Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Chương 82
Sáng chủ nhật tại Việt Nam
Phương cùng Lam từ ngày Lan đi đâm ra chán nản, trước giờ cả hai đã quá lệ thuộc vào Lan, làm bất cứ thứ gì cũng có con bạn thân thiết, mà mọi sự họ làm đều bắt nguồn từ Lan. Lan đi rồi, họ thành ra rảnh rỗi, suốt ngày cứ chôn chân ở nhà, còn không lại đi mua sắm, họ sắp không bị buồn chết thì cũng vì nhớ Lan mà chết mất thôi. Cả hai đều muốn đón máy bay sang Nhật gặp Lan nhưng chắc gì sang đó bọn họ được gặp Lan, không cần nói cũng biết Lan giờ này bận như thế nào, họ vẫn là ở nhà tốt hơn.
“Phương, Akira rủ chúng ta đến trường đua chơi kìa!”
“Akira? Nó đến Việt Nam rồi ư?”
“Chắc thế!”
Phương và Lam như lấy lại tinh thần bấy lâu nay, cả hai liền đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác rồi nhào ra cửa. Hai chiếc xe, một mui trần đỏ chói cùng một audi trắng tinh khiết lập tức xé gió lao đi.
Cổng trường đua luôn mở rộng chào đón những tay đua, đây có thể coi là một club lớn, bất kể ai muốn đều được tham gia bất chấp tuổi tác, giới tính, địa vị gia đình. Nơi đây có thể được coi là nơi vui chơi lý tưởng nhất cho các bạn thanh niên để thử sức của mình, những màn đua mạo hiểm, những dốc núi cheo leo luôn chào đón mọi người đến chinh phục. Nơi đây là trường đua danh tiếng mà nhiều nước trên thế giới biết đến, số người có thể hoàn thành các mục của trường đua tính đến nay chưa đến 5 người. Từng đoạn đường đua đều rất lắc léo, yêu cầu người chơi phải có một kĩ năng đua xe vững vàng cùng tâm lý kiên định, có thể bình tĩnh xử lý dù trong bất cứ tính huống nào. Vì độ khó của nó nên có rất nhiều người hứng thú tham gia, càng khó họ càng ham, cũng bởi thế số lượng thành viên của club mỗi lúc một tăng, còn tăng đến chóng mặt
Nhưng có điều trường đua này mỗi năm chỉ tổ chức một chặn đua duy nhất, đó là cuộc đua lớn giành cho tất cả tay đua đã xác định được khả năng của mình. Đây là cuộc đua do cựu thành viên của club đầu tư một khoản tiền lớn tổ chức, các thiết bị quay phim cùng an ninh đều phải cần đến một lượng tiền lớn. Thường ngày nơi này vẫn diễn ra các cuộc đua nhưng đó chỉ là đua lẻ thôi, lúc đó những tay đua muốn tập luyện, hoặc thách đấu lẫn nhau, bọn họ đều tự chịu kinh phí cùng tổn thất, mọi chuyện với club không liên quan
Hai chiếc xe đỗ xịch trong bãi thi đấu, Lam và Phương cùng nhau bước xuống, ngay lập tức đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn của mọi người.
Nơi này với bọn họ thật sự rất thân thuộc, đã lâu rồi bọn họ mới quay về nơi này, đã bao lâu rồi nhỉ, từ cái lần về thăm quê hương kia, chắc gần được hai năm rồi. Còn nhớ lúc đó, chỉ trong hai tháng thăm nhà ngắn ngủi, bọn họ đã làm điên đảo mọi người nơi đây, còn nhanh chóng nổi tiếng khắp trường đua này, ấy vậy mà bọn họ đã im hơi lặng tiếng được hai năm rồi, mới nhắm mắt một cái mà thời gian trôi nhanh thật.
Cả hai đang mãi nhớ về quá khứ thì bỗng dưng tiếng nói của kẻ nào đó vang lên liền đánh gãy cảm xúc của hai người
“Ai đây? Có chăng là hai kẻ không biết xấu hổ gái giả thành trai!”
Cái giọng cợt nhã kia thật không thể lẫn vào được, không còn ai ngoài cái tên khó ưa đó! Phương hậm hực quay lại, quả thật cô đoán không sai mà, trước mặt bọn họ chính là ba tên…à không hai tên khó ưa cùng hai con nhỏ bồ đáng ghét đó
Phương thu lại cảm xúc đang sắp bùng nổ kia của mình, cô cũng trưng ra một bộ mặt cợt nhã, như có như không trả lời
“Tưởng ai, thì ra là tên chồng hụt của tôi. Bị người khác đá sang một bên, không thèm ngó ngàng tới mà còn ngẩng cao đầu đi như thế, thật không biết xấu hổ”
Lâm lập tức buông tay ra khỏi người Tuyết, muốn bổ nhào tới chỗ Phương nhưng đã bị Huy ngăn lại. Lâm hằm hè nhìn Phương rồi lại hất tay Huy ra
“Cậu cũng cùng phe với bọn họ thôi!”
Huy không biết nói gì nữa, Lâm nói cậu cùng phe cũng đúng thôi vì giờ cậu đã là bạn trai đúng nghĩa của Lam rồi cơ mà. Huy chỉ biết đứng nhìn thằng bạn đang hậm hực bên cạnh một thằng bạn vô cảm, từ đầu đến cuối không nói một lời nào mà thôi! Mà cũng đúng thôi, người hay cãi tay đôi với Quân đã đi rồi thì lấy ai cãi với hắn ta nữa chứ!
“Lam, sao cậu…?”
Huy chưa kịp hỏi xong thì một đám đông đã vây lấy Lam và Phương, đám đông cứ bát nháo cả lên làm cả trường đua nhộn nhịp hẳn lên
Một cậu nhóc còn mạnh bạo nắm lấy tay Lam, nước mắt lưng tròng
“Oa, hai chị về rồi! Các chị bỏ đi đâu hai năm nay, bọn em đã tìm hai người cực khổ lắm, trường đua vắng bóng các chị thật buồn!”
Cậu nhóc nước mắt nước mũi tèm lèm, còn làm trò lấy áo Lam lau. Khóe miệng Lam giật giật, cái áo này cô mới mua mà, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc, làm sao…cậu nhóc kia…oa oa…
Lam chỉ biết khóc ròng trong lòng, mặt méo mó nhưng chốc sau đã lại tươi cười, tay bận xoa đầu người này rồi lại đến người kia. Phương cũng nhào tới ôm lấy một vài em nhỏ mà cô nhận ra, cái bọn nhóc này năm xưa cứ bám theo cô học đua xe hoài nên mãi đến giờ cô vẫn nhớ, lúc đó bọn chúng thật là dễ thương nha
Nhận ra nhóm tam cô nương thiếu mất một người, một cô bé nhanh nhẹn lên tiếng hỏi
“Chị Lam, chị Lan đâu ạ?”
Ngay lập tức cả đám lại bát nháo lên nhưng Lam cùng Phương thì ngược lại, khuôn mặt họ trầm xuống thấy rõ. Bọn nhóc thấy biểu hiện của hai người thì có phần lo lắng. Chẳng lẽ chị Lan của bọn chúng gặp chuyện gì?
“Chị Lam, chị nói đi, chị Lan không có chuyện gì đúng không? Tại sao chị ấy không đến đây cùng hai người?”
“Lan, nó về Nhật rồi, nhà nó có chuyện! Nhưng nhanh thôi Lan sẽ trở lại!”
Phương lấy lại tinh thần tươi cười với lũ trẻ, tiện thể Phương với tay sang nhéo cái phá phúng phính của cậu nhóc vừa nhõng nhẽo lúc nãy
“A, đúng rồi! Hai chị lâu lắm mới về, chúng ta mở tiệc đi!”
Một cậu nhóc vừa nói xong, còn chưa hỏi ý kiến của hai người đã bỏ chạy đi khắp nơi kêu gọi, báo tin. Lam và Phương chỉ có thể đứng đó như trời trồng, cánh tay Lam vừa đưa ra để bắt lấy cậu nhóc vẫn còn lơ lững trong không trung, cũng chẳng biết giây tiếp theo cả hai sẽ phải làm gì
Sự chào đón quá mức nhiệt tình của bọn nhóc làm hai người thấy khó chịu, biết là bọn nhóc yêu quý mình nhưng hình như sự quan tâm này đã thái quá, cả hai cũng không có dự định ở lại lâu, hôm nay họ chỉ đến tham gia cuộc đua rồi về nhưng có lẽ kế hoạch của bọn họ đều đi trật đường ray rồi
Huy và bọn hắn đứng đó nhìn từ đầu đến cuối, mắt miệng chỉ có thể mở to hết cỡ, căn bản họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện này nên đối với họ chuyện này có thể coi là một việc sốc nhất trần đời. Hai cô gái mà được cả một club nổi tiếng yêu thích thì cũng biết không phải là người bình thường. Nếu là thường ngày, đám nhóc kia sẽ lại chú ý khi bọn hắn bước vào, lý do à? Có lẽ vì ngoại hình của họ, cũng có thể là do kĩ thuật đua xe, nhưng thật không ngờ ngày hôm nay từ đầu đến cuối họ đều bị ném sang một bên, đến một câu chào hỏi thường ngày cũng không nhận được. Khi mới đến bọn hắn đã thấy điều kì lạ nhưng không thể nào lí giải được, mãi đến lúc này cả 5 người mới biết nguyên do là ở đây
Đám nhóc lóc chóc lập tức hộ tống hai người vào bên trong trường đua, hai cậu nhóc nhanh chóng phóng lên hai con xe của Lam và Phương để thay hai người đưa xe vào vạch xuất phát. Trên khóe môi Lam và Phương lúc này vẫn không ngừng nở nụ cười, một nụ cười thật đẹp!
Phương cùng Lam từ ngày Lan đi đâm ra chán nản, trước giờ cả hai đã quá lệ thuộc vào Lan, làm bất cứ thứ gì cũng có con bạn thân thiết, mà mọi sự họ làm đều bắt nguồn từ Lan. Lan đi rồi, họ thành ra rảnh rỗi, suốt ngày cứ chôn chân ở nhà, còn không lại đi mua sắm, họ sắp không bị buồn chết thì cũng vì nhớ Lan mà chết mất thôi. Cả hai đều muốn đón máy bay sang Nhật gặp Lan nhưng chắc gì sang đó bọn họ được gặp Lan, không cần nói cũng biết Lan giờ này bận như thế nào, họ vẫn là ở nhà tốt hơn.
“Phương, Akira rủ chúng ta đến trường đua chơi kìa!”
“Akira? Nó đến Việt Nam rồi ư?”
“Chắc thế!”
Phương và Lam như lấy lại tinh thần bấy lâu nay, cả hai liền đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác rồi nhào ra cửa. Hai chiếc xe, một mui trần đỏ chói cùng một audi trắng tinh khiết lập tức xé gió lao đi.
Cổng trường đua luôn mở rộng chào đón những tay đua, đây có thể coi là một club lớn, bất kể ai muốn đều được tham gia bất chấp tuổi tác, giới tính, địa vị gia đình. Nơi đây có thể được coi là nơi vui chơi lý tưởng nhất cho các bạn thanh niên để thử sức của mình, những màn đua mạo hiểm, những dốc núi cheo leo luôn chào đón mọi người đến chinh phục. Nơi đây là trường đua danh tiếng mà nhiều nước trên thế giới biết đến, số người có thể hoàn thành các mục của trường đua tính đến nay chưa đến 5 người. Từng đoạn đường đua đều rất lắc léo, yêu cầu người chơi phải có một kĩ năng đua xe vững vàng cùng tâm lý kiên định, có thể bình tĩnh xử lý dù trong bất cứ tính huống nào. Vì độ khó của nó nên có rất nhiều người hứng thú tham gia, càng khó họ càng ham, cũng bởi thế số lượng thành viên của club mỗi lúc một tăng, còn tăng đến chóng mặt
Nhưng có điều trường đua này mỗi năm chỉ tổ chức một chặn đua duy nhất, đó là cuộc đua lớn giành cho tất cả tay đua đã xác định được khả năng của mình. Đây là cuộc đua do cựu thành viên của club đầu tư một khoản tiền lớn tổ chức, các thiết bị quay phim cùng an ninh đều phải cần đến một lượng tiền lớn. Thường ngày nơi này vẫn diễn ra các cuộc đua nhưng đó chỉ là đua lẻ thôi, lúc đó những tay đua muốn tập luyện, hoặc thách đấu lẫn nhau, bọn họ đều tự chịu kinh phí cùng tổn thất, mọi chuyện với club không liên quan
Hai chiếc xe đỗ xịch trong bãi thi đấu, Lam và Phương cùng nhau bước xuống, ngay lập tức đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn của mọi người.
Nơi này với bọn họ thật sự rất thân thuộc, đã lâu rồi bọn họ mới quay về nơi này, đã bao lâu rồi nhỉ, từ cái lần về thăm quê hương kia, chắc gần được hai năm rồi. Còn nhớ lúc đó, chỉ trong hai tháng thăm nhà ngắn ngủi, bọn họ đã làm điên đảo mọi người nơi đây, còn nhanh chóng nổi tiếng khắp trường đua này, ấy vậy mà bọn họ đã im hơi lặng tiếng được hai năm rồi, mới nhắm mắt một cái mà thời gian trôi nhanh thật.
Cả hai đang mãi nhớ về quá khứ thì bỗng dưng tiếng nói của kẻ nào đó vang lên liền đánh gãy cảm xúc của hai người
“Ai đây? Có chăng là hai kẻ không biết xấu hổ gái giả thành trai!”
Cái giọng cợt nhã kia thật không thể lẫn vào được, không còn ai ngoài cái tên khó ưa đó! Phương hậm hực quay lại, quả thật cô đoán không sai mà, trước mặt bọn họ chính là ba tên…à không hai tên khó ưa cùng hai con nhỏ bồ đáng ghét đó
Phương thu lại cảm xúc đang sắp bùng nổ kia của mình, cô cũng trưng ra một bộ mặt cợt nhã, như có như không trả lời
“Tưởng ai, thì ra là tên chồng hụt của tôi. Bị người khác đá sang một bên, không thèm ngó ngàng tới mà còn ngẩng cao đầu đi như thế, thật không biết xấu hổ”
Lâm lập tức buông tay ra khỏi người Tuyết, muốn bổ nhào tới chỗ Phương nhưng đã bị Huy ngăn lại. Lâm hằm hè nhìn Phương rồi lại hất tay Huy ra
“Cậu cũng cùng phe với bọn họ thôi!”
Huy không biết nói gì nữa, Lâm nói cậu cùng phe cũng đúng thôi vì giờ cậu đã là bạn trai đúng nghĩa của Lam rồi cơ mà. Huy chỉ biết đứng nhìn thằng bạn đang hậm hực bên cạnh một thằng bạn vô cảm, từ đầu đến cuối không nói một lời nào mà thôi! Mà cũng đúng thôi, người hay cãi tay đôi với Quân đã đi rồi thì lấy ai cãi với hắn ta nữa chứ!
“Lam, sao cậu…?”
Huy chưa kịp hỏi xong thì một đám đông đã vây lấy Lam và Phương, đám đông cứ bát nháo cả lên làm cả trường đua nhộn nhịp hẳn lên
Một cậu nhóc còn mạnh bạo nắm lấy tay Lam, nước mắt lưng tròng
“Oa, hai chị về rồi! Các chị bỏ đi đâu hai năm nay, bọn em đã tìm hai người cực khổ lắm, trường đua vắng bóng các chị thật buồn!”
Cậu nhóc nước mắt nước mũi tèm lèm, còn làm trò lấy áo Lam lau. Khóe miệng Lam giật giật, cái áo này cô mới mua mà, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc, làm sao…cậu nhóc kia…oa oa…
Lam chỉ biết khóc ròng trong lòng, mặt méo mó nhưng chốc sau đã lại tươi cười, tay bận xoa đầu người này rồi lại đến người kia. Phương cũng nhào tới ôm lấy một vài em nhỏ mà cô nhận ra, cái bọn nhóc này năm xưa cứ bám theo cô học đua xe hoài nên mãi đến giờ cô vẫn nhớ, lúc đó bọn chúng thật là dễ thương nha
Nhận ra nhóm tam cô nương thiếu mất một người, một cô bé nhanh nhẹn lên tiếng hỏi
“Chị Lam, chị Lan đâu ạ?”
Ngay lập tức cả đám lại bát nháo lên nhưng Lam cùng Phương thì ngược lại, khuôn mặt họ trầm xuống thấy rõ. Bọn nhóc thấy biểu hiện của hai người thì có phần lo lắng. Chẳng lẽ chị Lan của bọn chúng gặp chuyện gì?
“Chị Lam, chị nói đi, chị Lan không có chuyện gì đúng không? Tại sao chị ấy không đến đây cùng hai người?”
“Lan, nó về Nhật rồi, nhà nó có chuyện! Nhưng nhanh thôi Lan sẽ trở lại!”
Phương lấy lại tinh thần tươi cười với lũ trẻ, tiện thể Phương với tay sang nhéo cái phá phúng phính của cậu nhóc vừa nhõng nhẽo lúc nãy
“A, đúng rồi! Hai chị lâu lắm mới về, chúng ta mở tiệc đi!”
Một cậu nhóc vừa nói xong, còn chưa hỏi ý kiến của hai người đã bỏ chạy đi khắp nơi kêu gọi, báo tin. Lam và Phương chỉ có thể đứng đó như trời trồng, cánh tay Lam vừa đưa ra để bắt lấy cậu nhóc vẫn còn lơ lững trong không trung, cũng chẳng biết giây tiếp theo cả hai sẽ phải làm gì
Sự chào đón quá mức nhiệt tình của bọn nhóc làm hai người thấy khó chịu, biết là bọn nhóc yêu quý mình nhưng hình như sự quan tâm này đã thái quá, cả hai cũng không có dự định ở lại lâu, hôm nay họ chỉ đến tham gia cuộc đua rồi về nhưng có lẽ kế hoạch của bọn họ đều đi trật đường ray rồi
Huy và bọn hắn đứng đó nhìn từ đầu đến cuối, mắt miệng chỉ có thể mở to hết cỡ, căn bản họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện này nên đối với họ chuyện này có thể coi là một việc sốc nhất trần đời. Hai cô gái mà được cả một club nổi tiếng yêu thích thì cũng biết không phải là người bình thường. Nếu là thường ngày, đám nhóc kia sẽ lại chú ý khi bọn hắn bước vào, lý do à? Có lẽ vì ngoại hình của họ, cũng có thể là do kĩ thuật đua xe, nhưng thật không ngờ ngày hôm nay từ đầu đến cuối họ đều bị ném sang một bên, đến một câu chào hỏi thường ngày cũng không nhận được. Khi mới đến bọn hắn đã thấy điều kì lạ nhưng không thể nào lí giải được, mãi đến lúc này cả 5 người mới biết nguyên do là ở đây
Đám nhóc lóc chóc lập tức hộ tống hai người vào bên trong trường đua, hai cậu nhóc nhanh chóng phóng lên hai con xe của Lam và Phương để thay hai người đưa xe vào vạch xuất phát. Trên khóe môi Lam và Phương lúc này vẫn không ngừng nở nụ cười, một nụ cười thật đẹp!
Tác giả :
Rose - Lee na