Khi Thần Tiên Làm Ruộng
Chương 4
Mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, Quán Hàm đột nhiên đứng bật dậy, nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ào ra ngoài, la lớn với Triều Ly: "Cha, cha! Phụ thân tỉnh rồi, phụ thân tỉnh rồi!"
"Cái gì?" Triều Ly kinh ngạc.
Vừa lúc thức ăn đã chín, Triều Ly dập lửa, vội bế tiểu nam hài đi vào nhà.
Trong phòng, Quán Đằng đang nhắm mắt tra xét cơ thể bên trong của mình.
Dùng nửa ngày để tu luyện, kinh mạch trong cơ thể Quán Đằng đã bắt đầu mở rộng, xương cốt rắn chắc nhưng co dãn, căn cơ đã dần vững chắc, tuy rằng để có thể từ tầng thấp nhất Luyện Kỳ đột phá lên tầng thứ 7 Trúc Cơ Kỳ trong hai ba ngày là quá chậm, nhưng dù sao đây vẫn tốt hơn so với việc hoàn toàn không thể tu tiên.
Nếu để cho những thần dân cố gắng tu luyện để đuổi kịp hắn nghe thấy lời này, nhất định họ sẽ khóc không ra nước mắt.
Thượng Tiên Chân Nhân a, trong hai ba ngày từ tầng 10 đột phá lên tầng 7 là một việc vô cùng khó - khó - khó lắm a, cũng chỉ có "Đỉnh cấp Thần" như ngài mới có thể ghét bỏ tiến độ tu luyện như thế này là chậm thôi.
Quán Đằng tra xét một chút rồi mở mắt, hai khí tức của con người đã đến gần hắn.
Quán Đằng chống tay lên giường gỗ, chậm chạp ngồi dậy, ngay lúc này, một cánh tay gầy gò sẫm đen của thiếu niên đỡ lấy hắn.
Quán Đằng chuyển mắt, đồng tử đen láy hiện lên ảnh ngược của người kia.
Đó là một khuôn mặt rất thanh tú, mày liễu, mũi cao thẳng, môi đầy đặn nhưng tái nhợt, có lẽ vì vất vả quá nhiều mà đôi mắt to tròn đen láy như đôi mắt của Quán Hàm kia tràn đầy sự mệt mỏi, rã rời.
Thật gầy.
Đây là điều đầu tiên Quán Đằng chú ý.
Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì mà để thiếu niên và đứa nhỏ kia đều gầy như vậy.
Giống như đã bị bỏ đói rất nhiều ngày.
Tâm thần Quán Đằng đột nhiên rung động, hắn mím mím môi, cố đè xuống cảm giác kỳ lạ này.
Vì sao hắn lại có cảm giác như vậy?
Tựa như, rất đau lòng cho thiếu niên và tiểu nam hài.
Quán Đằng suy nghĩ miên man, đợi khi hắn hồi thần lại đã thấy bản thân đang dựa lưng vào gối nằm, trước mặt là hai đôi mắt giống nhau như đúc đang nhìn mình chằm chằm.
"..."
"..."
"..."
Định đấu mắt?
Cuối cùng vẫn là bé con Quán Hàm không nhịn được nữa, trong mắt đầy kinh hỉ tột độ ôm lấy Quán Đằng, hô lên: "Phụ thân~~~ Phụ thân rốt cuộc cũng tỉnh rồi, những ngày phụ thân hôn mê, cha đã...đã..." Nói tới đây, thanh âm Quán Hàm nghẹn ngào, hai tay nhỏ siết chặt áo phụ thân, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy.
Không khóc, nhất định không được khóc.
Nhưng mà...
Vòng tay ấm áp ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của Quán Hàm, hơi thở ấm áp của phụ thân, mùi hương dịu nhẹ của phụ thân, cảm giác an toàn của phụ thân làm bé không cưỡng lại được nước mắt, vùi đầu vào lòng Quán Đằng khóc òa lên.
Sự lo âu, bất an tràn đầy trong lòng của một đứa bé chịu đựng trong suốt những ngày qua đã vì vòng tay rộng lớn bao la ấm áp của phụ thân mà phát tiết hết ra ngoài.
Đứng bên cạnh, Triều Ly cũng không kiềm được nước mắt, nhìn cảnh tượng cha dỗ dành đứa con nhỏ đang khóc trước mặt mình, y nở nụ cười rạng rỡ, vừa khóc vừa cười.
"..."
Hiện tại, Quán Đằng đang rất hoang mang và bối rối.
Đương nhiên, cái cảm xúc này không thể hiện trên khuôn mặt của hắn.
Nhập vào thể xác của người khác thì cũng thôi đi, cái này tạm chấp nhận được, nhập vào thân thể một người phàm ba xấu không chịu được một kích, cái này hắn cũng miễn cưỡng chịu đựng, nhưng mà, cái thân xác mà hắn nhập vào này lại có một người vợ và một đứa con, quan trọng nhất chính là vị nương tử này lại là nam, nam, nam!!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Thê tử là nam thì cũng được đi, dù sao Thượng Tiên như hắn cũng đã thấy nhiều cặp gia đình nam nam sống với nhau, nhưng vì cái gì nơi này nam lại có thể sinh con, sinh con, sinh con!!
Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là sinh con đấy.
Tiểu hài tử Quán Hàm đã khóc trong lòng hắn kia chính là con của thiếu niên Triều Ly, thê tử của hắn.
Thượng Tiên Quán Đằng đã bị sốc!
#Không muốn yêu đương với cái thế giới này nữa!#
Cạch.
Quán Đằng quay đầu, nhìn ra cửa.
Thiếu niên gầy gò dắt tay tiểu nam hài đi vào, vẻ mặt hơi sợ hãi khẽ nói: "Tướng công, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Quán Đằng: "..."
Ta đáng sợ lắm à?
Không đúng, lúc trước khi còn tại vị Thượng Tiên, chẳng phải ai cũng bảo ta soái nhất tam giới sao?
Hoặc là thân thể này có dung mạo dữ tợn?
Quán Đằng vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu, phượng mâu nhìn sang đứa nhỏ ốm yếu, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ bên cạnh Triều Ly, lòng liền mềm nhũn.
Sinh con thì sinh con.
Nếu sinh ra đứa nhỏ giống Quán Hàm đáng yêu nhu thuận, hắn cũng không ngại.
Quán Đằng giang hai tay ra, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo lạnh lùng nhìn Quán Hàm, phượng mâu tĩnh lặng nhìn chăm chú vào bé con.
Quán Hàm nhìn lên Triều Ly, đôi mắt to đầy sự chờ mong và khát vọng.
Triều Ly chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu, Quán Hàm liền như con sóc nhỏ, hớn hở nhào vào lòng Quán Đằng: "Phụ thân ~~~"
"Ừm." Quán Đằng xoa xoa đầu bé.
Cái đầu ba chỏm tóc vểnh vểnh, chạm vào vẫn có chút xơ cứng không mềm mại, trong lòng Quán Đằng thoáng đau lòng.
"Tướng công, chàng đã khỏe hơn chưa? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Có cần ta đi gọi đại phu?" Triều Ly lo lắng quan sát thân thể hắn.
Quán Đằng nhếch mắt nhìn y, lạnh nhạt hỏi: "Đủ tiền?"
Triều Ly cứng đờ người, y cúi thấp đầu, lắp bắp: "Không, không có."
Nhìn dáng vẻ học sinh cúi đầu nhận sai đáng thương của y, Quán Đằng cũng không làm khó nữa, giọng điệu cũng mềm hẳn: "Vi phu khỏe, không khó chịu, không cần đại phu."
"V-vâng."
"...Đa tạ."
"A?" Triều Ly kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó mặt đỏ lựng, lại cúi đầu: "Không, không có gì."
"Cái gì?" Triều Ly kinh ngạc.
Vừa lúc thức ăn đã chín, Triều Ly dập lửa, vội bế tiểu nam hài đi vào nhà.
Trong phòng, Quán Đằng đang nhắm mắt tra xét cơ thể bên trong của mình.
Dùng nửa ngày để tu luyện, kinh mạch trong cơ thể Quán Đằng đã bắt đầu mở rộng, xương cốt rắn chắc nhưng co dãn, căn cơ đã dần vững chắc, tuy rằng để có thể từ tầng thấp nhất Luyện Kỳ đột phá lên tầng thứ 7 Trúc Cơ Kỳ trong hai ba ngày là quá chậm, nhưng dù sao đây vẫn tốt hơn so với việc hoàn toàn không thể tu tiên.
Nếu để cho những thần dân cố gắng tu luyện để đuổi kịp hắn nghe thấy lời này, nhất định họ sẽ khóc không ra nước mắt.
Thượng Tiên Chân Nhân a, trong hai ba ngày từ tầng 10 đột phá lên tầng 7 là một việc vô cùng khó - khó - khó lắm a, cũng chỉ có "Đỉnh cấp Thần" như ngài mới có thể ghét bỏ tiến độ tu luyện như thế này là chậm thôi.
Quán Đằng tra xét một chút rồi mở mắt, hai khí tức của con người đã đến gần hắn.
Quán Đằng chống tay lên giường gỗ, chậm chạp ngồi dậy, ngay lúc này, một cánh tay gầy gò sẫm đen của thiếu niên đỡ lấy hắn.
Quán Đằng chuyển mắt, đồng tử đen láy hiện lên ảnh ngược của người kia.
Đó là một khuôn mặt rất thanh tú, mày liễu, mũi cao thẳng, môi đầy đặn nhưng tái nhợt, có lẽ vì vất vả quá nhiều mà đôi mắt to tròn đen láy như đôi mắt của Quán Hàm kia tràn đầy sự mệt mỏi, rã rời.
Thật gầy.
Đây là điều đầu tiên Quán Đằng chú ý.
Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì mà để thiếu niên và đứa nhỏ kia đều gầy như vậy.
Giống như đã bị bỏ đói rất nhiều ngày.
Tâm thần Quán Đằng đột nhiên rung động, hắn mím mím môi, cố đè xuống cảm giác kỳ lạ này.
Vì sao hắn lại có cảm giác như vậy?
Tựa như, rất đau lòng cho thiếu niên và tiểu nam hài.
Quán Đằng suy nghĩ miên man, đợi khi hắn hồi thần lại đã thấy bản thân đang dựa lưng vào gối nằm, trước mặt là hai đôi mắt giống nhau như đúc đang nhìn mình chằm chằm.
"..."
"..."
"..."
Định đấu mắt?
Cuối cùng vẫn là bé con Quán Hàm không nhịn được nữa, trong mắt đầy kinh hỉ tột độ ôm lấy Quán Đằng, hô lên: "Phụ thân~~~ Phụ thân rốt cuộc cũng tỉnh rồi, những ngày phụ thân hôn mê, cha đã...đã..." Nói tới đây, thanh âm Quán Hàm nghẹn ngào, hai tay nhỏ siết chặt áo phụ thân, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy.
Không khóc, nhất định không được khóc.
Nhưng mà...
Vòng tay ấm áp ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của Quán Hàm, hơi thở ấm áp của phụ thân, mùi hương dịu nhẹ của phụ thân, cảm giác an toàn của phụ thân làm bé không cưỡng lại được nước mắt, vùi đầu vào lòng Quán Đằng khóc òa lên.
Sự lo âu, bất an tràn đầy trong lòng của một đứa bé chịu đựng trong suốt những ngày qua đã vì vòng tay rộng lớn bao la ấm áp của phụ thân mà phát tiết hết ra ngoài.
Đứng bên cạnh, Triều Ly cũng không kiềm được nước mắt, nhìn cảnh tượng cha dỗ dành đứa con nhỏ đang khóc trước mặt mình, y nở nụ cười rạng rỡ, vừa khóc vừa cười.
"..."
Hiện tại, Quán Đằng đang rất hoang mang và bối rối.
Đương nhiên, cái cảm xúc này không thể hiện trên khuôn mặt của hắn.
Nhập vào thể xác của người khác thì cũng thôi đi, cái này tạm chấp nhận được, nhập vào thân thể một người phàm ba xấu không chịu được một kích, cái này hắn cũng miễn cưỡng chịu đựng, nhưng mà, cái thân xác mà hắn nhập vào này lại có một người vợ và một đứa con, quan trọng nhất chính là vị nương tử này lại là nam, nam, nam!!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Thê tử là nam thì cũng được đi, dù sao Thượng Tiên như hắn cũng đã thấy nhiều cặp gia đình nam nam sống với nhau, nhưng vì cái gì nơi này nam lại có thể sinh con, sinh con, sinh con!!
Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là sinh con đấy.
Tiểu hài tử Quán Hàm đã khóc trong lòng hắn kia chính là con của thiếu niên Triều Ly, thê tử của hắn.
Thượng Tiên Quán Đằng đã bị sốc!
#Không muốn yêu đương với cái thế giới này nữa!#
Cạch.
Quán Đằng quay đầu, nhìn ra cửa.
Thiếu niên gầy gò dắt tay tiểu nam hài đi vào, vẻ mặt hơi sợ hãi khẽ nói: "Tướng công, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Quán Đằng: "..."
Ta đáng sợ lắm à?
Không đúng, lúc trước khi còn tại vị Thượng Tiên, chẳng phải ai cũng bảo ta soái nhất tam giới sao?
Hoặc là thân thể này có dung mạo dữ tợn?
Quán Đằng vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu, phượng mâu nhìn sang đứa nhỏ ốm yếu, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ bên cạnh Triều Ly, lòng liền mềm nhũn.
Sinh con thì sinh con.
Nếu sinh ra đứa nhỏ giống Quán Hàm đáng yêu nhu thuận, hắn cũng không ngại.
Quán Đằng giang hai tay ra, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo lạnh lùng nhìn Quán Hàm, phượng mâu tĩnh lặng nhìn chăm chú vào bé con.
Quán Hàm nhìn lên Triều Ly, đôi mắt to đầy sự chờ mong và khát vọng.
Triều Ly chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu, Quán Hàm liền như con sóc nhỏ, hớn hở nhào vào lòng Quán Đằng: "Phụ thân ~~~"
"Ừm." Quán Đằng xoa xoa đầu bé.
Cái đầu ba chỏm tóc vểnh vểnh, chạm vào vẫn có chút xơ cứng không mềm mại, trong lòng Quán Đằng thoáng đau lòng.
"Tướng công, chàng đã khỏe hơn chưa? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Có cần ta đi gọi đại phu?" Triều Ly lo lắng quan sát thân thể hắn.
Quán Đằng nhếch mắt nhìn y, lạnh nhạt hỏi: "Đủ tiền?"
Triều Ly cứng đờ người, y cúi thấp đầu, lắp bắp: "Không, không có."
Nhìn dáng vẻ học sinh cúi đầu nhận sai đáng thương của y, Quán Đằng cũng không làm khó nữa, giọng điệu cũng mềm hẳn: "Vi phu khỏe, không khó chịu, không cần đại phu."
"V-vâng."
"...Đa tạ."
"A?" Triều Ly kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó mặt đỏ lựng, lại cúi đầu: "Không, không có gì."
Tác giả :
Thất Gia