Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu
Chương 11
Thanh Y đối với Hùng Đại dần dần hảo, phần lớn nguyên nhân là do thói quen của Hùng Đại không tồi. Mượn chuyện ngủ mà nói đi. Vốn tưởng rằng dáng người Hùng Đại như vậy, sau khi ngủ liền rất là khủng bố, nhưng hai người trên đường đi, bất luận là ở trong rừng hoặc là mượn phòng nơi thôn dân để cùng ngủ, đều có thể thấy điều tốt đẹp nhất của Hùng Đại chính là thói quen ngủ── vừa nằm xuống là có thể ngủ say, một đêm cũng sẽ không trở mình hoặc ngáy. Nghe Hùng Đại nói, chuyện này khi còn bé đã dưỡng thành thói quen, lúc ấy trong nhà rất nghèo, một nhà bảy miệng ăn ngủở trong cùng một phòng, nếuhắn làm ồn, mọi người liền cũng không thể ngủ, cửu nhi cửu chi (lâu dài), tựu thành tự nhiên .
Nhưng đêm nay, lại nghe được thanh âm thở dài của Hùng Đại.
“Ngươi xảy ra chuyện gì? Lâu như thế còn không ngủ?” Thanh Y nằm trên giường từ sau chiếc bình phong không kiên nhẫn hỏi.
“Thanh Y. . . . . . Ta có thể là bị bệnh, đại khái sắp chết.”
“A?” Thanh Y sửng sốt, chẳng lẽ do trướcđó ăn nhiều quá?
“Ta cảm thấy thực khó chịu, nhưng ta lại chẩn đoán không ra bệnh gì. . . . . . Hơn nữa từ sau khi Vu Nguyệt Khánh mất tích, tiên tử kia liền không còn đi vào trong mộng của ta.”
“Tiên tử?” Trong căn phòng yên ắng, dưới ánh trăng, hai người dùng thanh âm thật nhỏ để nói chuyện với nhau.
“Đúng vậy. . . . . . Nàng toàn thân đều tản mát ra quang mang nhàn nhạt, tựa như tiên tử đạp nguyệt mà đến.” Hùng Đại nhìn ánh trăng, giương lên một mặt tươi cười ngây ngốc.
Thanh Y nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tên ngốc này mắc bệnh tương tư?”
“Ngươi thử ngẫm lại bộ dáng của tiên tử kia, xem coi tâm tình ngươi có phải hay không tốt lên “
“Ta thử qua , vô dụng. . . . . .”
“Chẳng lẽ không phải bệnh tương tư?” Thanh Y thầm nghĩ, nhưng kì quái , loại tình huống này trừ bỏ bệnh tương tư thì còn có thể là bệnh gì?
“Ai, ngươi nói, Vu Nguyệt Khánh thật sự sẽ không có chuyện gì sao?” Hùng Đại đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên, thánh chủ chúng ta hồng phúc tề thiên, thần thông vô lượng, quả quyết không có việc gì.”
“Ân. . . . . . Ta chính là sợ, nếu người cứu hắn không có giải dược thì sao lo liệu? Kỳ thật ngươi là thuộc hạ của hắn, ta không dám ở trước mặt ngươi nói như vậy, nhưng mấy ngày nay, nghĩ đến chuyện này liền thấy phiền, nhất là đâu đó trong lòng cảm thấy thật hoảng. Ai. . . . . .”
Thanh Y sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân căn bệnh của Hùng Đại.
“Đúng rồi, ngươi đã thấy qua dung mạo thánh chủ sao?”
“Không có, bất quá nhất định thực khủng bố, tuy rằng đôi mắt hẹp dài của hắn thật phiêu lượng, cùng tiên tử kia có vài phần giống.”
“Ta nói, ngươi sao cảm thấy bộ dáng thánh chủ xấu xí?” Thanh Y bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng kỳ thật đã sớm cười đến lăn lộn. Nếu hắn đoán không sai, tiên tử trong tim Hùng Đại chính là Vu Nguyệt Khánh, không phải hắn khoe khoang, trên đời này trừ thánh chủ bọn hắn ra, còn có ai có thể lớn lên mỹ mạo được như thế đây!
“Không xấu thì sao hắn lại giấu mặt đi?”
“Này. . . . . .” Thanh Y mắt trợn trắng, bị câu nói của Hùng Đại làm cho thiếu chút nữa thở không ra hơi: “Ta không phải cũng che mặt đi, ngươi thấy ta xấu sao?”
“Ngươi? Không xấu nha!”
“Là thế đó, kỳ thật che mặt chính là một loại thủ đoạn, phương pháp trên giang hồ. Nếu ngươi không nghĩ sẽ lấy diện mục thực sự để gặp người ngoài, che mặt chính là một biện pháp. Cũng không phải do bộ dạng xấu mới che mặt a!”
“Phải không?” Hùng Đại khiêu mi, nằm trên giường suy nghĩ nửa ngày.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Sáng mai còn phải lên đường! Sớm ngày đến Vũ Đương, liền có thể sớm ngày thấy thánh chủ chúng ta .”
“Ân!” Hùng Đại vui vẻ đáp, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Vu Nguyệt Khánh, hắn liền cảm thấy cao hứng, nhắm mắt lại, một hồi liền cùng chu công gặp mặt.
Mà nỗi lo lắng đến chết khiếp về bệnh tình trước đó cũng bị quẳng ra sau não, quên sạch không còn một mảnh.
Ba ngày sau, buổi trưa, chân núi Vũ Đương Sơn.
Dưới chân núi phi thường náo nhiệt, người đến người đi, tiểu phiến (người bán rong) thương nhân, liên tiếp.
Ở một nơi tên là ‘chính tông đồ chay Vũ Đương quán ’, ba người tiến vào, một nam hai nữ. Tiểu nhị xoa xoa mắt, hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần: “Ba vị hẳn là lên núi đi? Ba vị có muốn vào trong tiểu *** nghỉ ngơi một lát, đồ chay của tiểu *** rất mĩ vị thơm ngon . . . .”
Chỉ thấy ánh mắt của vị công tử có bộ dáng so với hai vị tiểu thư đằng sau còn xinh đẹp hơn trầm xuống, tiểu nhị lập tức ngậm miệng. Ba người ngồi vào một cái bàn trống, đợi nửa ngày Hàn Thác dù không nguyện cũng phải xuất ra một lượng bạc: “Tiểu nhị, dọn bữa sáng lên.”
“Vâng vâng, cô nương ngài chờ chút !”
“Uy, ta nói ngươi có lầm hay không a?” Tiểu nhị vừa đi, Hàn Thác mới bất mãn kêu lên: “Từ lúc ta cứu ngươi, ngươi liền ăn của ta dùng của ta, ngươi hết bệnh rồi đi, không chỉ không cảm tạ, còn bức chúng ta mặc. . . . . . Ách, ba ngày nay ngươi một phân tiền cũng không bỏ ra, họ Vu kia, đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao, ta sẽ sợ ngươi nha!”
Vu Nguyệt Khánh không đáp lời, Vũ Văn Triệt cũng nhàn nhã nâng chén thưởng trà.
“Uy. . . . . . Các ngươi, hai người các ngươi cư nhiên không để ý tới ta?” Hàn Thác tức giận đến phùng râu trừng mắt.
“Nếu như ngươi có thể an tĩnh giống như tình nhân của ngươi, ta nghĩ mạng của ngươi sẽ giữ được lâu thêm một chút.” Lời nói âm trầm lãnh khốc làm cho Hàn Thác cứng đờ, ngoan ngoãn ngồi xuống, mếu máo, thần tình ủy khuất tựa vào người Vũ Văn Triệt.
“Tiểu nhị, bưng hảo tửu hảo thịt cho lão tử.” Thanh âm thô to khó nghe vang lên, người xung quanh đều âm thầm nhíu mày, vừa thấy người đến là một đám đeo đao bộ dáng ngoan độc liền đồng loạt làm như không thấy.
“Ách. . . . . . Đại gia, *** này là quán đồ chay, không có thịt cùng rượu nha! Ngài nếu nghĩ muốn nếm vị thịt, cách vách phố có cái tửu lâu, nơi đó. . . . . .”
“Cái gì? Mụ nội nó, đuổi lão tử đi? Ngươi không muốn sống chăng?”
“Ai nha, không đúng không đúng, người xem đây thật là không phải. . . . . .”
Hàn Thác dùng truyền âm thuật nói: “Là Nhị đương gia của Ngũ Hồ Bang ── Hậu Đại Hải, ca ca hắn Hậu Vạn Sơn có làm ăn buôn bán, cho nên phái hắn đến đây. Xem ra làm cho nơi này biến thành nơi thị phi rồi.”
Thật vất vả mới chấp nhận ngồi xuống, Hậu Đại Hải liền cả giọng mắng: “Mẹ nó, gia chỉ biết Vũ Đương Sơn này không phải nơi cho người tới, thực con mẹ nó ta khinh.”
“Nhị đương gia, đây không phải là do Đại đương gia không thể tới! Điều này còn không cho thấy ngài ở trên giang hồ rất có địa vị hay sao! Ngài na, xin bớt giận, chờ võ lâm đại hội diễn ra xong, chúng tiểu nhân lại bồi Nhị đương gia đi khoái hoạt khoái hoạt.” Một tên trong năm tên hầu cận Hậu Đại Hải vuốt mông ngựa nói.
“Hừ, hảo! Liền cấp Vũ Đương cái mặt mũi!”
“Ai, Nhị đương gia, người xem bên kia.”Tên hầu chỉ về phía bàn của Vu Nguyệt Khánh mê đắm nói.
Hậu Đại Hải quay người lại hai mắt liền ngây ngốc, đột nhiên hắn phóng đãng cười ha hả: “Mẹ nó, nơi này cũng có mặt hàng tốt như thế a.”
Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt nhướng mày, Vu Nguyệt Khánh bởi vì đưa lưng về phía Hậu Đại Hải, cho nên không mảy may tí gì, hoàn toàn phớt lờ.
Hậu Đại Hải nhìn Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt, meo meo tiêu sái đến gần: “Các tiểu thư, không biết có thể hay không cấp cái mặt mũi, chúng ta cùng nhau ăn?”
Nhưng đêm nay, lại nghe được thanh âm thở dài của Hùng Đại.
“Ngươi xảy ra chuyện gì? Lâu như thế còn không ngủ?” Thanh Y nằm trên giường từ sau chiếc bình phong không kiên nhẫn hỏi.
“Thanh Y. . . . . . Ta có thể là bị bệnh, đại khái sắp chết.”
“A?” Thanh Y sửng sốt, chẳng lẽ do trướcđó ăn nhiều quá?
“Ta cảm thấy thực khó chịu, nhưng ta lại chẩn đoán không ra bệnh gì. . . . . . Hơn nữa từ sau khi Vu Nguyệt Khánh mất tích, tiên tử kia liền không còn đi vào trong mộng của ta.”
“Tiên tử?” Trong căn phòng yên ắng, dưới ánh trăng, hai người dùng thanh âm thật nhỏ để nói chuyện với nhau.
“Đúng vậy. . . . . . Nàng toàn thân đều tản mát ra quang mang nhàn nhạt, tựa như tiên tử đạp nguyệt mà đến.” Hùng Đại nhìn ánh trăng, giương lên một mặt tươi cười ngây ngốc.
Thanh Y nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tên ngốc này mắc bệnh tương tư?”
“Ngươi thử ngẫm lại bộ dáng của tiên tử kia, xem coi tâm tình ngươi có phải hay không tốt lên “
“Ta thử qua , vô dụng. . . . . .”
“Chẳng lẽ không phải bệnh tương tư?” Thanh Y thầm nghĩ, nhưng kì quái , loại tình huống này trừ bỏ bệnh tương tư thì còn có thể là bệnh gì?
“Ai, ngươi nói, Vu Nguyệt Khánh thật sự sẽ không có chuyện gì sao?” Hùng Đại đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên, thánh chủ chúng ta hồng phúc tề thiên, thần thông vô lượng, quả quyết không có việc gì.”
“Ân. . . . . . Ta chính là sợ, nếu người cứu hắn không có giải dược thì sao lo liệu? Kỳ thật ngươi là thuộc hạ của hắn, ta không dám ở trước mặt ngươi nói như vậy, nhưng mấy ngày nay, nghĩ đến chuyện này liền thấy phiền, nhất là đâu đó trong lòng cảm thấy thật hoảng. Ai. . . . . .”
Thanh Y sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân căn bệnh của Hùng Đại.
“Đúng rồi, ngươi đã thấy qua dung mạo thánh chủ sao?”
“Không có, bất quá nhất định thực khủng bố, tuy rằng đôi mắt hẹp dài của hắn thật phiêu lượng, cùng tiên tử kia có vài phần giống.”
“Ta nói, ngươi sao cảm thấy bộ dáng thánh chủ xấu xí?” Thanh Y bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng kỳ thật đã sớm cười đến lăn lộn. Nếu hắn đoán không sai, tiên tử trong tim Hùng Đại chính là Vu Nguyệt Khánh, không phải hắn khoe khoang, trên đời này trừ thánh chủ bọn hắn ra, còn có ai có thể lớn lên mỹ mạo được như thế đây!
“Không xấu thì sao hắn lại giấu mặt đi?”
“Này. . . . . .” Thanh Y mắt trợn trắng, bị câu nói của Hùng Đại làm cho thiếu chút nữa thở không ra hơi: “Ta không phải cũng che mặt đi, ngươi thấy ta xấu sao?”
“Ngươi? Không xấu nha!”
“Là thế đó, kỳ thật che mặt chính là một loại thủ đoạn, phương pháp trên giang hồ. Nếu ngươi không nghĩ sẽ lấy diện mục thực sự để gặp người ngoài, che mặt chính là một biện pháp. Cũng không phải do bộ dạng xấu mới che mặt a!”
“Phải không?” Hùng Đại khiêu mi, nằm trên giường suy nghĩ nửa ngày.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Sáng mai còn phải lên đường! Sớm ngày đến Vũ Đương, liền có thể sớm ngày thấy thánh chủ chúng ta .”
“Ân!” Hùng Đại vui vẻ đáp, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Vu Nguyệt Khánh, hắn liền cảm thấy cao hứng, nhắm mắt lại, một hồi liền cùng chu công gặp mặt.
Mà nỗi lo lắng đến chết khiếp về bệnh tình trước đó cũng bị quẳng ra sau não, quên sạch không còn một mảnh.
Ba ngày sau, buổi trưa, chân núi Vũ Đương Sơn.
Dưới chân núi phi thường náo nhiệt, người đến người đi, tiểu phiến (người bán rong) thương nhân, liên tiếp.
Ở một nơi tên là ‘chính tông đồ chay Vũ Đương quán ’, ba người tiến vào, một nam hai nữ. Tiểu nhị xoa xoa mắt, hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần: “Ba vị hẳn là lên núi đi? Ba vị có muốn vào trong tiểu *** nghỉ ngơi một lát, đồ chay của tiểu *** rất mĩ vị thơm ngon . . . .”
Chỉ thấy ánh mắt của vị công tử có bộ dáng so với hai vị tiểu thư đằng sau còn xinh đẹp hơn trầm xuống, tiểu nhị lập tức ngậm miệng. Ba người ngồi vào một cái bàn trống, đợi nửa ngày Hàn Thác dù không nguyện cũng phải xuất ra một lượng bạc: “Tiểu nhị, dọn bữa sáng lên.”
“Vâng vâng, cô nương ngài chờ chút !”
“Uy, ta nói ngươi có lầm hay không a?” Tiểu nhị vừa đi, Hàn Thác mới bất mãn kêu lên: “Từ lúc ta cứu ngươi, ngươi liền ăn của ta dùng của ta, ngươi hết bệnh rồi đi, không chỉ không cảm tạ, còn bức chúng ta mặc. . . . . . Ách, ba ngày nay ngươi một phân tiền cũng không bỏ ra, họ Vu kia, đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao, ta sẽ sợ ngươi nha!”
Vu Nguyệt Khánh không đáp lời, Vũ Văn Triệt cũng nhàn nhã nâng chén thưởng trà.
“Uy. . . . . . Các ngươi, hai người các ngươi cư nhiên không để ý tới ta?” Hàn Thác tức giận đến phùng râu trừng mắt.
“Nếu như ngươi có thể an tĩnh giống như tình nhân của ngươi, ta nghĩ mạng của ngươi sẽ giữ được lâu thêm một chút.” Lời nói âm trầm lãnh khốc làm cho Hàn Thác cứng đờ, ngoan ngoãn ngồi xuống, mếu máo, thần tình ủy khuất tựa vào người Vũ Văn Triệt.
“Tiểu nhị, bưng hảo tửu hảo thịt cho lão tử.” Thanh âm thô to khó nghe vang lên, người xung quanh đều âm thầm nhíu mày, vừa thấy người đến là một đám đeo đao bộ dáng ngoan độc liền đồng loạt làm như không thấy.
“Ách. . . . . . Đại gia, *** này là quán đồ chay, không có thịt cùng rượu nha! Ngài nếu nghĩ muốn nếm vị thịt, cách vách phố có cái tửu lâu, nơi đó. . . . . .”
“Cái gì? Mụ nội nó, đuổi lão tử đi? Ngươi không muốn sống chăng?”
“Ai nha, không đúng không đúng, người xem đây thật là không phải. . . . . .”
Hàn Thác dùng truyền âm thuật nói: “Là Nhị đương gia của Ngũ Hồ Bang ── Hậu Đại Hải, ca ca hắn Hậu Vạn Sơn có làm ăn buôn bán, cho nên phái hắn đến đây. Xem ra làm cho nơi này biến thành nơi thị phi rồi.”
Thật vất vả mới chấp nhận ngồi xuống, Hậu Đại Hải liền cả giọng mắng: “Mẹ nó, gia chỉ biết Vũ Đương Sơn này không phải nơi cho người tới, thực con mẹ nó ta khinh.”
“Nhị đương gia, đây không phải là do Đại đương gia không thể tới! Điều này còn không cho thấy ngài ở trên giang hồ rất có địa vị hay sao! Ngài na, xin bớt giận, chờ võ lâm đại hội diễn ra xong, chúng tiểu nhân lại bồi Nhị đương gia đi khoái hoạt khoái hoạt.” Một tên trong năm tên hầu cận Hậu Đại Hải vuốt mông ngựa nói.
“Hừ, hảo! Liền cấp Vũ Đương cái mặt mũi!”
“Ai, Nhị đương gia, người xem bên kia.”Tên hầu chỉ về phía bàn của Vu Nguyệt Khánh mê đắm nói.
Hậu Đại Hải quay người lại hai mắt liền ngây ngốc, đột nhiên hắn phóng đãng cười ha hả: “Mẹ nó, nơi này cũng có mặt hàng tốt như thế a.”
Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt nhướng mày, Vu Nguyệt Khánh bởi vì đưa lưng về phía Hậu Đại Hải, cho nên không mảy may tí gì, hoàn toàn phớt lờ.
Hậu Đại Hải nhìn Hàn Thác cùng Vũ Văn Triệt, meo meo tiêu sái đến gần: “Các tiểu thư, không biết có thể hay không cấp cái mặt mũi, chúng ta cùng nhau ăn?”
Tác giả :
Thanh Vũ U Vũ