Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 48
Editor: Thư
“Vậy em đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.” Ôn Uyển tựa cửa, tiễn Tống Nhuệ ra ngoài: “Nhớ phải đến cái siêu thị xa hơn nha, chỗ đó mới có loại xì dầu kia.”
Tống Nhuệ đi giày xong. Được Ôn Uyển chỉnh lại phần cổ áo, cuối cùng dặn một câu “Trên đường cẩn thận”, hắn cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhờ Tống Nhuệ đi mua xì dầu giúp anh. Chỉ có thể nhân lúc Tống Nhuệ không có ở nhà, anh mới yên tâm chuẩn bị mọi việc.
Khi đang bận rộn trong nhà bếp, Ôn Uyển cảm giác được trợ lý nhỏ đã trở lại.
“Trợ lý nhỏ!” Trong chốc lát, anh không thèm quan tâm tới công việc trong tay, thấp thỏm hỏi nó: “Thế nào rồi?”
Trợ lý nhỏ bĩu môi lầm rầm/lẩm bẩm: “Ài, còn có thể như thế nào…”
Ôn Uyển lo lắng hỏi: “Cậu bị mắng hả?”
Trợ lý nhỏ: “Cũng không phải chuyện bị mắng, mà là… Ài, tôi phải đi.”
Ôn Uyển cả kinh: “Khi nào?”
Thật ra sau khi mỗi thế giới đi vào quỹ đạo thì sẽ không cần dùng tới cốt truyện của trợ lý nhỏ nữa, là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra theo trình tự. Trợ lý nhỏ còn có nhiệm vụ, không thể ở lại thế giới này mãi.
Chỉ là Ôn Uyển không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Trợ lý nhỏ: “Để xem khi nào tổng bộ gọi đi.”
“À mà, tôi còn có một tin tốt.”
Nó đột nhiên thay đổi tác phong uể oải, tâm tình trở nên phấn chấn, tuyên bố tin tốt: ” Thế giới này của chúng ta, đã ổn thỏa rồi!”
Sau khi nghe được lời nó nói thật sự đúng như những điều mình đang nghĩ tới, Ôn Uyển vui mừng không kìm được, thở phào một hơi dài.
Theo lời của trợ lý nhỏ, vận số của bọn họ có thể coi là rất đỏ, thế giới này vừa khéo là thế giới lãnh đạo dưỡng lão. Vị lãnh đạo già kia ở lại nơi này, cũng sẽ không rời đi, bọn họ không cần phải lo lắng về việc vận hành của thế giới. Vốn là người ta đến đây để dưỡng lão mà.
Ôn Uyển chưa vui vẻ được bao lâu, vẻ mặt của anh đã trầm xuống.
“Trợ lý nhỏ.” Một lát sau, Ôn Uyển nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ nhớ cậu.”
“Ui cha, buồn nôn…”
Tuy trợ lý nhỏ nói thế, nhưng vẫn quắn quéo ngại ngùng đón nhận tấm lòng của anh.
Ôn Uyển tiếp tục làm việc, trong đầu đã bắt đầu tính toán nên làm gì để tiễn trợ lý nhỏ.
Nhìn bóng dáng đang làm việc của anh, trợ lý nhỏ trầm ngâm trong chốc lát, có vài lời không biết có nên nói ra không.
Cuối cùng nó vẫn không nhịn được nói ra.
“Khi tôi vừa trở về thì bắt gặp một người ở dưới kia.” Giọng điệu của nó có vẻ đắn đo: “… Là Thương Hạo.”
Nghe vậy, Ôn Uyển hơi ngạc nhiên: “Anh ta tới đây làm gì?”
Trợ lý nhỏ quan sát vẻ mặt của anh, nói chầm chậm: “Ai biết được. Đến được một lúc rồi, ở dưới nhà, khi tôi về y vẫn chưa rời đi.”
Nó nói thế, Ôn Uyển “Ừ” một tiếng coi như trả lời. Anh lại cúi đầu, lật móng giò lớn lại tẩm ướt.
Những lúc như thế này, cách đáp lại thích hợp nhất chính là không đáp lại.
Trợ lý nhỏ nhìn anh dửng dưng như vậy, có chút vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật thì, nó đã đi theo Ôn Uyển cả chặng đường, biết rõ người này hướng tới đối tượng kết hôn hay là muốn người mình yêu là đối tượng kết hôn.
Ôn Uyển có thể buông xuống, điều này thực sự không thể tốt hơn.
Từ trong nhà bếp, Ôn Uyển đang làm việc và trợ lý nhỏ đều nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Trợ lý nhỏ nghi ngờ nói: “Thằng nhóc thối về nhanh như vậy hả?”
Dáng vẻ của Ôn Uyển lại giống như sớm đã dự liệu được, hô một tiếng ra phía ngoài “Đến đây!”
Nói xong, trước tiên anh cười hì hì với trợ lý nhỏ. Khiến cho trợ lý nhỏ theo bản năng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Trợ lý nhỏ, tôi thương lượng với cậu một việc nhé.”
Thương Hạo đứng dưới nhà lại hút hết một điếu thuốc.
Một mình y tự lái xe tới.
Vì muốn đến đây, cho nên mới đến. Nhưng sau khi tới rồi thì lại đứng ở dưới nhà suốt nửa tiếng. Không đi lên.
Thương Hạo dựa vào trí nhớ tìm được ô cửa sổ thuộc về anh ta, ngước đầu nhìn một lúc lâu. Ánh đèn sáng, y nhìn khung cửa sổ kia, chợt nhớ có một lần, Ôn Uyển khâu lại cúc áo cho y.
Cũng chỉ có lần đó.
Y cũng không biết làm như vậy thì có ích gì, giống như ngày hôm nay y đột nhiên phí công tới đứng ở chỗ này. Chẳng qua đây là lần đầu tiên y không muốn truy xét sâu thêm hành vi như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Ngẩng đầu quá lâu, cổ hơi mỏi.
Thương Hạo cười tự giễu. Y lúc nào cũng như vậy, dù cho bản thân đã nhận ra rằng đã đến điểm kết thúc, y vẫn nghĩ cách thoát ra ngoài trước thời hạn để bảo toàn thể diện.
Đây chính là thứ bản thân y đeo đuổi. Thương Hạo hút xong một điếu thuốc cuối cùng, y cúi đầu, biểu tình trên mặt bị bóng râm che khuất.
Thương Hạo mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
Chiếc xe Bentley màu đen rời khỏi tiểu khu không ăn khớp với nó.
Khi chiếc xe ấy rời đi chưa được bao lâu, Tống Nhuệ đã mua được xì dầu về đến dưới nhà.
Vậy mà lúc này, trên tầng Ôn Uyển lại lâm vào hoàn cảnh hết đường xoay xở. Anh vốn đã dày công chuẩn bị từng khâu một, còn diễn đi diễn lại trong đầu, chắc hẳn sẽ kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, mười phân vẹn mười.
Kể cả nhân viên giao hàng mới tới hồi nãy cũng là Ôn Uyển sớm đã liên hệ gọi đến nhà khi Tống Nhuệ không có ở đây.
Mười tám tuổi, là sinh nhật có ý nghĩa quan trọng đến nhường nào.
Ôn Uyển muốn vào ngày hắn thành niên được quà tặng và tình yêu thương vây quanh, như thế thì cuộc sống sau này của hắn mỗi một ngày nhất định sẽ bình an như ý, không hoạn nạn khó khăn.
Nhưng anh ngàn tính vạn tính, cuối cùng cho dù cẩn thận đến mấy thì cũng có sơ sót, thật sự không ngờ rằng… Ôn Uyển nhìn tình huống mất kiểm soát trước mắt, đúng là… Một lời khó nói hết.
Ngay cả trợ lý nhỏ đang cười thả ga ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh cũng không quan tâm.
Nhưng phải nói xem đã sai chỗ nào trong khi tất cả những thứ này đều rất hợp tình hợp lý. Kế hoạch sinh nhật của anh vốn rất hoàn hảo cuối cùng lại loạn hết cả lên.
Ôn Uyển vẫn chưa hết hi vọng, anh vẫn muốn bổ cứu(*) được chút gì đó, nhưng sau vài lần nỗ lực vẫn không có kết quả. Tính thời gian, Tống Nhuệ cũng sắp về.
(*) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để giảm sự ảnh hưởng của khuyết điểm đến mức thấp nhất.
Chỉ đành mong rằng đến lúc ấy nhóc con không nên quá kinh ngạc.
Còn lỗi thì là do cách hiểu của anh về quà sinh nhật có phần không khớp với cách hiểu của vị Nhị ca xã hội đen kia.
Lúc một người một trợ lý đang rề rà ở ngoài cửa, Tống Nhuệ đã đi từ dưới tầng lên.
Nhác thấy trước cửa chính bày hai giỏ hoa khai trương rực rỡ cao bằng một người lớn. Không nhìn thấy cửa đâu nữa, vì nó đã bị che lấp trong cụm hoa hồng lá xanh. Tống Nhuệ dừng bước.
Trên hai giỏ hoa buộc hai dải ruy băng đỏ thẫm, trên một cái ghi: “Thế giới phồn hoa làm đắm đôi mắt người, không có thực lực thì đừng có so tài trực tiếp; nước quá sâu gió quá lớn, không có thực lực thì đừng nói chuyện.”
Một cái khác viết là: “Chơi thì chơi nháo thì nháo, chớ lấy Tống Nhuệ ra làm chuyện đùa; qua sông lớn lại gặp hổ xuống núi, nhân sinh Tống Nhuệ tự làm chủ”. (*)
(*)Câu này biến tấu từ câu “qua sông lớn dưới núi gặp hổ, cuộc đời bạn không tự làm chủ được“. Ý nói cuộc đời có nhiều bất trắc, nhiều trái ngang mà bản thân không thể lường trước, không kiểm soát được.
Hắn quay đầu ra sau nhìn số tầng trên tường. Xác định bản thân không lên nhầm lầu.
Lực chấn động của hình ảnh và sắc màu ấy không thể nói là không lớn. Hương hoa tỏa khắp bốn phía hành lang, kiêu căng bừa bãi vô cùng.
Tống Nhuệ lại quay đầu lại, ngu ngơ nhìn Ôn Uyển mệt nhọc chen ra từ giữa hai giỏ hoa lộng lẫy.
Anh quay về phía Tống Nhuệ, nở nụ cười lấy lòng: “Tống Nhuệ à…”
Nhưng bây giờ trong lòng Ôn Uyển lại đang rỉ máu, ôi, không còn nữa rồi, ngày sinh nhật đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ của em ấy cứ như vậy mà bay luôn.
Tống Nhuệ bước lên tầng, nghe Ôn Uyển ủ rũ giải thích, lúc này mới hiểu được cảnh tượng trước mắt.
Những thứ này nói hết ra thì rất dài dòng. Tóm lại, đây vốn phải là sự kinh ngạc vui mừng ngày sinh nhật mà anh trù tính đã lâu, Ôn Uyển phô trương liên hệ với tất cả bạn bè có thể liên hệ… Được rồi, thật ra cũng chỉ có hai người là lão Nhị và A Phi, ngấm ngầm nhắc nhở bọn họ tặng quà sinh nhật.
A Phi tỏ vẻ tất cả không thành vấn đề. Lão Nhị được Ôn Uyển cứu một lần vỗ ngực ngay tại chỗ, nói sẽ sắp xếp anh em đến gặp Tống Nhuệ.
Ôn Uyển trăm triệu lần không nghĩ tới là kiểu gặp mặt như này.
Kế hoạch vốn nên là anh nhận được quà tặng của hai người kia, sau đó len lén giấu đi, đến mười hai giờ thì hai người sẽ lại ngồi bên nhau, thích ý mở ra.
Cũng không phải không nghĩ tới việc giấu đi. Nhưng kích cỡ của hai giỏ hoa này thực sự rất lớn, Ôn Uyển từng thử, sau đó anh bỏ qua.
Có người hàng xóm sống ở tầng này đi lên, ngang qua chỗ họ. Hai người đứng ngoài hành lang bị ánh mắt hoang mang của người đó rửa tội liên tục.
Ôn Uyển không nhịn được nói: “Chúng ta đi vào trước đã.”
Hai giỏ hoa được Tống Nhuệ chuyển tới ban công. Thế là khắp nhà ngào ngạt hương hoa.
Thoáng cái ban công đã bị chiếm đầy, hoàn toàn không có vị trí cho người đứng. Tống Nhuệ chuyển giỏ hoa xong, vừa quay người vào phòng khách, một lần nữa bị hình ảnh trước mắt làm chấn động sâu sắc. Trước mặt ruy băng và bóng bay đủ màu ngập tràn cả căn phòng.
Rốt cuộc những thứ này được mua lúc nào thế, Tống Nhuệ khiếp sợ.
Những thứ đặt trên sàn có sắc màu mộng mơ, kiểu dáng bắt mắt. Vừa nhìn là biết đã dày công chuẩn bị, điệu bộ như muốn làm một bữa lớn. Tống Nhuệ thật sự không biết, hóa ra tổ chức sinh nhật lại phải dùng nhiều đồ như vậy.
Ôn Uyển ngồi chồm hổm trên sàn, vẫn hơi tiếc nuối: “Cái kia, nếu em cũng đã biết rồi… Có thể bận rộn giúp anh một tí được không?”
Ban đầu phải chờ đêm nay Tống Nhuệ ngủ rồi hẵng làm những thứ này. Nhưng nếu có Tống Nhuệ giúp đỡ, anh có thể hoàn thành nhanh hơn. Dĩ nhiên, ngoại trừ giỏ hoa đã bị nhìn thấy, quà sinh nhật đầy kinh hỉ mà các bạn đưa tới vẫn phải chờ đến mười hai giờ đêm nay mới có thể bóc ra.
Ôn Uyển tiếp tục chui vào nhà bếp, bây giờ anh có thể đường đường chính chính chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của anh. Bên ngoài công việc của Tống Nhuệ đã được sắp xếp rất rõ ràng, chỗ nào gắn quả bóng bay nào, mấy cái ruy băng sặc sỡ cần buộc ở đâu, ở chỗ nào cần dán bao nhiêu thứ, tất cả đều cần phải chú ý.
Tống Nhuệ: …
Lượng công việc không ít chút nào. Hắn dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển, trước tiên bắt đầu bơm những quả bóng bay đã được phân loại cẩn thận.
Tống Nhuệ ngồi trên sàn, liếc nhìn bóng người mặc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp, tầm mắt lại quay về quả bóng bay trên tay.
Thì ra Ôn Uyển vẫn nhớ.
Trước đây với hắn mà nói, ngày này cũng vô nghĩa giống như bao ngày khác, cứ trải qua như thế. Nhưng lần này không giống vậy, hắn đã chờ quá lâu rồi.
Hắn hít sâu một hơi. Không hề ý thức được sự bất thường của bản thân. Lần đầu tiên khẩn trương đến nỗi hai tay run run.
“Bụp” một tiếng, mẫu chữ I trong tiếng anh bị hắn mạnh mẽ bóp bể.
Trong nhà bếp Ôn Uyển bỗng nghe được tiếng nổ vang, vội vàng chạy ra xem hắn.
Trong phòng khách Tống Nhuệ ngồi trên sàn, cầm quả bóng xẹp lép kia. Hắn ngẩng đầu, cách đó chừng vài bước, nhìn thẳng Ôn Uyển đang đứng ở cửa.
Ôn Uyển cũng không biết vì sao, hình ảnh trước mắt lại khiến cho anh xúc động một cách lạ kỳ.
Rõ ràng là hắn không nói gì, một chút tâm tình cũng không thể hiện ra, nhưng tựa như lại có một bàn tay, nhéo một cái không nặng không nhẹ ở trong tim Ôn Uyển.
Ôn Uyển bước lên trước. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Nhuệ, dịu dàng cười nói: “Anh sẽ làm cùng em.”
Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ khác nhau, chỉ có mình Tống Nhuệ thì hơi khó làm.
Ôn Uyển vừa buộc ruy băng đầy màu sắc, vừa tiếc nuối nói: “Tiếc quá, ngày mai bọn A Phi vẫn không rảnh để tới đây.”
Anh quay sang hỏi Tống Nhuệ: “Em có biết tại sao hắn không rảnh không?”
Không biết. Tống Nhuệ không nhìn Ôn Uyển, nhận lấy dải ruy băng màu treo lên tường.
Xấu mất chữ I nên để tiết kiệm Ôn Uyển dùng bóng bay và ruy băng màu làm lại, chèn nó vào giữa các chữ cái ngay ngắn khác, một hàng chữ HAPPY BIRTHDAY vui mắt lấp lánh đã được treo trên tường nhà họ.
Ôn Uyển bày quà tặng của mọi người ra. Xếp thành cả một ngọn núi nhỏ.
Tống Nhuệ: …
Một đống này cũng được giấu kín thật, đến cùng thì tại sao hắn vẫn không cảm giác được gì hết thế? Tống Nhuệ bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì những ngày qua bản thân có ở cùng Ôn Uyển hay không.
Khi Ôn Uyển nói là quà của “mọi người”, hắn cũng không để ý lắm. Cho nên rốt cuộc là anh tìm được nhiều người như thế ở chỗ nào?
Có điều những thứ này phải chờ tới ngày mai mới có thể mở ra.
Mặc dù không có vị khách nào tới được, Ôn Uyển vẫn rất cố chấp muốn trang trí. Anh còn xem trọng ngày này hơn cả chính chủ, ngay cả mỗi một món ăn được chuẩn bị cho ngày mai đều mang ý nghĩa tốt đẹp.
Hễ hôm sau là ngày bản thân mong đợi từ rất lâu, tinh thần của con người ta lúc nào cũng phấn khích vào đêm trước đó. Ôn Uyển còn cảm giác được đến cả không khí cũng lửng lơ một nỗi mong đợi, khi gần tới 12 giờ, anh bắt đầu khẩn trương.
Anh quay sang hỏi Tống Nhuệ: “Em căng thẳng làm gì?”:))))))))
Tống Nhuệ bình tĩnh lắc đầu. Từ trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ, sao anh ấy biết được mình đang hồi hộp, rõ lắm à.
Tiếp tục chờ.
Hai người đều không buồn ngủ. Đến tận khi kim phút cùng kim giờ chồng lên nhau, chậm rãi bước xong bước cuối cùng của ngày hôm nay.
12 giờ.
Cảnh tượng long trọng hay trang nghiêm không hề xuất hiện như trong tưởng tượng, kim giây tích tắc chạy tiếp, một giây ấy vẫn đi qua như cũ, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ôn Uyển từ sô pha đứng dậy. “Tống Nhuệ, chờ anh một tí, một tí thôi”. Anh nói vậy rồi đi vào nhà bếp.
Từ góc độ của Tống Nhuệ chỉ có thể thấy anh đi tới tủ lạnh, mở ra, tiếp đó đi lấy cốc. Chờ khi bước ra, mới thấy rõ trong tay Ôn Uyển là một chai bia, có lẽ là đã mua từ trước rồi cất trữ ở trong nhà.
Ôn Uyển ngồi cạnh hắn, mở chai rót bia. Dòng bia lạnh lẽo sảng khoái trượt theo thành cốc làm nổi đầy bọt khí, âm thanh ấy nghe cực kỳ sảng khoái.
“Lại đây nào.” Ôn Uyển đưa cốc cho hắn, trong đôi mắt chứa đầy mong đợi: “Anh biết em muốn thử cái này từ lâu rồi. Hôm nay, em có thể uống một chút đó.”
Từ cái lần anh bảo Tống Nhuệ đi mua rượu thì Ôn Uyển đã nhìn ra rồi, Tống Nhuệ rất hứng thú và tò mò với những thứ của người lớn này, nhưng khi đó lại không được uống. Giờ đây, cuối cùng thì hắn đã có thể được thỏa mãn mong muốn.
Tại sao hắn lại không biết bản thân rất hứng thú và tò mò về rượu bia?
Hắn vẫn nhận lấy cốc, dưới ánh mắt kích động và khuyến khích của Ôn Uyển, giống như hắn đang nhận lấy một cái cúp hoàng kim, sau đó liền ngửa đầu uống một ngụm bia.
Ôn Uyển vừa mong đợi vừa hồi hộp hỏi: “Thế nào? Có phải kích thích lắm đúng không?”
Tống Nhuệ: …
Hắn phối hợp gật gật đầu. Ôn Uyển ngồi bên cạnh không phát ra tiếng động.
Tống Nhuệ quay sang nhìn anh mới phát hiện Ôn Uyển đã cúi đầu lấy mu bàn tay lau mắt từ lúc nào không hay.
“Xin lỗi.” Ôn Uyển lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo một chút nước trong vắt, mềm mại.
Tim của Tống Nhuệ dường như bị chút nước mắt ấy hâm nóng.
“Anh không muốn thế đâu… Anh chỉ là… vui quá.”
Ôn Uyển không nhịn được sụt sịt mũi, cố nở một nụ cười với hắn như để tự chứng minh: “Anh thật sự rất vui, thật đấy.”
Đứng ở góc độ nào đó mà nói, việc anh cảm động phát khóc có lẽ rất kỳ lạ, anh cũng đâu phải người nhìn Tống Nhuệ lớn lên đâu. Thế nhưng Ôn Uyển trời sinh cảm tính, trong lòng dạt dào xúc cảm, nước mắt lại tràn ra.
Tống Nhuệ là người thân thiết với anh nhất, mà người gần gũi nhất với Tống Nhuệ cũng chính là anh. Bọn họ như hai kẻ thu hút lẫn nhau để sưởi ấm mà không cần sự báo đáp nhất trên thế giới này.
Tất cả những giọt nước mắt của anh đều rơi vì Tống Nhuệ, phát ra từ tận đáy lòng, chỉ vì hắn là Tống Nhuệ mà thôi.
Bàn tay Ôn Uyển đặt trên đầu gối được một bàn tay khác nắm lấy. Đôi mắt đen như mực của Tống Nhuệ im lặng chăm chú nhìn anh.
Cuối cùng Ôn Uyển hít mũi một cái. Anh dịu dàng cong mắt cười với Tống Nhuệ.
“… Lại mở quà đi.”
Từ trong đống quà kia, Ôn Uyển lấy ra phần quà thứ nhất đưa cho Tống Nhuệ. Món quà đến từ lão Nhị bất đắc dĩ phải cất trước rồi, mà cũng bởi không biết quà của A Phi là thứ độc lạ gì. Ôn Uyển vì muốn lưu lại hồi ức tốt đẹp sau này của Tống Nhuệ, nên cẩn thận chọn món quà đầu tiên từ người mình biết rõ nhất.
Tống Nhuệ nhận lấy cái hộp xinh xẻo đó.
Ôn Uyển ở bên cạnh giải thích: “Đây là của một người bạn tặng. Ừm… tuy em không biết người bạn đó, nhưng cậu ấy biết em rõ lắm.”
Tống Nhuệ hiểu được điều này.
Nhìn cách gói quà có tâm và cẩn thận như vậy, rất có thể là một người bạn không có thật.
Ôn Uyển thật sự không bịa đặt. Tuy rằng lễ vật đúng là tự anh chuẩn bị.
Đây là chuyện hồi nãy anh nhờ trợ lý nhỏ. Anh cây ngay không sợ chết đứng. Trợ lý nhỏ không phải là bạn à? Là AI thì không thể tặng quà sao?
Ai cũng không thể ngăn anh tổ chức cho Tống Nhuệ một ngày sinh nhật đong đầy hạnh phúc với những lời chúc phúc ngập tràn.
Khi tới lượt đưa quà của mình, trợ lý nhỏ đột nhiên login, nó cũng muốn xem xem món quà nó bị ép phải tặng sẽ như thế nào.
Tống Nhuệ bóc giấy gói ra, mở nắp hộp, bên trong là một cái khóa nhỏ màu vàng kim được chế tác rất tinh tế.
Còn có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật nho nhỏ, viết “Sinh nhật vui vẻ” vân vân, cuối cùng kí tên là XZS.
Trợ lý nhỏ: … Rõ ràng bộ phim chỉ có ba người, nhưng từ đầu đến cuối tui không có nổi một cái tên.
“Người bạn này tặng một cái khóa Trường Mệnh. Cậu ấy muốn chúc em sống lâu trăm tuổi, bình an, không tai không khổ.” Ôn Uyển ở bên cạnh giải thích kỹ càng.
Tống Nhuệ đặt nó sang một bên. Kế tiếp là món quà của A Phi.
A Phi thế mà lại trực tiếp dùng hộp đựng giày để tặng. Hộp bị mở thẳng ra, bên trong chỉ đơn giản để một chai cô ca, một gói kẹo nổ và một chai nước súc miệng.
Phần quà này vô cùng bình thường không có gì lạ lại khiến người ta rất khó để giải thích, ngay cả Ôn Uyển đang nhiệt tình trong chốc lát cũng không thuyết minh được gì.
Anh chỉ có thể nói: “A Phi nói, phần quà này rất có… Ờm, ý nghĩa?”
Trợ lý nhỏ lại có chút hứng thú với món quà, nó nhảy ra ngoài: “Đừng hoảng sợ, tôi sẽ đi thăm dò xem!”
Ôn Uyển đang tìm thử xem trong hộp có còn manh mối nào khác không, trợ lý nhỏ vừa quay về đã che mắt lại thét chói tai: “A a a a a mau để nó xuống! Tôi bị ô uế! Tôi đã bị ô uế!!!”
Ôn Uyển càng tò mò hơn: “Sao thế, không phải để ăn à?”
Trợ lý nhỏ thảm thiết la lên: “Không phải để nuốt a a a! Là.. Này nhá! Là dùng để…!!!”
Ôn Uyển còn định truy hỏi, trợ lý nhỏ đã kêu lên bi thảm rồi logout.
Ôn Uyển cũng theo đó căng thẳng nhìn về phía Tống Nhuệ, chỉ lo phần quà “không tốt” trong miệng trợ lý nhỏ sẽ xuất hiện ảnh hưởng nào đó. May thay, A Phi trong mắt Tống Nhuệ chỉ là một người qua đường không đủ độ tồn tại nên anh cũng không quá để ý tới món quà ấy. Tống Nhuệ để nó qua một bên, đôi mắt đen bóng cứ chăm chăm nhìn Ôn Uyển.
—— Tới quà của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cũng hồi hộp lắm. Anh hít sâu một hơi, sau đó dưới ánh mắt của Tống Nhuệ, chậm rãi lấy ra một cái hộp, ngượng ngùng nói: “Đây là quà của anh…”
Tống Nhuệ cũng trịnh trọng nhận lấy cái hộp đó. Kỳ lạ là trên giấy gói còn viết một số “1” thật to.
Tới món quà này, quá trình mở ra lại có hơi chậm chạp, Tống Nhuệ thật vất vả mới bóc hết giấy gói, món quà ở trong rốt cuộc đã hiện ra ra dưới ánh đèn ——
Đó là một bộ quần áo trẻ sơ sinh mềm mại đáng yêu màu xanh da trời nhạt.
Ôn Uyển mong đợi nhìn Tống Nhuệ, đang chuẩn bị giải thích thì trợ lý nhỏ trong đầu phát ra một tiếng “A”, Ôn Uyển sợ hết hồn.
“Cậu vẫn chưa logout?”
“Cái này không quan trọng…” trợ lý nhỏ xem thế là đủ lắm rồi, trợn mắt nói: “Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra cậu là người như vậy.”
Điều khiến cho đầu óc Ôn Uyển mơ hồ nhất là Tống Nhuệ cũng đang dùng một loại ánh mắt thâm trầm phức tạp mà anh không hiểu được, cứ vậy mà nhìn anh chằm chằm.
Cái gì vậy? Ôn Uyển càng mờ mịt hơn. Đây là món quà cho Tống Nhuệ lúc một tuổi đấy, trên giấy gói viết “1”, sau đó còn có hai tuổi ba tuổi bốn tuổi… Đến tận mười tám tuổi. Cái này không phải là lãng mạn lắm sao?
Trợ lý nhỏ nhịn không được la to lên: “Cậu thế mà lại muốn sinh con với hắn!!!”
Ôn Uyển cả kinh, thoáng cái bị nước miếng của mình làm sặc. Mà Tống Nhuệ ngồi đối diện, vừa đưa tay vỗ lưng giúp anh, vừa dùng một loại ánh mắt thẹn thùng nhìn anh chăm chú.
Chờ tí, sao anh lại cảm thấy ánh mắt của Tống Nhuệ còn hơi vui vẻ?
Ôn Uyển lập tức bị nghẹn đến cạn lời.
Hai đứa thẳng nam thối!
Cũng không thể trách hai người kia được, tác phong ngày thường của Ôn Uyển tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, rất khó để khiến người khác không nghĩ theo hướng kết hôn sinh con.
Anh muốn giải thích, định lấy ra cả mười bảy món quà còn lại cho Tống Nhuệ xem. Nhưng động tác kế tiếp của Tống Nhuệ lại nằm ngoài dự đoán của anh, hắn thế mà cũng lấy ra một hộp quà.
Là lấy ra từ dưới ghế sô pha. Tống Nhuệ vừa móc ra đã đưa cho anh.
Sở dĩ nói là một hộp quà, bởi vì nó cũng giống như những món quà khác, có bọc giấy gói.
“… Cho anh ư?” Ôn Uyển sững sờ nhận lấy. Tại sao Tống Nhuệ còn chuẩn bị quà cho anh? Anh nở nụ cười với Tống Nhuệ: “Em có muốn anh mở ra ngay bây giờ không?”
Tống Nhuệ nhìn anh, gật đầu một cách nghiêm túc.
Ôn Uyển liền cúi đầu mở ra.
Một tầng giấy gói được mở ra, bên trong là một hộp quà. Mở hộp ra, trong đó còn có một cái hộp sắt. Chỉ là chiếc hộp này hơi cũ, một cành hoa hồng nằm lẳng lặng trên nắp hộp.
Tống Nhuệ nhìn anh cầm nhành hoa hồng lên.
Ôn Uyển mở cái hộp sắt cũ nát kia ra.
Sau khi nhìn thấy thứ ở trong hộp, trong nháy mắt Ôn Uyển cảm thấy trọng lượng của chiếc hộp trong tay bỗng trở nên nặng hơn, nặng đến nỗi anh gần như không thể cầm vững được.
Bên trong đặt mấy tấm thẻ ngân hàng đủ màu, mới cũ đều có, một chùm chìa khóa mới tinh, thậm chí anh còn phát hiện ra ở dưới đáy hộp, thế mà còn để một cái thẻ căn cước.
Tất cả những thứ đó nhìn giống như là toàn bộ tài sản tích góp của Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ gọn gàng dứt khoát như vậy, ngoại trừ đáy lòng có chút khẩn trương thì nhìn qua hắn trông có vẻ vẫn rất thản nhiên.
Trong đó đúng là tiền tích góp của hắn, đồng thời còn có “Tiền bồi thường” ông cụ Thương cho hắn, trong đó còn tính thêm một căn biệt thự ở lưng chừng núi, nhiều vô số. Tấ cả đều ở trong này.
Khi đó hắn tìm A Phi để hỏi điều này. A Phi thề son sắt nói cho hắn biết, theo đuổi người ta ấy mà, đơn giản chỉ cần xe, nhà, tiền.
Con ngươi tối đen của Tống Nhuệ như mặt hồ không có một gợn sóng, hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn Ôn Uyển.
Đây là một màn tỏ tình trong thầm lặng.
Hắn từng nói, hắn mãi yêu vầng trăng sáng.
Từ trước tới nay hắn chưa từng trang trọng và nghiêm túc như vậy, chuẩn bị kế hoạch thật cẩn thận cho lời tỏ tình vào ngày thành niên của mình.
Mọi người đều nghĩ ngày ấy cũng không có ý nghĩa gì lớn hơn hàng nghìn hàng vạn ngày bình thường khác. Con người ta cũng không thể lớn bổng lên chỉ trong một ngày.
Cũng giống như Ôn Uyển không chịu tin tưởng chữ “Yêu mến” của hắn. Mà nếu tự mình nói cũng không có tác dụng gì, vậy thì hắn sẽ chuyển sang cách như của Ôn Uyển.
Nếu bây giờ hắn đã thành niên, vậy thì lời nói của hắn bây giờ sẽ có sức nặng hơn đúng không?
Hắn chỉ sợ lời bày tỏ của mình vẫn chưa đủ thành tâm. Phải làm thế nào mới được xem là đủ đây, việc gì hắn cũng nguyện ý làm.
Hắn giận Ôn Uyển ư? Theo logic của ác long công chúa hồi trước, không hề có. Hắn muốn đánh bại ác long chứ không phải công chúa. Hắn sẽ không bao giờ nổi giận với bạch nguyệt quang của mình, hắn tin chắc điều đó. Bạch nguyệt quang không có lỗi gì cả.
Hắn cần anh. Trong cuộc đời của hắn, từ cái ngày anh xuất hiện, mỗi một ngày tiếp theo cho đến về sau, cho dù phải trải qua bao chông gai hẵn cũng sẽ vượt qua hết để chạy về phía bạch nguyệt quang của mình.
Ôn Uyển cũng đã nhận ra. Anh suýt không cầm vững vật trong tay: “Tống Nhuệ…”
Anh đã nhìn thấy thẻ khóa phòng mới ở trong hộp, Nhìn độ mới của những thứ này, không cần hỏi Tống Nhuệ, anh cũng có thể đoán ra.
Tống Nhuệ biết chuyện của anh và Thương Hạo. Thật ra lấy biểu hiện của Ôn Uyển khi ở trước mặt hắn, Tống Nhuệ không muốn biết cũng khó.
Chiều hôm ấy hắn đã rời đi, chủ động tìm chủ nhà đó để cắt đứt quan hệ, cũng lấy về một khoản tiền bồi thường cho bọn họ yên tâm.
Tống Nhuệ cũng không để bụng, bọn họ có bồi thường hay không, bồi thường bằng cách nào cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn làm như vậy chỉ vì một người mà thôi.
Ôn Uyển không nói nên lời. Tống Nhuệ lại cầm cành hoa hồng kia lên. Nhánh hoa ấy vẫn còn tươi, nằm trong tay hắn tỏa ra hương thơm. Hắn đưa nhành hoa hồng ấy cho Ôn Uyển.
Tống Nhuệ vẫn còn nhìn anh.
Mũi Ôn Uyển cay cay, trong mắt thoáng ướt. Nhưng anh nhìn Tống Nhuệ, miệng lại nở nụ cười.
Cuối cùng anh mang theo giọng mũi nói: “… Em đã quyết định rồi, sau này không được hối hận đâu.”
Trước khi Tống Nhuệ phản ứng lại, Ôn Uyển đã nhào về phía hắn. Hoa trong tay Tống Nhuệ anh không nhận, anh và Tống Nhuệ cùng cầm lấy cành hoa kia.
Tống Nhuệ theo bản năng dang hai tay ra đón người, như ôm trọn lấy bạch nguyệt quang của hắn.
Tảng đá trong lòng chợt ầm ầm rơi xuống. Chưa bao giờ hắn có được khoảnh khắc yên tâm như vậy. Ôm Ôn Uyển được một lúc, hắn đột nhiên quay sang thơm một cái thật sâu trên má Ôn Uyển để chắc chắn rằng mình không nằm mơ.
Không vội, Tống Nhuệ tự nói với bản thân. Không vội…
Từ giờ bọn họ còn cả một quãng thời gian cho sau này.
– – – – – END – – – – –
“Vậy em đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.” Ôn Uyển tựa cửa, tiễn Tống Nhuệ ra ngoài: “Nhớ phải đến cái siêu thị xa hơn nha, chỗ đó mới có loại xì dầu kia.”
Tống Nhuệ đi giày xong. Được Ôn Uyển chỉnh lại phần cổ áo, cuối cùng dặn một câu “Trên đường cẩn thận”, hắn cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhờ Tống Nhuệ đi mua xì dầu giúp anh. Chỉ có thể nhân lúc Tống Nhuệ không có ở nhà, anh mới yên tâm chuẩn bị mọi việc.
Khi đang bận rộn trong nhà bếp, Ôn Uyển cảm giác được trợ lý nhỏ đã trở lại.
“Trợ lý nhỏ!” Trong chốc lát, anh không thèm quan tâm tới công việc trong tay, thấp thỏm hỏi nó: “Thế nào rồi?”
Trợ lý nhỏ bĩu môi lầm rầm/lẩm bẩm: “Ài, còn có thể như thế nào…”
Ôn Uyển lo lắng hỏi: “Cậu bị mắng hả?”
Trợ lý nhỏ: “Cũng không phải chuyện bị mắng, mà là… Ài, tôi phải đi.”
Ôn Uyển cả kinh: “Khi nào?”
Thật ra sau khi mỗi thế giới đi vào quỹ đạo thì sẽ không cần dùng tới cốt truyện của trợ lý nhỏ nữa, là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra theo trình tự. Trợ lý nhỏ còn có nhiệm vụ, không thể ở lại thế giới này mãi.
Chỉ là Ôn Uyển không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Trợ lý nhỏ: “Để xem khi nào tổng bộ gọi đi.”
“À mà, tôi còn có một tin tốt.”
Nó đột nhiên thay đổi tác phong uể oải, tâm tình trở nên phấn chấn, tuyên bố tin tốt: ” Thế giới này của chúng ta, đã ổn thỏa rồi!”
Sau khi nghe được lời nó nói thật sự đúng như những điều mình đang nghĩ tới, Ôn Uyển vui mừng không kìm được, thở phào một hơi dài.
Theo lời của trợ lý nhỏ, vận số của bọn họ có thể coi là rất đỏ, thế giới này vừa khéo là thế giới lãnh đạo dưỡng lão. Vị lãnh đạo già kia ở lại nơi này, cũng sẽ không rời đi, bọn họ không cần phải lo lắng về việc vận hành của thế giới. Vốn là người ta đến đây để dưỡng lão mà.
Ôn Uyển chưa vui vẻ được bao lâu, vẻ mặt của anh đã trầm xuống.
“Trợ lý nhỏ.” Một lát sau, Ôn Uyển nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ nhớ cậu.”
“Ui cha, buồn nôn…”
Tuy trợ lý nhỏ nói thế, nhưng vẫn quắn quéo ngại ngùng đón nhận tấm lòng của anh.
Ôn Uyển tiếp tục làm việc, trong đầu đã bắt đầu tính toán nên làm gì để tiễn trợ lý nhỏ.
Nhìn bóng dáng đang làm việc của anh, trợ lý nhỏ trầm ngâm trong chốc lát, có vài lời không biết có nên nói ra không.
Cuối cùng nó vẫn không nhịn được nói ra.
“Khi tôi vừa trở về thì bắt gặp một người ở dưới kia.” Giọng điệu của nó có vẻ đắn đo: “… Là Thương Hạo.”
Nghe vậy, Ôn Uyển hơi ngạc nhiên: “Anh ta tới đây làm gì?”
Trợ lý nhỏ quan sát vẻ mặt của anh, nói chầm chậm: “Ai biết được. Đến được một lúc rồi, ở dưới nhà, khi tôi về y vẫn chưa rời đi.”
Nó nói thế, Ôn Uyển “Ừ” một tiếng coi như trả lời. Anh lại cúi đầu, lật móng giò lớn lại tẩm ướt.
Những lúc như thế này, cách đáp lại thích hợp nhất chính là không đáp lại.
Trợ lý nhỏ nhìn anh dửng dưng như vậy, có chút vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật thì, nó đã đi theo Ôn Uyển cả chặng đường, biết rõ người này hướng tới đối tượng kết hôn hay là muốn người mình yêu là đối tượng kết hôn.
Ôn Uyển có thể buông xuống, điều này thực sự không thể tốt hơn.
Từ trong nhà bếp, Ôn Uyển đang làm việc và trợ lý nhỏ đều nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Trợ lý nhỏ nghi ngờ nói: “Thằng nhóc thối về nhanh như vậy hả?”
Dáng vẻ của Ôn Uyển lại giống như sớm đã dự liệu được, hô một tiếng ra phía ngoài “Đến đây!”
Nói xong, trước tiên anh cười hì hì với trợ lý nhỏ. Khiến cho trợ lý nhỏ theo bản năng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Trợ lý nhỏ, tôi thương lượng với cậu một việc nhé.”
Thương Hạo đứng dưới nhà lại hút hết một điếu thuốc.
Một mình y tự lái xe tới.
Vì muốn đến đây, cho nên mới đến. Nhưng sau khi tới rồi thì lại đứng ở dưới nhà suốt nửa tiếng. Không đi lên.
Thương Hạo dựa vào trí nhớ tìm được ô cửa sổ thuộc về anh ta, ngước đầu nhìn một lúc lâu. Ánh đèn sáng, y nhìn khung cửa sổ kia, chợt nhớ có một lần, Ôn Uyển khâu lại cúc áo cho y.
Cũng chỉ có lần đó.
Y cũng không biết làm như vậy thì có ích gì, giống như ngày hôm nay y đột nhiên phí công tới đứng ở chỗ này. Chẳng qua đây là lần đầu tiên y không muốn truy xét sâu thêm hành vi như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Ngẩng đầu quá lâu, cổ hơi mỏi.
Thương Hạo cười tự giễu. Y lúc nào cũng như vậy, dù cho bản thân đã nhận ra rằng đã đến điểm kết thúc, y vẫn nghĩ cách thoát ra ngoài trước thời hạn để bảo toàn thể diện.
Đây chính là thứ bản thân y đeo đuổi. Thương Hạo hút xong một điếu thuốc cuối cùng, y cúi đầu, biểu tình trên mặt bị bóng râm che khuất.
Thương Hạo mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
Chiếc xe Bentley màu đen rời khỏi tiểu khu không ăn khớp với nó.
Khi chiếc xe ấy rời đi chưa được bao lâu, Tống Nhuệ đã mua được xì dầu về đến dưới nhà.
Vậy mà lúc này, trên tầng Ôn Uyển lại lâm vào hoàn cảnh hết đường xoay xở. Anh vốn đã dày công chuẩn bị từng khâu một, còn diễn đi diễn lại trong đầu, chắc hẳn sẽ kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, mười phân vẹn mười.
Kể cả nhân viên giao hàng mới tới hồi nãy cũng là Ôn Uyển sớm đã liên hệ gọi đến nhà khi Tống Nhuệ không có ở đây.
Mười tám tuổi, là sinh nhật có ý nghĩa quan trọng đến nhường nào.
Ôn Uyển muốn vào ngày hắn thành niên được quà tặng và tình yêu thương vây quanh, như thế thì cuộc sống sau này của hắn mỗi một ngày nhất định sẽ bình an như ý, không hoạn nạn khó khăn.
Nhưng anh ngàn tính vạn tính, cuối cùng cho dù cẩn thận đến mấy thì cũng có sơ sót, thật sự không ngờ rằng… Ôn Uyển nhìn tình huống mất kiểm soát trước mắt, đúng là… Một lời khó nói hết.
Ngay cả trợ lý nhỏ đang cười thả ga ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh cũng không quan tâm.
Nhưng phải nói xem đã sai chỗ nào trong khi tất cả những thứ này đều rất hợp tình hợp lý. Kế hoạch sinh nhật của anh vốn rất hoàn hảo cuối cùng lại loạn hết cả lên.
Ôn Uyển vẫn chưa hết hi vọng, anh vẫn muốn bổ cứu(*) được chút gì đó, nhưng sau vài lần nỗ lực vẫn không có kết quả. Tính thời gian, Tống Nhuệ cũng sắp về.
(*) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để giảm sự ảnh hưởng của khuyết điểm đến mức thấp nhất.
Chỉ đành mong rằng đến lúc ấy nhóc con không nên quá kinh ngạc.
Còn lỗi thì là do cách hiểu của anh về quà sinh nhật có phần không khớp với cách hiểu của vị Nhị ca xã hội đen kia.
Lúc một người một trợ lý đang rề rà ở ngoài cửa, Tống Nhuệ đã đi từ dưới tầng lên.
Nhác thấy trước cửa chính bày hai giỏ hoa khai trương rực rỡ cao bằng một người lớn. Không nhìn thấy cửa đâu nữa, vì nó đã bị che lấp trong cụm hoa hồng lá xanh. Tống Nhuệ dừng bước.
Trên hai giỏ hoa buộc hai dải ruy băng đỏ thẫm, trên một cái ghi: “Thế giới phồn hoa làm đắm đôi mắt người, không có thực lực thì đừng có so tài trực tiếp; nước quá sâu gió quá lớn, không có thực lực thì đừng nói chuyện.”
Một cái khác viết là: “Chơi thì chơi nháo thì nháo, chớ lấy Tống Nhuệ ra làm chuyện đùa; qua sông lớn lại gặp hổ xuống núi, nhân sinh Tống Nhuệ tự làm chủ”. (*)
(*)Câu này biến tấu từ câu “qua sông lớn dưới núi gặp hổ, cuộc đời bạn không tự làm chủ được“. Ý nói cuộc đời có nhiều bất trắc, nhiều trái ngang mà bản thân không thể lường trước, không kiểm soát được.
Hắn quay đầu ra sau nhìn số tầng trên tường. Xác định bản thân không lên nhầm lầu.
Lực chấn động của hình ảnh và sắc màu ấy không thể nói là không lớn. Hương hoa tỏa khắp bốn phía hành lang, kiêu căng bừa bãi vô cùng.
Tống Nhuệ lại quay đầu lại, ngu ngơ nhìn Ôn Uyển mệt nhọc chen ra từ giữa hai giỏ hoa lộng lẫy.
Anh quay về phía Tống Nhuệ, nở nụ cười lấy lòng: “Tống Nhuệ à…”
Nhưng bây giờ trong lòng Ôn Uyển lại đang rỉ máu, ôi, không còn nữa rồi, ngày sinh nhật đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ của em ấy cứ như vậy mà bay luôn.
Tống Nhuệ bước lên tầng, nghe Ôn Uyển ủ rũ giải thích, lúc này mới hiểu được cảnh tượng trước mắt.
Những thứ này nói hết ra thì rất dài dòng. Tóm lại, đây vốn phải là sự kinh ngạc vui mừng ngày sinh nhật mà anh trù tính đã lâu, Ôn Uyển phô trương liên hệ với tất cả bạn bè có thể liên hệ… Được rồi, thật ra cũng chỉ có hai người là lão Nhị và A Phi, ngấm ngầm nhắc nhở bọn họ tặng quà sinh nhật.
A Phi tỏ vẻ tất cả không thành vấn đề. Lão Nhị được Ôn Uyển cứu một lần vỗ ngực ngay tại chỗ, nói sẽ sắp xếp anh em đến gặp Tống Nhuệ.
Ôn Uyển trăm triệu lần không nghĩ tới là kiểu gặp mặt như này.
Kế hoạch vốn nên là anh nhận được quà tặng của hai người kia, sau đó len lén giấu đi, đến mười hai giờ thì hai người sẽ lại ngồi bên nhau, thích ý mở ra.
Cũng không phải không nghĩ tới việc giấu đi. Nhưng kích cỡ của hai giỏ hoa này thực sự rất lớn, Ôn Uyển từng thử, sau đó anh bỏ qua.
Có người hàng xóm sống ở tầng này đi lên, ngang qua chỗ họ. Hai người đứng ngoài hành lang bị ánh mắt hoang mang của người đó rửa tội liên tục.
Ôn Uyển không nhịn được nói: “Chúng ta đi vào trước đã.”
Hai giỏ hoa được Tống Nhuệ chuyển tới ban công. Thế là khắp nhà ngào ngạt hương hoa.
Thoáng cái ban công đã bị chiếm đầy, hoàn toàn không có vị trí cho người đứng. Tống Nhuệ chuyển giỏ hoa xong, vừa quay người vào phòng khách, một lần nữa bị hình ảnh trước mắt làm chấn động sâu sắc. Trước mặt ruy băng và bóng bay đủ màu ngập tràn cả căn phòng.
Rốt cuộc những thứ này được mua lúc nào thế, Tống Nhuệ khiếp sợ.
Những thứ đặt trên sàn có sắc màu mộng mơ, kiểu dáng bắt mắt. Vừa nhìn là biết đã dày công chuẩn bị, điệu bộ như muốn làm một bữa lớn. Tống Nhuệ thật sự không biết, hóa ra tổ chức sinh nhật lại phải dùng nhiều đồ như vậy.
Ôn Uyển ngồi chồm hổm trên sàn, vẫn hơi tiếc nuối: “Cái kia, nếu em cũng đã biết rồi… Có thể bận rộn giúp anh một tí được không?”
Ban đầu phải chờ đêm nay Tống Nhuệ ngủ rồi hẵng làm những thứ này. Nhưng nếu có Tống Nhuệ giúp đỡ, anh có thể hoàn thành nhanh hơn. Dĩ nhiên, ngoại trừ giỏ hoa đã bị nhìn thấy, quà sinh nhật đầy kinh hỉ mà các bạn đưa tới vẫn phải chờ đến mười hai giờ đêm nay mới có thể bóc ra.
Ôn Uyển tiếp tục chui vào nhà bếp, bây giờ anh có thể đường đường chính chính chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của anh. Bên ngoài công việc của Tống Nhuệ đã được sắp xếp rất rõ ràng, chỗ nào gắn quả bóng bay nào, mấy cái ruy băng sặc sỡ cần buộc ở đâu, ở chỗ nào cần dán bao nhiêu thứ, tất cả đều cần phải chú ý.
Tống Nhuệ: …
Lượng công việc không ít chút nào. Hắn dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển, trước tiên bắt đầu bơm những quả bóng bay đã được phân loại cẩn thận.
Tống Nhuệ ngồi trên sàn, liếc nhìn bóng người mặc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp, tầm mắt lại quay về quả bóng bay trên tay.
Thì ra Ôn Uyển vẫn nhớ.
Trước đây với hắn mà nói, ngày này cũng vô nghĩa giống như bao ngày khác, cứ trải qua như thế. Nhưng lần này không giống vậy, hắn đã chờ quá lâu rồi.
Hắn hít sâu một hơi. Không hề ý thức được sự bất thường của bản thân. Lần đầu tiên khẩn trương đến nỗi hai tay run run.
“Bụp” một tiếng, mẫu chữ I trong tiếng anh bị hắn mạnh mẽ bóp bể.
Trong nhà bếp Ôn Uyển bỗng nghe được tiếng nổ vang, vội vàng chạy ra xem hắn.
Trong phòng khách Tống Nhuệ ngồi trên sàn, cầm quả bóng xẹp lép kia. Hắn ngẩng đầu, cách đó chừng vài bước, nhìn thẳng Ôn Uyển đang đứng ở cửa.
Ôn Uyển cũng không biết vì sao, hình ảnh trước mắt lại khiến cho anh xúc động một cách lạ kỳ.
Rõ ràng là hắn không nói gì, một chút tâm tình cũng không thể hiện ra, nhưng tựa như lại có một bàn tay, nhéo một cái không nặng không nhẹ ở trong tim Ôn Uyển.
Ôn Uyển bước lên trước. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Nhuệ, dịu dàng cười nói: “Anh sẽ làm cùng em.”
Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ khác nhau, chỉ có mình Tống Nhuệ thì hơi khó làm.
Ôn Uyển vừa buộc ruy băng đầy màu sắc, vừa tiếc nuối nói: “Tiếc quá, ngày mai bọn A Phi vẫn không rảnh để tới đây.”
Anh quay sang hỏi Tống Nhuệ: “Em có biết tại sao hắn không rảnh không?”
Không biết. Tống Nhuệ không nhìn Ôn Uyển, nhận lấy dải ruy băng màu treo lên tường.
Xấu mất chữ I nên để tiết kiệm Ôn Uyển dùng bóng bay và ruy băng màu làm lại, chèn nó vào giữa các chữ cái ngay ngắn khác, một hàng chữ HAPPY BIRTHDAY vui mắt lấp lánh đã được treo trên tường nhà họ.
Ôn Uyển bày quà tặng của mọi người ra. Xếp thành cả một ngọn núi nhỏ.
Tống Nhuệ: …
Một đống này cũng được giấu kín thật, đến cùng thì tại sao hắn vẫn không cảm giác được gì hết thế? Tống Nhuệ bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì những ngày qua bản thân có ở cùng Ôn Uyển hay không.
Khi Ôn Uyển nói là quà của “mọi người”, hắn cũng không để ý lắm. Cho nên rốt cuộc là anh tìm được nhiều người như thế ở chỗ nào?
Có điều những thứ này phải chờ tới ngày mai mới có thể mở ra.
Mặc dù không có vị khách nào tới được, Ôn Uyển vẫn rất cố chấp muốn trang trí. Anh còn xem trọng ngày này hơn cả chính chủ, ngay cả mỗi một món ăn được chuẩn bị cho ngày mai đều mang ý nghĩa tốt đẹp.
Hễ hôm sau là ngày bản thân mong đợi từ rất lâu, tinh thần của con người ta lúc nào cũng phấn khích vào đêm trước đó. Ôn Uyển còn cảm giác được đến cả không khí cũng lửng lơ một nỗi mong đợi, khi gần tới 12 giờ, anh bắt đầu khẩn trương.
Anh quay sang hỏi Tống Nhuệ: “Em căng thẳng làm gì?”:))))))))
Tống Nhuệ bình tĩnh lắc đầu. Từ trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ, sao anh ấy biết được mình đang hồi hộp, rõ lắm à.
Tiếp tục chờ.
Hai người đều không buồn ngủ. Đến tận khi kim phút cùng kim giờ chồng lên nhau, chậm rãi bước xong bước cuối cùng của ngày hôm nay.
12 giờ.
Cảnh tượng long trọng hay trang nghiêm không hề xuất hiện như trong tưởng tượng, kim giây tích tắc chạy tiếp, một giây ấy vẫn đi qua như cũ, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ôn Uyển từ sô pha đứng dậy. “Tống Nhuệ, chờ anh một tí, một tí thôi”. Anh nói vậy rồi đi vào nhà bếp.
Từ góc độ của Tống Nhuệ chỉ có thể thấy anh đi tới tủ lạnh, mở ra, tiếp đó đi lấy cốc. Chờ khi bước ra, mới thấy rõ trong tay Ôn Uyển là một chai bia, có lẽ là đã mua từ trước rồi cất trữ ở trong nhà.
Ôn Uyển ngồi cạnh hắn, mở chai rót bia. Dòng bia lạnh lẽo sảng khoái trượt theo thành cốc làm nổi đầy bọt khí, âm thanh ấy nghe cực kỳ sảng khoái.
“Lại đây nào.” Ôn Uyển đưa cốc cho hắn, trong đôi mắt chứa đầy mong đợi: “Anh biết em muốn thử cái này từ lâu rồi. Hôm nay, em có thể uống một chút đó.”
Từ cái lần anh bảo Tống Nhuệ đi mua rượu thì Ôn Uyển đã nhìn ra rồi, Tống Nhuệ rất hứng thú và tò mò với những thứ của người lớn này, nhưng khi đó lại không được uống. Giờ đây, cuối cùng thì hắn đã có thể được thỏa mãn mong muốn.
Tại sao hắn lại không biết bản thân rất hứng thú và tò mò về rượu bia?
Hắn vẫn nhận lấy cốc, dưới ánh mắt kích động và khuyến khích của Ôn Uyển, giống như hắn đang nhận lấy một cái cúp hoàng kim, sau đó liền ngửa đầu uống một ngụm bia.
Ôn Uyển vừa mong đợi vừa hồi hộp hỏi: “Thế nào? Có phải kích thích lắm đúng không?”
Tống Nhuệ: …
Hắn phối hợp gật gật đầu. Ôn Uyển ngồi bên cạnh không phát ra tiếng động.
Tống Nhuệ quay sang nhìn anh mới phát hiện Ôn Uyển đã cúi đầu lấy mu bàn tay lau mắt từ lúc nào không hay.
“Xin lỗi.” Ôn Uyển lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo một chút nước trong vắt, mềm mại.
Tim của Tống Nhuệ dường như bị chút nước mắt ấy hâm nóng.
“Anh không muốn thế đâu… Anh chỉ là… vui quá.”
Ôn Uyển không nhịn được sụt sịt mũi, cố nở một nụ cười với hắn như để tự chứng minh: “Anh thật sự rất vui, thật đấy.”
Đứng ở góc độ nào đó mà nói, việc anh cảm động phát khóc có lẽ rất kỳ lạ, anh cũng đâu phải người nhìn Tống Nhuệ lớn lên đâu. Thế nhưng Ôn Uyển trời sinh cảm tính, trong lòng dạt dào xúc cảm, nước mắt lại tràn ra.
Tống Nhuệ là người thân thiết với anh nhất, mà người gần gũi nhất với Tống Nhuệ cũng chính là anh. Bọn họ như hai kẻ thu hút lẫn nhau để sưởi ấm mà không cần sự báo đáp nhất trên thế giới này.
Tất cả những giọt nước mắt của anh đều rơi vì Tống Nhuệ, phát ra từ tận đáy lòng, chỉ vì hắn là Tống Nhuệ mà thôi.
Bàn tay Ôn Uyển đặt trên đầu gối được một bàn tay khác nắm lấy. Đôi mắt đen như mực của Tống Nhuệ im lặng chăm chú nhìn anh.
Cuối cùng Ôn Uyển hít mũi một cái. Anh dịu dàng cong mắt cười với Tống Nhuệ.
“… Lại mở quà đi.”
Từ trong đống quà kia, Ôn Uyển lấy ra phần quà thứ nhất đưa cho Tống Nhuệ. Món quà đến từ lão Nhị bất đắc dĩ phải cất trước rồi, mà cũng bởi không biết quà của A Phi là thứ độc lạ gì. Ôn Uyển vì muốn lưu lại hồi ức tốt đẹp sau này của Tống Nhuệ, nên cẩn thận chọn món quà đầu tiên từ người mình biết rõ nhất.
Tống Nhuệ nhận lấy cái hộp xinh xẻo đó.
Ôn Uyển ở bên cạnh giải thích: “Đây là của một người bạn tặng. Ừm… tuy em không biết người bạn đó, nhưng cậu ấy biết em rõ lắm.”
Tống Nhuệ hiểu được điều này.
Nhìn cách gói quà có tâm và cẩn thận như vậy, rất có thể là một người bạn không có thật.
Ôn Uyển thật sự không bịa đặt. Tuy rằng lễ vật đúng là tự anh chuẩn bị.
Đây là chuyện hồi nãy anh nhờ trợ lý nhỏ. Anh cây ngay không sợ chết đứng. Trợ lý nhỏ không phải là bạn à? Là AI thì không thể tặng quà sao?
Ai cũng không thể ngăn anh tổ chức cho Tống Nhuệ một ngày sinh nhật đong đầy hạnh phúc với những lời chúc phúc ngập tràn.
Khi tới lượt đưa quà của mình, trợ lý nhỏ đột nhiên login, nó cũng muốn xem xem món quà nó bị ép phải tặng sẽ như thế nào.
Tống Nhuệ bóc giấy gói ra, mở nắp hộp, bên trong là một cái khóa nhỏ màu vàng kim được chế tác rất tinh tế.
Còn có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật nho nhỏ, viết “Sinh nhật vui vẻ” vân vân, cuối cùng kí tên là XZS.
Trợ lý nhỏ: … Rõ ràng bộ phim chỉ có ba người, nhưng từ đầu đến cuối tui không có nổi một cái tên.
“Người bạn này tặng một cái khóa Trường Mệnh. Cậu ấy muốn chúc em sống lâu trăm tuổi, bình an, không tai không khổ.” Ôn Uyển ở bên cạnh giải thích kỹ càng.
Tống Nhuệ đặt nó sang một bên. Kế tiếp là món quà của A Phi.
A Phi thế mà lại trực tiếp dùng hộp đựng giày để tặng. Hộp bị mở thẳng ra, bên trong chỉ đơn giản để một chai cô ca, một gói kẹo nổ và một chai nước súc miệng.
Phần quà này vô cùng bình thường không có gì lạ lại khiến người ta rất khó để giải thích, ngay cả Ôn Uyển đang nhiệt tình trong chốc lát cũng không thuyết minh được gì.
Anh chỉ có thể nói: “A Phi nói, phần quà này rất có… Ờm, ý nghĩa?”
Trợ lý nhỏ lại có chút hứng thú với món quà, nó nhảy ra ngoài: “Đừng hoảng sợ, tôi sẽ đi thăm dò xem!”
Ôn Uyển đang tìm thử xem trong hộp có còn manh mối nào khác không, trợ lý nhỏ vừa quay về đã che mắt lại thét chói tai: “A a a a a mau để nó xuống! Tôi bị ô uế! Tôi đã bị ô uế!!!”
Ôn Uyển càng tò mò hơn: “Sao thế, không phải để ăn à?”
Trợ lý nhỏ thảm thiết la lên: “Không phải để nuốt a a a! Là.. Này nhá! Là dùng để…!!!”
Ôn Uyển còn định truy hỏi, trợ lý nhỏ đã kêu lên bi thảm rồi logout.
Ôn Uyển cũng theo đó căng thẳng nhìn về phía Tống Nhuệ, chỉ lo phần quà “không tốt” trong miệng trợ lý nhỏ sẽ xuất hiện ảnh hưởng nào đó. May thay, A Phi trong mắt Tống Nhuệ chỉ là một người qua đường không đủ độ tồn tại nên anh cũng không quá để ý tới món quà ấy. Tống Nhuệ để nó qua một bên, đôi mắt đen bóng cứ chăm chăm nhìn Ôn Uyển.
—— Tới quà của Ôn Uyển.
Ôn Uyển cũng hồi hộp lắm. Anh hít sâu một hơi, sau đó dưới ánh mắt của Tống Nhuệ, chậm rãi lấy ra một cái hộp, ngượng ngùng nói: “Đây là quà của anh…”
Tống Nhuệ cũng trịnh trọng nhận lấy cái hộp đó. Kỳ lạ là trên giấy gói còn viết một số “1” thật to.
Tới món quà này, quá trình mở ra lại có hơi chậm chạp, Tống Nhuệ thật vất vả mới bóc hết giấy gói, món quà ở trong rốt cuộc đã hiện ra ra dưới ánh đèn ——
Đó là một bộ quần áo trẻ sơ sinh mềm mại đáng yêu màu xanh da trời nhạt.
Ôn Uyển mong đợi nhìn Tống Nhuệ, đang chuẩn bị giải thích thì trợ lý nhỏ trong đầu phát ra một tiếng “A”, Ôn Uyển sợ hết hồn.
“Cậu vẫn chưa logout?”
“Cái này không quan trọng…” trợ lý nhỏ xem thế là đủ lắm rồi, trợn mắt nói: “Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra cậu là người như vậy.”
Điều khiến cho đầu óc Ôn Uyển mơ hồ nhất là Tống Nhuệ cũng đang dùng một loại ánh mắt thâm trầm phức tạp mà anh không hiểu được, cứ vậy mà nhìn anh chằm chằm.
Cái gì vậy? Ôn Uyển càng mờ mịt hơn. Đây là món quà cho Tống Nhuệ lúc một tuổi đấy, trên giấy gói viết “1”, sau đó còn có hai tuổi ba tuổi bốn tuổi… Đến tận mười tám tuổi. Cái này không phải là lãng mạn lắm sao?
Trợ lý nhỏ nhịn không được la to lên: “Cậu thế mà lại muốn sinh con với hắn!!!”
Ôn Uyển cả kinh, thoáng cái bị nước miếng của mình làm sặc. Mà Tống Nhuệ ngồi đối diện, vừa đưa tay vỗ lưng giúp anh, vừa dùng một loại ánh mắt thẹn thùng nhìn anh chăm chú.
Chờ tí, sao anh lại cảm thấy ánh mắt của Tống Nhuệ còn hơi vui vẻ?
Ôn Uyển lập tức bị nghẹn đến cạn lời.
Hai đứa thẳng nam thối!
Cũng không thể trách hai người kia được, tác phong ngày thường của Ôn Uyển tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, rất khó để khiến người khác không nghĩ theo hướng kết hôn sinh con.
Anh muốn giải thích, định lấy ra cả mười bảy món quà còn lại cho Tống Nhuệ xem. Nhưng động tác kế tiếp của Tống Nhuệ lại nằm ngoài dự đoán của anh, hắn thế mà cũng lấy ra một hộp quà.
Là lấy ra từ dưới ghế sô pha. Tống Nhuệ vừa móc ra đã đưa cho anh.
Sở dĩ nói là một hộp quà, bởi vì nó cũng giống như những món quà khác, có bọc giấy gói.
“… Cho anh ư?” Ôn Uyển sững sờ nhận lấy. Tại sao Tống Nhuệ còn chuẩn bị quà cho anh? Anh nở nụ cười với Tống Nhuệ: “Em có muốn anh mở ra ngay bây giờ không?”
Tống Nhuệ nhìn anh, gật đầu một cách nghiêm túc.
Ôn Uyển liền cúi đầu mở ra.
Một tầng giấy gói được mở ra, bên trong là một hộp quà. Mở hộp ra, trong đó còn có một cái hộp sắt. Chỉ là chiếc hộp này hơi cũ, một cành hoa hồng nằm lẳng lặng trên nắp hộp.
Tống Nhuệ nhìn anh cầm nhành hoa hồng lên.
Ôn Uyển mở cái hộp sắt cũ nát kia ra.
Sau khi nhìn thấy thứ ở trong hộp, trong nháy mắt Ôn Uyển cảm thấy trọng lượng của chiếc hộp trong tay bỗng trở nên nặng hơn, nặng đến nỗi anh gần như không thể cầm vững được.
Bên trong đặt mấy tấm thẻ ngân hàng đủ màu, mới cũ đều có, một chùm chìa khóa mới tinh, thậm chí anh còn phát hiện ra ở dưới đáy hộp, thế mà còn để một cái thẻ căn cước.
Tất cả những thứ đó nhìn giống như là toàn bộ tài sản tích góp của Tống Nhuệ.
Tống Nhuệ gọn gàng dứt khoát như vậy, ngoại trừ đáy lòng có chút khẩn trương thì nhìn qua hắn trông có vẻ vẫn rất thản nhiên.
Trong đó đúng là tiền tích góp của hắn, đồng thời còn có “Tiền bồi thường” ông cụ Thương cho hắn, trong đó còn tính thêm một căn biệt thự ở lưng chừng núi, nhiều vô số. Tấ cả đều ở trong này.
Khi đó hắn tìm A Phi để hỏi điều này. A Phi thề son sắt nói cho hắn biết, theo đuổi người ta ấy mà, đơn giản chỉ cần xe, nhà, tiền.
Con ngươi tối đen của Tống Nhuệ như mặt hồ không có một gợn sóng, hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn Ôn Uyển.
Đây là một màn tỏ tình trong thầm lặng.
Hắn từng nói, hắn mãi yêu vầng trăng sáng.
Từ trước tới nay hắn chưa từng trang trọng và nghiêm túc như vậy, chuẩn bị kế hoạch thật cẩn thận cho lời tỏ tình vào ngày thành niên của mình.
Mọi người đều nghĩ ngày ấy cũng không có ý nghĩa gì lớn hơn hàng nghìn hàng vạn ngày bình thường khác. Con người ta cũng không thể lớn bổng lên chỉ trong một ngày.
Cũng giống như Ôn Uyển không chịu tin tưởng chữ “Yêu mến” của hắn. Mà nếu tự mình nói cũng không có tác dụng gì, vậy thì hắn sẽ chuyển sang cách như của Ôn Uyển.
Nếu bây giờ hắn đã thành niên, vậy thì lời nói của hắn bây giờ sẽ có sức nặng hơn đúng không?
Hắn chỉ sợ lời bày tỏ của mình vẫn chưa đủ thành tâm. Phải làm thế nào mới được xem là đủ đây, việc gì hắn cũng nguyện ý làm.
Hắn giận Ôn Uyển ư? Theo logic của ác long công chúa hồi trước, không hề có. Hắn muốn đánh bại ác long chứ không phải công chúa. Hắn sẽ không bao giờ nổi giận với bạch nguyệt quang của mình, hắn tin chắc điều đó. Bạch nguyệt quang không có lỗi gì cả.
Hắn cần anh. Trong cuộc đời của hắn, từ cái ngày anh xuất hiện, mỗi một ngày tiếp theo cho đến về sau, cho dù phải trải qua bao chông gai hẵn cũng sẽ vượt qua hết để chạy về phía bạch nguyệt quang của mình.
Ôn Uyển cũng đã nhận ra. Anh suýt không cầm vững vật trong tay: “Tống Nhuệ…”
Anh đã nhìn thấy thẻ khóa phòng mới ở trong hộp, Nhìn độ mới của những thứ này, không cần hỏi Tống Nhuệ, anh cũng có thể đoán ra.
Tống Nhuệ biết chuyện của anh và Thương Hạo. Thật ra lấy biểu hiện của Ôn Uyển khi ở trước mặt hắn, Tống Nhuệ không muốn biết cũng khó.
Chiều hôm ấy hắn đã rời đi, chủ động tìm chủ nhà đó để cắt đứt quan hệ, cũng lấy về một khoản tiền bồi thường cho bọn họ yên tâm.
Tống Nhuệ cũng không để bụng, bọn họ có bồi thường hay không, bồi thường bằng cách nào cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn làm như vậy chỉ vì một người mà thôi.
Ôn Uyển không nói nên lời. Tống Nhuệ lại cầm cành hoa hồng kia lên. Nhánh hoa ấy vẫn còn tươi, nằm trong tay hắn tỏa ra hương thơm. Hắn đưa nhành hoa hồng ấy cho Ôn Uyển.
Tống Nhuệ vẫn còn nhìn anh.
Mũi Ôn Uyển cay cay, trong mắt thoáng ướt. Nhưng anh nhìn Tống Nhuệ, miệng lại nở nụ cười.
Cuối cùng anh mang theo giọng mũi nói: “… Em đã quyết định rồi, sau này không được hối hận đâu.”
Trước khi Tống Nhuệ phản ứng lại, Ôn Uyển đã nhào về phía hắn. Hoa trong tay Tống Nhuệ anh không nhận, anh và Tống Nhuệ cùng cầm lấy cành hoa kia.
Tống Nhuệ theo bản năng dang hai tay ra đón người, như ôm trọn lấy bạch nguyệt quang của hắn.
Tảng đá trong lòng chợt ầm ầm rơi xuống. Chưa bao giờ hắn có được khoảnh khắc yên tâm như vậy. Ôm Ôn Uyển được một lúc, hắn đột nhiên quay sang thơm một cái thật sâu trên má Ôn Uyển để chắc chắn rằng mình không nằm mơ.
Không vội, Tống Nhuệ tự nói với bản thân. Không vội…
Từ giờ bọn họ còn cả một quãng thời gian cho sau này.
– – – – – END – – – – –
Tác giả :
KLBB