cục, rốt cục nói ra rồi, rốt cục đã cho ngươi biết…… Ý nhi , ta sẽ không buông tha ngươi, đừng nghĩ trốn……
Vân Tả Ý sau khi rời khỏi, mắt thẫn thờ nhìn chung quanh vô mục đích, cuối cùng đi tới sân vận động thể thao của Lam tinh, tìm một vị trí ngồi xuống. Sau đó trong tiếng khán giả hò reo cổ vũ tuyển thủ thi đấu trong sân , hắn như đi vào cõi thần tiên……
Sân vận động là nơi chuyên cung cấp cho mọi người luận võ. Nếu có tranh cãi gì cũng có thể dùng luận võ giải quyết ở trong này. Người luận võ chỉ cần giao nộp rất ít sân phí, mà người xem thì lại hoàn toàn miễn phí. Sân mở suốt ngày đêm. Bởi vì nơi đây thường xuyên có cao thủ, cho nên mọi người thường xuyên tới nơi này xem khi rãnh rỗi……
Vân Tả Ý vừa ngồi liền ngồi cả ngày. Khi hắn về đến nhà thì trời đã khuya. Vân Tả Ý nghĩ tất cả mọi người đã đi ngủ, không ngờ tới hắn mới vừa vào cửa đã bị một bóng đen ôm lấy:” Ý nhi , ngươi đi đâu?”
Nhưng vì sao ôm ấp này dĩ vãng phi thường quen thuộc, phi thường thản nhiên mà hiện tại hắn lại bỗng nhiên cảm thấy khác thường, vì thế nhẹ nhàng tránh tránh:” Ta đi sân thi đấu.”
Vân Hàm Phong nhận thấy Vân Tả Ý giãy dụa, buồn ảm đạm, nhưng không buông ra.
” Kia lần sau phải nhớ về sớm, bằng không ta sẽ lo lắng.”
Không giống như trước kia, lần này Vân Tả Ý rất rõ ràng nhận thấy tình ý triền miên trong mắt Vân Hàm Phong, không khỏi lập tức cúi đầu, lảng tránh ánh mắt Vân Hàm Phong. Không biết vì sao, rõ ràng vẫn là người cũ, hành động như cũ, chẳng qua bởi vì tỏ tình buổi sáng mà dường như tất cả đều khác biệt. Ngay cả những động tác thường có trước kia, hiện tại đều cảm thấy không được tự nhiên.
” Ừ, ta đi nghỉ trước.” Vân Tả Ý hiện tại nóng lòng rời đi nơi này, hoặc là nói nóng lòng rời đi Vân Hàm Phong.
” Chờ chút, ngươi còn chưa ăn cơm mà.” Vân Hàm Phong đột nhiên nghĩ đến, không khỏi nhíu mày.
” Ách……”
” Ngươi về trước phòng nghỉ ngơi đi, ta đi lấy bữa ăn khuya.”
” Không cần, ta tự mình lấy được rồi.” Vân Tả Ý vội vàng nói.
Vân Hàm Phong lúc này cái gì cũng chưa nói, chẳng qua hơi hơi nheo lại ánh mắt. Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Vân Tả Ý đành phải sửa miệng. Vân Tả Ý trở về phòng không bao lâu Vân Hàm Phong liền bưng bữa ăn khuya tới, bất quá may mắn Vân Hàm Phong buông bữa ăn khuya xuống liền rời đi, không có ở lại nhìn hắn ăn xong.
Hỗn loạn, ngày hôm nay thật sự chỉ dùng từ hỗn loạn để hình dung. Hôm nay cứ như vậy trôi qua, thế ngày mai thì sao? Ngày mai nên làm gì bây giờ?
Ngày hôm sau, hai người vẫn như cũ không thể tránh cho ở cùng văn phòng đợi một ngày. Bất quá Vân Tả Ý không còn chủ động nói chuyện, ngay cả khi Vân Hàm Phong chủ động nói chuyện, hắn cũng đều dùng số lượng từ ít nhất để trả lời. Không khí xung quanh hai người dần dần xấu hổ. Vân Hàm Phong tuy bị loại tình huống này khiến cho dần phiền táo, nhưng cũng không có biện pháp, biết không nên áp bức quá mau, đành phải mỗi ngày quan tâm gấp bội, hy vọng Vân Tả Ý có thể chấp nhận hắn. Tình huống thật không như ý nguyện, quan hệ bọn họ không khôi phục thân mật như trước mà trái lại Tả Ý càng ngày càng cố trốn tránh hắn. Trừ bỏ ở văn phòng còn có thể nhìn thấy hắn, ở những thời điểm khác Vân Hàm Phong đều không thấy bóng dáng Vân Tả Ý.
