Khi Tác Giả Truyện Bi Gặp Tác Giả Truyện Ngọt
Chương 28: [Bi gặp ngọt] 82 – 83
[82]
Đình Đình: Giờ tôi ra ngoài uống trà chiều thì có bị đám bạn cho là thiểu năng không nhỉ?
Đình Đình: Tôi hẹn 3h30, giờ mới 11h30.
Đình Đình: Hello? Có ai không?
Đình Đình: @Cộc Cộc
Đình Đình: [ảnh]
Đình Đình: Xin chào, anh có thể nói em nghe cái status này nghĩa là gì không?
“Tôi Đắng Cực Kỳ: Rốt cục cũng được nghe lời yêu.”
Đình Đình: [ảnh]
Đình Đình: Cái này nữa.
“Lợn Guinea: Sao có thể để vuột mất em chứ.”
Đình Đình: Các chị em dưới weibo của Lợn Guinea đang phát rồ rồi, nói rằng cái status đó ám chỉ Lợn Guinea và thần tượng đã chính thức bên nhau. Em ngẫm một chút thì…thần tượng của gã đó chẳng phải là anh sao?
Đình Đình: Hơn nữa hai cái status này nhìn thế nào cũng sai sai, @Cộc Cộc, anh không gõ truyện không rep tin nhắn mà lại đi đăng weibo, chẳng nhẽ em đoán đúng rồi?
Đường Đường: Chào thím, có ở đây.
Đình Đình: Thím đến rồi à, qua giúp tôi phân tích chút đi? Sao tôi cứ thấy hai người đấy chơi thật nhỉ?
Đường Đường: Lợn Guinea viết truyện hay như thế, lại còn đẹp trai, Cộc Cộc thành cặp với người ta tui thấy cũng chẳng sao đâu mà.
Đình Đình: ?
Đình Đình: Thím à, vừa nhìn đã biết thím là hạng người nông cạn.
Đình Đình: Nhìn người ai lại nhìn bằng mắt trước hả?
Đường Đường: ?
Đường Đường: Thím tự động quên mất tài hoa của người ta à?
Đình Đình: Xin lỗi, đối với tôi thì hai chữ “tài hoa” chỉ áp dụng được với Cộc Cộc.
Đình Đình: Không biết sao nữa, tuy rằng tôi không rõ về Lợn Guinea lắm, nhưng cứ có cái cảm giác thù địch không lý giải nổi.
Đình Đình: Thím phân tích cho tôi xem? Chẳng nhẽ đây là trực giác của hội phụ nữ?
Đường Đường:…
Hứa Trì:…
Đình Đình: Nam thần, anh tới rồi! Chào buổi tối nà!! Thương thương anh nà!
Hứa Trì: Ờ…cái vụ đó thì…lòng em nghĩ thế nào thì là thế đó.
Đình Đình: Em thấy là Lợn Guinea đang dựa hơi anh đó? Nhưng em không nghĩ ra lý do vì sao gã đấy lại dựa hơi anh? Dù anh là thần tượng của gã nhưng cái status đó vừa không @ anh, cũng không follow anh…Đấy chính là điểm em thấy khó hiểu.
Hứa Trì:...
Đường Đường:…
Đường Đường: Sao thím không chấp nhận việc họ đã chính thức yêu nhau như những chị em khác nhỉ?
Đình Đình: Sao thím cứ phải đi ngược lại với tôi nhỉ?
Đường Đường: Vì tôi cũng ship CP đó nha.
Đình Đình: Hứa với tôi nè.
Đình Đình: Câm miệng.
Đình Đình: Được không?
Đình Đình: [giết tôi đi.jpg]
Đường Đường: [ xin lỗi. jpg]
Đình Đình: [ nhe răng. jpg]
[83]
Đình Đình: Chào mọi người.
Đình Đình: Có ai để ý đến tôi chút không?
Đường Đường: Có.
Hứa Trì:?
Đình Đình: Hôm nay chúng ta không giục chương, chúng ta cùng thảo luận về việc “Làm cách nào để tăng cảm giác hạnh phúc lúc sáng tác.”
Hứa Trì: ??
Đường Đường: Ừ.
Đình Đình: Được rồi, bắt đầu thôi.
Đình Đình: Có một hôm tỉnh dậy, tôi nhận ra mình bỗng biến thành Cộc Cộc, tôi được thừa hưởng tài năng sáng tác của anh ấy, tôi viết được rất nhiều tác phẩm ưu tú, thế nhưng tôi vẫn luôn buồn lòng, vì dù viết thế nào thì số fan của tôi vẫn chỉ được hai chữ số, viết thế nào cũng không nổi tiếng được.
Đường Đường: Có thêm điều kiện nào không?
Đình Đình: Có.
Đình Đình: Dù biến thành Cộc Cộc thì tôi vẫn giữ nguyên tính cách và thói quen của mình, nói chung thì tôi vẫn là cô nhóc Đình Đình thông minh vô cùng đó.
Đường Đường: ?
Đình Đình: Chúng ta nói tiếp nào.
Đình Đình: Một hôm, dưới truyện của tôi bỗng xuất hiện mấy câu bình luận tiêu cực, quan trọng là, là loại bình luận phủ định hoàn toàn tác phẩm của tôi.
Đình Đình: Lúc này, trong đầu tôi nảy sinh 3 loại cảm xúc, từ đó sinh ra 3 cách hành xử.
Đình Đình: Tiếp theo, chúng ta hãy phân tích 3 trường hợp ấy. Trường hợp một, giận dữ và không để tâm đến những bình luận ấy. Tôi là người thông minh, tôi đọc đống bình luận xong liền nghĩ rằng chúng thật ngu xuẩn, họ không hiểu tôi, tôi có giải thích cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, tôi là người thông minh, tôi chẳng thể làm gì, cách tốt nhất là rời xa đám người trần tục ấy.
Đình Đình: Trường hợp hai, tôi giận vô cùng, vậy nên tôi quyết định phản pháo. Tôi cảm thấy trước khi là tác giả, thì tôi vẫn là một người bình thường, đã là người thường thì sẽ giận dữ, đặc biệt là với mấy kẻ dám chửi tác phẩm của tôi, vì vậy tôi đi tranh cãi với họ.
Đình Đình: Trường hợp ba, chạy trốn. Sau khi đọc đống bình luận ấy xong, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, có lẽ họ nói đúng, tôi không có tài sáng tác, dù ban đầu tôi cũng tin tưởng bản thân lắm, nhưng ai cũng nói thế thì ắt là thật, đọc nhiều bình luận tiêu cực quá, bao tự tin trong tôi bị mài mòn hết, bấy giờ lại đi đọc tác phẩm của người khác, tôi vừa thán phục nó hoàn hảo, vừa thấy được sự chênh lệch giữa đại thần và hạng vô danh. Việc này trở thành giọt nước tràn ly. Tôi là người thông minh, người thông minh phải biết dừng lại đúng lúc, tôi tự thấy mình không có tài hoa, vậy nên tôi chạy trốn, tôi không viết nữa là được chứ gì? Viết truyện chỉ là một sở thích thôi, không viết sẽ không còn thấy những bình luận ấy nữa, sẽ không giận dữ, không đau buồn. Tôi sẽ được giải thoát.
Đình Đình: Lúc ấy, Đình Đình xuất hiện. Đình Đình là fan của tôi, cô ấy và mấy chị em khác ngày ngày cổ vũ tôi, dù lượng bình luận không nhiều, nhưng tôi cũng được an ủi, tôi muốn tiếp tục đi trên con đường sáng tác.
Đình Đình: Vậy nên, mọi chuyện thành ra thế này: song song với việc có những người khẳng định khả năng của tôi, thì trong lòng tôi vẫn tự phủ định. Tôi giày vò, đau đớn, không tìm được cách để giải thoát.
Đường Đường: Có một hôm tỉnh dậy, tôi biến thành Lợn Guinea, tôi biết Cộc Cộc, tôi kết thân với cậu ấy, tôi đọc truyện của cậu ấy, tôi thấy rằng chúng không tầm thường như cậu ấy nói, nếu cậu ấy tiếp tục viết, nhất định sẽ càng được yêu quý, càng có nhiều fan. Cậu ấy là một người thông minh, chỉ là cậu ấy không còn tự tin như trước.
Đường Đường: Được rồi, sau đây xin phép được phỏng vấn tác giả Mèo Cộc Đuôi một chút, tôi muốn hỏi cậu rằng, liệu đến bao giờ thì cậu sẽ quên mất người cậu yêu?
Đình Đình: Lúc thương lượng làm gì có câu này nha???
“Đình Đình” thu hồi một tin nhắn.
Hứa Trì:…
Đường Đường: Giống câu hỏi rằng mấy giờ tối thì cậu đi ngủ vậy, nếu cậu cứ nghĩ “Tối nay mấy giờ ngủ đây?” thì chắc chắn sẽ không ngủ được, tương tự, nếu cậu cứ nghĩ “Tôi muốn quên mất người ấy” thì chứng tỏ rằng cậu vẫn chưa thực sự quên. Vậy nên, nếu cậu cứ nghĩ “tôi muốn được giải thoát” thì là cậu chưa thực sự giải thoát.
Đường Đường: Sự giải thoát chân chính là gì? Là khi cậu không còn nghĩ rằng “Tối nay mấy giờ ngủ đây?”, lúc ấy cậu mới ngủ được; cậu không còn nghĩ rằng “Tôi muốn quên mất người ấy”, lúc ấy cậu mới thực sự đã quên.
Đường Đường: Cộc Cộc đau đớn như vậy, không phải vì không thể làm gì đám người đó được, cũng không phải vì tự phủ định bản thân, nguyên nhân làm cậu ấy đau đớn là vì cậu ấy bận tâm, cậu bận tâm đến đánh giá của người khác về tác phẩm của mình, bận tâm đến tất cả các bình luận, cả tốt cả xấu. Nếu cuối cùng cậu quyết định không sáng tác nữa, thì vì sao lại sinh ra cái ý nghĩ “không sáng tác nữa” ấy? Là bởi cậu bị ảnh hưởng từ những bình luận, những tác phẩm hay, chúng vừa công khai vừa ngấm ngầm nói rằng cậu không thể, cậu không có khả năng, nên cậu mới có ý nghĩ ấy.
Đường Đường: Cậu nói rằng, không viết nữa chẳng phải là được giải thoát sao? Nhưng bản thân cái hành động “không viết” đã thể hiện rằng cậu bận tâm, nếu còn bận tâm thì sao có thể thực sự giải thoát chứ?
Đường Đường: Nếu nguyên nhân sâu xa khiến Cộc Cộc đau buồn là sự bận tâm, thì để thực sự được giải thoát, cần phải “không bận tâm, không để ý”, cũng chính là đoạn tôi nói phía trên, “Đợi đến khi cậu thực sự không muốn, thì mới thực sự được giải thoát”.
Đình Đình: Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Nếu không có cách nào giải quyết thì chẳng nhẽ tôi vĩnh viễn không được giải thoát?
Đường Đường: Không để tâm chính là giải thoát, chúng ta không thể nghĩ rằng “Tôi không bận tâm” tức là không bận tâm thật, cách duy nhất là tạo ra một hoạt động vừa có thể liên tục thực hiện vừa có thể kéo dài đến vĩnh hằng, hoạt động ấy phải thực cuốn hút, nó có thể khiến Cộc Cộc dốc hết tâm trí vào nó, quên đi việc để tâm đến cái nhìn của người ngoài. Hơn nữa, hoạt động ấy không cần chú trọng đến cái kết quả bề ngoài, mà phải là cảm nhận được sự vui sướng và thanh thản trong từng giây từng phút của quá trình.
Đường Đường: Dưới đây tôi xin phép được hỏi Mèo Cộc Đuôi, lúc sáng tác, cậu có vui không?
Hứa Trì: Vui.
Đường Đường: Vậy cậu đã tìm được hoạt động ấy chưa?
Hứa Trì: Tìm được rồi.
Đường Đường: Là gì?
Hứa Trì: Sáng tác.
Đình Đình: Uhuhuhuhu, nam thần, bọn em không biết an ủi anh thế nào, Đường Đường nói rằng dạo gần đây anh không ra chương là vì không muốn viết. Vậy nên bọn em mới dùng cách này để dẫn lối cho anh.
Đường Đường: Nam thần, mình đừng nghĩ về những chuyện khác, chỉ tận hưởng niềm vui khi sáng tác, có được không?
Đường Đường: Dù rất khó để có thể thực sự không để tâm, nhưng tôi không tìm được cách nào khác để giúp cậu vui vẻ hơn.
Đình Đình: Uhuhuhu, con ác ma Đường Đường nó còn bảo là thuê người đi chửi truyện của anh, chửi đến khi anh chai sạn, mặt dày thì anh sẽ không bận tâm nữa.
Đường Đường: Tôi nói thế bao giờ???
Đình Đình: Tôi không quan tâm, nhưng cam đoan là thím từng nói thế!!
Đình Đình: Uhuhuhu, nếu không vui thì mình nghỉ chút có được không?
Đường Đường: Cộc Cộc, tôi biết sáng tác là một việc rất cô độc, nhưng cậu sẽ không cô độc, vì có bọn tôi luôn ở đây chờ cậu.
——————-
Ngáo:
Hãy tuyên dương tui đi XD~~~
Đình Đình: Giờ tôi ra ngoài uống trà chiều thì có bị đám bạn cho là thiểu năng không nhỉ?
Đình Đình: Tôi hẹn 3h30, giờ mới 11h30.
Đình Đình: Hello? Có ai không?
Đình Đình: @Cộc Cộc
Đình Đình: [ảnh]
Đình Đình: Xin chào, anh có thể nói em nghe cái status này nghĩa là gì không?
“Tôi Đắng Cực Kỳ: Rốt cục cũng được nghe lời yêu.”
Đình Đình: [ảnh]
Đình Đình: Cái này nữa.
“Lợn Guinea: Sao có thể để vuột mất em chứ.”
Đình Đình: Các chị em dưới weibo của Lợn Guinea đang phát rồ rồi, nói rằng cái status đó ám chỉ Lợn Guinea và thần tượng đã chính thức bên nhau. Em ngẫm một chút thì…thần tượng của gã đó chẳng phải là anh sao?
Đình Đình: Hơn nữa hai cái status này nhìn thế nào cũng sai sai, @Cộc Cộc, anh không gõ truyện không rep tin nhắn mà lại đi đăng weibo, chẳng nhẽ em đoán đúng rồi?
Đường Đường: Chào thím, có ở đây.
Đình Đình: Thím đến rồi à, qua giúp tôi phân tích chút đi? Sao tôi cứ thấy hai người đấy chơi thật nhỉ?
Đường Đường: Lợn Guinea viết truyện hay như thế, lại còn đẹp trai, Cộc Cộc thành cặp với người ta tui thấy cũng chẳng sao đâu mà.
Đình Đình: ?
Đình Đình: Thím à, vừa nhìn đã biết thím là hạng người nông cạn.
Đình Đình: Nhìn người ai lại nhìn bằng mắt trước hả?
Đường Đường: ?
Đường Đường: Thím tự động quên mất tài hoa của người ta à?
Đình Đình: Xin lỗi, đối với tôi thì hai chữ “tài hoa” chỉ áp dụng được với Cộc Cộc.
Đình Đình: Không biết sao nữa, tuy rằng tôi không rõ về Lợn Guinea lắm, nhưng cứ có cái cảm giác thù địch không lý giải nổi.
Đình Đình: Thím phân tích cho tôi xem? Chẳng nhẽ đây là trực giác của hội phụ nữ?
Đường Đường:…
Hứa Trì:…
Đình Đình: Nam thần, anh tới rồi! Chào buổi tối nà!! Thương thương anh nà!
Hứa Trì: Ờ…cái vụ đó thì…lòng em nghĩ thế nào thì là thế đó.
Đình Đình: Em thấy là Lợn Guinea đang dựa hơi anh đó? Nhưng em không nghĩ ra lý do vì sao gã đấy lại dựa hơi anh? Dù anh là thần tượng của gã nhưng cái status đó vừa không @ anh, cũng không follow anh…Đấy chính là điểm em thấy khó hiểu.
Hứa Trì:...
Đường Đường:…
Đường Đường: Sao thím không chấp nhận việc họ đã chính thức yêu nhau như những chị em khác nhỉ?
Đình Đình: Sao thím cứ phải đi ngược lại với tôi nhỉ?
Đường Đường: Vì tôi cũng ship CP đó nha.
Đình Đình: Hứa với tôi nè.
Đình Đình: Câm miệng.
Đình Đình: Được không?
Đình Đình: [giết tôi đi.jpg]
Đường Đường: [ xin lỗi. jpg]
Đình Đình: [ nhe răng. jpg]
[83]
Đình Đình: Chào mọi người.
Đình Đình: Có ai để ý đến tôi chút không?
Đường Đường: Có.
Hứa Trì:?
Đình Đình: Hôm nay chúng ta không giục chương, chúng ta cùng thảo luận về việc “Làm cách nào để tăng cảm giác hạnh phúc lúc sáng tác.”
Hứa Trì: ??
Đường Đường: Ừ.
Đình Đình: Được rồi, bắt đầu thôi.
Đình Đình: Có một hôm tỉnh dậy, tôi nhận ra mình bỗng biến thành Cộc Cộc, tôi được thừa hưởng tài năng sáng tác của anh ấy, tôi viết được rất nhiều tác phẩm ưu tú, thế nhưng tôi vẫn luôn buồn lòng, vì dù viết thế nào thì số fan của tôi vẫn chỉ được hai chữ số, viết thế nào cũng không nổi tiếng được.
Đường Đường: Có thêm điều kiện nào không?
Đình Đình: Có.
Đình Đình: Dù biến thành Cộc Cộc thì tôi vẫn giữ nguyên tính cách và thói quen của mình, nói chung thì tôi vẫn là cô nhóc Đình Đình thông minh vô cùng đó.
Đường Đường: ?
Đình Đình: Chúng ta nói tiếp nào.
Đình Đình: Một hôm, dưới truyện của tôi bỗng xuất hiện mấy câu bình luận tiêu cực, quan trọng là, là loại bình luận phủ định hoàn toàn tác phẩm của tôi.
Đình Đình: Lúc này, trong đầu tôi nảy sinh 3 loại cảm xúc, từ đó sinh ra 3 cách hành xử.
Đình Đình: Tiếp theo, chúng ta hãy phân tích 3 trường hợp ấy. Trường hợp một, giận dữ và không để tâm đến những bình luận ấy. Tôi là người thông minh, tôi đọc đống bình luận xong liền nghĩ rằng chúng thật ngu xuẩn, họ không hiểu tôi, tôi có giải thích cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, tôi là người thông minh, tôi chẳng thể làm gì, cách tốt nhất là rời xa đám người trần tục ấy.
Đình Đình: Trường hợp hai, tôi giận vô cùng, vậy nên tôi quyết định phản pháo. Tôi cảm thấy trước khi là tác giả, thì tôi vẫn là một người bình thường, đã là người thường thì sẽ giận dữ, đặc biệt là với mấy kẻ dám chửi tác phẩm của tôi, vì vậy tôi đi tranh cãi với họ.
Đình Đình: Trường hợp ba, chạy trốn. Sau khi đọc đống bình luận ấy xong, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, có lẽ họ nói đúng, tôi không có tài sáng tác, dù ban đầu tôi cũng tin tưởng bản thân lắm, nhưng ai cũng nói thế thì ắt là thật, đọc nhiều bình luận tiêu cực quá, bao tự tin trong tôi bị mài mòn hết, bấy giờ lại đi đọc tác phẩm của người khác, tôi vừa thán phục nó hoàn hảo, vừa thấy được sự chênh lệch giữa đại thần và hạng vô danh. Việc này trở thành giọt nước tràn ly. Tôi là người thông minh, người thông minh phải biết dừng lại đúng lúc, tôi tự thấy mình không có tài hoa, vậy nên tôi chạy trốn, tôi không viết nữa là được chứ gì? Viết truyện chỉ là một sở thích thôi, không viết sẽ không còn thấy những bình luận ấy nữa, sẽ không giận dữ, không đau buồn. Tôi sẽ được giải thoát.
Đình Đình: Lúc ấy, Đình Đình xuất hiện. Đình Đình là fan của tôi, cô ấy và mấy chị em khác ngày ngày cổ vũ tôi, dù lượng bình luận không nhiều, nhưng tôi cũng được an ủi, tôi muốn tiếp tục đi trên con đường sáng tác.
Đình Đình: Vậy nên, mọi chuyện thành ra thế này: song song với việc có những người khẳng định khả năng của tôi, thì trong lòng tôi vẫn tự phủ định. Tôi giày vò, đau đớn, không tìm được cách để giải thoát.
Đường Đường: Có một hôm tỉnh dậy, tôi biến thành Lợn Guinea, tôi biết Cộc Cộc, tôi kết thân với cậu ấy, tôi đọc truyện của cậu ấy, tôi thấy rằng chúng không tầm thường như cậu ấy nói, nếu cậu ấy tiếp tục viết, nhất định sẽ càng được yêu quý, càng có nhiều fan. Cậu ấy là một người thông minh, chỉ là cậu ấy không còn tự tin như trước.
Đường Đường: Được rồi, sau đây xin phép được phỏng vấn tác giả Mèo Cộc Đuôi một chút, tôi muốn hỏi cậu rằng, liệu đến bao giờ thì cậu sẽ quên mất người cậu yêu?
Đình Đình: Lúc thương lượng làm gì có câu này nha???
“Đình Đình” thu hồi một tin nhắn.
Hứa Trì:…
Đường Đường: Giống câu hỏi rằng mấy giờ tối thì cậu đi ngủ vậy, nếu cậu cứ nghĩ “Tối nay mấy giờ ngủ đây?” thì chắc chắn sẽ không ngủ được, tương tự, nếu cậu cứ nghĩ “Tôi muốn quên mất người ấy” thì chứng tỏ rằng cậu vẫn chưa thực sự quên. Vậy nên, nếu cậu cứ nghĩ “tôi muốn được giải thoát” thì là cậu chưa thực sự giải thoát.
Đường Đường: Sự giải thoát chân chính là gì? Là khi cậu không còn nghĩ rằng “Tối nay mấy giờ ngủ đây?”, lúc ấy cậu mới ngủ được; cậu không còn nghĩ rằng “Tôi muốn quên mất người ấy”, lúc ấy cậu mới thực sự đã quên.
Đường Đường: Cộc Cộc đau đớn như vậy, không phải vì không thể làm gì đám người đó được, cũng không phải vì tự phủ định bản thân, nguyên nhân làm cậu ấy đau đớn là vì cậu ấy bận tâm, cậu bận tâm đến đánh giá của người khác về tác phẩm của mình, bận tâm đến tất cả các bình luận, cả tốt cả xấu. Nếu cuối cùng cậu quyết định không sáng tác nữa, thì vì sao lại sinh ra cái ý nghĩ “không sáng tác nữa” ấy? Là bởi cậu bị ảnh hưởng từ những bình luận, những tác phẩm hay, chúng vừa công khai vừa ngấm ngầm nói rằng cậu không thể, cậu không có khả năng, nên cậu mới có ý nghĩ ấy.
Đường Đường: Cậu nói rằng, không viết nữa chẳng phải là được giải thoát sao? Nhưng bản thân cái hành động “không viết” đã thể hiện rằng cậu bận tâm, nếu còn bận tâm thì sao có thể thực sự giải thoát chứ?
Đường Đường: Nếu nguyên nhân sâu xa khiến Cộc Cộc đau buồn là sự bận tâm, thì để thực sự được giải thoát, cần phải “không bận tâm, không để ý”, cũng chính là đoạn tôi nói phía trên, “Đợi đến khi cậu thực sự không muốn, thì mới thực sự được giải thoát”.
Đình Đình: Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Nếu không có cách nào giải quyết thì chẳng nhẽ tôi vĩnh viễn không được giải thoát?
Đường Đường: Không để tâm chính là giải thoát, chúng ta không thể nghĩ rằng “Tôi không bận tâm” tức là không bận tâm thật, cách duy nhất là tạo ra một hoạt động vừa có thể liên tục thực hiện vừa có thể kéo dài đến vĩnh hằng, hoạt động ấy phải thực cuốn hút, nó có thể khiến Cộc Cộc dốc hết tâm trí vào nó, quên đi việc để tâm đến cái nhìn của người ngoài. Hơn nữa, hoạt động ấy không cần chú trọng đến cái kết quả bề ngoài, mà phải là cảm nhận được sự vui sướng và thanh thản trong từng giây từng phút của quá trình.
Đường Đường: Dưới đây tôi xin phép được hỏi Mèo Cộc Đuôi, lúc sáng tác, cậu có vui không?
Hứa Trì: Vui.
Đường Đường: Vậy cậu đã tìm được hoạt động ấy chưa?
Hứa Trì: Tìm được rồi.
Đường Đường: Là gì?
Hứa Trì: Sáng tác.
Đình Đình: Uhuhuhuhu, nam thần, bọn em không biết an ủi anh thế nào, Đường Đường nói rằng dạo gần đây anh không ra chương là vì không muốn viết. Vậy nên bọn em mới dùng cách này để dẫn lối cho anh.
Đường Đường: Nam thần, mình đừng nghĩ về những chuyện khác, chỉ tận hưởng niềm vui khi sáng tác, có được không?
Đường Đường: Dù rất khó để có thể thực sự không để tâm, nhưng tôi không tìm được cách nào khác để giúp cậu vui vẻ hơn.
Đình Đình: Uhuhuhu, con ác ma Đường Đường nó còn bảo là thuê người đi chửi truyện của anh, chửi đến khi anh chai sạn, mặt dày thì anh sẽ không bận tâm nữa.
Đường Đường: Tôi nói thế bao giờ???
Đình Đình: Tôi không quan tâm, nhưng cam đoan là thím từng nói thế!!
Đình Đình: Uhuhuhu, nếu không vui thì mình nghỉ chút có được không?
Đường Đường: Cộc Cộc, tôi biết sáng tác là một việc rất cô độc, nhưng cậu sẽ không cô độc, vì có bọn tôi luôn ở đây chờ cậu.
——————-
Ngáo:
Hãy tuyên dương tui đi XD~~~
Tác giả :
Tam Yếm