Khí Nữ Mãn Thích
Chương 102 CHƯƠNG 102 MẮC BẪY
CHƯƠNG 102: MẮC BẪY
Tác giả: Luna Huang
Đáng tiếc, Tiết Nhu chẳng phải nam nhân, cũng không còn nhẹ dạ như trước nữa rồi. Nàng thầm phì cười một kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức. Trước đó cũng không quên mát mẻ: “Lúc nãy chẳng phải ngươi còn thay ta tức giận vì bị người ta đoạt mất hôn sự tốt sao, sao lúc này lại. . .”
Mặt của Trương Oánh đỏ lên không ít, đương nhiên là bị cái tát vô hình của Tiết Nhu ban cho rồi. Nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười, “Đúng là ta có thích hắn, khi nghe tam biểu muội bảo không thích nên ta mới. . .”
“Ra là vậy a.” Tiết Nhu gật gù xem như là tiếp thu giải thích kia, “Ngươi thích liền nói với mẫu thân nga, nếu nàng không thể cản đại tỷ, ít nhất cũng sẽ cho ngươi cùng gả đến đó.”
“Nếu được ta sớm không cầu ngươi, ngươi không biết đâu, di mẫu nàng. . .” Biết mình nói lỡ, Trương Oánh bỏ lửng câu nói kia, giọng nói cũng hạ thấp vài phần, “Ở phủ này ta liền chỉ biết cầu ngươi.”
Tiết Nhu đảo mắt khắp Yên Hà trai trào phúng nói, “Ngươi xem, nơi này của ta như vậy, ta lại thứ gì cũng không có ngươi nói xem ta lấy gì có thể giúp ngươi a.”
“Chẳng phải nói giao tình của Chung thiếu với Vương thế tử rất tốt sao, ngươi giúp ta nói vài câu đi.” Nàng không biết quan hệ của bọn họ tốt thế nào, chỉ biết lần trước Vương Thể Chiêu trực tiếp đến phủ tìm Tiết Nhu, hẳn là rất cho mặt mũi.
Tiết Nhu che miệng cười thành tiếng, muốn chết cũng không thể trách nàng a, là người ta tự đến cầu nàng xin được chết, nàng từ chối há chẳng phải thất lễ sao. Chỉ là nàng vẫn chưa tìm được cách tiếp cận Vương Thể Chiêu, cho dù có cũng không dám liều mạng đâu, dựa theo lần trước hắn nhất định để nàng không đường trở về.
Tiết Nhu nghĩ Vương Thể Chiêu muốn thú nàng vì trả thù chuyện phóng hỏa lần trước. Thế nhưng nàng không biết, hắn không những vì chuyện phóng hỏa cùng nàng bỏ trốn tính kế hắn, còn là vì hắn bị thái hậu phạt trở về còn bị phụ thân mài dũa một trận, thêm chuyện Chung Hạng Siêu đoạn tử tuyệt tôn của hắn.
“Cái đó. . .” Tiết Nhu mím môi một cái, vờ như suy nghĩ gì đó, đợi đến đối phương sắp thở không nổi nữa mới nói: “Ta một nữ tử làm sao có thể đàm luận chuyện này với nam nhân.”
Thấy được vẻ thất vọng lộ ra càng ngày càng đậm trên mặt Trương Oánh, nàng mới hạ dả nói tiếp, “Thế nhưng ta có thể đi nói với mẫu thân cho hai người các ngươi cùng gả.” Làm người điều khiển quả nhiên có một cảm giác nắm mọi thứ trong tay thật tốt, nàng thật không muốn bỏ qua cảm giác thống khoái này.
“Như vậy làm sao được.” Nói thế khác nào nàng đi bồi giá làm thiếp đâu, nàng mới không muốn. Luận thân phận gia thế nàng đều kém Tiết Nhã Hân một cái đầu, làm thiếp không cần nghĩ rồi.
Tiết Nhu chống cằm, ánh mắt ý vị mang theo thú vị mong chờ Trương Oánh bước vào bẫy, “Ta hiểu cách nghĩ của biểu tỷ.”
“Không, ta không phải đố kỵ đâu.” Trương Oánh bị nói trúng tim đen lập tức mở miệng thanh minh. Loại cảm giác bị người ta nói trúng thế này thật khó chịu, nhưng đang cầu người, biết làm sao bây giờ.
Tiết Nhu nâng tay lên cắt đứt giải thích của đối phương, “Là nữ nhân người nào muốn trượng phu tam thê tứ thiếp, người làm muốn làm thiếp chứ. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thực sự không biết khi nào mới tìm lại được.”
Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng chuyện hậu trạch chúng ta cũng thấy không ít. Nào phải hễ là thê thì sẽ thắng đâu, quan trọng chính là tâm của hắn có phải thuộc về mình hay không, biểu tỷ nói xem, có đúng hay không?” Âm thanh càng ngày càng hạ thấp, bên trong lại có pha thêm chút âm mưu để người thấy được người nói chuyện đã bước qua ranh giới chính tà rồi.
Lời nói có đạo lý như vậy Trương Oánh đương nhiên bị thuyết phục rồi, do dự bắt đầu bao phủ não của nàng. Rõ ràng di trượng yêu thương di nương của Tiết Nhu có thừa, đến nỗi di mẫu phải thỉnh lão tổ tông ra mặt thì mới có thể áp được một ít.
Nếu là nàng lấy được tâm của Vương Thể Chiêu. . .há chẳng phải muốn làm thê cũng không quá khó sao. Lấy tính cách được nuôi chiều từ nhỏ của Tiết Nhã Hân sẽ không thể giả được qua mấy ngày, rất nhanh sẽ lộ đuôi. Còn nàng lại khác, lúc nào đến đây cũng phải lấy lòng bọn họ, đương nhiên sẽ có phần thắng hơn rồi.
Tiết Nhu đợi qua một lúc liền khẽ gọi, “Biểu tỷ, biểu tỷ!!!”
“Ân.” Tỉnh hồn, Trương Oánh thất thố giật mình một cái, sau đó cười ngượng. Trong lòng sớm có tính toán nhưng nàng vẫn bày tấm lòng lương thiện ra đó. “Chuyện này để ta suy nghĩ lại a. Nào có thể đoạt người đại biểu muội yêu thương như vậy được.”
“Nếu Vương thế tử nhìn trúng biểu tỷ ngươi, vậy liền không phải đoạt nữa rồi.” Tiết Nhu vẫn dụ dỗ, hàng mi cong vuốt bị một đóa hoa tuyết bám lên của nàng chậm rãi hạ xuống một cái rồi nâng lên, cực kỳ mị hoặc, “Vả lại, giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh cũng không phải không có. Hai người cùng hầu hạ một phu quân, vừa lúc giúp đỡ lẫn nhau tránh để nữ nhân khác đoạt mất người mà thôi, sao lại thành đoạt đồ của nhau rồi.”
Lần này Trương Oánh hoàn toàn bị thuyết phục. Nàng khẽ gật đầu một cái, “Vậy di mẫu cùng đại biểu muội bên kia. . .”
“Ta giúp biểu tỷ.” Tiết Nhu nói xong liền đứng lên, “Hiện tại lập tức đi, tránh di mẫu quyết định quá nhanh không thể thay đổi được.”
Hiện tại chiến loạn phụ thân lại vừa xuất chinh cũng sẽ không một hai ngày là có thể quay lại được. Vương gia đột nhiên đến đề thân tại lúc này nhất định muốn thú ngay lập tức nên Trương Thiên Hồng sẽ tự mình chủ chương, nàng mới không để tiểu nhân đắc ý đâu.
“Vậy, vậy ta đi đầu đa tạ tam biểu muội a.” Trương Oánh vui vẻ chạy về chờ tin tức.
Nhìn bóng lưng kia nàng thực sự vui vẻ không thôi. Nàng chờ ngày hai nữ nhân đó tranh giành một phế vật hoàn khố, cầu mong bọn họ đánh đến sứt đầu mẻ trán để không phụ lòng nàng sắp đặt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mang theo tâm trạng đắc ý, Tiết Nhu đến viện tìm Trương Thiên Hồng. Lý ma ma từ xa thấy người đã chạy đi báo, khi Tiết Nhu bước đến viện môn nàng đã đứng đó chờ đợi rồi.
“Lão nô gặp qua tam tiểu thư.” Tinh tức linh thông như vậy, xem ra hạ nhân trong phủ bắt đầu tạo phản rồi.
Tiết Nhu chẳng thèm ghé mắt nhìn, “Ta đến gặp mẫu thân.”
“Phu nhân cùng đại tiểu thư đang ở bên trong, tam tiểu thư, mời.” Lý ma ma nói xong liền lách người nhường đường.
Tiết Nhu lướt qua nàng ta bước vào trong. Lúc này Xích Diễm từ trên cao đáp xuống, đậu trên vai của nàng, “A Nhu đến, A Nhu đến.”
Câu thông báo kia chọc cho Tiết Nhu phì cười một cái. Nàng từ lúc nào quan trọng đến nỗi có người thông báo rồi.
Trương Thiên Hồng ngồi ở chủ vị trong thính tử hơi rướn cổ ra nhìn Tiết Nhu bước vào, miệng nở nụ cười nói: “Nga, tam cô nương đến thật vừa lúc, mẫu thân cũng dự định cho người đến gọi nha.”
Tiết Nhu khẽ gật đầu xem như hành qua lễ, sau đó theo động tác của Trương Thiên Hồng ngồi xuống vị trí được an bài: “Không biết mẫu thân đến tìm A Nhu vì chuyện gì?”
Mọi người đều biết rõ lý do Tiết Nhu đến, nhưng lại không biết cách làm của nàng, do đó Trương Thiên Hồng cũng không đưa đẩy nữa, phản chính cũng cùng một mục đích nên lật lại vấn đề nói: “Lúc nãy Vương thế tử có để bà mai đến cầu hôn ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, Tiết gia ta đời đời chịu ơn Chung gia, lại còn dưới trướng của người ta. Phụ thân người năm lần bảy lượt từ chối người ta nếu là đáp ứng ngươi gả đến Vương gia há để phụ thân ngươi không còn mặt mũi nhìn người.”
Tiết Nhu không đáp, chỉ yên lặng nhấp tách trà nóng. Sớm biết đến liền phải nghe vở tuồng này mà, bất quá nàng ta nhập đề cũng nhanh a.
“Do đó. . .” Trương Thiên Hồng quan sát một lúc, thấy Tiết Nhu không biểu hiện gì cũng có chút mất hứng, thế nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng. “Mẫu thân muốn để đại tỷ ngươi thay gả.”
“Ai nha, ngươi cũng biết a, Vương gia không phải ai cũng có thể đắc tội đâu. Nếu người ta đã đến cửa cầu thân lại cầu thú không được cô nương nào, ngươi nói người ta còn để Tiết gia ta tồn tại hay không.” Trương Thiên Hồng vẫn cố gắng giải thích cho Tiết Nhu thấy được vấn đề hiện tại đang trầm trọng cỡ nào.
“Người bên ngoài a, họ không biết Vương gia muốn thú cô nương nào trong phủ chúng ta, mẫu thân làm như vậy hoàn toàn là vì Tiết gia mà suy tĩnh.” Sau một trận giải thích dài, Trương Thiên Hồng chốt ra một câu như vậy, “Hy vọng ngươi đừng trách mẫu thân không hỏi qua ý của ngươi.”
Nàng nói đến phân thượng vấn đề này đã không tồn tại ở giới hạn tư nhân nữa, mà là cả một gia tộc, làm chủ mẫu phải cân nhắc kỹ, nàng cũng là rất khổ tâm mới nghĩ ra hạ sách này. Nghe vào tai của bất kỳ kẻ nào cũng nghe ra được nàng một lòng nghĩ cho đại cục.
Tiết Nhã Hân nhìn không thấy sự đố kỵ trên mặt Tiết Nhu liền không vui, do đó thoại âm của Trương Thiên Hồng vừa rơi hết đã lập tức nói: “Đồng ý là Vương thế tử tốt hơn Chung thiếu gia, thế nhưng tam muội nên lấy đại cục làm trọng nha.”
“Đại cục làm trọng?” Tiết Nhu nhướng mày hỏi lại.
Trương Thiên Hồng trừng mắt Tiết Nhã Hân, sợ Tiết Nhu làm loạn chuyện này sẽ không thể thay đổi được. Nghe hỏi lập tức đáp: “Ngươi nói xem, Tinh Vân chỉ biết lưu luyến bụi hoa cả ngày không làm gì, như vậy Tiết gia sẽ tránh lụi tàn. Ngươi lại không muốn gả đến Chung gia, vậy để đại tỷ ngươi hy sinh gả đến Vương gia đi. Có chỗ dựa sau này phụ thân cùng đại ca ngươi cũng sẽ có chỗ tốt, nhị cô nương tứ cô nương cũng tốt, địa vị của Tiết phủ càng được củng cố rồi.”
Tiết Nhu gật đầu xem như là hiểu, nàng chính là đang chờ những lời này. “Mẫu thân sắp xếp như vậy cũng có đạo lý.”
Nghe được lời này, tâm của Trương Thiên Hồng thả lỏng cực kỳ, thế nhưng câu tiếp theo để tâm nàng ta lại nhấc lên thật cao.
“Thế nhưng Vương gia bên kia họ có đáp ứng không?”
“Mẫu thân có thương lượng với bọn họ rồi, nói tam cô nương sức khỏe không tốt, sau này sinh dưỡng không được.” Tiết Nhã Hân thập phần cao hứng nói ra lời này chọc tức Tiết Nhu. Bọn họ chính là muốn bôi nhọ nàng ta, để cả đời này nàng ta đừng hy vọng gả đi nữa.
Ai biết Tiết Nhu không những không mất hứng ngược lại gật đầu tán thành, “Chính hợp ý A Nhu, mẫu thân vất vả rồi.” Hậu quả của việc bôi nhọ nàng không phải chỉ một chữ ‘gánh’ là xong đâu. Bọn họ nào biết chuyện nàng đốt cháy phòng của Vương Thế Chiêu đâu chứ, Chung Hạng Siêu đã âm thầm dọn sạch rồi, mà Vương Thể Chiêu cũng không dám nói ra sự thật vì hắn bắt nàng đến đó mà.
“Mẫu thân còn tưởng tam cô nương sẽ giận nữa, không nghĩ đến tam cô nương tính khí tốt như vậy, biết suy nghĩ cho đại cục như vậy để mẫu thân cảm thấy thật an lòng.” Trương Thiên Hồng thỏa mãn mà cười, còn thầm mắng Tiết Nhu ngu ngốc nữa.
Tiết Nhu như nghe không ra ám ý mắng nàng hẹp hòi mà vò khẩn trương nói: “Thế nhưng Vương thế tử xưa nay cũng lưu luyến bụi hoa, mỹ nữ trong hậu viện hắn sợ là không ít đâu, sợ đại tỷ gả đến đó sẽ ủy khuất.”
Đúng, đây chính là thứ Trương Thiên Hồng lo lắng. Nàng còn đang định tìm ma ma dạy nữ nhi mấy chiêu câu dẫn tâm của Vương Thể Chiêu.
“Ý ngươi là ta không bằng đám nữ nhân kia?” Tiết Nhã Hân tức giận vỗ mạnh bàn đứng lên quát.
“Đại tỷ chớ hiểu nhầm, ý của A Nhu không phải như vậy.” Tiết Nhu nhấp thêm một ngụm trà lại nói, “Như đại tỷ vậy, y phục mỗi ngày mỗi thay, có phải cảm thấy bộ hôm qua sẽ không đẹp bằng bộ hôm nay không, có phải có thấy bộ hôm qua đã cũ đã bẩn rồi nên không chạm đến nữa hay không. Mỗi hoa một vẻ, tùy người lựa tùy người hái, tin rằng mẫu thân cũng hiểu a.”
Bị chọc thủng tâm, Trương Thiên Hồng kinh ngạc một phen không nghĩ ra Tiết Nhu có thể nói được lời này. Mà lời kia không phải không có đạo lý, nên nàng nhất thời tìm không được lời phản biện.
“Thế nên A Nhu cho rằng muốn có được chỗ dựa như Vương gia, nhất định không chỉ một mình đại tỷ là có thể làm được.” Tiết Nhu chậm rãi đặt trản trà xuống mỉm cười thật nhạt, “Tình cảm của đại tỷ và biểu tỷ không tệ, nếu là cùng gả vậy không những có thể hỗ trợ nhau còn có thể giúp Tiết gia giữ vững địa vị hơn.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiết Nhã Hân điên tiết lên, âm thanh chói tai vô cùng. Để Trương Oánh gả chung với nàng? Trương Oánh xưa nay rất được lòng người lại khéo léo, nếu gả chung với nàng khác nào để nàng thua trắng tay đâu.
Trương Thiên Hồng cau mày suy nghĩ, nghe tiếng thét kia liền phất tay để Lý ma ma kéo Tiết Nhã Hân ra ngoài. Mặc kệ nàng ta kêu la phản đối cũng không động dung.
Vốn nghĩ Tiết Nhu sẽ tự đề cử mình không ngờ lại đề cử Trương Oánh, mà đề nghị này không phải không có đạo lý. Nữ nhi này được nàng nuông chiều quen rồi rất khó lấy lòng người, nhưng Trương Oánh lại khác, rất đáng để xem xét.
“Mẫu thân, lấy đại cục làm trọng nga. A Nhu chỉ có thể góp ý đến đây.” Nói xong nàng trực tiếp xoay người rời đi. Khi ra ngoài lướt ngang qua Tiết Nhã Hân nàng còn khẽ gật đầu cười chào một cái, nàng không tin chuyện đến đây vẫn không thành.