Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 86: Ai cũng không muốn thua
“Ha?” Dịch Hi Thần cũng bị sự vô liêm sỉ của Tiêu Khôi làm chấn kinh rồi. Gã là đầu óc xảy ra vấn đề sao? Mười năm này gã đào bao nhiêu hố cho Trưởng Tôn Tử Quân, còn hi vọng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ giúp gã à?
Tuy Tiêu Khôi biết kiếm khí của mình đã không bằng Dịch Hi Thần, nhưng dù sao cũng cách biệt không xa lắm, cắn răng gắng gượng chống đỡ vẫn có thể đọ sức một trận, huống hồ gã còn có thủ đoạn khác. Vì vậy gã lại tấn công tới một lần nữa!
“Trưởng Tôn Tử Quân bất quá chỉ là thấy ngươi đáng thương thôi!” Tiêu Khôi nói, “Nếu không phải năm đó ta… bây giờ ngươi vẫn là một tên rác rưởi ở Dược các!”
Dịch Hi Thần đỡ sự công kích của gã, lần thứ hai đẩy lùi gã. Y khinh thường đồng thời cũng không cần thiết giải thích với Tiêu Khôi về từng li từng tí giữa y với Trưởng Tôn Tử Quân trong mười năm này, nhưng mà Tiêu Khôi lại còn có mặt mũi nhắc tới chuyện năm đó, thật là làm cho y chua ê một loạt răng hàm.
“Vậy ta còn phải cảm tạ năm đó ngươi đối xử với Tử Quân như vậy chăng?!”
Thế tiến công của Tiêu Khôi lúc mạnh lúc nhẹ. Gã nhận định Dịch Hi Thần phát huy không phải tu vi vốn có của y, mà là chịu đoạt ý mới có thể lợi hại như vậy. Nhưng mà phương pháp đoạt ý chống đỡ không được bao lâu, đây vốn là thuật pháp tiêu hao quá mức, một khi tiêu hao đạt đến cực hạn, sẽ chưa đánh đã tan. Nhưng mà gã không nghĩ tới, vài lần cường công, Dịch Hi Thần lại không chút nào hiện ra vẻ mỏi mệt.
Không chỉ như vậy, Dịch Hi Thần còn có dư sức, vừa đối phó với Tiêu Khôi, vừa dùng linh tê khế cảm thụ vị trí Trưởng Tôn Tử Quân thay đổi. Trưởng Tôn Tử Quân đang tới gần y, nhưng mà không biết gặp gỡ phiền toái gì, Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên ngừng lại ở một vị trí nào đó.
“Trường Vân!” Dịch Hi Thần kêu lên.
Vệ Trường Vân lập tức bay tới: “Sư phụ.” Hắn vô cùng nghe lời, Dịch Hi Thần hoà giải với Tiêu Khôi bảo hắn không nên nhúng tay hắn liền quả thực không nhúng tay vào, có điều cũng bởi vì hắn nhìn ra được, Tiêu Khôi không phải là đối thủ của Dịch Hi Thần.
Tiêu Khôi nhất thời khẩn trương. Gã đối phó một Dịch Hi Thần đã có chút vất vả, Vệ Trường Vân giúp một tay, gã liền phiền toái hơn.
Nhưng mà Dịch Hi Thần lại vừa ứng phó Tiêu Khôi vừa nói: “Làm phiền người giúp ta đi tìm bằng hữu của ta, dẫn hắn tới đây, hắn ở phía dưới cách một trăm trượng.”
“Vâng, sư phụ.” Vệ Trường Vân lập tức bay xuống dưới ngọn núi.
Trưởng Tôn Tử Quân tất nhiên tu vi cao, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn quỷ giới, cản tay rất nhiều, hắn lại không thể ngự kiếm, cho nên mới không thể lập tức trở về. Có Vệ Trường Vân viện trợ, chắc chắn hai người bọn họ có thể mau mau đoàn tụ.
Tiêu Khôi cả kinh nói: “Ngươi bảo hắn đi tìm Trưởng Tôn Tử Quân? Ngươi biết Trưởng Tôn Tử Quân ở nơi nào sao?!” Khi đang nói chuyện phân tâm một chút, bị một kiếm của Dịch Hi Thần đánh văng ra, nhất thời đau đớn một hồi.
Dịch Hi Thần triệu đến mấy chục ánh kiếm, như mưa rơi về phía Tiêu Khôi!
Tiêu Khôi chật vật liên tục lăn lộn, miễn cưỡng từ trong mưa kiếm trốn thoát. Gã vạn lần không ngờ mình lại có một ngày bị Dịch Hi Thần đánh cho chật vật như vậy, lửa giận công tâm, thôi thúc quỷ lực, chỉ nghe bốn phía ác quỷ khóc gào, mấy quỷ mị tụ tới, nhắm hướng Dịch Hi Thần!
Dịch Hi Thần cười lạnh: “Làm sao? Không so kiếm à?” Vẫn không chút hoang mang, triển khai kiếm trận ngăn cản đám ác quỷ đó. Tu vi của Tiêu Khôi có hạn, quỷ mị mà gã có thể điều khiển tự nhiên là tu vi cũng không ra sao. Nếu như vừa rồi gã có thể mang đầu trâu mặt ngựa đến, hoặc là có thể điều khiển Vệ Trường Vân, sợ là Dịch Hi Thần liền khó có thể chống đỡ, nhưng mà bây giờ, thì chỉ là tạo ra chút phiền phức cho y mà thôi.
Tiêu Khôi cả giận nói: “Tại sao ngươi biết được tung tích của Trưởng Tôn Tử Quân?! Ngươi và hắn ký khế ước sao?!”
Dịch Hi Thần hào phóng mà thừa nhận: “Thế nào?”
“Ngươi! Các ngươi song tu?! Một thân tu vi này của ngươi là do đó mà chiếm được?!” Gã đọ sức với Dịch Hi Thần một lúc lâu, trước sau không thấy Dịch Hi Thần không chống đỡ nổi, có thể thấy được tu vi bây giờ của y tuyệt đối không phải đoạt ý đoạt được, mà là tu vi thứ thiệt. Có thể trong thời gian ngắn ngủi tăng lên như thế, cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là chiếm được kỳ trân dị bảo trợ giúp tu vi, một loại khác, chính là tìm được con đường tu luyện khác.
“Bây giờ ngươi mới biết à?” Trường kiếm trong tay Dịch Hi Thần tung bay, trong nháy mắt bức lui toàn bộ quỷ mị quanh thân!
Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, có thể song tu với hắn tự nhiên rất có ích lợi, điểm này Tiêu Khôi đã sớm biết, thậm chí lần đầu tiên gã nghe nói Thiên Kiếm môn có một đệ tử thiên linh căn, gã đã từng đánh chủ ý này. Nhưng mà xem bây giờ Dịch Hi Thần tinh tiến, hóa ra chỗ tốt của song tu còn cách xa dự liệu của gã!!
Trong lòng Tiêu Khôi quả thực là vừa gấp vừa giận vừa hối hận. Năm đó nếu không phải gã không phát hiện tính tình Trưởng Tôn Tử Quân trong nóng ngoài lạnh, hại Trưởng Tôn Tử Quân đến Dược các, có lẽ tất cả mà ngày hôm nay Dịch Hi Thần lấy được đều là của gã!
Nhưng mà bây giờ thì sao? Bây giờ gã lại bị một ngụy linh căn đánh cho chật vật như vậy!
Tiêu Khôi cắn răng phẫn nộ, rống giận nhào tới: “Dịch Hi Thần, ngươi dựa vào cái gì!”
Dịch Hi Thần kinh ngạc. Giọng điệu này sao nghe không đúng lắm, cái gì gọi là y dựa vào cái gì, y với Trưởng Tôn Tử Quân kết làm đạo lữ, liên quan cái rắm gì tới Tiêu Khôi? Lời Tiêu Khôi nói vừa chua xót vừa giận dữ, nghe giống như là —— ghen tị. Đúng, không sai, chính là ghen tị hận không thể dùng thân thay thế!
Đột nhiên, Dịch Hi Thần nhớ tới việc Tiêu Khôi lén lút thả thính thanh trùng ở trên người y trước khi y và Tiêu Khôi tỷ thí tại đại hội so kiếm. Y nhất thời hiểu rõ.
“Thế nào, ngươi cho rằng lúc trước nếu như ngươi không có hãm hại Tử Quân, bây giờ Tử Quân sẽ tùy ý ngươi điều khiển sao?” Từ ngữ y dùng không phải là kết đạo lữ, song tu, mà là điều khiển.
Tiêu Khôi hơi giật mình.
Dịch Hi Thần chém ra quỷ mị vây lên, nở nụ cười: “Tiêu Khôi, ngươi không có bằng hữu đi?”
Tiêu Khôi ngẩn ra, khinh thường nói: “Bằng hữu?”
“Ngươi không có bằng hữu, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với ngươi, cho nên ngươi biết mười năm trước Tử Quân là vì cứu ngươi giúp ngươi, ngươi tựa như thấy kỳ trân dị bảo, lại bắt đầu si tâm vọng tưởng!”
“Ngươi!” Tiêu Khôi bị y nói trúng tâm sự, trên mặt nhất thời lúc xanh lúc đỏ, thế tiến công cũng chậm lại mấy phần.
“Nhưng ngươi lại chưa hề nghĩ tới, tại sao không có ai đối xử tốt với ngươi? Chuyện mười năm trước ngươi biết được chân tướng, cũng đáng để ngươi tự mình đa tình!”
Kiếm của Tiêu Khôi run lên, quỷ mị trận mới vừa tụ thành chưa đánh đã tan. Tự mình đa tình? Có ý gì? Chẳng lẽ nói lúc trước Trưởng Tôn Tử Quân xông vào cấm địa, không phải là vì cứu gã? Gã lại bị Dịch Hi Thần lừa ư?
Lại nghe Dịch Hi Thần nói: “Ngươi xử sự xưa nay chỉ có lợi dụng, ngươi đối xử với người khác thế nào, người khác mới có thể đối xử với ngươi thế đó! Tử Quân tốt với ta, ngươi liền cho là hắn đồng tình người yếu, nhưng hắn đối xử tốt với ngươi một lần, ngươi liền muốn đoạt lấy hắn? Đoạt lấy làm cái gì hả? Ngươi muốn báo đáp hắn sao? Ngươi suy nghĩ cũng bất quá chỉ là hắn tu vi cao, thiên tư mạnh, có thể để ngươi sử dụng! Người khác có thể lấy được, ngươi cũng liền có thể lấy được!”
Đây đúng là suy nghĩ của Tiêu Khôi. Dịch Hi Thần có thể dựa vào việc song tu với Trưởng Tôn Tử Quân nhận được ích lợi như vậy, gã cũng muốn, dựa vào cái gì không phải là gã chứ?
Dịch Hi Thần nói tiếp: “Ta cho ngươi biết Tiêu Khôi, dù năm đó Trưởng Tôn Tử Quân không bị ngươi hãm hại rời khỏi Luyện Kiếm các, hắn đối với ngươi cũng chỉ đến đó mà thôi! Ngươi chưa bao giờ biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho người khác, lẽ nào Tử Quân là ngu xuẩn sao? Ngươi hại hắn bẫy hắn, vẫn còn hi vọng hắn làm việc cho ngươi, đổi thành ngươi là hắn, ngươi sẽ làm sao! Ngươi nói Lục sư huynh thiện tâm, nên cạo đầu đi làm phật tu, hắn vì người xa lạ cũng có thể vung kiếm giúp đỡ, nhưng hắn có từng vào sinh ra tử vì ngươi không? A, không có, cho nên ngươi mới nói hắn là kẻ ngu si!”
Sắc mặt Tiêu Khôi tái nhợt hơn mấy phần. Nếu như gã là Trưởng Tôn Tử Quân, đừng nói gã sẽ không xông vào cấm địa, có người lừa gã như vậy, gã nhất định muốn người kia trả giá thật lớn. Gã và Lục Tử Hào đều là đệ tử Luyện Kiếm các, từ trước đến giờ không ưa Lục Tử Hào trượng nghĩa giúp đỡ vì người này vì người kia. Lục Tử Hào đối với gã không tốt sao? Vậy cũng không phải, Lục Tử Hào đối với ai cũng tốt giống nhau, chỉ là lúc Lục Tử Hào tốt với gã, gã liền không cảm thấy Lục Tử Hào ngốc.
Dịch Hi Thần nói: “Dù cho ngươi lấy ra một phần thật lòng để đối đãi, tất cũng sẽ có người nguyện ý lấy một phần, năm phần, thậm chí vô hạn thật lòng để báo lại cho ngươi, nhưng đáng tiếc, Tiêu Khôi, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể si tâm vọng tưởng!”
Tiêu Khôi kịch liệt thở hổn hển. Từ nhỏ gã đã sinh tồn như thế này, lợi dụng người khác, đạp người khác bò lên phía trên, cũng chưa từng hi vọng ai thật lòng với gã. Gã nhận được thứ gì từ người khác, đó đều là kết quả gã lợi dụng, là chuyện đương nhiên. Nhưng khi biết chân tướng năm đó Trưởng Tôn Tử Quân tự tiện xông vào cấm địa, gã lại có một loại cảm giác kỳ quái, không nói được, không nói rõ, lại chân thực là cao hứng. Có người vì gã mà rơi vào hiểm cảnh, tình nguyện không để ý an nguy của mình đi cứu gã, cho dù tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng phần tâm ý đó lại làm cho gã vui mừng. Thậm chí còn nghĩ, nếu như còn có lần sau, lúc gã thật sự nguy nan, người kia còn nguyện ý nghĩa vô phản cố mà giúp gã, là tốt rồi.
Đáng tiếc một người như vậy, bắt đầu từ mười năm trước, trong mắt rốt cuộc cũng đã không còn gã nữa.
“Ta thắng ngươi, ngươi nói ta vô liêm sỉ, dùng bàng môn tà đạo. Vậy còn ngươi? Mấy thứ ngươi dùng, chẳng lẽ là chính đạo sao?” Dịch Hi Thần chém ra một con quỷ mị cuối cùng, trường kiếm trong tay chỉ về phía ngực Tiêu Khôi. Y nói, “Ai cũng không muốn trở thành người yếu, ai cũng không muốn thua, chỉ thế mà thôi.”
Tiêu Khôi ngồi sụp xuống đất, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Gã lại thật sự bại bởi Dịch Hi Thần, lần này Dịch Hi Thần thắng đến đường đường chính chính. Người mà xưa nay gã đều xem thường, đã không còn là người yếu.
Nhưng vào lúc này, mặt Dịch Hi Thần đột nhiên biến sắc. Lúc trước y có thể nhận ra được Trưởng Tôn Tử Quân ở ngay phía dưới vách núi, nhưng mà trong chớp mắt, vị trí của Trưởng Tôn Tử Quân đã xảy ra thay đổi, đi tới một khu vực khác. Khoảng cách của bọn họ lại trở nên cực kỳ xa xôi một lần nữa!
Hết chương 86
Tuy Tiêu Khôi biết kiếm khí của mình đã không bằng Dịch Hi Thần, nhưng dù sao cũng cách biệt không xa lắm, cắn răng gắng gượng chống đỡ vẫn có thể đọ sức một trận, huống hồ gã còn có thủ đoạn khác. Vì vậy gã lại tấn công tới một lần nữa!
“Trưởng Tôn Tử Quân bất quá chỉ là thấy ngươi đáng thương thôi!” Tiêu Khôi nói, “Nếu không phải năm đó ta… bây giờ ngươi vẫn là một tên rác rưởi ở Dược các!”
Dịch Hi Thần đỡ sự công kích của gã, lần thứ hai đẩy lùi gã. Y khinh thường đồng thời cũng không cần thiết giải thích với Tiêu Khôi về từng li từng tí giữa y với Trưởng Tôn Tử Quân trong mười năm này, nhưng mà Tiêu Khôi lại còn có mặt mũi nhắc tới chuyện năm đó, thật là làm cho y chua ê một loạt răng hàm.
“Vậy ta còn phải cảm tạ năm đó ngươi đối xử với Tử Quân như vậy chăng?!”
Thế tiến công của Tiêu Khôi lúc mạnh lúc nhẹ. Gã nhận định Dịch Hi Thần phát huy không phải tu vi vốn có của y, mà là chịu đoạt ý mới có thể lợi hại như vậy. Nhưng mà phương pháp đoạt ý chống đỡ không được bao lâu, đây vốn là thuật pháp tiêu hao quá mức, một khi tiêu hao đạt đến cực hạn, sẽ chưa đánh đã tan. Nhưng mà gã không nghĩ tới, vài lần cường công, Dịch Hi Thần lại không chút nào hiện ra vẻ mỏi mệt.
Không chỉ như vậy, Dịch Hi Thần còn có dư sức, vừa đối phó với Tiêu Khôi, vừa dùng linh tê khế cảm thụ vị trí Trưởng Tôn Tử Quân thay đổi. Trưởng Tôn Tử Quân đang tới gần y, nhưng mà không biết gặp gỡ phiền toái gì, Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên ngừng lại ở một vị trí nào đó.
“Trường Vân!” Dịch Hi Thần kêu lên.
Vệ Trường Vân lập tức bay tới: “Sư phụ.” Hắn vô cùng nghe lời, Dịch Hi Thần hoà giải với Tiêu Khôi bảo hắn không nên nhúng tay hắn liền quả thực không nhúng tay vào, có điều cũng bởi vì hắn nhìn ra được, Tiêu Khôi không phải là đối thủ của Dịch Hi Thần.
Tiêu Khôi nhất thời khẩn trương. Gã đối phó một Dịch Hi Thần đã có chút vất vả, Vệ Trường Vân giúp một tay, gã liền phiền toái hơn.
Nhưng mà Dịch Hi Thần lại vừa ứng phó Tiêu Khôi vừa nói: “Làm phiền người giúp ta đi tìm bằng hữu của ta, dẫn hắn tới đây, hắn ở phía dưới cách một trăm trượng.”
“Vâng, sư phụ.” Vệ Trường Vân lập tức bay xuống dưới ngọn núi.
Trưởng Tôn Tử Quân tất nhiên tu vi cao, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn quỷ giới, cản tay rất nhiều, hắn lại không thể ngự kiếm, cho nên mới không thể lập tức trở về. Có Vệ Trường Vân viện trợ, chắc chắn hai người bọn họ có thể mau mau đoàn tụ.
Tiêu Khôi cả kinh nói: “Ngươi bảo hắn đi tìm Trưởng Tôn Tử Quân? Ngươi biết Trưởng Tôn Tử Quân ở nơi nào sao?!” Khi đang nói chuyện phân tâm một chút, bị một kiếm của Dịch Hi Thần đánh văng ra, nhất thời đau đớn một hồi.
Dịch Hi Thần triệu đến mấy chục ánh kiếm, như mưa rơi về phía Tiêu Khôi!
Tiêu Khôi chật vật liên tục lăn lộn, miễn cưỡng từ trong mưa kiếm trốn thoát. Gã vạn lần không ngờ mình lại có một ngày bị Dịch Hi Thần đánh cho chật vật như vậy, lửa giận công tâm, thôi thúc quỷ lực, chỉ nghe bốn phía ác quỷ khóc gào, mấy quỷ mị tụ tới, nhắm hướng Dịch Hi Thần!
Dịch Hi Thần cười lạnh: “Làm sao? Không so kiếm à?” Vẫn không chút hoang mang, triển khai kiếm trận ngăn cản đám ác quỷ đó. Tu vi của Tiêu Khôi có hạn, quỷ mị mà gã có thể điều khiển tự nhiên là tu vi cũng không ra sao. Nếu như vừa rồi gã có thể mang đầu trâu mặt ngựa đến, hoặc là có thể điều khiển Vệ Trường Vân, sợ là Dịch Hi Thần liền khó có thể chống đỡ, nhưng mà bây giờ, thì chỉ là tạo ra chút phiền phức cho y mà thôi.
Tiêu Khôi cả giận nói: “Tại sao ngươi biết được tung tích của Trưởng Tôn Tử Quân?! Ngươi và hắn ký khế ước sao?!”
Dịch Hi Thần hào phóng mà thừa nhận: “Thế nào?”
“Ngươi! Các ngươi song tu?! Một thân tu vi này của ngươi là do đó mà chiếm được?!” Gã đọ sức với Dịch Hi Thần một lúc lâu, trước sau không thấy Dịch Hi Thần không chống đỡ nổi, có thể thấy được tu vi bây giờ của y tuyệt đối không phải đoạt ý đoạt được, mà là tu vi thứ thiệt. Có thể trong thời gian ngắn ngủi tăng lên như thế, cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là chiếm được kỳ trân dị bảo trợ giúp tu vi, một loại khác, chính là tìm được con đường tu luyện khác.
“Bây giờ ngươi mới biết à?” Trường kiếm trong tay Dịch Hi Thần tung bay, trong nháy mắt bức lui toàn bộ quỷ mị quanh thân!
Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, có thể song tu với hắn tự nhiên rất có ích lợi, điểm này Tiêu Khôi đã sớm biết, thậm chí lần đầu tiên gã nghe nói Thiên Kiếm môn có một đệ tử thiên linh căn, gã đã từng đánh chủ ý này. Nhưng mà xem bây giờ Dịch Hi Thần tinh tiến, hóa ra chỗ tốt của song tu còn cách xa dự liệu của gã!!
Trong lòng Tiêu Khôi quả thực là vừa gấp vừa giận vừa hối hận. Năm đó nếu không phải gã không phát hiện tính tình Trưởng Tôn Tử Quân trong nóng ngoài lạnh, hại Trưởng Tôn Tử Quân đến Dược các, có lẽ tất cả mà ngày hôm nay Dịch Hi Thần lấy được đều là của gã!
Nhưng mà bây giờ thì sao? Bây giờ gã lại bị một ngụy linh căn đánh cho chật vật như vậy!
Tiêu Khôi cắn răng phẫn nộ, rống giận nhào tới: “Dịch Hi Thần, ngươi dựa vào cái gì!”
Dịch Hi Thần kinh ngạc. Giọng điệu này sao nghe không đúng lắm, cái gì gọi là y dựa vào cái gì, y với Trưởng Tôn Tử Quân kết làm đạo lữ, liên quan cái rắm gì tới Tiêu Khôi? Lời Tiêu Khôi nói vừa chua xót vừa giận dữ, nghe giống như là —— ghen tị. Đúng, không sai, chính là ghen tị hận không thể dùng thân thay thế!
Đột nhiên, Dịch Hi Thần nhớ tới việc Tiêu Khôi lén lút thả thính thanh trùng ở trên người y trước khi y và Tiêu Khôi tỷ thí tại đại hội so kiếm. Y nhất thời hiểu rõ.
“Thế nào, ngươi cho rằng lúc trước nếu như ngươi không có hãm hại Tử Quân, bây giờ Tử Quân sẽ tùy ý ngươi điều khiển sao?” Từ ngữ y dùng không phải là kết đạo lữ, song tu, mà là điều khiển.
Tiêu Khôi hơi giật mình.
Dịch Hi Thần chém ra quỷ mị vây lên, nở nụ cười: “Tiêu Khôi, ngươi không có bằng hữu đi?”
Tiêu Khôi ngẩn ra, khinh thường nói: “Bằng hữu?”
“Ngươi không có bằng hữu, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với ngươi, cho nên ngươi biết mười năm trước Tử Quân là vì cứu ngươi giúp ngươi, ngươi tựa như thấy kỳ trân dị bảo, lại bắt đầu si tâm vọng tưởng!”
“Ngươi!” Tiêu Khôi bị y nói trúng tâm sự, trên mặt nhất thời lúc xanh lúc đỏ, thế tiến công cũng chậm lại mấy phần.
“Nhưng ngươi lại chưa hề nghĩ tới, tại sao không có ai đối xử tốt với ngươi? Chuyện mười năm trước ngươi biết được chân tướng, cũng đáng để ngươi tự mình đa tình!”
Kiếm của Tiêu Khôi run lên, quỷ mị trận mới vừa tụ thành chưa đánh đã tan. Tự mình đa tình? Có ý gì? Chẳng lẽ nói lúc trước Trưởng Tôn Tử Quân xông vào cấm địa, không phải là vì cứu gã? Gã lại bị Dịch Hi Thần lừa ư?
Lại nghe Dịch Hi Thần nói: “Ngươi xử sự xưa nay chỉ có lợi dụng, ngươi đối xử với người khác thế nào, người khác mới có thể đối xử với ngươi thế đó! Tử Quân tốt với ta, ngươi liền cho là hắn đồng tình người yếu, nhưng hắn đối xử tốt với ngươi một lần, ngươi liền muốn đoạt lấy hắn? Đoạt lấy làm cái gì hả? Ngươi muốn báo đáp hắn sao? Ngươi suy nghĩ cũng bất quá chỉ là hắn tu vi cao, thiên tư mạnh, có thể để ngươi sử dụng! Người khác có thể lấy được, ngươi cũng liền có thể lấy được!”
Đây đúng là suy nghĩ của Tiêu Khôi. Dịch Hi Thần có thể dựa vào việc song tu với Trưởng Tôn Tử Quân nhận được ích lợi như vậy, gã cũng muốn, dựa vào cái gì không phải là gã chứ?
Dịch Hi Thần nói tiếp: “Ta cho ngươi biết Tiêu Khôi, dù năm đó Trưởng Tôn Tử Quân không bị ngươi hãm hại rời khỏi Luyện Kiếm các, hắn đối với ngươi cũng chỉ đến đó mà thôi! Ngươi chưa bao giờ biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho người khác, lẽ nào Tử Quân là ngu xuẩn sao? Ngươi hại hắn bẫy hắn, vẫn còn hi vọng hắn làm việc cho ngươi, đổi thành ngươi là hắn, ngươi sẽ làm sao! Ngươi nói Lục sư huynh thiện tâm, nên cạo đầu đi làm phật tu, hắn vì người xa lạ cũng có thể vung kiếm giúp đỡ, nhưng hắn có từng vào sinh ra tử vì ngươi không? A, không có, cho nên ngươi mới nói hắn là kẻ ngu si!”
Sắc mặt Tiêu Khôi tái nhợt hơn mấy phần. Nếu như gã là Trưởng Tôn Tử Quân, đừng nói gã sẽ không xông vào cấm địa, có người lừa gã như vậy, gã nhất định muốn người kia trả giá thật lớn. Gã và Lục Tử Hào đều là đệ tử Luyện Kiếm các, từ trước đến giờ không ưa Lục Tử Hào trượng nghĩa giúp đỡ vì người này vì người kia. Lục Tử Hào đối với gã không tốt sao? Vậy cũng không phải, Lục Tử Hào đối với ai cũng tốt giống nhau, chỉ là lúc Lục Tử Hào tốt với gã, gã liền không cảm thấy Lục Tử Hào ngốc.
Dịch Hi Thần nói: “Dù cho ngươi lấy ra một phần thật lòng để đối đãi, tất cũng sẽ có người nguyện ý lấy một phần, năm phần, thậm chí vô hạn thật lòng để báo lại cho ngươi, nhưng đáng tiếc, Tiêu Khôi, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể si tâm vọng tưởng!”
Tiêu Khôi kịch liệt thở hổn hển. Từ nhỏ gã đã sinh tồn như thế này, lợi dụng người khác, đạp người khác bò lên phía trên, cũng chưa từng hi vọng ai thật lòng với gã. Gã nhận được thứ gì từ người khác, đó đều là kết quả gã lợi dụng, là chuyện đương nhiên. Nhưng khi biết chân tướng năm đó Trưởng Tôn Tử Quân tự tiện xông vào cấm địa, gã lại có một loại cảm giác kỳ quái, không nói được, không nói rõ, lại chân thực là cao hứng. Có người vì gã mà rơi vào hiểm cảnh, tình nguyện không để ý an nguy của mình đi cứu gã, cho dù tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng phần tâm ý đó lại làm cho gã vui mừng. Thậm chí còn nghĩ, nếu như còn có lần sau, lúc gã thật sự nguy nan, người kia còn nguyện ý nghĩa vô phản cố mà giúp gã, là tốt rồi.
Đáng tiếc một người như vậy, bắt đầu từ mười năm trước, trong mắt rốt cuộc cũng đã không còn gã nữa.
“Ta thắng ngươi, ngươi nói ta vô liêm sỉ, dùng bàng môn tà đạo. Vậy còn ngươi? Mấy thứ ngươi dùng, chẳng lẽ là chính đạo sao?” Dịch Hi Thần chém ra một con quỷ mị cuối cùng, trường kiếm trong tay chỉ về phía ngực Tiêu Khôi. Y nói, “Ai cũng không muốn trở thành người yếu, ai cũng không muốn thua, chỉ thế mà thôi.”
Tiêu Khôi ngồi sụp xuống đất, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Gã lại thật sự bại bởi Dịch Hi Thần, lần này Dịch Hi Thần thắng đến đường đường chính chính. Người mà xưa nay gã đều xem thường, đã không còn là người yếu.
Nhưng vào lúc này, mặt Dịch Hi Thần đột nhiên biến sắc. Lúc trước y có thể nhận ra được Trưởng Tôn Tử Quân ở ngay phía dưới vách núi, nhưng mà trong chớp mắt, vị trí của Trưởng Tôn Tử Quân đã xảy ra thay đổi, đi tới một khu vực khác. Khoảng cách của bọn họ lại trở nên cực kỳ xa xôi một lần nữa!
Hết chương 86
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh