Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 19: Tình yêu xế bóng
Trưởng Tôn Tử Quân thắng tỷ thí trước sau không nói một lời, hướng về Việt Tiểu Nhu ở xa xa gật đầu một cái, làm tạ lỗi. Việt Tiểu Nhu hơi nhíu mày. Nàng đã thua, tuy rằng trận chiến này vô cùng nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng vốn lạnh nhạt, thua thì thua, không có gì gọi là quá mức. Nàng nhặt kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân lên ném trở lại.
Trưởng Tôn Tử Quân tiếp kiếm, đi xuống đài.
Dịch Hi Thần dở khóc dở cười sờ sờ cái đầu nổ tung cháy khét của hắn. Trưởng Tôn Tử Quân lợi hại, lợi hại đến mức ngay cả mình cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn không có cách nào ra tay với nữ nhân, cũng may đại hội so kiếm chưa bao giờ là liều mạng ngươi chết ta sống, chỉ cần trục xuất đối thủ ra khỏi sân liền coi như thắng. Hắn trực tiếp dùng phi kiếm đưa Việt Tiểu Nhu đi, đơn giản thô bạo, nhưng vô cùng hữu hiệu. Kỳ thực Việt Tiểu Nhu cực kỳ lợi hại, chỉ có điều căn bản chưa kịp phát huy, nếu như trận này mà lớn chút nữa, trước khi nàng rời sân có thể giải trừ cứng ngắc, thì Trưởng Tôn Tử Quân sẽ phiền toái.
So thành như vậy, cũng là phá lệ lần đầu tiên. Đại hội so kiếm năm nay, thực sự khiến người ta đại khai nhãn giới.
Dịch Hi Thần bẻ khối thủy linh thạch, dùng thuật pháp chữa trị, cái đầu bùng nổ của Trưởng Tôn Tử Quân liền mềm xuống, dần dần khôi phục một đầu tóc dài đen sẫm. Dịch Hi Thần hỏi: “Lôi quang kiếm kia vì sao ngươi không tránh?”
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Muốn xác nhận thực hư thôi.”
Dịch Hi Thần giật mình. Bệnh trạng của Trưởng Tôn Tử Quân sau khi trúng ma chướng, y đã cực kỳ hiểu rõ. Nhưng mà tâm tình của Trưởng Tôn Tử Quân, thì y lại không cách nào thể nghiệm và quan sát. Thật thật giả giả tạo thành phức tạp, nên làm gì để phá được? Trong lúc nhất thời, y cũng có chút đau lòng.
Y quay đầu lại, nhìn thấy Việt Tiểu Nhu đúng lúc đi qua trước người bọn họ.
Tướng mạo Việt Tiểu Nhu rất đẹp, cũng không phải là ôn nhu, mà là anh khí. Chỉ là vì nàng nguội lạnh mới có vẻ khó có thể tiếp cận. Dịch Hi Thần nhìn tiểu sư muội anh khí tuấn tú, nghĩ tới lời Trưởng Tôn Tử Quân nói, trong lòng đột nhiên sinh ra một ít cảm giác kỳ quái.
“Ngươi cho rằng nàng thầm mến ngươi. Vậy ngươi, ” Dịch Hi Thần hỏi, “Thầm mến nàng sao?”
“Không.” Trưởng Tôn Tử Quân lời ít mà ý nhiều.
Không dùng giọng điệu “hừ ta mới không thầm mến nàng đâu hừ” nói ra, câu này xem ra là thật. Dịch Hi Thần sờ sờ sau gáy, đột nhiên cảm thấy mình hỏi ra loại vấn đề này có chút ngốc nghếch.
Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn Dịch Hi Thần thất thần, trong lòng yên lặng thở dài. Dù biết là ảo tưởng, nhưng ở trong lòng của hắn, hai người bọn họ ngay cả hài tử cũng đã mang mấy đứa rồi, nếu như sinh ra, đủ chật ních một túp lều. Đã như vậy, hắn còn có thể có tâm tư gì khác chứ? Ai! Sầu người mà!
Bởi vì quyết đấu hôm nay ít có đối thủ có thực lực ngang nhau, bởi vậy trước khi trời tối mười lượt tỷ thí đều đã đấu xong. Các đệ tử lần thứ hai đến Thần Nông điện rút thăm, quyết định đối thủ tỷ thí trận kế tiếp.
Lúc chim diều hâu gỗ bay lên, người mạnh nhất không chút lo lắng, người yếu nhất lo lắng cũng vô dụng, ngoài ra những đệ tử khác đều tương đối căng thẳng. Thắng được càng nhiều, tiếp theo lại càng khó đấu. Vòng kế tiếp, do chim diều hâu gỗ đem tên của mười người thắng trận tùy ý ghép cặp với nhau, đem tên của mười người thất bại tùy ý ghép với nhau. Tiếp theo, chính là căn cứ vào tỷ lệ thắng và đối thủ mạnh yếu lúc trước để quyết định đối thủ, thành phần vận khí càng ngày càng ít. Bởi vì cũng không phải là cứ hai đệ tử thì sẽ giao thủ, cho nên ghép cặp ngẫu nhiên ở trận đầu vô cùng quan trọng, nếu như có thể để đối thủ mạnh hơn mình bị người mạnh hơn đánh bại trước, mà mình thì trước tiên giao thủ với người yếu, vậy xếp hạng sau cùng rất có thể cao hơn thực lực của mình một chút. Chẳng hạn như Việt Tiểu Nhu, nàng vốn cũng có thể là một ứng cử viên có thực lực đoạt giải nhất, nhưng hôm nay bại bởi Trưởng Tôn Tử Quân, rất có thể ngay cả ba vị trí đầu nàng cũng không vào được.
Chim diều hâu gỗ bay đến trong tay Dịch Hi Thần, sau đó dẫn y về phía Võ Mạt Tu Kiếm các. Dịch Hi Thần thở phào nhẹ nhõm. Võ Mạt đương nhiên không yếu, là đệ tử xếp hạng hai Tu Kiếm các, nhưng hôm nay thắng được đã không có người yếu, so với việc rút phải đệ tử Luyện Kiếm các và Thủ Kiếm các, chuyện này với y mà nói đã tính là kết quả vô cùng tốt.
Mà Trưởng Tôn Tử Quân thì lại rút được Công Tôn Địch. Sắc mặt Công Tôn Địch rất khó nhìn. Hắn làm hạng nhất Thủ Kiếm các, dù không nói là thiên chi kiêu tử, nhưng cũng là nhân trung long phượng. Ngày hôm nay còn đánh bại Tấn Thành Luyện Kiếm các, tranh được mấy phần vinh dự cho Thủ Kiếm các. Theo lý thuyết rút được đệ tử Dược các thì hắn vốn nên vui vẻ, nhưng đối thủ lại là Trưởng Tôn Tử Quân ngày hôm nay trong nháy mắt liền đưa Việt Tiểu Nhu ra khỏi sân, phần thắng của hắn cũng không lớn. Nếu như trận tỷ thí thứ hai đã thua, năm nay muốn xếp vào năm vị trí đầu chỉ sợ cũng khó khăn.
Mà người xui xẻo nhất, lại là Vương Thanh Kiều. Trận đầu tỷ thí hắn rút trúng Lục Tử Hào, thua cũng không thể nói gì được. Kế tiếp làm người thua hẳn là lúc hắn nghịch chuyển đại triển quyền cước, nhưng hắn lại rút trúng Việt Tiểu Nhu! Việt Tiểu Nhu làm hạng hai Luyện Kiếm các, trong ngày đầu tỷ thí liền thua hoàn toàn là kết quả cực bất ngờ! Nàng bị đưa về đội thua, kết quả khiến Vương Thanh Kiều va vào cái đinh này. Hơn nữa Vương Thanh Kiều còn đấu nhiều hơn những người khác một trận, bại bởi Việt Tiểu Nhu tương đương với việc hắn đã liên tiếp thua ba trận. Hắn rất có thể phải trở thành đệ tử đầu tiên trong trăm năm qua của Luyện Kiếm các bị loại ra khỏi mười vị trí đầu, phần vinh quang khác biệt này quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
Tiêu Khôi thì lại rút trúng Biện Lương Thủ Kiếm các. Gã ở Luyện Kiếm các xếp hạng thứ tư, mà Biện Lương ở Thủ Kiếm các xếp hàng thứ hai, nói riêng về tu vi, Tiêu Khôi hẳn là hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút. Ngày mai gã gặp phải chỉ sợ là một cuộc ác chiến.
Xác định trình tự tỷ thí xong, chúng đệ tử liền trở lại chuẩn bị chiến đấu.
Hôm nay Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đều thắng, Dược Bất Độc lại không có tới xem chiến, bởi vậy chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là phải đi tìm sư phụ tranh công. Dịch Hi Thần còn muốn đến chỗ Dược Bất Độc nhìn xem có tiên tài gì mới hay không, có thể phát huy được tác dụng vào ngày mai.
Nhưng mà đi tới nửa đường, lại gặp trưởng lão Luyện Kiếm các Cừu Kiếm.
“Cừu trưởng lão.”
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần hành lễ với ông.
Ánh mắt Cừu Kiếm phức tạp đánh giá Trưởng Tôn Tử Quân. Hôm nay Trưởng Tôn Tử Quân thi đấu là ông ta chủ trì, ông ta vốn mong đợi có thể nhìn thấy một trận ác chiến thực lực ngang nhau, lại không nghĩ rằng Trưởng Tôn Tử Quân chỉ dùng một đòn liền đem Việt Tiểu Nhu đưa ra ngoài sân. Ông ta cảm thấy rất mất mát. Ông ta mất mát không phải là ái đồ của mình thua trận đấu, mà là ông ta không thể nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân xuất ra toàn lực. Thiếu niên thiên linh căn này, rốt cuộc xuất sắc cỡ nào hả? Từng có lúc, hắn ở trước mặt mình, gọi không phải một tiếng Cừu trưởng lão lạnh như băng, mà là một tiếng sư phụ lạnh như băng.
“Tử Quân.” Cừu trưởng lão nói, “Ngươi đi theo ta, ta có lời nói với ngươi.”
Dù sao cũng là trưởng lão, mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân không có tình cảm gì với ông ta, nhưng còn không đến mức ở tại chỗ làm mất mặt mũi ông ta, liền theo ông ta rời đi.
Trưởng Tôn Tử Quân đi rồi, Dịch Hi Thần tự mình đi tìm Dược Bất Độc.
Nhưng mà đến dược lư, Dược Bất Độc lại không ở đó. Y liền xuyên qua pháp môn biến ảo, tiến vào vườn thuốc.
Thường ngày Dược Bất Độc rất ít ra ngoài, không phải ở dược lư chế thuốc thì chính là ở vườn thuốc hái thuốc. Vườn thuốc của ông là các đời trưởng lão Dược các không ngừng dựng nên, vô cùng rộng lớn, từ nam đến bắc xuân hạ thu đông sáng tối mưa tuyết mỗi cái khí hậu đều có, ruộng dâu, dòng suối, núi sông, sa mạc cũng đầy đủ mọi thứ. Nếu như ở ngoài Thiên Kiếm môn phát hiện linh đan tiên thảo gì, đều có thể mang về trồng trong vườn thuốc.
Dịch Hi Thần ngự kiếm bay trên vùng trời vườn thuốc một lần, vẫn như trước không tìm được Dược Bất Độc, cũng không nhìn thấy tiên thảo thú vị gì, liền hạ xuống bên thông thấu tuyền. Từ thông thấu tuyền có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài vườn thuốc, y đã từng ngây ngốc quỳ bảy ngày bảy đêm ở đây, ngây ngốc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân ngây ngốc đứng bên ngoài.
Dịch Hi Thần nhớ tới chuyện lúc trước, không khỏi nở nụ cười, ngồi xếp bằng ở bên dòng suối, thầm nói: “Sư phụ chạy đi đâu vậy? Cừu Kiếm gọi Tử Quân đi làm gì chứ…”
Lúc này, y nhìn thấy trong thông thấu tuyền, Dược Bất Độc vẻ mặt hốt hoảng chạy về.
Cừu Kiếm mang Trưởng Tôn Tử Quân về phòng luyện kiếm của ông, lúc này mới dừng bước lại nghiêm túc tỉ mỉ nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân bị ông nhìn đến cả người không dễ chịu, không nhịn được nói: “Cừu trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”
Cừu Kiếm cảm khái vỗ vỗ vai hắn: “Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy.”
Tu sĩ sau khi kết Kim đan, không cần lại lo lắng sinh lão bệnh tử. Trừ phi bị người chém giết, hay là không thể vượt qua thiên kiếp, mới có thể ngã xuống. Mà sau Kim đan tu vi tăng trưởng trở nên cực kỳ chậm, rất nhiều tu sĩ kết đan trăm năm vẫn như trước hoàn toàn không có tiến bộ, vì vậy thiên kiếp buông xuống, cũng liền đến giờ chết. Nhưng bất kể nói thế nào, trước thiên kiếp còn có mấy trăm năm thời gian xa xôi. Làm sao vượt qua mấy trăm năm này, đối với những chân nhân này mà nói, đơn giản cũng chỉ có vài loại lựa chọn.
Hoặc tiếp tục chỉ lo thân mình mà tu luyện, nhưng tu vi tăng trường quá chậm, thời gian lâu khó tránh khỏi tẻ nhạt cùng cực; hoặc là làm càn hưởng lạc, không đòi hỏi độ kiếp thành tiên nữa, đem thời gian trăm năm này tận hứng vượt qua; hoặc là, thu đồ đệ truyền đạo.
Kế nhiệm trưởng lão trong môn phái, thậm chí tự mình khai tông lập phái, đều là mấy tu sĩ thích thu đồ đệ đó. Có điều có người thu đồ đệ là để lập thanh danh cho mình, có người thu đồ đệ là để tìm người hầu hạ mình, có người thu đồ đệ chỉ vì giải sầu cô quạnh, đương nhiên cũng có người là cầu tài như khát, mà Cừu Kiếm chính là loại cuối cùng.
Cừu Kiếm nhìn bộ y phục đệ tử giặt đến bạc trắng trên người Trưởng Tôn Tử Quân, lại nhìn nhìn chuôi kiếm giống như đồng nát sắt vụn bên hông hắn, lòng chua xót nói: “Những năm này, ngươi ở Dược các chịu khổ rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân không kiên nhẫn nói: “Không có.”
“Dược trưởng lão đối với ngươi có tốt không?”
“Rất tốt.” Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói, “Cừu trưởng lão ta sẽ không giúp người đưa thư tình đâu. Nếu như không có việc khác, ta đi trước.”
—— tuy rằng tác giả đồng nhân sẽ không phát điên để lão niên đi ra làm pháo hôi, nhưng có thể kéo mai mối làm tình yêu xế bóng mà!
Cừu Kiếm: “???”
Như thế nào, đây là trào lưu hiện tại của người tuổi trẻ sao, thu một đồ đệ còn phải đưa thư tình hả?!
Hết chương 19
Trưởng Tôn Tử Quân tiếp kiếm, đi xuống đài.
Dịch Hi Thần dở khóc dở cười sờ sờ cái đầu nổ tung cháy khét của hắn. Trưởng Tôn Tử Quân lợi hại, lợi hại đến mức ngay cả mình cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn không có cách nào ra tay với nữ nhân, cũng may đại hội so kiếm chưa bao giờ là liều mạng ngươi chết ta sống, chỉ cần trục xuất đối thủ ra khỏi sân liền coi như thắng. Hắn trực tiếp dùng phi kiếm đưa Việt Tiểu Nhu đi, đơn giản thô bạo, nhưng vô cùng hữu hiệu. Kỳ thực Việt Tiểu Nhu cực kỳ lợi hại, chỉ có điều căn bản chưa kịp phát huy, nếu như trận này mà lớn chút nữa, trước khi nàng rời sân có thể giải trừ cứng ngắc, thì Trưởng Tôn Tử Quân sẽ phiền toái.
So thành như vậy, cũng là phá lệ lần đầu tiên. Đại hội so kiếm năm nay, thực sự khiến người ta đại khai nhãn giới.
Dịch Hi Thần bẻ khối thủy linh thạch, dùng thuật pháp chữa trị, cái đầu bùng nổ của Trưởng Tôn Tử Quân liền mềm xuống, dần dần khôi phục một đầu tóc dài đen sẫm. Dịch Hi Thần hỏi: “Lôi quang kiếm kia vì sao ngươi không tránh?”
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Muốn xác nhận thực hư thôi.”
Dịch Hi Thần giật mình. Bệnh trạng của Trưởng Tôn Tử Quân sau khi trúng ma chướng, y đã cực kỳ hiểu rõ. Nhưng mà tâm tình của Trưởng Tôn Tử Quân, thì y lại không cách nào thể nghiệm và quan sát. Thật thật giả giả tạo thành phức tạp, nên làm gì để phá được? Trong lúc nhất thời, y cũng có chút đau lòng.
Y quay đầu lại, nhìn thấy Việt Tiểu Nhu đúng lúc đi qua trước người bọn họ.
Tướng mạo Việt Tiểu Nhu rất đẹp, cũng không phải là ôn nhu, mà là anh khí. Chỉ là vì nàng nguội lạnh mới có vẻ khó có thể tiếp cận. Dịch Hi Thần nhìn tiểu sư muội anh khí tuấn tú, nghĩ tới lời Trưởng Tôn Tử Quân nói, trong lòng đột nhiên sinh ra một ít cảm giác kỳ quái.
“Ngươi cho rằng nàng thầm mến ngươi. Vậy ngươi, ” Dịch Hi Thần hỏi, “Thầm mến nàng sao?”
“Không.” Trưởng Tôn Tử Quân lời ít mà ý nhiều.
Không dùng giọng điệu “hừ ta mới không thầm mến nàng đâu hừ” nói ra, câu này xem ra là thật. Dịch Hi Thần sờ sờ sau gáy, đột nhiên cảm thấy mình hỏi ra loại vấn đề này có chút ngốc nghếch.
Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn Dịch Hi Thần thất thần, trong lòng yên lặng thở dài. Dù biết là ảo tưởng, nhưng ở trong lòng của hắn, hai người bọn họ ngay cả hài tử cũng đã mang mấy đứa rồi, nếu như sinh ra, đủ chật ních một túp lều. Đã như vậy, hắn còn có thể có tâm tư gì khác chứ? Ai! Sầu người mà!
Bởi vì quyết đấu hôm nay ít có đối thủ có thực lực ngang nhau, bởi vậy trước khi trời tối mười lượt tỷ thí đều đã đấu xong. Các đệ tử lần thứ hai đến Thần Nông điện rút thăm, quyết định đối thủ tỷ thí trận kế tiếp.
Lúc chim diều hâu gỗ bay lên, người mạnh nhất không chút lo lắng, người yếu nhất lo lắng cũng vô dụng, ngoài ra những đệ tử khác đều tương đối căng thẳng. Thắng được càng nhiều, tiếp theo lại càng khó đấu. Vòng kế tiếp, do chim diều hâu gỗ đem tên của mười người thắng trận tùy ý ghép cặp với nhau, đem tên của mười người thất bại tùy ý ghép với nhau. Tiếp theo, chính là căn cứ vào tỷ lệ thắng và đối thủ mạnh yếu lúc trước để quyết định đối thủ, thành phần vận khí càng ngày càng ít. Bởi vì cũng không phải là cứ hai đệ tử thì sẽ giao thủ, cho nên ghép cặp ngẫu nhiên ở trận đầu vô cùng quan trọng, nếu như có thể để đối thủ mạnh hơn mình bị người mạnh hơn đánh bại trước, mà mình thì trước tiên giao thủ với người yếu, vậy xếp hạng sau cùng rất có thể cao hơn thực lực của mình một chút. Chẳng hạn như Việt Tiểu Nhu, nàng vốn cũng có thể là một ứng cử viên có thực lực đoạt giải nhất, nhưng hôm nay bại bởi Trưởng Tôn Tử Quân, rất có thể ngay cả ba vị trí đầu nàng cũng không vào được.
Chim diều hâu gỗ bay đến trong tay Dịch Hi Thần, sau đó dẫn y về phía Võ Mạt Tu Kiếm các. Dịch Hi Thần thở phào nhẹ nhõm. Võ Mạt đương nhiên không yếu, là đệ tử xếp hạng hai Tu Kiếm các, nhưng hôm nay thắng được đã không có người yếu, so với việc rút phải đệ tử Luyện Kiếm các và Thủ Kiếm các, chuyện này với y mà nói đã tính là kết quả vô cùng tốt.
Mà Trưởng Tôn Tử Quân thì lại rút được Công Tôn Địch. Sắc mặt Công Tôn Địch rất khó nhìn. Hắn làm hạng nhất Thủ Kiếm các, dù không nói là thiên chi kiêu tử, nhưng cũng là nhân trung long phượng. Ngày hôm nay còn đánh bại Tấn Thành Luyện Kiếm các, tranh được mấy phần vinh dự cho Thủ Kiếm các. Theo lý thuyết rút được đệ tử Dược các thì hắn vốn nên vui vẻ, nhưng đối thủ lại là Trưởng Tôn Tử Quân ngày hôm nay trong nháy mắt liền đưa Việt Tiểu Nhu ra khỏi sân, phần thắng của hắn cũng không lớn. Nếu như trận tỷ thí thứ hai đã thua, năm nay muốn xếp vào năm vị trí đầu chỉ sợ cũng khó khăn.
Mà người xui xẻo nhất, lại là Vương Thanh Kiều. Trận đầu tỷ thí hắn rút trúng Lục Tử Hào, thua cũng không thể nói gì được. Kế tiếp làm người thua hẳn là lúc hắn nghịch chuyển đại triển quyền cước, nhưng hắn lại rút trúng Việt Tiểu Nhu! Việt Tiểu Nhu làm hạng hai Luyện Kiếm các, trong ngày đầu tỷ thí liền thua hoàn toàn là kết quả cực bất ngờ! Nàng bị đưa về đội thua, kết quả khiến Vương Thanh Kiều va vào cái đinh này. Hơn nữa Vương Thanh Kiều còn đấu nhiều hơn những người khác một trận, bại bởi Việt Tiểu Nhu tương đương với việc hắn đã liên tiếp thua ba trận. Hắn rất có thể phải trở thành đệ tử đầu tiên trong trăm năm qua của Luyện Kiếm các bị loại ra khỏi mười vị trí đầu, phần vinh quang khác biệt này quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.
Tiêu Khôi thì lại rút trúng Biện Lương Thủ Kiếm các. Gã ở Luyện Kiếm các xếp hạng thứ tư, mà Biện Lương ở Thủ Kiếm các xếp hàng thứ hai, nói riêng về tu vi, Tiêu Khôi hẳn là hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút. Ngày mai gã gặp phải chỉ sợ là một cuộc ác chiến.
Xác định trình tự tỷ thí xong, chúng đệ tử liền trở lại chuẩn bị chiến đấu.
Hôm nay Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đều thắng, Dược Bất Độc lại không có tới xem chiến, bởi vậy chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là phải đi tìm sư phụ tranh công. Dịch Hi Thần còn muốn đến chỗ Dược Bất Độc nhìn xem có tiên tài gì mới hay không, có thể phát huy được tác dụng vào ngày mai.
Nhưng mà đi tới nửa đường, lại gặp trưởng lão Luyện Kiếm các Cừu Kiếm.
“Cừu trưởng lão.”
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần hành lễ với ông.
Ánh mắt Cừu Kiếm phức tạp đánh giá Trưởng Tôn Tử Quân. Hôm nay Trưởng Tôn Tử Quân thi đấu là ông ta chủ trì, ông ta vốn mong đợi có thể nhìn thấy một trận ác chiến thực lực ngang nhau, lại không nghĩ rằng Trưởng Tôn Tử Quân chỉ dùng một đòn liền đem Việt Tiểu Nhu đưa ra ngoài sân. Ông ta cảm thấy rất mất mát. Ông ta mất mát không phải là ái đồ của mình thua trận đấu, mà là ông ta không thể nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân xuất ra toàn lực. Thiếu niên thiên linh căn này, rốt cuộc xuất sắc cỡ nào hả? Từng có lúc, hắn ở trước mặt mình, gọi không phải một tiếng Cừu trưởng lão lạnh như băng, mà là một tiếng sư phụ lạnh như băng.
“Tử Quân.” Cừu trưởng lão nói, “Ngươi đi theo ta, ta có lời nói với ngươi.”
Dù sao cũng là trưởng lão, mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân không có tình cảm gì với ông ta, nhưng còn không đến mức ở tại chỗ làm mất mặt mũi ông ta, liền theo ông ta rời đi.
Trưởng Tôn Tử Quân đi rồi, Dịch Hi Thần tự mình đi tìm Dược Bất Độc.
Nhưng mà đến dược lư, Dược Bất Độc lại không ở đó. Y liền xuyên qua pháp môn biến ảo, tiến vào vườn thuốc.
Thường ngày Dược Bất Độc rất ít ra ngoài, không phải ở dược lư chế thuốc thì chính là ở vườn thuốc hái thuốc. Vườn thuốc của ông là các đời trưởng lão Dược các không ngừng dựng nên, vô cùng rộng lớn, từ nam đến bắc xuân hạ thu đông sáng tối mưa tuyết mỗi cái khí hậu đều có, ruộng dâu, dòng suối, núi sông, sa mạc cũng đầy đủ mọi thứ. Nếu như ở ngoài Thiên Kiếm môn phát hiện linh đan tiên thảo gì, đều có thể mang về trồng trong vườn thuốc.
Dịch Hi Thần ngự kiếm bay trên vùng trời vườn thuốc một lần, vẫn như trước không tìm được Dược Bất Độc, cũng không nhìn thấy tiên thảo thú vị gì, liền hạ xuống bên thông thấu tuyền. Từ thông thấu tuyền có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài vườn thuốc, y đã từng ngây ngốc quỳ bảy ngày bảy đêm ở đây, ngây ngốc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân ngây ngốc đứng bên ngoài.
Dịch Hi Thần nhớ tới chuyện lúc trước, không khỏi nở nụ cười, ngồi xếp bằng ở bên dòng suối, thầm nói: “Sư phụ chạy đi đâu vậy? Cừu Kiếm gọi Tử Quân đi làm gì chứ…”
Lúc này, y nhìn thấy trong thông thấu tuyền, Dược Bất Độc vẻ mặt hốt hoảng chạy về.
Cừu Kiếm mang Trưởng Tôn Tử Quân về phòng luyện kiếm của ông, lúc này mới dừng bước lại nghiêm túc tỉ mỉ nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân bị ông nhìn đến cả người không dễ chịu, không nhịn được nói: “Cừu trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”
Cừu Kiếm cảm khái vỗ vỗ vai hắn: “Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy.”
Tu sĩ sau khi kết Kim đan, không cần lại lo lắng sinh lão bệnh tử. Trừ phi bị người chém giết, hay là không thể vượt qua thiên kiếp, mới có thể ngã xuống. Mà sau Kim đan tu vi tăng trưởng trở nên cực kỳ chậm, rất nhiều tu sĩ kết đan trăm năm vẫn như trước hoàn toàn không có tiến bộ, vì vậy thiên kiếp buông xuống, cũng liền đến giờ chết. Nhưng bất kể nói thế nào, trước thiên kiếp còn có mấy trăm năm thời gian xa xôi. Làm sao vượt qua mấy trăm năm này, đối với những chân nhân này mà nói, đơn giản cũng chỉ có vài loại lựa chọn.
Hoặc tiếp tục chỉ lo thân mình mà tu luyện, nhưng tu vi tăng trường quá chậm, thời gian lâu khó tránh khỏi tẻ nhạt cùng cực; hoặc là làm càn hưởng lạc, không đòi hỏi độ kiếp thành tiên nữa, đem thời gian trăm năm này tận hứng vượt qua; hoặc là, thu đồ đệ truyền đạo.
Kế nhiệm trưởng lão trong môn phái, thậm chí tự mình khai tông lập phái, đều là mấy tu sĩ thích thu đồ đệ đó. Có điều có người thu đồ đệ là để lập thanh danh cho mình, có người thu đồ đệ là để tìm người hầu hạ mình, có người thu đồ đệ chỉ vì giải sầu cô quạnh, đương nhiên cũng có người là cầu tài như khát, mà Cừu Kiếm chính là loại cuối cùng.
Cừu Kiếm nhìn bộ y phục đệ tử giặt đến bạc trắng trên người Trưởng Tôn Tử Quân, lại nhìn nhìn chuôi kiếm giống như đồng nát sắt vụn bên hông hắn, lòng chua xót nói: “Những năm này, ngươi ở Dược các chịu khổ rồi.”
Trưởng Tôn Tử Quân không kiên nhẫn nói: “Không có.”
“Dược trưởng lão đối với ngươi có tốt không?”
“Rất tốt.” Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói, “Cừu trưởng lão ta sẽ không giúp người đưa thư tình đâu. Nếu như không có việc khác, ta đi trước.”
—— tuy rằng tác giả đồng nhân sẽ không phát điên để lão niên đi ra làm pháo hôi, nhưng có thể kéo mai mối làm tình yêu xế bóng mà!
Cừu Kiếm: “???”
Như thế nào, đây là trào lưu hiện tại của người tuổi trẻ sao, thu một đồ đệ còn phải đưa thư tình hả?!
Hết chương 19
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh