Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 84: Thần tượng
Dịch Hi Thần căn bản cũng không biết là xảy ra chuyện gì, y chỉ đột nhiên cảm thấy sau lưng trống rỗng, lúc quay đầu lại đã thấy Trưởng Tôn Tử Quân rơi xuống dưới vách núi.
Đã xảy ra chuyện gì? Có người dưới tình huống y không biết chuyện mà đánh lén Trưởng Tôn Tử Quân ư? Đáng chết! Cái địa phương quỷ quái chết tiệt này!
Tuy rằng quỷ giới không thể ngự kiếm, nhưng bọn họ có tu vi, cho dù từ trên vách núi cheo leo rơi xuống cũng sẽ không bị thương. Chân chính đáng sợ, là những thứ tiềm tàng dưới vách núi đang chờ đợi bọn họ, mà bọn họ thậm chí không biết đến tột cùng nơi đó có cái gì.
Phút chốc, trong lòng Dịch Hi Thần dâng lên rất nhiều nghi vấn, nhưng y không kịp nghĩ nhiều, bay thẳng tới phương hướng Trưởng Tôn Tử Quân rơi xuống mà nhảy xuống!
Thân hình y nhanh chóng rơi xuống, phá tan tầng tầng mây mù, chỉ thấy nơi sâu trong mây mù có mấy quỷ mị đang đánh nhau, nhưng mà còn chưa thấy rõ thì y đã rơi xuống xa mấy mét.
Vừa nãy bọn họ đứng ở vách núi cao như vậy chót vót như vậy, y chỉ nghe tiếng gió bên tai gào thét, rơi xuống chốc lát cũng còn chưa rơi tới đáy, cũng chưa thấy bóng dáng Trưởng Tôn Tử Quân, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy. Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên một quỷ ảnh xẹt qua, tiếp lấy thân thể đang hạ xuống của y!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy mình bị một đôi tay lạnh lẽo nâng lên, quỷ khí cường đại từ phía sau lưng đột nhiên áp sát khiến cho cả người y run run, nhất thời tóc gáy toàn thân đều dựng lên. Y giống như gặp đại địch, đột nhiên rút kiếm bổ về phía quỷ tu nâng đỡ y, quỷ tu kia thân thủ linh hoạt lạ thường, nghiêng người né tránh, dùng sức đẩy y một cái, chân của y liền đạp phải điểm đặt chân.
Y rơi vào một khoảnh đất bằng giữa sườn núi. Ngay sau đó, quỷ tu vừa mới đẩy y cũng theo tới.
Ở chỗ này Dịch Hi Thần gặp phải đều là ác quỷ, cho rằng con quỷ này cũng không phải người hiền lành, lập tức giơ kiếm đón đánh, lúc nhìn rõ thân hình quỷ kia liền kinh ngạc ngưng động tác: “A! Ngươi… Ngươi là… Ngươi là ai!”
Quỷ tu kia ngũ quan tuấn tú, chỉ là khóe mắt thoáng rũ xuống, khiến cho hắn thoạt nhìn có chút u buồn. Nếu như hắn vẫn là một người sống, nhất định là một nam tử anh tuấn, nhưng đáng tiếc bây giờ sắc mặt hắn tái xanh, trên mặt hoàn toàn không có một chút huyết sắc, thoạt nhìn có hơi làm người ta sợ hãi. Mà làm cho Dịch Hi Thần khiếp sợ nhất là —— người này lại mặc đạo bào Thiên Kiếm môn!
Quỷ tu kia nho nhã lễ độ nói: “Sư phụ cẩn thận, những thứ này cứ để ta giải quyết.”
“Hả?” Dịch Hi Thần kinh ngạc nhìn xung quanh, còn tưởng rằng hắn ta có một quỷ sư phụ ở gần đây, nhưng mà gần đây cũng không có quỷ nào khác.
Ác sát đánh tới, quỷ tu kia lập tức đón đánh, mấy cái liền đem ác sát xé ra nát tan!
Nhưng mà ác sát giết không chết, chẳng bao lâu, sẽ tụ tập lại một lần nữa, tiếp tục công kích người.
Quỷ tu kia nhảy trở về, đỡ lấy vai Dịch Hi Thần: “Sư phụ, nơi đây hung hiểm, chúng ta rời khỏi nơi này trước!”
“Sư phụ?” Dịch Hi Thần nhíu mày. Hiện tại y có thể xác định, vị tiền bối Thiên Kiếm môn không biết tên này nhận y thành sư phụ hắn. Xem lời nói và việc làm của người này, hắn không giống những ác quỷ gặp người liền đánh lúc trước, ngược lại có mấy phần thần trí.
Dịch Hi Thần tránh khỏi hắn: “Tiền bối, ta không phải sư phụ ngươi, ngươi nhận lầm người.” Y vừa nói vừa nhìn xuống dưới chân, nhưng đáng tiếc bên dưới mây mù vòng quanh sâu không thấy đáy, bị quỷ tu này cản lại như thế, y không biết Trưởng Tôn Tử Quân đã rơi đến nơi nào.
Y đang muốn nhảy xuống, quỷ tu kia lại không tha mà nắm lấy y, nhảy tới một đỉnh núi khác: “Đi hướng này!”
“Này!”
Quỷ tu kia tu vi thâm hậu, mà ở quỷ giới hành động của hắn tự nhiên hơn Dịch Hi Thần rất nhiều, hắn có thể ở đây cưỡi mây đạp gió, Dịch Hi Thần căn bản không giãy khỏi hắn, mới một chút liền bị hắn lôi kéo bay ra xa trăm mét.
Quỷ tu mang theo Dịch Hi Thần bay vào trong một sơn động, cẩn cẩn thận thận đỡ y ngồi xuống: “Sư phụ, người bị thương. Người cứ ở chỗ này chữa thương, ta đi ra ngoài đọ sức với ma đầu đó.”
“A!” Quỷ tu quay đầu lại liền muốn xông ra ngoài, bị Dịch Hi Thần một phát bắt được. Dịch Hi Thần nói, “Tiền bối, ngươi rốt cuộc là ai vậy?” Y vừa hỏi, cũng vừa nhớ lại, tiền bối Thiên Kiếm môn bọn họ từng tham dự qua đại chiến nào.
Quỷ tu kia nghe y hỏi như vậy, không hiểu nói: “Sư phụ, người bị thương đến đầu óc sao?”
Dịch Hi Thần: “…”
Bị một quỷ tu tâm trí không hoàn chỉnh đầu óc không dùng được hỏi có phải là bị thương tới đầu óc không, Dịch Hi Thần quả thực dở khóc dở cười. Nhưng y biết quỷ tu cứng nhắc, một khi việc đã quyết định, rất khó nói thông được. Vả lại y bị quỷ tu này cản, đã không đuổi kịp Trưởng Tôn Tử Quân, nơi đây địa thế quái lạ, quỷ tu này lợi hại, có lẽ có thể giúp y tìm được Trưởng Tôn Tử Quân rời khỏi khu vực này, ngược lại là một đối tượng có thể lợi dụng.
Vì vậy y đơn giản xếp hai chân lại, bày ra dáng vẻ: “Đúng vậy, sư phụ bị ma đầu đó đả thương đầu óc, ngươi khoan hãy đi, nói với sư phụ một chút, ngươi rốt cuộc là ai?”
Quỷ tu kia quả nhiên không đi, ở trước mặt Dịch Hi Thần tất cung tất kính quỳ một gối xuống: “Sư phụ, ta là tiểu Vân đây.”
“Tiểu Vân?” Dịch Hi Thần nhíu mày.
Tại Thiên Kiếm môn, người khác nhau có hình thức đạo bào khác nhau, đạo bào của người này không phải trang phục đệ tử, có đồ đằng Luyện Kiếm các, nhưng muốn nói là trưởng lão, lại khác với đạo bào của Cừu Kiếm, có thể là mấy trăm năm qua hình thức đạo bào phát sinh biến hóa, trong lúc nhất thời Dịch Hi Thần còn thật sự không đoán ra được địa vị của hắn. Hơn nữa tiểu Vân hiển nhiên là một biệt hiệu, giống như y có lúc bị người ta gọi là tiểu Thần hoặc Hi Thần. Chỉ nghe biệt hiệu ai biết cái tên này là ai hả! Cái tên tiểu Vân này lại thông thường như thế!
Dịch Hi Thần nói: “Tên đầy đủ!”
Quỷ tu kia thành thật đáp; “Đệ tử Vệ Trường Vân.”
Vệ Trường Vân? Vệ Trường Vân… Trường Vân… Vân Trường…
Làm đệ tử Thiên Kiếm môn, coi như không thể nhớ hết tên các tiền bối trước đây, nhưng mấy người nổi danh nhất thì tuyệt đối là như sấm bên tai. Đừng nói đệ tử Thiên Kiếm môn, dù toàn bộ tu chân giới, phóng tầm mắt ra toàn bộ tu chân giới, có lẽ có người chưa từng nghe qua cái tên Vệ Trường Vân này, nhưng tuyệt đối không có một ai không biết Vân Trường chân nhân! Đạo hiệu của Vân Trường chân nhân là Vân Trường, tên tục gia là Vệ Trường Vân! Quỷ tu này thế mà lại là Vân Trường chân nhân tiếng tăm lừng lẫy!!!
Dịch Hi Thần nhất thời giống như ngũ lôi oanh đỉnh!
Vệ Trường Vân còn quỳ ở trước mặt y đây, y không đỡ được, cũng vội vã bò dậy quỳ với đối phương: “Vân Trường chân nhân, người mau đứng lên!!! Ôi chao, chân nhân thực sự làm đệ tử tổn thọ!”
Vệ Trường Vân không hiểu nhìn y: “Sư phụ?”
Hai người ngươi quỳ ta, ta quỳ ngươi, Dịch Hi Thần phí sức lực thật lớn mới đỡ Vệ Trường Vân dậy, không thể tin được đánh giá đối phương: “Vân Trường chân nhân… Người lại là Vân Trường chân nhân!! Người thế mà lại ở đây!!!”
Tính cả Trưởng Tôn Tử Quân, Thiên Kiếm môn tổng cộng từng có ba đệ tử thiên linh căn, một người trong đó, cũng là người duy nhất chết trẻ, chính là Vân Trường chân nhân. Năm xưa Vân Trường chân nhân là ái đồ của Phượng Liên tiểu tổ, tu luyện ba mươi năm kết thành kim đan, trước Trưởng Tôn Tử Quân, kỷ lục này xưa nay chưa ai đánh vỡ. Hắn cũng là kiếm tu thứ nhất luyện ra Trảm Hồng kiếm, có thể nói là một thiên tài hiếm có trên đời! Mà nguyên nhân hắn chết trẻ, chính là trong đại chiến phạt ma năm trăm năm trước hắn cùng với Vô Tương Thiên Ma đồng quy vu tận.
Biết được thân phận của Vân Trường chân nhân, Dịch Hi Thần lập tức cũng rõ ràng nơi này là nơi nào —— Thiên Tru sơn!
Năm trăm năm trước, Phượng Liên tiểu tổ Thiên Kiếm môn dẫn ái đồ Vân Trường chân nhân và nhiều vị trưởng lão kiếm tu xuất chiến, ở trên Thiên Tru sơn thảo phạt quần ma do Vô Tương Thiên Ma suất lĩnh. Ngoại trừ Thiên Kiếm môn, các đại môn phái cũng có nhiều vị chân nhân xuất chinh, trận chiến này được gọi là phạt ma đại chiến, cũng là một trận đại chiến thảm thiết nhất trong gần ba ngàn năm qua, bao gồm cả Vân Trường chân nhân, tổng cộng có mười lăm tu sĩ kim đan trở lên chết trong cuộc chiến đó, còn tử thương càng là nhiều vô số kể. Cuối cùng Vân Trường chân nhân và Vô Tương Thiên Ma đồng quy vu tận, trận chiến này mới rốt cuộc tuyên bố kết thúc, năm trăm năm sau đó, ma tu gặp khó khăn ở đại lục tu chân, không còn dám làm loạn, nhưng mà tu chân giới tổn thất mười lăm tu sĩ trên kim đan, cũng bị trọng thương.
Vô Tương Thiên Ma phục sinh tuy rằng đã bị Trưởng Tôn Tử Quân tiêu diệt, nhưng Vô Tương Thiên Ma hôm nay vốn là thân tàn thể phế sau khi trọng thương, tu vi chưa chắc có được một hai phần của năm đó. Hắn ta dựa vào thân tàn thể phế như vậy đã có thể phiên vân phúc vũ, năm đó lại là kinh khủng cỡ nào? Có thể thấy được sự khốc liệt của phạt ma đại chiến năm đó.
Sau phạt ma đại chiến, Thiên Tru sơn liền thành một vùng đất chết, linh khí hoàn toàn không còn, ác sát làm loạn, không ai dám tới gần nữa. Nơi này chết nhiều tiền bối đại năng như vậy, âm khí quá nặng, cũng khó trách sẽ trở thành lãnh thổ quỷ giới, lại ở nơi sâu trong quỷ giới như vậy.
Vệ Trường Vân nói: “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Khóe miệng Dịch Hi Thần co giật, không biết nên làm sao nói tiếp. Vệ Trường Vân gọi y là sư phụ, hiển nhiên là xem y thành Phượng Liên tiểu tổ. Tuy rằng da mặt y dày, nhưng đối với tiền bối tôn kính như vậy, chiếm cái tiện nghi lớn đến thế cũng thật đúng là ngại ngùng. Chưởng môn hiện tại của Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân từng là đệ tử của Vân Trường chân nhân, mà năm đó Ngọc Anh chân nhân vẫn chỉ là một tiểu đệ tử, nếu không phải phạt ma đại chiến Thiên Kiếm môn chết mấy vị trưởng lão, chức chưởng môn này sợ là thế nào cũng không tới phiên Ngọc Anh chân nhân đến ngồi. Nói đến, bàn luận bối phận, Dịch Hi Thần còn phải gọi hắn một tiếng “sư tổ”.
“Sư… Người… Ta…” Lần đầu tiên Dịch Hi Thần cảm thấy miệng mình vụng như thế. Nếu muốn hỏi tiền bối y sùng bái nhất là ai, Vân Trường chân nhân tuyệt đối tính là một trong số đó. Thiên linh căn, ba mươi năm kết đan, người sáng lập Trảm Hồng kiếm, tuy rằng kết cục không quá tốt, nhưng có thể cùng Thiên Ma đồng quy vu tận, cũng coi như là chết lừng lẫy. Vân Trường chân nhân có thể nói là tấm gương trong lòng nhiều kiếm tu đó!
Vệ Trường Vân nói: “Sư phụ, người nhanh chữa thương đi, đệ tử trông coi ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không để bất luận người nào thương tổn đến người!”
Hiển nhiên, Vệ Trường Vân hồn phách có tổn hại còn đắm chìm trong phạt ma đại chiến năm trăm năm trước. Hắn không biết phạt ma đại chiến đã kết thúc năm trăm năm, hắn có lẽ cũng không biết, hắn đã chết. Hắn còn đang tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ sư phụ của hắn.
Sự khốc liệt của phạt ma đại chiến năm đó, không chỉ có chư vị đại năng như Vân Trường chân nhân ngã xuống, mà ngay cả Phượng Liên tiểu tổ cũng sống chết không rõ. Có người nói tiểu tổ bỏ mình, có người nói tiểu tổ phi thăng, nói chung sau phạt ma đại chiến, Phượng Liên tiểu tổ liền biến mất ở tu chân giới, rốt cuộc chưa từng nghe nói về động tĩnh của hắn. Mặc kệ Phượng Liên tiểu tổ sống hay chết, có thể khẳng định là, trong đại chiến, Phượng Liên tiểu tổ cũng bị trọng thương.
Dịch Hi Thần đứng lên, nói: “Ta không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài đi.” Dù như thế nào, việc cấp bách trước mắt của y, là tìm được Trưởng Tôn Tử Quân trước.
“Sư phụ đã bị thương vì bảo vệ đệ tử, còn…” Khóe mắt Vệ Trường Vân hơi rũ xuống làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm ưu thương. Hắn trầm mặc một hồi, than thở, “Đệ tử vô năng.”
“Đừng nói như vậy…”
Cuối cùng Vệ Trường Vân không ngăn y nữa, nói: “Cùng đi ra ngoài đi.”
Hết chương 84
Đã xảy ra chuyện gì? Có người dưới tình huống y không biết chuyện mà đánh lén Trưởng Tôn Tử Quân ư? Đáng chết! Cái địa phương quỷ quái chết tiệt này!
Tuy rằng quỷ giới không thể ngự kiếm, nhưng bọn họ có tu vi, cho dù từ trên vách núi cheo leo rơi xuống cũng sẽ không bị thương. Chân chính đáng sợ, là những thứ tiềm tàng dưới vách núi đang chờ đợi bọn họ, mà bọn họ thậm chí không biết đến tột cùng nơi đó có cái gì.
Phút chốc, trong lòng Dịch Hi Thần dâng lên rất nhiều nghi vấn, nhưng y không kịp nghĩ nhiều, bay thẳng tới phương hướng Trưởng Tôn Tử Quân rơi xuống mà nhảy xuống!
Thân hình y nhanh chóng rơi xuống, phá tan tầng tầng mây mù, chỉ thấy nơi sâu trong mây mù có mấy quỷ mị đang đánh nhau, nhưng mà còn chưa thấy rõ thì y đã rơi xuống xa mấy mét.
Vừa nãy bọn họ đứng ở vách núi cao như vậy chót vót như vậy, y chỉ nghe tiếng gió bên tai gào thét, rơi xuống chốc lát cũng còn chưa rơi tới đáy, cũng chưa thấy bóng dáng Trưởng Tôn Tử Quân, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy. Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên một quỷ ảnh xẹt qua, tiếp lấy thân thể đang hạ xuống của y!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy mình bị một đôi tay lạnh lẽo nâng lên, quỷ khí cường đại từ phía sau lưng đột nhiên áp sát khiến cho cả người y run run, nhất thời tóc gáy toàn thân đều dựng lên. Y giống như gặp đại địch, đột nhiên rút kiếm bổ về phía quỷ tu nâng đỡ y, quỷ tu kia thân thủ linh hoạt lạ thường, nghiêng người né tránh, dùng sức đẩy y một cái, chân của y liền đạp phải điểm đặt chân.
Y rơi vào một khoảnh đất bằng giữa sườn núi. Ngay sau đó, quỷ tu vừa mới đẩy y cũng theo tới.
Ở chỗ này Dịch Hi Thần gặp phải đều là ác quỷ, cho rằng con quỷ này cũng không phải người hiền lành, lập tức giơ kiếm đón đánh, lúc nhìn rõ thân hình quỷ kia liền kinh ngạc ngưng động tác: “A! Ngươi… Ngươi là… Ngươi là ai!”
Quỷ tu kia ngũ quan tuấn tú, chỉ là khóe mắt thoáng rũ xuống, khiến cho hắn thoạt nhìn có chút u buồn. Nếu như hắn vẫn là một người sống, nhất định là một nam tử anh tuấn, nhưng đáng tiếc bây giờ sắc mặt hắn tái xanh, trên mặt hoàn toàn không có một chút huyết sắc, thoạt nhìn có hơi làm người ta sợ hãi. Mà làm cho Dịch Hi Thần khiếp sợ nhất là —— người này lại mặc đạo bào Thiên Kiếm môn!
Quỷ tu kia nho nhã lễ độ nói: “Sư phụ cẩn thận, những thứ này cứ để ta giải quyết.”
“Hả?” Dịch Hi Thần kinh ngạc nhìn xung quanh, còn tưởng rằng hắn ta có một quỷ sư phụ ở gần đây, nhưng mà gần đây cũng không có quỷ nào khác.
Ác sát đánh tới, quỷ tu kia lập tức đón đánh, mấy cái liền đem ác sát xé ra nát tan!
Nhưng mà ác sát giết không chết, chẳng bao lâu, sẽ tụ tập lại một lần nữa, tiếp tục công kích người.
Quỷ tu kia nhảy trở về, đỡ lấy vai Dịch Hi Thần: “Sư phụ, nơi đây hung hiểm, chúng ta rời khỏi nơi này trước!”
“Sư phụ?” Dịch Hi Thần nhíu mày. Hiện tại y có thể xác định, vị tiền bối Thiên Kiếm môn không biết tên này nhận y thành sư phụ hắn. Xem lời nói và việc làm của người này, hắn không giống những ác quỷ gặp người liền đánh lúc trước, ngược lại có mấy phần thần trí.
Dịch Hi Thần tránh khỏi hắn: “Tiền bối, ta không phải sư phụ ngươi, ngươi nhận lầm người.” Y vừa nói vừa nhìn xuống dưới chân, nhưng đáng tiếc bên dưới mây mù vòng quanh sâu không thấy đáy, bị quỷ tu này cản lại như thế, y không biết Trưởng Tôn Tử Quân đã rơi đến nơi nào.
Y đang muốn nhảy xuống, quỷ tu kia lại không tha mà nắm lấy y, nhảy tới một đỉnh núi khác: “Đi hướng này!”
“Này!”
Quỷ tu kia tu vi thâm hậu, mà ở quỷ giới hành động của hắn tự nhiên hơn Dịch Hi Thần rất nhiều, hắn có thể ở đây cưỡi mây đạp gió, Dịch Hi Thần căn bản không giãy khỏi hắn, mới một chút liền bị hắn lôi kéo bay ra xa trăm mét.
Quỷ tu mang theo Dịch Hi Thần bay vào trong một sơn động, cẩn cẩn thận thận đỡ y ngồi xuống: “Sư phụ, người bị thương. Người cứ ở chỗ này chữa thương, ta đi ra ngoài đọ sức với ma đầu đó.”
“A!” Quỷ tu quay đầu lại liền muốn xông ra ngoài, bị Dịch Hi Thần một phát bắt được. Dịch Hi Thần nói, “Tiền bối, ngươi rốt cuộc là ai vậy?” Y vừa hỏi, cũng vừa nhớ lại, tiền bối Thiên Kiếm môn bọn họ từng tham dự qua đại chiến nào.
Quỷ tu kia nghe y hỏi như vậy, không hiểu nói: “Sư phụ, người bị thương đến đầu óc sao?”
Dịch Hi Thần: “…”
Bị một quỷ tu tâm trí không hoàn chỉnh đầu óc không dùng được hỏi có phải là bị thương tới đầu óc không, Dịch Hi Thần quả thực dở khóc dở cười. Nhưng y biết quỷ tu cứng nhắc, một khi việc đã quyết định, rất khó nói thông được. Vả lại y bị quỷ tu này cản, đã không đuổi kịp Trưởng Tôn Tử Quân, nơi đây địa thế quái lạ, quỷ tu này lợi hại, có lẽ có thể giúp y tìm được Trưởng Tôn Tử Quân rời khỏi khu vực này, ngược lại là một đối tượng có thể lợi dụng.
Vì vậy y đơn giản xếp hai chân lại, bày ra dáng vẻ: “Đúng vậy, sư phụ bị ma đầu đó đả thương đầu óc, ngươi khoan hãy đi, nói với sư phụ một chút, ngươi rốt cuộc là ai?”
Quỷ tu kia quả nhiên không đi, ở trước mặt Dịch Hi Thần tất cung tất kính quỳ một gối xuống: “Sư phụ, ta là tiểu Vân đây.”
“Tiểu Vân?” Dịch Hi Thần nhíu mày.
Tại Thiên Kiếm môn, người khác nhau có hình thức đạo bào khác nhau, đạo bào của người này không phải trang phục đệ tử, có đồ đằng Luyện Kiếm các, nhưng muốn nói là trưởng lão, lại khác với đạo bào của Cừu Kiếm, có thể là mấy trăm năm qua hình thức đạo bào phát sinh biến hóa, trong lúc nhất thời Dịch Hi Thần còn thật sự không đoán ra được địa vị của hắn. Hơn nữa tiểu Vân hiển nhiên là một biệt hiệu, giống như y có lúc bị người ta gọi là tiểu Thần hoặc Hi Thần. Chỉ nghe biệt hiệu ai biết cái tên này là ai hả! Cái tên tiểu Vân này lại thông thường như thế!
Dịch Hi Thần nói: “Tên đầy đủ!”
Quỷ tu kia thành thật đáp; “Đệ tử Vệ Trường Vân.”
Vệ Trường Vân? Vệ Trường Vân… Trường Vân… Vân Trường…
Làm đệ tử Thiên Kiếm môn, coi như không thể nhớ hết tên các tiền bối trước đây, nhưng mấy người nổi danh nhất thì tuyệt đối là như sấm bên tai. Đừng nói đệ tử Thiên Kiếm môn, dù toàn bộ tu chân giới, phóng tầm mắt ra toàn bộ tu chân giới, có lẽ có người chưa từng nghe qua cái tên Vệ Trường Vân này, nhưng tuyệt đối không có một ai không biết Vân Trường chân nhân! Đạo hiệu của Vân Trường chân nhân là Vân Trường, tên tục gia là Vệ Trường Vân! Quỷ tu này thế mà lại là Vân Trường chân nhân tiếng tăm lừng lẫy!!!
Dịch Hi Thần nhất thời giống như ngũ lôi oanh đỉnh!
Vệ Trường Vân còn quỳ ở trước mặt y đây, y không đỡ được, cũng vội vã bò dậy quỳ với đối phương: “Vân Trường chân nhân, người mau đứng lên!!! Ôi chao, chân nhân thực sự làm đệ tử tổn thọ!”
Vệ Trường Vân không hiểu nhìn y: “Sư phụ?”
Hai người ngươi quỳ ta, ta quỳ ngươi, Dịch Hi Thần phí sức lực thật lớn mới đỡ Vệ Trường Vân dậy, không thể tin được đánh giá đối phương: “Vân Trường chân nhân… Người lại là Vân Trường chân nhân!! Người thế mà lại ở đây!!!”
Tính cả Trưởng Tôn Tử Quân, Thiên Kiếm môn tổng cộng từng có ba đệ tử thiên linh căn, một người trong đó, cũng là người duy nhất chết trẻ, chính là Vân Trường chân nhân. Năm xưa Vân Trường chân nhân là ái đồ của Phượng Liên tiểu tổ, tu luyện ba mươi năm kết thành kim đan, trước Trưởng Tôn Tử Quân, kỷ lục này xưa nay chưa ai đánh vỡ. Hắn cũng là kiếm tu thứ nhất luyện ra Trảm Hồng kiếm, có thể nói là một thiên tài hiếm có trên đời! Mà nguyên nhân hắn chết trẻ, chính là trong đại chiến phạt ma năm trăm năm trước hắn cùng với Vô Tương Thiên Ma đồng quy vu tận.
Biết được thân phận của Vân Trường chân nhân, Dịch Hi Thần lập tức cũng rõ ràng nơi này là nơi nào —— Thiên Tru sơn!
Năm trăm năm trước, Phượng Liên tiểu tổ Thiên Kiếm môn dẫn ái đồ Vân Trường chân nhân và nhiều vị trưởng lão kiếm tu xuất chiến, ở trên Thiên Tru sơn thảo phạt quần ma do Vô Tương Thiên Ma suất lĩnh. Ngoại trừ Thiên Kiếm môn, các đại môn phái cũng có nhiều vị chân nhân xuất chinh, trận chiến này được gọi là phạt ma đại chiến, cũng là một trận đại chiến thảm thiết nhất trong gần ba ngàn năm qua, bao gồm cả Vân Trường chân nhân, tổng cộng có mười lăm tu sĩ kim đan trở lên chết trong cuộc chiến đó, còn tử thương càng là nhiều vô số kể. Cuối cùng Vân Trường chân nhân và Vô Tương Thiên Ma đồng quy vu tận, trận chiến này mới rốt cuộc tuyên bố kết thúc, năm trăm năm sau đó, ma tu gặp khó khăn ở đại lục tu chân, không còn dám làm loạn, nhưng mà tu chân giới tổn thất mười lăm tu sĩ trên kim đan, cũng bị trọng thương.
Vô Tương Thiên Ma phục sinh tuy rằng đã bị Trưởng Tôn Tử Quân tiêu diệt, nhưng Vô Tương Thiên Ma hôm nay vốn là thân tàn thể phế sau khi trọng thương, tu vi chưa chắc có được một hai phần của năm đó. Hắn ta dựa vào thân tàn thể phế như vậy đã có thể phiên vân phúc vũ, năm đó lại là kinh khủng cỡ nào? Có thể thấy được sự khốc liệt của phạt ma đại chiến năm đó.
Sau phạt ma đại chiến, Thiên Tru sơn liền thành một vùng đất chết, linh khí hoàn toàn không còn, ác sát làm loạn, không ai dám tới gần nữa. Nơi này chết nhiều tiền bối đại năng như vậy, âm khí quá nặng, cũng khó trách sẽ trở thành lãnh thổ quỷ giới, lại ở nơi sâu trong quỷ giới như vậy.
Vệ Trường Vân nói: “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Khóe miệng Dịch Hi Thần co giật, không biết nên làm sao nói tiếp. Vệ Trường Vân gọi y là sư phụ, hiển nhiên là xem y thành Phượng Liên tiểu tổ. Tuy rằng da mặt y dày, nhưng đối với tiền bối tôn kính như vậy, chiếm cái tiện nghi lớn đến thế cũng thật đúng là ngại ngùng. Chưởng môn hiện tại của Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân từng là đệ tử của Vân Trường chân nhân, mà năm đó Ngọc Anh chân nhân vẫn chỉ là một tiểu đệ tử, nếu không phải phạt ma đại chiến Thiên Kiếm môn chết mấy vị trưởng lão, chức chưởng môn này sợ là thế nào cũng không tới phiên Ngọc Anh chân nhân đến ngồi. Nói đến, bàn luận bối phận, Dịch Hi Thần còn phải gọi hắn một tiếng “sư tổ”.
“Sư… Người… Ta…” Lần đầu tiên Dịch Hi Thần cảm thấy miệng mình vụng như thế. Nếu muốn hỏi tiền bối y sùng bái nhất là ai, Vân Trường chân nhân tuyệt đối tính là một trong số đó. Thiên linh căn, ba mươi năm kết đan, người sáng lập Trảm Hồng kiếm, tuy rằng kết cục không quá tốt, nhưng có thể cùng Thiên Ma đồng quy vu tận, cũng coi như là chết lừng lẫy. Vân Trường chân nhân có thể nói là tấm gương trong lòng nhiều kiếm tu đó!
Vệ Trường Vân nói: “Sư phụ, người nhanh chữa thương đi, đệ tử trông coi ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không để bất luận người nào thương tổn đến người!”
Hiển nhiên, Vệ Trường Vân hồn phách có tổn hại còn đắm chìm trong phạt ma đại chiến năm trăm năm trước. Hắn không biết phạt ma đại chiến đã kết thúc năm trăm năm, hắn có lẽ cũng không biết, hắn đã chết. Hắn còn đang tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ sư phụ của hắn.
Sự khốc liệt của phạt ma đại chiến năm đó, không chỉ có chư vị đại năng như Vân Trường chân nhân ngã xuống, mà ngay cả Phượng Liên tiểu tổ cũng sống chết không rõ. Có người nói tiểu tổ bỏ mình, có người nói tiểu tổ phi thăng, nói chung sau phạt ma đại chiến, Phượng Liên tiểu tổ liền biến mất ở tu chân giới, rốt cuộc chưa từng nghe nói về động tĩnh của hắn. Mặc kệ Phượng Liên tiểu tổ sống hay chết, có thể khẳng định là, trong đại chiến, Phượng Liên tiểu tổ cũng bị trọng thương.
Dịch Hi Thần đứng lên, nói: “Ta không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài đi.” Dù như thế nào, việc cấp bách trước mắt của y, là tìm được Trưởng Tôn Tử Quân trước.
“Sư phụ đã bị thương vì bảo vệ đệ tử, còn…” Khóe mắt Vệ Trường Vân hơi rũ xuống làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm ưu thương. Hắn trầm mặc một hồi, than thở, “Đệ tử vô năng.”
“Đừng nói như vậy…”
Cuối cùng Vệ Trường Vân không ngăn y nữa, nói: “Cùng đi ra ngoài đi.”
Hết chương 84
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh