Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 47: Thần trí không rõ
Mồi lửa trong lòng Cao Thiên Trữ bị dẫn ra, rống to thét lớn như một người điên.
“Ta là thiên tư không đủ cao! Nhưng ta một ngày cũng chưa từng lười biếng!! Mấy chục năm qua, sư phụ nói cái gì ta làm cái đó! Người ta kính trọng nhất chính là sư phụ, nhưng tại sao đối với người khác đều khoan dung rộng lượng, nhưng xưa nay không chịu khen ta một câu! Hả? Hả!!”
“Chỉ bởi vì ta là đệ tử của sư phụ!! Ta nhất định phải khiêm tốn!! Thứ mà ta thích! Chỉ cần người khác coi trọng thì ta phải nhường lại!! Dựa vào cái gì!!!”
Dịch Hi Thần líu lưỡi. Cao Thiên Trữ khiêm tốn à? Đây thực sự là… đến cùng thì khiêm tốn thành hạng người gì mới có mặt mũi nói mình khiêm tốn hả?
“Tại sao đều là đồ đệ người khác tốt!!! Ta thì tính là gì! Hả? Ta tính là gì chứ!!!”
Gã quả thực hoàn toàn mất đi lý trí, toàn bộ tâm tình phát tiết ra ngoài, kêu gào cổ họng cũng sắp tắt tiếng. Dịch Hi Thần đứng ở một bên yên lặng nghe, cũng không nói chen vào, còn hi vọng gã rống càng vang hơn một chút, gọi cả Hồng Dịch chân nhân và Trưởng Tôn Tử Quân qua mới tốt.
Cao Thiên Trữ rống đến mệt mỏi, chán nản ngồi xổm xuống, đem mặt chôn trong lòng bàn tay.
Qua một hồi lâu, Dịch Hi Thần mới phát hiện bờ vai gã hơi co rúm, gã thật giống như… khóc?
Dịch Hi Thần do dự một chút, kêu lên: “Này, Cao sư huynh!”
Cao Thiên Trữ nói giọng khàn khàn: “Linh căn của ta sắp biến dị, ta không xứng làm đệ tử của sư phụ…”
Dịch Hi Thần sững sờ. Linh căn biến dị? Y vừa thoáng nghĩ, có chút rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Nghĩ đến Cao Thiên Trữ trước đây có khả năng không phải tâm tính như thế, các trưởng lão tuyển đệ tử thủ tịch, trừ tu vi ra, phẩm hạnh cũng vô cùng quan trọng, có thể tính là thể diện của một môn phái. Nhưng mà sau khi linh căn có triệu chứng biến dị, Cao Thiên Trữ cảm thấy linh căn của mình sắp hỏng, tính cách cũng theo đó biến xấu.
“Đã thay đổi chưa?” Dịch Hi Thần nói, “Biến thành linh căn gì?”
Cao Thiên Trữ lắc đầu.
Dịch Hi Thần ngạc nhiên nói: “Vậy ngươi gấp cái gì, bây giờ ngươi là linh căn gì? Nói không chừng việc biến đổi này kỳ quái, biến thành một tam dương thể thậm chí là thiên linh căn thì sao?”
Cao Thiên Trữ tiếp tục lắc đầu: “Không… Ta biết… Ta sắp phế bỏ rồi…”
Dịch Hi Thần không biết nói gì. Cao Thiên Trữ này có thể làm đại đệ tử của Hồng Dịch chân nhân, tư chất bản thân nhất định là không tồi, linh căn đột nhiên biến dị, vậy tất nhiên là tỷ lệ xấu đi càng lớn hơn. Chuyện không phát sinh ở trên người y, y cũng không hiểu.
Cao Thiên Trữ tâm tình bất ổn, mới đầu là nhỏ giọng khóc nức nở, cuối cùng lại cao giọng khóc lớn lên: “Hắn có cái gì tốt! Hắn có cái gì tốt! Ta có chỗ nào không được!”
Dịch Hi Thần lắc đầu. Tuy rằng tu vi của y không bằng Cao Thiên Trữ, mặc dù bây giờ Cao Thiên Trữ thần trí không rõ từng tập kích Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng ngược lại Dịch Hi Thần cũng không sợ gã.
Người bị ma khí xâm thể, tâm tình tiêu cực trong lòng liền bị khuếch đại nghiêm trọng, nhưng không có nghĩa là người này liền tâm tính đại biến. Cao Thiên Trữ này vốn đã ghi hận Trưởng Tôn Tử Quân, ác ý bị khuếch đại, mới xuất thủ đánh lén Trưởng Tôn Tử Quân. Mà bản thân gã cũng không có ác ý với Dịch Hi Thần, cho nên đoạn đường này đuổi theo, gã chỉ trốn, nhưng không có dự định muốn ra tay với Dịch Hi Thần. Huống hồ gã như bây giờ, nếu thật sự đánh nhau, Dịch Hi Thần cũng chưa chắc ăn bao nhiêu thiệt thòi.
“Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì nhanh đi tìm sư phụ ngươi đi.”
“Không đi.”
Dịch Hi Thần đã ôn tồn hòa nhã nhịn gã một hồi, trước mắt nhìn cái mặt khóc tang xì cả bong bóng nước mũi của gã, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà gợi lên nụ cười lạnh: “Ngươi đủ chưa? Không đi tìm sư phụ ngươi, ngươi còn muốn làm gì? Chết ở cái nơi quỷ quái này sao? Muốn chết thì ngươi còn tiến vào biển Hư Vô làm gì?! Ở bên ngoài sảng khoái cắt cổ ít gây thêm phiền phức cho người khác đi!”
Cao Thiên Trữ không nói.
“Đều là đồ đệ của người khác tốt?! Ngươi cho rằng tại sao Hồng Dịch chân nhân mang ngươi đến Hư Vô giới?! Ngươi cho rằng sấm chớp gió bão hết thảy đều là chính ngươi chống đỡ sao?! Ngươi cho rằng đoạn đường này là chính ngươi xông tới sao?!”
Cao Thiên Trữ rốt cuộc giật giật, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Dịch Hi Thần.
“Sư phụ ngươi chưa bao giờ khen ngươi, được, ngươi không điếc. Nhưng ngươi mù! Ông ấy đối xử với ngươi có tốt hay không ngươi thật sự không thấy được à?!”
Cao Thiên Trữ ngây người trong chốc lát, lại bắt đầu khóc: “Ta không xứng, ta không xứng làm đệ tử của sư phụ…”
Dịch Hi Thần lườm một cái.
Cái tên ma chướng này cũng thật là hết hy vọng, căn bản nghe không hiểu tiếng người. Nếu không thì thừa dịp gã chưa sẵn sàng đánh gã ngất xỉu mang đi?
Nhưng vào lúc này, một tia sấm sét đột nhiên nổ tung trên đỉnh đầu Dịch Hi Thần!
Sấm chớp gió bão này tới cực kỳ đột ngột, khiến người ta một chút phòng bị cũng không có, lúc nhìn thấy lôi quang nhất thời thầm nghĩ không xong, vội vội vàng vàng tăng mạnh hộ thể, lúc nghe được tiếng sấm cả người đều đã căng thẳng.
Nhưng mà đợi lôi quang tản đi, Dịch Hi Thần lại không bị thương chút nào. Y sửng sốt một chút, thầm nghĩ hôm nay cái vận cứt chó của mình thực sự là quá tốt, liên tục hai tia sét đánh lên người y đều yếu như vậy, mà ngay cả chính y cũng có thể gánh vác. Nhưng lúc trợn mắt nhìn về phía Cao Thiên Trữ, lại sợ hết hồn.
Sét là đánh ở trên người y, Cao Thiên Trữ cách y hơi gần bị sấm sét lan đến, bị bắn ra ngoài! Gã bởi vì bị nổ thương tổn mà máu me đầy mặt, thân thể loạng choạng, mắt thấy sắp té xuống từ trên thân kiếm!
Dịch Hi Thần vội vã xông tới đỡ lấy Cao Thiên Trữ: “Này, ngươi không sao chứ?”
Cao Thiên Trữ bị sét đánh đến mơ hồ, máu trên đầu tí tách tí tách chảy xuống. Cũng may gã không ở trung tâm sét đánh, tuy rằng bị thương, lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này Dịch Hi Thần là thật sự buồn bực. Cho dù Cao Thiên Trữ thần trí không rõ không mở hộ thể, nhưng tu vi dung hợp kỳ của gã cũng không phải bày ra để xem, huống hồ gã chỉ bị lan đến thôi mà đã bị thương thành như vậy, có thể thấy được uy lực của tia sét vừa rồi không hề yếu. Chính mình có tài cán gì, bằng sức một người có thể chống đỡ sấm sét mà không bị thương chút nào? Lẽ nào y có thiên phú dị bẩm không sợ lôi lực? Không, không thể, đây cũng không phải lần đầu tiên y tiếp xúc với lôi lực!
Nhất định là có cái gì đó đang che chở cho y!
Cái hộ tâm kim thiết giáp kia ư? Coi như hộ tâm kim thiết giáp có thể làm yếu bớt thương tổn của lôi lực, nhưng một vật mua được bằng năm khối linh thạch cao cấp nào có lợi hại như vậy, một trang bị Cao Thiên Trữ tùy tiện mang trên người cũng hữu dụng hơn nhiều so với y!
Có người âm thầm giúp đỡ chăng?
Dịch Hi Thần nhìn lại xung quanh, nhưng mà bốn phía chỉ có hắc vụ nồng đậm, không gặp một bóng người.
“Tử Quân? Hồng Dịch chân nhân? Có ai có thể nghe thấy lời ta nói không!”
Không ai đáp lại.
Dịch Hi Thần cau mày.
Y không nghĩ ra, giờ khắc này cũng không rảnh ngẫm nghĩ. Tia sét vừa rồi dù chưa tổn thương y, nhưng lại là nhắc nhở với y, biển Hư Vô khắp nơi hung hiểm, không thể xem thường. Huống hồ y vô cùng lo lắng Tử Quân đã xảy ra chuyện gì mới không theo tới, đã vội vã không nhịn được muốn đi tìm Trưởng Tôn Tử Quân.
“Đi!” Y kéo Cao Thiên Trữ lên, “Chúng ta nhanh đi tìm những người khác!”
Cao Thiên Trữ vẫn bất động.
Dịch Hi Thần thất vọng buông gã ra, không miễn cưỡng nữa, cười lạnh nói: “Được, vậy ngươi cứ một mình tiếp tục ở đây ăn năn hối hận đi! Sư phụ ngươi là xui xẻo tám đời mới thu đồ đệ như ngươi! Ông ấy khắp nơi che chở ngươi, thật vất vả mang ngươi tới đây, ngươi lại chết tại nơi quỷ quái này, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cũng không có gì, chính là tâm lý loạn loạn một chút, bị sét đánh mấy lần, chịu chút ít thương tổn thôi. Dù sao ngươi cũng biết ngươi chính là tên khốn kiếp liên lụy người khác rồi.”
Cao Thiên Trữ nghe đến Hồng Dịch chân nhân sẽ bị thương, rốt cuộc ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, hút vào một cái bong bóng nước mũi.
Dịch Hi Thần ngự kiếm liền đi.
Y ngự kiếm đi chậm rãi, Cao Thiên Trữ rốt cuộc lắc la lắc lư theo tới.
Dịch Hi Thần không biết Hồng Dịch chân nhân ở nơi nào, biển Hư Vô mênh mông này muốn tìm người chính là khó khăn. Y chỉ có thể đi dọc theo hướng mới tới mà trở về, hi vọng tìm được Trưởng Tôn Tử Quân trước rồi lại nói.
Hai người ngự kiếm bay một trận, Dịch Hi Thần không ngừng kêu tên Trưởng Tôn Tử Quân, lại từ đầu đến cuối không hề tìm được Trưởng Tôn Tử Quân. Vừa rồi lúc y đuổi theo Cao Thiên Trữ rời đi, cũng không có bay ra xa như vậy, theo lý thuyết lúc này đã sớm trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy người, vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là Trưởng Tôn Tử Quân đã rời đi, hai là trong rừng hắc vụ này khó phân biệt đồ vật, y đi căn bản không phải đường cũ, đã lạc mất phương hướng rồi.
Bất kể là khả năng nào, cũng làm cho trong lòng Dịch Hi Thần cực kỳ buồn bực. Y không tìm được Trưởng Tôn Tử Quân.
“Đều tại ngươi!” Dịch Hi Thần đột nhiên bạo phát, rống to về phía Cao Thiên Trữ.
Trong lòng y nghẹn một hơi, lên cơn giận dữ, hận không thể đánh Cao Thiên Trữ thành cái đầu heo!
Nhưng mà một lát sau, Dịch Hi Thần lại tiêu hỏa, cau mày đè lại ngực mình.
Loại cảm giác bực bội này cũng không hoàn toàn là vì tâm tình kích động, hoặc nói cách khác, tâm tình y trở nên kích động như thế, là bởi vì loại cảm giác bực bội này. Y cũng bị ma khí xâm thể.
Mặc dù sấm sét trong biển Hư Vô này không gây thương tổn được y, nhưng không có Trưởng Tôn Tử Quân bảo vệ, dùng tu vi của y, rất khó chống đỡ ma khí nồng nặc như vậy, ngay cả Cao Thiên Trữ cũng trở nên điên điên khùng khùng, tiếp tục như vậy, y sợ chống đỡ không được bao lâu.
Càng nghĩ như vậy, tâm tình y càng gợn sóng lợi hại hơn.
Dịch Hi Thần lắc lắc đầu, hít sâu mấy cái, áp chế tâm tình của mình, từ trong túi móc ra vài lá bùa. Cứ bay được một đoạn ngắn, y liền thả một đám lửa ra. Ma khí nồng nặc, không thấy rõ bốn phía, ánh lửa có thể truyền càng xa hơn bóng người một chút, hi vọng nếu như bốn phía có người, nhìn thấy ánh lửa sẽ tìm đến bọn họ.
Lại bay chốc lát, bọn họ đột nhiên nghe thấy có người kêu lên.
“Cao Thiên Trữ!”
Hai người lập tức nín thở ngưng thần.
“Thiên Trữ, ngươi ở đâu?” Là âm thanh của Hồng Dịch chân nhân!
Cao Thiên Trữ lau máu trên mặt, hưng phấn nói: “Sư phụ!”
Gã lập tức bỏ qua Dịch Hi Thần, bay về phía ngọn nguồn âm thanh!
Dịch Hi Thần cũng vội vàng đuổi theo.
Bốn phía lại sáng ngời.
Ánh sáng sấm sét truyền càng nhanh hơn so với tiếng sấm, dư quang Dịch Hi Thần thoáng thấy hừng đông, liền biết sấm chớp lại tới, không dám khinh thường, lập tức nín thở ngưng thần tăng mạnh hộ thể.
Lần này lại là sấm sét liên tục, ba đạo lôi hỏa liên tiếp nổ tung bên chân y, lôi quang chói mắt làm y hoàn toàn không mở mắt ra được.
Một lát sau, Dịch Hi Thần xác định sấm chớp tạm nghỉ ngơi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa mở mắt ra.
Chỉ thấy bốn phía đen kịt một màu, nơi nào còn có bóng dáng Cao Thiên Trữ?
“… Qua cầu rút ván!” Dịch Hi Thần liền giận, “Ăn cháo đá bát! Vong ân phụ nghĩa!”
“Hồng Dịch chân nhân?” Dịch Hi Thần kêu lên, “Có người hay không vậy!”
“Tử Quân, ngươi ở đâu hả!”
Cô độc trong bóng tối, cảm xúc của Dịch Hi Thần kịch liệt phập phồng. Y sợ. Sợ tình cảnh của mình, càng sợ Trưởng Tôn Tử Quân gặp bất trắc. Nếu như, nếu như y và Tử Quân sớm kết linh tê khế thì tốt rồi? Chỉ cần bọn họ linh tê liên kết, hắc vụ chết tiệt này làm sao lại ngăn cách bọn họ được?
Y chán nản đứng ở chỗ cũ một hồi, không biết đến tột cùng mình nên chờ tại chỗ cũ hay là tiếp tục bay loạn xung quanh như ruồi mất đầu.
Không biết qua bao lâu, trong hắc vụ lờ mờ xuất hiện một bóng người.
Dịch Hi Thần đầu tiên là mừng rỡ, sau đó liền cảnh giác. Ở trong rừng hắc vụ này, bọn họ chưa gặp phải ma vật yêu quái gì, nhưng ma vụ ảnh hưởng tâm trí con người, nếu như lại đụng đến một đồng bạn thần trí không rõ như Cao Thiên Trữ, đối với y mà nói chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì.
Bóng người kia phá tan tầng tầng hắc vụ, chậm rãi tới gần chỗ y. Thân hình càng ngày càng rõ ràng, tim Dịch Hi Thần cũng treo lên, bùa công kích đã sớm nắm ở trong tay.
Rốt cuộc, bóng người kia hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt y.
“Hi Thần.”
Dịch Hi Thần nhẹ buông tay, lá bùa hạ xuống. Y ngũ lôi oanh đỉnh: “Sư phụ?!”
Hết chương 47
“Ta là thiên tư không đủ cao! Nhưng ta một ngày cũng chưa từng lười biếng!! Mấy chục năm qua, sư phụ nói cái gì ta làm cái đó! Người ta kính trọng nhất chính là sư phụ, nhưng tại sao đối với người khác đều khoan dung rộng lượng, nhưng xưa nay không chịu khen ta một câu! Hả? Hả!!”
“Chỉ bởi vì ta là đệ tử của sư phụ!! Ta nhất định phải khiêm tốn!! Thứ mà ta thích! Chỉ cần người khác coi trọng thì ta phải nhường lại!! Dựa vào cái gì!!!”
Dịch Hi Thần líu lưỡi. Cao Thiên Trữ khiêm tốn à? Đây thực sự là… đến cùng thì khiêm tốn thành hạng người gì mới có mặt mũi nói mình khiêm tốn hả?
“Tại sao đều là đồ đệ người khác tốt!!! Ta thì tính là gì! Hả? Ta tính là gì chứ!!!”
Gã quả thực hoàn toàn mất đi lý trí, toàn bộ tâm tình phát tiết ra ngoài, kêu gào cổ họng cũng sắp tắt tiếng. Dịch Hi Thần đứng ở một bên yên lặng nghe, cũng không nói chen vào, còn hi vọng gã rống càng vang hơn một chút, gọi cả Hồng Dịch chân nhân và Trưởng Tôn Tử Quân qua mới tốt.
Cao Thiên Trữ rống đến mệt mỏi, chán nản ngồi xổm xuống, đem mặt chôn trong lòng bàn tay.
Qua một hồi lâu, Dịch Hi Thần mới phát hiện bờ vai gã hơi co rúm, gã thật giống như… khóc?
Dịch Hi Thần do dự một chút, kêu lên: “Này, Cao sư huynh!”
Cao Thiên Trữ nói giọng khàn khàn: “Linh căn của ta sắp biến dị, ta không xứng làm đệ tử của sư phụ…”
Dịch Hi Thần sững sờ. Linh căn biến dị? Y vừa thoáng nghĩ, có chút rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Nghĩ đến Cao Thiên Trữ trước đây có khả năng không phải tâm tính như thế, các trưởng lão tuyển đệ tử thủ tịch, trừ tu vi ra, phẩm hạnh cũng vô cùng quan trọng, có thể tính là thể diện của một môn phái. Nhưng mà sau khi linh căn có triệu chứng biến dị, Cao Thiên Trữ cảm thấy linh căn của mình sắp hỏng, tính cách cũng theo đó biến xấu.
“Đã thay đổi chưa?” Dịch Hi Thần nói, “Biến thành linh căn gì?”
Cao Thiên Trữ lắc đầu.
Dịch Hi Thần ngạc nhiên nói: “Vậy ngươi gấp cái gì, bây giờ ngươi là linh căn gì? Nói không chừng việc biến đổi này kỳ quái, biến thành một tam dương thể thậm chí là thiên linh căn thì sao?”
Cao Thiên Trữ tiếp tục lắc đầu: “Không… Ta biết… Ta sắp phế bỏ rồi…”
Dịch Hi Thần không biết nói gì. Cao Thiên Trữ này có thể làm đại đệ tử của Hồng Dịch chân nhân, tư chất bản thân nhất định là không tồi, linh căn đột nhiên biến dị, vậy tất nhiên là tỷ lệ xấu đi càng lớn hơn. Chuyện không phát sinh ở trên người y, y cũng không hiểu.
Cao Thiên Trữ tâm tình bất ổn, mới đầu là nhỏ giọng khóc nức nở, cuối cùng lại cao giọng khóc lớn lên: “Hắn có cái gì tốt! Hắn có cái gì tốt! Ta có chỗ nào không được!”
Dịch Hi Thần lắc đầu. Tuy rằng tu vi của y không bằng Cao Thiên Trữ, mặc dù bây giờ Cao Thiên Trữ thần trí không rõ từng tập kích Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng ngược lại Dịch Hi Thần cũng không sợ gã.
Người bị ma khí xâm thể, tâm tình tiêu cực trong lòng liền bị khuếch đại nghiêm trọng, nhưng không có nghĩa là người này liền tâm tính đại biến. Cao Thiên Trữ này vốn đã ghi hận Trưởng Tôn Tử Quân, ác ý bị khuếch đại, mới xuất thủ đánh lén Trưởng Tôn Tử Quân. Mà bản thân gã cũng không có ác ý với Dịch Hi Thần, cho nên đoạn đường này đuổi theo, gã chỉ trốn, nhưng không có dự định muốn ra tay với Dịch Hi Thần. Huống hồ gã như bây giờ, nếu thật sự đánh nhau, Dịch Hi Thần cũng chưa chắc ăn bao nhiêu thiệt thòi.
“Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì nhanh đi tìm sư phụ ngươi đi.”
“Không đi.”
Dịch Hi Thần đã ôn tồn hòa nhã nhịn gã một hồi, trước mắt nhìn cái mặt khóc tang xì cả bong bóng nước mũi của gã, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà gợi lên nụ cười lạnh: “Ngươi đủ chưa? Không đi tìm sư phụ ngươi, ngươi còn muốn làm gì? Chết ở cái nơi quỷ quái này sao? Muốn chết thì ngươi còn tiến vào biển Hư Vô làm gì?! Ở bên ngoài sảng khoái cắt cổ ít gây thêm phiền phức cho người khác đi!”
Cao Thiên Trữ không nói.
“Đều là đồ đệ của người khác tốt?! Ngươi cho rằng tại sao Hồng Dịch chân nhân mang ngươi đến Hư Vô giới?! Ngươi cho rằng sấm chớp gió bão hết thảy đều là chính ngươi chống đỡ sao?! Ngươi cho rằng đoạn đường này là chính ngươi xông tới sao?!”
Cao Thiên Trữ rốt cuộc giật giật, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Dịch Hi Thần.
“Sư phụ ngươi chưa bao giờ khen ngươi, được, ngươi không điếc. Nhưng ngươi mù! Ông ấy đối xử với ngươi có tốt hay không ngươi thật sự không thấy được à?!”
Cao Thiên Trữ ngây người trong chốc lát, lại bắt đầu khóc: “Ta không xứng, ta không xứng làm đệ tử của sư phụ…”
Dịch Hi Thần lườm một cái.
Cái tên ma chướng này cũng thật là hết hy vọng, căn bản nghe không hiểu tiếng người. Nếu không thì thừa dịp gã chưa sẵn sàng đánh gã ngất xỉu mang đi?
Nhưng vào lúc này, một tia sấm sét đột nhiên nổ tung trên đỉnh đầu Dịch Hi Thần!
Sấm chớp gió bão này tới cực kỳ đột ngột, khiến người ta một chút phòng bị cũng không có, lúc nhìn thấy lôi quang nhất thời thầm nghĩ không xong, vội vội vàng vàng tăng mạnh hộ thể, lúc nghe được tiếng sấm cả người đều đã căng thẳng.
Nhưng mà đợi lôi quang tản đi, Dịch Hi Thần lại không bị thương chút nào. Y sửng sốt một chút, thầm nghĩ hôm nay cái vận cứt chó của mình thực sự là quá tốt, liên tục hai tia sét đánh lên người y đều yếu như vậy, mà ngay cả chính y cũng có thể gánh vác. Nhưng lúc trợn mắt nhìn về phía Cao Thiên Trữ, lại sợ hết hồn.
Sét là đánh ở trên người y, Cao Thiên Trữ cách y hơi gần bị sấm sét lan đến, bị bắn ra ngoài! Gã bởi vì bị nổ thương tổn mà máu me đầy mặt, thân thể loạng choạng, mắt thấy sắp té xuống từ trên thân kiếm!
Dịch Hi Thần vội vã xông tới đỡ lấy Cao Thiên Trữ: “Này, ngươi không sao chứ?”
Cao Thiên Trữ bị sét đánh đến mơ hồ, máu trên đầu tí tách tí tách chảy xuống. Cũng may gã không ở trung tâm sét đánh, tuy rằng bị thương, lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này Dịch Hi Thần là thật sự buồn bực. Cho dù Cao Thiên Trữ thần trí không rõ không mở hộ thể, nhưng tu vi dung hợp kỳ của gã cũng không phải bày ra để xem, huống hồ gã chỉ bị lan đến thôi mà đã bị thương thành như vậy, có thể thấy được uy lực của tia sét vừa rồi không hề yếu. Chính mình có tài cán gì, bằng sức một người có thể chống đỡ sấm sét mà không bị thương chút nào? Lẽ nào y có thiên phú dị bẩm không sợ lôi lực? Không, không thể, đây cũng không phải lần đầu tiên y tiếp xúc với lôi lực!
Nhất định là có cái gì đó đang che chở cho y!
Cái hộ tâm kim thiết giáp kia ư? Coi như hộ tâm kim thiết giáp có thể làm yếu bớt thương tổn của lôi lực, nhưng một vật mua được bằng năm khối linh thạch cao cấp nào có lợi hại như vậy, một trang bị Cao Thiên Trữ tùy tiện mang trên người cũng hữu dụng hơn nhiều so với y!
Có người âm thầm giúp đỡ chăng?
Dịch Hi Thần nhìn lại xung quanh, nhưng mà bốn phía chỉ có hắc vụ nồng đậm, không gặp một bóng người.
“Tử Quân? Hồng Dịch chân nhân? Có ai có thể nghe thấy lời ta nói không!”
Không ai đáp lại.
Dịch Hi Thần cau mày.
Y không nghĩ ra, giờ khắc này cũng không rảnh ngẫm nghĩ. Tia sét vừa rồi dù chưa tổn thương y, nhưng lại là nhắc nhở với y, biển Hư Vô khắp nơi hung hiểm, không thể xem thường. Huống hồ y vô cùng lo lắng Tử Quân đã xảy ra chuyện gì mới không theo tới, đã vội vã không nhịn được muốn đi tìm Trưởng Tôn Tử Quân.
“Đi!” Y kéo Cao Thiên Trữ lên, “Chúng ta nhanh đi tìm những người khác!”
Cao Thiên Trữ vẫn bất động.
Dịch Hi Thần thất vọng buông gã ra, không miễn cưỡng nữa, cười lạnh nói: “Được, vậy ngươi cứ một mình tiếp tục ở đây ăn năn hối hận đi! Sư phụ ngươi là xui xẻo tám đời mới thu đồ đệ như ngươi! Ông ấy khắp nơi che chở ngươi, thật vất vả mang ngươi tới đây, ngươi lại chết tại nơi quỷ quái này, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cũng không có gì, chính là tâm lý loạn loạn một chút, bị sét đánh mấy lần, chịu chút ít thương tổn thôi. Dù sao ngươi cũng biết ngươi chính là tên khốn kiếp liên lụy người khác rồi.”
Cao Thiên Trữ nghe đến Hồng Dịch chân nhân sẽ bị thương, rốt cuộc ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, hút vào một cái bong bóng nước mũi.
Dịch Hi Thần ngự kiếm liền đi.
Y ngự kiếm đi chậm rãi, Cao Thiên Trữ rốt cuộc lắc la lắc lư theo tới.
Dịch Hi Thần không biết Hồng Dịch chân nhân ở nơi nào, biển Hư Vô mênh mông này muốn tìm người chính là khó khăn. Y chỉ có thể đi dọc theo hướng mới tới mà trở về, hi vọng tìm được Trưởng Tôn Tử Quân trước rồi lại nói.
Hai người ngự kiếm bay một trận, Dịch Hi Thần không ngừng kêu tên Trưởng Tôn Tử Quân, lại từ đầu đến cuối không hề tìm được Trưởng Tôn Tử Quân. Vừa rồi lúc y đuổi theo Cao Thiên Trữ rời đi, cũng không có bay ra xa như vậy, theo lý thuyết lúc này đã sớm trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy người, vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là Trưởng Tôn Tử Quân đã rời đi, hai là trong rừng hắc vụ này khó phân biệt đồ vật, y đi căn bản không phải đường cũ, đã lạc mất phương hướng rồi.
Bất kể là khả năng nào, cũng làm cho trong lòng Dịch Hi Thần cực kỳ buồn bực. Y không tìm được Trưởng Tôn Tử Quân.
“Đều tại ngươi!” Dịch Hi Thần đột nhiên bạo phát, rống to về phía Cao Thiên Trữ.
Trong lòng y nghẹn một hơi, lên cơn giận dữ, hận không thể đánh Cao Thiên Trữ thành cái đầu heo!
Nhưng mà một lát sau, Dịch Hi Thần lại tiêu hỏa, cau mày đè lại ngực mình.
Loại cảm giác bực bội này cũng không hoàn toàn là vì tâm tình kích động, hoặc nói cách khác, tâm tình y trở nên kích động như thế, là bởi vì loại cảm giác bực bội này. Y cũng bị ma khí xâm thể.
Mặc dù sấm sét trong biển Hư Vô này không gây thương tổn được y, nhưng không có Trưởng Tôn Tử Quân bảo vệ, dùng tu vi của y, rất khó chống đỡ ma khí nồng nặc như vậy, ngay cả Cao Thiên Trữ cũng trở nên điên điên khùng khùng, tiếp tục như vậy, y sợ chống đỡ không được bao lâu.
Càng nghĩ như vậy, tâm tình y càng gợn sóng lợi hại hơn.
Dịch Hi Thần lắc lắc đầu, hít sâu mấy cái, áp chế tâm tình của mình, từ trong túi móc ra vài lá bùa. Cứ bay được một đoạn ngắn, y liền thả một đám lửa ra. Ma khí nồng nặc, không thấy rõ bốn phía, ánh lửa có thể truyền càng xa hơn bóng người một chút, hi vọng nếu như bốn phía có người, nhìn thấy ánh lửa sẽ tìm đến bọn họ.
Lại bay chốc lát, bọn họ đột nhiên nghe thấy có người kêu lên.
“Cao Thiên Trữ!”
Hai người lập tức nín thở ngưng thần.
“Thiên Trữ, ngươi ở đâu?” Là âm thanh của Hồng Dịch chân nhân!
Cao Thiên Trữ lau máu trên mặt, hưng phấn nói: “Sư phụ!”
Gã lập tức bỏ qua Dịch Hi Thần, bay về phía ngọn nguồn âm thanh!
Dịch Hi Thần cũng vội vàng đuổi theo.
Bốn phía lại sáng ngời.
Ánh sáng sấm sét truyền càng nhanh hơn so với tiếng sấm, dư quang Dịch Hi Thần thoáng thấy hừng đông, liền biết sấm chớp lại tới, không dám khinh thường, lập tức nín thở ngưng thần tăng mạnh hộ thể.
Lần này lại là sấm sét liên tục, ba đạo lôi hỏa liên tiếp nổ tung bên chân y, lôi quang chói mắt làm y hoàn toàn không mở mắt ra được.
Một lát sau, Dịch Hi Thần xác định sấm chớp tạm nghỉ ngơi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa mở mắt ra.
Chỉ thấy bốn phía đen kịt một màu, nơi nào còn có bóng dáng Cao Thiên Trữ?
“… Qua cầu rút ván!” Dịch Hi Thần liền giận, “Ăn cháo đá bát! Vong ân phụ nghĩa!”
“Hồng Dịch chân nhân?” Dịch Hi Thần kêu lên, “Có người hay không vậy!”
“Tử Quân, ngươi ở đâu hả!”
Cô độc trong bóng tối, cảm xúc của Dịch Hi Thần kịch liệt phập phồng. Y sợ. Sợ tình cảnh của mình, càng sợ Trưởng Tôn Tử Quân gặp bất trắc. Nếu như, nếu như y và Tử Quân sớm kết linh tê khế thì tốt rồi? Chỉ cần bọn họ linh tê liên kết, hắc vụ chết tiệt này làm sao lại ngăn cách bọn họ được?
Y chán nản đứng ở chỗ cũ một hồi, không biết đến tột cùng mình nên chờ tại chỗ cũ hay là tiếp tục bay loạn xung quanh như ruồi mất đầu.
Không biết qua bao lâu, trong hắc vụ lờ mờ xuất hiện một bóng người.
Dịch Hi Thần đầu tiên là mừng rỡ, sau đó liền cảnh giác. Ở trong rừng hắc vụ này, bọn họ chưa gặp phải ma vật yêu quái gì, nhưng ma vụ ảnh hưởng tâm trí con người, nếu như lại đụng đến một đồng bạn thần trí không rõ như Cao Thiên Trữ, đối với y mà nói chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì.
Bóng người kia phá tan tầng tầng hắc vụ, chậm rãi tới gần chỗ y. Thân hình càng ngày càng rõ ràng, tim Dịch Hi Thần cũng treo lên, bùa công kích đã sớm nắm ở trong tay.
Rốt cuộc, bóng người kia hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt y.
“Hi Thần.”
Dịch Hi Thần nhẹ buông tay, lá bùa hạ xuống. Y ngũ lôi oanh đỉnh: “Sư phụ?!”
Hết chương 47
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh