Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Chương 66
Quay sang chổ Phương sau khi chào Lam xong bước lên phòng hiệu trưởng tức mẹ mình ,mỉm cười mở cửa nói :
-Hello ,mẹ yêu .
Nhưng ngay lập tức dừng nụ cười lại khi thấy người thứ 2 mà từ nhỏ mình ko thích chút nào và cũng khiến cho mẹ mình hàng đêm phải khóc thầm ,đối với 1 đứa bé 9t hồi ấy Phương đã nhận ra là bà và ông nội ko thích mẹ con bé dần lớn nên Phương mới biết đc nguyên nhân là do mẹ mình ko thế sinh ra con trai nên đối với bản thân Phương cực kì căm thù người đã khiến mẹ mình buồn bã đặc biệt là vào ngày đó khiến cho Phương phải sang Hàn ở nhờ nhà cậu mợ đó là 1 ngày mà nước mắt của một cô bé đã chảy ra .
”-Con dâu ,con nên để thằng Sang cười Hà ,dù sao nếu ngày đó ko phải con cướp Sang thì 2 đứa nó đã thành một đôi thanh mai trúc mã rồi ”_Giọng nói của bà nội Phương vang lên trong phòng khách .
Bà Hoa nghe thấy mẹ chồng nói vậy thì nước mắt chảy dài nói :
-Mẹ à ,con …….._ko thể nói nên lời chỉ biết nhìn mẹ chồng với ánh mắt vang xin .
-Mẹ biết con rất yêu thằng Sang nhưng gia đình này chỉ có nó là con trai độc nhất mà con lại ko thể sinh đc nữa nên con hãy chấp nhận đi con hãy buông tha cho thằng Sang để nó cưới con Hà _ánh mắt nhìn bà Hoa với sự khinh ghét .
Cùng lúc đó ở sau cánh cửa một cô bé 10t ko hiểu điều gì nhưng thấy mẹ mình khóc hết nước mắt khiến cho bé đau lòng và nghĩ nếu cha thường xuyên có mặt ở nhà thì mẹ bé sẽ vui ,với suy nghĩ ngây thơ hồi đó mỗi lần có ba ở nhà mẹ thường vui vẻ chỉ klhi nói chuyện với bà nội là mẹ tối đó sẽ khóc và điều đó bé ko thích chút nào nên :
-Bà nội ,đừng làm mẹ khóc _Lời nói suất phát từ đáy lòng của một cô bé khiến cho bà nội đứng dậy tức giận
tiến lại gần bé và định tát bé thì bé thấy ai đó ôm bé vào lòng và nói :
-Mẹ à ,Phương nó con nhỏ ko hiểu chuyện xin mẹ tha cho con bé .
Thấy vậy bé nhìn mẹ mình đang ôm mình khóc hỏi với giọng ngây thơ của đứa bé 10t :
-Mẹ đừng khóc ,Phương ngoan mà ._lấy tay lau nước mắt cho mẹ .
Và điều đó đã khiến cho bà nội của Phương tức điên nên và tát thẳng vào mặt bà Hoa cùng câu nói:
-Đến con gái mà dạy dỗ ko đc .
-Không được phép bà đánh mẹ cháu _Nhìn bà nội với ánh mắt ko mấy thiện cảm vì với bé mẹ là người thương mình nhất và từ trước tới giờ bé toàn thấy mẹ khóc khi nghe bà chữi .”
Quá khứ lại 1 lần nữa quay về sau 6 năm Phương cố gắng quên và khi trưởng thành Phương đã hiểu đc nguyên nhân vì sao năm xưa mình phải đi Hàn Quốc và cũng vì thế Phương thề rằng sẽ ko tha cho bất cứ ai đụng đến mẹ mình dù là ai đi nữa .
Vậy mà giờ đây ko biết vì sao quá khứ đó đã chìm sâu vậy mà giờ đây Phương như thấy nó lóe dần nên với cảnh hàng đêm mẹ mình phải khóc và điều đó đã khiến cho khuôn mặt vốn ngây thơ trở nên lạnh lùng tạo nên cho bà Hoa nhìn thấy cô con gái như vậy thì hơi lo lắng thay vì thấy sợ ;
-Con gái chào bà nội đi con .
Quay sang Phương lạnh nhạt nói với 2 từ :
-Chào bà .
Thấy Vậy bà Hoa ngạc nhiên lo lắng hỏi :
-Hình như con không khỏe hả ,Phương .
Vì không muốn mẹ mình lo lắng Phương cố gắng xóa đi vẻ mặt lạnh lùng nói :
-Mẹ con không sao ,chỉ là hơi khó chịu trong người thôi .
-Vậy con với mẹ đi ăn cơm với bà nội nha .
Đang định từ chối nhưng thấy nếu để mẹ mình đi với bà lỡ như hồi xưa thì sao nên dù ko muốn Phương vẫn nói ;
-Dạ .
( Thế đó chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ )
Khách sạn nhà hàng Japan một nhà hàng đậm chất Nhật với những bộ kimono cùng không khí như một gia đình nhưng điều đó lại không khiến cho Phương cảm nhận thấy đang phân vân mình đồng ý đến đây là đúng hay sai thì tiếng nói của ai đó vang nên :
-Cháu chào bà ,cậu đến rồi đó hả Hoa .
Câu nói đó khiến cho Phương ngẩn đầu nên và thấy một người phụ nữ theo Phương đoán là 40t (vì xưng hô với mẹ như vậy nên Phương mới đoán vậy ) nhưng rất trẻ khiến cho Phương vô tình thốt nên :
-Bác trông trẻ thật đó .
-Cháu cũng xinh xắn đó chứ _câu nói đó khiến cho Phương cảm thấy thân thiện hơn với ng đứng trước mặt mình vì đơn giản Phương sợ những người tiếp cận mẹ mình như bà Hà ,một lần để mẹ mình đau khổ là quá đủ rồi .
Sau đó nhìn xung quanh do nãy giờ mãi suy nghĩ nên Phương ko chú ý đến chung quay và một điều ngạc nhiên cho Phương đó là thấy Lâm đang ngồi cách chổ Phương đứng 1 bàn và ngay lập tức với trí thông minh Phương đã lập luận ra nguyên nhân vì sao mình đến đây và linh cảm lần này của Phương 1 lần nữa lại đúng cứ lần nào nguy hiểm cho mình là linh cảm đó luôn xuất hiện và Phương đang ko biết điều gì đang chờ mình thì tiếng nói vang nên ;
-con gái chào mọi ng đi _tiếng diệu dàng của bà Hoa vang nên.
-Cháu chào 2 bác -”một lời chào có thể cho là miễn cưỡng nhất từ trước đến nay của Phương ,ko phải vì ko thích 2 ng trước mặt mà ko hiểu vì sao lại ko thể chào hỏi vui vẻ đc ”_đó là những gì mà Phương đang nghĩ trong đầu khi chào hỏi những người trước mặt này có thể cho đó là một lời chào đối với những người ko thân thuộc với mình chăng .
Trong khi Phương đang phân vân với 1 mớ câu hỏi ko có đáp án trong đầu thì ở bên đây Lâm nhìn Phương với 1 thái độ ko mấy là thiện cảm và thầm nghĩ :đừng tưởng rằng có bố mẹ tôi đứng đàng sau thì có thể trở thành hôn thê của tôi ,mà Lâm hình như đã quên mât 1 sự kiện trong buổi ra mắt vị hôn thê rồi nhỉ ko biết ai mới là ng cần trở thành chồng vợ đây ta điều đó cũng khó lý giải lắm .
Ngồi xuống ghế đối diện ,Phương làm ngơ trước ánh mắt như muốn đốt mình ra tro của ai kia thay vào đó là vẻ mặt cuối xuống bàn làm ra vẻ thục nữ để giữ hình tượng chờ phản đòn của ai đó theo tính logic mà Phương đã phân tích từ khi biết mình xuất hiện ở đây để làm gì chỉ có điều là Phương ko mong muốn hoặc nói đúng hơn là bất đắc dĩ đến đây dù đã biết sẽ có chuyện chẳng hay ho gì .
-Cậu nghĩ sao về hôn nhân của 2 đứa trẻ _tiếng của mẹ Lâm vang nên và ở bên đây Phương cuối đầu ra vẻ như hối lỗi nhưng thật ra đang phân tích vì sao mình lại ở đây ko lẽ hôm ấy họ chưa có khái niệm là mình muốn từ hôn sao nhỉ ?
Câu hỏi thẳng của bạn thân khiến cho bà Hoa ko biết trả lời sao cho thỏa đáng đúng hơn cuộc hôn nhân này là do họ thiết lập nên vì họ là bạn thân từ bé nhưng cũng ko thể trả lời thẳng là hồi đó ai kia cũng muốn phá vỡ hôn ước này vì nghe tin con gái mình là ng ko tài giỏi thêm vào đó hình như họ ủng hộ cho Tuyết ng yêu của con trai mình vậy vì sao bây giờ họ lại nhắc đến vấn đề này ko lẽ ….
-Cái đó mình ko biết có thể tùy ý con gái mình ,hạnh phúc để nó chọn có lẽ tốt hơn và ko mắc sai lầm như mình chăng .
Lời nói đó vừa nói ra đã khiến cho bà nội Phương nghe vào trong tai tưởng là con dâu đang cạnh khóe mình nên phản bác lại :
-Con nói gì thế cuộc hôn nhân này đã dc định đoạt con ko có quyền từ chối nó như thế .
Bà Hoa nghe mẹ chồng nói như thế và bao năm qua bà đã cho qua âm thầm chịu đựng nhưng bây giờ là hạnh phúc của cô con gái mình và bà có thể đoán rằng Phương con gái bà ko hể thích chàng trai trước mặt một cút xíu nào chứ nói chi đến tình cảm .
Ngồi ở bên cạnh tuy ko nói gì nhưng Phương rất tức giận vì có ng nói vậy với mẹ mình dù người đó là bà nội đi chăng nữa và cho là mình bất hiếu thì cũng ko thể im lặng đc nữa vì thế :
-Bà à ,cháu ko chấp nhận cuộc hôn nhân này .
Vừa nghe xong câu nói của đứa cháu gái bực tức nói :
-Ko chấp nhận cũng phải chấp nhận.
-Cháu ko chấp nhận hạnh phúc của cháu sẽ do cháu tìm kiếm với lại cháu ko thích làm người thứ ba như ng đã cướp đi hạnh phúc của mẹ cháu mà bà đã chọn làm vị hôn thê cho ba cháu đâu ._ánh mắt kiên quyết của Phương nhìn thẳng vào mặt bà nội mình .
Ở bên cạnh thấy ko khí giữa 2 người canh thẳng quá mẹ của Lâm nên tiếng :
-Bác à để 2 đứa chọn nhau đi ,tuy rằng hơi tiếc nhưng mà 2 đứa nó thật sự ko chấp nhận hôn nhân này thì có thể giải trừ hôn ước cũng đc mà .
-Thôi nào mọi ng kêu món ăn đi _nhìn sang bà Hoa mỉm cười .
Thấy thái độ mình cũng ko phải Phương thu hồi ánh mắt của mình lại có ai nói rằng Phương là ng giữ vững đc mình trong đối đáp thì chỉ có thể nói là No.2 thua Lan mà thôi đó là trừ trường hợp mình thua thì Lan mới ra mặt còn lại đều thuộc về mình và Lam và đó là điều từ xưa đến nay đã thành thói quen trong nhóm./
Lâm ở bên cạnh nghe thấy thế thì mưng rỡ nhưng xen vào đó là 1 cảm giác rất khó hiểu như tiếc nuối 1 điều gì suy nghĩ một chút Lâm cho đó là tâm trạng ko vui khi có 1 đứa con gái ko chú ý đến mình .
Thế là buổi ăn bắt đầu nhưng thay vào đó là 1 không khí khá trầm khác hoàn toán với xung quanh ấm áp mà khách sạn tạo nên điều đó khiến cho bàn ăn càng thêm khó chịu đặc biệt là bà Hoa ko thể ăn đc gì khi thấy ánh mắt khó chịu của mẹ chồng cứ nhìn mình ,Phương ở bên cạnh thấy đc điều đó nhưng trước mặt khách ko thể nên tiếng đc dù sao phải tôn trọng bà mình đã dù cho rằng mình ko thích đi chăng nữa và thay vào đó là gắp 1 miếng sushi bỏ vào chén của mẹ mình nói :
-Mẹ ăn nhiều một chút dạo này nhiều việc mẹ hình như hơi ốm một chút ,cần ăn nhiều vào .
Cảm động khi thấy cô con gái mình quan tâm đến mình ,dù bên cạnh ánh mắt của mẹ chồng nhìn thì bà Hoa vẫn ăn bình thường và gắp 1 miếng thịt bò nướng bỏ vào chén của con gái nói :
-Con cũng ăn đi .
Và không khí cứ thế qua đi mà ko giải quyết đc vấn đề gì thậm chí có thể tăng nên lòng căm ghét của Phương dành cho bà nội mình và sau khi ăn xong thay vì muốn ngồi ở đây thì lại muốn bỏ đi đang chưa có lý do gì bỏ đi thì lúc đó điện thoạt vang nên .
Cầm điện thoại ko biết bên kia nói gì mà Phương tức tốc đứng dậy nhìn sang mẹ mình nói :
-Mẹ tự về nha ,con có việc phải đi trước ._ nói vừa rứt lời đã bỏ đi một mạch .
——————————————————————————————————————————
Quay sang chổ Huy _Lam đang ăn ngon lành thì tự nhiên chuông điện thoại vang nên ,mở maý ra thấy 1 tin nhắn :”Thư kí có chuyện cần giải quyết gấp hẹn ở điểm cũ ”.
Cùng lúc đó 1 tin nhắn khác đến :”Lam cậu ở đâu vậy đến văn phòng gấp hình như có nhiệm vụ mới đó ”.
Thế là không nói không rằng Lam phóng vút đi để lại Huy ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra .1s..2s…3s…bỗng Huy bừng tỉnh để lại một sấp tiền chạy ra nhà hàng nhưng bóng dáng của Lam đã biến mất vô ảnh vô tung, thật ra thì sau khi chạy ra khỏi nhà hàng thì Lam mới nhớ là mình đi nhờ xe vậy là vừa thấy 1 chiếc taxi đi đến thế là ko nghĩ gì nhiều bước lên đi luôn
-Hello ,mẹ yêu .
Nhưng ngay lập tức dừng nụ cười lại khi thấy người thứ 2 mà từ nhỏ mình ko thích chút nào và cũng khiến cho mẹ mình hàng đêm phải khóc thầm ,đối với 1 đứa bé 9t hồi ấy Phương đã nhận ra là bà và ông nội ko thích mẹ con bé dần lớn nên Phương mới biết đc nguyên nhân là do mẹ mình ko thế sinh ra con trai nên đối với bản thân Phương cực kì căm thù người đã khiến mẹ mình buồn bã đặc biệt là vào ngày đó khiến cho Phương phải sang Hàn ở nhờ nhà cậu mợ đó là 1 ngày mà nước mắt của một cô bé đã chảy ra .
”-Con dâu ,con nên để thằng Sang cười Hà ,dù sao nếu ngày đó ko phải con cướp Sang thì 2 đứa nó đã thành một đôi thanh mai trúc mã rồi ”_Giọng nói của bà nội Phương vang lên trong phòng khách .
Bà Hoa nghe thấy mẹ chồng nói vậy thì nước mắt chảy dài nói :
-Mẹ à ,con …….._ko thể nói nên lời chỉ biết nhìn mẹ chồng với ánh mắt vang xin .
-Mẹ biết con rất yêu thằng Sang nhưng gia đình này chỉ có nó là con trai độc nhất mà con lại ko thể sinh đc nữa nên con hãy chấp nhận đi con hãy buông tha cho thằng Sang để nó cưới con Hà _ánh mắt nhìn bà Hoa với sự khinh ghét .
Cùng lúc đó ở sau cánh cửa một cô bé 10t ko hiểu điều gì nhưng thấy mẹ mình khóc hết nước mắt khiến cho bé đau lòng và nghĩ nếu cha thường xuyên có mặt ở nhà thì mẹ bé sẽ vui ,với suy nghĩ ngây thơ hồi đó mỗi lần có ba ở nhà mẹ thường vui vẻ chỉ klhi nói chuyện với bà nội là mẹ tối đó sẽ khóc và điều đó bé ko thích chút nào nên :
-Bà nội ,đừng làm mẹ khóc _Lời nói suất phát từ đáy lòng của một cô bé khiến cho bà nội đứng dậy tức giận
tiến lại gần bé và định tát bé thì bé thấy ai đó ôm bé vào lòng và nói :
-Mẹ à ,Phương nó con nhỏ ko hiểu chuyện xin mẹ tha cho con bé .
Thấy vậy bé nhìn mẹ mình đang ôm mình khóc hỏi với giọng ngây thơ của đứa bé 10t :
-Mẹ đừng khóc ,Phương ngoan mà ._lấy tay lau nước mắt cho mẹ .
Và điều đó đã khiến cho bà nội của Phương tức điên nên và tát thẳng vào mặt bà Hoa cùng câu nói:
-Đến con gái mà dạy dỗ ko đc .
-Không được phép bà đánh mẹ cháu _Nhìn bà nội với ánh mắt ko mấy thiện cảm vì với bé mẹ là người thương mình nhất và từ trước tới giờ bé toàn thấy mẹ khóc khi nghe bà chữi .”
Quá khứ lại 1 lần nữa quay về sau 6 năm Phương cố gắng quên và khi trưởng thành Phương đã hiểu đc nguyên nhân vì sao năm xưa mình phải đi Hàn Quốc và cũng vì thế Phương thề rằng sẽ ko tha cho bất cứ ai đụng đến mẹ mình dù là ai đi nữa .
Vậy mà giờ đây ko biết vì sao quá khứ đó đã chìm sâu vậy mà giờ đây Phương như thấy nó lóe dần nên với cảnh hàng đêm mẹ mình phải khóc và điều đó đã khiến cho khuôn mặt vốn ngây thơ trở nên lạnh lùng tạo nên cho bà Hoa nhìn thấy cô con gái như vậy thì hơi lo lắng thay vì thấy sợ ;
-Con gái chào bà nội đi con .
Quay sang Phương lạnh nhạt nói với 2 từ :
-Chào bà .
Thấy Vậy bà Hoa ngạc nhiên lo lắng hỏi :
-Hình như con không khỏe hả ,Phương .
Vì không muốn mẹ mình lo lắng Phương cố gắng xóa đi vẻ mặt lạnh lùng nói :
-Mẹ con không sao ,chỉ là hơi khó chịu trong người thôi .
-Vậy con với mẹ đi ăn cơm với bà nội nha .
Đang định từ chối nhưng thấy nếu để mẹ mình đi với bà lỡ như hồi xưa thì sao nên dù ko muốn Phương vẫn nói ;
-Dạ .
( Thế đó chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ )
Khách sạn nhà hàng Japan một nhà hàng đậm chất Nhật với những bộ kimono cùng không khí như một gia đình nhưng điều đó lại không khiến cho Phương cảm nhận thấy đang phân vân mình đồng ý đến đây là đúng hay sai thì tiếng nói của ai đó vang nên :
-Cháu chào bà ,cậu đến rồi đó hả Hoa .
Câu nói đó khiến cho Phương ngẩn đầu nên và thấy một người phụ nữ theo Phương đoán là 40t (vì xưng hô với mẹ như vậy nên Phương mới đoán vậy ) nhưng rất trẻ khiến cho Phương vô tình thốt nên :
-Bác trông trẻ thật đó .
-Cháu cũng xinh xắn đó chứ _câu nói đó khiến cho Phương cảm thấy thân thiện hơn với ng đứng trước mặt mình vì đơn giản Phương sợ những người tiếp cận mẹ mình như bà Hà ,một lần để mẹ mình đau khổ là quá đủ rồi .
Sau đó nhìn xung quanh do nãy giờ mãi suy nghĩ nên Phương ko chú ý đến chung quay và một điều ngạc nhiên cho Phương đó là thấy Lâm đang ngồi cách chổ Phương đứng 1 bàn và ngay lập tức với trí thông minh Phương đã lập luận ra nguyên nhân vì sao mình đến đây và linh cảm lần này của Phương 1 lần nữa lại đúng cứ lần nào nguy hiểm cho mình là linh cảm đó luôn xuất hiện và Phương đang ko biết điều gì đang chờ mình thì tiếng nói vang nên ;
-con gái chào mọi ng đi _tiếng diệu dàng của bà Hoa vang nên.
-Cháu chào 2 bác -”một lời chào có thể cho là miễn cưỡng nhất từ trước đến nay của Phương ,ko phải vì ko thích 2 ng trước mặt mà ko hiểu vì sao lại ko thể chào hỏi vui vẻ đc ”_đó là những gì mà Phương đang nghĩ trong đầu khi chào hỏi những người trước mặt này có thể cho đó là một lời chào đối với những người ko thân thuộc với mình chăng .
Trong khi Phương đang phân vân với 1 mớ câu hỏi ko có đáp án trong đầu thì ở bên đây Lâm nhìn Phương với 1 thái độ ko mấy là thiện cảm và thầm nghĩ :đừng tưởng rằng có bố mẹ tôi đứng đàng sau thì có thể trở thành hôn thê của tôi ,mà Lâm hình như đã quên mât 1 sự kiện trong buổi ra mắt vị hôn thê rồi nhỉ ko biết ai mới là ng cần trở thành chồng vợ đây ta điều đó cũng khó lý giải lắm .
Ngồi xuống ghế đối diện ,Phương làm ngơ trước ánh mắt như muốn đốt mình ra tro của ai kia thay vào đó là vẻ mặt cuối xuống bàn làm ra vẻ thục nữ để giữ hình tượng chờ phản đòn của ai đó theo tính logic mà Phương đã phân tích từ khi biết mình xuất hiện ở đây để làm gì chỉ có điều là Phương ko mong muốn hoặc nói đúng hơn là bất đắc dĩ đến đây dù đã biết sẽ có chuyện chẳng hay ho gì .
-Cậu nghĩ sao về hôn nhân của 2 đứa trẻ _tiếng của mẹ Lâm vang nên và ở bên đây Phương cuối đầu ra vẻ như hối lỗi nhưng thật ra đang phân tích vì sao mình lại ở đây ko lẽ hôm ấy họ chưa có khái niệm là mình muốn từ hôn sao nhỉ ?
Câu hỏi thẳng của bạn thân khiến cho bà Hoa ko biết trả lời sao cho thỏa đáng đúng hơn cuộc hôn nhân này là do họ thiết lập nên vì họ là bạn thân từ bé nhưng cũng ko thể trả lời thẳng là hồi đó ai kia cũng muốn phá vỡ hôn ước này vì nghe tin con gái mình là ng ko tài giỏi thêm vào đó hình như họ ủng hộ cho Tuyết ng yêu của con trai mình vậy vì sao bây giờ họ lại nhắc đến vấn đề này ko lẽ ….
-Cái đó mình ko biết có thể tùy ý con gái mình ,hạnh phúc để nó chọn có lẽ tốt hơn và ko mắc sai lầm như mình chăng .
Lời nói đó vừa nói ra đã khiến cho bà nội Phương nghe vào trong tai tưởng là con dâu đang cạnh khóe mình nên phản bác lại :
-Con nói gì thế cuộc hôn nhân này đã dc định đoạt con ko có quyền từ chối nó như thế .
Bà Hoa nghe mẹ chồng nói như thế và bao năm qua bà đã cho qua âm thầm chịu đựng nhưng bây giờ là hạnh phúc của cô con gái mình và bà có thể đoán rằng Phương con gái bà ko hể thích chàng trai trước mặt một cút xíu nào chứ nói chi đến tình cảm .
Ngồi ở bên cạnh tuy ko nói gì nhưng Phương rất tức giận vì có ng nói vậy với mẹ mình dù người đó là bà nội đi chăng nữa và cho là mình bất hiếu thì cũng ko thể im lặng đc nữa vì thế :
-Bà à ,cháu ko chấp nhận cuộc hôn nhân này .
Vừa nghe xong câu nói của đứa cháu gái bực tức nói :
-Ko chấp nhận cũng phải chấp nhận.
-Cháu ko chấp nhận hạnh phúc của cháu sẽ do cháu tìm kiếm với lại cháu ko thích làm người thứ ba như ng đã cướp đi hạnh phúc của mẹ cháu mà bà đã chọn làm vị hôn thê cho ba cháu đâu ._ánh mắt kiên quyết của Phương nhìn thẳng vào mặt bà nội mình .
Ở bên cạnh thấy ko khí giữa 2 người canh thẳng quá mẹ của Lâm nên tiếng :
-Bác à để 2 đứa chọn nhau đi ,tuy rằng hơi tiếc nhưng mà 2 đứa nó thật sự ko chấp nhận hôn nhân này thì có thể giải trừ hôn ước cũng đc mà .
-Thôi nào mọi ng kêu món ăn đi _nhìn sang bà Hoa mỉm cười .
Thấy thái độ mình cũng ko phải Phương thu hồi ánh mắt của mình lại có ai nói rằng Phương là ng giữ vững đc mình trong đối đáp thì chỉ có thể nói là No.2 thua Lan mà thôi đó là trừ trường hợp mình thua thì Lan mới ra mặt còn lại đều thuộc về mình và Lam và đó là điều từ xưa đến nay đã thành thói quen trong nhóm./
Lâm ở bên cạnh nghe thấy thế thì mưng rỡ nhưng xen vào đó là 1 cảm giác rất khó hiểu như tiếc nuối 1 điều gì suy nghĩ một chút Lâm cho đó là tâm trạng ko vui khi có 1 đứa con gái ko chú ý đến mình .
Thế là buổi ăn bắt đầu nhưng thay vào đó là 1 không khí khá trầm khác hoàn toán với xung quanh ấm áp mà khách sạn tạo nên điều đó khiến cho bàn ăn càng thêm khó chịu đặc biệt là bà Hoa ko thể ăn đc gì khi thấy ánh mắt khó chịu của mẹ chồng cứ nhìn mình ,Phương ở bên cạnh thấy đc điều đó nhưng trước mặt khách ko thể nên tiếng đc dù sao phải tôn trọng bà mình đã dù cho rằng mình ko thích đi chăng nữa và thay vào đó là gắp 1 miếng sushi bỏ vào chén của mẹ mình nói :
-Mẹ ăn nhiều một chút dạo này nhiều việc mẹ hình như hơi ốm một chút ,cần ăn nhiều vào .
Cảm động khi thấy cô con gái mình quan tâm đến mình ,dù bên cạnh ánh mắt của mẹ chồng nhìn thì bà Hoa vẫn ăn bình thường và gắp 1 miếng thịt bò nướng bỏ vào chén của con gái nói :
-Con cũng ăn đi .
Và không khí cứ thế qua đi mà ko giải quyết đc vấn đề gì thậm chí có thể tăng nên lòng căm ghét của Phương dành cho bà nội mình và sau khi ăn xong thay vì muốn ngồi ở đây thì lại muốn bỏ đi đang chưa có lý do gì bỏ đi thì lúc đó điện thoạt vang nên .
Cầm điện thoại ko biết bên kia nói gì mà Phương tức tốc đứng dậy nhìn sang mẹ mình nói :
-Mẹ tự về nha ,con có việc phải đi trước ._ nói vừa rứt lời đã bỏ đi một mạch .
——————————————————————————————————————————
Quay sang chổ Huy _Lam đang ăn ngon lành thì tự nhiên chuông điện thoại vang nên ,mở maý ra thấy 1 tin nhắn :”Thư kí có chuyện cần giải quyết gấp hẹn ở điểm cũ ”.
Cùng lúc đó 1 tin nhắn khác đến :”Lam cậu ở đâu vậy đến văn phòng gấp hình như có nhiệm vụ mới đó ”.
Thế là không nói không rằng Lam phóng vút đi để lại Huy ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra .1s..2s…3s…bỗng Huy bừng tỉnh để lại một sấp tiền chạy ra nhà hàng nhưng bóng dáng của Lam đã biến mất vô ảnh vô tung, thật ra thì sau khi chạy ra khỏi nhà hàng thì Lam mới nhớ là mình đi nhờ xe vậy là vừa thấy 1 chiếc taxi đi đến thế là ko nghĩ gì nhiều bước lên đi luôn
Tác giả :
Rose - Lee na