Khí Ma Hãm
Chương 2
“Đuổi theo! Đuổi theo cho ta,sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Thủ lĩnh áo đen tức giận đem thi thể Trần Minh chém thành vài đoạn,giơ cao lưỡi đao đầy máu tương hướng phương hướng Chu Tĩnh Thần chạy trốn đuổi theo.
Không biết chạy bao lâu,Chu Tĩnh Thần mệt mỏi gục trên cây khô không ngừng thở hổn hển.
Cẩm y màu đen bị mồ hôi thấm ướt dán chặc trên người,bởi vì nôn nóng chạy trốn mà vết thương trên người rách tươm,máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.Ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại,gió lạnh càng quét là bên cạnh vách núi,không thấy được đường đi phía trước.
“Chẳng lẻ ta phải chết ở đây?” Hắn ngửa mặt lên trời thở dài.
Mất máu quá nhiều cộng thêm mỏi mệt khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Tĩnh Thần giờ đây không còn chút máu,đôi môi tái mét.Lúc này,phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Nơi này,hắn ở chỗ này.”
Đám hắc y nhân rất nhanh lần theo vết máu tìm tới đây,không kịp quay đầu lại nhìn hắn cắn răng cất bước hướng vách đá chạy đi.
“Chu Tĩnh Thần,xem ngươi chạy trốn nơi đâu!”
Thủ lĩnh áo đen từng bước từng bước ép hắn về hướng vách đá,đứng ở chỗ cao gió càng lúc càng lớn,hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới,dưới vách đá một mảnh tối đen không nhìn thấy đáy.
“Muốn giết ta,không dễ dàng như vậy.” Hắn cười nhạt một tiếng,nhắm lại hai mắt nhảy xuống.
Gió lướt qua bên tai làm gương mặt đau nhói,hắn biết lần này nhảy xuống đúng là cửu tử nhất sanh nhưng không nhảy cũng chết,không bằng tìm một đường sống trong cõi chết.Trước một khắc rơi xuống mặt đất không biết đụng vào cái gì,trên lưng một trận đau đớn,bên tai truyền đến tiếng vang nhánh cây đứt rời,thân thể nệnh mạnh trên mặt đất.
Chu Tĩnh Thần hét lên một tiếng,trước mắt bỗng dưng tối sầm bất tỉnh nhân sự.
Mơ màng tỉnh lại cả người đau muốn chết,tất cả xương giống như bị tháo dỡ ra rồi ghép trở lại,may còn giữ được cái mạng.Ngẩng đầu nhìn xung quanh,Chu Tĩnh Thần rất nhanh hiểu mình tại sao có thể đại nạn không chết.Thì ra hắn rơi xuống trên một mãnh rừng rậm rạp,nhánh cây giảm xóc tốc độ rớt xuống giúp hắn tránh tổn thương nặng,bất quá trên lưng bị nhánh cây quẹt làm bị thương đau rát,đùi phải muốn nhấc lên cũng nhấc không nổi.
Đưa tay sờ sờ,trong lòng hắn kêu to thảm rồi,chân tám phần bị gãy......
Bên cạnh phần lớn là cây cối cao vút che khuất hơn phân nửa ánh mặt,bên tay phải cách đó không xa có một sơn động tối như mực nhìn không thấy điểm đích.
“Ô......” Dựa vào bên cạnh đại thụ,hắn cắn răng ngồi dậy,chống một nhánh cây thô tập tễnh đi thẳng về phía trước.
Vịn thành động mọc đầy cỏ rêu lạnh băng,hắn một đường đi về phía trước,không bao lâu trước mắt lóe lên ánh sáng.Một vũng nước động nằm chính giữa hang động,nước theo đỉnh thạch nhũ kết lại nhỏ giọt xuống thành đầm nước.
Tiếng nước chảy tí tách rơi vào trong tai,Chu Tĩnh Thần kìm lòng không được liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Nước ——” Hắn nhào tới bờ đầm uống như khát nước đã lâu.
Máu tươi từ vết thương theo tay hắn tích lạc trên mặt hồ,nhanh chóng lan ra mặt nước,một lát sau lại không có bóng dáng.Cho đến bụng căng lên,Chu Tĩnh Thần mới ngừng lại lau khóe miệng,đang chuẩn bị bỏ đi y phục bẩn trên người dùng nước hồ thanh tẩy vết thương.Vậy mà khẽ cong eo hắn lại ngẩn ra,miệng mở hồi lâu cũng không khép lại được.
Dưới đáy hồ trong suốt lại có một người đang nằm,nhìn kỹ lại là một nam tử toàn thân trần truồng,mái tóc dài trắng noãn như tuyết,sợi tóc theo nước gợn vờn quanh bên cạnh nam tử che kín hơn phân nửa thân thể.
“Ta không phải hoa mắt đấy chứ?” Hắn dùng lực xoa xoa hai mắt.
Bỗng nhiên nam tử tóc trắng mở ra hai tròng mắt nhìn thẳng vào hắn,đôi con ngươi lại là màu xanh biếc.Con ngươi xanh biết đẹp đến kinh tâm động phách,từ khóe mắt đến đuôi mắt giống như dùng bút lông cẩn thận miêu tả,ánh sáng lấp lánh chói mắt.Lông mi của y rất dài lúc rũ xuống tựa như cánh đồng,con ngươi xanh biếc trong trẻo lạnh lùng không mang theo tia tình cảm,mặc dù như thế nhưng trong nháy mắt mê hoặc tâm trí của hắn.
“Ngươi...... Quỷ a a a......” Hắn hét to một tiếng,sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất.
Rầm ——
Bọt nước phóng lên cao cọ rửa mặt đất lồi lõm,thân ảnh màu trắng từ trong ao chậm rãi di động lên,mủi chân nhẹ chạm mặt nước người bay trên không giống như tiên tử trong nước.
“Ban ngày ban mặt ngươi sao phải giả thần giả quỷ?”
Thấy đối phương không có nhích tới gần hắn hơn nữa trên mặt nước còn in cái bóng nhìn không giống như quỷ.Chu Tĩnh Thần từ từ tỉnh táo lại,khôi phục bình tĩnh ngày thường.
Chẳng qua hai chân vì máu chảy quá nhiều mà nhũn ra làm hắn vô lực đứng lên chỉ có thể nửa ngồi dưới đất nhìn nam tử tóc trắng.
“Bổn tôn là ma không phải là quỷ.”
Nam tử tóc trắng lạnh lùng quét qua hắn,cánh tay dài vung lên biến hóa huyền ảo một trường sam màu xanh tùy ý choàng lên trên người rất tương xứng với đôi mắt màu xanh của y.
“Ngươi là ma?” Chu Tĩnh Thần nghe vậy trố mắt đứng nhìn.Thiên hạ này thật sự có ma? Hắn không phải đang nằm mộng chứ?
“Xem ra là ngươi đánh thức bổn tôn.” Nam tử tóc trắng híp lại đôi mắt màu xanh giọng nói có vẻ không vui.Thời gian chỉ bằng cái chớp mắt đối phương liền tiến tới gần hắn,bắt được vạt áo hắn nhấc lên cao.
Chu Tĩnh Thần hai chân lơ lững trên bầu trời,vì không thể hít thở mà cả khuôn mặt bừng cả,oa oa kêu to “Buông.”
Trong lúc giãy dụa viên ngọc châu trắng ngà trên cổ rớt xuống,nam tử tóc trắng thuận thế đem bạch châu hút vào trong tay,ung dung giơ lên trước mắt.
“Của ta!” Hắn vội vàng muốn đi lấy lại bạch châu lại bị nam tử tóc trắng vứt trên mặt đất,ngã đến thất điên bát đảo.Bạch châu là di vật duy nhất mẫu hậu để lại cho hắn,hắn nhất định phải lấy lại!
“Hạt châu này ngươi từ đâu mà có?” Nam tử tóc trắng tay cầm bạch châu,trên cao nhìn xuống hắn,vẻ mặt không một chút biểu tình.
“Đây là đồ của ta,ta sao phải nói cho ngươi biết?” Hắn phấn đấu quên mình nhào tới đoạt nhưng té ngã trên mặt đất.
“Nói ra lai lịch bạch châu này mau.” Một tay bóp lấy cổ Chu Tĩnh Thần,nam tử tóc trắng nhìn hắn hỏi.
“Cho dù ngươi giết ta,ta cũng sẽ không nói,trừ phi...... Ngươi chịu trả lại cho ta.”
“Tốt,bổn tôn hứa với ngươi,chỉ cần ngươi nói ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Thấy không thể đoạt lại Chu Tĩnh Thần không thể làm gì khác hơn là đem lai lịch bạch châu một năm một mười nói ra,bàn tay nam tử tóc trắng cũng chầm chậm buông lỏng.
Nói xong hắn vươn tay về phía đối phương “Có thể trả lại cho ta chưa?”
“Thì ra ngươi là hậu nhân của hắn,khó trách máu ngươi có thể làm bổn tôn thức tỉnh.” Nam tử tóc trắng lẩm bẩm tự nói,đem bạch châu giam trong lòng bàn tay.
Y là “khí ma” một trong tứ đại yêu ma,cùng với “Tửu,Sắc,Tài” ba ma kia khác nhau chính là y cần dựa vào thọ nguyên loài người để kéo dài tuổi thọ,mỗi lần nhận được đầy đủ tuổi thọ sẽ ngủ say,khi đến kỳ thì tỉnh lại tiếp tục,mỗi lần cách nhau năm mươi năm như thế vòng đi vòng lại.
Hai mươi năm trước y lựa chọn sơn động yên tĩnh này để ngủ say,không nghĩ tới vẫn bị người ta đánh thức trước thời hạn,thật ra người bình thường gọi y cũng không tỉnh nhưng tên nam tử này có thể làm được do một đoạn nhân duyên ngàn năm trước.
Nói lại năm đó y cùng Yêu Vương quyết chiến một trận long trời lở đất,mặc dù thắng được Yêu Vương nhưng vì bị nội thương nghiêm trọng hấp hối,may có một gã nông phu đi ngang qua cứu y.
Vì cảm tạ vị nông phu đó y đem một lọn tóc của mình hóa thành bạch châu tặng cho nông phu,cũng lấy đi một giọt máu của vị nông phu nói hắn khi gặp khó khăn cứ đem giọt máu nhiễu lên bạch châu y sẽ hiện thân đến gặp.
Trải qua ngàn năm vị nông phu kia đã sớm xuống mồ mà thiếu niên chật vật trước mắt lại chính là hậu nhân nông phu.
“Ngươi đang ở đây nói gì......” Chu Tĩnh Thần nghe không hiểu ra sao.Hậu nhân cái gì,thức tỉnh cái gì?Hắn là dòng dõi hoàng tộc chưa từng nghe qua hoàng tộc có quan hệ cùng ma,chẳng lẽ tên ma này hiểu lầm? Hay giữa bọn họ có bí mật mà hắn không biết?”
“Thì ra là vậy.” Khí ma sắc mặt hòa hoãn đôi phần đem bạch mâu trả lại cho hắn.
Là hậu nhân ân nhân nên y sẽ không trách người này làm phiền.
“Ngươi thật sự là ma?” Chu Tĩnh Thần mừng rỡ hỏi lại,cẩn thận đem bạch châu đeo lại trên cổ.Truyền thuyết kể rằng Ma thần thần thông quảng đại pháp lực vô biên,nếu thật gặp được vậy tâm nguyện của hắn nói không chừng có thể thực hiện ——
“Bổn tôn lừa ngươi làm gì,nể tình đời trước của ngươi bổn tôn có thể giúp ngươi thực hiện một tâm nguyện.”
Cho tới bây giờ không ai dám hoài nghi năng lực của y,thiếu niên này lá gan cũng quá lớn đi!
Bất quá đám người thường sau khi biết thân phận y đa số sắc mặt đại biến,với y vừa kính vừa sợ khó lắm mới gặp được người không có phản ứng thế,có lẽ lần này tỉnh lại so với trước kia thú vị hơn nhiều.
“Ngươi có năng lực gì có thể gúp ta thực hiện tâm nguyện?” Trên dưới đánh giá cẩn thận khí ma,Chu Tĩnh Thần vẫn bán tín bán nghi.
Hắn không phải kẻ ngốc người ta nói gì sẽ tin cái đó,mặc dù người trước mắt màu tóc màu mắt dị thường nhưng không có nghĩa lời y nói là thật.
“Bổn tôn là khí ma một trong tứ đại ma “Tửu,Sắc,Tài,Khí”,có thể thay đổi số mệnh con người,ngươi có tin hay không tùy ngươi.” Khí ma cao ngạo ngẩng đầu, vươn ra tay phải, đầm nước nhanh chóng hóa thành thủy long trong suốt quấn quanh cánh tay khí ma tôn lên vẻ yêu dị lạ thường.
“Tốt,ta tin ngươi.” Bản lãnh dùng nước hóa rồng cũng không phải người thường có thể làm,hắn không có lý hoài nghi nửa.
“Nói đi,ngươi muốn bổn tôn giúp ngươi làm chuyện gì?” Đang nói chuyện Thủy Long cũng quay lại trong đàm.
Sửa sang lại y quan xốc xếch,Chu Tĩnh Thần nghiêm túc nói: “Bổn hoàng tử chỉ có một tâm nguyện.”
Không biết chạy bao lâu,Chu Tĩnh Thần mệt mỏi gục trên cây khô không ngừng thở hổn hển.
Cẩm y màu đen bị mồ hôi thấm ướt dán chặc trên người,bởi vì nôn nóng chạy trốn mà vết thương trên người rách tươm,máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.Ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại,gió lạnh càng quét là bên cạnh vách núi,không thấy được đường đi phía trước.
“Chẳng lẻ ta phải chết ở đây?” Hắn ngửa mặt lên trời thở dài.
Mất máu quá nhiều cộng thêm mỏi mệt khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Tĩnh Thần giờ đây không còn chút máu,đôi môi tái mét.Lúc này,phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Nơi này,hắn ở chỗ này.”
Đám hắc y nhân rất nhanh lần theo vết máu tìm tới đây,không kịp quay đầu lại nhìn hắn cắn răng cất bước hướng vách đá chạy đi.
“Chu Tĩnh Thần,xem ngươi chạy trốn nơi đâu!”
Thủ lĩnh áo đen từng bước từng bước ép hắn về hướng vách đá,đứng ở chỗ cao gió càng lúc càng lớn,hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới,dưới vách đá một mảnh tối đen không nhìn thấy đáy.
“Muốn giết ta,không dễ dàng như vậy.” Hắn cười nhạt một tiếng,nhắm lại hai mắt nhảy xuống.
Gió lướt qua bên tai làm gương mặt đau nhói,hắn biết lần này nhảy xuống đúng là cửu tử nhất sanh nhưng không nhảy cũng chết,không bằng tìm một đường sống trong cõi chết.Trước một khắc rơi xuống mặt đất không biết đụng vào cái gì,trên lưng một trận đau đớn,bên tai truyền đến tiếng vang nhánh cây đứt rời,thân thể nệnh mạnh trên mặt đất.
Chu Tĩnh Thần hét lên một tiếng,trước mắt bỗng dưng tối sầm bất tỉnh nhân sự.
Mơ màng tỉnh lại cả người đau muốn chết,tất cả xương giống như bị tháo dỡ ra rồi ghép trở lại,may còn giữ được cái mạng.Ngẩng đầu nhìn xung quanh,Chu Tĩnh Thần rất nhanh hiểu mình tại sao có thể đại nạn không chết.Thì ra hắn rơi xuống trên một mãnh rừng rậm rạp,nhánh cây giảm xóc tốc độ rớt xuống giúp hắn tránh tổn thương nặng,bất quá trên lưng bị nhánh cây quẹt làm bị thương đau rát,đùi phải muốn nhấc lên cũng nhấc không nổi.
Đưa tay sờ sờ,trong lòng hắn kêu to thảm rồi,chân tám phần bị gãy......
Bên cạnh phần lớn là cây cối cao vút che khuất hơn phân nửa ánh mặt,bên tay phải cách đó không xa có một sơn động tối như mực nhìn không thấy điểm đích.
“Ô......” Dựa vào bên cạnh đại thụ,hắn cắn răng ngồi dậy,chống một nhánh cây thô tập tễnh đi thẳng về phía trước.
Vịn thành động mọc đầy cỏ rêu lạnh băng,hắn một đường đi về phía trước,không bao lâu trước mắt lóe lên ánh sáng.Một vũng nước động nằm chính giữa hang động,nước theo đỉnh thạch nhũ kết lại nhỏ giọt xuống thành đầm nước.
Tiếng nước chảy tí tách rơi vào trong tai,Chu Tĩnh Thần kìm lòng không được liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Nước ——” Hắn nhào tới bờ đầm uống như khát nước đã lâu.
Máu tươi từ vết thương theo tay hắn tích lạc trên mặt hồ,nhanh chóng lan ra mặt nước,một lát sau lại không có bóng dáng.Cho đến bụng căng lên,Chu Tĩnh Thần mới ngừng lại lau khóe miệng,đang chuẩn bị bỏ đi y phục bẩn trên người dùng nước hồ thanh tẩy vết thương.Vậy mà khẽ cong eo hắn lại ngẩn ra,miệng mở hồi lâu cũng không khép lại được.
Dưới đáy hồ trong suốt lại có một người đang nằm,nhìn kỹ lại là một nam tử toàn thân trần truồng,mái tóc dài trắng noãn như tuyết,sợi tóc theo nước gợn vờn quanh bên cạnh nam tử che kín hơn phân nửa thân thể.
“Ta không phải hoa mắt đấy chứ?” Hắn dùng lực xoa xoa hai mắt.
Bỗng nhiên nam tử tóc trắng mở ra hai tròng mắt nhìn thẳng vào hắn,đôi con ngươi lại là màu xanh biếc.Con ngươi xanh biết đẹp đến kinh tâm động phách,từ khóe mắt đến đuôi mắt giống như dùng bút lông cẩn thận miêu tả,ánh sáng lấp lánh chói mắt.Lông mi của y rất dài lúc rũ xuống tựa như cánh đồng,con ngươi xanh biếc trong trẻo lạnh lùng không mang theo tia tình cảm,mặc dù như thế nhưng trong nháy mắt mê hoặc tâm trí của hắn.
“Ngươi...... Quỷ a a a......” Hắn hét to một tiếng,sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất.
Rầm ——
Bọt nước phóng lên cao cọ rửa mặt đất lồi lõm,thân ảnh màu trắng từ trong ao chậm rãi di động lên,mủi chân nhẹ chạm mặt nước người bay trên không giống như tiên tử trong nước.
“Ban ngày ban mặt ngươi sao phải giả thần giả quỷ?”
Thấy đối phương không có nhích tới gần hắn hơn nữa trên mặt nước còn in cái bóng nhìn không giống như quỷ.Chu Tĩnh Thần từ từ tỉnh táo lại,khôi phục bình tĩnh ngày thường.
Chẳng qua hai chân vì máu chảy quá nhiều mà nhũn ra làm hắn vô lực đứng lên chỉ có thể nửa ngồi dưới đất nhìn nam tử tóc trắng.
“Bổn tôn là ma không phải là quỷ.”
Nam tử tóc trắng lạnh lùng quét qua hắn,cánh tay dài vung lên biến hóa huyền ảo một trường sam màu xanh tùy ý choàng lên trên người rất tương xứng với đôi mắt màu xanh của y.
“Ngươi là ma?” Chu Tĩnh Thần nghe vậy trố mắt đứng nhìn.Thiên hạ này thật sự có ma? Hắn không phải đang nằm mộng chứ?
“Xem ra là ngươi đánh thức bổn tôn.” Nam tử tóc trắng híp lại đôi mắt màu xanh giọng nói có vẻ không vui.Thời gian chỉ bằng cái chớp mắt đối phương liền tiến tới gần hắn,bắt được vạt áo hắn nhấc lên cao.
Chu Tĩnh Thần hai chân lơ lững trên bầu trời,vì không thể hít thở mà cả khuôn mặt bừng cả,oa oa kêu to “Buông.”
Trong lúc giãy dụa viên ngọc châu trắng ngà trên cổ rớt xuống,nam tử tóc trắng thuận thế đem bạch châu hút vào trong tay,ung dung giơ lên trước mắt.
“Của ta!” Hắn vội vàng muốn đi lấy lại bạch châu lại bị nam tử tóc trắng vứt trên mặt đất,ngã đến thất điên bát đảo.Bạch châu là di vật duy nhất mẫu hậu để lại cho hắn,hắn nhất định phải lấy lại!
“Hạt châu này ngươi từ đâu mà có?” Nam tử tóc trắng tay cầm bạch châu,trên cao nhìn xuống hắn,vẻ mặt không một chút biểu tình.
“Đây là đồ của ta,ta sao phải nói cho ngươi biết?” Hắn phấn đấu quên mình nhào tới đoạt nhưng té ngã trên mặt đất.
“Nói ra lai lịch bạch châu này mau.” Một tay bóp lấy cổ Chu Tĩnh Thần,nam tử tóc trắng nhìn hắn hỏi.
“Cho dù ngươi giết ta,ta cũng sẽ không nói,trừ phi...... Ngươi chịu trả lại cho ta.”
“Tốt,bổn tôn hứa với ngươi,chỉ cần ngươi nói ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Thấy không thể đoạt lại Chu Tĩnh Thần không thể làm gì khác hơn là đem lai lịch bạch châu một năm một mười nói ra,bàn tay nam tử tóc trắng cũng chầm chậm buông lỏng.
Nói xong hắn vươn tay về phía đối phương “Có thể trả lại cho ta chưa?”
“Thì ra ngươi là hậu nhân của hắn,khó trách máu ngươi có thể làm bổn tôn thức tỉnh.” Nam tử tóc trắng lẩm bẩm tự nói,đem bạch châu giam trong lòng bàn tay.
Y là “khí ma” một trong tứ đại yêu ma,cùng với “Tửu,Sắc,Tài” ba ma kia khác nhau chính là y cần dựa vào thọ nguyên loài người để kéo dài tuổi thọ,mỗi lần nhận được đầy đủ tuổi thọ sẽ ngủ say,khi đến kỳ thì tỉnh lại tiếp tục,mỗi lần cách nhau năm mươi năm như thế vòng đi vòng lại.
Hai mươi năm trước y lựa chọn sơn động yên tĩnh này để ngủ say,không nghĩ tới vẫn bị người ta đánh thức trước thời hạn,thật ra người bình thường gọi y cũng không tỉnh nhưng tên nam tử này có thể làm được do một đoạn nhân duyên ngàn năm trước.
Nói lại năm đó y cùng Yêu Vương quyết chiến một trận long trời lở đất,mặc dù thắng được Yêu Vương nhưng vì bị nội thương nghiêm trọng hấp hối,may có một gã nông phu đi ngang qua cứu y.
Vì cảm tạ vị nông phu đó y đem một lọn tóc của mình hóa thành bạch châu tặng cho nông phu,cũng lấy đi một giọt máu của vị nông phu nói hắn khi gặp khó khăn cứ đem giọt máu nhiễu lên bạch châu y sẽ hiện thân đến gặp.
Trải qua ngàn năm vị nông phu kia đã sớm xuống mồ mà thiếu niên chật vật trước mắt lại chính là hậu nhân nông phu.
“Ngươi đang ở đây nói gì......” Chu Tĩnh Thần nghe không hiểu ra sao.Hậu nhân cái gì,thức tỉnh cái gì?Hắn là dòng dõi hoàng tộc chưa từng nghe qua hoàng tộc có quan hệ cùng ma,chẳng lẽ tên ma này hiểu lầm? Hay giữa bọn họ có bí mật mà hắn không biết?”
“Thì ra là vậy.” Khí ma sắc mặt hòa hoãn đôi phần đem bạch mâu trả lại cho hắn.
Là hậu nhân ân nhân nên y sẽ không trách người này làm phiền.
“Ngươi thật sự là ma?” Chu Tĩnh Thần mừng rỡ hỏi lại,cẩn thận đem bạch châu đeo lại trên cổ.Truyền thuyết kể rằng Ma thần thần thông quảng đại pháp lực vô biên,nếu thật gặp được vậy tâm nguyện của hắn nói không chừng có thể thực hiện ——
“Bổn tôn lừa ngươi làm gì,nể tình đời trước của ngươi bổn tôn có thể giúp ngươi thực hiện một tâm nguyện.”
Cho tới bây giờ không ai dám hoài nghi năng lực của y,thiếu niên này lá gan cũng quá lớn đi!
Bất quá đám người thường sau khi biết thân phận y đa số sắc mặt đại biến,với y vừa kính vừa sợ khó lắm mới gặp được người không có phản ứng thế,có lẽ lần này tỉnh lại so với trước kia thú vị hơn nhiều.
“Ngươi có năng lực gì có thể gúp ta thực hiện tâm nguyện?” Trên dưới đánh giá cẩn thận khí ma,Chu Tĩnh Thần vẫn bán tín bán nghi.
Hắn không phải kẻ ngốc người ta nói gì sẽ tin cái đó,mặc dù người trước mắt màu tóc màu mắt dị thường nhưng không có nghĩa lời y nói là thật.
“Bổn tôn là khí ma một trong tứ đại ma “Tửu,Sắc,Tài,Khí”,có thể thay đổi số mệnh con người,ngươi có tin hay không tùy ngươi.” Khí ma cao ngạo ngẩng đầu, vươn ra tay phải, đầm nước nhanh chóng hóa thành thủy long trong suốt quấn quanh cánh tay khí ma tôn lên vẻ yêu dị lạ thường.
“Tốt,ta tin ngươi.” Bản lãnh dùng nước hóa rồng cũng không phải người thường có thể làm,hắn không có lý hoài nghi nửa.
“Nói đi,ngươi muốn bổn tôn giúp ngươi làm chuyện gì?” Đang nói chuyện Thủy Long cũng quay lại trong đàm.
Sửa sang lại y quan xốc xếch,Chu Tĩnh Thần nghiêm túc nói: “Bổn hoàng tử chỉ có một tâm nguyện.”
Tác giả :
Vạn ngữ / Thiên Nham / San Đóa Lạp