Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 132
Vân Hàm Phong cúi đầu dừng ở Vân Tả Ý , chỉ cảm thấy hắn ngắm Ý nhi thế nào cũng không đủ, về phần cái miệng nhỏ nhắn kia không ngừng khép mở đang nói chút gì đó thật không có vào tâm.
“…… Đại khái quá trình vận hành là như vậy, phụ thân còn có vấn đề gì không ?” Vân Tả Ý vắt hết óc, dùng hết ban ngày mới rốt cục đem tất cả nói xong.
Vân Hàm Phong lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có vấn đề. Thấy trán Vân Tả Ý toát ra chút mồ hôi, hắn không khỏi nâng tay nhẹ lau đi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: ” Ý nhi , phải về học viện sao?” Nếu nhiệm vụ hoàn thành, vậy ý nghĩa Ý nhi phải quay về học viện lĩnh nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ kế tiếp không biết Ý nhi còn có thể ở bên hắn nữa không. Ai, chưa ở chung bao lâu, lại muốn ra đi a.
” Không, ta tái lưu một đoạn thời gian.”
” Ngươi……” Vân Hàm Phong kinh hỉ.
” Dù sao nhiệm vụ kia không có kỳ hạn hoàn thành, khi nào đi nộp lên đều giống nhau.” Vân Tả Ý sờ sờ bản nháp trong tay, thản nhiên nói.
” Kia Ý nhi tính toán ở lại bao lâu?” Vân Hàm Phong lộ ra mỉm cười.
Vân Tả Ý trầm tư:” Xem tình huống đi, bất quá thời gian hẳn sẽ không quá ngắn.”
Vân Hàm Phong nghe xong không nói gì thêm, trên mặt tươi cười càng sâu nhiều……
……
Vân Tả Ý chính mình cũng chưa biết lần này hắn lưu lại thật đúng là thời gian không ngắn……
……
Một năm sau.
Lam tinh, trong một tòa nhà bách hóa……
Những mẫu đồ vật tiên tiến đa dạng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật được trưng bày quảng cáo với những hình thức khác nhau, làm cho người ta hoa cả mắt: người thật, qua máy chiếu, máy móc, hình dạng kỳ lạ……..
Những nhà quảng cáo nghĩ ra những mẫu quảng cáo này thật đúng là sức sáng tạo kinh người! Đó là Tử Trúc kết luận trước khi bị một bóng đen đột nhiên đâm sầm vào mình.
” Cách cách~~ kẹo nỗ đây, mười liên minh tệ một cái. Cách cách cách~~ kẹo nỗ ngon đây, cách cách ~~……” một người máy màu xanh biếc, bề rộng chừng một thước chặn trước mặt Tử Trúc dùng giọng nhân tạo không ngừng ‘nói’, quơ hai cánh tay gọng kìm lớn (Hình tượng giống như con cua) mang theo hai bó kẹo lớn gói gém tinh mỹ
Tử Trúc vẻ mặt hắc tuyến nhìn người máy đột nhiên xuất hiện . Người máy như trước cố lặp lại câu quảng cáo bán hàng.
” Cách cách~~ kẹo nỗ đây, Cách cách ~~……”
Tử Trúc bị cặp mắt điện tử màu đỏ chợt lóe chợt lóe làm hốt hoảng, tùy tay xuất ra tấm card tiền liên minh hướng phía sau lưng người máy nạp tiền, rồi bước nhanh đi.
” Cách cách~~ kẹo, Cách cách~~ kẹo……”
Người máy phản ứng rất nhanh, lập tức chắn Tử Trúc lại, không ngừng quơ cánh tay gọng kìm lớn nhắc nhở Tử Trúc chưa lấy kẹo.
Ai, Tử Trúc khẽ thở dài, cúi người tùy tiện rút ra một cây, tuy rằng hắn không cần loại đồ vật này.
Người máy sau khi thấy Tử Trúc cầm lấy kẹo, nhanh chóng dùng 8 chân đi tìm mục tiêu kế tiếp. Bởi vì dáng người nó thấp bé cho nên trong bách hóa đông kín người, nó vẫn hành động nhanh nhẹn. Tại không hề bị trở ngại…… âm thanh ‘cách cách’ dần dần đi xa……
……
Tử Trúc cầm cây kẹo, nhìn trái phải không được tự nhiên. Hắn tuyệt đối không có khả năng ăn, nghĩ muốn bỏ đi, nhưng nhìn xem cây kẹo được làm rất tinh mỹ lại cảm thấy bỏ đi thật uổng. Càng nghĩ, cuối cùng vẫn là lưu tại trong tay……
……
Tử Trúc mới hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt kia không lâu. Hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt xong liền trở về trụ sở nhiệm vụ ở Lam Tinh. Trở lại tinh cầu công nghệ cao, Tử Trúc thực sự cảm giác như trải qua một đời người.
Ai, hiện tại khoảng cách giữa mình và hắn lại dài ra. Hắn hiện tại hẳn là năm ba rồi. Có lẽ đã muốn nhanh lên năm bốn. Ngẫm lại chính mình vẫn đáng thương ở năm hai, có lẽ về sau thấy hắn còn phải kêu Hội trưởng …… Ai, không nghĩ, càng nghĩ càng khó nuốt …..
Tử Trúc lắc lắc đầu, tỉnh khởi lại tinh thần. Nghĩ vẩn vơ gì đó còn không bằng dành nhiều tâm tư ở nhiệm vụ đi, chỉ có cố gắng đuổi kịp và vượt qua hắn mới con đường chính xác……
” Ba…… Ba……” Âm thanh trẻ con yếu nhuyễn phi thường tốt nghe, nhưng làm cho Tử Trúc kinh ngạc chính là giọng nam trong trẻo lập tức vang lên,” Cục cưng, làm sao vậy?”
Tử Trúc lập tức ngẩng đầu chuẩn xác sưu tầm tới bóng dáng đội mũ mặc trang phục nhàn nhã. Là hắn. Không, sẽ không. Hắn luôn luôn ghét nhất bị nhiều người phiền, như thế nào có thể xuất hiện ở trong này chứ, hơn nữa trên tay còn ôm tiểu hài tử gọi hắn ‘ba ba’. Nên sẽ không nhớ hắn nhiều quá mới xuất hiện ảo giác đi? Ngay tại Tử Trúc sắp phủ định phán đoán của mình, thân ảnh kia thoáng quay đầu qua……
Là hắn, thật là hắn…… Tử Trúc hiện tại đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết cứng ngắc sửng sờ tại chỗ.
Đại khái do ánh mắt Tử Trúc quá mức rõ ràng, tầm mắt Vân Tả Ý chuẩn xác chiếu vào hắn.
Nhìn thật quen mắt a…… Ách! Là hắn! Vân Tả Ý nghi hoặc một hồi rất nhanh đã nhớ ra người trước mặt. Hắn như thế nào lại ở đây? Bất quá nếu thấy thì cũng nên đi đến chào hỏi. Vân Tả Ý ôm Vân Tụ hướng Tử Trúc đi tới.
Nhìn người nọ bước mỗi bước tới gần, tim Tử Trúc đập không tự chủ nhanh hơn. Tuy rằng không chỉ một lần ảo tưởng qua cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng khi người nọ thật sự xuất hiện trước mắt, hắn ngược lại không biết nên nói gì cho tốt…..
” Tử Trúc.” Vân Tả Ý ôn hòa chào đón.
Tử Trúc nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, trong lòng rất vui vẻ. Đang định mở miệng, suy nghĩ nhàm chám tự hỏi vừa rồi tự dưng lại hiện lên trong đầu, do dự luôn mãi, hắn mới chần chờ há miệng:” Hội trưởng ……”
……
“…… Đại khái quá trình vận hành là như vậy, phụ thân còn có vấn đề gì không ?” Vân Tả Ý vắt hết óc, dùng hết ban ngày mới rốt cục đem tất cả nói xong.
Vân Hàm Phong lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có vấn đề. Thấy trán Vân Tả Ý toát ra chút mồ hôi, hắn không khỏi nâng tay nhẹ lau đi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: ” Ý nhi , phải về học viện sao?” Nếu nhiệm vụ hoàn thành, vậy ý nghĩa Ý nhi phải quay về học viện lĩnh nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ kế tiếp không biết Ý nhi còn có thể ở bên hắn nữa không. Ai, chưa ở chung bao lâu, lại muốn ra đi a.
” Không, ta tái lưu một đoạn thời gian.”
” Ngươi……” Vân Hàm Phong kinh hỉ.
” Dù sao nhiệm vụ kia không có kỳ hạn hoàn thành, khi nào đi nộp lên đều giống nhau.” Vân Tả Ý sờ sờ bản nháp trong tay, thản nhiên nói.
” Kia Ý nhi tính toán ở lại bao lâu?” Vân Hàm Phong lộ ra mỉm cười.
Vân Tả Ý trầm tư:” Xem tình huống đi, bất quá thời gian hẳn sẽ không quá ngắn.”
Vân Hàm Phong nghe xong không nói gì thêm, trên mặt tươi cười càng sâu nhiều……
……
Vân Tả Ý chính mình cũng chưa biết lần này hắn lưu lại thật đúng là thời gian không ngắn……
……
Một năm sau.
Lam tinh, trong một tòa nhà bách hóa……
Những mẫu đồ vật tiên tiến đa dạng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật được trưng bày quảng cáo với những hình thức khác nhau, làm cho người ta hoa cả mắt: người thật, qua máy chiếu, máy móc, hình dạng kỳ lạ……..
Những nhà quảng cáo nghĩ ra những mẫu quảng cáo này thật đúng là sức sáng tạo kinh người! Đó là Tử Trúc kết luận trước khi bị một bóng đen đột nhiên đâm sầm vào mình.
” Cách cách~~ kẹo nỗ đây, mười liên minh tệ một cái. Cách cách cách~~ kẹo nỗ ngon đây, cách cách ~~……” một người máy màu xanh biếc, bề rộng chừng một thước chặn trước mặt Tử Trúc dùng giọng nhân tạo không ngừng ‘nói’, quơ hai cánh tay gọng kìm lớn (Hình tượng giống như con cua) mang theo hai bó kẹo lớn gói gém tinh mỹ
Tử Trúc vẻ mặt hắc tuyến nhìn người máy đột nhiên xuất hiện . Người máy như trước cố lặp lại câu quảng cáo bán hàng.
” Cách cách~~ kẹo nỗ đây, Cách cách ~~……”
Tử Trúc bị cặp mắt điện tử màu đỏ chợt lóe chợt lóe làm hốt hoảng, tùy tay xuất ra tấm card tiền liên minh hướng phía sau lưng người máy nạp tiền, rồi bước nhanh đi.
” Cách cách~~ kẹo, Cách cách~~ kẹo……”
Người máy phản ứng rất nhanh, lập tức chắn Tử Trúc lại, không ngừng quơ cánh tay gọng kìm lớn nhắc nhở Tử Trúc chưa lấy kẹo.
Ai, Tử Trúc khẽ thở dài, cúi người tùy tiện rút ra một cây, tuy rằng hắn không cần loại đồ vật này.
Người máy sau khi thấy Tử Trúc cầm lấy kẹo, nhanh chóng dùng 8 chân đi tìm mục tiêu kế tiếp. Bởi vì dáng người nó thấp bé cho nên trong bách hóa đông kín người, nó vẫn hành động nhanh nhẹn. Tại không hề bị trở ngại…… âm thanh ‘cách cách’ dần dần đi xa……
……
Tử Trúc cầm cây kẹo, nhìn trái phải không được tự nhiên. Hắn tuyệt đối không có khả năng ăn, nghĩ muốn bỏ đi, nhưng nhìn xem cây kẹo được làm rất tinh mỹ lại cảm thấy bỏ đi thật uổng. Càng nghĩ, cuối cùng vẫn là lưu tại trong tay……
……
Tử Trúc mới hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt kia không lâu. Hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt xong liền trở về trụ sở nhiệm vụ ở Lam Tinh. Trở lại tinh cầu công nghệ cao, Tử Trúc thực sự cảm giác như trải qua một đời người.
Ai, hiện tại khoảng cách giữa mình và hắn lại dài ra. Hắn hiện tại hẳn là năm ba rồi. Có lẽ đã muốn nhanh lên năm bốn. Ngẫm lại chính mình vẫn đáng thương ở năm hai, có lẽ về sau thấy hắn còn phải kêu Hội trưởng …… Ai, không nghĩ, càng nghĩ càng khó nuốt …..
Tử Trúc lắc lắc đầu, tỉnh khởi lại tinh thần. Nghĩ vẩn vơ gì đó còn không bằng dành nhiều tâm tư ở nhiệm vụ đi, chỉ có cố gắng đuổi kịp và vượt qua hắn mới con đường chính xác……
” Ba…… Ba……” Âm thanh trẻ con yếu nhuyễn phi thường tốt nghe, nhưng làm cho Tử Trúc kinh ngạc chính là giọng nam trong trẻo lập tức vang lên,” Cục cưng, làm sao vậy?”
Tử Trúc lập tức ngẩng đầu chuẩn xác sưu tầm tới bóng dáng đội mũ mặc trang phục nhàn nhã. Là hắn. Không, sẽ không. Hắn luôn luôn ghét nhất bị nhiều người phiền, như thế nào có thể xuất hiện ở trong này chứ, hơn nữa trên tay còn ôm tiểu hài tử gọi hắn ‘ba ba’. Nên sẽ không nhớ hắn nhiều quá mới xuất hiện ảo giác đi? Ngay tại Tử Trúc sắp phủ định phán đoán của mình, thân ảnh kia thoáng quay đầu qua……
Là hắn, thật là hắn…… Tử Trúc hiện tại đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết cứng ngắc sửng sờ tại chỗ.
Đại khái do ánh mắt Tử Trúc quá mức rõ ràng, tầm mắt Vân Tả Ý chuẩn xác chiếu vào hắn.
Nhìn thật quen mắt a…… Ách! Là hắn! Vân Tả Ý nghi hoặc một hồi rất nhanh đã nhớ ra người trước mặt. Hắn như thế nào lại ở đây? Bất quá nếu thấy thì cũng nên đi đến chào hỏi. Vân Tả Ý ôm Vân Tụ hướng Tử Trúc đi tới.
Nhìn người nọ bước mỗi bước tới gần, tim Tử Trúc đập không tự chủ nhanh hơn. Tuy rằng không chỉ một lần ảo tưởng qua cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng khi người nọ thật sự xuất hiện trước mắt, hắn ngược lại không biết nên nói gì cho tốt…..
” Tử Trúc.” Vân Tả Ý ôn hòa chào đón.
Tử Trúc nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, trong lòng rất vui vẻ. Đang định mở miệng, suy nghĩ nhàm chám tự hỏi vừa rồi tự dưng lại hiện lên trong đầu, do dự luôn mãi, hắn mới chần chờ há miệng:” Hội trưởng ……”
……
Tác giả :
Biển Đam