Khí Trùng Tinh Hà
Chương 278
Triệu Mục Chi của Tinh La Điện?
- Ta có nghe qua, hắn là đồ đệ của Tam Điện chủ Tinh La Điện. Nghe nói thực lực rất khá trong số những đồ đệ trẻ Tinh La Điện, xếp trong năm hạng đầu đấy!
- Chả trách thân thủ lại phi phàm như vậy! Xem ra trận đấu này hay rồi đây…
Những kẻ đứng xem bàn tán xôn xao người này một câu, người nọ một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ rất náo nhiệt.
Tần Vô Song quan sát hai người đánh qua đánh lại. Kẻ quấn khăn trên đầu kia tuy tạo hình kỳ quái nhưng thân thủ quả thực rất khá, có thể nói là tương đương Triệu Mục Chi.
Tần Vô Song cảm thấy người này có lẽ là đứng trong số các Đệ tử Trung tâm hàng đầu của Thiên Cơ Tông. Nếu không thì không thể có bản lĩnh tương đương với Triệu Mục Chi như thế.
- Hắc hắc, Thạch Phi Lam sư huynh cũng không phải tầm thường, không hổ đứng trong năm Đệ tử Trung tâm mạnh nhất của Thiên Cơ Tông. Tên Triệu Mục Chi này lẽ nào lại chống cự nổi với Thạch sư huynh?
- Ừm, Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, Thiên Cơ Tông chúng ta chắc chắn đứng nhất! Đế quốc Đại La gì đó tham gia chỉ có thể ở hạng bét thôi, ha ha ha…
Những kẻ nói như vậy đương nhiên là người Đế quốc Thiên Trì. Giờ thì Tần Vô Song thấy tò mò, rốt cuộc cái lôi đài này bày ra đây là để tập hợp cao thủ hỗ trợ truy sát Thương Dạ vậy? Hay thực chất là muốn thị uy với Đế quốc Đan Dương và Đế quốc Đại La?
Khi Tần Vô Song đang suy nghĩ thì hai người trên võ đài chiến đấu ngày càng quyết liệt. Vẻ ngoài Triệu Mục Chi rất nho nhã, nội tâm khá cao ngạo nhưng cũng rất dũng mãnh.
Lúc này hắn tràn đầy nộ khí, càng đánh càng liều, hai chiếc phán quan bút múa lượn như sơn vũ ngân xà, đầy trời là bút ảnh của hắn.
Tên Thạch Phi Lam tuy cũng rất khá nhưng thấy kiểu chiến đấu điên cuồng của Triệu Mục Chi không tránh khỏi việc bất ngờ, nhất thời bị Triệu Mục Chi chiếm mất thế thượng phong.
Mỗi đòn phán quan bút đều mang theo ám kình rất mạnh mẽ, chiêu nào cũng nhằm vào điểm chí mạng. Thạch Phi Lam đương nhiên biết điều đó, nhưng tạm thời không thể phản kích được.
Triệu Mục Chi dùng song binh khí, tần suất công kích lại nhanh, các đòn tấn công của hắn nổi tiếng về nhanh, chuẩn, hiểm. Vì thế mà một khi đã bị Triệu Mục Chi chiếm mất thượng phong thì rất khó thắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ sau trận chiến ở Bích Phù Sơn, tu vi của Triệu Mục Chi đã tiến bộ hơn nhiều so với nửa năm trước, đôi phán quan bút có thể nói là phóng khoáng mà đầy khí thế, như đạn của khẩu súng bắn tự động của quân đội nã đạn liên hồi. Thạch Phi Lam lùi một bước, rồi lại lùi tiếp…
Hắn đã lùi đến chỗ không lùi được nữa, rơi xuống phía bên võ đài. Triệu Mục Chi căn bản không cho hắn cơ hội để thở, hai chiếc phán quan bút cùng lao đến với thế song long tranh châu. Linh lực của một trong hai cái bắn trúng vai Thạch Phi Lam:
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, Thạch Phi Lam bay ra phía sau, đúng lúc đó từ đằng sau bay ra một cái bóng trắng giữ lấy Thạch Phi Lam, tay áo hắn vung lên.
Kình phong mạnh mẽ từ trong ống tay áo bắn ra, dường như tạo nên một bức tường linh khí, sinh ra một lực phản kích khổng lồ bắn quét về phía Triệu Mục Chi.
Bị trận kình phong này quét qua, Triệu Mục Chi không có chút lực phản kháng nào, bị đánh bật ra sau hơn mười bước, khí huyết cuộn trào, nhìn cái bóng trắng đó một cách kinh ngạc. Kẻ đó đẩy Thạch Phi Lam ra phía sau rồi nhìn Triệu Mục Chi lạnh băng.
Tần Vô Song nhìn, người này môi đỏ răng trắng, gương mặt có vẻ non nớt, dáng người thấp bé, gương mặt như còn trẻ con nhưng bên mép lại có gốc râu đen đen. Cái tướng mạo chả ra kiểu gì này cho người ta một cảm giác kỳ quái.
- Đệ tử Tinh La Điện?
Tên quái đồng cuối cùng cũng lên tiếng.
- Không cần nhiều lời, ngươi là ai?
Triệu Mục Chi nhìn tên quái đồng.
Gã kia cười khặc khặc, sắc mặt tối lại:
- Ta Quỷ Đồng Tử, ngươi từng nghe bao giờ chưa?
- Quỷ Đồng Tử?
Triệu Mục Chi lạnh mặt:
- Chưa nghe!
Quỷ Đồng Tử mặt tối sầm:
- Chưa nghe? Ta chúa ghét những kẻ kiến thức nông cạn. Nếu chưa từng nghe thì ngươi chịu chết đi. Những tên khốn không biết đến danh tiếng của bản đại gia ta chỉ có một kết cục, đó là chết!
Quỷ Đồng Tử cười quái dị, hai tay dang ra, ngón tay mọc ra móng vuốt nhọn hoắt sắc lạnh, tỏa ra thứ ánh sáng âm u, chỉ nhìn bên ngoài thôi đã rất đáng sợ.
- Hừ, giả thần giả quỷ!
Triệu Mục Chi tuy trong lòng có phần dè chừng nhưng bên ngoài vẫn hiên ngang, không có ý định thua kém về khí thế với tên Quỷ Đồng Tử kia.
Một cái hất ống tay của Quỷ Đồng Tử lúc nãy đã hất hắn bay, tu vi này có thể nói là cao hơn Triệu Mục Chi rất nhiều, có lẽ là Trung Linh võ giả.
Nhưng trong những đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cơ Tông trước giờ chỉ có một Trung Linh võ giả, đây là sự thật mà ai ai cũng biết, mà tên Trung Linh võ giả đó không phải tên Quỷ Đồng Tử này.
- Hừ!
Vẻ mặt Quỷ Đồng Tử lại lạnh băng u ám, hắn nói:
- Ta ghét nhất là kẻ khác nói ta giả thần giả quỷ! Tiểu tử, nhớ kỹ đây, đại gia ta là Đệ tử Trung tâm trẻ tuổi nhất của Thiên Cơ Tông, Quỷ Đồng Tử! Xuống hoàng tuyền rồi cũng đừng quên tên của đại gia ta!
Vừa dứt lời, Quỷ Đồng Tử vặn người chui thẳng xuống đất, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất rồi biến mất. Cảnh này khiến tất cả những người đang đứng xem phải ồ lên.
Con Thôi Ngưu thì biến sắc:
- Triệu Mục Chi sư huynh, mau rút lui thôi. Hắn có yêu thuật!
Triệu Mục Chi thấy Quỷ Đồng Tử bỗng nhiên biến mất cũng thấy có chút kinh ngạc. Hắn có cũng đã từng nhìn chứng kiến qua thuật độn thổ này. Trận chiến ở Bích Phù Sơn lần đó, Trần Trưởng lão của Thiên Cơ Tông cũng dùng thủ đoạn này, rất khó đối phó, phải hợp lực của Tần Vô Song và Vi Dực mới giết được hắn.
Giờ tên Quỷ Đồng Tử lại cũng nắm rõ thủ đoạn này, Triệu Mục Chi nhảy nhanh lên cây cột trụ trên đài cao. Hai tay cầm phán quan bút, chỉ cần phát hiện bất cứ động tĩnh nào là lập tức bắn phán quan bút ra giết chết tên Quỷ Đồng Tử đó.
- Vù vù vù!
Mặt đất bỗng bị vỡ ra thành vô số hố lớn, từng đợt bùn bắn thẳng lên trời, phán quan bút trong tay Triệu Mục Chi nhanh chóng bắn ra hai nơi.
Uỳnh!
Nhưng hai nơi phán quan bút đánh vào lại chẳng có gì.
Chỉ một chút Triệu Mục Chi lập tức hiểu đó là kế nghi binh của Quỷ Đồng Tử. Đang định lấy lại phán quan bút thì hắn cảm thấy cột trụ dưới chân mình bị vỡ ra. Một luồng khí lạnh phóng lên chụp lấy hai chân Triệu Mục Chi.
Nếu cú chụp này mà chuẩn xác thì có thể trực tiếp chặt đứt hai chân của Triệu Mục Chi. Nhưng hắn không hổ là cường giả, dẫm chân một cái, bay lên lật người trên không rồi đáp xuống đài, thuận tay thu về hai chiếc phán quan bút.
Đồng thời hai tay vung lên, phán quan bút bỗng kéo dài ra, đây chính là điều thần diệu của đôi phán quan bút này của Triệu Mục Chi, chỉ cần ấn vào cơ quan là có thể bắn ra bút trong bút.
Quỷ Đồng Tử đang lao tới, hai tay tóm được hai chiếc phán quan bút của Triệu Mục Chi. Hắn nhếch mép, dùng lực một chút, "rắc" một tiếng, bẻ gãy sợi xích nối bên trong cơ quan:
- Khặc khặc, tiểu tử, chỉ chút bản lĩnh đó mà cũng dương oai sao?
Cái cơ thể nhỏ bé của Quỷ Đồng Tử giống như quả cầu thịt lao tới, hai bàn tay đầy móng vuốt nhằm vào người Triệu Mục Chi.
Từ khi xuất đạo đến nay, đôi phán quan bút này của Triệu Mục Chi hiếm khi gặp kỳ phùng địch thủ, dường như chẳng có mấy kẻ có thể ép hắn phải dùng đến cơ quan. Không ngờ giờ lại bị Quỷ Đồng Tử bẻ gãy dây xích bên trong, thật là không thể ngờ! Triệu Mục Chi định xuống khỏi đài, trận này dù có phải nhận thua cũng phải bảo toàn tính mạng.
Nhưng tên Quỷ Đồng Tử lại là kẻ có sở thích biến thái là giết người, lẽ nào lại để Triệu Mục Chi chạy thoát? Thấy Triệu Mục Chi lùi sau thì tăng tốc, hai tay đan nhau tóm về phía cổ họng Triệu Mục Chi.
- Á!
Tim của Thôi Ngưu như nhảy vọt lên đến cổ họng. Triệu Mục Chi sư huynh mà bị chụp cú này thì chết là chắc, Tinh La Điện từ này mất đi một cao thủ.
Triệu Mục Chi dùng phần còn lại của phán quan bút chắn ở cổ họng. Quỷ Đồng Tử cười dữ dằn:
- Giãy chết à? Có tác dụng gì đâu!
Đúng lúc đó thì Quỷ Đồng Tử bỗng cảm thấy có đòn tấn công sắc bén từ phía, ngay bên cạnh nhằm thẳng vào đầu hắn bắn tới.
Quỷ Đồng Tử thầm nghĩ "không hay rồi". Cú tóm này mà trúng đích thì Triệu Mục Chi chắc chắn chết, nhưng nếu Quỷ Đồng Tử hắn mà bị trúng đòn kia vào gáy thì cũng trọng thương. Đòn công kích này như xé tan không khí, mang theo thứ linh lực vô cùng mạnh mẽ, Quỷ Đồng Tử hắn có thể phán đoán ra, chắc chắn là đòn đánh lén của Trung Linh võ giả.
Hắn kêu lên quái dị rồi lao xuống, đáp xuống mặt đất. Triệu Mục Chi nhân cơ hội đó lùi ra sau hơn mười trượng nhìn Quỷ Đồng Tử với ánh mắt đề phòng mà cũng cực kỳ căm ghét.
Quỷ Đồng Tử hét lên:
- Ai? Kẻ nào dám ám toán bản đại gia? Giỏi thì ra đây cho ta!
Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Vừa rồi hắn nắm trong tay một viên đá và ra tay đúng lúc quan trọng nhất. Hắn ra tay rất bí mật, Quỷ Đồng Tử hoàn toàn tập trung đối phó Triệu Mục Chi sao có thể phát hiện ra Tần Vô Song? Mà bên cạnh Tần Vô Song thì toàn một lũ bất tài, càng không thể nhìn ra được điều gì.
Thôi Ngưu sợ sệt tiến đến bên cạnh Triệu Mục Chi, nói nhỏ:
- Triệu sư huynh, chúng ta rút lui đã. Tên yêu nhân này mạnh lắm, chắc chắn không phải chỉ là Đệ tử Trung tâm!
Triệu Mục Chi gật đầu, đang định rút lui thì Quỷ Đồng Tử cười hung hăng:
- Muốn đi à? Có chuyện dễ dàng vậy sao?
Thôi Ngưu miễn cưỡng nói:
- Các hạ, cuộc tỷ thí trên lôi đài coi như bọn ta thua, cũng nên dừng ở đây thôi. Thiên Cơ Tông các ngươi tốt xấu gì thì cũng là Đại tông phái, tự ý lập lôi đài, cứ cho là tỷ võ học hỏi nhau cũng nên có chừng mực chứ phải không?
Quỷ Đồng Tử nói với giọng quái đản:
- Cái gì mà tỷ võ học hỏi nhau, đó là chuyện của bọn chúng. Quỷ Đồng Tử ta chỉ thích giết người, không biết cái gì gọi là học hỏi cả. Tên họ Triệu này ta nhìn rất chướng mắt, không giết hắn tối về ta ăn ngủ không ngon.
Phong cách của kẻ này quả thật khiến Thôi Ngưu không nói được gì nữa.
Triệu Mục Chi kéo Thôi Ngưu sang một bên, trầm giọng nói:
- Quỷ Đồng Tử, trong số Đệ tử Trung tâm của Thiên Cơ Tông có tên ngươi sao? Lẽ nào là vị Trưởng lão nào đó ngụy trang tự xưng là đệ tử? Ỷ lớn hiếp nhỏ, không để ý chuyện thị phi sao?
Quỷ Đồng Tử sầm mặt nói:
- Ỷ lớn hiếp nhỏ? Năm nay ta mới mười sáu tuổi, lẽ nào ngươi còn chưa tới mười sáu tuổi?
Nghe câu nói này, ngay cả Tần Vô Song cũng chết sững.
- Ta có nghe qua, hắn là đồ đệ của Tam Điện chủ Tinh La Điện. Nghe nói thực lực rất khá trong số những đồ đệ trẻ Tinh La Điện, xếp trong năm hạng đầu đấy!
- Chả trách thân thủ lại phi phàm như vậy! Xem ra trận đấu này hay rồi đây…
Những kẻ đứng xem bàn tán xôn xao người này một câu, người nọ một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ rất náo nhiệt.
Tần Vô Song quan sát hai người đánh qua đánh lại. Kẻ quấn khăn trên đầu kia tuy tạo hình kỳ quái nhưng thân thủ quả thực rất khá, có thể nói là tương đương Triệu Mục Chi.
Tần Vô Song cảm thấy người này có lẽ là đứng trong số các Đệ tử Trung tâm hàng đầu của Thiên Cơ Tông. Nếu không thì không thể có bản lĩnh tương đương với Triệu Mục Chi như thế.
- Hắc hắc, Thạch Phi Lam sư huynh cũng không phải tầm thường, không hổ đứng trong năm Đệ tử Trung tâm mạnh nhất của Thiên Cơ Tông. Tên Triệu Mục Chi này lẽ nào lại chống cự nổi với Thạch sư huynh?
- Ừm, Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, Thiên Cơ Tông chúng ta chắc chắn đứng nhất! Đế quốc Đại La gì đó tham gia chỉ có thể ở hạng bét thôi, ha ha ha…
Những kẻ nói như vậy đương nhiên là người Đế quốc Thiên Trì. Giờ thì Tần Vô Song thấy tò mò, rốt cuộc cái lôi đài này bày ra đây là để tập hợp cao thủ hỗ trợ truy sát Thương Dạ vậy? Hay thực chất là muốn thị uy với Đế quốc Đan Dương và Đế quốc Đại La?
Khi Tần Vô Song đang suy nghĩ thì hai người trên võ đài chiến đấu ngày càng quyết liệt. Vẻ ngoài Triệu Mục Chi rất nho nhã, nội tâm khá cao ngạo nhưng cũng rất dũng mãnh.
Lúc này hắn tràn đầy nộ khí, càng đánh càng liều, hai chiếc phán quan bút múa lượn như sơn vũ ngân xà, đầy trời là bút ảnh của hắn.
Tên Thạch Phi Lam tuy cũng rất khá nhưng thấy kiểu chiến đấu điên cuồng của Triệu Mục Chi không tránh khỏi việc bất ngờ, nhất thời bị Triệu Mục Chi chiếm mất thế thượng phong.
Mỗi đòn phán quan bút đều mang theo ám kình rất mạnh mẽ, chiêu nào cũng nhằm vào điểm chí mạng. Thạch Phi Lam đương nhiên biết điều đó, nhưng tạm thời không thể phản kích được.
Triệu Mục Chi dùng song binh khí, tần suất công kích lại nhanh, các đòn tấn công của hắn nổi tiếng về nhanh, chuẩn, hiểm. Vì thế mà một khi đã bị Triệu Mục Chi chiếm mất thượng phong thì rất khó thắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ sau trận chiến ở Bích Phù Sơn, tu vi của Triệu Mục Chi đã tiến bộ hơn nhiều so với nửa năm trước, đôi phán quan bút có thể nói là phóng khoáng mà đầy khí thế, như đạn của khẩu súng bắn tự động của quân đội nã đạn liên hồi. Thạch Phi Lam lùi một bước, rồi lại lùi tiếp…
Hắn đã lùi đến chỗ không lùi được nữa, rơi xuống phía bên võ đài. Triệu Mục Chi căn bản không cho hắn cơ hội để thở, hai chiếc phán quan bút cùng lao đến với thế song long tranh châu. Linh lực của một trong hai cái bắn trúng vai Thạch Phi Lam:
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, Thạch Phi Lam bay ra phía sau, đúng lúc đó từ đằng sau bay ra một cái bóng trắng giữ lấy Thạch Phi Lam, tay áo hắn vung lên.
Kình phong mạnh mẽ từ trong ống tay áo bắn ra, dường như tạo nên một bức tường linh khí, sinh ra một lực phản kích khổng lồ bắn quét về phía Triệu Mục Chi.
Bị trận kình phong này quét qua, Triệu Mục Chi không có chút lực phản kháng nào, bị đánh bật ra sau hơn mười bước, khí huyết cuộn trào, nhìn cái bóng trắng đó một cách kinh ngạc. Kẻ đó đẩy Thạch Phi Lam ra phía sau rồi nhìn Triệu Mục Chi lạnh băng.
Tần Vô Song nhìn, người này môi đỏ răng trắng, gương mặt có vẻ non nớt, dáng người thấp bé, gương mặt như còn trẻ con nhưng bên mép lại có gốc râu đen đen. Cái tướng mạo chả ra kiểu gì này cho người ta một cảm giác kỳ quái.
- Đệ tử Tinh La Điện?
Tên quái đồng cuối cùng cũng lên tiếng.
- Không cần nhiều lời, ngươi là ai?
Triệu Mục Chi nhìn tên quái đồng.
Gã kia cười khặc khặc, sắc mặt tối lại:
- Ta Quỷ Đồng Tử, ngươi từng nghe bao giờ chưa?
- Quỷ Đồng Tử?
Triệu Mục Chi lạnh mặt:
- Chưa nghe!
Quỷ Đồng Tử mặt tối sầm:
- Chưa nghe? Ta chúa ghét những kẻ kiến thức nông cạn. Nếu chưa từng nghe thì ngươi chịu chết đi. Những tên khốn không biết đến danh tiếng của bản đại gia ta chỉ có một kết cục, đó là chết!
Quỷ Đồng Tử cười quái dị, hai tay dang ra, ngón tay mọc ra móng vuốt nhọn hoắt sắc lạnh, tỏa ra thứ ánh sáng âm u, chỉ nhìn bên ngoài thôi đã rất đáng sợ.
- Hừ, giả thần giả quỷ!
Triệu Mục Chi tuy trong lòng có phần dè chừng nhưng bên ngoài vẫn hiên ngang, không có ý định thua kém về khí thế với tên Quỷ Đồng Tử kia.
Một cái hất ống tay của Quỷ Đồng Tử lúc nãy đã hất hắn bay, tu vi này có thể nói là cao hơn Triệu Mục Chi rất nhiều, có lẽ là Trung Linh võ giả.
Nhưng trong những đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cơ Tông trước giờ chỉ có một Trung Linh võ giả, đây là sự thật mà ai ai cũng biết, mà tên Trung Linh võ giả đó không phải tên Quỷ Đồng Tử này.
- Hừ!
Vẻ mặt Quỷ Đồng Tử lại lạnh băng u ám, hắn nói:
- Ta ghét nhất là kẻ khác nói ta giả thần giả quỷ! Tiểu tử, nhớ kỹ đây, đại gia ta là Đệ tử Trung tâm trẻ tuổi nhất của Thiên Cơ Tông, Quỷ Đồng Tử! Xuống hoàng tuyền rồi cũng đừng quên tên của đại gia ta!
Vừa dứt lời, Quỷ Đồng Tử vặn người chui thẳng xuống đất, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất rồi biến mất. Cảnh này khiến tất cả những người đang đứng xem phải ồ lên.
Con Thôi Ngưu thì biến sắc:
- Triệu Mục Chi sư huynh, mau rút lui thôi. Hắn có yêu thuật!
Triệu Mục Chi thấy Quỷ Đồng Tử bỗng nhiên biến mất cũng thấy có chút kinh ngạc. Hắn có cũng đã từng nhìn chứng kiến qua thuật độn thổ này. Trận chiến ở Bích Phù Sơn lần đó, Trần Trưởng lão của Thiên Cơ Tông cũng dùng thủ đoạn này, rất khó đối phó, phải hợp lực của Tần Vô Song và Vi Dực mới giết được hắn.
Giờ tên Quỷ Đồng Tử lại cũng nắm rõ thủ đoạn này, Triệu Mục Chi nhảy nhanh lên cây cột trụ trên đài cao. Hai tay cầm phán quan bút, chỉ cần phát hiện bất cứ động tĩnh nào là lập tức bắn phán quan bút ra giết chết tên Quỷ Đồng Tử đó.
- Vù vù vù!
Mặt đất bỗng bị vỡ ra thành vô số hố lớn, từng đợt bùn bắn thẳng lên trời, phán quan bút trong tay Triệu Mục Chi nhanh chóng bắn ra hai nơi.
Uỳnh!
Nhưng hai nơi phán quan bút đánh vào lại chẳng có gì.
Chỉ một chút Triệu Mục Chi lập tức hiểu đó là kế nghi binh của Quỷ Đồng Tử. Đang định lấy lại phán quan bút thì hắn cảm thấy cột trụ dưới chân mình bị vỡ ra. Một luồng khí lạnh phóng lên chụp lấy hai chân Triệu Mục Chi.
Nếu cú chụp này mà chuẩn xác thì có thể trực tiếp chặt đứt hai chân của Triệu Mục Chi. Nhưng hắn không hổ là cường giả, dẫm chân một cái, bay lên lật người trên không rồi đáp xuống đài, thuận tay thu về hai chiếc phán quan bút.
Đồng thời hai tay vung lên, phán quan bút bỗng kéo dài ra, đây chính là điều thần diệu của đôi phán quan bút này của Triệu Mục Chi, chỉ cần ấn vào cơ quan là có thể bắn ra bút trong bút.
Quỷ Đồng Tử đang lao tới, hai tay tóm được hai chiếc phán quan bút của Triệu Mục Chi. Hắn nhếch mép, dùng lực một chút, "rắc" một tiếng, bẻ gãy sợi xích nối bên trong cơ quan:
- Khặc khặc, tiểu tử, chỉ chút bản lĩnh đó mà cũng dương oai sao?
Cái cơ thể nhỏ bé của Quỷ Đồng Tử giống như quả cầu thịt lao tới, hai bàn tay đầy móng vuốt nhằm vào người Triệu Mục Chi.
Từ khi xuất đạo đến nay, đôi phán quan bút này của Triệu Mục Chi hiếm khi gặp kỳ phùng địch thủ, dường như chẳng có mấy kẻ có thể ép hắn phải dùng đến cơ quan. Không ngờ giờ lại bị Quỷ Đồng Tử bẻ gãy dây xích bên trong, thật là không thể ngờ! Triệu Mục Chi định xuống khỏi đài, trận này dù có phải nhận thua cũng phải bảo toàn tính mạng.
Nhưng tên Quỷ Đồng Tử lại là kẻ có sở thích biến thái là giết người, lẽ nào lại để Triệu Mục Chi chạy thoát? Thấy Triệu Mục Chi lùi sau thì tăng tốc, hai tay đan nhau tóm về phía cổ họng Triệu Mục Chi.
- Á!
Tim của Thôi Ngưu như nhảy vọt lên đến cổ họng. Triệu Mục Chi sư huynh mà bị chụp cú này thì chết là chắc, Tinh La Điện từ này mất đi một cao thủ.
Triệu Mục Chi dùng phần còn lại của phán quan bút chắn ở cổ họng. Quỷ Đồng Tử cười dữ dằn:
- Giãy chết à? Có tác dụng gì đâu!
Đúng lúc đó thì Quỷ Đồng Tử bỗng cảm thấy có đòn tấn công sắc bén từ phía, ngay bên cạnh nhằm thẳng vào đầu hắn bắn tới.
Quỷ Đồng Tử thầm nghĩ "không hay rồi". Cú tóm này mà trúng đích thì Triệu Mục Chi chắc chắn chết, nhưng nếu Quỷ Đồng Tử hắn mà bị trúng đòn kia vào gáy thì cũng trọng thương. Đòn công kích này như xé tan không khí, mang theo thứ linh lực vô cùng mạnh mẽ, Quỷ Đồng Tử hắn có thể phán đoán ra, chắc chắn là đòn đánh lén của Trung Linh võ giả.
Hắn kêu lên quái dị rồi lao xuống, đáp xuống mặt đất. Triệu Mục Chi nhân cơ hội đó lùi ra sau hơn mười trượng nhìn Quỷ Đồng Tử với ánh mắt đề phòng mà cũng cực kỳ căm ghét.
Quỷ Đồng Tử hét lên:
- Ai? Kẻ nào dám ám toán bản đại gia? Giỏi thì ra đây cho ta!
Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Vừa rồi hắn nắm trong tay một viên đá và ra tay đúng lúc quan trọng nhất. Hắn ra tay rất bí mật, Quỷ Đồng Tử hoàn toàn tập trung đối phó Triệu Mục Chi sao có thể phát hiện ra Tần Vô Song? Mà bên cạnh Tần Vô Song thì toàn một lũ bất tài, càng không thể nhìn ra được điều gì.
Thôi Ngưu sợ sệt tiến đến bên cạnh Triệu Mục Chi, nói nhỏ:
- Triệu sư huynh, chúng ta rút lui đã. Tên yêu nhân này mạnh lắm, chắc chắn không phải chỉ là Đệ tử Trung tâm!
Triệu Mục Chi gật đầu, đang định rút lui thì Quỷ Đồng Tử cười hung hăng:
- Muốn đi à? Có chuyện dễ dàng vậy sao?
Thôi Ngưu miễn cưỡng nói:
- Các hạ, cuộc tỷ thí trên lôi đài coi như bọn ta thua, cũng nên dừng ở đây thôi. Thiên Cơ Tông các ngươi tốt xấu gì thì cũng là Đại tông phái, tự ý lập lôi đài, cứ cho là tỷ võ học hỏi nhau cũng nên có chừng mực chứ phải không?
Quỷ Đồng Tử nói với giọng quái đản:
- Cái gì mà tỷ võ học hỏi nhau, đó là chuyện của bọn chúng. Quỷ Đồng Tử ta chỉ thích giết người, không biết cái gì gọi là học hỏi cả. Tên họ Triệu này ta nhìn rất chướng mắt, không giết hắn tối về ta ăn ngủ không ngon.
Phong cách của kẻ này quả thật khiến Thôi Ngưu không nói được gì nữa.
Triệu Mục Chi kéo Thôi Ngưu sang một bên, trầm giọng nói:
- Quỷ Đồng Tử, trong số Đệ tử Trung tâm của Thiên Cơ Tông có tên ngươi sao? Lẽ nào là vị Trưởng lão nào đó ngụy trang tự xưng là đệ tử? Ỷ lớn hiếp nhỏ, không để ý chuyện thị phi sao?
Quỷ Đồng Tử sầm mặt nói:
- Ỷ lớn hiếp nhỏ? Năm nay ta mới mười sáu tuổi, lẽ nào ngươi còn chưa tới mười sáu tuổi?
Nghe câu nói này, ngay cả Tần Vô Song cũng chết sững.
Tác giả :
Lê Thiên