Khiến Em Gả Cho Anh
Chương 6
Thật ra thì Nhượng Nhượng căn bản không cần phải chọc tổng giám đốc Lục làm gì, bởi vì chín mươi năm tầng và năm năm tầng hơn kém nhau những bốn mươi tầng, không có cách nào để vượt qua khoảng cách đó. Huống chi, đã hơn một tháng sáng sớm không đụng phải anh ta rồi, cô cũng không biết là mình thở phào nhẹ nhõm hay là nên thương tiếc đoạn tình cảm nhiều năm trong trò chơi kia.
Nhưng những chuyện này so với một chuyện khác mà nói, thật sự là một case rất nhỏ.
Tiêu Hàng phải ra nước ngoài! Thời điểm nghe thấy tin tức đó, Tiêu Hàng so với Nhượng Nhượng còn ngạc nhiên, đơn giản chính là ông trời ném xuống một cái bánh thật to, nện trúng đầu anh mà.
Công ty của anh phái anh ra nước ngoài học tập hơn một năm, nghe nói sau khi trở lại sẽ được cân nhắc lên làm giám đốc khu vực, chuyện xảy ra như đang nằm mơ vậy, công ty bọn họ cạnh tranh rất cao, bao nhiêu người tài ba cạnh tranh nhau một chức vụ, cũng nhao nhao ngã xuống, hôm nay lại thình lình rơi trên đầu anh.
“Anh sẽ đi một năm?” Trong lòng Nhượng Nhượng kêu rên, quả nhiên đàn ông vẫn xếp sự nghiệp đứng thứ nhất, khi mình định học cao học anh ta bảo mình kết hôn rồi yêu cầu mình tạm nghỉ học. Vốn là nói với hai bên nhà cuối năm sẽ kết hôn, liền thuê khách sạn, đầu năm nay kết hôn cũng không dễ dàng gì, tháng ba kết hôn thì tháng ba đi xếp hàng là có thể định được ngày tốt. Nhượng Nhượng bắt đầu tính tới tính lui, cuối cùng thì cô lại đau lòng đống tiền đặt cọc kia.
“Nhượng Nhượng, đàn ông không vì sự nghiệp thì không phải đàn ông, hãy hiểu cho anh có được không? Anh muốn sau khi kết hôn có thể cho em và con cuộc sống tốt nhất thôi.” Tiêu Hàng kéo tay Nhượng Nhượng.
Trong lòng Nhượng Nhượng oán thầm, phân biệt nam nữ không phải nhìn ở bộ phận cơ thể à, lúc nào thì phân biệt nam nữ từ sự nghiệp. Chẳng qua do cô trưởng thành rồi, người trong nhà đang chờ tin tức cô dẫn con rể về, giờ anh ta đột nhiên đi, cô chẳng biết làm thế nào cho phải, “Nếu như em không cho anh đi đấy?” Nhượng Nhượng có cảm giác trong lòng cô có cái gì đó không đúng, lúc này cô cần Tiêu Hàng ở bên cạnh, giúp cô đối phó với Lục Phóng ma quỷ kia.
“Nhượng Nhượng, em đừng giống mấy người đàn bà không có đầu óc được không? Anh cũng chỉ đi có một năm, cũng không phải là không trở lại.” Tiêu Hàng tốt bụng, anh đã sớm có vé máy bay, ngày mai phải cất cánh, chuyện này tới một cách kì lạ, cũng gấp kì lạ, chuyện này được an bài quá chặt chẽ, nếu không thì anh cũng muốn kéo dài đến tận bây giờ mới nói cho Nhượng Nhượng.
Lần này Nhượng Nhượng không còn gì để nói, cái mũ rách đã chụp xuống đầu rồi, cô không nhận cũng không được, cô đành rộng lượng để người đàn ông này cao chạy xa bay, cô cũng không thể quấn quýt giữ chặt lấy người ta, như vậy sẽ rất mất mặt.
“Vậy chúng ta phải làm sao với hôn lễ đây, còn tiền đặt cọc nữa?” Nhượng Nhượng mặt lạnh hỏi.
“Tiền đặt cọc không sao, anh cũng phải đi lấy về, bọn họ cũng không sợ ngày đó không ai kết hôn.”
Lời nói của Tiêu Hàng khiến lòng Nhượng Nhượng thấy lạnh, anh ta có thời gian lấy lại tiền đặt cọc mà lại không có thời gian thông báo trước cho mình một tiếng.
“Vậy em thì làm thế nào?” Nhượng Nhượng không nói được những từ mềm yếu, chỉ cảm thấy Tiêu Hàng đi lần này, có một số việc sẽ thay đổi, thói quen có một người đàn ông trong cuộc sống, thói quen có người cùng ăn cơm, có người bên cạnh mỗi ngày Chủ nhật. Dẫn câu người ta hay nói, “Chị đây không phải quan tâm đến em, là chị cảm thấy cô quạnh mà thôi.”
“Nhượng Nhượng, anh biết là anh quá ích kỷ, cũng không dám hy vọng xa vời rằng em sẽ chờ anh.” Tiêu Hàng cầm tay Nhượng Nhượng.
Rõ ràng người đàn ông này vì sự nghiệp phía trước mà phụ lòng người ta, lại còn bày ra bộ thâm tình, phảng phất ý muốn tốt cho cô, cái gì mà anh ta không dám có hy vọng xa vời? Nói thẳng ra là anh ta muốn từ chối trách nhiệm.
Dù không chính xác nói ra lời chia tay, nhưng mọi người đều trưởng thành cả rồi, chỉ số thông minh cũng coi như 80 trở lên, như vậy ai cũng hiểu.
Hôm nay Nhượng Nhượng mới phát hiện ra Tiêu Hàng chính xác một trăm phần trăm là thằng đàn ông sống rất thực tế, hơn nữa còn là thực tế đáng sợ, một buổi sáng đã cao chay xa bay rồi, cô sẽ không thèm để trong mắt tên nhà quê cám bã chưa từng xuất ngoại như anh ta.
Nhượng Nhượng không thể hơi một tý thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô phải mỉm cười đưa anh ta đi, để bảo về tôn nghiêm của phái nữ. Đàn ông chính là thích nhất là cô gái được giáo dục tốt được kính trọng để làm vợ, vừa tiết kiệm được tiền lại vừa giữ được danh dự.
Mà những cô gái tốt như thế lại rất dễ bị đá. Thời gian theo đuổi cô, bởi vì cô không quan tâm đến tiền bạc, một đóa hoa hồng xếp giấy cũng làm cô cảm động, giờ mới biết, chẳng qua là anh ta tiếc 10 tệ cho một bó hoa hồng trong ngày lễ tình nhân thôi. Cô không phải không biết anh ta muốn tiền, nhưng lại cam tâm tình nguyện ngã vào chỉ cần anh ta nói vài câu đường mật. Làm bạn gái, cô hiểu được con gái không nên làm dây leo, mà là cây bông, mọi chuyện sẽ không được làm phiền anh ta, anh ta một tuần không gặp cô, cô phải giả vờ bày tỏ đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng. Anh ta rảnh rỗi thì cô cùng anh ta du sơn ngoạn thủy, vì thời gian của anh ta rất quý báu. Làm người tình, cô cũng phải biết quy tắc của người tình, tuyệt đối không gọi điện cho vợ anh ta, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, làm vợ, tận tâm tận lực, không chừng còn phải khắc phục hậu quả xấu xa của anh bởi vì cô cũng không thể mất thể diện.
Về phần chia tay, vậy thì càng dễ dàng. Chỉ cần anh ta nói chia tay, cô cũng phải để một khuôn mặt tươi cười, bày tỏ moi người đều là người trưởng thành, tự có lựa chọn riêng, không quan tâm đến tình cảm thiên trường địa cửu đã từng có, trong tình yêu đàn bà không phải là tất cả, anh còn có sự nghiệp. Sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, để anh ta không hỏi câu hỏi là anh ta nợ cô tiền phí sinh hoạt à.
Bên trong mối quan hệ này, dù tốt hay xấu, đàn ông đều không bị thiệt chút nào, một cô gái cam chịu như vậy thằng nào chẳng thích? Không trách được Tiêu Hàng vừa nghe cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại có một căn hộ, lúc xem mắt anh ta liền thay đổi sắc mặt, rất ân cần.
Hôm sau, Nhượng Nhượng trong tình trạng phờ phạc rũ rượi tới công ty, chuyện vừa rồi làm cho cô nhớ tới câu chuyện nhặt hạt vừng mà bỏ quên dưa hấu, vậy mà hôm nay đến vừng mình cũng mất rồi, cô vẫn cảm thấy đây chính là do cả dưa hấu lẫn hạt vừng kia đều hỏng.
Quả dưa hấu thì quá to, cô nuốt không trôi, ăn lại sợ đau bụng, mà hạt vừng thì lại quá nhẹ, bị cơn gió Tây thổi qua, liền chạy theo cơn gió kia.
Quả Quả gần đây cũng rất buồn bực, tập đoàn A&E này tuy lớn, trai đẹp cũng khá nhiều, đáng tiếc thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu như không đúng giới tính thì cũng đã kết hôn rồi.
“Nhượng Nhượng nà, em nói xem, đàn ông bây giờ đầu óc có vấn đề à, cưới sớm như vậy, đúng là óc ngâm nước hết.” Vì Quả Quả chưa thỏa mãn dục vọng nên sáng sớm đã bắt đầu càu nhàu.
Hòa Đa lắc lắc cái mông múa hình số 8, ngón tay Lan Hoa Chỉ rêu rao tiến vào phòng làm việc, bị Quả Quả nhắm đầu vào chửi rủa, “Chị hận những người gay như cậu, các cậu tìm đàn ông còn chưa tính, các cậu còn tìm đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? TMD, trong tiểu thuyết đam mĩ toàn trai đẹp, định không cho người ta sống à, còn một đống cô gái thích xem tiểu thuyết đam mĩ nữa chứ, ngày sau bà đây tìm cho các cô một chậu nhân vật đam mĩ xuất sắc, buộc các cô nhìn, các cô mà không ghê tởm đến chết cũng nhất định không bỏ qua, nhìn các cô sau này cón dám ảo tưởng đam mỹ nữa hay không.”
“Tôi không phải gay, đáng ghét.” Hòa Đa dậm chân, oan uổng quá mà, anh chẳng qua là theo trào lưu một chút, đã bị người ta ép buộc gắn chặt lên người ngay cái bảng hiệu gay rồi, thật là chèn ép người mà.
Sau khi Quả Quả phát tiết xong lại ngồi xuống, mở trang web ra, bắt đầu vào trang web tìm bạn trăm năm “Thế giới gia viên”. Một lúc sau đã thấy mặt mày hớn hở lên. Có một anh chàng nào đó gửi cho cô một tin nhắn, bên trong là thông tin tìm bạn trăm năm của anh ta.
Mặt mày Quả Quả hớn hở thì thầm với Nhượng Nhượng, không có một chút oán giận như vừa rồi, “Nhượng Nhượng xem đi, thành thục chững chạc . . . .”
“Chị Quả Quả, em nói chị phải xuyên thấu qua hiện tượng mới thấy được bản chất, cái gì mà thành thục chững chạc, đó chắc chắn là ngốc như tảng đá vậy, cùng nghĩa với từ nhàm chán không thú vị sao?” Gần đây Nhượng Nhượng đối với đàn ông đang cực kỳ bất mãn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy nghĩ chênh lệch. Hòa Đa cảm thấy mình chưa chững chạc lắm nên cũng ở bên cạnh gật đầu ủng hộ Khanh Nhượng Nhượng, anh đây gọi là không ăn được nho thì nói nho xanh, hai người kết luận nhất trí, nhưng điểm xuất phát lại hoàn toàn bất đồng.
“Thôi đi, em xem còn có phía sau đấy, thành phần tri thức, có phòng có xe.” Quả Quả không cam lòng lại tiếp tục đọc.
“Thành phần tri thức, nói không chừng lại là một bộ tây trang Armani giả thêm mấy cái cà vạt kém chất lượng nữa, có nhà có xe thì lại càng dễ đoán, phòng trọ giá rẻ, xe thì một chiếc Alto second hand, có xe đạp thì cũng coi như là có xe.” Nhượng Nhượng liên tục bôi xấu người khác.
“Nhượng Nhượng, em tích một chút đức có được hay không?” Quả Quả không phục.
“Vậy chị để cho đàn ông tích một chút đức hạnh không được à?” Khí thế Nhượng Nhượng không thua Quả Quả.
“Em chẳng là nhìn thấy người có điều kiện tốt tìm đến chị, ghen tỵ thôi.” Quả Quả chỉ lên nhãn màn hình “Dáng vẻ xuất chúng, yêu thương tha thiết, chỉ yêu sâu sắc một người”.
“Em ghen tỵ chị, chị nhìn người đàn ông này đi, nói đến dáng vẻ xuất chúng ư, vừa trắng lại vừa mập, yêu thương tha thiết, đúng vậy, là nhiệt tình yêu thương thân thể người ta, yêu sâu sắc một người, anh ta đối với mỗi một người đàn bà đều chỉ yêu một.”
“Nhượng Nhượng, em bất mãn vì Tiêu Hàng đá em?” Hiện tại Quả Quả không nổi giận, đưa mắt nhìn hồi lâu mới nói một câu như vậy, còn cười mỉm một tiếng, rất ra dáng trí khôn.
Mặt Nhượng Nhượng đỏ lên, mắt cũng đỏ lên, hít mũi một cái, không nói, tâm trạng ủ rũ, nước mắt cũng tranh nhau rơi xuống.
Quả Quả ngay lập tức hoảng hốt, không nghĩ tới chuyện này cũng bị cô nói đúng. “Không sao, không sao, bây giờ cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì đầy đường, chị cho em cái này.” Quả Quả hào phóng vỗ nhẹ bả vai Nhượng Nhượng.
“Em không đần.” Nhượng Nhượng vội vàng lắc đầu, dùng giấy lau nước mắt. Về phần Tiêu Hàng, cô chỉ cảm thấy quá uất ức, không có chỗ nào để nổi giận, đè nén ở trong lòng nên tràn lan thành nước mắt, cô luôn khinh thường những người như thế, cái gì cũng không hiểu chỉ khóc thút thít. Lúc ấy cô nên trực tiếp cho Tiêu Hàng một chậu nước rửa chân, để anh ta cút ra khỏi Trung Quốc đi, ít nhất thì đừng để đàn ông Trung Quốc mất thể diện, đáng tiếc cô lại giữ thể diện mà đem mình ủy khuất thành như vậy.
Trên thế giới có câu mà người ta nói mãi, thật sự rất đúng, chính là “Thượng đế vì bạn đóng lại cánh cửa, nhưng cũng sẽ vì bạn mà mở ra một cách cửa khác.” Lại có thể nói tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý.
Tháng trước mỗi người phòng thiết kế đều phải nộp tác phẩm để tham gia cuộc thi trang sức quốc tế HRD, đây là quy định cứng nhắc, không nghĩ tới lại có kết quả, Nhượng Nhượng dù không được tham gia vào vòng so tài HRD, nhưng ở công ty cô cũng được coi là xuất chúng, trang sức thiết kế được vào danh sách sản phẩm mới năm sau của công ty, cũng được phép đi Bỉ xem trận chung kết cuộc thi thiết kế trang sức HRD.
Cùng đi còn có Hòa Đa, hai người bọn họ hưng phấn không phải vì cuối cùng cũng được ra khỏi nước, mà là vì cuộc so tài HRD giống như đi dự giải Oscar vây, nói là đi quan sát học tập nhưng lại vui vẻ đến mức kia, đoán không chừng hai người bọn họ đã bị người ta khinh bỉ xem thường rồi, căn bản là chọc nhiều người tức đến đỏ mắt, đến ngay cả Quả Quả cũng không để ý đến bọn họ rồi.
“Trời ạ, cô nghĩ xem, chúng ta có thể chụp ảnh cùng anh ấy được hay không? Rồi để anh ấy ký tên.” Hòa Đa bắt đầu xoay quanh tại chỗ làm Nhượng Nhượng có chút choáng đầu hoa mắt, chỉ là cô đang hưng phấn vô cùng.
Các ngành nghề đều có thần tượng của riêng mình, ví dụ như bơi lội, tất cả mọi người đều theo đuổi Phelps. Trong chuyến đi này, người mà bọn họ cực kì hâm mộ chính là nhà thiết kế “Vãn hồi” thần bí kia.
Sáu năm trước vị tiên sinh thần bí A này vốn không xó danh tiếng gì, hiện tại cũng không ai biết thân phận của anh ta, chỉ biết sáu năm trước anh ta thiết kế chiếc nhẫn “Vãn hồi” ở HRD trong trận chung kết rồi nổi tiếng, từ đó trong ngành thiết kế trang sức xuất hiện một ngôi sao mới.
Xét thấy thân phận của anh ta quá mức thần bí, đám chó săn lăn qua lăn lại, tự động YY vô số phiên bản khác nhau, sau lưng còn vô số câu chuyện bi kịch rất máu chó, có khi còn dọa chết Shakespaeare, nhân tiện còn khinh bỉ cả Quan Hán Khanh, cứ như vậy đem anh ta xào đến tận hôm nay.
“Trời ạ, không ngờ năm này chúng ta may mắn có thể nhìn thấy “Vãn hồi” thật rồi.” Hòa Đa hạnh phúc đến phát run.
“Vãn hồi” có thể phủ thêm áo khoác huy hoàng chói lọi như vậy, cô cho rằng đó là đặc biệt. Cuộc so tài quy định các tác phẩm tham gia trận chung kết phải là chính phẩm, chỉ có người thiết kế “vãn hồi” là từ chối, nói “vãn hồi” không có cách nào chuẩn bị xong, cuối cùng ban giáo khảo quyết định anh ta không cần mang chính phẩm tới, kết quả không cần nói cũng biết, người thiết kế “vãn hồi” là người đoạt giải.
Mà năm nay, nghe nói vị tiên sinh A kia sẽ tự tay mang “vãn hồi”mà mình mài trong sáu năm tời HRD, trở thành một trong các giám khảo.
Tin tức này lan ra, cả thế giới trang sức đều náo động.
Cho nên tâm tình Nhượng Nhượng cũng khá hơn nhiều, đi theo Cherry cùng Hòa Đa lên máy bay đi Bỉ, lại còn là khoang hạng nhất, Nhượng Nhượng quyết định quyết tâm sống chết cũng phải bám vào A&E, phúc lợi quá tốt.
Khi đèn cabin sắp tắt, hai vị hành khách cuối cùng mới khoan thai đi tới, Nhượng Nhượng trợn to đôi mắt nhìn Lục Phóng cùng trợ lý Bob đang tiến vào khoang hạng nhất.
Nhưng những chuyện này so với một chuyện khác mà nói, thật sự là một case rất nhỏ.
Tiêu Hàng phải ra nước ngoài! Thời điểm nghe thấy tin tức đó, Tiêu Hàng so với Nhượng Nhượng còn ngạc nhiên, đơn giản chính là ông trời ném xuống một cái bánh thật to, nện trúng đầu anh mà.
Công ty của anh phái anh ra nước ngoài học tập hơn một năm, nghe nói sau khi trở lại sẽ được cân nhắc lên làm giám đốc khu vực, chuyện xảy ra như đang nằm mơ vậy, công ty bọn họ cạnh tranh rất cao, bao nhiêu người tài ba cạnh tranh nhau một chức vụ, cũng nhao nhao ngã xuống, hôm nay lại thình lình rơi trên đầu anh.
“Anh sẽ đi một năm?” Trong lòng Nhượng Nhượng kêu rên, quả nhiên đàn ông vẫn xếp sự nghiệp đứng thứ nhất, khi mình định học cao học anh ta bảo mình kết hôn rồi yêu cầu mình tạm nghỉ học. Vốn là nói với hai bên nhà cuối năm sẽ kết hôn, liền thuê khách sạn, đầu năm nay kết hôn cũng không dễ dàng gì, tháng ba kết hôn thì tháng ba đi xếp hàng là có thể định được ngày tốt. Nhượng Nhượng bắt đầu tính tới tính lui, cuối cùng thì cô lại đau lòng đống tiền đặt cọc kia.
“Nhượng Nhượng, đàn ông không vì sự nghiệp thì không phải đàn ông, hãy hiểu cho anh có được không? Anh muốn sau khi kết hôn có thể cho em và con cuộc sống tốt nhất thôi.” Tiêu Hàng kéo tay Nhượng Nhượng.
Trong lòng Nhượng Nhượng oán thầm, phân biệt nam nữ không phải nhìn ở bộ phận cơ thể à, lúc nào thì phân biệt nam nữ từ sự nghiệp. Chẳng qua do cô trưởng thành rồi, người trong nhà đang chờ tin tức cô dẫn con rể về, giờ anh ta đột nhiên đi, cô chẳng biết làm thế nào cho phải, “Nếu như em không cho anh đi đấy?” Nhượng Nhượng có cảm giác trong lòng cô có cái gì đó không đúng, lúc này cô cần Tiêu Hàng ở bên cạnh, giúp cô đối phó với Lục Phóng ma quỷ kia.
“Nhượng Nhượng, em đừng giống mấy người đàn bà không có đầu óc được không? Anh cũng chỉ đi có một năm, cũng không phải là không trở lại.” Tiêu Hàng tốt bụng, anh đã sớm có vé máy bay, ngày mai phải cất cánh, chuyện này tới một cách kì lạ, cũng gấp kì lạ, chuyện này được an bài quá chặt chẽ, nếu không thì anh cũng muốn kéo dài đến tận bây giờ mới nói cho Nhượng Nhượng.
Lần này Nhượng Nhượng không còn gì để nói, cái mũ rách đã chụp xuống đầu rồi, cô không nhận cũng không được, cô đành rộng lượng để người đàn ông này cao chạy xa bay, cô cũng không thể quấn quýt giữ chặt lấy người ta, như vậy sẽ rất mất mặt.
“Vậy chúng ta phải làm sao với hôn lễ đây, còn tiền đặt cọc nữa?” Nhượng Nhượng mặt lạnh hỏi.
“Tiền đặt cọc không sao, anh cũng phải đi lấy về, bọn họ cũng không sợ ngày đó không ai kết hôn.”
Lời nói của Tiêu Hàng khiến lòng Nhượng Nhượng thấy lạnh, anh ta có thời gian lấy lại tiền đặt cọc mà lại không có thời gian thông báo trước cho mình một tiếng.
“Vậy em thì làm thế nào?” Nhượng Nhượng không nói được những từ mềm yếu, chỉ cảm thấy Tiêu Hàng đi lần này, có một số việc sẽ thay đổi, thói quen có một người đàn ông trong cuộc sống, thói quen có người cùng ăn cơm, có người bên cạnh mỗi ngày Chủ nhật. Dẫn câu người ta hay nói, “Chị đây không phải quan tâm đến em, là chị cảm thấy cô quạnh mà thôi.”
“Nhượng Nhượng, anh biết là anh quá ích kỷ, cũng không dám hy vọng xa vời rằng em sẽ chờ anh.” Tiêu Hàng cầm tay Nhượng Nhượng.
Rõ ràng người đàn ông này vì sự nghiệp phía trước mà phụ lòng người ta, lại còn bày ra bộ thâm tình, phảng phất ý muốn tốt cho cô, cái gì mà anh ta không dám có hy vọng xa vời? Nói thẳng ra là anh ta muốn từ chối trách nhiệm.
Dù không chính xác nói ra lời chia tay, nhưng mọi người đều trưởng thành cả rồi, chỉ số thông minh cũng coi như 80 trở lên, như vậy ai cũng hiểu.
Hôm nay Nhượng Nhượng mới phát hiện ra Tiêu Hàng chính xác một trăm phần trăm là thằng đàn ông sống rất thực tế, hơn nữa còn là thực tế đáng sợ, một buổi sáng đã cao chay xa bay rồi, cô sẽ không thèm để trong mắt tên nhà quê cám bã chưa từng xuất ngoại như anh ta.
Nhượng Nhượng không thể hơi một tý thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô phải mỉm cười đưa anh ta đi, để bảo về tôn nghiêm của phái nữ. Đàn ông chính là thích nhất là cô gái được giáo dục tốt được kính trọng để làm vợ, vừa tiết kiệm được tiền lại vừa giữ được danh dự.
Mà những cô gái tốt như thế lại rất dễ bị đá. Thời gian theo đuổi cô, bởi vì cô không quan tâm đến tiền bạc, một đóa hoa hồng xếp giấy cũng làm cô cảm động, giờ mới biết, chẳng qua là anh ta tiếc 10 tệ cho một bó hoa hồng trong ngày lễ tình nhân thôi. Cô không phải không biết anh ta muốn tiền, nhưng lại cam tâm tình nguyện ngã vào chỉ cần anh ta nói vài câu đường mật. Làm bạn gái, cô hiểu được con gái không nên làm dây leo, mà là cây bông, mọi chuyện sẽ không được làm phiền anh ta, anh ta một tuần không gặp cô, cô phải giả vờ bày tỏ đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng. Anh ta rảnh rỗi thì cô cùng anh ta du sơn ngoạn thủy, vì thời gian của anh ta rất quý báu. Làm người tình, cô cũng phải biết quy tắc của người tình, tuyệt đối không gọi điện cho vợ anh ta, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, làm vợ, tận tâm tận lực, không chừng còn phải khắc phục hậu quả xấu xa của anh bởi vì cô cũng không thể mất thể diện.
Về phần chia tay, vậy thì càng dễ dàng. Chỉ cần anh ta nói chia tay, cô cũng phải để một khuôn mặt tươi cười, bày tỏ moi người đều là người trưởng thành, tự có lựa chọn riêng, không quan tâm đến tình cảm thiên trường địa cửu đã từng có, trong tình yêu đàn bà không phải là tất cả, anh còn có sự nghiệp. Sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, để anh ta không hỏi câu hỏi là anh ta nợ cô tiền phí sinh hoạt à.
Bên trong mối quan hệ này, dù tốt hay xấu, đàn ông đều không bị thiệt chút nào, một cô gái cam chịu như vậy thằng nào chẳng thích? Không trách được Tiêu Hàng vừa nghe cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại có một căn hộ, lúc xem mắt anh ta liền thay đổi sắc mặt, rất ân cần.
Hôm sau, Nhượng Nhượng trong tình trạng phờ phạc rũ rượi tới công ty, chuyện vừa rồi làm cho cô nhớ tới câu chuyện nhặt hạt vừng mà bỏ quên dưa hấu, vậy mà hôm nay đến vừng mình cũng mất rồi, cô vẫn cảm thấy đây chính là do cả dưa hấu lẫn hạt vừng kia đều hỏng.
Quả dưa hấu thì quá to, cô nuốt không trôi, ăn lại sợ đau bụng, mà hạt vừng thì lại quá nhẹ, bị cơn gió Tây thổi qua, liền chạy theo cơn gió kia.
Quả Quả gần đây cũng rất buồn bực, tập đoàn A&E này tuy lớn, trai đẹp cũng khá nhiều, đáng tiếc thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu như không đúng giới tính thì cũng đã kết hôn rồi.
“Nhượng Nhượng nà, em nói xem, đàn ông bây giờ đầu óc có vấn đề à, cưới sớm như vậy, đúng là óc ngâm nước hết.” Vì Quả Quả chưa thỏa mãn dục vọng nên sáng sớm đã bắt đầu càu nhàu.
Hòa Đa lắc lắc cái mông múa hình số 8, ngón tay Lan Hoa Chỉ rêu rao tiến vào phòng làm việc, bị Quả Quả nhắm đầu vào chửi rủa, “Chị hận những người gay như cậu, các cậu tìm đàn ông còn chưa tính, các cậu còn tìm đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? TMD, trong tiểu thuyết đam mĩ toàn trai đẹp, định không cho người ta sống à, còn một đống cô gái thích xem tiểu thuyết đam mĩ nữa chứ, ngày sau bà đây tìm cho các cô một chậu nhân vật đam mĩ xuất sắc, buộc các cô nhìn, các cô mà không ghê tởm đến chết cũng nhất định không bỏ qua, nhìn các cô sau này cón dám ảo tưởng đam mỹ nữa hay không.”
“Tôi không phải gay, đáng ghét.” Hòa Đa dậm chân, oan uổng quá mà, anh chẳng qua là theo trào lưu một chút, đã bị người ta ép buộc gắn chặt lên người ngay cái bảng hiệu gay rồi, thật là chèn ép người mà.
Sau khi Quả Quả phát tiết xong lại ngồi xuống, mở trang web ra, bắt đầu vào trang web tìm bạn trăm năm “Thế giới gia viên”. Một lúc sau đã thấy mặt mày hớn hở lên. Có một anh chàng nào đó gửi cho cô một tin nhắn, bên trong là thông tin tìm bạn trăm năm của anh ta.
Mặt mày Quả Quả hớn hở thì thầm với Nhượng Nhượng, không có một chút oán giận như vừa rồi, “Nhượng Nhượng xem đi, thành thục chững chạc . . . .”
“Chị Quả Quả, em nói chị phải xuyên thấu qua hiện tượng mới thấy được bản chất, cái gì mà thành thục chững chạc, đó chắc chắn là ngốc như tảng đá vậy, cùng nghĩa với từ nhàm chán không thú vị sao?” Gần đây Nhượng Nhượng đối với đàn ông đang cực kỳ bất mãn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy nghĩ chênh lệch. Hòa Đa cảm thấy mình chưa chững chạc lắm nên cũng ở bên cạnh gật đầu ủng hộ Khanh Nhượng Nhượng, anh đây gọi là không ăn được nho thì nói nho xanh, hai người kết luận nhất trí, nhưng điểm xuất phát lại hoàn toàn bất đồng.
“Thôi đi, em xem còn có phía sau đấy, thành phần tri thức, có phòng có xe.” Quả Quả không cam lòng lại tiếp tục đọc.
“Thành phần tri thức, nói không chừng lại là một bộ tây trang Armani giả thêm mấy cái cà vạt kém chất lượng nữa, có nhà có xe thì lại càng dễ đoán, phòng trọ giá rẻ, xe thì một chiếc Alto second hand, có xe đạp thì cũng coi như là có xe.” Nhượng Nhượng liên tục bôi xấu người khác.
“Nhượng Nhượng, em tích một chút đức có được hay không?” Quả Quả không phục.
“Vậy chị để cho đàn ông tích một chút đức hạnh không được à?” Khí thế Nhượng Nhượng không thua Quả Quả.
“Em chẳng là nhìn thấy người có điều kiện tốt tìm đến chị, ghen tỵ thôi.” Quả Quả chỉ lên nhãn màn hình “Dáng vẻ xuất chúng, yêu thương tha thiết, chỉ yêu sâu sắc một người”.
“Em ghen tỵ chị, chị nhìn người đàn ông này đi, nói đến dáng vẻ xuất chúng ư, vừa trắng lại vừa mập, yêu thương tha thiết, đúng vậy, là nhiệt tình yêu thương thân thể người ta, yêu sâu sắc một người, anh ta đối với mỗi một người đàn bà đều chỉ yêu một.”
“Nhượng Nhượng, em bất mãn vì Tiêu Hàng đá em?” Hiện tại Quả Quả không nổi giận, đưa mắt nhìn hồi lâu mới nói một câu như vậy, còn cười mỉm một tiếng, rất ra dáng trí khôn.
Mặt Nhượng Nhượng đỏ lên, mắt cũng đỏ lên, hít mũi một cái, không nói, tâm trạng ủ rũ, nước mắt cũng tranh nhau rơi xuống.
Quả Quả ngay lập tức hoảng hốt, không nghĩ tới chuyện này cũng bị cô nói đúng. “Không sao, không sao, bây giờ cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì đầy đường, chị cho em cái này.” Quả Quả hào phóng vỗ nhẹ bả vai Nhượng Nhượng.
