Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 12: Nội loạn
Đảo mắt liền tới đại hội so kiếm.
Dựa theo thông lệ, đại hội so kiếm trước tiên từ tứ đại nội các lựa chọn ra năm đệ tử mạnh nhất, hai mươi đệ tử này rút thăm tỷ thí hai hai, cuối cùng quyết định ra thứ tự. Xếp hạng càng cao, có thể thu được càng nhiều tiên tài làm phần thưởng, thậm chí có khả năng nhận được kiếm quyết chưởng môn thân truyền. Ngàn năm qua Thiên Kiếm môn tổng cộng sinh ra bảy đại năng giả có tu vi nguyên đan trở lên, bao gồm cả chưởng môn hiện nay là Ngọc Anh chân nhân, bảy vị đại năng này đều từng giành được hạng nhất trong đại hội so kiếm năm đó.
Bởi vậy, đối với hơn trăm đệ tử Thiên Kiếm môn mà nói, đại hội so kiếm có thể nói là chuyện quan trọng nhất những năm gần đây, nếu có thể đạt được một thứ tự tốt trong đại hội so kiếm, không nói đến mấy phần thưởng tiên tài đó, còn có thể bộc lộ tài năng trong toàn tu chân giới.
Bởi Thiên Kiếm môn quy định đệ tử mười sáu tuổi trở lên mới có tư cách tham gia đại hội so kiếm, cho nên đối với đệ tử trẻ tuổi như Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tham gia đại hội so kiếm, càng thêm coi trọng.
Chọn lựa trong mỗi các tiến hành rất nhanh, mặc dù trong mấy chục mấy trăm đệ tử chỉ có thể chọn ra năm người xuất sắc nhất, nhưng đệ tử mỗi các thường ngày cùng tu hành, cùng tham gia các loại thí luyện, ai mạnh ai yếu trong lòng trưởng lão và đệ tử đều rõ ràng, cho nên trên thực tế tham gia cạnh tranh cũng không phải toàn bộ đệ tử, mà là trước tiên trưởng lão chỉ định mười cường giả, mười người này tỷ thí xong còn lại năm người mạnh nhất đại diện cho bổn các tham gia đại hội so kiếm.
Chỉ dùng hai ngày, trưởng lão mỗi các liền chọn lựa ra năm đệ tử danh nghĩa của mình tham gia đại hội, cũng ở sau giờ ngọ đem danh sách năm người đưa đến Thần Nông điện, để chưởng môn xác nhận.
Không nghi ngờ chút nào, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều trong danh sách năm người đứng đầu Dược các. Dược Bất Độc đưa danh sách vào Thần Nông điện, bọn họ liền ở ngoài Thần Nông điện chờ. Dựa theo quy củ năm trước, Ngọc Anh chân nhân xác nhận danh sách các đệ tử được chọn sau đó lập tức rút thăm quyết định đối thủ tỷ thí ngày mai.
Buổi trưa hôm sau, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân liền xuất phát đến Thần Nông điện. Bọn họ đã chuẩn bị nhiều ngày, kiếm cũng cường hóa, quần áo cũng đổi mới rồi. Trưởng Tôn Tử Quân ngược lại rất bình tĩnh, ở trong trí nhớ của hắn, đại hội so kiếm không tính là gì, tình cảnh lớn hơn hắn cũng đã gặp qua. Nhưng đối với Dịch Hi Thần mà nói, đây là lần tỷ thí lớn nhất y từng tham gia, bởi vậy y vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái phấn khởi.
“Tử Quân, ngươi nói ba các khác sẽ chọn người nào? Lục sư huynh chắc hẳn có trong danh sách.”
“Luyện Kiếm các, Lục Tử Hào, Tiêu Khôi, Vương Thanh Kiều, Tấn Thành, Việt Tiểu Nhu; Thủ Kiếm các, Công Tôn Địch, Biện Lương, Hạ Phương Thụ, Thu Quỳ, Hoàng Thiên Bách; Tu Kiếm các, Thạch Tây, Võ Mạt, Triệu Đường, Triệu Thanh, Dương Thiên Thọ.”
Dịch Hi Thần thuận miệng hỏi, chỉ là muốn nghe một chút xem Trưởng Tôn Tử Quân cảm thấy đệ tử của ba các khác có người nào tương đối lợi hại, không nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân trực tiếp đem tên của mười lăm người khác báo ra, không khỏi hết sức kinh ngạc.
Đại hội so kiếm, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói, đây là lần đầu tiên họ có cơ hội cùng đệ tử của nội các khác tỷ thí. Trước đó, đối với những đệ tử nội các khác bọn họ gần như là chỉ nghe tên không thấy mặt, hoặc ngẫu nhiên có tiếp xúc, giống như các đệ tử đều biết Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, nhưng hắn đến tột cùng lợi hại bao nhiêu, chưa từng giao thủ thì ai cũng không rõ ràng, cho nên đệ tử Luyện Kiếm các mới dám bởi vì hắn là đệ tử Dược các mà tùy tiện khiêu khích hắn.
Dịch Hi Thần nói: “Lẽ nào ngươi đã xem qua danh sách rồi?”
Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu. Bởi vì hắn có thêm tám năm ký ức, đại hội so kiếm hắn đã tham gia, cho nên có chút ấn tượng. Có điều những ký ức này cũng rất có thể chỉ là hắn ảo tưởng mà thôi.
Dịch Hi Thần xem sắc mặt hắn, liền đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, ngược lại cũng không nói gì.
Rất nhanh, bọn họ đã đến Thần Nông điện.
Dưới kỷ niên biểu của Thần Nông điện, danh sách hai mươi người đã dán lên. Hết thảy đệ tử được tuyển chọn đều ở ngoài điện chờ, chờ đợi rút thăm kế tiếp.
Hai người đi xem danh sách trước. Luyện Kiếm các: Lục Tử Hào, Tiêu Khôi, Vương Thanh Kiều, Tấn Thành, Việt Tiểu Nhu…
Dịch Hi Thần cả kinh, quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân cũng là vẻ mặt suy tư.
Dịch Hi Thần lập tức nhìn xuống chút nữa, Thủ Kiếm các… Tu Kiếm các… Tên mười lăm người của ba các khác lại không sai chút nào với lời Trưởng Tôn Tử Quân nói lúc nãy!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, còn tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân lại vô cùng phức tạp.
Lúc thật giả rõ ràng, cũng không khó nhận biết. Nhưng mà thật và giả trộn lẫn cùng nhau, dù là người thông tuệ nhất trên đời, cũng khó phân biệt rõ ràng. Tác giả Kim đản đả ngân nga viết ra phần lớn là dựa theo hướng đi của nguyên tác để phát triển đồng nhân, hồi ức lúc trước của Trưởng Tôn Tử Quân, có một số việc hoang đường buồn cười, có một số việc lại là chuyện đương nhiên, hắn rất khó tin tưởng hết thảy đều là giả, nhưng sự thật cũng rõ ràng thể hiện không phải tất cả đều là thật.
Lúc còn chưa xem danh sách, Trưởng Tôn Tử Quân vừa hi vọng hiện thực có thể trùng lặp với ký ức, như vậy hắn không coi là quá mức hoang đường; lại vừa hy vọng hiện thực có thể tiếp tục đối lặp với ký ức, nếu sai rồi thì đơn giản phủ định toàn bộ, trở lại từ đầu, vừa thật vừa giả khiến người ta quá mức xoắn xuýt. Cho nên hiện tại sau khi hắn phát hiện danh sách là đúng, trong lòng cũng là vừa cao hứng vừa ảo não.
“Các ngươi khinh người quá đáng!”
“Buồn cười, chúng ta chỉ đơn giản là cầu một cái công đạo, tại sao nói là khinh người?”
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đang chìm đắm trong sự kinh ngạc danh sách tương xứng, vẫn chưa chú ý tới tình huống của các đệ tử. Nghe thấy mọi người xảy ra tranh chấp, bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện số đệ tử chờ ở đây không chỉ có hai mươi người trong danh sách.
Đệ tử khác nội các mặc trang phục đệ tử khác nhau, bởi vậy mặc dù Dịch Hi Thần không hoàn toàn quen biết họ, chỉ nhìn đạo bào, liền phát hiện Dược các bọn họ cùng Tu Kiếm các đều chỉ có năm người trên danh sách đến đây, mà Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các phân biệt đến mười người cùng tám người.
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau, trước tiên đem chuyện danh sách gác lại, đi tới.
“Lục sư huynh, phát sinh chuyện gì vậy? Luyện Kiếm các các ngươi vì sao đến nhiều người như vậy?” Dịch Hi Thần hỏi.
Lục Tử Hào mặt đầy hổ thẹn, liên tiếp thở dài: “Chuyện này… Ta thực sự khó có thể mở miệng.”
Chỉ thấy trên sân đệ tử Dược các cùng Tu Kiếm các đứng ở một bên, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các đứng ở một bên, hai bên giương cung bạt kiếm, giằng co không thôi. Đệ tử Luyện Kiếm các, Thủ Kiếm các vốn dĩ tu vi đã cao, đệ tử tới lại nhiều, dưới sự đối lập, rõ ràng bọn họ chiếm thế thượng phong, đã có đệ tử Dược các không nhịn được khóc lên.
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nghe bọn họ tranh chấp chốc lát, thêm vào Lục Tử Hào giải thích, liền hiểu rõ tình hình trước mắt. Hóa ra sau khi bốn vị trưởng lão dựa theo thông lệ năm trước chọn ra năm đệ tử mạnh nhất của bổn các, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các cho rằng chia đều danh ngạch cho tứ đại các là không công bằng, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các càng xuất sắc hơn, phải tăng cường danh ngạch, hoặc là cắt giảm danh ngạch của Tu Kiếm các và Dược các.
Phải biết chỉ cần có tư cách tham gia đại hội so kiếm, thì tương đương với việc được thừa nhận là hai mươi đệ tử có thực lực mạnh nhất Thiên Kiếm môn, cho dù mỗi một trận kế tiếp đều thua, chỉ phải hạng thứ hai mươi, cũng có thể thu được không ít linh thạch cùng tiên tài thưởng. Cho nên hai mươi danh ngạch này đủ quý giá. Đối với đệ tử Luyện Kiếm các tự cao là thiên chi kiêu tử mà nói, chuyện bị đối xử bình đẳng với đệ tử Dược các như vậy quả thực không có cách nào khoan dung.
Hai bên đang kịch liệt, vài trưởng giả từ Thần Nông điện đi ra, có người kêu lên: “Chưởng môn đến!”
Chúng đệ tử liền vội vàng lui về phía sau, hành lễ với chưởng môn cùng tứ đại trưởng lão, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng về tới trong đội ngũ Dược các.
Chưởng môn Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân, mặt chữ quốc, hai hàng mày rậm chặt chẽ, là một người nghiêm túc lại cố chấp. Ông không hề thu đệ tử, lòng say với kiếm đạo, bình thường chỉ lo tự mình tu luyện, chỉ khi trong môn phái có chuyện lớn xảy ra, ông mới ra ngoài chủ trì cục diện. Chuyện hôm nay là do đệ tử hai đại các khởi xướng, mà trưởng lão Luyện Kiếm các Cừu Kiếm cùng trưởng lão Thủ Kiếm các Lâm Chân thiên vị đệ tử của mình cũng được, truyền đạt tiếng lòng của đệ tử cũng được, ít nhất cách làm của bọn họ cũng không phải đè việc này xuống, mà là dung túng đệ tử đi đến ngoài Thần Nông điện tạo thế, cũng đem tình huống báo lại cho Ngọc Anh chân nhân.
Ánh mắt Ngọc Anh chân nhân lấp lánh, nhìn quét một đám đệ tử đang đứng trên sân luyện kiếm: “Sự tình ta đã nghe nói, Lục Tử Hào, Công Tôn Địch, các ngươi cho rằng quy định của Thiên Kiếm môn ta đối với đại hội so kiếm không hợp lý sao?” Ông chọn hai vị đại đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các, chính là muốn bọn họ đại biểu cho ý kiến của chúng đệ tử.
Vẻ mặt Lục Tử Hào khó xử, cũng không lên tiếng. Tuy rằng hắn cũng thừa nhận thực lực của đệ tử Luyện Kiếm các mạnh hơn ba đại các khác không chút nghi ngờ, nhưng quy củ chính là quy củ, có đạo lý đó, làm sao có thể tùy ý thay đổi?
Công Tôn Địch lại lập trường kiên định: “Vâng, chưởng môn, chúng ta cho rằng việc này bất công, hi vọng chưởng môn làm chủ, thay đổi quy định.”
Đệ tử Dược các Tôn Tiểu Kiềm đã khóc đến mù quán lôi kéo tay áo Dịch Hi Thần, cầu viện nói: “Dịch sư huynh, làm sao bây giờ đây?”
Ở Dược các, tu vi thâm hậu nhất không thể nghi ngờ là Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng hắn cũng không phải người thích cùng người khác tranh chấp. Mà người biết ăn nói nhất là Dịch Hi Thần, đệ tử Dược các đáng thương chỉ có thể gửi hy vọng vào Dịch Hi Thần giúp bọn họ hòa nhau một lần.
Dịch Hi Thần lại cười lạnh một tiếng. Giọng điệu của Ngọc Anh chân nhân nghe như khởi binh vấn tội với những đệ tử gây chuyện, nhưng ông ta xuất hiện ở đây, lập trường cũng đã rất rõ ràng. Giả như ông ta thật sự cho rằng môn quy không thể thay đổi, vậy ông ta ở trong Thần Nông điện bác bỏ mấy vị trưởng lão, để bọn họ tự mình đi giáo huấn đệ tử là được. Mà ông ta tự mình ra câu hỏi, liền nói rõ thay đổi quy định cũng không phải là không được.
Dược Bất Độc bao che nhất, ông tiến lên một bước, tức đỏ mặt mà mắng: “Công Tôn Địch, ngươi!”
Ngọc Anh chân nhân lại giơ tay ngăn ông lại: “Mấy vị trưởng lão không cần tranh cãi nữa, vừa nãy ở trong điện từng người các ngươi phân trần ta đã nghe qua, bây giờ ta muốn nghe lời giải thích của các đệ tử một chút.”
Lời này vừa nói ra, càng thêm cổ vũ đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các khí thế hung hăng. Mặc dù Lục Tử Hào không lên tiếng, nhưng đám người Tiêu Khôi lại ngươi một lời ta một câu trước sau lên tiếng.
Tiêu Khôi tàn bạo trừng Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, tiến lên một bước nói: “Bẩm báo chưởng môn, quy định của đại hội so kiếm sớm đã cổ xưa, tứ đại nội các lựa chọn ra năm đệ tử, chọn ra hai mươi người đại diện cho hai mươi đệ tử mạnh nhất trong Thiên Kiếm môn chúng ta, nhưng thực lực tứ đại các khác nhau, chọn người làm sao có thể chia đều?”
“Tiêu sư đệ nói đúng.” Biện Lương Thủ Kiếm các nói, “Thu được tư cách tham gia đại hội so kiếm, đã là quang vinh hạng nhất, đã không phải là đại diện cho tứ đại các nữa, mà là toàn bộ Thiên Kiếm môn chúng ta. Tương lai nếu Thiên Kiếm môn chúng ta cùng những môn phái khác so kiếm luận đạo, để những môn phái khác biết được hai mươi vị trí đầu của Thiên Kiếm môn cũng chỉ đến như thế, chẳng phải là nhục danh tiếng Thiên Kiếm môn chúng ta sao!”
Đệ tử hai đại các sôi nổi bàn tán.
Mà đệ tử Tu Kiếm các cùng Dược các chỉ có thể lăn qua lộn lại mà nói quy củ đã là như thế, so với đám người Tiêu Khôi hơi một tí là tăng lên đến chuyện vinh dự của môn phái, hiển nhiên đã không giữ vững được trận tuyến.
Chuyện này trong ấn tượng của Trưởng Tôn Tử Quân cũng chưa từng xảy ra. Tác giả đồng nhân đối với nội dung nguyên tác có cái lấy hoặc bỏ, phàm là tình tiết không có tác dụng thúc đẩy tình cảm của CP chính thì tất cả đều bị cắt giảm. Hắn nhìn dáng vẻ tâm cao khí ngạo của hơn mười đệ tử kia, trong lòng cười lạnh một tiếng, liền rút kiếm ra —— Trưởng Tôn Tử Quân cuồng bá khốc suất duệ chuyên trị các loại không phục, nếu muốn nói thực lực, vậy liền lấy thực lực nói chuyện. Bất luận là Lục Tử Hào hay là Công Tôn Địch, toàn bộ hắn đều không để vào mắt.
Lúc này, Dịch Hi Thần đè tay hắn lại. Trưởng Tôn Tử Quân không rõ liếc nhìn, Dịch Hi Thần lắc lắc đầu với hắn.
Thực lực của Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần rõ ràng nhất, y tin tưởng Trưởng Tôn Tử Quân ở đại hội so kiếm đoạt giải nhất cũng không phải việc khó, nhưng lúc này quan hệ đến toàn bộ Dược các, để Trưởng Tôn Tử Quân đứng ra cũng không thích hợp.
Vì vậy Dịch Hi Thần tiến lên một bước, hắng hắng giọng, cười híp mắt nói: “Xin hỏi chư vị sư huynh, nếu chư vị sư huynh cho rằng quy củ không hợp lý, vậy năm đó Phượng Liên tiểu tổ lập ra quy định như thế, cũng tiếp tục sử dụng ngàn năm, là căn cứ vào đâu?”
Hết chương 12
Dựa theo thông lệ, đại hội so kiếm trước tiên từ tứ đại nội các lựa chọn ra năm đệ tử mạnh nhất, hai mươi đệ tử này rút thăm tỷ thí hai hai, cuối cùng quyết định ra thứ tự. Xếp hạng càng cao, có thể thu được càng nhiều tiên tài làm phần thưởng, thậm chí có khả năng nhận được kiếm quyết chưởng môn thân truyền. Ngàn năm qua Thiên Kiếm môn tổng cộng sinh ra bảy đại năng giả có tu vi nguyên đan trở lên, bao gồm cả chưởng môn hiện nay là Ngọc Anh chân nhân, bảy vị đại năng này đều từng giành được hạng nhất trong đại hội so kiếm năm đó.
Bởi vậy, đối với hơn trăm đệ tử Thiên Kiếm môn mà nói, đại hội so kiếm có thể nói là chuyện quan trọng nhất những năm gần đây, nếu có thể đạt được một thứ tự tốt trong đại hội so kiếm, không nói đến mấy phần thưởng tiên tài đó, còn có thể bộc lộ tài năng trong toàn tu chân giới.
Bởi Thiên Kiếm môn quy định đệ tử mười sáu tuổi trở lên mới có tư cách tham gia đại hội so kiếm, cho nên đối với đệ tử trẻ tuổi như Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tham gia đại hội so kiếm, càng thêm coi trọng.
Chọn lựa trong mỗi các tiến hành rất nhanh, mặc dù trong mấy chục mấy trăm đệ tử chỉ có thể chọn ra năm người xuất sắc nhất, nhưng đệ tử mỗi các thường ngày cùng tu hành, cùng tham gia các loại thí luyện, ai mạnh ai yếu trong lòng trưởng lão và đệ tử đều rõ ràng, cho nên trên thực tế tham gia cạnh tranh cũng không phải toàn bộ đệ tử, mà là trước tiên trưởng lão chỉ định mười cường giả, mười người này tỷ thí xong còn lại năm người mạnh nhất đại diện cho bổn các tham gia đại hội so kiếm.
Chỉ dùng hai ngày, trưởng lão mỗi các liền chọn lựa ra năm đệ tử danh nghĩa của mình tham gia đại hội, cũng ở sau giờ ngọ đem danh sách năm người đưa đến Thần Nông điện, để chưởng môn xác nhận.
Không nghi ngờ chút nào, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều trong danh sách năm người đứng đầu Dược các. Dược Bất Độc đưa danh sách vào Thần Nông điện, bọn họ liền ở ngoài Thần Nông điện chờ. Dựa theo quy củ năm trước, Ngọc Anh chân nhân xác nhận danh sách các đệ tử được chọn sau đó lập tức rút thăm quyết định đối thủ tỷ thí ngày mai.
Buổi trưa hôm sau, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân liền xuất phát đến Thần Nông điện. Bọn họ đã chuẩn bị nhiều ngày, kiếm cũng cường hóa, quần áo cũng đổi mới rồi. Trưởng Tôn Tử Quân ngược lại rất bình tĩnh, ở trong trí nhớ của hắn, đại hội so kiếm không tính là gì, tình cảnh lớn hơn hắn cũng đã gặp qua. Nhưng đối với Dịch Hi Thần mà nói, đây là lần tỷ thí lớn nhất y từng tham gia, bởi vậy y vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái phấn khởi.
“Tử Quân, ngươi nói ba các khác sẽ chọn người nào? Lục sư huynh chắc hẳn có trong danh sách.”
“Luyện Kiếm các, Lục Tử Hào, Tiêu Khôi, Vương Thanh Kiều, Tấn Thành, Việt Tiểu Nhu; Thủ Kiếm các, Công Tôn Địch, Biện Lương, Hạ Phương Thụ, Thu Quỳ, Hoàng Thiên Bách; Tu Kiếm các, Thạch Tây, Võ Mạt, Triệu Đường, Triệu Thanh, Dương Thiên Thọ.”
Dịch Hi Thần thuận miệng hỏi, chỉ là muốn nghe một chút xem Trưởng Tôn Tử Quân cảm thấy đệ tử của ba các khác có người nào tương đối lợi hại, không nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân trực tiếp đem tên của mười lăm người khác báo ra, không khỏi hết sức kinh ngạc.
Đại hội so kiếm, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói, đây là lần đầu tiên họ có cơ hội cùng đệ tử của nội các khác tỷ thí. Trước đó, đối với những đệ tử nội các khác bọn họ gần như là chỉ nghe tên không thấy mặt, hoặc ngẫu nhiên có tiếp xúc, giống như các đệ tử đều biết Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, nhưng hắn đến tột cùng lợi hại bao nhiêu, chưa từng giao thủ thì ai cũng không rõ ràng, cho nên đệ tử Luyện Kiếm các mới dám bởi vì hắn là đệ tử Dược các mà tùy tiện khiêu khích hắn.
Dịch Hi Thần nói: “Lẽ nào ngươi đã xem qua danh sách rồi?”
Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu. Bởi vì hắn có thêm tám năm ký ức, đại hội so kiếm hắn đã tham gia, cho nên có chút ấn tượng. Có điều những ký ức này cũng rất có thể chỉ là hắn ảo tưởng mà thôi.
Dịch Hi Thần xem sắc mặt hắn, liền đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, ngược lại cũng không nói gì.
Rất nhanh, bọn họ đã đến Thần Nông điện.
Dưới kỷ niên biểu của Thần Nông điện, danh sách hai mươi người đã dán lên. Hết thảy đệ tử được tuyển chọn đều ở ngoài điện chờ, chờ đợi rút thăm kế tiếp.
Hai người đi xem danh sách trước. Luyện Kiếm các: Lục Tử Hào, Tiêu Khôi, Vương Thanh Kiều, Tấn Thành, Việt Tiểu Nhu…
Dịch Hi Thần cả kinh, quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân cũng là vẻ mặt suy tư.
Dịch Hi Thần lập tức nhìn xuống chút nữa, Thủ Kiếm các… Tu Kiếm các… Tên mười lăm người của ba các khác lại không sai chút nào với lời Trưởng Tôn Tử Quân nói lúc nãy!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, còn tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân lại vô cùng phức tạp.
Lúc thật giả rõ ràng, cũng không khó nhận biết. Nhưng mà thật và giả trộn lẫn cùng nhau, dù là người thông tuệ nhất trên đời, cũng khó phân biệt rõ ràng. Tác giả Kim đản đả ngân nga viết ra phần lớn là dựa theo hướng đi của nguyên tác để phát triển đồng nhân, hồi ức lúc trước của Trưởng Tôn Tử Quân, có một số việc hoang đường buồn cười, có một số việc lại là chuyện đương nhiên, hắn rất khó tin tưởng hết thảy đều là giả, nhưng sự thật cũng rõ ràng thể hiện không phải tất cả đều là thật.
Lúc còn chưa xem danh sách, Trưởng Tôn Tử Quân vừa hi vọng hiện thực có thể trùng lặp với ký ức, như vậy hắn không coi là quá mức hoang đường; lại vừa hy vọng hiện thực có thể tiếp tục đối lặp với ký ức, nếu sai rồi thì đơn giản phủ định toàn bộ, trở lại từ đầu, vừa thật vừa giả khiến người ta quá mức xoắn xuýt. Cho nên hiện tại sau khi hắn phát hiện danh sách là đúng, trong lòng cũng là vừa cao hứng vừa ảo não.
“Các ngươi khinh người quá đáng!”
“Buồn cười, chúng ta chỉ đơn giản là cầu một cái công đạo, tại sao nói là khinh người?”
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đang chìm đắm trong sự kinh ngạc danh sách tương xứng, vẫn chưa chú ý tới tình huống của các đệ tử. Nghe thấy mọi người xảy ra tranh chấp, bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện số đệ tử chờ ở đây không chỉ có hai mươi người trong danh sách.
Đệ tử khác nội các mặc trang phục đệ tử khác nhau, bởi vậy mặc dù Dịch Hi Thần không hoàn toàn quen biết họ, chỉ nhìn đạo bào, liền phát hiện Dược các bọn họ cùng Tu Kiếm các đều chỉ có năm người trên danh sách đến đây, mà Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các phân biệt đến mười người cùng tám người.
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau, trước tiên đem chuyện danh sách gác lại, đi tới.
“Lục sư huynh, phát sinh chuyện gì vậy? Luyện Kiếm các các ngươi vì sao đến nhiều người như vậy?” Dịch Hi Thần hỏi.
Lục Tử Hào mặt đầy hổ thẹn, liên tiếp thở dài: “Chuyện này… Ta thực sự khó có thể mở miệng.”
Chỉ thấy trên sân đệ tử Dược các cùng Tu Kiếm các đứng ở một bên, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các đứng ở một bên, hai bên giương cung bạt kiếm, giằng co không thôi. Đệ tử Luyện Kiếm các, Thủ Kiếm các vốn dĩ tu vi đã cao, đệ tử tới lại nhiều, dưới sự đối lập, rõ ràng bọn họ chiếm thế thượng phong, đã có đệ tử Dược các không nhịn được khóc lên.
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nghe bọn họ tranh chấp chốc lát, thêm vào Lục Tử Hào giải thích, liền hiểu rõ tình hình trước mắt. Hóa ra sau khi bốn vị trưởng lão dựa theo thông lệ năm trước chọn ra năm đệ tử mạnh nhất của bổn các, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các cho rằng chia đều danh ngạch cho tứ đại các là không công bằng, đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các càng xuất sắc hơn, phải tăng cường danh ngạch, hoặc là cắt giảm danh ngạch của Tu Kiếm các và Dược các.
Phải biết chỉ cần có tư cách tham gia đại hội so kiếm, thì tương đương với việc được thừa nhận là hai mươi đệ tử có thực lực mạnh nhất Thiên Kiếm môn, cho dù mỗi một trận kế tiếp đều thua, chỉ phải hạng thứ hai mươi, cũng có thể thu được không ít linh thạch cùng tiên tài thưởng. Cho nên hai mươi danh ngạch này đủ quý giá. Đối với đệ tử Luyện Kiếm các tự cao là thiên chi kiêu tử mà nói, chuyện bị đối xử bình đẳng với đệ tử Dược các như vậy quả thực không có cách nào khoan dung.
Hai bên đang kịch liệt, vài trưởng giả từ Thần Nông điện đi ra, có người kêu lên: “Chưởng môn đến!”
Chúng đệ tử liền vội vàng lui về phía sau, hành lễ với chưởng môn cùng tứ đại trưởng lão, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng về tới trong đội ngũ Dược các.
Chưởng môn Thiên Kiếm môn Ngọc Anh chân nhân, mặt chữ quốc, hai hàng mày rậm chặt chẽ, là một người nghiêm túc lại cố chấp. Ông không hề thu đệ tử, lòng say với kiếm đạo, bình thường chỉ lo tự mình tu luyện, chỉ khi trong môn phái có chuyện lớn xảy ra, ông mới ra ngoài chủ trì cục diện. Chuyện hôm nay là do đệ tử hai đại các khởi xướng, mà trưởng lão Luyện Kiếm các Cừu Kiếm cùng trưởng lão Thủ Kiếm các Lâm Chân thiên vị đệ tử của mình cũng được, truyền đạt tiếng lòng của đệ tử cũng được, ít nhất cách làm của bọn họ cũng không phải đè việc này xuống, mà là dung túng đệ tử đi đến ngoài Thần Nông điện tạo thế, cũng đem tình huống báo lại cho Ngọc Anh chân nhân.
Ánh mắt Ngọc Anh chân nhân lấp lánh, nhìn quét một đám đệ tử đang đứng trên sân luyện kiếm: “Sự tình ta đã nghe nói, Lục Tử Hào, Công Tôn Địch, các ngươi cho rằng quy định của Thiên Kiếm môn ta đối với đại hội so kiếm không hợp lý sao?” Ông chọn hai vị đại đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các, chính là muốn bọn họ đại biểu cho ý kiến của chúng đệ tử.
Vẻ mặt Lục Tử Hào khó xử, cũng không lên tiếng. Tuy rằng hắn cũng thừa nhận thực lực của đệ tử Luyện Kiếm các mạnh hơn ba đại các khác không chút nghi ngờ, nhưng quy củ chính là quy củ, có đạo lý đó, làm sao có thể tùy ý thay đổi?
Công Tôn Địch lại lập trường kiên định: “Vâng, chưởng môn, chúng ta cho rằng việc này bất công, hi vọng chưởng môn làm chủ, thay đổi quy định.”
Đệ tử Dược các Tôn Tiểu Kiềm đã khóc đến mù quán lôi kéo tay áo Dịch Hi Thần, cầu viện nói: “Dịch sư huynh, làm sao bây giờ đây?”
Ở Dược các, tu vi thâm hậu nhất không thể nghi ngờ là Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng hắn cũng không phải người thích cùng người khác tranh chấp. Mà người biết ăn nói nhất là Dịch Hi Thần, đệ tử Dược các đáng thương chỉ có thể gửi hy vọng vào Dịch Hi Thần giúp bọn họ hòa nhau một lần.
Dịch Hi Thần lại cười lạnh một tiếng. Giọng điệu của Ngọc Anh chân nhân nghe như khởi binh vấn tội với những đệ tử gây chuyện, nhưng ông ta xuất hiện ở đây, lập trường cũng đã rất rõ ràng. Giả như ông ta thật sự cho rằng môn quy không thể thay đổi, vậy ông ta ở trong Thần Nông điện bác bỏ mấy vị trưởng lão, để bọn họ tự mình đi giáo huấn đệ tử là được. Mà ông ta tự mình ra câu hỏi, liền nói rõ thay đổi quy định cũng không phải là không được.
Dược Bất Độc bao che nhất, ông tiến lên một bước, tức đỏ mặt mà mắng: “Công Tôn Địch, ngươi!”
Ngọc Anh chân nhân lại giơ tay ngăn ông lại: “Mấy vị trưởng lão không cần tranh cãi nữa, vừa nãy ở trong điện từng người các ngươi phân trần ta đã nghe qua, bây giờ ta muốn nghe lời giải thích của các đệ tử một chút.”
Lời này vừa nói ra, càng thêm cổ vũ đệ tử Luyện Kiếm các cùng Thủ Kiếm các khí thế hung hăng. Mặc dù Lục Tử Hào không lên tiếng, nhưng đám người Tiêu Khôi lại ngươi một lời ta một câu trước sau lên tiếng.
Tiêu Khôi tàn bạo trừng Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, tiến lên một bước nói: “Bẩm báo chưởng môn, quy định của đại hội so kiếm sớm đã cổ xưa, tứ đại nội các lựa chọn ra năm đệ tử, chọn ra hai mươi người đại diện cho hai mươi đệ tử mạnh nhất trong Thiên Kiếm môn chúng ta, nhưng thực lực tứ đại các khác nhau, chọn người làm sao có thể chia đều?”
“Tiêu sư đệ nói đúng.” Biện Lương Thủ Kiếm các nói, “Thu được tư cách tham gia đại hội so kiếm, đã là quang vinh hạng nhất, đã không phải là đại diện cho tứ đại các nữa, mà là toàn bộ Thiên Kiếm môn chúng ta. Tương lai nếu Thiên Kiếm môn chúng ta cùng những môn phái khác so kiếm luận đạo, để những môn phái khác biết được hai mươi vị trí đầu của Thiên Kiếm môn cũng chỉ đến như thế, chẳng phải là nhục danh tiếng Thiên Kiếm môn chúng ta sao!”
Đệ tử hai đại các sôi nổi bàn tán.
Mà đệ tử Tu Kiếm các cùng Dược các chỉ có thể lăn qua lộn lại mà nói quy củ đã là như thế, so với đám người Tiêu Khôi hơi một tí là tăng lên đến chuyện vinh dự của môn phái, hiển nhiên đã không giữ vững được trận tuyến.
Chuyện này trong ấn tượng của Trưởng Tôn Tử Quân cũng chưa từng xảy ra. Tác giả đồng nhân đối với nội dung nguyên tác có cái lấy hoặc bỏ, phàm là tình tiết không có tác dụng thúc đẩy tình cảm của CP chính thì tất cả đều bị cắt giảm. Hắn nhìn dáng vẻ tâm cao khí ngạo của hơn mười đệ tử kia, trong lòng cười lạnh một tiếng, liền rút kiếm ra —— Trưởng Tôn Tử Quân cuồng bá khốc suất duệ chuyên trị các loại không phục, nếu muốn nói thực lực, vậy liền lấy thực lực nói chuyện. Bất luận là Lục Tử Hào hay là Công Tôn Địch, toàn bộ hắn đều không để vào mắt.
Lúc này, Dịch Hi Thần đè tay hắn lại. Trưởng Tôn Tử Quân không rõ liếc nhìn, Dịch Hi Thần lắc lắc đầu với hắn.
Thực lực của Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần rõ ràng nhất, y tin tưởng Trưởng Tôn Tử Quân ở đại hội so kiếm đoạt giải nhất cũng không phải việc khó, nhưng lúc này quan hệ đến toàn bộ Dược các, để Trưởng Tôn Tử Quân đứng ra cũng không thích hợp.
Vì vậy Dịch Hi Thần tiến lên một bước, hắng hắng giọng, cười híp mắt nói: “Xin hỏi chư vị sư huynh, nếu chư vị sư huynh cho rằng quy củ không hợp lý, vậy năm đó Phượng Liên tiểu tổ lập ra quy định như thế, cũng tiếp tục sử dụng ngàn năm, là căn cứ vào đâu?”
Hết chương 12
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh