Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 60: Tỷ tỷ (2)
Dịch Hi Thần thầm nghĩ: hóa ra Đằng Nhược Y này chính là tỷ tỷ của Trưởng Tôn Tử Quân. Y vốn tưởng rằng cô bé này trở thành tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ sợ cũng không phải là người hiền lành gì, lại không nghĩ rằng là một cô bé ngây thơ hồn nhiên như vậy. Xem đôi mắt cô bé này, liền biết trong lòng nàng sáng trong thuần lương. Cô bé như thế, làm thế nào lại trở thành tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân chứ? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Dịch Hi Thần vội vã không nhịn nổi mà xem tiếp.
Trưởng Tôn Tử Quân ở lại trên núi, Đằng Nhược Y có người bạn là hắn, mỗi ngày đều phải tìm hắn cùng luyện kiếm.
Trưởng Tôn Tử Quân có ý định giữ kín bí mật, bởi vậy mỗi lần đều nhường cho Đằng Nhược Y.
Sau khi Đằng Nhược Y thắng hắn mấy lần, liền bắt đầu lo lắng cho hắn: “Tử Quân đệ đệ, ngươi kém như vậy, Linh Tiêu phái sẽ thu ngươi sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân không biết giải thích thế nào, chỉ có thể qua loa: “Thử xem đi.”
Đằng Nhược Y giả vờ thành dáng vẻ bà cụ non, vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, lúc đó cho dù Linh Tiêu phái không chịu thu ngươi, ngươi lại trở về, cha ta dạy ngươi luyện kiếm!”
Thường ngày Trưởng Tôn Tử Quân cũng phải tu luyện, thế nhưng ngay trước mặt Đằng Nhược Y, hắn không dám bại lộ tu vi của mình, bởi vậy chỉ có thể trốn đi len lén luyện. Có lúc vừa nhận ra Đằng Nhược Y tới gần, hắn lập tức không luyện nữa.
Thời gian lâu, Đằng Nhược Y cũng nhận ra không đúng.
Sau khi nàng lại một lần nữa đánh bại Trưởng Tôn Tử Quân, hoài nghi hỏi: “Sao mỗi lần ngươi đều dùng chiêu này bại bởi ta? Ngươi không phải là cố ý nhường ta chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân sững sờ. Hắn không am hiểu nói dối, bởi vậy cũng chỉ có thể không lên tiếng.
Một lát sau Đằng Nhược Y lại tự mình nói: “Không không không, nhất định là lúc bình thường ngươi không tu luyện cho tốt, cho nên đã một tháng cũng không có một chút tiến bộ nào! Ngươi cũng không thể lười biếng như vậy nha! Bằng không Linh Tiêu phái làm sao sẽ thu ngươi chứ?”
“À.”
Đằng Nhược Y ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam ngoài núi. Một lát sau, nàng hỏi: “Tử Quân đệ đệ, tại sao ngươi muốn vào Linh Tiêu phái vậy? Linh Tiêu phái kia rất lợi hại phải không?”
Mặc dù Đằng Nhược Y ở trên núi, nhưng cũng không phải hoàn toàn tách biệt với thế gian. Xuống núi đi năm dặm, liền có một tiểu trấn tu chân, có lúc nàng sẽ cùng cha mẹ lên trấn mua đồ, cho nên sự tích về những đại môn phái bên ngoài kia nàng cũng đã từng nghe nói một ít.
Trưởng Tôn Tử Quân không biết nên nói như thế nào. Tuổi tác hắn cũng còn nhỏ, vẫn luôn một thân một mình được chăng hay chớ mà tìm tòi tu luyện, bởi vì thiên tư của hắn rất tốt, ngược lại cũng thuận lợi. Chỉ là nghe người ta nói vào đại môn phái tu luyện có thể tinh tiến càng nhanh hơn, lại nghe nói Linh Tiêu phái gần đây sẽ lập tức thu đồ đệ, cho nên hắn liền dự định qua đó, sao cũng được.
Đằng Nhược Y lại lầm bầm lầu bầu: “Ta nghe người bên ngoài nói, trong đại môn phái có rất nhiều người rất lợi hại, khả năng… còn lợi hại hơn cả cha! Nhưng mà cha nói, trong đại môn phái nhiều người, có người tốt cũng có người xấu, nếu như gặp gỡ người xấu, bọn họ sẽ bắt nạt người ta, cho nên bảo ta đừng đến đó, cứ theo cha tu luyện, vui vẻ hơn tiến vào đại môn phái nhiều.” Nàng quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, lo lắng nói, “Nếu như những người xấu kia bắt nạt ngươi, nên làm sao bây giờ hả?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không biết.”
“Làm sao lại không biết…” Đằng Nhược Y thấp giọng nói. Nàng nằm xuống trên sườn núi, không tiếp tục nói nữa, suy tư.
Qua mấy ngày, Trưởng Tôn Tử Quân mới vừa rời giường, Đằng Nhược Y xông tới, kéo tay hắn hấp ta hấp tấp chạy ra bên ngoài: “Ngày hôm nay cha nương đi ra ngoài mua đồ, ta mang ngươi xuống núi đi chơi!”
Đằng Nhược Y này vẫn là tính tình trẻ con, cả ngày ngốc ở trên núi cũng nhàm chán, chỉ cần Đằng Thiết cùng Viên Oánh không ở đây, nàng liền thường xuyên chuồn xuống núi đi chơi, ngày ấy nàng cũng là lén lút xuống núi mới có thể nhặt được Trưởng Tôn Tử Quân ở dưới chân núi.
Đằng Nhược Y dẫn theo Trưởng Tôn Tử Quân xuống núi, một đường chạy tới tiểu trấn tu chân: “Tử Quân đệ đệ, ta dẫn ngươi đến trấn nhỏ gần đây xem, nơi đó nhiều người, còn có thật nhiều đồ chơi đẹp!”
Hai người vào trấn nhỏ, trong trấn quả nhiên người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Bọn họ nhìn cái gì cũng là mới mẻ, nơi này nhìn, nơi kia đi dạo.
Tính cách Đằng Nhược Y hoạt bát, đến nơi phồn hoa náo nhiệt, liền giống như cá trở về nước, vui vẻ chạy loạn khắp nơi, mấy lần suýt chút nữa bỏ rơi Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng lại nghĩ tới mình còn dẫn theo đệ đệ, lại quay lại tìm người.
Đến trong chợ, Đằng Nhược Y nhìn thấy một đám người vây quanh một cái sạp chơi đĩa quay, nàng thích tham gia náo nhiệt, liền chen vào trong đám người.
Trưởng Tôn Tử Quân không thích chen vào chỗ náo nhiệt như vậy, thấy Đằng Nhược Y ở trong đám người một chốc cũng sẽ không đi, liền tự mình xem những sạp hàng gần đó.
Đột nhiên, hắn cảm giác được có một tầm mắt chú ý hắn. Hắn ngẩng đầu lên, lại thấy khúc quanh phía trước có một nam nhân toàn thân hắc y đang đứng. Nam nhân kia, tướng mạo rất phổ thông, nhưng hai mắt của hắn lại đen thùi, không có một chút tròng trắng!!
Dịch Hi Thần kinh hãi: Là ma đầu cho Kiều Giác mượn lực tâm ma!!!
Nhưng lúc này Trưởng Tôn Tử Quân cũng không biết nội tình của người này, hắn thấy người kia nhìn hắn, liền đối diện với tầm mắt của người nọ. Người kia đầy hứng thú mà đánh giá hắn, không chút kiêng dè tầm mắt của hắn. Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân lại cảm thấy đôi mắt đen kịt của người này thoạt nhìn vô cùng không thoải mái, bởi vậy rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Chỉ một lúc sau, mấy thiếu niên nô đùa đùa giỡn trong chợ, một người dẫn đầu vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, vì không nhìn đường phía trước, đột nhiên đụng phải Trưởng Tôn Tử Quân! Trưởng Tôn Tử Quân đứng rất vững vàng, bị cậu ta đụng một cái, chỉ thoáng lui một bước, thiếu niên kia lại bị bắn ngược về, ngã thật mạnh xuống đất!
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày lại, tiến lên nâng thiếu niên kia dậy, sẵn sàng nghe người kia nói xin lỗi với hắn. Không nghĩ tới thiếu niên kia cực kỳ hung hăng càn quấy, ngược lại một phát bắt được vạt áo hắn: “Ngươi lại dám đụng ta à?!”
Trưởng Tôn Tử Quân không thích, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Thiếu niên kia cũng không thả: “Đụng phải ta, còn không mau xin lỗi!”
“Là ngươi đụng ta.”
“Ha! Dã tiểu tử ở đâu tới! Ngươi biết cha ta là ai không?!”
Bạn bè của thiếu niên kia cũng đều tụ tới, vây Trưởng Tôn Tử Quân lại.
Thiếu niên kia nhảy dựng lên, hung ác nói: “Hôm nay ta liền cho ngươi chút dạy dỗ!”
Đối với người như thế thực sự không có gì để nói, Trưởng Tôn Tử Quân đang định rút kiếm, chợt nghe Đằng Nhược Y kêu lên: “Tử Quân!”
Hắn vừa hơi do dự, không có rút kiếm, thiếu niên phách lối kia lại một cước đá vào lồng ngực hắn, đem hắn đạp lui hai bước.
“Các ngươi làm gì!!” Đằng Nhược Y gầm lên, xông tới che ở trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân, rút bội kiếm của mình ra, “Lại dám bắt nạt đệ đệ ta, ta liều mạng với các ngươi!”
“Xì! Lại còn có một dã nha đầu nữa!”
Mấy tên thiếu niên kia dồn dập xuất kiếm, tấn công về phía hai người!
Mấy người này có phách lối hơn nữa, thì cũng vẫn là thiếu niên mới nhập môn, linh lực cũng không có bao nhiêu thâm hậu, Đằng Nhược Y chiếm tiện nghi tu thể, không liều linh lực, chỉ liều thân thủ, ngược lại cũng miễn cưỡng có thể một người đối phó hai ba người. Trưởng Tôn Tử Quân vốn có thể một mình đối phó với toàn bộ mấy thiếu niên hư hỏng này, nhưng mà hắn yếu thế trước mặt Đằng Nhược Y lâu như vậy, không dám xuất ra toàn lực, chỉ có thể ở một bên trợ chiến, đánh văng tất cả những thiếu niên có mưu toan từ sau lưng tập kích Đằng Nhược Y.
Cũng may chợ này nhiều người, mấy người lớn sẽ không trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ quậy phá, rất nhanh liền có người nhảy ra tách toàn bộ đám thiếu niên ra.
“Đừng quậy phá ở chỗ này, tất cả về nhà đi!” Chủ sạp bị ảnh hưởng tới buôn bán uy hiếp nói, “Quản cha hay sư phụ các ngươi là ai, gây nữa ta liền bắt toàn bộ các ngươi lại!”
Vài tên thiếu niên phẫn nộ trừng Trưởng Tôn Tử Quân cùng Đằng Nhược Y, tên cầm đầu xùy xùy nói: “Các ngươi chờ coi! Các huynh đệ, chúng ta đi!”
Mấy tên thiếu niên đi rồi, Đằng Nhược Y vội vàng xoay người kiểm tra Trưởng Tôn Tử Quân có bị thương không. Trưởng Tôn Tử Quân bị tên thiếu niên kia đạp lên ngực một cước, tuy rằng không bị thương tích gì, nhưng ngực hắn có một dấu chân thật to, đập vào mắt rất nóng ruột.
Đằng Nhược Y vừa gấp vừa đau lòng: “Ai nha, ngươi lại bị thương, đều do ta không đi cùng ngươi. Chúng ta không đi dạo nữa, ta cõng ngươi về núi!”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không sao.”
“Làm sao có thể không sao chứ!”
Đằng Nhược Y cố ý muốn cõng Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân nhất định không chịu để nàng cõng, đi mấy bước, xem ra quả thực không sao. Đằng Nhược Y đành phải từ bỏ, tiến lên đỡ Trưởng Tôn Tử Quân, cùng hắn trở về.
“Nếu không có ta bảo vệ ngươi, ngươi nên làm sao bây giờ?”
Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn biểu tình tự trách của nữ hài. Trong lòng hắn đột nhiên có loại cảm giác bất an, làm cho hắn sinh lòng nghi ngờ mình như thế này có phải làm sai hay không. Nhưng hắn nên làm thế nào cho phải đây?
Buổi tối hôm đó, Trưởng Tôn Tử Quân đang ngủ, nửa đêm lại đột nhiên thức tỉnh. Hắn cảm giác được có một cái tay lạnh như băng đang chạm vào hắn, hơn nữa cái tay kia tỏa ra khí tức làm người ta chán ghét, đang rót vào trong thân thể hắn, nhưng bị hắn bài xích.
Hắn mở choàng mắt, bốn phía một mảnh mờ sáng tối tăm, một cơn gió thổi qua, ngoài cửa sổ bóng cây lay động, ánh trăng chiếu qua, hắn nhìn thấy một đôi mắt đen kịt cùng một khuôn mặt tươi cười làm người ta chán ghét.
“Ai?!” Trưởng Tôn Tử Quân lập tức rút bội kiếm ra!
Bóng cây lại lay động, người bên giường không thấy nữa.
Trưởng Tôn Tử Quân vội vã niệm hỏa quyết, chiếu sáng bốn phía. Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, trừ hắn ra không có người khác.