“Em không đần.” Nhượng Nhượng vội vàng lắc đầu, dùng giấy lau nước mắt. Về phần Tiêu Hàng, cô chỉ cảm thấy quá uất ức, không có chỗ nào để nổi giận, đè nén ở trong lòng nên tràn lan thành nước mắt, cô luôn khinh thường những người như thế, cái gì cũng không hiểu chỉ khóc thút thít. Lúc ấy cô nên trực tiếp cho Tiêu Hàng một chậu nước rửa chân, để anh ta cút ra khỏi Trung Quốc đi, ít nhất thì đừng để đàn ông Trung Quốc mất thể diện, đáng tiếc cô lại giữ thể diện mà đem mình ủy khuất thành như vậy.
Trên thế giới có câu mà người ta nói mãi, thật sự rất đúng, chính là “Thượng đế vì bạn đóng lại cánh cửa, nhưng cũng sẽ vì bạn mà mở ra một cách cửa khác.” Lại có thể nói tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý.
Tháng trước mỗi người phòng thiết kế đều phải nộp tác phẩm để tham gia cuộc thi trang sức quốc tế HRD, đây là quy định cứng nhắc, không nghĩ tới lại có kết quả, Nhượng Nhượng dù không được tham gia vào vòng so tài HRD, nhưng ở công ty cô cũng được coi là xuất chúng, trang sức thiết kế được vào danh sách sản phẩm mới năm sau của công ty, cũng được phép đi Bỉ xem trận chung kết cuộc thi thiết kế trang sức HRD.
Cùng đi còn có Hòa Đa, hai người bọn họ hưng phấn không phải vì cuối cùng cũng được ra khỏi nước, mà là vì cuộc so tài HRD giống như đi dự giải Oscar vây, nói là đi quan sát học tập nhưng lại vui vẻ đến mức kia, đoán không chừng hai người bọn họ đã bị người ta khinh bỉ xem thường rồi, căn bản là chọc nhiều người tức đến đỏ mắt, đến ngay cả Quả Quả cũng không để ý đến bọn họ rồi.
“Trời ạ, cô nghĩ xem, chúng ta có thể chụp ảnh cùng anh ấy được hay không? Rồi để anh ấy ký tên.” Hòa Đa bắt đầu xoay quanh tại chỗ làm Nhượng Nhượng có chút choáng đầu hoa mắt, chỉ là cô đang hưng phấn vô cùng.
Các ngành nghề đều có thần tượng của riêng mình, ví dụ như bơi lội, tất cả mọi người đều theo đuổi Phelps. Trong chuyến đi này, người mà bọn họ cực kì hâm mộ chính là nhà thiết kế “Vãn hồi” thần bí kia.
Sáu năm trước vị tiên sinh thần bí A này vốn không xó danh tiếng gì, hiện tại cũng không ai biết thân phận của anh ta, chỉ biết sáu năm trước anh ta thiết kế chiếc nhẫn “Vãn hồi” ở HRD trong trận chung kết rồi nổi tiếng, từ đó trong ngành thiết kế trang sức xuất hiện một ngôi sao mới.
Xét thấy thân phận của anh ta quá mức thần bí, đám chó săn lăn qua lăn lại, tự động YY vô số phiên bản khác nhau, sau lưng còn vô số câu chuyện bi kịch rất máu chó, có khi còn dọa chết Shakespaeare, nhân tiện còn khinh bỉ cả Quan Hán Khanh, cứ như vậy đem anh ta xào đến tận hôm nay.
“Trời ạ, không ngờ năm này chúng ta may mắn có thể nhìn thấy “Vãn hồi” thật rồi.” Hòa Đa hạnh phúc đến phát run.
“Vãn hồi” có thể phủ thêm áo khoác huy hoàng chói lọi như vậy, cô cho rằng đó là đặc biệt. Cuộc so tài quy định các tác phẩm tham gia trận chung kết phải là chính phẩm, chỉ có người thiết kế “vãn hồi” là từ chối, nói “vãn hồi” không có cách nào chuẩn bị xong, cuối cùng ban giáo khảo quyết định anh ta không cần mang chính phẩm tới, kết quả không cần nói cũng biết, người thiết kế “vãn hồi” là người đoạt giải.
Mà năm nay, nghe nói vị tiên sinh A kia sẽ tự tay mang “vãn hồi”mà mình mài trong sáu năm tời HRD, trở thành một trong các giám khảo.
Tin tức này lan ra, cả thế giới trang sức đều náo động.
Cho nên tâm tình Nhượng Nhượng cũng khá hơn nhiều, đi theo Cherry cùng Hòa Đa lên máy bay đi Bỉ, lại còn là khoang hạng nhất, Nhượng Nhượng quyết định quyết tâm sống chết cũng phải bám vào A&E, phúc lợi quá tốt.
Khi đèn cabin sắp tắt, hai vị hành khách cuối cùng mới khoan thai đi tới, Nhượng Nhượng trợn to đôi mắt nhìn Lục Phóng cùng trợ lý Bob đang tiến vào khoang hạng nhất.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang