Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)
Chương 28
Tần Vị cứ ngồi lặng như vậy trước đồng hồ quả lắc, đôi mắt trống rỗng chán chường nhìn từng giây từng phút trôi qua trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Tần Vị, đoạn thuộc về Quý Ngôn kia hoàn toàn trống rỗng. Mà trong đầu Quý Ngôn, có vô số hồi ức để nhớ lại, chỉ là anh không dám nhớ, chỉ cần vừa nhớ đến tim anh lại đau không thể át.
Giữa họ tồn tại quá nhiều lầm lỡ, mà tất cả những thứ đó đều đã không thể nào bù đắp lại.
Trời sáng.
Thế giới ngoài cửa sổ cũng rách nát tả tơi. Dường như chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, những mảnh vụn mặt trời sẽ lập tức rơi xuống.
Mà Tần Vị vẫn ngồi trơ ra đó, tựa như trong thế giới này chỉ còn lại chết lặng, chỉ còn lại lạnh lẽo. Đôi mắt luôn tràn đầy sức sống trong trí nhớ kia cũng mờ mịt vô thần, ánh mặt trời dường như cũng không thể bước vào ánh mắt ấy.
Khoảng cách giữa anh và Tần Vị chưa từng gần đến như vậy, cũng chưa từng xa đến thế.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng xán lạn, cho dù là hiện tại, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể lập tức hiện lên trước mắt.
Sáng sớm mỗi ngày, Quý Ngôn đều nghĩ đủ mọi cách để kéo Tần Vị ngủ say như chết rời giường; trên bàn cơm, hai người vừa cãi nhau vừa thảo luận buổi chiều phải làm những gì; vừa tan học đã lại trông thấy khuôn mặt tươi cười ngu ngốc của Tần Vị, còn mặt dày mày dạn mà cọ tới cọ lui khiến anh xấu hổ đỏ mặt; đến ngày nghỉ thì mua cả thùng đồ ăn nhanh và bia rồi nằm ườn trên sô pha xem TV…
Có khi, đi hay ở là điều không thể lựa chọn.
Nhưng ký ức, cả một đời chính là cả một đời.
Trong trí nhớ cằn cỗi ấy, thế giới của Quý Ngôn luôn có một Tần Vị.
Trong trường học, chỉ cần xoay người một cái là có thể trông thấy sự tồn tại của người kia; trên phố, chỉ cần vừa lên tiếng là có thể nghe thấy người kia trả lời; ở nhà, chỉ cần vươn tay ra là có thể kéo lấy người kia… Dường như ánh mắt của Quý Ngôn không bao giờ có thể rời khỏi người này.
Họ chưa từng xa nhau, vì thế nên Quý Ngôn nảy ra một ảo giác đương nhiên, ảo tưởng cuộc sống sau này của mình và Tần Vị, thậm chí trong tương lai rất xa về sau, anh và Tần Vị vẫn vui vẻ ầm ĩ như trước, bên nhau cả đời.
Chỉ tiếc, tầm mắt của Quý Ngôn đã rời xa Tần Vị từ lâu, mà thế giới của Tần Vị cũng đã mất đi Quý Ngôn.
Nhưng ngay cả Quý Ngôn cũng chưa từng ngờ đến, sau bảy năm xa cách ấy…
Anh, cái tên Quý Ngôn lại xuất hiện trong thế giới của Tần Vị lần nữa, sau đó hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Tần Vị.
Ngoài cửa vang lên tiếng hô tên Tần Vị và chuông cửa, chỉ cần nghe giọng là biết người đến là Mạc Ngạn Thành. Quý Ngôn thở dài, Mạc Ngạn Thành đến là đúng rồi, chịu đựng không gặp Tần Vị lâu như vậy quả thực là làm khó anh ta.
Nhưng Tần Vị vẫn ngồi yên như cũ, ánh mắt không hề di chuyển về phía cửa.
Mạc Ngạn Thành đến cùng vẫn vào được, không biết lấy đâu được thẻ mở cửa phòng Tần Vị.
Nhưng vừa mở cửa ra, anh ta lập tức trợn tròn mắt, không thể tin mà nhìn căn phòng hỗn loạn này, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Kinh hãi cũng chỉ là trong chớp mắt, tiếp theo đó chính là phẫn nộ không thể át. Mạc Ngạn Thành vừa quét mắt đã trông thấy Tần Vị đang lặng lẽ ngồi trước đồng hồ quả lắc, lập tức bước nhanh đến gần: “Tần Vị, cậu đang nổi điên gì thế!”
Lần này Mạc Ngạn Thành phải tức giận lắm mới gọi ra cả họ cả tên Tần Vị. Cho dù là mấy ngày trước, khi mới biết tin Quý Ngôn đã chết, Tần Vị cũng không đập phá cả căn phòng thành ra thế này.
Rốt cuộc là làm sao? Tần Vị rốt cuộc định điên thế nào nữa mới đủ!
“Đập phá nhà thành ra thế này trong lòng cậu có dễ chịu hơn chút nào không hả!” Mạc Ngạn Thành siết chặt cổ áo Tần Vị, muốn nhấc Tần Vị từ dưới đất dậy: “Cậu nói đi! Có dễ chịu không!”
“Cậu căn bản không nhớ ra được cái người tên Quý Ngôn này!” Nhắc đến tên Quý Ngôn, Mạc Ngạn Thành rõ ràng trông thấy ánh mắt của Tần Vị hơi hơi rung động. Mạc Ngạn Thành càng tức giận, đôi tay hung hăng siết lấy cổ áo Tần Vị: “Cậu chẳng nhớ được gì hết, giờ lại giả vờ si tình với Quý Ngôn để làm gì!”
Quý Ngôn, Quý Ngôn, Quý Ngôn… Đều là Quý Ngôn.
Mạc Ngạn Thành chưa từng trông thấy người này, nhưng cũng bị cái tên này đẩy chệch quỹ đạo cuộc sống, khó lòng cứu vãn.
Mạc Ngạn Thành vốn nghĩ, cho dù Tần Vị không có bất kỳ tình cảm yêu đương gì với anh ta, anh ta cũng có thể chờ. anh ta rất kiên nhẫn, mà thời gian còn dài, có thể dần dần mài Tần Vị từng chút từng chút một, rồi một này nào đó anh ta sẽ đợi được Tần Vị đáp lại.
Nhưng từ sau khi cái tên Quý Ngôn này xuất hiện, tất cả đều như chệch khỏi quỹ đạo. Mà lòng tự tin vốn có của Mạc Ngạn Thành lại trở thành nỗi lo âu thấp thỏm. Từ sau phút giây ấy, giữa anh ta và Tần Vị đã có thứ gì đó không thể khôi phục lại như trước.
“Cậu ấy không chịu gặp tôi.” Tần Vị loạng choạng vài bước, sau đó nhìn Mạc Ngạn Thành, lẩm bẩm nói.
Giờ thì ánh mắt Mạc Ngạn Thành đã hoàn toàn biến thành hoảng sợ, đôi tay không khỏi run lên một cái, trợn to mắt nhìn chằm chằm Tần Vị: “Cậu, cậu đang nói lung tung cái gì!” Tần Vị vốn chưa từng gặp được Quý Ngôn, huống chi giờ Quý Ngôn cũng đã chết, làm sao Tần Vị có thể gặp được Quý Ngôn!
Quý Ngôn chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt đau thương chán chường. Chỉ có anh biết, Tần Vị không nói lung tung, sáng sớm hôm qua anh vẫn còn ở chỗ Quý Trạch, cho nên Tần Vị không gặp được anh.
“Cậu ấy hận tôi, không chịu gặp tôi…” Tần Vị lẩm bẩm, quay đầu đỏ mắt nhìn đồng hồ quả lắc.
Quý Ngôn ngây ngẩn.
Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể vui mừng vì trộm được khoảng thời gian làm bạn bên cạnh Tần Vị? Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể bằng lòng vụng trộm ở bên Tần Vị không chịu rời đi như vậy? Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể cũng cảm thấy đau khi thấy Tần Vị đau, dẫu cho sau khi chết vẫn bị cái tên Tần Vị này dằn vặt? Nếu thực sự hận hắn, sao đến bây giờ cơ thể anh vẫn còn run rẩy không thể nào khống chế, ánh mắt vẫn không thể nào rời khỏi Tần Vị…
Chỉ tiếc, ngay từ đầu tất cả những điều này đã là sai trái.
Ngay từ đầu, anh vốn không nên xuất hiện trước mặt Tần Vị, càng không nên tham lam muốn ở bên Tần Vị lâu hơn một chút.
“Cậu điên rồi.” Mạc Ngạn Thành hoảng sợ thì thào, sau đó nắm chặt cánh tay Tần Vị kéo đi: “Không được, cậu, cậu không thể ở lại chỗ này nữa. Đi ra ngoài với tôi!”
Tần Vị không phản kháng, cũng theo bước chân dồn dập của Mạc Ngạn Thành mà đi đến cửa phòng. Nhưng vừa đến cửa, bước chân của Tần Vị đột nhiên ngừng lại, cầm lấy thẻ phòng trong tay Mạc Ngạn Thành.
Mạc Ngạn Thành hoảng hốt đứng ngoài cửa nhìn Tần Vị, mà Tần Vị thì đứng trong phòng, nhìn thẳng vào Mạc Ngạn Thành.
“Mạc Ngạn Thành.” Tần Vị nhẹ nhàng gọi tên Mạc Ngạn Thành, sau đó chậm rãi thở dài: “Cảm ơn cậu.”
Qua bao nhiêu ngày, giữa họ rốt cuộc cũng có một cuộc đối thoại bình tĩnh, nhưng cũng là lần đầu tiên khiến Mạc Ngạn Thành thấp thỏm lo âu đến vậy.
“Vĩ Tử, cậu đang nói gì thế? Giữa chúng ta mà còn cần cảm ơn à?” Mạc Ngạn Thành giật mình, sau đó theo bản năng nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay muốn bắt lấy tay Tần Vị. Trực giác nói cho anh ta biết, nếu cánh cửa này đóng lại, nếu lúc này đây anh ta không bắt được tay Tần Vị, anh ta sẽ thực sự không còn cơ hội nào nữa.
Mà Tần Vị lại né đi, khiến bàn tay Mạc Ngạn Thành cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Mạc Ngạn Thành sững người, tay run lên, sau đó kéo khóe môi nhìn Tần Vị: “Cậu vẫn còn trách tôi không nói chuyện của Quý Ngôn cho cậu biết ư? Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi. Quý Ngôn có thể chờ cậu bảy năm, tôi cũng có thể. Tôi có thể chờ cậu lâu hơn, chỉ cần…”
“Không cần.” Tần Vị cắt ngang lời Mạc Ngạn Thành.
Mọi âm thanh đều ngưng bặt, Mạc Ngạn Thành á khẩu không nói nên lời, đôi mắt tối đen thấp thoáng nỗi đau vỡ vụn.
“Tôi có cậu ấy là đủ rồi.” Tần Vị nhẹ nhàng nói, trong mắt toát lên tình cảm mà Mạc Ngạn Thành không hiểu.
Nói xong, Tần Vị lui về sau một bước.
“Cạch.”
Cửa… bị đóng lại.
Một cánh cửa, lại như ngăn cách giữa hai thế giới, đi qua giao tuyến ấy rồi là sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Mạc Ngạn Thành chậm rãi giơ tay lên trước cửa rồi lại chợt bất lực buông xuống.
Đôi mắt Mạc Ngạn Thành đỏ lên, chậm rãi xoay người, dựa vào cửa phòng rồi chán chường trượt xuống, nắm tay run rẩy đập mạnh xuống đất, nước mắt tràn mi, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Chưa từng có một giây phút nào anh ta hiểu rõ như bây giờ…
Có một số người, dù chờ thế nào cũng không chờ được, bởi vì người đó đã có được điều mình muốn.
Mà anh ta, cũng chẳng bao giờ chờ đợi được Tần Vị nữa.
Trong trí nhớ của Tần Vị, đoạn thuộc về Quý Ngôn kia hoàn toàn trống rỗng. Mà trong đầu Quý Ngôn, có vô số hồi ức để nhớ lại, chỉ là anh không dám nhớ, chỉ cần vừa nhớ đến tim anh lại đau không thể át.
Giữa họ tồn tại quá nhiều lầm lỡ, mà tất cả những thứ đó đều đã không thể nào bù đắp lại.
Trời sáng.
Thế giới ngoài cửa sổ cũng rách nát tả tơi. Dường như chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, những mảnh vụn mặt trời sẽ lập tức rơi xuống.
Mà Tần Vị vẫn ngồi trơ ra đó, tựa như trong thế giới này chỉ còn lại chết lặng, chỉ còn lại lạnh lẽo. Đôi mắt luôn tràn đầy sức sống trong trí nhớ kia cũng mờ mịt vô thần, ánh mặt trời dường như cũng không thể bước vào ánh mắt ấy.
Khoảng cách giữa anh và Tần Vị chưa từng gần đến như vậy, cũng chưa từng xa đến thế.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng xán lạn, cho dù là hiện tại, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể lập tức hiện lên trước mắt.
Sáng sớm mỗi ngày, Quý Ngôn đều nghĩ đủ mọi cách để kéo Tần Vị ngủ say như chết rời giường; trên bàn cơm, hai người vừa cãi nhau vừa thảo luận buổi chiều phải làm những gì; vừa tan học đã lại trông thấy khuôn mặt tươi cười ngu ngốc của Tần Vị, còn mặt dày mày dạn mà cọ tới cọ lui khiến anh xấu hổ đỏ mặt; đến ngày nghỉ thì mua cả thùng đồ ăn nhanh và bia rồi nằm ườn trên sô pha xem TV…
Có khi, đi hay ở là điều không thể lựa chọn.
Nhưng ký ức, cả một đời chính là cả một đời.
Trong trí nhớ cằn cỗi ấy, thế giới của Quý Ngôn luôn có một Tần Vị.
Trong trường học, chỉ cần xoay người một cái là có thể trông thấy sự tồn tại của người kia; trên phố, chỉ cần vừa lên tiếng là có thể nghe thấy người kia trả lời; ở nhà, chỉ cần vươn tay ra là có thể kéo lấy người kia… Dường như ánh mắt của Quý Ngôn không bao giờ có thể rời khỏi người này.
Họ chưa từng xa nhau, vì thế nên Quý Ngôn nảy ra một ảo giác đương nhiên, ảo tưởng cuộc sống sau này của mình và Tần Vị, thậm chí trong tương lai rất xa về sau, anh và Tần Vị vẫn vui vẻ ầm ĩ như trước, bên nhau cả đời.
Chỉ tiếc, tầm mắt của Quý Ngôn đã rời xa Tần Vị từ lâu, mà thế giới của Tần Vị cũng đã mất đi Quý Ngôn.
Nhưng ngay cả Quý Ngôn cũng chưa từng ngờ đến, sau bảy năm xa cách ấy…
Anh, cái tên Quý Ngôn lại xuất hiện trong thế giới của Tần Vị lần nữa, sau đó hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Tần Vị.
Ngoài cửa vang lên tiếng hô tên Tần Vị và chuông cửa, chỉ cần nghe giọng là biết người đến là Mạc Ngạn Thành. Quý Ngôn thở dài, Mạc Ngạn Thành đến là đúng rồi, chịu đựng không gặp Tần Vị lâu như vậy quả thực là làm khó anh ta.
Nhưng Tần Vị vẫn ngồi yên như cũ, ánh mắt không hề di chuyển về phía cửa.
Mạc Ngạn Thành đến cùng vẫn vào được, không biết lấy đâu được thẻ mở cửa phòng Tần Vị.
Nhưng vừa mở cửa ra, anh ta lập tức trợn tròn mắt, không thể tin mà nhìn căn phòng hỗn loạn này, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Kinh hãi cũng chỉ là trong chớp mắt, tiếp theo đó chính là phẫn nộ không thể át. Mạc Ngạn Thành vừa quét mắt đã trông thấy Tần Vị đang lặng lẽ ngồi trước đồng hồ quả lắc, lập tức bước nhanh đến gần: “Tần Vị, cậu đang nổi điên gì thế!”
Lần này Mạc Ngạn Thành phải tức giận lắm mới gọi ra cả họ cả tên Tần Vị. Cho dù là mấy ngày trước, khi mới biết tin Quý Ngôn đã chết, Tần Vị cũng không đập phá cả căn phòng thành ra thế này.
Rốt cuộc là làm sao? Tần Vị rốt cuộc định điên thế nào nữa mới đủ!
“Đập phá nhà thành ra thế này trong lòng cậu có dễ chịu hơn chút nào không hả!” Mạc Ngạn Thành siết chặt cổ áo Tần Vị, muốn nhấc Tần Vị từ dưới đất dậy: “Cậu nói đi! Có dễ chịu không!”
“Cậu căn bản không nhớ ra được cái người tên Quý Ngôn này!” Nhắc đến tên Quý Ngôn, Mạc Ngạn Thành rõ ràng trông thấy ánh mắt của Tần Vị hơi hơi rung động. Mạc Ngạn Thành càng tức giận, đôi tay hung hăng siết lấy cổ áo Tần Vị: “Cậu chẳng nhớ được gì hết, giờ lại giả vờ si tình với Quý Ngôn để làm gì!”
Quý Ngôn, Quý Ngôn, Quý Ngôn… Đều là Quý Ngôn.
Mạc Ngạn Thành chưa từng trông thấy người này, nhưng cũng bị cái tên này đẩy chệch quỹ đạo cuộc sống, khó lòng cứu vãn.
Mạc Ngạn Thành vốn nghĩ, cho dù Tần Vị không có bất kỳ tình cảm yêu đương gì với anh ta, anh ta cũng có thể chờ. anh ta rất kiên nhẫn, mà thời gian còn dài, có thể dần dần mài Tần Vị từng chút từng chút một, rồi một này nào đó anh ta sẽ đợi được Tần Vị đáp lại.
Nhưng từ sau khi cái tên Quý Ngôn này xuất hiện, tất cả đều như chệch khỏi quỹ đạo. Mà lòng tự tin vốn có của Mạc Ngạn Thành lại trở thành nỗi lo âu thấp thỏm. Từ sau phút giây ấy, giữa anh ta và Tần Vị đã có thứ gì đó không thể khôi phục lại như trước.
“Cậu ấy không chịu gặp tôi.” Tần Vị loạng choạng vài bước, sau đó nhìn Mạc Ngạn Thành, lẩm bẩm nói.
Giờ thì ánh mắt Mạc Ngạn Thành đã hoàn toàn biến thành hoảng sợ, đôi tay không khỏi run lên một cái, trợn to mắt nhìn chằm chằm Tần Vị: “Cậu, cậu đang nói lung tung cái gì!” Tần Vị vốn chưa từng gặp được Quý Ngôn, huống chi giờ Quý Ngôn cũng đã chết, làm sao Tần Vị có thể gặp được Quý Ngôn!
Quý Ngôn chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt đau thương chán chường. Chỉ có anh biết, Tần Vị không nói lung tung, sáng sớm hôm qua anh vẫn còn ở chỗ Quý Trạch, cho nên Tần Vị không gặp được anh.
“Cậu ấy hận tôi, không chịu gặp tôi…” Tần Vị lẩm bẩm, quay đầu đỏ mắt nhìn đồng hồ quả lắc.
Quý Ngôn ngây ngẩn.
Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể vui mừng vì trộm được khoảng thời gian làm bạn bên cạnh Tần Vị? Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể bằng lòng vụng trộm ở bên Tần Vị không chịu rời đi như vậy? Nếu thực sự hận hắn, sao anh có thể cũng cảm thấy đau khi thấy Tần Vị đau, dẫu cho sau khi chết vẫn bị cái tên Tần Vị này dằn vặt? Nếu thực sự hận hắn, sao đến bây giờ cơ thể anh vẫn còn run rẩy không thể nào khống chế, ánh mắt vẫn không thể nào rời khỏi Tần Vị…
Chỉ tiếc, ngay từ đầu tất cả những điều này đã là sai trái.
Ngay từ đầu, anh vốn không nên xuất hiện trước mặt Tần Vị, càng không nên tham lam muốn ở bên Tần Vị lâu hơn một chút.
“Cậu điên rồi.” Mạc Ngạn Thành hoảng sợ thì thào, sau đó nắm chặt cánh tay Tần Vị kéo đi: “Không được, cậu, cậu không thể ở lại chỗ này nữa. Đi ra ngoài với tôi!”
Tần Vị không phản kháng, cũng theo bước chân dồn dập của Mạc Ngạn Thành mà đi đến cửa phòng. Nhưng vừa đến cửa, bước chân của Tần Vị đột nhiên ngừng lại, cầm lấy thẻ phòng trong tay Mạc Ngạn Thành.
Mạc Ngạn Thành hoảng hốt đứng ngoài cửa nhìn Tần Vị, mà Tần Vị thì đứng trong phòng, nhìn thẳng vào Mạc Ngạn Thành.
“Mạc Ngạn Thành.” Tần Vị nhẹ nhàng gọi tên Mạc Ngạn Thành, sau đó chậm rãi thở dài: “Cảm ơn cậu.”
Qua bao nhiêu ngày, giữa họ rốt cuộc cũng có một cuộc đối thoại bình tĩnh, nhưng cũng là lần đầu tiên khiến Mạc Ngạn Thành thấp thỏm lo âu đến vậy.
“Vĩ Tử, cậu đang nói gì thế? Giữa chúng ta mà còn cần cảm ơn à?” Mạc Ngạn Thành giật mình, sau đó theo bản năng nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay muốn bắt lấy tay Tần Vị. Trực giác nói cho anh ta biết, nếu cánh cửa này đóng lại, nếu lúc này đây anh ta không bắt được tay Tần Vị, anh ta sẽ thực sự không còn cơ hội nào nữa.
Mà Tần Vị lại né đi, khiến bàn tay Mạc Ngạn Thành cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Mạc Ngạn Thành sững người, tay run lên, sau đó kéo khóe môi nhìn Tần Vị: “Cậu vẫn còn trách tôi không nói chuyện của Quý Ngôn cho cậu biết ư? Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi. Quý Ngôn có thể chờ cậu bảy năm, tôi cũng có thể. Tôi có thể chờ cậu lâu hơn, chỉ cần…”
“Không cần.” Tần Vị cắt ngang lời Mạc Ngạn Thành.
Mọi âm thanh đều ngưng bặt, Mạc Ngạn Thành á khẩu không nói nên lời, đôi mắt tối đen thấp thoáng nỗi đau vỡ vụn.
“Tôi có cậu ấy là đủ rồi.” Tần Vị nhẹ nhàng nói, trong mắt toát lên tình cảm mà Mạc Ngạn Thành không hiểu.
Nói xong, Tần Vị lui về sau một bước.
“Cạch.”
Cửa… bị đóng lại.
Một cánh cửa, lại như ngăn cách giữa hai thế giới, đi qua giao tuyến ấy rồi là sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Mạc Ngạn Thành chậm rãi giơ tay lên trước cửa rồi lại chợt bất lực buông xuống.
Đôi mắt Mạc Ngạn Thành đỏ lên, chậm rãi xoay người, dựa vào cửa phòng rồi chán chường trượt xuống, nắm tay run rẩy đập mạnh xuống đất, nước mắt tràn mi, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Chưa từng có một giây phút nào anh ta hiểu rõ như bây giờ…
Có một số người, dù chờ thế nào cũng không chờ được, bởi vì người đó đã có được điều mình muốn.
Mà anh ta, cũng chẳng bao giờ chờ đợi được Tần Vị nữa.
Tác giả :
Mộng Thường Uyển