Khi Omega Xuyên Đến Thế Giới Hiện Thực
Chương 74
Bạch Diễn im hơi lặng tiếng, đám fan của cậu vừa bất mãn với Hoàng Tinh Entertainment vừa an ủi chính mình Bạch Diễn chỉ đang rèn luyện thêm thôi.
Bạch Diễn không lộ mặt nhưng tiếp tục ra bài hát mới đều đều, bài nào cũng chế tác chất lượng cao, khiến đám fan hâm mộ đoán già đoán non cậu đang ấp ủ một quả bom lớn chực chờ bùng nổ.
Bạch Diễn comeback, chuyện ấp ủ bom lớn là sự thật.
Trong quá khứ không ít sao nam “hot” comeout, fan bạn gái than thở trai đẹp toàn gay, fan bạn trai thì mừng như điên, fan mama ngày ngày hít hà hàng ship cp.
Bạch Diễn nửa năm trước là đỉnh lưu, dung mạo động lòng người lẫn tài năng âm nhạc hết chỗ chê, một pháo vụt sáng ăn may trong giới giải trí.
Hai tháng gần đây, rục rịch phát sóng, nhân vật phản diện vừa tàn ác vừa giỏi ngụy trang Phong Trản Hoa rất được lòng công chúng, trực tiếp vượt lên nam nữ chính trở thành “Nhân vật khiến khán giả nuối tiếc nhất”.
được sản xuất với chất lượng ổn định, có Giang Trạm đứng sau lưng giật dây chiếu đúng khung giờ vàng, nghiễm nhiên ngồi trong hàng ngũ phim ảnh đình đám của năm, ẵm về không ít giải thưởng lớn nhỏ.
Trong đó, ca khúc mở đầu cũng như kết thúc phim đều đạt giải Nhạc phim truyền hình xuất sắc nhất.
Cái tên Bạch Diễn một lần nữa dậy sóng, dân tình lại càng thêm phẫn nộ.
Bạch Diễn lên bài, fan dậy sóng, người qua đường cũng nán lại gặm dưa.
Không tiếp tục bàn chuyện xu hướng tính dục, mọi người ai ai cũng thắc mắc: Người nào có phúc khiến Bạch Diễn cứ như vậy tình nguyện come out?
Không sao, thật sự thì ngôi sao nổi tiếng chẳng mấy ai phô bày đời tư quá nhiều. Không chỉ bảo vệ đời sống riêng tư, còn tránh khiến fan vỡ mộng nữa.
Minh tinh come out sẽ kèm luôn công khai nửa kia.
Bạch Diễn chỉ nói mình thích đàn ông, dư luận mẫn cảm vẫn đinh ninh: Nhất định có con hồ ly tinh đê tiện giới tính nam nào đó đã cướp đi trái tim Bạch Diễn rồi!
Là ai!
Người đàn ông nào dính đến Bạch Diễn từ khi debut tới giờ cũng bị lôi ra soi một vòng.
Trong đó, người “hot” nhất lại chính là Thái tử gia Tập đoàn Thiên Hoa không ngừng quỳ liếm cả năm Phạm Dương, tiếp theo là Vi Thốn vừa mới hợp tác trong.
“Fan trung thành ôm được người đẹp về nhà, hay tương ái tương sát nhập diễn quá sâu?”
Bạch Diễn đọc rõ ràng tiêu đề một lần, nhịn không nổi phụt cười thành tiếng: “Em suýt thì tin rồi đấy.”
Giang Trạm không thấy vui chút nào, mặt đen như đít nồi: “Linh ta linh tinh.”
Bạch Diễn cầm tablet hiển thị bài so sánh Phạm Dương với Vi Thốn, cười híp cả mắt ôm Tiểu Bạch Nghĩa: “Bé cưng, con thích anh trai nào?”
Tiểu Bạch Nghĩa mút chùn chụt ngón cái, nhìn trái nhìn phải rồi vỗ lên tấm ảnh Vi Thốn.
“Thì ra đây là gu của A Nghĩa.”
Giang Trạm im lặng mở ảnh mình lên, đưa đến trước mặt Tiểu Bạch Nghĩa: “Anh này thì sao?”
Tiểu Bạch Nghĩa không còn nhăn nheo đỏ hỏn như mới sinh, giờ vừa béo vừa trắng như bánh bao hấp nở ra.
Bé không hiểu sao lại có ông bố dù đẹp trai nhưng ngày nào cũng nhìn phát chán ở đây, nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, tiếp tục chọc chọc tấm ảnh Vi Thốn trên tablet.
Bạch Diễn cười thành tiếng.
Giang Trạm nghiêm mặt thu điện thoại về, gọi một cuộc.
Mọi tài khoản và hotsearch muốn kéo fame chuyện ghép cp Bạch Diễn đều bay sạch.
Bạch Diễn ” ái chà chà” tán thưởng: “Sếp Giang cao tay trong chuyện tuyên bố chủ quyền ghê.”
Không chỉ giúp cậu chèn ép dư luận, quan trọng hơn chứng minh lần nữa người yêu sau lưng Bạch Diễn vô cùng có quyền, dễ dàng quét sạch trong nháy mắt.
Vi Thốn – out.
Bạch Diễn từ chối Phạm Dương thì chưa từng nương tay.
Giang Trạm mặt già đỏ ửng khi tâm tư bị xem thấu, cố đổi chủ đề: “Bao giờ chúng ta cử hành hôn lễ?”
Bọn họ đã lấy đăng kí kết hôn trong chuyến du lịch năm trước, nghi thức thì vẫn phải làm đủ.
Giang Trạm hận không thể bắc loa thông báo cho cả thế giới biết anh và Bạch Diễn đã kết hôn sinh con, đám người kia đừng hòng đánh chủ ý lên cậu…
Bạch Diễn chỉ cười, nghiêm túc suy nghĩ: “Em cảm thấy không có vấn đề gì hết.”
Không ít kẻ quá khích công kích sau sự kiện come out, phần lớn fan sau khi khóc lóc xong thì cũng chấp nhận sự thật, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác hồ ly tinh.
Công bố chuyện cưới xin không thành vấn đề.
Giang Trạm tỉnh táo trở lại: “Anh sẽ chuẩn bị.”
…
Giang Trạm bận chuẩn bị lễ cưới, Bạch Diễn vui vẻ lao đầu vào công việc.
VOE và Bạch Trụ phát triển như vũ bão, công việc Bạch Diễn phải xử lý nhiều không kém Giang Trạm, quay về với giới giải trí không ít thứ tồn đọng dưới chân, từ đại ngôn đến thông báo, nhận kịch bản đều do cậu tự quyết.
Thời gian rảnh rỗi còn phải đi ứng phó tin tức tào lao.
Con át chủ bài giới âm nhạc Lâm Hướng Sầu rất ưu ái Bạch Diễn đã gọi điện tới, giọng nói khó nén nổi hưng phấn: “Cháu yêu đương à? Không thể tiếp tục làm idol nhỉ! Mau đến đây làm producer!”
Bạch Diễn: “Cháu cảm ơn, không gánh nổi nữa cháu sẽ liên lạc.”
Tần Hốt và Vi Thốn được tận mắt chứng kiến Giang Trạm phát cơm chó, đi qua đoàn làm phim nghe ngóng đã ngờ ngợ, y rằng Bạch Diễn đã chuẩn bị công khai với Giang Trạm.
Tần Hốt chúc mừng, Vi Thốn lại bất mãn: “Ai dám kéo cp cho tôi với cậu thế? Rảnh quá kiếm thêm việc cho tôi à?”
Ôi trời Giám đốc Tập đoàn Tinh Hải, người ta búng tay cái là phong sát.
Bạch Diễn cười híp mắt: “Không sao, anh bị phong sát về vườn làm anh nội trợ cho chị Tần Hốt cũng được.”
Tần Hốt nhíu mày.
Vi Thốn nhìn cô, sau đó nhăn nhó: “Th-thật ra… Không phải không được…”
Bạch Diễn phì cười, liếc mắt nhìn Tần Hốt: Dạy tốt.
Tần Hốt đắc ý nhướn mày.
Bạch Diễn lười quản cặp tình nhân ngu ngốc này nên hạ lệnh đuổi khách: “Kết hôn sẽ gửi thiệp cho hai người.”
Trước thì dễ ứng phó, Phạm Dương ngày hôm nay lại đánh chết cũng không nhả: “Thầy Bạch ời ới ơi! Anh yêu đương rồi! Anh cho em cơ hội đi mà!”
Bạch Diễn: “Tôi yêu đương thì liên quan gì đến cho cậu cơ hội?”
“Em điền nhạc phổ ba lần rồi.” Phạm Dương khóc sướt mướt, “Lần nào anh cũng chê sai…”
“Nhưng cậu suy nghĩ sai hướng thật mà.” Bạch Diễn thở dài, “Hơn nữa tôi cũng đã nói rõ ràng, tôi bận lắm, kể cả có thu nhận cậu làm đồ đệ thì cũng không có thời gian quản cậu.”
Phạm Dương đáp: “Em tự túc! Anh cho em chỉ điểm mấu chốt thôi!”
Nhìn ánh mắt trong veo của Phạm Dương, Bạch Diễn hơi cạn lời.
Ban đầu cậu không có ý định thu nhận Phạm Dương, nhưng Phạm Dương đã kiên trì điền nhạc phổ cậu tùy tiện vẽ ra, kiên trì cả năm…
Phạm Dương rất yêu âm nhạc.
Bạch Diễn cũng yêu âm nhạc, đúng hơn là lấy âm nhạc làm thứ thể hiện bản thân.
Bạch Diễn trầm tư một hồi rồi mở miệng: “Thôi được rồi, cho cậu thời gian thử việc.”
Mắt Phạm Dương lấp lánh: “Ồ ố ô!”
“Trong vòng ba tháng, tôi sẽ giảng cho cậu về phong cách âm nhạc tôi theo đuổi. Nếu cậu đạt chuẩn, tôi thu cậu làm đồ đệ.”
Mây tan trăng sáng, Phạm Dương mừng gớt nước mắt: “Không vấn đề! Thưa thầy!”
Bạch Diễn dở khóc dở cười đỡ cậu ta dậy khi thấy cậu ta tính quỳ xuống lạy: “Thôi được rồi về đi, chút nữa sẽ gửi cậu tài liệu học tập.”
…
Bạch Diễn quay về giới giải trí, cậu rục rịch chuẩn bị liveshow thứ hai.
Cậu debut một năm rưỡi, tác phẩm truyền hình chỉ có, sản phẩm âm nhạc không ít nhưng chỉ mói có một liveshow, kể ra cũng ngàn năm có một.
Buổi biểu diễn thứ hai vẫn như cũ diễn ra trên sân khấu hình vòm.
Có Giang Độ chia sẻ công việc, Giang Trạm được rảnh rỗi hơn nhiều, dành ra thời gian tham gia buổi biểu diễn trên biển.
Còn dẫn cả Tiểu Bạch Nghĩa đi theo.
Tiểu Bạch Nghĩa vẫn là em bé vài tháng tuổi, có đội ngũ bác sĩ dinh dưỡng và bảo mẫu chăm sóc thành chiếc bánh bao béo mầm, vừa trắng mềm mũm mĩm vừa khỏe mạnh.
Bảo mẫu làm đủ mọi cách cũng không thể tách Tiểu Bạch Diễn khỏi Giang Trạm.
Giang Trạm hết cách: “Con muốn tới buổi diễn của papa à?”
Em bé chớp chớp mắt mấy cái, hốc mắt bắt đầu ươn ướt.
Giang Trạm không thể kháng cự lại con mắt giống như đúc Bạch Diễn này, lựa chọn xuống nước: “Ừ, thôi được rồi.”
Quản gia sợ hãi: “Thưa Giám đốc Giang, không thể cho cậu chủ nhỏ tới nơi ồn ào như vậy đâu ạ!”
Buổi biểu diễn vừa ồn ào vừa bát nháo, đèn neon xanh xanh đỏ đỏ chói mắt, sao có thể để trẻ nhỏ đến?
Giang Trạm xoa xoa mi tâm: “Lấy ván trượt bay đến đây.”
Đây là thứ dùng trong nghi thức cầu hôn Bạch Diễn, lồng kính bảo vệ cũng như máy cấp cứu oxy cũng đã được lắp đặt trở lại.
Giang Trạm điều chỉnh hệ thống cách âm và cách quang, ngăn cách phần lớn ánh sáng và âm thanh trong hội trường, Tiểu Bạch Nghĩa giờ có thể nghe rõ ràng Bạch Diễn ca hát.
Bạch Diễn lên sân khấu, cậu để ý trong khu vực VIP có một chiếc lồng kính.
Cậu ngạc nhiên, sau đó mỉm cười hạnh phúc.
Fan bên dưới bị nụ cười ngọt ngào này làm cho điên đảo.
Môt tiếng thét chói tai vang lên.
Bạch Diễn vẫy vẫy tay, cười híp mắt gật đầu nhìn về phía Giang Trạm.
Nếu có con ở đây, cậu càng phải cố gắng hơn.
Hơn nửa năm không hát trực tiếp, trong nghề không ít kẻ lời ra lời vào, kiểu cổ họng Bạch Diễn có vấn đề này nọ.
Bạch Diễn vừa quay lại, giọng ca trong trẻo nháy mắt chinh phục tất cả.
Giọng hát huyền ảo như trôi dạt trên trời sao, cao vút đến đâu cũng có thể ổn định, mang đến bữa tiệc âm thanh thịnh soạn cho khán giả.
Con ngươi xám đậm y đúc Bach Diễn của Tiểu Bạch Nghĩa ngơ ngác nhìn một người cha khác của bé đang tỏa sáng trên sân khấu kia.
Bé không hiểu vũ đạo và lời ca.
Âm nhạc không chỉ hấp dẫn ở ca từ, sự thu hút của nó còn nằm ở giai điệu và tình cảm ẩn chứa bên trong.
Bạch Nghĩa nhìn chằm chằm papa của bé, sự buồn bực khi ở hoàn cảnh xa lạ biến mất, chỉ còn sự say mê.
Giang Trạm vừa nghe hát vừa để ý trông nom em bé.
Tiểu Bạch Diễn say sưa thưởng thức, Giang Trạm cũng ngỡ ngàng.
Thoạt nhìn đứa nhóc này rất có thiên phú trong mảng âm nhạc.
Như Bạch Diễn vậy.
Giang Trạm ngắm nhìn Bạch Diễn đang tỏa sáng chói lòa thu hút mọi ánh mắt, lại nhìn bé Bạch Nghĩa ê a vung vẩy tay theo giai điệu, trong đầu bỗng nghĩ đến hình ảnh một lớn một nhỏ cùng nhau đứng trên sân khấu ca hát.
Bạch Diễn hát xong một bài, ánh mắt đảo qua khu VIP thì thấy trên mặt Giang Trạm nở nụ cười nhưng trông nó lạ lắm…
Bạch Diễn: “…”
Thưa sếp Giang, thiết lập bá tổng của anh vứt hết ra sọt rác được rồi.
Sau buổi liveshow, cái tên Bạch Diễn một lần nữa nổi như cồn.
Mọi đề tài liên quan đến cậu đều lên hotsearch.
Một hotsearch khác vị trí không cao nhưng lại vô cùng đặc biệt.
“Giám đốc Tinh Hải hư hư thực thực có con, đưa con đi xem buổi biểu diễn của Bạch Diễn.”
Bên trong có một đoạn video, Giang Trạm dẫn theo một chiếc lồng thủy tinh trong suốt, bên trong lờ mờ nhìn ra một em bé mặc tã lót.
Fan Bạch Diễn đồng loạt im lặng, mãi mới có người dám lên tiếng: “Thì ra Giám đốc Giang cũng là fan A Diễn nhà ta.”
Một vài người ship cp Giang Bạch khóc hu hu: “Biết là đi report nó phèn lắm, nhưng tim chúng tôi đau quá!”
Giám đốc đến xem liveshow là đường.
Người ta có con, đây chính là độc.
Trong số các đề tài thảo luận về Bạch Diễn, cp Giang Bạch ngã ngựa, xếp hạng còn chả cao bằng cp trợ lý Tiểu Trương x Bạch Diễn.
Giang Trạm: “…”
Mắt thấy Tiểu Trương chuản bị bay màu, Bạch Diễn nhịn cười: “Ai bảo anh dẫn con đi chứ.”
Lại còn đèo thêm cái lồng thủy tinh, hận không thể để mọi người chú ý.
Giang Trạm khá là oan ức: “Nhóc con này cố ý quấn lấy anh.”
Bạch Diễn ôm lấy Tiểu Bạch Diễn từ giường sơ sinh lên.
Ngửi được mùi hương thảo trên cơ thể papa, Tiểu Bạch Diễn vui vẻ cọ nước miếng lên ống tay áo Bạch Diễn.
“Nghe cha con kể con thích âm nhạc lắm hả?”
Bạch Nghĩa vẫn chưa học nói, chỉ đáp ê ê a a.
Bạch Diễn suy nghĩ rồi bế bế ngồi trên salon, hắng giọng cất tiếng hát.
Vẫn là giai điệu quen thuộc, ca từ lại là ngôn ngữ Giang Trạm nghe không hiểu, tựa như mỹ nhân ngư dưới đáy biển sâu vừa xinh đẹp vừa tao nhã.
Tiểu Bạch Diễn ngẩng đầu, cánh tay múa may theo nhịp.
Một bài hát xong, Bạch Diễn cưng chiều xoa xoa má bé: “Đợi con lớn, papa dạy con âm nhạc.”
Giang Trạm chua xót: “Lâu lắm rồi em không hát cho anh nghe.”
Bạch Diễn mỉm cười nhìn anh: “Bạn nhỏ này cũng chưa tròn một tuổi à?”
Giang Trạm hít một hơi, im lặng nhìn một vòng, để ý thấy không còn ai mới dùng giọng nhõng nhẽo đáp: “Bé mới có một tuổi, bé muốn nghe hát.”
Giọng nói Giang Trạm rất nam tính và mị lực, cố ý học theo giọng trẻ con mềm mại vừa ngượng nghịu vừa đáng yêu.
Bạch Diễn sững sờ, ôm ngực gục xuống ghế salon, cười đến mức mặt đỏ bừng.
Tiểu Bạch Nghĩa không hiểu papa bé dang cười cái gì, nhìn papa vui vẻ thì cũng nhoẻn miệng cười theo.
Giang Trạm nghiêm mặt nhìn hai cha con đang ôm nhau bật cười, bên tai lan một màu đỏ.
Anh muốn quay ngược thời gian vài phút trước để đấm cho cái thằng dở người, hâm hấp lỡ mồm kia một cái.
Bạch Diễn ngồi thẳng lưng bế bé Bạch Diễn vui vẻ quay về giường sơ sinh, vô cùng nghiêm túc: “Cục cưng lớn của em muốn nghe, em đành nhận lệnh hát thêm một bài nữa.”
“Cục cưng lớn…”
Tai Giang Trạm nóng ran, định từ chối cái danh xưng này, nhìn ánh mắt dạt dào tình cảm của Bạch Diễn lại thôi.
A Diễn thích là được.
Giang Trạm nghĩ.
…
Bởi vì vậy, trong một thời gian dài Bạch Diễn luôn miệng gọi Giang Trạm là “cục cưng lớn”.
Giang Trạm ban đầu còn xấu hổ, sau mặt không hề biến sắc.
Giang Độ phun tào: “Tôi không đủ đứng đắn ư? Cái danh này chỉ xài trên giường thôi chứ?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Cái này còn tùy xem cục cưng lớn có đủ đứng đắn không.”
Giang Trạm thận trọng “Hừ” một tiếng.
“Nhưng mà…” Bạch Diễn thả miếng sandwich trên tay xuống, thuận miệng nói, “Kỳ động dục của em sắp quay lại rồi.”
Bạch Diễn sinh bé Bạch Nghĩa được ba tháng, hormone trong tuyến thể đã quay về trạng thái bình thường.
Kỳ động dục cũng sẽ quay lại.
Cậu và Giang Trạm chẳng còn gì để giấu, nói kết quả hệ thống tính toán ra cho anh.
Giang Trạm như chuẩn bị đi đánh giặc.
Bạch Diễn buồn cười: “Sao ngày xưa không thấy anh sốt ruột vậy?”
Giang Trạm nghiêm mặt: “Ngày xưa có phải em suốt ngày oán giận anh hàng dỏm không?”
Bạch Diễn dối lòng: “Không, xài tốt lắm.”
Giang Trạm khướt mới tin.
Anh quá quen với cách Bạch Diễn bộc lộ cảm xúc, nhìn ánh mắt kia là hiểu cậu đang nói dối.
Trước kia không biết thì thôi, lần này Giang Trạm sẽ không để bản thân sơ suất.
Mấy ngày trước anh âm thầm điều chỉnh khẩu phần ăn thành thịt dê, thịt hươu bổ thận tráng dương, kiên quyết tách giường ngủ với Bạch Diễn đề phòng súng cướp cò.
Giang Độ nghe giải thích vụ Omega động dục thì trêu chọc anh trai có diễm phúc, bị Giang Trạm lườm cho cóng cả người, nhanh chóng lấy cớ bận làm việc cuốn gói làm tổ trên văn phòng công ty luôn.
Đêm đó là đêm thời kỳ động dục gõ cửa, Giang Trạm tắm rửa tịnh thân, xịt nước hoa thơm phức, chuẩn bị thêm một bình pheromone mô phỏng, liều chết bước chân vào phòng ngủ.
Sóng nhiệt đầu tiên ập đến cơ thể Bạch Diễn, trong phòng ngập tràn mùi hương thảo quyến rũ.
Giang Trạm hít một hơi, căng thẳng bay sạch, ham muốn không hiểu từ đâu dồn lên lấn áp.
Bạch Diễn ngửi được mùi hương trên cơ thể anh, mặt ửng hồng nũng nịu nhìn anh: “Sao anh lâu thế…”
Bạch Diễn bình thường luôn tự tin và mạnh mẽ, Giang Trạm lâu lắm mới thấy Bạch Diễn trong kỳ động dục thế này – mềm mại đáng thương, khi nói chuyện sẽ vô thức nhõng nhẽo.
Giang Trạm hít một hơi thật sâu, tiến lên ôm lấy cậu, hai người ngã trên giường.
Xe còn chưa kịp lên dốc, Giang Trạm đạp phanh thở phào: “Em từ từ.”
Anh với lấy bao đang để sẵn chưa có dịp dùng trong ngăn tủ, giờ mới yên tâm đè Bạch Diễn dưới thân.
…
“So với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, đáng khen.”
Bạch Diễn lười biếng dựa lên ngực Giang Trạm, chớp chớp mắt: “Lần thứ hai dậy thì quả nhiên có chỗ tốt.”
Giang Trạm vuốt tóc mai ướt nhẹp cho cậu, ngơ ngác nhìn đồng hồ treo tường.
Anh không bị Bạch Diễn hành cho ngất đi, kiên trì được đến phút cuối.
Hơn nữa eo không đau, tinh lực dư thừa muốn thêm một nháy nữa.
Bạch Diễn nói lần dậy thì thứ hai sẽ nâng cao thể lực, sức chịu đựng lên tầm mới, Giang Trạm không có cảm giác mấy – dù sao khi Bạch Diễn mang thai, bọn họ cũng tiết chế chuyện “ấy ấy”.
So sánh chiến tích của một năm rưỡi về trước…
Giang Trạm cuối cùng cũng cảm nhận được chút uy phong của đàn ông.
Sau đó anh nghe Bạch Diễn thì thầm: “Omega động dục thường sẽ kéo dài bảy ngày, A Trạm của em cố lên nhé ~”
Giang Trạm khó lắm mới cầm hòa nổi, khóe môi cong lên: “Phóng ngựa tới đây.”
…
Sau bảy ngày, Bạch Diễn tinh thần phơi phới vượt qua kỳ động dục.
Giang Trạm đỡ eo ăn một bàn bổ máu, bổ khí.
Bạch Diễn mỉm cười đưa cho anh cốc nước: “Phóng ngựa tới đây à?”
Giang Trạm nghiêm mặt không nói.
Anh tự tin thái quá, cảm thấy nếu Bạch Diễn chỉ đòi hỏi ở mức độ trước kia thì vẫn gồng được.
Không ngờ Bạch Diễn lại thả phanh… Ừm….
Không nên nghĩ, nghĩ xong thắt lưng lại nhói đau.
Giang Độ được báo anh trai và Bạch Diễn đã “chiến đấu” xong mới về nhà, bị dáng vẻ anh trai dọa cho ngu cả người: “Chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng bị cày hỏng.”
Giang Trạm giận tím người lườm một cái.
Giang Độ khóc lóc ôm Tiểu Bạch Nghĩa: “Cháu trai à, nhìn cha cháu đi, mấy ngày nay say sưa ôm đùi người đẹp ngủ không buồn quan tâm cháu nữa.”
Tiểu Bạch Nghĩa ê ê a a phun cho một bãi nước miếng.
Bạch Diễn trải qua kỳ động dục xốc lại tinh thần, ôm ấp hôn hít Tiểu Bạch Nghĩa một hồi, sau đó đi viết hai bài hát.
Suy nghĩ một lúc, một bài cậu gửi cho Jessica, chính là học trò ngoại quốc của Thi Bá Thương.
Jessica vui vẻ: “Chị yêu cưng quá Bạch ơi! Ca khúc này thật tuyệt vời!”
Bạch Diễn thấy được dáng vẻ Thi Bá Thương phía sau: “Thầy Thi cũng đang ở chỗ chị ạ?”
“Thầy nghe nói cậu sáng tác nhạc cho chị nên chạy đến nghe thử đấy.” Jessica hừ nhẹ, tiếp tục tán thưởng, “À há, đây chính là con át chủ bài trong album sắp tới.”
“Chị thích là đươc.”
Bạch Diễn tới nước Y, ngoại trừ giải quyết Mạnh Châu cũng đi lân la khảo sát về phong cách âm nhạc nơi này, để lại cho cậu không ít linh cảm.
Chỉ tiếc danh tiếng của cậu chỉ nổi trong nước, ra nước ngoài vẫn cần thêm chút nữa.
Jessica chính là nước đi của cậu.
Jessica biết thừa mục đích ấy, nhưng cô không ngại – nhận được bài hát chất lượng tốt, quan hệ win-win cả mà.
Bạch Diễn gửi bài hát cho Jessica xong cũng không quan tâm nữa, vài ngày sau mới biết Jessica lên mạng khen ngợi khiến dân tình dậy sóng.
Không chỉ khen nhạc của cậu, còn khen nhan sắc của cậu.
Khen cậu thì không sao, nhưng khen bạn trai cậu thì thành vấn đề rồi.
“Mr.Bạch thật sự là người hoàn mĩ nhất chị từng gặp! Âm nhạc của em ấy có thể câu hồn đoạt phách đấy mấy đứa ơi! Bản thân lại đẹp trai đến mức khiến chị xấu hổ! Tiếc quá, trai đẹp nhưng lại là gay… Chị đau lòng quá đi! Nhưng người yêu em ấy cũng cao ráo đẹp trai lắm, hai người còn ân ân ái ái, sao không thể chia cho chị một người nhỉ?”
Có người nghi ngờ, Jessica lập tức post thêm ảnh chứng minh.
Bức ảnh chụp trong triển lãm trưng bày của VOE. Bạch Diễn chỉ lộ gò má, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest và giày da, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, con ngươi dịu dàng cử chỉ thân mật. Người đàn ông đi chung mặc vest đen thẳng tắp, vóc dáng tầm 1m90, đeo kính râm, khí chất lạnh lùng, một cánh tay phía sau ôm lấy che chở Bạch Diễn, chứng minh anh vô cùng trân trọng người trong lòng.
Âm nhạc không biên giới, Jessica có không ít fan trong nước, phiên dịch một lần rồi update Weibo.
Weibo bùng nổ.
Thân phận người đàn ông bí ẩn kia lại trở thành đề tài bàn tàn của tất cả mọi người.
Bạch Diễn không lộ mặt nhưng tiếp tục ra bài hát mới đều đều, bài nào cũng chế tác chất lượng cao, khiến đám fan hâm mộ đoán già đoán non cậu đang ấp ủ một quả bom lớn chực chờ bùng nổ.
Bạch Diễn comeback, chuyện ấp ủ bom lớn là sự thật.
Trong quá khứ không ít sao nam “hot” comeout, fan bạn gái than thở trai đẹp toàn gay, fan bạn trai thì mừng như điên, fan mama ngày ngày hít hà hàng ship cp.
Bạch Diễn nửa năm trước là đỉnh lưu, dung mạo động lòng người lẫn tài năng âm nhạc hết chỗ chê, một pháo vụt sáng ăn may trong giới giải trí.
Hai tháng gần đây,
Trong đó, ca khúc mở đầu cũng như kết thúc phim đều đạt giải Nhạc phim truyền hình xuất sắc nhất.
Cái tên Bạch Diễn một lần nữa dậy sóng, dân tình lại càng thêm phẫn nộ.
Bạch Diễn lên bài, fan dậy sóng, người qua đường cũng nán lại gặm dưa.
Không tiếp tục bàn chuyện xu hướng tính dục, mọi người ai ai cũng thắc mắc: Người nào có phúc khiến Bạch Diễn cứ như vậy tình nguyện come out?
Không sao, thật sự thì ngôi sao nổi tiếng chẳng mấy ai phô bày đời tư quá nhiều. Không chỉ bảo vệ đời sống riêng tư, còn tránh khiến fan vỡ mộng nữa.
Minh tinh come out sẽ kèm luôn công khai nửa kia.
Bạch Diễn chỉ nói mình thích đàn ông, dư luận mẫn cảm vẫn đinh ninh: Nhất định có con hồ ly tinh đê tiện giới tính nam nào đó đã cướp đi trái tim Bạch Diễn rồi!
Là ai!
Người đàn ông nào dính đến Bạch Diễn từ khi debut tới giờ cũng bị lôi ra soi một vòng.
Trong đó, người “hot” nhất lại chính là Thái tử gia Tập đoàn Thiên Hoa không ngừng quỳ liếm cả năm Phạm Dương, tiếp theo là Vi Thốn vừa mới hợp tác trong
“Fan trung thành ôm được người đẹp về nhà, hay tương ái tương sát nhập diễn quá sâu?”
Bạch Diễn đọc rõ ràng tiêu đề một lần, nhịn không nổi phụt cười thành tiếng: “Em suýt thì tin rồi đấy.”
Giang Trạm không thấy vui chút nào, mặt đen như đít nồi: “Linh ta linh tinh.”
Bạch Diễn cầm tablet hiển thị bài so sánh Phạm Dương với Vi Thốn, cười híp cả mắt ôm Tiểu Bạch Nghĩa: “Bé cưng, con thích anh trai nào?”
Tiểu Bạch Nghĩa mút chùn chụt ngón cái, nhìn trái nhìn phải rồi vỗ lên tấm ảnh Vi Thốn.
“Thì ra đây là gu của A Nghĩa.”
Giang Trạm im lặng mở ảnh mình lên, đưa đến trước mặt Tiểu Bạch Nghĩa: “Anh này thì sao?”
Tiểu Bạch Nghĩa không còn nhăn nheo đỏ hỏn như mới sinh, giờ vừa béo vừa trắng như bánh bao hấp nở ra.
Bé không hiểu sao lại có ông bố dù đẹp trai nhưng ngày nào cũng nhìn phát chán ở đây, nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, tiếp tục chọc chọc tấm ảnh Vi Thốn trên tablet.
Bạch Diễn cười thành tiếng.
Giang Trạm nghiêm mặt thu điện thoại về, gọi một cuộc.
Mọi tài khoản và hotsearch muốn kéo fame chuyện ghép cp Bạch Diễn đều bay sạch.
Bạch Diễn ” ái chà chà” tán thưởng: “Sếp Giang cao tay trong chuyện tuyên bố chủ quyền ghê.”
Không chỉ giúp cậu chèn ép dư luận, quan trọng hơn chứng minh lần nữa người yêu sau lưng Bạch Diễn vô cùng có quyền, dễ dàng quét sạch trong nháy mắt.
Vi Thốn – out.
Bạch Diễn từ chối Phạm Dương thì chưa từng nương tay.
Giang Trạm mặt già đỏ ửng khi tâm tư bị xem thấu, cố đổi chủ đề: “Bao giờ chúng ta cử hành hôn lễ?”
Bọn họ đã lấy đăng kí kết hôn trong chuyến du lịch năm trước, nghi thức thì vẫn phải làm đủ.
Giang Trạm hận không thể bắc loa thông báo cho cả thế giới biết anh và Bạch Diễn đã kết hôn sinh con, đám người kia đừng hòng đánh chủ ý lên cậu…
Bạch Diễn chỉ cười, nghiêm túc suy nghĩ: “Em cảm thấy không có vấn đề gì hết.”
Không ít kẻ quá khích công kích sau sự kiện come out, phần lớn fan sau khi khóc lóc xong thì cũng chấp nhận sự thật, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác hồ ly tinh.
Công bố chuyện cưới xin không thành vấn đề.
Giang Trạm tỉnh táo trở lại: “Anh sẽ chuẩn bị.”
…
Giang Trạm bận chuẩn bị lễ cưới, Bạch Diễn vui vẻ lao đầu vào công việc.
VOE và Bạch Trụ phát triển như vũ bão, công việc Bạch Diễn phải xử lý nhiều không kém Giang Trạm, quay về với giới giải trí không ít thứ tồn đọng dưới chân, từ đại ngôn đến thông báo, nhận kịch bản đều do cậu tự quyết.
Thời gian rảnh rỗi còn phải đi ứng phó tin tức tào lao.
Con át chủ bài giới âm nhạc Lâm Hướng Sầu rất ưu ái Bạch Diễn đã gọi điện tới, giọng nói khó nén nổi hưng phấn: “Cháu yêu đương à? Không thể tiếp tục làm idol nhỉ! Mau đến đây làm producer!”
Bạch Diễn: “Cháu cảm ơn, không gánh nổi nữa cháu sẽ liên lạc.”
Tần Hốt và Vi Thốn được tận mắt chứng kiến Giang Trạm phát cơm chó, đi qua đoàn làm phim nghe ngóng đã ngờ ngợ, y rằng Bạch Diễn đã chuẩn bị công khai với Giang Trạm.
Tần Hốt chúc mừng, Vi Thốn lại bất mãn: “Ai dám kéo cp cho tôi với cậu thế? Rảnh quá kiếm thêm việc cho tôi à?”
Ôi trời Giám đốc Tập đoàn Tinh Hải, người ta búng tay cái là phong sát.
Bạch Diễn cười híp mắt: “Không sao, anh bị phong sát về vườn làm anh nội trợ cho chị Tần Hốt cũng được.”
Tần Hốt nhíu mày.
Vi Thốn nhìn cô, sau đó nhăn nhó: “Th-thật ra… Không phải không được…”
Bạch Diễn phì cười, liếc mắt nhìn Tần Hốt: Dạy tốt.
Tần Hốt đắc ý nhướn mày.
Bạch Diễn lười quản cặp tình nhân ngu ngốc này nên hạ lệnh đuổi khách: “Kết hôn sẽ gửi thiệp cho hai người.”
Trước thì dễ ứng phó, Phạm Dương ngày hôm nay lại đánh chết cũng không nhả: “Thầy Bạch ời ới ơi! Anh yêu đương rồi! Anh cho em cơ hội đi mà!”
Bạch Diễn: “Tôi yêu đương thì liên quan gì đến cho cậu cơ hội?”
“Em điền nhạc phổ ba lần rồi.” Phạm Dương khóc sướt mướt, “Lần nào anh cũng chê sai…”
“Nhưng cậu suy nghĩ sai hướng thật mà.” Bạch Diễn thở dài, “Hơn nữa tôi cũng đã nói rõ ràng, tôi bận lắm, kể cả có thu nhận cậu làm đồ đệ thì cũng không có thời gian quản cậu.”
Phạm Dương đáp: “Em tự túc! Anh cho em chỉ điểm mấu chốt thôi!”
Nhìn ánh mắt trong veo của Phạm Dương, Bạch Diễn hơi cạn lời.
Ban đầu cậu không có ý định thu nhận Phạm Dương, nhưng Phạm Dương đã kiên trì điền nhạc phổ cậu tùy tiện vẽ ra, kiên trì cả năm…
Phạm Dương rất yêu âm nhạc.
Bạch Diễn cũng yêu âm nhạc, đúng hơn là lấy âm nhạc làm thứ thể hiện bản thân.
Bạch Diễn trầm tư một hồi rồi mở miệng: “Thôi được rồi, cho cậu thời gian thử việc.”
Mắt Phạm Dương lấp lánh: “Ồ ố ô!”
“Trong vòng ba tháng, tôi sẽ giảng cho cậu về phong cách âm nhạc tôi theo đuổi. Nếu cậu đạt chuẩn, tôi thu cậu làm đồ đệ.”
Mây tan trăng sáng, Phạm Dương mừng gớt nước mắt: “Không vấn đề! Thưa thầy!”
Bạch Diễn dở khóc dở cười đỡ cậu ta dậy khi thấy cậu ta tính quỳ xuống lạy: “Thôi được rồi về đi, chút nữa sẽ gửi cậu tài liệu học tập.”
…
Bạch Diễn quay về giới giải trí, cậu rục rịch chuẩn bị liveshow thứ hai.
Cậu debut một năm rưỡi, tác phẩm truyền hình chỉ có
Buổi biểu diễn thứ hai vẫn như cũ diễn ra trên sân khấu hình vòm.
Có Giang Độ chia sẻ công việc, Giang Trạm được rảnh rỗi hơn nhiều, dành ra thời gian tham gia buổi biểu diễn trên biển.
Còn dẫn cả Tiểu Bạch Nghĩa đi theo.
Tiểu Bạch Nghĩa vẫn là em bé vài tháng tuổi, có đội ngũ bác sĩ dinh dưỡng và bảo mẫu chăm sóc thành chiếc bánh bao béo mầm, vừa trắng mềm mũm mĩm vừa khỏe mạnh.
Bảo mẫu làm đủ mọi cách cũng không thể tách Tiểu Bạch Diễn khỏi Giang Trạm.
Giang Trạm hết cách: “Con muốn tới buổi diễn của papa à?”
Em bé chớp chớp mắt mấy cái, hốc mắt bắt đầu ươn ướt.
Giang Trạm không thể kháng cự lại con mắt giống như đúc Bạch Diễn này, lựa chọn xuống nước: “Ừ, thôi được rồi.”
Quản gia sợ hãi: “Thưa Giám đốc Giang, không thể cho cậu chủ nhỏ tới nơi ồn ào như vậy đâu ạ!”
Buổi biểu diễn vừa ồn ào vừa bát nháo, đèn neon xanh xanh đỏ đỏ chói mắt, sao có thể để trẻ nhỏ đến?
Giang Trạm xoa xoa mi tâm: “Lấy ván trượt bay đến đây.”
Đây là thứ dùng trong nghi thức cầu hôn Bạch Diễn, lồng kính bảo vệ cũng như máy cấp cứu oxy cũng đã được lắp đặt trở lại.
Giang Trạm điều chỉnh hệ thống cách âm và cách quang, ngăn cách phần lớn ánh sáng và âm thanh trong hội trường, Tiểu Bạch Nghĩa giờ có thể nghe rõ ràng Bạch Diễn ca hát.
Bạch Diễn lên sân khấu, cậu để ý trong khu vực VIP có một chiếc lồng kính.
Cậu ngạc nhiên, sau đó mỉm cười hạnh phúc.
Fan bên dưới bị nụ cười ngọt ngào này làm cho điên đảo.
Môt tiếng thét chói tai vang lên.
Bạch Diễn vẫy vẫy tay, cười híp mắt gật đầu nhìn về phía Giang Trạm.
Nếu có con ở đây, cậu càng phải cố gắng hơn.
Hơn nửa năm không hát trực tiếp, trong nghề không ít kẻ lời ra lời vào, kiểu cổ họng Bạch Diễn có vấn đề này nọ.
Bạch Diễn vừa quay lại, giọng ca trong trẻo nháy mắt chinh phục tất cả.
Giọng hát huyền ảo như trôi dạt trên trời sao, cao vút đến đâu cũng có thể ổn định, mang đến bữa tiệc âm thanh thịnh soạn cho khán giả.
Con ngươi xám đậm y đúc Bach Diễn của Tiểu Bạch Nghĩa ngơ ngác nhìn một người cha khác của bé đang tỏa sáng trên sân khấu kia.
Bé không hiểu vũ đạo và lời ca.
Âm nhạc không chỉ hấp dẫn ở ca từ, sự thu hút của nó còn nằm ở giai điệu và tình cảm ẩn chứa bên trong.
Bạch Nghĩa nhìn chằm chằm papa của bé, sự buồn bực khi ở hoàn cảnh xa lạ biến mất, chỉ còn sự say mê.
Giang Trạm vừa nghe hát vừa để ý trông nom em bé.
Tiểu Bạch Diễn say sưa thưởng thức, Giang Trạm cũng ngỡ ngàng.
Thoạt nhìn đứa nhóc này rất có thiên phú trong mảng âm nhạc.
Như Bạch Diễn vậy.
Giang Trạm ngắm nhìn Bạch Diễn đang tỏa sáng chói lòa thu hút mọi ánh mắt, lại nhìn bé Bạch Nghĩa ê a vung vẩy tay theo giai điệu, trong đầu bỗng nghĩ đến hình ảnh một lớn một nhỏ cùng nhau đứng trên sân khấu ca hát.
Bạch Diễn hát xong một bài, ánh mắt đảo qua khu VIP thì thấy trên mặt Giang Trạm nở nụ cười nhưng trông nó lạ lắm…
Bạch Diễn: “…”
Thưa sếp Giang, thiết lập bá tổng của anh vứt hết ra sọt rác được rồi.
Sau buổi liveshow, cái tên Bạch Diễn một lần nữa nổi như cồn.
Mọi đề tài liên quan đến cậu đều lên hotsearch.
Một hotsearch khác vị trí không cao nhưng lại vô cùng đặc biệt.
“Giám đốc Tinh Hải hư hư thực thực có con, đưa con đi xem buổi biểu diễn của Bạch Diễn.”
Bên trong có một đoạn video, Giang Trạm dẫn theo một chiếc lồng thủy tinh trong suốt, bên trong lờ mờ nhìn ra một em bé mặc tã lót.
Fan Bạch Diễn đồng loạt im lặng, mãi mới có người dám lên tiếng: “Thì ra Giám đốc Giang cũng là fan A Diễn nhà ta.”
Một vài người ship cp Giang Bạch khóc hu hu: “Biết là đi report nó phèn lắm, nhưng tim chúng tôi đau quá!”
Giám đốc đến xem liveshow là đường.
Người ta có con, đây chính là độc.
Trong số các đề tài thảo luận về Bạch Diễn, cp Giang Bạch ngã ngựa, xếp hạng còn chả cao bằng cp trợ lý Tiểu Trương x Bạch Diễn.
Giang Trạm: “…”
Mắt thấy Tiểu Trương chuản bị bay màu, Bạch Diễn nhịn cười: “Ai bảo anh dẫn con đi chứ.”
Lại còn đèo thêm cái lồng thủy tinh, hận không thể để mọi người chú ý.
Giang Trạm khá là oan ức: “Nhóc con này cố ý quấn lấy anh.”
Bạch Diễn ôm lấy Tiểu Bạch Diễn từ giường sơ sinh lên.
Ngửi được mùi hương thảo trên cơ thể papa, Tiểu Bạch Diễn vui vẻ cọ nước miếng lên ống tay áo Bạch Diễn.
“Nghe cha con kể con thích âm nhạc lắm hả?”
Bạch Nghĩa vẫn chưa học nói, chỉ đáp ê ê a a.
Bạch Diễn suy nghĩ rồi bế bế ngồi trên salon, hắng giọng cất tiếng hát.
Vẫn là giai điệu
Tiểu Bạch Diễn ngẩng đầu, cánh tay múa may theo nhịp.
Một bài hát xong, Bạch Diễn cưng chiều xoa xoa má bé: “Đợi con lớn, papa dạy con âm nhạc.”
Giang Trạm chua xót: “Lâu lắm rồi em không hát cho anh nghe.”
Bạch Diễn mỉm cười nhìn anh: “Bạn nhỏ này cũng chưa tròn một tuổi à?”
Giang Trạm hít một hơi, im lặng nhìn một vòng, để ý thấy không còn ai mới dùng giọng nhõng nhẽo đáp: “Bé mới có một tuổi, bé muốn nghe hát.”
Giọng nói Giang Trạm rất nam tính và mị lực, cố ý học theo giọng trẻ con mềm mại vừa ngượng nghịu vừa đáng yêu.
Bạch Diễn sững sờ, ôm ngực gục xuống ghế salon, cười đến mức mặt đỏ bừng.
Tiểu Bạch Nghĩa không hiểu papa bé dang cười cái gì, nhìn papa vui vẻ thì cũng nhoẻn miệng cười theo.
Giang Trạm nghiêm mặt nhìn hai cha con đang ôm nhau bật cười, bên tai lan một màu đỏ.
Anh muốn quay ngược thời gian vài phút trước để đấm cho cái thằng dở người, hâm hấp lỡ mồm kia một cái.
Bạch Diễn ngồi thẳng lưng bế bé Bạch Diễn vui vẻ quay về giường sơ sinh, vô cùng nghiêm túc: “Cục cưng lớn của em muốn nghe, em đành nhận lệnh hát thêm một bài nữa.”
“Cục cưng lớn…”
Tai Giang Trạm nóng ran, định từ chối cái danh xưng này, nhìn ánh mắt dạt dào tình cảm của Bạch Diễn lại thôi.
A Diễn thích là được.
Giang Trạm nghĩ.
…
Bởi vì vậy, trong một thời gian dài Bạch Diễn luôn miệng gọi Giang Trạm là “cục cưng lớn”.
Giang Trạm ban đầu còn xấu hổ, sau mặt không hề biến sắc.
Giang Độ phun tào: “Tôi không đủ đứng đắn ư? Cái danh này chỉ xài trên giường thôi chứ?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Cái này còn tùy xem cục cưng lớn có đủ đứng đắn không.”
Giang Trạm thận trọng “Hừ” một tiếng.
“Nhưng mà…” Bạch Diễn thả miếng sandwich trên tay xuống, thuận miệng nói, “Kỳ động dục của em sắp quay lại rồi.”
Bạch Diễn sinh bé Bạch Nghĩa được ba tháng, hormone trong tuyến thể đã quay về trạng thái bình thường.
Kỳ động dục cũng sẽ quay lại.
Cậu và Giang Trạm chẳng còn gì để giấu, nói kết quả hệ thống tính toán ra cho anh.
Giang Trạm như chuẩn bị đi đánh giặc.
Bạch Diễn buồn cười: “Sao ngày xưa không thấy anh sốt ruột vậy?”
Giang Trạm nghiêm mặt: “Ngày xưa có phải em suốt ngày oán giận anh hàng dỏm không?”
Bạch Diễn dối lòng: “Không, xài tốt lắm.”
Giang Trạm khướt mới tin.
Anh quá quen với cách Bạch Diễn bộc lộ cảm xúc, nhìn ánh mắt kia là hiểu cậu đang nói dối.
Trước kia không biết thì thôi, lần này Giang Trạm sẽ không để bản thân sơ suất.
Mấy ngày trước anh âm thầm điều chỉnh khẩu phần ăn thành thịt dê, thịt hươu bổ thận tráng dương, kiên quyết tách giường ngủ với Bạch Diễn đề phòng súng cướp cò.
Giang Độ nghe giải thích vụ Omega động dục thì trêu chọc anh trai có diễm phúc, bị Giang Trạm lườm cho cóng cả người, nhanh chóng lấy cớ bận làm việc cuốn gói làm tổ trên văn phòng công ty luôn.
Đêm đó là đêm thời kỳ động dục gõ cửa, Giang Trạm tắm rửa tịnh thân, xịt nước hoa thơm phức, chuẩn bị thêm một bình pheromone mô phỏng, liều chết bước chân vào phòng ngủ.
Sóng nhiệt đầu tiên ập đến cơ thể Bạch Diễn, trong phòng ngập tràn mùi hương thảo quyến rũ.
Giang Trạm hít một hơi, căng thẳng bay sạch, ham muốn không hiểu từ đâu dồn lên lấn áp.
Bạch Diễn ngửi được mùi hương trên cơ thể anh, mặt ửng hồng nũng nịu nhìn anh: “Sao anh lâu thế…”
Bạch Diễn bình thường luôn tự tin và mạnh mẽ, Giang Trạm lâu lắm mới thấy Bạch Diễn trong kỳ động dục thế này – mềm mại đáng thương, khi nói chuyện sẽ vô thức nhõng nhẽo.
Giang Trạm hít một hơi thật sâu, tiến lên ôm lấy cậu, hai người ngã trên giường.
Xe còn chưa kịp lên dốc, Giang Trạm đạp phanh thở phào: “Em từ từ.”
Anh với lấy bao đang để sẵn chưa có dịp dùng trong ngăn tủ, giờ mới yên tâm đè Bạch Diễn dưới thân.
…
“So với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, đáng khen.”
Bạch Diễn lười biếng dựa lên ngực Giang Trạm, chớp chớp mắt: “Lần thứ hai dậy thì quả nhiên có chỗ tốt.”
Giang Trạm vuốt tóc mai ướt nhẹp cho cậu, ngơ ngác nhìn đồng hồ treo tường.
Anh không bị Bạch Diễn hành cho ngất đi, kiên trì được đến phút cuối.
Hơn nữa eo không đau, tinh lực dư thừa muốn thêm một nháy nữa.
Bạch Diễn nói lần dậy thì thứ hai sẽ nâng cao thể lực, sức chịu đựng lên tầm mới, Giang Trạm không có cảm giác mấy – dù sao khi Bạch Diễn mang thai, bọn họ cũng tiết chế chuyện “ấy ấy”.
So sánh chiến tích của một năm rưỡi về trước…
Giang Trạm cuối cùng cũng cảm nhận được chút uy phong của đàn ông.
Sau đó anh nghe Bạch Diễn thì thầm: “Omega động dục thường sẽ kéo dài bảy ngày, A Trạm của em cố lên nhé ~”
Giang Trạm khó lắm mới cầm hòa nổi, khóe môi cong lên: “Phóng ngựa tới đây.”
…
Sau bảy ngày, Bạch Diễn tinh thần phơi phới vượt qua kỳ động dục.
Giang Trạm đỡ eo ăn một bàn bổ máu, bổ khí.
Bạch Diễn mỉm cười đưa cho anh cốc nước: “Phóng ngựa tới đây à?”
Giang Trạm nghiêm mặt không nói.
Anh tự tin thái quá, cảm thấy nếu Bạch Diễn chỉ đòi hỏi ở mức độ trước kia thì vẫn gồng được.
Không ngờ Bạch Diễn lại thả phanh… Ừm….
Không nên nghĩ, nghĩ xong thắt lưng lại nhói đau.
Giang Độ được báo anh trai và Bạch Diễn đã “chiến đấu” xong mới về nhà, bị dáng vẻ anh trai dọa cho ngu cả người: “Chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng bị cày hỏng.”
Giang Trạm giận tím người lườm một cái.
Giang Độ khóc lóc ôm Tiểu Bạch Nghĩa: “Cháu trai à, nhìn cha cháu đi, mấy ngày nay say sưa ôm đùi người đẹp ngủ không buồn quan tâm cháu nữa.”
Tiểu Bạch Nghĩa ê ê a a phun cho một bãi nước miếng.
Bạch Diễn trải qua kỳ động dục xốc lại tinh thần, ôm ấp hôn hít Tiểu Bạch Nghĩa một hồi, sau đó đi viết hai bài hát.
Suy nghĩ một lúc, một bài cậu gửi cho Jessica, chính là học trò ngoại quốc của Thi Bá Thương.
Jessica vui vẻ: “Chị yêu cưng quá Bạch ơi! Ca khúc này thật tuyệt vời!”
Bạch Diễn thấy được dáng vẻ Thi Bá Thương phía sau: “Thầy Thi cũng đang ở chỗ chị ạ?”
“Thầy nghe nói cậu sáng tác nhạc cho chị nên chạy đến nghe thử đấy.” Jessica hừ nhẹ, tiếp tục tán thưởng, “À há, đây chính là con át chủ bài trong album sắp tới.”
“Chị thích là đươc.”
Bạch Diễn tới nước Y, ngoại trừ giải quyết Mạnh Châu cũng đi lân la khảo sát về phong cách âm nhạc nơi này, để lại cho cậu không ít linh cảm.
Chỉ tiếc danh tiếng của cậu chỉ nổi trong nước, ra nước ngoài vẫn cần thêm chút nữa.
Jessica chính là nước đi của cậu.
Jessica biết thừa mục đích ấy, nhưng cô không ngại – nhận được bài hát chất lượng tốt, quan hệ win-win cả mà.
Bạch Diễn gửi bài hát cho Jessica xong cũng không quan tâm nữa, vài ngày sau mới biết Jessica lên mạng khen ngợi khiến dân tình dậy sóng.
Không chỉ khen nhạc của cậu, còn khen nhan sắc của cậu.
Khen cậu thì không sao, nhưng khen bạn trai cậu thì thành vấn đề rồi.
“Mr.Bạch thật sự là người hoàn mĩ nhất chị từng gặp! Âm nhạc của em ấy có thể câu hồn đoạt phách đấy mấy đứa ơi! Bản thân lại đẹp trai đến mức khiến chị xấu hổ! Tiếc quá, trai đẹp nhưng lại là gay… Chị đau lòng quá đi! Nhưng người yêu em ấy cũng cao ráo đẹp trai lắm, hai người còn ân ân ái ái, sao không thể chia cho chị một người nhỉ?”
Có người nghi ngờ, Jessica lập tức post thêm ảnh chứng minh.
Bức ảnh chụp trong triển lãm trưng bày của VOE. Bạch Diễn chỉ lộ gò má, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest và giày da, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, con ngươi dịu dàng cử chỉ thân mật. Người đàn ông đi chung mặc vest đen thẳng tắp, vóc dáng tầm 1m90, đeo kính râm, khí chất lạnh lùng, một cánh tay phía sau ôm lấy che chở Bạch Diễn, chứng minh anh vô cùng trân trọng người trong lòng.
Âm nhạc không biên giới, Jessica có không ít fan trong nước, phiên dịch một lần rồi update Weibo.
Weibo bùng nổ.
Thân phận người đàn ông bí ẩn kia lại trở thành đề tài bàn tàn của tất cả mọi người.
Tác giả :
Dậu Thời Hỏa