Khi Ta 17
Chương 10
Ngày hôm nay quả nhiên là quá nhiều bất ngờ tới mức não cá của tôi e rằng sẽ bị quá tải. Nhiều tới mức mà đến khi bước chân vào cái biệt thự này tôi vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Ok, cho tôi vài giây sắp xếp lại đầu óc nhé. Thứ nhất, một tuổi thơ hùng hồn là như thế, té ra tất cả chỉ là.... sự lầm tưởng à? Làm thế nào mà một câu chuyện lãng mạn như vậy lại có thể trở nên kinh dị chỉ bằng một câu nói? Tôi nghe tiếng lòng vỡ vụn, ôi một chút ngọt ngào còn sót lại của tuổi thơ dữ dội cũng đã bay mất tiêu. Thứ hai, thằng nhóc mập lùn bị tôi dọa tụt quần đây hả? Nhìn cậu ta xem, chân dài ơi là dài, 1m8 là ít, lưng rộng vai rộng, mũi cao da trắng mắt sáng mi dài.... cái này phải gọi là dậy thì vô cùng hoàn hảo đi ấy.... Các bác nói xem, người trước mắt tôi đây cùng cái thằng nhóc béo béo lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo một đứa con gái có chỗ nào giống nhau hả??? Chỗ nào giống???
Rốt cuộc cái cảm giác thất bại không tên cứ lởn vởn trong đầu này là gì vậy?
“ Cậu đã về.”
Ý? Là ông bác đã mang bánh qua biếu nhà tôi này?
Ông ấy nhìn tôi hơi ngạc nhiên.
“ Bác sắp xếp cho cô ấy một chỗ ngủ nhé.”
“ Vâng.”
Cậu ta bỏ đi một mạch luôn, giờ còn tôi và bác quản gia ngẩn ngơ nhìn nhau. Tôi bối rối gãi tai cười trừ...
Bác ấy dẫn tôi lên tầng 2 một căn phòng gần cuối hành lang. Trời ơi, căn phòng này rộng bằng phòng khách nhà tôi rồi còn đâu, một cái giường to chà bá nằm giữa phòng, cửa sổ sát đất, phòng tắm riêng đầy đủ tiện nghi... như khách sạn 5 sao đạt chuẩn quốc tế. Có điều, càng rộng tôi lại càng sợ phát khiếp, nhỡ nửa đêm tôi đang ngủ tự nhiên có con gì nhảy ra đòi moi ruột tôi rồi sao? Tôi tự nhủ bản thân ngừng ngay việc suy nghĩ lung tung lại bởi rất có thể tôi lại sợ quá mà ngã ra bất tỉnh luôn mất.
“ Cô Bảo Bình, phòng của tôi ở dưới tầng 1, nếu có việc gì xin cứ tìm tôi, mong cô hãy tự nhiên như ở nhà. Cô hãy cứ nghỉ ngơi đi đến giờ ăn tối tôi sẽ lên gọi.”
“ Vâng, thật ngại quá làm phiền bác rồi ạ.”
Bác ấy quay người đi xuống nhà và giờ thì nỗi sợ lại bắt đầu dâng lên trong lòng tôi. Khiếp, nhà gì mà lạnh như hang quỷ.
Tôi ngồi xuống giường, rồi nằm, rồi lại đứng dậy loanh quanh trong căn phòng rộng lớn. Trời ạ, tôi không mang quần áo chẳng thể tắm rửa, đồ đạc duy nhất của tôi là cái balo đựng toàn sách vở kia. Thế là một Bảo Bình không bao giờ chịu ngồi yên như tôi, cứ thế ngẩn người gần 1 tiếng đồng hồ.
Sau đó là bữa tối dưới ánh nến của tôi và Thiên Ân, bác quản gia cũng không ngồi ăn cùng chúng tôi, thành ra tôi cứ thấy kì quặc. Cả một cái bàn lớn như vầy, lại chỉ có tôi và hắn, mỗi người một góc của cái bàn tiệc, im lặng ăn rồi lại ăn. U ám hết sức.
Thế nên tôi mở lời nói chuyện trước.
“ Nhà cậu rộng thật đấy. Lại đẹp nữa.”
“ Không phải ngày trước cậu sợ nó muốn chết sao?”
“...”
Thiên Ân, cậu nể tình tôi là đại tỷ của cậu ngày trước chút được không?
Tôi không bỏ cuộc.
“ Đèn kia đẹp thật, làm đèn ngủ chắc thích lắm.”
“... Đó là đèn chùm.”
OK, sa mạc lời, thôi tôi vẫn cứ là tập trung ăn đi đã.
Kết quả, bữa ăn hôm đó vô cùng ngon nhưng tôi chẳng buồn cảm nhận nữa. Mẹ ơi, con muốn về nhà.
“ Thiên Ân này...”
Hắn nhướng mày nhìn tôi ý nói: cứ hỏi đi.
“ Có thể cho tôi mượn sạc điện thoại và laptop....”
Hôm nay là ngày phải đăng chương mới của tiểu thuyết rồi.
“ Được.”
“...”
Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo nữa được không???
“ Còn gì sao?”
Tất nhiên kia chỉ là tiếng lòng mà thôi, tôi làm sao mà nói ra được.
“ Hết rồi.”
Tôi ủ dột về phòng. Thôi không tắm một hôm cũng không sao.
Thế nhưng 30p sau đột nhiên có người gõ cửa. Là một bác gái người làm, bác ấy cười hiền hậu.
“ Chắc hôm nay cháu không mang đồ theo nên thay tạm cái này nhé.”
Trong túi là một bộ váy trắng in hình quả dâu, đúng gu của tôi luôn, rồi còn cả đồ lót nữa. Tôi nhìn bác ấy đầy cảm kích. May có bác cứu cháu.
“ Vậy bác đi nhé, cháu nghỉ ngơi đi nhé.”
“ Dạ cảm ơn bác.”
Tôi hí hí hửng hửng chạy vào nhà tắm.Trời ạ, cái bồn tắm to tổ bố thế này mà không tắm thì đúng là phí hoài.
Tắm một cái thật thoải mái, tôi liền mở lap viết viết, tiện tay cũng đưa lên tình tiết hôm nay vào luôn. Nữ chính quên chìa khóa nhà thế là sang nhà nam chính ở nhờ một đêm, ahihi, lãng mạn biết bao nhiêu.
Sau đó khi tôi ngẩng lên đã là 11h đêm rồi, tôi cũng không viết thêm nữa, đành leo lên giường đi ngủ. Tôi nhìn trần nhà ngẫm có thể nào khi tôi nhắm mắt ngủ rồi tự nhiên lại có con ma nữ nào nhảy ra bắt hồn tôi hay không? Cứ suy nghĩ lung tung khiến tôi không tài nào ngủ được mà nỗi sợ thì càng ngày càng tăng. Tôi ôm gối chạy sang phòng đối diện – đó là phòng Thiên Ân.
Cốc, cốc. Tiếng hắn vọng ra.
“ Vào đi.”
Tôi đẩy cửa, ôm cái gối nhìn hắn.
“ Sao thế?”
“ À... ừm... Tớ không ngủ được.”
“ Vì sao?”
“ Sợ ma.”
Hắn ta bật cười. Đồ vô lại, sao tôi lại có loại thanh mai trúc mã như cậu chứ?
“ Vậy cậu muốn làm sao?”
“ Cho tớ ngủ chung đi.”
Tôi nhanh nhẹn trèo lên chiếm một chỗ trên giường. À, xin nói thêm từ lúc biết hắn là bạn hồi nhỏ của tôi thì dây thần kinh ngại của tôi đã đứt đánh phựt rồi ạ.
“ Cậu đọc gì thế?”
“ Truyện ma.”
Tôi á khẩu, thôi tốt nhất là không nên hỏi tới cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này nữa.
Thế là tôi ôm gối, nhắm mắt lạ lại rất nhanh ngủ một cách ngon lành. Thậm chí là còn mơ mộng nữa, tôi cảm thấy cái gì đó xiết chặt lấy mình sau đó lại có gì đó chạm môi tôi mềm mại mà ngọt ngào như kẹo....
Rốt cuộc cái cảm giác thất bại không tên cứ lởn vởn trong đầu này là gì vậy?
“ Cậu đã về.”
Ý? Là ông bác đã mang bánh qua biếu nhà tôi này?
Ông ấy nhìn tôi hơi ngạc nhiên.
“ Bác sắp xếp cho cô ấy một chỗ ngủ nhé.”
“ Vâng.”
Cậu ta bỏ đi một mạch luôn, giờ còn tôi và bác quản gia ngẩn ngơ nhìn nhau. Tôi bối rối gãi tai cười trừ...
Bác ấy dẫn tôi lên tầng 2 một căn phòng gần cuối hành lang. Trời ơi, căn phòng này rộng bằng phòng khách nhà tôi rồi còn đâu, một cái giường to chà bá nằm giữa phòng, cửa sổ sát đất, phòng tắm riêng đầy đủ tiện nghi... như khách sạn 5 sao đạt chuẩn quốc tế. Có điều, càng rộng tôi lại càng sợ phát khiếp, nhỡ nửa đêm tôi đang ngủ tự nhiên có con gì nhảy ra đòi moi ruột tôi rồi sao? Tôi tự nhủ bản thân ngừng ngay việc suy nghĩ lung tung lại bởi rất có thể tôi lại sợ quá mà ngã ra bất tỉnh luôn mất.
“ Cô Bảo Bình, phòng của tôi ở dưới tầng 1, nếu có việc gì xin cứ tìm tôi, mong cô hãy tự nhiên như ở nhà. Cô hãy cứ nghỉ ngơi đi đến giờ ăn tối tôi sẽ lên gọi.”
“ Vâng, thật ngại quá làm phiền bác rồi ạ.”
Bác ấy quay người đi xuống nhà và giờ thì nỗi sợ lại bắt đầu dâng lên trong lòng tôi. Khiếp, nhà gì mà lạnh như hang quỷ.
Tôi ngồi xuống giường, rồi nằm, rồi lại đứng dậy loanh quanh trong căn phòng rộng lớn. Trời ạ, tôi không mang quần áo chẳng thể tắm rửa, đồ đạc duy nhất của tôi là cái balo đựng toàn sách vở kia. Thế là một Bảo Bình không bao giờ chịu ngồi yên như tôi, cứ thế ngẩn người gần 1 tiếng đồng hồ.
Sau đó là bữa tối dưới ánh nến của tôi và Thiên Ân, bác quản gia cũng không ngồi ăn cùng chúng tôi, thành ra tôi cứ thấy kì quặc. Cả một cái bàn lớn như vầy, lại chỉ có tôi và hắn, mỗi người một góc của cái bàn tiệc, im lặng ăn rồi lại ăn. U ám hết sức.
Thế nên tôi mở lời nói chuyện trước.
“ Nhà cậu rộng thật đấy. Lại đẹp nữa.”
“ Không phải ngày trước cậu sợ nó muốn chết sao?”
“...”
Thiên Ân, cậu nể tình tôi là đại tỷ của cậu ngày trước chút được không?
Tôi không bỏ cuộc.
“ Đèn kia đẹp thật, làm đèn ngủ chắc thích lắm.”
“... Đó là đèn chùm.”
OK, sa mạc lời, thôi tôi vẫn cứ là tập trung ăn đi đã.
Kết quả, bữa ăn hôm đó vô cùng ngon nhưng tôi chẳng buồn cảm nhận nữa. Mẹ ơi, con muốn về nhà.
“ Thiên Ân này...”
Hắn nhướng mày nhìn tôi ý nói: cứ hỏi đi.
“ Có thể cho tôi mượn sạc điện thoại và laptop....”
Hôm nay là ngày phải đăng chương mới của tiểu thuyết rồi.
“ Được.”
“...”
Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo nữa được không???
“ Còn gì sao?”
Tất nhiên kia chỉ là tiếng lòng mà thôi, tôi làm sao mà nói ra được.
“ Hết rồi.”
Tôi ủ dột về phòng. Thôi không tắm một hôm cũng không sao.
Thế nhưng 30p sau đột nhiên có người gõ cửa. Là một bác gái người làm, bác ấy cười hiền hậu.
“ Chắc hôm nay cháu không mang đồ theo nên thay tạm cái này nhé.”
Trong túi là một bộ váy trắng in hình quả dâu, đúng gu của tôi luôn, rồi còn cả đồ lót nữa. Tôi nhìn bác ấy đầy cảm kích. May có bác cứu cháu.
“ Vậy bác đi nhé, cháu nghỉ ngơi đi nhé.”
“ Dạ cảm ơn bác.”
Tôi hí hí hửng hửng chạy vào nhà tắm.Trời ạ, cái bồn tắm to tổ bố thế này mà không tắm thì đúng là phí hoài.
Tắm một cái thật thoải mái, tôi liền mở lap viết viết, tiện tay cũng đưa lên tình tiết hôm nay vào luôn. Nữ chính quên chìa khóa nhà thế là sang nhà nam chính ở nhờ một đêm, ahihi, lãng mạn biết bao nhiêu.
Sau đó khi tôi ngẩng lên đã là 11h đêm rồi, tôi cũng không viết thêm nữa, đành leo lên giường đi ngủ. Tôi nhìn trần nhà ngẫm có thể nào khi tôi nhắm mắt ngủ rồi tự nhiên lại có con ma nữ nào nhảy ra bắt hồn tôi hay không? Cứ suy nghĩ lung tung khiến tôi không tài nào ngủ được mà nỗi sợ thì càng ngày càng tăng. Tôi ôm gối chạy sang phòng đối diện – đó là phòng Thiên Ân.
Cốc, cốc. Tiếng hắn vọng ra.
“ Vào đi.”
Tôi đẩy cửa, ôm cái gối nhìn hắn.
“ Sao thế?”
“ À... ừm... Tớ không ngủ được.”
“ Vì sao?”
“ Sợ ma.”
Hắn ta bật cười. Đồ vô lại, sao tôi lại có loại thanh mai trúc mã như cậu chứ?
“ Vậy cậu muốn làm sao?”
“ Cho tớ ngủ chung đi.”
Tôi nhanh nhẹn trèo lên chiếm một chỗ trên giường. À, xin nói thêm từ lúc biết hắn là bạn hồi nhỏ của tôi thì dây thần kinh ngại của tôi đã đứt đánh phựt rồi ạ.
“ Cậu đọc gì thế?”
“ Truyện ma.”
Tôi á khẩu, thôi tốt nhất là không nên hỏi tới cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này nữa.
Thế là tôi ôm gối, nhắm mắt lạ lại rất nhanh ngủ một cách ngon lành. Thậm chí là còn mơ mộng nữa, tôi cảm thấy cái gì đó xiết chặt lấy mình sau đó lại có gì đó chạm môi tôi mềm mại mà ngọt ngào như kẹo....
Tác giả :
Mộc Trà