Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 104
Nàng không xứng với nàng ta sao? Ở trong mắt của Tu Hồng Miễn, nàng rốt cuộc xem là cái gì? Thời điểm làm phi tử, bị hắn vứt bỏ, liều chết làm tướng quân, vẫn bị hắn ghét bỏ, chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng là chẳng đáng là người sao? Không quan trọng gì, chính là tại thời điểm cần thiết là công cụ có chút công dụng?
Hạ Phù Dung không biết vì cái gì lại để ý vị trí của mình trong cảm nhận của Tu Hồng Miễn như vậy, nàng cũng vậy không muốn suy nghĩ, hoặc giả nói là không dám nghĩ tới. Hạ Phù Dung hiểu biết rõ yêu một người không nên yêu, kết cục sẽ như thế nào. Hiện tại nàng cảm thấy may mắn nhất là, ít nhất nàng còn không có yêu, thích cũng không có nghĩa là yêu.
Sẽ để cho phần tình cảm ngu xuẩn này chết chìm trong trứng nước đi, ở phương diện khống chế tình cảm, nàng có thể rất có tự tin nói, nàng sẽ không thua bởi bất kỳ một vị Đế Vương nào. Chỉ cần không phải yêu, nàng đều có thể đem nó khống chế được rất tốt. Cho nên ở hiện đại thì bất luận là hot boy trước kia, hay là nam nhân hoàn mỹ theo đuổi nàng, nàng đều có thể đem phần dung động kia từng bước mai táng.
Đi tới hậu viện của phó thái y, xác định bốn phía không người nào, Hạ Phù Dung nhỏ giọng đi vào. Phó thái y vừa thấy là nàng, gật đầu một cái, liền đóng cửa đi ra ngoài. Nơi này chính là nơi nàng thay quần áo, dù sao nếu như một Tướng quân từ cửa sau hậu cung ra ra vào vào sẽ khiến cho người hiểu lầm. Nơi này viện giành riêng cho phó thái y, vốn là hậu viện thanh tĩnh bình thường không có người vào, huống chi hôm nay là lễ lớn.
Đổi xong y phục của phi tần, Hạ Phù Dung trực tiếp từ hậu viện đi xuyên Tiền viện, nơi đó chính là dược đường của phó thái y, nàng thay tiểu Cúc lấy chút thuốc, liền đường đường chánh chánh mà từ cửa chính đi ra ngoài. Bích Quỳnh chính ở chỗ này chờ Hạ Phù Dung, thấy nàng ra ngoài, giống như tảng đá trong lòng được bỏ xuống thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Phù Dung nhìn nàng cười giống như không có chuyện gì cười, "Tất cả thuận lợi."
Nàng ta làm như giận trách trừng mắt nhìn nàng một cái, "Người là không biết nô tỳ lo lắng như thế nào sao, chỉ sợ xảy ra cái gì sai xót."
Hạ Phù Dung cười hắc hắc, "Ta đây thông minh hơn người, có thể xảy ra sai xót gì?"
Bích Quỳnh cười ha ha, "Không có việc gì là tốt, mau trở về đi thôi, Bích Thanh đều chờ đợi nóng nảy, nói người đi người thái y viện thế nào đi lâu như vậy."
Hạ Phù Dung theo Bích Quỳnh trở lại Dư Điệp cung, Bích Thanh nhìn thấy nàng, vội vàng nói, "Nương nương, mới vừa Thiện tướng quân cho người truyền lời tới, nói là hoàng thượng muốn triệu kiến Trì tướng quân. Thiện tướng quân này thật sự là kỳ quái, hoàng thượng muốn gặp Trì tướng quân, tại sao truyền tới tới nơi đây à?"
Hạ Phù Dung nghe thấy trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tìm ta làm cái gì? Mặc dù trong lòng đối với hắn ngàn vạn lần bất mãn, nhưng nếu như hắn muốn tìm nàng, mà nàng làm sao có thể đủ thời gian để đi qua đây?
"Chỉ là Thiện tướng quân nói rồi, hắn đã nói cho hoàng thượng Trì tướng quân đã đi nha."
Hạ Phù Dung nghe nhất thời thở ra một hơi dài, "Bích Thanh ~ làm phiền ngươi về sau nói chuyện không cần thở mạnh có được hay không ~" làm ta sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Bích Thanh có chút uất ức , đây cũng không phải là chuyện gì gấp, Trì tướng quân đó có liên quan gì đến họ nha, tại sao Thiện tướng quân phải cho người đến truyền lời cho nương nương?
Không tâm tình ăn cơm, Hạ Phù Dung để cho Bích Thanh bưng xuống. Lần đầu tiên, nàng không có khẩu vị, thật sự là cảm giác kỳ quái, chỉ là không có việc gì, hôm nay, chỉ hạn hôm nay, ngày mai nàng, sẽ không đối với hắn có bất kỳ tình cảm gì nữa.
Ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được một phong thư nhà. Hạ Phù Dung mừng rỡ đến chút run rẩy, chẳng lẽ là Nhị tỷ viết cho nàng?
Mở thư ra, chữ viết cùng nội dung kỳ quái khiến cho lòng nàng lạnh đi một nửa, cũng không phải Nhị tỷ viết cho nàng, xác thực mà nói, cũng không phải nhà nàng gửi tới. Mà là "Thư nhà" của người trong phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ, "Trở về."
Hạ Phù Dung không biết vì cái gì lại để ý vị trí của mình trong cảm nhận của Tu Hồng Miễn như vậy, nàng cũng vậy không muốn suy nghĩ, hoặc giả nói là không dám nghĩ tới. Hạ Phù Dung hiểu biết rõ yêu một người không nên yêu, kết cục sẽ như thế nào. Hiện tại nàng cảm thấy may mắn nhất là, ít nhất nàng còn không có yêu, thích cũng không có nghĩa là yêu.
Sẽ để cho phần tình cảm ngu xuẩn này chết chìm trong trứng nước đi, ở phương diện khống chế tình cảm, nàng có thể rất có tự tin nói, nàng sẽ không thua bởi bất kỳ một vị Đế Vương nào. Chỉ cần không phải yêu, nàng đều có thể đem nó khống chế được rất tốt. Cho nên ở hiện đại thì bất luận là hot boy trước kia, hay là nam nhân hoàn mỹ theo đuổi nàng, nàng đều có thể đem phần dung động kia từng bước mai táng.
Đi tới hậu viện của phó thái y, xác định bốn phía không người nào, Hạ Phù Dung nhỏ giọng đi vào. Phó thái y vừa thấy là nàng, gật đầu một cái, liền đóng cửa đi ra ngoài. Nơi này chính là nơi nàng thay quần áo, dù sao nếu như một Tướng quân từ cửa sau hậu cung ra ra vào vào sẽ khiến cho người hiểu lầm. Nơi này viện giành riêng cho phó thái y, vốn là hậu viện thanh tĩnh bình thường không có người vào, huống chi hôm nay là lễ lớn.
Đổi xong y phục của phi tần, Hạ Phù Dung trực tiếp từ hậu viện đi xuyên Tiền viện, nơi đó chính là dược đường của phó thái y, nàng thay tiểu Cúc lấy chút thuốc, liền đường đường chánh chánh mà từ cửa chính đi ra ngoài. Bích Quỳnh chính ở chỗ này chờ Hạ Phù Dung, thấy nàng ra ngoài, giống như tảng đá trong lòng được bỏ xuống thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Phù Dung nhìn nàng cười giống như không có chuyện gì cười, "Tất cả thuận lợi."
Nàng ta làm như giận trách trừng mắt nhìn nàng một cái, "Người là không biết nô tỳ lo lắng như thế nào sao, chỉ sợ xảy ra cái gì sai xót."
Hạ Phù Dung cười hắc hắc, "Ta đây thông minh hơn người, có thể xảy ra sai xót gì?"
Bích Quỳnh cười ha ha, "Không có việc gì là tốt, mau trở về đi thôi, Bích Thanh đều chờ đợi nóng nảy, nói người đi người thái y viện thế nào đi lâu như vậy."
Hạ Phù Dung theo Bích Quỳnh trở lại Dư Điệp cung, Bích Thanh nhìn thấy nàng, vội vàng nói, "Nương nương, mới vừa Thiện tướng quân cho người truyền lời tới, nói là hoàng thượng muốn triệu kiến Trì tướng quân. Thiện tướng quân này thật sự là kỳ quái, hoàng thượng muốn gặp Trì tướng quân, tại sao truyền tới tới nơi đây à?"
Hạ Phù Dung nghe thấy trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tìm ta làm cái gì? Mặc dù trong lòng đối với hắn ngàn vạn lần bất mãn, nhưng nếu như hắn muốn tìm nàng, mà nàng làm sao có thể đủ thời gian để đi qua đây?
"Chỉ là Thiện tướng quân nói rồi, hắn đã nói cho hoàng thượng Trì tướng quân đã đi nha."
Hạ Phù Dung nghe nhất thời thở ra một hơi dài, "Bích Thanh ~ làm phiền ngươi về sau nói chuyện không cần thở mạnh có được hay không ~" làm ta sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Bích Thanh có chút uất ức , đây cũng không phải là chuyện gì gấp, Trì tướng quân đó có liên quan gì đến họ nha, tại sao Thiện tướng quân phải cho người đến truyền lời cho nương nương?
Không tâm tình ăn cơm, Hạ Phù Dung để cho Bích Thanh bưng xuống. Lần đầu tiên, nàng không có khẩu vị, thật sự là cảm giác kỳ quái, chỉ là không có việc gì, hôm nay, chỉ hạn hôm nay, ngày mai nàng, sẽ không đối với hắn có bất kỳ tình cảm gì nữa.
Ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được một phong thư nhà. Hạ Phù Dung mừng rỡ đến chút run rẩy, chẳng lẽ là Nhị tỷ viết cho nàng?
Mở thư ra, chữ viết cùng nội dung kỳ quái khiến cho lòng nàng lạnh đi một nửa, cũng không phải Nhị tỷ viết cho nàng, xác thực mà nói, cũng không phải nhà nàng gửi tới. Mà là "Thư nhà" của người trong phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ, "Trở về."
Tác giả :
Tương Tương Ngọc Nhân