Hắn nghĩ thầm: Ảo giác à…
Tim Dịch Hi Thần lại triệt để treo lên. Không! Đây không phải là ảo giác! Lẽ nào tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân bị gieo xuống ngay vào lúc này ư? Không, không đúng, vẫn chưa, hiện tại hắn không có bất kỳ cảm giác không khoẻ nào, lòng như gương sáng, trúng tâm ma sẽ không như vậy!
Cửa phòng bị đẩy ra, Đằng Thiết vọt vào: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy ngươi gọi!”
Trưởng Tôn Tử Quân xoa xoa mi tâm: “Thúc thúc, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy ai không?”
“Người hả?” Đằng Thiết mờ mịt, “Không nhìn thấy. Tối hôm nay ta ngủ không được, ở bên ngoài tĩnh tọa, nghe thấy ngươi gọi nên tới. Ngươi gặp ác mộng sao?”
“Chắc vậy đi…” Trưởng Tôn Tử Quân một lần nữa nằm xuống.
Đằng Thiết tiến lên đắp kín chăn giúp hắn, nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Đêm vừa tối. Trưởng Tôn Tử Quân từ từ tiến vào mộng đẹp, Dịch Hi Thần lại lòng đầy mờ mịt. Y tinh tế hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ma đầu này rõ ràng là muốn làm gì đó với Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ là bị khí trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân bài xích. Hắn ta muốn gieo tâm ma nhưng thất bại chăng? Nụ cười làm người ta buồn nôn kia lại là chuyện gì xảy ra?
Đảo mắt liền tới cuối mùa xuân, Trưởng Tôn Tử Quân phải xuống núi. Hắn đã sớm nói hắn muốn đến Linh Tiêu phái bái sư, một nhà ba người Đằng gia tuy rằng luyến tiếc hắn, nhưng cũng không tiện ép hắn ở lại. Ngày hắn đi, Đằng Thiết và Viên Oánh tự mình đưa hắn xuống núi, Đằng Nhược Y lại chỉ ở cửa phòng lưu luyến không rời liếc mắt nhìn hắn, dậm chân trở về phòng.
Sau khi xuống núi, hắn tạm biệt Đằng Thiết và Viên Oánh, một mình bước lên đường đến núi Linh Tiêu.
Lúc này hắn ngự kiếm vẫn còn không quá vững vàng, đi bộ ba ngày rốt cuộc đi đến dưới chân núi Linh Tiêu. Dưới chân núi Linh Tiêu có thật nhiều thiếu niên cùng lứa với hắn, đều là đến bái sư cầu đạo.
Hắn đang chuẩn bị lên núi, đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái, quay đầu nhìn lại, lại giật nảy cả mình: “Tỷ tỷ?!”
Đằng Nhược Y cười tủm tỉm, vẻ mặt đắc ý: “Tử Quân đệ đệ, thật là đúng dịp nha, không nghĩ tới lại gặp phải ngươi ở chỗ này.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
“Sao ngươi lại đến nơi này!” Trưởng Tôn Tử Quân vội la lên, “Đằng thúc Viên di đâu?”
Đằng Nhược Y làm một thủ thế nhỏ giọng với hắn: “Đừng kêu đừng kêu, ta để lại tờ giấy cho cha nương, nói cho bọn họ biết ta đi. Mọi người đều nói đại môn phái lợi hại, ta muốn biết xem người ở đại môn phái đến tột cùng lợi hại bao nhiêu. Dù sao thì ở trong đại môn phái này tu mười năm không phải là có thể xuống núi rèn luyện sao, ta học bản lĩnh xong liền có thể trở về tìm cha nương.”
“Lại nói!” Đằng Nhược Y ôm vai hắn, “Ta không yên lòng ngươi mà! Ngươi kém như vậy, ta phải luôn che chở ngươi mới được!”
Bất an vẫn luôn ẩn giấu trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân giờ khắc này càng sâu hơn. Hắn rốt cuộc không nhịn được, nói: “Kỳ thực ta…”
“Chúng ta nhanh lên núi đi!” Đằng Nhược Y lại không nghe hắn nói tiếp, “Ai nha, thật là nhiều người mà, những người này đều là đến cầu đạo sao? Hóa ra đại môn phái thật sự có nhiều người như vậy!”
Nàng mới mẻ mà mở to hai mắt đánh giá xung quanh, nụ cười trên mặt lại cực kỳ xán lạn, tâm tình tốt đến tung bay.
Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân rõ ràng. Đằng Thiết và Viên Oánh bảo vệ Đằng Nhược Y rất tốt, nhưng kỳ thực Đằng Nhược Y vẫn luôn rất hướng về thế giới bên ngoài. Sự xuất hiện của hắn liền thành cơ hội để Đằng Nhược Y bay ra bên ngoài. Như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu…
Hết chương 60
Dịch Hi Thần vội vã không nhịn nổi mà xem tiếp.
Trưởng Tôn Tử Quân ở lại trên núi, Đằng Nhược Y có người bạn là hắn, mỗi ngày đều phải tìm hắn cùng luyện kiếm.
Trưởng Tôn Tử Quân có ý định giữ kín bí mật, bởi vậy mỗi lần đều nhường cho Đằng Nhược Y.
Sau khi Đằng Nhược Y thắng hắn mấy lần, liền bắt đầu lo lắng cho hắn: “Tử Quân đệ đệ, ngươi kém như vậy, Linh Tiêu phái sẽ thu ngươi sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân không biết giải thích thế nào, chỉ có thể qua loa: “Thử xem đi.”
Đằng Nhược Y giả vờ thành dáng vẻ bà cụ non, vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, lúc đó cho dù Linh Tiêu phái không chịu thu ngươi, ngươi lại trở về, cha ta dạy ngươi luyện kiếm!”
Thường ngày Trưởng Tôn Tử Quân cũng phải tu luyện, thế nhưng ngay trước mặt Đằng Nhược Y, hắn không dám bại lộ tu vi của mình, bởi vậy chỉ có thể trốn đi len lén luyện. Có lúc vừa nhận ra Đằng Nhược Y tới gần, hắn lập tức không luyện nữa.
Thời gian lâu, Đằng Nhược Y cũng nhận ra không đúng.
Sau khi nàng lại một lần nữa đánh bại Trưởng Tôn Tử Quân, hoài nghi hỏi: “Sao mỗi lần ngươi đều dùng chiêu này bại bởi ta? Ngươi không phải là cố ý nhường ta chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân sững sờ. Hắn không am hiểu nói dối, bởi vậy cũng chỉ có thể không lên tiếng.
Một lát sau Đằng Nhược Y lại tự mình nói: “Không không không, nhất định là lúc bình thường ngươi không tu luyện cho tốt, cho nên đã một tháng cũng không có một chút tiến bộ nào! Ngươi cũng không thể lười biếng như vậy nha! Bằng không Linh Tiêu phái làm sao sẽ thu ngươi chứ?”
“À.”
Đằng Nhược Y ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam ngoài núi. Một lát sau, nàng hỏi: “Tử Quân đệ đệ, tại sao ngươi muốn vào Linh Tiêu phái vậy? Linh Tiêu phái kia rất lợi hại phải không?”
Mặc dù Đằng Nhược Y ở trên núi, nhưng cũng không phải hoàn toàn tách biệt với thế gian. Xuống núi đi năm dặm, liền có một tiểu trấn tu chân, có lúc nàng sẽ cùng cha mẹ lên trấn mua đồ, cho nên sự tích về những đại môn phái bên ngoài kia nàng cũng đã từng nghe nói một ít.
Trưởng Tôn Tử Quân không biết nên nói như thế nào. Tuổi tác hắn cũng còn nhỏ, vẫn luôn một thân một mình được chăng hay chớ mà tìm tòi tu luyện, bởi vì thiên tư của hắn rất tốt, ngược lại cũng thuận lợi. Chỉ là nghe người ta nói vào đại môn phái tu luyện có thể tinh tiến càng nhanh hơn, lại nghe nói Linh Tiêu phái gần đây sẽ lập tức thu đồ đệ, cho nên hắn liền dự định qua đó, sao cũng được.
Đằng Nhược Y lại lầm bầm lầu bầu: “Ta nghe người bên ngoài nói, trong đại môn phái có rất nhiều người rất lợi hại, khả năng… còn lợi hại hơn cả cha! Nhưng mà cha nói, trong đại môn phái nhiều người, có người tốt cũng có người xấu, nếu như gặp gỡ người xấu, bọn họ sẽ bắt nạt người ta, cho nên bảo ta đừng đến đó, cứ theo cha tu luyện, vui vẻ hơn tiến vào đại môn phái nhiều.” Nàng quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, lo lắng nói, “Nếu như những người xấu kia bắt nạt ngươi, nên làm sao bây giờ hả?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không biết.”
“Làm sao lại không biết…” Đằng Nhược Y thấp giọng nói. Nàng nằm xuống trên sườn núi, không tiếp tục nói nữa, suy tư.
Qua mấy ngày, Trưởng Tôn Tử Quân mới vừa rời giường, Đằng Nhược Y xông tới, kéo tay hắn hấp ta hấp tấp chạy ra bên ngoài: “Ngày hôm nay cha nương đi ra ngoài mua đồ, ta mang ngươi xuống núi đi chơi!”
Đằng Nhược Y này vẫn là tính tình trẻ con, cả ngày ngốc ở trên núi cũng nhàm chán, chỉ cần Đằng Thiết cùng Viên Oánh không ở đây, nàng liền thường xuyên chuồn xuống núi đi chơi, ngày ấy nàng cũng là lén lút xuống núi mới có thể nhặt được Trưởng Tôn Tử Quân ở dưới chân núi.
Đằng Nhược Y dẫn theo Trưởng Tôn Tử Quân xuống núi, một đường chạy tới tiểu trấn tu chân: “Tử Quân đệ đệ, ta dẫn ngươi đến trấn nhỏ gần đây xem, nơi đó nhiều người, còn có thật nhiều đồ chơi đẹp!”
Hai người vào trấn nhỏ, trong trấn quả nhiên người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Bọn họ nhìn cái gì cũng là mới mẻ, nơi này nhìn, nơi kia đi dạo.
Tính cách Đằng Nhược Y hoạt bát, đến nơi phồn hoa náo nhiệt, liền giống như cá trở về nước, vui vẻ chạy loạn khắp nơi, mấy lần suýt chút nữa bỏ rơi Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng lại nghĩ tới mình còn dẫn theo đệ đệ, lại quay lại tìm người.
Đến trong chợ, Đằng Nhược Y nhìn thấy một đám người vây quanh một cái sạp chơi đĩa quay, nàng thích tham gia náo nhiệt, liền chen vào trong đám người.
Trưởng Tôn Tử Quân không thích chen vào chỗ náo nhiệt như vậy, thấy Đằng Nhược Y ở trong đám người một chốc cũng sẽ không đi, liền tự mình xem những sạp hàng gần đó.
Đột nhiên, hắn cảm giác được có một tầm mắt chú ý hắn. Hắn ngẩng đầu lên, lại thấy khúc quanh phía trước có một nam nhân toàn thân hắc y đang đứng. Nam nhân kia, tướng mạo rất phổ thông, nhưng hai mắt của hắn lại đen thùi, không có một chút tròng trắng!!
Dịch Hi Thần kinh hãi: Là ma đầu cho Kiều Giác mượn lực tâm ma!!!
Nhưng lúc này Trưởng Tôn Tử Quân cũng không biết nội tình của người này, hắn thấy người kia nhìn hắn, liền đối diện với tầm mắt của người nọ. Người kia đầy hứng thú mà đánh giá hắn, không chút kiêng dè tầm mắt của hắn. Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân lại cảm thấy đôi mắt đen kịt của người này thoạt nhìn vô cùng không thoải mái, bởi vậy rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Chỉ một lúc sau, mấy thiếu niên nô đùa đùa giỡn trong chợ, một người dẫn đầu vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, vì không nhìn đường phía trước, đột nhiên đụng phải Trưởng Tôn Tử Quân! Trưởng Tôn Tử Quân đứng rất vững vàng, bị cậu ta đụng một cái, chỉ thoáng lui một bước, thiếu niên kia lại bị bắn ngược về, ngã thật mạnh xuống đất!
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày lại, tiến lên nâng thiếu niên kia dậy, sẵn sàng nghe người kia nói xin lỗi với hắn. Không nghĩ tới thiếu niên kia cực kỳ hung hăng càn quấy, ngược lại một phát bắt được vạt áo hắn: “Ngươi lại dám đụng ta à?!”
Trưởng Tôn Tử Quân không thích, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Thiếu niên kia cũng không thả: “Đụng phải ta, còn không mau xin lỗi!”
“Là ngươi đụng ta.”
“Ha! Dã tiểu tử ở đâu tới! Ngươi biết cha ta là ai không?!”
Bạn bè của thiếu niên kia cũng đều tụ tới, vây Trưởng Tôn Tử Quân lại.
Thiếu niên kia nhảy dựng lên, hung ác nói: “Hôm nay ta liền cho ngươi chút dạy dỗ!”
Đối với người như thế thực sự không có gì để nói, Trưởng Tôn Tử Quân đang định rút kiếm, chợt nghe Đằng Nhược Y kêu lên: “Tử Quân!”
Hắn vừa hơi do dự, không có rút kiếm, thiếu niên phách lối kia lại một cước đá vào lồng ngực hắn, đem hắn đạp lui hai bước.
“Các ngươi làm gì!!” Đằng Nhược Y gầm lên, xông tới che ở trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân, rút bội kiếm của mình ra, “Lại dám bắt nạt đệ đệ ta, ta liều mạng với các ngươi!”
“Xì! Lại còn có một dã nha đầu nữa!”
Mấy tên thiếu niên kia dồn dập xuất kiếm, tấn công về phía hai người!
Mấy người này có phách lối hơn nữa, thì cũng vẫn là thiếu niên mới nhập môn, linh lực cũng không có bao nhiêu thâm hậu, Đằng Nhược Y chiếm tiện nghi tu thể, không liều linh lực, chỉ liều thân thủ, ngược lại cũng miễn cưỡng có thể một người đối phó hai ba người. Trưởng Tôn Tử Quân vốn có thể một mình đối phó với toàn bộ mấy thiếu niên hư hỏng này, nhưng mà hắn yếu thế trước mặt Đằng Nhược Y lâu như vậy, không dám xuất ra toàn lực, chỉ có thể ở một bên trợ chiến, đánh văng tất cả những thiếu niên có mưu toan từ sau lưng tập kích Đằng Nhược Y.
Cũng may chợ này nhiều người, mấy người lớn sẽ không trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ quậy phá, rất nhanh liền có người nhảy ra tách toàn bộ đám thiếu niên ra.
“Đừng quậy phá ở chỗ này, tất cả về nhà đi!” Chủ sạp bị ảnh hưởng tới buôn bán uy hiếp nói, “Quản cha hay sư phụ các ngươi là ai, gây nữa ta liền bắt toàn bộ các ngươi lại!”
Vài tên thiếu niên phẫn nộ trừng Trưởng Tôn Tử Quân cùng Đằng Nhược Y, tên cầm đầu xùy xùy nói: “Các ngươi chờ coi! Các huynh đệ, chúng ta đi!”
Mấy tên thiếu niên đi rồi, Đằng Nhược Y vội vàng xoay người kiểm tra Trưởng Tôn Tử Quân có bị thương không. Trưởng Tôn Tử Quân bị tên thiếu niên kia đạp lên ngực một cước, tuy rằng không bị thương tích gì, nhưng ngực hắn có một dấu chân thật to, đập vào mắt rất nóng ruột.
Đằng Nhược Y vừa gấp vừa đau lòng: “Ai nha, ngươi lại bị thương, đều do ta không đi cùng ngươi. Chúng ta không đi dạo nữa, ta cõng ngươi về núi!”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không sao.”
“Làm sao có thể không sao chứ!”
Đằng Nhược Y cố ý muốn cõng Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân nhất định không chịu để nàng cõng, đi mấy bước, xem ra quả thực không sao. Đằng Nhược Y đành phải từ bỏ, tiến lên đỡ Trưởng Tôn Tử Quân, cùng hắn trở về.
“Nếu không có ta bảo vệ ngươi, ngươi nên làm sao bây giờ?”
Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn biểu tình tự trách của nữ hài. Trong lòng hắn đột nhiên có loại cảm giác bất an, làm cho hắn sinh lòng nghi ngờ mình như thế này có phải làm sai hay không. Nhưng hắn nên làm thế nào cho phải đây?
Buổi tối hôm đó, Trưởng Tôn Tử Quân đang ngủ, nửa đêm lại đột nhiên thức tỉnh. Hắn cảm giác được có một cái tay lạnh như băng đang chạm vào hắn, hơn nữa cái tay kia tỏa ra khí tức làm người ta chán ghét, đang rót vào trong thân thể hắn, nhưng bị hắn bài xích.
Hắn mở choàng mắt, bốn phía một mảnh mờ sáng tối tăm, một cơn gió thổi qua, ngoài cửa sổ bóng cây lay động, ánh trăng chiếu qua, hắn nhìn thấy một đôi mắt đen kịt cùng một khuôn mặt tươi cười làm người ta chán ghét.
“Ai?!” Trưởng Tôn Tử Quân lập tức rút bội kiếm ra!
Bóng cây lại lay động, người bên giường không thấy nữa.
Trưởng Tôn Tử Quân vội vã niệm hỏa quyết, chiếu sáng bốn phía. Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, trừ hắn ra không có người khác.
Hắn nghĩ thầm: Ảo giác à…
Tim Dịch Hi Thần lại triệt để treo lên. Không! Đây không phải là ảo giác! Lẽ nào tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân bị gieo xuống ngay vào lúc này ư? Không, không đúng, vẫn chưa, hiện tại hắn không có bất kỳ cảm giác không khoẻ nào, lòng như gương sáng, trúng tâm ma sẽ không như vậy!
Cửa phòng bị đẩy ra, Đằng Thiết vọt vào: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy ngươi gọi!”
Trưởng Tôn Tử Quân xoa xoa mi tâm: “Thúc thúc, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy ai không?”
“Người hả?” Đằng Thiết mờ mịt, “Không nhìn thấy. Tối hôm nay ta ngủ không được, ở bên ngoài tĩnh tọa, nghe thấy ngươi gọi nên tới. Ngươi gặp ác mộng sao?”
“Chắc vậy đi…” Trưởng Tôn Tử Quân một lần nữa nằm xuống.
Đằng Thiết tiến lên đắp kín chăn giúp hắn, nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Đêm vừa tối. Trưởng Tôn Tử Quân từ từ tiến vào mộng đẹp, Dịch Hi Thần lại lòng đầy mờ mịt. Y tinh tế hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ma đầu này rõ ràng là muốn làm gì đó với Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ là bị khí trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân bài xích. Hắn ta muốn gieo tâm ma nhưng thất bại chăng? Nụ cười làm người ta buồn nôn kia lại là chuyện gì xảy ra?
Đảo mắt liền tới cuối mùa xuân, Trưởng Tôn Tử Quân phải xuống núi. Hắn đã sớm nói hắn muốn đến Linh Tiêu phái bái sư, một nhà ba người Đằng gia tuy rằng luyến tiếc hắn, nhưng cũng không tiện ép hắn ở lại. Ngày hắn đi, Đằng Thiết và Viên Oánh tự mình đưa hắn xuống núi, Đằng Nhược Y lại chỉ ở cửa phòng lưu luyến không rời liếc mắt nhìn hắn, dậm chân trở về phòng.
Sau khi xuống núi, hắn tạm biệt Đằng Thiết và Viên Oánh, một mình bước lên đường đến núi Linh Tiêu.
Lúc này hắn ngự kiếm vẫn còn không quá vững vàng, đi bộ ba ngày rốt cuộc đi đến dưới chân núi Linh Tiêu. Dưới chân núi Linh Tiêu có thật nhiều thiếu niên cùng lứa với hắn, đều là đến bái sư cầu đạo.
Hắn đang chuẩn bị lên núi, đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái, quay đầu nhìn lại, lại giật nảy cả mình: “Tỷ tỷ?!”
Đằng Nhược Y cười tủm tỉm, vẻ mặt đắc ý: “Tử Quân đệ đệ, thật là đúng dịp nha, không nghĩ tới lại gặp phải ngươi ở chỗ này.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
“Sao ngươi lại đến nơi này!” Trưởng Tôn Tử Quân vội la lên, “Đằng thúc Viên di đâu?”
Đằng Nhược Y làm một thủ thế nhỏ giọng với hắn: “Đừng kêu đừng kêu, ta để lại tờ giấy cho cha nương, nói cho bọn họ biết ta đi. Mọi người đều nói đại môn phái lợi hại, ta muốn biết xem người ở đại môn phái đến tột cùng lợi hại bao nhiêu. Dù sao thì ở trong đại môn phái này tu mười năm không phải là có thể xuống núi rèn luyện sao, ta học bản lĩnh xong liền có thể trở về tìm cha nương.”
“Lại nói!” Đằng Nhược Y ôm vai hắn, “Ta không yên lòng ngươi mà! Ngươi kém như vậy, ta phải luôn che chở ngươi mới được!”
Bất an vẫn luôn ẩn giấu trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân giờ khắc này càng sâu hơn. Hắn rốt cuộc không nhịn được, nói: “Kỳ thực ta…”
“Chúng ta nhanh lên núi đi!” Đằng Nhược Y lại không nghe hắn nói tiếp, “Ai nha, thật là nhiều người mà, những người này đều là đến cầu đạo sao? Hóa ra đại môn phái thật sự có nhiều người như vậy!”
Nàng mới mẻ mà mở to hai mắt đánh giá xung quanh, nụ cười trên mặt lại cực kỳ xán lạn, tâm tình tốt đến tung bay.
Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân rõ ràng. Đằng Thiết và Viên Oánh bảo vệ Đằng Nhược Y rất tốt, nhưng kỳ thực Đằng Nhược Y vẫn luôn rất hướng về thế giới bên ngoài. Sự xuất hiện của hắn liền thành cơ hội để Đằng Nhược Y bay ra bên ngoài. Như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu…
Hết chương 60
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh