Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu
Chương 42
Vu Nguyệt Minh đích thật là nhân gian tiên kính, nằm sát bên Vân Nam, sông núi tiên mỹ, linh khí động lòng người, như tiên như hoạ.
Hùng Đại vô cùng thích nơi này, không chỉ là bởi vì địa linh nhân kiệt, hơn nữa là vì nơi đây có Vu Nguyệt Khánh. Hai người khi trở về, bởi vì Hùng Đại không muốn ăn không ngồi rồi, Vu Nguyệt Khánh liền cho hắn làm công việc như trước, ở Vu Nguyệt Minh làm đại phu.
Giờ Tí, hai người ở trên giường kịch liệt vận động, hai người một nhún nhường, một cưỡng bức, giường hiện ra trong ánh nến lay động.
Giờ sửu, Hùng Đại cuối cùng có thể nói một câu: “Nguyệt, đổi cái giường rung rinh này đi, ta chung quy cảm thấy như có một ngày có thể phá hư…”
“Ân, ngày mai liền đổi, ngươi không mệt sao?”
“Mệt mệt… Ta mệt chết đi được!” Hùng Đại hơi sợ hãi nói, Vu Nguyệt Khánh cười, đem hắn cuốn vào trong lòng, cùng nhau ngủ.
Giờ dần, Hùng Đại luôn luôn ngủ rất say, nhưng Vu Nguyệt Khánh ngủ không say được như vậy. Vốn người luyện võ luôn có cảnh giác cực cao, bất quá Vu Nguyệt Khánh giống như đứa nhỏ, không phải nơi này cọ cọ, chính là chỗ đó sờ sờ, làm cho cơn buồn ngủ của Hùng Đại hoàn toàn mất sạch, dục vọng lại còn đứng thẳng.
“Nguyệt, ta…”
“Ân? Xảy ra chuyện gì?” Vu Nguyệt Khánh mơ hồ mở mắt, cười tà nói: “Ác, ngươi không thành thật nha!!” Thế là mới vừa chiến đấu kịch liệt lại tiến hành tiếp…
Giờ mẹo, Hùng Đại rời giường, xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng thói quen dậy sớm khiến hắn không thể lười biếng trên giường, chỉ phải đứng lên. Vu Nguyệt Khánh dưới tình huống không có Hùng Đại sao có thể ngủ được chứ? Thế là cũng rời giường.
Một đi luyện kiếm, một đi nấu cơm!
Đừng tưởng rằng Vu Nguyệt Minh không có nấu cơm, là bởi vì Hùng Đại thích nấu cho Vu Nguyệt Khánh ăn…
Giờ Thìn, sau khi cơm nước xong liền không nhìn thấy bóng dáng Hùng Đại, lúc này hắn hẳn là đi dược lư hoặc là đi hái thuốc. Dược lư là mới dựng nên, đặc biệt vì Hùng Đại mà xây, thuận tiện cho hắn ở bên trong phối dược, điều dược, chế dược.
“Thấy Hùng đại phu không?”
“Hồi thánh chủ, Hùng đại phu trước đó nói đi hái thuốc!” Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Vu Nguyệt Khánh gật đầu cho nha hoàn lui ra, không nhanh không chậm ngồi ở trên tiền thính uống trà.
Giờ Tỵ, cuối cùng có người ngồi không yên, chạy tới địa điểm hái thuốc nhìn xem, một người cũng không có, chỉ thấy hai hạ nhân mỗi người đều vác theo hai cái sọt chứa đầy dược thảo trở về.
“Hùng đại phu đâu?”
“Hồi thánh chủ, Hùng đại phu về dược lư trước rồi!” Hai người này cũng là đại phu, bình thường làm thủ hạ linh tinh cho Hùng Đại, có khi hái thuốc, nhưng quyết không tiến dược lư nửa bước.
Vu Nguyệt Khánh dùng khinh công đi vào dược lư, chỉ thấy Hùng Đại đang ở bên trong lao lực.
Mỉm cười, bước vào dược lư, từ đằng sau ôm lấy hắn: “Hảo đại phu của ta, chuyên tâm đến vậy a?”
“Nguyệt, ngươi đã đến rồi? Chiều hôm qua khi nghị chẩn phát hiện rất nhiều người đều bị tiểu mao bệnh, cho nên chuẩn bị điều chế một ít dược trị thương cùng cảm mạo dược phòng thân cho bọn hắn.”
“Ta cho ngươi nghị chẩn, cũng không phải là để toàn bộ bọn họ chiếm tâm của ngươi!”
“Nào có…” Hùng Đại đỏ mặt.
“Còn không có? Ngươi xem ngươi chột dạ là mặt đều đỏ!” Vu Nguyệt Khánh mặt trầm xuống, Hùng Đại liền khẩn trương: “Ta thật không có…”
Vu Nguyệt Khánh lấy tay trượt vào trong quần áo Hùng Đại: “Muốn ta tin tưởng ngươi sao?”
“A…” Một tiếng rên rỉ, Hùng Đại ngay cả nói cũng không nói ra được…
Buổi trưa, hai người cuối cùng rời khỏi dược lư, người trước là cao hứng cùng thỏa mãn, người sau thì là xấu hổ xen lẫn buồn bực.
Giờ Mùi, Hùng Đại đi nghị chẩn, Vu Nguyệt Khánh mệnh Hồng Viêm một bên bảo hộ, đồng thời ghi lại danh sách, thu tiền dược… Đương nhiên là giấu diếm Hùng Đại. Mà chính hắn lại đi ra ngoài để ý sự vụ trong Minh.
Giờ Thân, Hùng Đại còn đang nghị chẩn, Vu Nguyệt Khánh còn đang công sự.
Giờ Dậu, cơm chiều, Hùng Đại bởi vì cao hứng làm chuyện tốt mà đem chuyện mất hứng buổi sáng quên đến không còn một mảnh, còn chuẩn bị một bàn thức ăn mỹ vị, tất cả đều là những món Vu Nguyệt Khánh thích ăn.
Giờ Tuất, hai người cùng nhau mộc dục (tắm rửa), Hùng Đại vì Vu Nguyệt Khánh chà lưng. Ở trong nước lại bị ăn sạch sẽ.
Giờ Hợi, ôm theo Hùng Đại bất tỉnh đi vào trong phòng, để hắn an tĩnh ngủ…
Giờ Tí, bị Vu Nguyệt Khánh quấy rầy mà tỉnh… Nhắc nhở phải đổi giường…
Hùng Đại vô cùng thích nơi này, không chỉ là bởi vì địa linh nhân kiệt, hơn nữa là vì nơi đây có Vu Nguyệt Khánh. Hai người khi trở về, bởi vì Hùng Đại không muốn ăn không ngồi rồi, Vu Nguyệt Khánh liền cho hắn làm công việc như trước, ở Vu Nguyệt Minh làm đại phu.
Giờ Tí, hai người ở trên giường kịch liệt vận động, hai người một nhún nhường, một cưỡng bức, giường hiện ra trong ánh nến lay động.
Giờ sửu, Hùng Đại cuối cùng có thể nói một câu: “Nguyệt, đổi cái giường rung rinh này đi, ta chung quy cảm thấy như có một ngày có thể phá hư…”
“Ân, ngày mai liền đổi, ngươi không mệt sao?”
“Mệt mệt… Ta mệt chết đi được!” Hùng Đại hơi sợ hãi nói, Vu Nguyệt Khánh cười, đem hắn cuốn vào trong lòng, cùng nhau ngủ.
Giờ dần, Hùng Đại luôn luôn ngủ rất say, nhưng Vu Nguyệt Khánh ngủ không say được như vậy. Vốn người luyện võ luôn có cảnh giác cực cao, bất quá Vu Nguyệt Khánh giống như đứa nhỏ, không phải nơi này cọ cọ, chính là chỗ đó sờ sờ, làm cho cơn buồn ngủ của Hùng Đại hoàn toàn mất sạch, dục vọng lại còn đứng thẳng.
“Nguyệt, ta…”
“Ân? Xảy ra chuyện gì?” Vu Nguyệt Khánh mơ hồ mở mắt, cười tà nói: “Ác, ngươi không thành thật nha!!” Thế là mới vừa chiến đấu kịch liệt lại tiến hành tiếp…
Giờ mẹo, Hùng Đại rời giường, xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng thói quen dậy sớm khiến hắn không thể lười biếng trên giường, chỉ phải đứng lên. Vu Nguyệt Khánh dưới tình huống không có Hùng Đại sao có thể ngủ được chứ? Thế là cũng rời giường.
Một đi luyện kiếm, một đi nấu cơm!
Đừng tưởng rằng Vu Nguyệt Minh không có nấu cơm, là bởi vì Hùng Đại thích nấu cho Vu Nguyệt Khánh ăn…
Giờ Thìn, sau khi cơm nước xong liền không nhìn thấy bóng dáng Hùng Đại, lúc này hắn hẳn là đi dược lư hoặc là đi hái thuốc. Dược lư là mới dựng nên, đặc biệt vì Hùng Đại mà xây, thuận tiện cho hắn ở bên trong phối dược, điều dược, chế dược.
“Thấy Hùng đại phu không?”
“Hồi thánh chủ, Hùng đại phu trước đó nói đi hái thuốc!” Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Vu Nguyệt Khánh gật đầu cho nha hoàn lui ra, không nhanh không chậm ngồi ở trên tiền thính uống trà.
Giờ Tỵ, cuối cùng có người ngồi không yên, chạy tới địa điểm hái thuốc nhìn xem, một người cũng không có, chỉ thấy hai hạ nhân mỗi người đều vác theo hai cái sọt chứa đầy dược thảo trở về.
“Hùng đại phu đâu?”
“Hồi thánh chủ, Hùng đại phu về dược lư trước rồi!” Hai người này cũng là đại phu, bình thường làm thủ hạ linh tinh cho Hùng Đại, có khi hái thuốc, nhưng quyết không tiến dược lư nửa bước.
Vu Nguyệt Khánh dùng khinh công đi vào dược lư, chỉ thấy Hùng Đại đang ở bên trong lao lực.
Mỉm cười, bước vào dược lư, từ đằng sau ôm lấy hắn: “Hảo đại phu của ta, chuyên tâm đến vậy a?”
“Nguyệt, ngươi đã đến rồi? Chiều hôm qua khi nghị chẩn phát hiện rất nhiều người đều bị tiểu mao bệnh, cho nên chuẩn bị điều chế một ít dược trị thương cùng cảm mạo dược phòng thân cho bọn hắn.”
“Ta cho ngươi nghị chẩn, cũng không phải là để toàn bộ bọn họ chiếm tâm của ngươi!”
“Nào có…” Hùng Đại đỏ mặt.
“Còn không có? Ngươi xem ngươi chột dạ là mặt đều đỏ!” Vu Nguyệt Khánh mặt trầm xuống, Hùng Đại liền khẩn trương: “Ta thật không có…”
Vu Nguyệt Khánh lấy tay trượt vào trong quần áo Hùng Đại: “Muốn ta tin tưởng ngươi sao?”
“A…” Một tiếng rên rỉ, Hùng Đại ngay cả nói cũng không nói ra được…
Buổi trưa, hai người cuối cùng rời khỏi dược lư, người trước là cao hứng cùng thỏa mãn, người sau thì là xấu hổ xen lẫn buồn bực.
Giờ Mùi, Hùng Đại đi nghị chẩn, Vu Nguyệt Khánh mệnh Hồng Viêm một bên bảo hộ, đồng thời ghi lại danh sách, thu tiền dược… Đương nhiên là giấu diếm Hùng Đại. Mà chính hắn lại đi ra ngoài để ý sự vụ trong Minh.
Giờ Thân, Hùng Đại còn đang nghị chẩn, Vu Nguyệt Khánh còn đang công sự.
Giờ Dậu, cơm chiều, Hùng Đại bởi vì cao hứng làm chuyện tốt mà đem chuyện mất hứng buổi sáng quên đến không còn một mảnh, còn chuẩn bị một bàn thức ăn mỹ vị, tất cả đều là những món Vu Nguyệt Khánh thích ăn.
Giờ Tuất, hai người cùng nhau mộc dục (tắm rửa), Hùng Đại vì Vu Nguyệt Khánh chà lưng. Ở trong nước lại bị ăn sạch sẽ.
Giờ Hợi, ôm theo Hùng Đại bất tỉnh đi vào trong phòng, để hắn an tĩnh ngủ…
Giờ Tí, bị Vu Nguyệt Khánh quấy rầy mà tỉnh… Nhắc nhở phải đổi giường…
Tác giả :
Thanh Vũ U Vũ