Khí Trùng Tinh Hà
Chương 267: Thủ đoạn của Truân Trung Trì
Truân Trung Trì nhẹ lướt một cái đã ra đến bên ngoài Vương phủ. Trong lùm cây bên cạnh một con suối nhỏ phía sau Vương phủ có một đạo thân ảnh đang ẩn nấp. Người này giữa ban ngày ban mặt lại vận một bộ quần áo đen từ đầu xuống chân, rõ ràng là đang làm những chuyện không muốn người khác biết.
Hắn nằm phục ở đây nhưng không hề lo lắng, hắn đã cảm nhận được ba Hậu Thiên võ giả đỉnh phong của Đại Ngô Quốc đã bắt đầu ra tay. Nếu đã vậy thì hắn không cần phải động thủ, chỉ cần yên lặng quan sát là được. Khi cần có thể thầm ra tay giải quyết những con cá lọt lưới. Thần không biết, quỷ không hay, đến lúc đó để lại chút dấu vết dẫn họa sang Đại Ngô Quốc, triệt để loại mình ra ngoài.
Kẻ có chủ ý đó đương nhiên chính là Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử đến từ Tây Sở Quốc.
Ý nghĩ đó của hắn vô cùng độc ác, vừa muốn lợi dụng ba Tôn giả Đại Ngô Quốc diệt trừ Tần gia, lại còn không để ba Tôn giả Đại Ngô Quốc biết được hắn đứng đằng sau mà âm thầm giở trò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước tiên mượn dao giết người rồi gắp lửa bỏ tay người, độc kế này quả là tuyệt diệu. Không những diệt trừ được Tần gia xả giận, mà còn loại mình ra khỏi vòng nghi vấn, hoàn toàn không liên quan. Tính toán này có thể nói là cực kỳ gian tà và xảo quyệt.
Chỉ là hắn tính thế nào thì cũng không ngờ Tinh La Điện lại xem trọng "gã đệ tử đã chết" như vậy, càng không thể ngờ Truân Trung Trì lại đích thân đến đây.
Đương nhiên, dù Truân Trung Trì không đến, Dịch Trần Tử hắn đến e cũng chỉ có thể nộp mạng. Vì Tần Vô Song, người "đã chết" trong mắt hắn lúc này đang phục kích ở Tần gia trang đợi hắn.
Đúng lúc Dịch Trần Tử đang tính toán rất vui vẻ thì bỗng cảm thấy có người vỗ vai mình một cái.
Hắn giật mình ngoảnh đầu lại thì không thấy một bóng người, hắn tưởng mình có ảo giác.
Nhưng rõ ràng hắn thấy trên vai có dấu tay ấn sâu trên áo, toàn thân Dịch Trần Tử nổi da gà, lẽ nào gặp ma?
Hắn sống đã hơn trăm năm mà đây là lần đầu tiên hắn gặp hoàn cảnh này. Là Đệ nhất Võ Thánh của các Công quốc, gần như hắn hiếm gặp đối thủ chứ đừng nói bị kẻ khác đập sau lưng mà không biết. Điều này quả thật đã làm đảo lộn sự lý giải thông thường của hắn. Vội vận khí kiểm tra bốn bề.
Đúng lúc ấy, hắn cảm nhận được bên vai trái lại bị đập.
Bốp!
Lần này cảm giác rất thực, âm thanh giòn tan.
Hắn bị đập như thế suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc, suýt chút nữa vãi cả ra quần. Quay nhanh đầu lại nhưng vẫn chẳng thấy gì. Lần này hắn nhận thức được rằng, gặp phải cường giả rồi!
Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, người có thể trêu đùa hắn như vậy, muốn giết hắn thì dễ như giết một con kiến.
- Lộ tung tích rồi sao?
Dịch Tiềm Tu cảm thấy toàn thân đang run lẩy bẩy, hắn quả thực không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu lần này hắn đã bị lộ tung tích thì gặp tai ương không phải chỉ riêng mình hắn mà là cả Tây Sở Quốc. Nghĩ đến cục diện đáng sợ đó, lông tóc trên người Dịch Trần Tử dựng đứng hết lên.
- Thần thánh nơi nào lại trêu đùa ta như vậy?
Dịch Trần Tử cười mà như khóc.
Võ Thánh hộ quốc, Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử, trong hoàn cảnh này, giọng nói không kìm chế được mà run rẩy, hai hàm răng va đập liên hồi.
Hắn biết mình không phải gặp đối thủ mà là ác mộng. Đối thủ, có thể liều mạng vẫn còn có hi vọng, chứ ác mộng thì hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
- Dịch Trần Tử…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, dường như âm thanh phiêu dật từ trong không khí đâm thẳng vào tai hắn, linh lực từ giọng nói đó khiến đầu óc Dịch Trần Tử hỗn loạn, chỉ cảm thấy như có vô số kim châm đang đâm vào màng nhĩ, khó chịu không lời nào tả xiết.
Hắn biết, nếu đối phương muốn, thậm chí có thể dùng thần thức phá vỡ thần thức, làm nát vụn đan điền khí hải của hắn. Cường giả như vậy tuyệt đối không phải chỉ là Trung Linh võ giả, mà là Cao Linh võ giả!
Nghĩ đến đây, toàn thân Dịch Trần Tử mềm nhũn, suýt chút nữa thì đứng không vững. Cao Linh võ giả, cả Đế quốc Đại La mới chỉ có năm người, hiện nay toàn là Điện chủ của Tinh La Điện.
Mà người đến Tần gia trang còn có thể là ai? Chắc chắn là sư phụ của Tần Vô Song, Truân Trung Trì! Dịch Trần Tử tuy kinh hoàng nhưng phản ứng cũng nhanh nhạy, ngay lập tức đã phân tích ra được.
Nhưng phân tích ra được cũng có nghĩa là sự sợ hãi trong lòng hắn càng nhiều hơn. Việc Truân Trung Trì vô cùng yêu quý đồ đệ hắn cũng đã nghe đến, chỉ là không ngờ Truân Trung Trì lại đích thân đến nơi này.
Dịch Trần Tử không thể tin nổi, một Tần Vô Song đã chết mà lại có mê lực như vậy, có thể khiến cường giả cấp Điện chủ dời bước đến đây?
Đúng lúc đó, mắt hắn hoa lên, một bóng người như chui ra từ không khí, đứng trước mặt hắn nửa cười nửa không.
- Dịch Trần Tử, muốn đến Tần gia làm khách sao không đi cửa trước, chui lỗ chó đi thì có gì vui?
Truân Trung Trì giễu cợt.
- Ngươi…
Dịch Trần Tử không biết phải nói gì.
- Lão phu Truân Trung Trì!
Truân Trung Trì lạnh lùng nói.
Dịch Trần Tử toàn thân rung lên, quả nhiên là hắn. Hành tung của mình đã bị hắn phát hiện, như thế có nghĩa là mọi tính toán của ta không phải đã nằm trong dự liệu của đối phương rồi hay sao?
- Không phải ngươi sẽ nói với lão phu là ngươi đến đây để ngắm cảnh đấy chứ?
Truân Trung Trì hỏi lạnh tanh.
Dưới uy áp của Truân Trung Trì, Dịch Trần Tử thậm chí nói cũng không nói nên lời, chỉ run run rẩy rẩy, hoàn toàn như cừu non gặp phải hổ, sợ hãi và tuyệt vọng.
- Vẫn còn ba con chuột nữa của Đại Ngô Quốc, chắc cũng không phải đến làm khách nhỉ?
Dịch Trần Tử tuyệt vọng, mọi thứ đều nằm trong tính toán của Truân Trung Trì, hắn còn gì để nói đây? Với tính cách của Truân Trung Trì, e là hôm nay ngoài cái chết ra Dịch Trần Tử chẳng còn kết cục nào khác!
Truân Trung Trì cũng không nói nhiều, nhấc Dịch Trần Tử lên, vài lần lên xuống đã rơi đến hậu viện của Tần gia, còn ba Tôn giả kia của Đại Ngô Quốc, cũng đã bị ném xuống thảm cỏ ở hậu viện.
Truân Trung Trì thuận tay ném Dịch Trần Tử, nói:
- Kế hoạch của các ngươi như vậy cũng không tệ. Dịch Trần Tử, ngươi có phải hi vọng ba tên này tiêu diệt Tần gia, ngươi đứng nhìn rồi dùng chút thủ đoạn dẫn nghi vấn sang cho chúng, đẩy họa sang cho Đại Ngô Quốc, để Tây Sở Quốc các ngươi không liên can gì?
Dịch Trần Tử không nói được gì, miệng khô khốc.
Còn ba Tôn giả Đại Ngô Quốc nghe được câu đó thì toàn thân nhũn ra, giờ chúng mới biết, dù hôm nay việc có thành thì cũng bị lão tặc Dịch Trần Tử này hãm hại.
Truân Trung Trì nói:
- Với cá tính của Truân mỗ, chuyện hôm nay vốn phải một phát diệt sạch, rồi biến Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc các ngươi biến thành Nô quốc.
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả kia nhìn nhau, nghe khẩu khí của Truân Trung Trì hình như vẫn còn chút cơ hội? Truân Trung Trì thản nhiên nói:
- Tần Vương gia, mời ra đây một chút!
Tần Liên Sơn đi ra từ bóng tối.
Truân Trung Trì chỉ vào Tần Liên Sơn:
- Đây là Tộc trưởng Tần gia, phụ thân của đồ nhi Tần Vô Song của ta, Vương gia của Thiên Tứ Vương Phủ. Các ngươi đến đây chỉ có mục đích muốn tiêu diệt huyết mạch của Tần gia phải không?
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả muốn khóc mà không ra nước mắt, đến nay chúng đã là tù nhân, còn nói được gì nữa đây?
- Tần Vô Song của Tần gia là môn đồ của ta. Dù nó sống hay chết thì vẫn là đệ tử của Thanh Vân Điện. Còn gia tộc của nó là thế lực thuộc dòng chính của Thanh Vân Điện ta. Đối địch với Tần gia có nghĩa là tuyên chiến với Thanh Vân Điện ta.
Truân Trung Trì nói bình thản không nhanh không chậm, khẩu khí cũng không quá kịch liệt. Nhưng chỉ mấy câu đó thôi đã khiến mấy kẻ kia run rẩy không ngừng, mắt đầy vẻ sợ hãi. Tuyên chiến với Thanh Vân Điện? Chỉ với mấy kẻ bọn hắn sao? Đúng là không đủ để người ta nhét kẽ răng!
- Tần Vương gia, mấy kẻ này là tù binh của ngươi, xử lý ra sao do ngươi quyết định.
Truân Trung Trì cho Tần Liên Sơn cơ hội lên tiếng.
Tần Liên Sơn biết Truân Trung Trì có ý hòa giải mâu thuẫn tránh hậu họa về sau, liền gật đầu:
- Tần gia chúng ta luôn ân oán phân minh. Người không phạm ta thì ta cũng chẳng phạm người. Có Nhị Điện chủ đại nhân ra mặt, Tần Liên Sơn không dám làm bừa, xin Nhị Điện chủ làm chủ!
Truân Trung Trì gật gật đầu:
- Được, nếu đã vậy, nếu ra tay đuổi cùng giết tận thì thể hiện Tinh La Điện không có nhân từ. Dịch Trần Tử, và cả ba tên vô dụng các ngươi nghe rõ đây. Hôm nay lão phu có thể không giết các ngươi, thậm chí không truy cứu trách nhiệm liên đới của Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc.
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả nghe thế đều mừng húm, chúng không thể ngờ hôm nay lại có cơ hội này, vội chớp chớp mắt đợi Truân Trung Trì dặn dò:
- Nếu các ngươi muốn sống thì mọi chuyện phải nghe ta. Nếu không muốn thì ta sẽ giao các ngươi cho Tần Tộc trưởng xử lý!
Bốn kẻ vội vã gật đầu tỏ ý nghe lời Truân Trung Trì.
- Được, lão phu chỉ có một lời, dù mấy nhà các ngươi từng có ân oán gì, cuối cùng là các ngươi khiêu chiến trước, đệ tử ta chỉ báo thù mà thôi. Chém giết lẫn nhau đến đây nên dừng lại. Từ giờ hai bên không được có ý đồ báo thù, không được gây rắc rối nữa.
Nói đến đây giọng Truân Trung Trì bỗng nghiêm khắc lên:
- Không phải Truân Trung Trì ta không biết giết người, cũng không phải ta không thể giết các ngươi. Mà là Truân mỗ không muốn kẻ khác nói ta ỷ vào địa vị Điện chủ mà bắt nạt kẻ yếu. Nhưng đó không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi! Nếu sau hôm nay mà còn sinh chuyện gì nữa thì chắc chắn các ngươi phải chết! Họa còn lan đến cửu tộc. Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc đều thành Nô Quốc, chỉ cần Thanh Vân Điện còn tồn tại, mãi mãi không bao giờ có ngày ngóc đầu lên!
Truân Trung Trì và ba Tôn giả kia mặt tái mét. Chúng quá hiểu sức mạnh của Truân Trung Trì, cũng biết Truân Trung Trì mà muốn làm thì dễ như trở bàn tay!
Truân Trung Trì hất ống tay áo, bốn kẻ kia toàn thân bỗng nhẹ nhõm, cấm chế đã được giải, vội vã dập đầu:
- Điện chủ đại nhân, ta có mắt như mù, mạo phạm thần uy! Nếu có lần sau thì trời tru đất diệt, mãi mãi không siêu sinh!
Truân Trung Trì hừ giọng:
- Thề thốt thì có tác dụng gì. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Không dạy các ngươi một chút thì sao nhớ được bài học của Truân mỗ ngày hôm nay?
Khẩu khí hắn bỗng uy nghiêm đáng sợ:
- Mỗi người tự cắt ba ngón tay để làm huyết thệ. Một lúc nào đó các ngươi lục đục muốn tạo phản thì ba ngón tay này sẽ nhắc các ngươi nhớ lời của Truân mỗ hôm nay!
Bốn gã bọn họ không chút do dự, giơ tay chém một nhát đứt ba ngón tay tính từ ngón giữa trở về sau, tuy đau nhưng không dám kêu nửa tiếng.
Hắn nằm phục ở đây nhưng không hề lo lắng, hắn đã cảm nhận được ba Hậu Thiên võ giả đỉnh phong của Đại Ngô Quốc đã bắt đầu ra tay. Nếu đã vậy thì hắn không cần phải động thủ, chỉ cần yên lặng quan sát là được. Khi cần có thể thầm ra tay giải quyết những con cá lọt lưới. Thần không biết, quỷ không hay, đến lúc đó để lại chút dấu vết dẫn họa sang Đại Ngô Quốc, triệt để loại mình ra ngoài.
Kẻ có chủ ý đó đương nhiên chính là Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử đến từ Tây Sở Quốc.
Ý nghĩ đó của hắn vô cùng độc ác, vừa muốn lợi dụng ba Tôn giả Đại Ngô Quốc diệt trừ Tần gia, lại còn không để ba Tôn giả Đại Ngô Quốc biết được hắn đứng đằng sau mà âm thầm giở trò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước tiên mượn dao giết người rồi gắp lửa bỏ tay người, độc kế này quả là tuyệt diệu. Không những diệt trừ được Tần gia xả giận, mà còn loại mình ra khỏi vòng nghi vấn, hoàn toàn không liên quan. Tính toán này có thể nói là cực kỳ gian tà và xảo quyệt.
Chỉ là hắn tính thế nào thì cũng không ngờ Tinh La Điện lại xem trọng "gã đệ tử đã chết" như vậy, càng không thể ngờ Truân Trung Trì lại đích thân đến đây.
Đương nhiên, dù Truân Trung Trì không đến, Dịch Trần Tử hắn đến e cũng chỉ có thể nộp mạng. Vì Tần Vô Song, người "đã chết" trong mắt hắn lúc này đang phục kích ở Tần gia trang đợi hắn.
Đúng lúc Dịch Trần Tử đang tính toán rất vui vẻ thì bỗng cảm thấy có người vỗ vai mình một cái.
Hắn giật mình ngoảnh đầu lại thì không thấy một bóng người, hắn tưởng mình có ảo giác.
Nhưng rõ ràng hắn thấy trên vai có dấu tay ấn sâu trên áo, toàn thân Dịch Trần Tử nổi da gà, lẽ nào gặp ma?
Hắn sống đã hơn trăm năm mà đây là lần đầu tiên hắn gặp hoàn cảnh này. Là Đệ nhất Võ Thánh của các Công quốc, gần như hắn hiếm gặp đối thủ chứ đừng nói bị kẻ khác đập sau lưng mà không biết. Điều này quả thật đã làm đảo lộn sự lý giải thông thường của hắn. Vội vận khí kiểm tra bốn bề.
Đúng lúc ấy, hắn cảm nhận được bên vai trái lại bị đập.
Bốp!
Lần này cảm giác rất thực, âm thanh giòn tan.
Hắn bị đập như thế suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc, suýt chút nữa vãi cả ra quần. Quay nhanh đầu lại nhưng vẫn chẳng thấy gì. Lần này hắn nhận thức được rằng, gặp phải cường giả rồi!
Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, người có thể trêu đùa hắn như vậy, muốn giết hắn thì dễ như giết một con kiến.
- Lộ tung tích rồi sao?
Dịch Tiềm Tu cảm thấy toàn thân đang run lẩy bẩy, hắn quả thực không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu lần này hắn đã bị lộ tung tích thì gặp tai ương không phải chỉ riêng mình hắn mà là cả Tây Sở Quốc. Nghĩ đến cục diện đáng sợ đó, lông tóc trên người Dịch Trần Tử dựng đứng hết lên.
- Thần thánh nơi nào lại trêu đùa ta như vậy?
Dịch Trần Tử cười mà như khóc.
Võ Thánh hộ quốc, Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử, trong hoàn cảnh này, giọng nói không kìm chế được mà run rẩy, hai hàm răng va đập liên hồi.
Hắn biết mình không phải gặp đối thủ mà là ác mộng. Đối thủ, có thể liều mạng vẫn còn có hi vọng, chứ ác mộng thì hắn hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
- Dịch Trần Tử…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, dường như âm thanh phiêu dật từ trong không khí đâm thẳng vào tai hắn, linh lực từ giọng nói đó khiến đầu óc Dịch Trần Tử hỗn loạn, chỉ cảm thấy như có vô số kim châm đang đâm vào màng nhĩ, khó chịu không lời nào tả xiết.
Hắn biết, nếu đối phương muốn, thậm chí có thể dùng thần thức phá vỡ thần thức, làm nát vụn đan điền khí hải của hắn. Cường giả như vậy tuyệt đối không phải chỉ là Trung Linh võ giả, mà là Cao Linh võ giả!
Nghĩ đến đây, toàn thân Dịch Trần Tử mềm nhũn, suýt chút nữa thì đứng không vững. Cao Linh võ giả, cả Đế quốc Đại La mới chỉ có năm người, hiện nay toàn là Điện chủ của Tinh La Điện.
Mà người đến Tần gia trang còn có thể là ai? Chắc chắn là sư phụ của Tần Vô Song, Truân Trung Trì! Dịch Trần Tử tuy kinh hoàng nhưng phản ứng cũng nhanh nhạy, ngay lập tức đã phân tích ra được.
Nhưng phân tích ra được cũng có nghĩa là sự sợ hãi trong lòng hắn càng nhiều hơn. Việc Truân Trung Trì vô cùng yêu quý đồ đệ hắn cũng đã nghe đến, chỉ là không ngờ Truân Trung Trì lại đích thân đến nơi này.
Dịch Trần Tử không thể tin nổi, một Tần Vô Song đã chết mà lại có mê lực như vậy, có thể khiến cường giả cấp Điện chủ dời bước đến đây?
Đúng lúc đó, mắt hắn hoa lên, một bóng người như chui ra từ không khí, đứng trước mặt hắn nửa cười nửa không.
- Dịch Trần Tử, muốn đến Tần gia làm khách sao không đi cửa trước, chui lỗ chó đi thì có gì vui?
Truân Trung Trì giễu cợt.
- Ngươi…
Dịch Trần Tử không biết phải nói gì.
- Lão phu Truân Trung Trì!
Truân Trung Trì lạnh lùng nói.
Dịch Trần Tử toàn thân rung lên, quả nhiên là hắn. Hành tung của mình đã bị hắn phát hiện, như thế có nghĩa là mọi tính toán của ta không phải đã nằm trong dự liệu của đối phương rồi hay sao?
- Không phải ngươi sẽ nói với lão phu là ngươi đến đây để ngắm cảnh đấy chứ?
Truân Trung Trì hỏi lạnh tanh.
Dưới uy áp của Truân Trung Trì, Dịch Trần Tử thậm chí nói cũng không nói nên lời, chỉ run run rẩy rẩy, hoàn toàn như cừu non gặp phải hổ, sợ hãi và tuyệt vọng.
- Vẫn còn ba con chuột nữa của Đại Ngô Quốc, chắc cũng không phải đến làm khách nhỉ?
Dịch Trần Tử tuyệt vọng, mọi thứ đều nằm trong tính toán của Truân Trung Trì, hắn còn gì để nói đây? Với tính cách của Truân Trung Trì, e là hôm nay ngoài cái chết ra Dịch Trần Tử chẳng còn kết cục nào khác!
Truân Trung Trì cũng không nói nhiều, nhấc Dịch Trần Tử lên, vài lần lên xuống đã rơi đến hậu viện của Tần gia, còn ba Tôn giả kia của Đại Ngô Quốc, cũng đã bị ném xuống thảm cỏ ở hậu viện.
Truân Trung Trì thuận tay ném Dịch Trần Tử, nói:
- Kế hoạch của các ngươi như vậy cũng không tệ. Dịch Trần Tử, ngươi có phải hi vọng ba tên này tiêu diệt Tần gia, ngươi đứng nhìn rồi dùng chút thủ đoạn dẫn nghi vấn sang cho chúng, đẩy họa sang cho Đại Ngô Quốc, để Tây Sở Quốc các ngươi không liên can gì?
Dịch Trần Tử không nói được gì, miệng khô khốc.
Còn ba Tôn giả Đại Ngô Quốc nghe được câu đó thì toàn thân nhũn ra, giờ chúng mới biết, dù hôm nay việc có thành thì cũng bị lão tặc Dịch Trần Tử này hãm hại.
Truân Trung Trì nói:
- Với cá tính của Truân mỗ, chuyện hôm nay vốn phải một phát diệt sạch, rồi biến Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc các ngươi biến thành Nô quốc.
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả kia nhìn nhau, nghe khẩu khí của Truân Trung Trì hình như vẫn còn chút cơ hội? Truân Trung Trì thản nhiên nói:
- Tần Vương gia, mời ra đây một chút!
Tần Liên Sơn đi ra từ bóng tối.
Truân Trung Trì chỉ vào Tần Liên Sơn:
- Đây là Tộc trưởng Tần gia, phụ thân của đồ nhi Tần Vô Song của ta, Vương gia của Thiên Tứ Vương Phủ. Các ngươi đến đây chỉ có mục đích muốn tiêu diệt huyết mạch của Tần gia phải không?
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả muốn khóc mà không ra nước mắt, đến nay chúng đã là tù nhân, còn nói được gì nữa đây?
- Tần Vô Song của Tần gia là môn đồ của ta. Dù nó sống hay chết thì vẫn là đệ tử của Thanh Vân Điện. Còn gia tộc của nó là thế lực thuộc dòng chính của Thanh Vân Điện ta. Đối địch với Tần gia có nghĩa là tuyên chiến với Thanh Vân Điện ta.
Truân Trung Trì nói bình thản không nhanh không chậm, khẩu khí cũng không quá kịch liệt. Nhưng chỉ mấy câu đó thôi đã khiến mấy kẻ kia run rẩy không ngừng, mắt đầy vẻ sợ hãi. Tuyên chiến với Thanh Vân Điện? Chỉ với mấy kẻ bọn hắn sao? Đúng là không đủ để người ta nhét kẽ răng!
- Tần Vương gia, mấy kẻ này là tù binh của ngươi, xử lý ra sao do ngươi quyết định.
Truân Trung Trì cho Tần Liên Sơn cơ hội lên tiếng.
Tần Liên Sơn biết Truân Trung Trì có ý hòa giải mâu thuẫn tránh hậu họa về sau, liền gật đầu:
- Tần gia chúng ta luôn ân oán phân minh. Người không phạm ta thì ta cũng chẳng phạm người. Có Nhị Điện chủ đại nhân ra mặt, Tần Liên Sơn không dám làm bừa, xin Nhị Điện chủ làm chủ!
Truân Trung Trì gật gật đầu:
- Được, nếu đã vậy, nếu ra tay đuổi cùng giết tận thì thể hiện Tinh La Điện không có nhân từ. Dịch Trần Tử, và cả ba tên vô dụng các ngươi nghe rõ đây. Hôm nay lão phu có thể không giết các ngươi, thậm chí không truy cứu trách nhiệm liên đới của Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc.
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả nghe thế đều mừng húm, chúng không thể ngờ hôm nay lại có cơ hội này, vội chớp chớp mắt đợi Truân Trung Trì dặn dò:
- Nếu các ngươi muốn sống thì mọi chuyện phải nghe ta. Nếu không muốn thì ta sẽ giao các ngươi cho Tần Tộc trưởng xử lý!
Bốn kẻ vội vã gật đầu tỏ ý nghe lời Truân Trung Trì.
- Được, lão phu chỉ có một lời, dù mấy nhà các ngươi từng có ân oán gì, cuối cùng là các ngươi khiêu chiến trước, đệ tử ta chỉ báo thù mà thôi. Chém giết lẫn nhau đến đây nên dừng lại. Từ giờ hai bên không được có ý đồ báo thù, không được gây rắc rối nữa.
Nói đến đây giọng Truân Trung Trì bỗng nghiêm khắc lên:
- Không phải Truân Trung Trì ta không biết giết người, cũng không phải ta không thể giết các ngươi. Mà là Truân mỗ không muốn kẻ khác nói ta ỷ vào địa vị Điện chủ mà bắt nạt kẻ yếu. Nhưng đó không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi! Nếu sau hôm nay mà còn sinh chuyện gì nữa thì chắc chắn các ngươi phải chết! Họa còn lan đến cửu tộc. Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc đều thành Nô Quốc, chỉ cần Thanh Vân Điện còn tồn tại, mãi mãi không bao giờ có ngày ngóc đầu lên!
Truân Trung Trì và ba Tôn giả kia mặt tái mét. Chúng quá hiểu sức mạnh của Truân Trung Trì, cũng biết Truân Trung Trì mà muốn làm thì dễ như trở bàn tay!
Truân Trung Trì hất ống tay áo, bốn kẻ kia toàn thân bỗng nhẹ nhõm, cấm chế đã được giải, vội vã dập đầu:
- Điện chủ đại nhân, ta có mắt như mù, mạo phạm thần uy! Nếu có lần sau thì trời tru đất diệt, mãi mãi không siêu sinh!
Truân Trung Trì hừ giọng:
- Thề thốt thì có tác dụng gì. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Không dạy các ngươi một chút thì sao nhớ được bài học của Truân mỗ ngày hôm nay?
Khẩu khí hắn bỗng uy nghiêm đáng sợ:
- Mỗi người tự cắt ba ngón tay để làm huyết thệ. Một lúc nào đó các ngươi lục đục muốn tạo phản thì ba ngón tay này sẽ nhắc các ngươi nhớ lời của Truân mỗ hôm nay!
Bốn gã bọn họ không chút do dự, giơ tay chém một nhát đứt ba ngón tay tính từ ngón giữa trở về sau, tuy đau nhưng không dám kêu nửa tiếng.
Tác giả :
Lê Thiên