……………….
Vân Tả Ý đi vào cao ốc, không trực tiếp tiến vào văn phòng mà trước tiên hỏi tiếp tân:” Phụ thân có ở trong phòng không?”
” Vân tổng đang đi họp.” Oa, thiếu gia quả nhiên so với thiếu phu nhân xinh đẹp hơn, nhưng bọn họ thật sự xứng đôi a, thật sự muốn nhìn đến thiếu gia cùng thiếu phu nhân đứng chung một chỗ……
” Ừ, cám ơn……”
” Ý nhi quan tâm nơi ta đi, vì sao không trực tiếp hỏi ta chứ?”
” Chào Vân tổng ạ.”
Ách, nghe tiếng nói đó, Vân Tả Ý tức khắc biến thật cứng người.
Luôn luôn chưa từng tức giận Vân Tả Ý, lần này Vân Hàm Phong thật sự tức giận. Vì sao trốn tránh ta? Chuyện này là sao chứ? “Đi theo ta.” Vân Hàm Phong đi ra phía trước giữ chặt tay Vân Tả Ý lôi vào văn phòng.
Vân Tả Ý cố vùng vẫy tránh khai cũng không thể được, mặc hắn lôi kéo.
Thiếu gia và Vân Tổng cãi nhau sao?
” Rầm.”
Văn phòng truyền đến tiếng đóng cửa mạnh mẽ dọa nữ tiếp tân rụt lui cổ. Ô, Vân tổng tức giận thật đáng sợ, thiếu gia, ngài phải cẩn thận nha…….
Vân Hàm Phong nhìn hai hàng lông mi sắp xếp dày đậm giật giật, biết Ý nhi sẽ tỉnh, nhưng không đình chỉ hôn môi, ngược lại càng xâm nhập thêm……
Vân Hàm Phong vẫn chú ý mi mắt nhắm chặt của Vân Tả Ý một khắc không rời, thẳng đến mi mắt kia run run động vài cái, chậm rãi mở, lộ ra đôi mắt hắc bảo thạch làm cho hắn mê muội.
Lúc đầu bảo thạch còn mê mang, nhưng rất nhanh sự khác thường ở miệng làm cho mê mang thối lui, ngược lại biến thành sâu thẳm nhưng lạnh lùng, lại không nói một lời, chính là nhìn thẳng vào Vân Hàm Phong , giống đang chờ hắn giải thích.
Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý, đột nhiên nở nụ cười: ” A…… Ý nhi , ngươi sẽ không vẫn nghĩ là hôn chào hỏi chứ ? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta không ngại giúp ngươi sửa đúng lại.” Nói xong một tay đỡ lấy gáy Vân Tả Ý áp về hướng mình, lại hôn tiếp.
Vân Tả Ý bị Vân Hàm Phong nói làm cho ngây người. Chờ sau khi lấy lại tinh thần, hắn lập tức dùng sức đẩy ra Vân Hàm Phong :” Ưm…… Ngươi, buông ra.”
Vân Hàm Phong đầy nhu tình nhìn cho đã mắt Vân Tả Ý, người đang cách mình mười thước thở gấp gáp lấy lại hơi, trong lòng quyết định hôm nay phải nói rõ ràng hết thảy :” Ý nhi , ngươi hiểu chưa?”
” Hiểu được cái gì?” Vân Tả Ý hung hăng xoa miệng, ngữ điệu luôn luôn thong dong giờ đã có chút không xong.
” Hiểu được ta đối với ngươi không phải tình nghĩa phụ tử, mà là tình nhân.” Vân Hàm Phong vừa nói vừa đi lại gần Vân Tả Ý.
” Sao, sao có thể……” Bởi vì lời nói của Vân Hàm Phong đánh vào quá lớn, Vân Tả Ý thất thần đứng tại chỗ, ngay cả Vân Hàm Phong tới gần đều không phát hiện.
” Cái gì không có khả năng ? Đây là sự thật. Ý nhi , trước kia ngươi không phát hiện thì chưa tính, nhưng hiện tại ta chính miệng nói cho ngươi, ngươi sẽ không thể tiếp tục vô tri vô giác. Ta không phải thánh nhân, không có khả năng chấp nhận yêu chỉ có cho. Ta muốn ngươi. Hãy đáp lại ta!” Vân Hàm Phong đi tới bên cạnh Vân Tả Ý, nhẹ nhàng nắm lấy hắn, giống như vô số lần trước kia .
” Cái gì?” Vân Tả Ý không thể tin nhìn Vân Hàm Phong .
” Không phải sợ, Ý nhi. Ta biết ngươi nhất thời không tiếp thụ được, ta sẽ cho ngươi thời gian. Ta sẽ…… vẫn ở cùng với ngươi……” Vân Hàm Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh trán Vân Tả Ý, trong lòng vui mừng. May mắn, Ý nhi không có lộ ra vẻ mặt chán ghét…… May mắn, Ý nhi cũng không nói gì ‘ghê tởm’ ‘biến thái’, nếu không, hắn biết dùng gì kham đây……
Vốn rất kích động, Vân Tả Ý lại cảm thấy chuyện này vô cùng quen thuộc, bao hàm cả nụ hôn sủng nị ôn nhu, thật kỳ tích khi hắn lại cảm thấy yên ổn…… nhưng là lại càng mờ mịt……
Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn Vân Hàm Phong , tuy rằng mang theo trí nhớ kiếp trước nhưng nhiều năm qua hắn sớm xem Vân Hàm Phong như phụ thân chân chính để kính yêu. Hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ bị người mình thiệt tình kính yêu thổ lộ. Cho tới bây giờ hắn còn mang một loại cảm giác vớ vẩn, không thể nào chấp nhận là sự thật. Nhưng phụ thân thể hiện loại thần sắc này tuyệt đối không thể đang nói giỡn, hơn nữa phụ thân không phải loại người hay đùa giỡn kiểu này……
” Ta. Ta đi trước.” Vân Tả Ý luống cuống tông cửa xông ra. Hắn hiện tại phi thường phi thường cần một chỗ hảo hảo bình tĩnh lại. Không có ngăn cản Vân Tả Ý rời đi, Vân Hàm Phong chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh bàn làm việc hằng ngày của Vân Tả Ý, mất hết sức lực ngồi xuống: rốt cục, rốt cục nói ra rồi, rốt cục đã cho ngươi biết…… Ý nhi , ta sẽ không buông tha ngươi, đừng nghĩ trốn……
Vân Tả Ý sau khi rời khỏi, mắt thẫn thờ nhìn chung quanh vô mục đích, cuối cùng đi tới sân vận động thể thao của Lam tinh, tìm một vị trí ngồi xuống. Sau đó trong tiếng khán giả hò reo cổ vũ tuyển thủ thi đấu trong sân , hắn như đi vào cõi thần tiên……
Sân vận động là nơi chuyên cung cấp cho mọi người luận võ. Nếu có tranh cãi gì cũng có thể dùng luận võ giải quyết ở trong này. Người luận võ chỉ cần giao nộp rất ít sân phí, mà người xem thì lại hoàn toàn miễn phí. Sân mở suốt ngày đêm. Bởi vì nơi đây thường xuyên có cao thủ, cho nên mọi người thường xuyên tới nơi này xem khi rãnh rỗi……
Vân Tả Ý vừa ngồi liền ngồi cả ngày. Khi hắn về đến nhà thì trời đã khuya. Vân Tả Ý nghĩ tất cả mọi người đã đi ngủ, không ngờ tới hắn mới vừa vào cửa đã bị một bóng đen ôm lấy:” Ý nhi , ngươi đi đâu?”
Nhưng vì sao ôm ấp này dĩ vãng phi thường quen thuộc, phi thường thản nhiên mà hiện tại hắn lại bỗng nhiên cảm thấy khác thường, vì thế nhẹ nhàng tránh tránh:” Ta đi sân thi đấu.”
Vân Hàm Phong nhận thấy Vân Tả Ý giãy dụa, buồn ảm đạm, nhưng không buông ra.
” Kia lần sau phải nhớ về sớm, bằng không ta sẽ lo lắng.”
Không giống như trước kia, lần này Vân Tả Ý rất rõ ràng nhận thấy tình ý triền miên trong mắt Vân Hàm Phong, không khỏi lập tức cúi đầu, lảng tránh ánh mắt Vân Hàm Phong. Không biết vì sao, rõ ràng vẫn là người cũ, hành động như cũ, chẳng qua bởi vì tỏ tình buổi sáng mà dường như tất cả đều khác biệt. Ngay cả những động tác thường có trước kia, hiện tại đều cảm thấy không được tự nhiên.
” Ừ, ta đi nghỉ trước.” Vân Tả Ý hiện tại nóng lòng rời đi nơi này, hoặc là nói nóng lòng rời đi Vân Hàm Phong.
” Chờ chút, ngươi còn chưa ăn cơm mà.” Vân Hàm Phong đột nhiên nghĩ đến, không khỏi nhíu mày.
” Ách……”
” Ngươi về trước phòng nghỉ ngơi đi, ta đi lấy bữa ăn khuya.”
” Không cần, ta tự mình lấy được rồi.” Vân Tả Ý vội vàng nói.
Vân Hàm Phong lúc này cái gì cũng chưa nói, chẳng qua hơi hơi nheo lại ánh mắt. Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Vân Tả Ý đành phải sửa miệng. Vân Tả Ý trở về phòng không bao lâu Vân Hàm Phong liền bưng bữa ăn khuya tới, bất quá may mắn Vân Hàm Phong buông bữa ăn khuya xuống liền rời đi, không có ở lại nhìn hắn ăn xong.
Hỗn loạn, ngày hôm nay thật sự chỉ dùng từ hỗn loạn để hình dung. Hôm nay cứ như vậy trôi qua, thế ngày mai thì sao? Ngày mai nên làm gì bây giờ?
Ngày hôm sau, hai người vẫn như cũ không thể tránh cho ở cùng văn phòng đợi một ngày. Bất quá Vân Tả Ý không còn chủ động nói chuyện, ngay cả khi Vân Hàm Phong chủ động nói chuyện, hắn cũng đều dùng số lượng từ ít nhất để trả lời. Không khí xung quanh hai người dần dần xấu hổ. Vân Hàm Phong tuy bị loại tình huống này khiến cho dần phiền táo, nhưng cũng không có biện pháp, biết không nên áp bức quá mau, đành phải mỗi ngày quan tâm gấp bội, hy vọng Vân Tả Ý có thể chấp nhận hắn. Tình huống thật không như ý nguyện, quan hệ bọn họ không khôi phục thân mật như trước mà trái lại Tả Ý càng ngày càng cố trốn tránh hắn. Trừ bỏ ở văn phòng còn có thể nhìn thấy hắn, ở những thời điểm khác Vân Hàm Phong đều không thấy bóng dáng Vân Tả Ý.
……………….
Vân Tả Ý đi vào cao ốc, không trực tiếp tiến vào văn phòng mà trước tiên hỏi tiếp tân:” Phụ thân có ở trong phòng không?”
” Vân tổng đang đi họp.” Oa, thiếu gia quả nhiên so với thiếu phu nhân xinh đẹp hơn, nhưng bọn họ thật sự xứng đôi a, thật sự muốn nhìn đến thiếu gia cùng thiếu phu nhân đứng chung một chỗ……
” Ừ, cám ơn……”
” Ý nhi quan tâm nơi ta đi, vì sao không trực tiếp hỏi ta chứ?”
” Chào Vân tổng ạ.”
Ách, nghe tiếng nói đó, Vân Tả Ý tức khắc biến thật cứng người.
Luôn luôn chưa từng tức giận Vân Tả Ý, lần này Vân Hàm Phong thật sự tức giận. Vì sao trốn tránh ta? Chuyện này là sao chứ? “Đi theo ta.” Vân Hàm Phong đi ra phía trước giữ chặt tay Vân Tả Ý lôi vào văn phòng.
Vân Tả Ý cố vùng vẫy tránh khai cũng không thể được, mặc hắn lôi kéo.
Thiếu gia và Vân Tổng cãi nhau sao?
” Rầm.”
Văn phòng truyền đến tiếng đóng cửa mạnh mẽ dọa nữ tiếp tân rụt lui cổ. Ô, Vân tổng tức giận thật đáng sợ, thiếu gia, ngài phải cẩn thận nha…….
Tác giả :
Biển Đam