Khi Hoa Đào Nở
Chương 8: Giả thuyết lớn mật của Nguyên Yên
Beta: Leo Leo
Đang nghĩ ngợi, " phần tử Bạo lực " Cố Thừa đi qua từ bên người các cô, trông thật là lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên người mấy nữ sinh một lát, mới hờ hững quay đầu, đi tới.
Nguyên Yên liền nhíu mày.
Trương Hạc Nghiên giật nhẹ ống tay áo của cô, dùng âm thanh rất thấp nói: "Cậu ngồi đằng trước cậu ta thì cẩn thận một chút."
Nguyên Yên nói: "Tớ biết, lúc cậu ta ngủ tớ cũng không chạm mặt cậu ta."
"Không phải." Trương Hạc Nghiên đem thanh âm đè ép thấp hơn, nhìn Cố Thừa đi xa chút, khẳng định không nghe được, mới dám nói, "Cố Thừa này, nghe mọi người đồn cậu ta... Đặc biệt háo sắc."
Nguyên Yên: "..."
Cái tên Cố Thừa này xảy ra chuyện gì? Nguyên Yên đến Lập An mới hai ngày, nghe được nhìn thấy những điều xấu gì, tất cả đều liên quan đến cậu ta.
Thí nghiệm trên lớp, Nguyên Yên cùng Trương Hạc Nghiên một tổ, hai người một bên thao tác, một bên thấp giọng thì thầm.
"Tớ thấy cậu ấy cũng không đến nỗi, đâu có một loạt hành vi xấu như cậu nói" Nguyên Yên liếc qua chỗ Cố Thừa nói.
"Bình thường không có việc gì, nhưng là..." Trương Hạc Nghiên thấp giọng nói, "Cậu ta nhìn chằm chằm các bạn nữ,có đôi khi còn nhìn chằm chằm cô giáo. Cậu ta nhìn chằm chằm vào mông và ngực của họ..."
Vậy coi như có chút hạ lưu. Nguyên Yên nhíu mày: "Cậu ta có thật là làm ra những chuyện như vậy?"
"Điều này... Thật đúng là không có nghe nói..." Trương Hạc Nghiên ngẫm lại, thật đúng là không có, nói tiếp: "Dù sao cậu cũng nên cẩn thận. Chúng tớ đã quen biết cậu ta một thời gian dài, nhìn đã quen mặt cậu ta. Nữ sinh lớp khác, nhìn không đủ, mới có thể thích cậu ta.Cậu cũng đừng... Bị mê hoặc. Tớ nói với cậu nam sinh là cái móng heo, dáng dấp đẹp mắt thì lăng nhăng, cẩn thận một chút sẽ không thừa."
Bề ngoài Nguyên Yên như một em gái thanh thuần ngây thơ, điều này quá dễ thu hút người khác phái. Trương Hạc Nghiên là một nữ sinh nghĩa hiệp, rất sợ cô bạn nữ sinh mới đến bị cái tên đại củ cải lăng nhăng Cố Thừa mê hoặc tâm hồn, đến lúc đó bị tổn thương tình cảm.
Nguyên Yên dở khóc dở cười, hóa ra Trương Hạc Nghiên là sợ cô mới đến không biết rõ chuyện, bị gương mặt Cố Thừa mê hoặc. Cô cũng phải thừa nhận: "Đúng thế, tớ nhìn cậu ta liền thấy là người phong lưu."
Cố Thừa mũi thẳng môi mỏng, nếu có ấn tượng tốt với cậu ta liền sẽ cảm thấy cậu ta gợi cảm, giống như Nguyên Yên, đối với cậu ta ấn tượng đầu tiên rất xấu, nên cảm thấy cậu ta phong lưu. Khẳng định là cái đại móng heo!
Cậu ta còn đánh người, nói không chừng sau khi trưởng thành sẽ là một người bạo lực gia đình! "Trường học không cấm yêu đương sao?" Nguyên Yên hỏi.
"Cũng bình thường, so với bên công lập thì dễ hơn. Hóa ra trường cậu trước đây học quản nghiêm sao?" Trương Hạc Nghiên hỏi.
"Rất nghiêm. Sẽ mời phụ huynh, còn thông báo phê bình trên toàn trường." Nguyên Yên thở dài. Đều là những thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, hoa quý mùa mưa, hormone bắt đầu nảy mầm không dừng được, nên làm sao có thể hoàn toàn không có cảm giác với người khác phái. Không những không có khả năng, mà còn đối với người khác phái rất dễ sinh ra xúc động. Trường công nghiêm cấm chuyện này, thật sự là làm trái nhân tính.
Chí ít về điểm này, cảm thấy học trường tư vẫn tốt hơn.
"Cho nên cậu sống mười bảy năm, vẫn là cẩu độc thân?" Trương Hạc Nghiên mỉm cười. Nguyên Yên: "... Cho nên cậu có bạn trai?"
"Đến giờ thì đã có 2 người!" Trương Hạc Nghiên hất tóc đuôi ngựa, ưỡn ngực.
Được rồi, Nguyên Yên thua.
"Không quan hệ." Trương Hạc Nghiên đè lại bả vai cô, an ủi cô, "Cậu đã thoát khỏi nhà giam công lập, đi tới Lập An tự do dân chủ. Cậu nên tin tưởng vững chắc, mối tình đầu của cậu nhất định sẽ xảy ra ở nơi này, nhất định sẽ rất hoàn hảo! Nhưng rất nhanh cậu sẽ hiểu ra, nam sinh càng đẹp trai, càng là đại móng heo."
"Hai bạn bàn số 6! Tập trung thí nghiệm!" Giáo viên hóa học gào to.
Hai nữ sinh co rụt cổ lại, nhanh chóng thực hiện.
"Cái kia Cố Thừa như vậy, ở Lập An bạn gái không phải xếp thành hàng dài sao?" Nguyên Yên thuận miệng hỏi.
Trương Hạc Nghiên lại ngơ ngẩn, xoắn xuýt chốc lát nói: "Nói thật ra, cậu ta, còn, thật... Giống như không có gì... A?"
Nguyên Yên im lặng: "Không phải cậu nói cậu ta rất háo sắc sao?"
Trương Hạc Nghiên nói: "Cậu ta nhìn chằm chằm các nữ sinh và cô giáo là thật, lớp chúng ta đều biết. Vừa hay cũng chưa từng nghe cậu ta có bạn gái. Ngược lại là cậu ta có người tỏ tình, nhưng cậu ta chưa từng chính thức yêu ai."
"Cho nên là treo lốp xe dự phòng?" Nguyên Yên càng chướng mắt Cố Thừa.
Trương Hạc Nghiên nhíu mày nghĩ nửa ngày, lắc đầu: "Giống như cũng chưa nghe nói qua."
Cái kia có điểm lạ. "Nói không chừng là gay?" Nguyên Yên giả thuyết lớn mật.
"Phốc!" Trương Hạc Nghiên cười đến run, "Thật có khả năng! Cậu nhìn cậu ta cùng Vương Triết... Có phải là đôi mắt của cậu thấy hết cơ sự đó chứ? Nghe cậu nói như vậy, tớ cũng cảm thấy hai người bọn họ là một đôi!"
" bàn Số sáu! Tập trung thí nghiệm!" Giáo viên ở phía trước gõ bảng đen.
Hai người lần này mới kết thúc nói chuyện, cúi đầu một chút cười lên
Căn tin Lập An cách thức toàn là tự phục vụ, hương vị đồ ăn coi như không tệ. Buổi trưa không tiếp tục gặp Liễu Vận Thi, Nguyên Yên ăn cơm trưa liền cảm thấy so với hôm qua thoải mái hơn chút, bắt đầu cảm thấy Lập An tốt.
Thực tế mà nói, Lập An thực ra là một trường khá tốt. Nguyên Yên dùng thời gian một ngày rưỡi nhanh chóng thích ứng với tiến độ dạy học ở đây, cô bắt đầu có chút thích trường này.
Buổi trưa Trương Hạc Nghiên mang cô đi dạo quanh trường một vòng, đem những nơi chủ yếu giải thích cho cô.
Giữa hai người không khí vô cùng tốt. Nguyên Yên hôm qua ngày đầu tiên đi vào hoàn cảnh mới, cần dựa vào bản đồ, lúc ấy con mắt quét qua, bằng bản năng hướng tới mấy bạn Trương Hạc Nghiên, quả nhiên bầu không khí hợp nhau mười phần, nói chuyện rất là hợp ý.
Trương Hạc Nghiên xinh đẹp cao gầy, nhiệt tình trượng nghĩa. Miêu Miêu khéo léo đẹp đẽ, có chút ngốc. Uông Phỉ là người yêu thích các ngôi sao, trang điểm chút nhẹ. Trong giờ học luôn ôm khư khư cái điện thoại không tha, đối với các bản tin ngoài lề của các sao có tiếng, cô nàng có thể nhắm mắt cũng đọc được vanh vách.
Hoàn cảnh mới bề ngoài rất tốt, bầu không khí với bạn mới khá hợp, Đi được một vòng, Nguyên Yên nghĩ, nếu không... Lại nói chuyện với mẹ, tạm thời không trở về Kỳ thị, để xem kĩ lại thế nào?Nhưng mà chuyện này không vội, buổi tối lại gọi điện cho mẹ.
Trở lại phòng học, tới gần cửa bạn học gọi Nguyên Yên lại: "Nguyên Yên, Nguyên Yên đúng không? Buổi trưa có một nữ sinh ban năm đến tìm cậu, tớ nói cậu ăn cơm chưa quay lại, bạn ấy liền đi. Bạn ấy nói bạn ấy họ Liễu, Liễu trong cây Liễu, bạn ấy nói cậu biết bạn ấy."
Nguyên Yên tâm tình đang vui vẻ liền bị phá hư.
Cô cùng bạn học kia nói cám ơn, chuẩn bị trở về chỗ của mình, lại nghe bạn học kia nói tiếp đi: "Bạn ấy nói đợi lát nữa bạn ấy lại đến."
Nguyên Yên liền dừng chân lại.
Thật phiền! Cô ta muốn làm gì?
Nguyên Yên vừa mới bắt đầu có chút thích trường học này, tuyệt không muốn cái chuyện này phá hư trầm trọng tâm tình vừa mới tốt này của cô. Mũi chân vừa chuyển, liền đi ra ngoài. Trương Hạc Nghiên mới từ phòng rửa tay quay về, hỏi: "Cậu đi đâu?"
Nguyên Yên nói: "Tớ đi dạo trong đây một lát, tòa nhà này tớ vẫn chưa quen."
Trương Hạc Nghiên nói: "Ồ, vậy đi đi. Đúng rồi, đừng quên đi lên sân thượng của tòa nhà này, nó được coi là thánh địa tình yêu đó!"
"Được, Tớ sẽ đi."
Nguyên Yên quay người ra khỏi phòng học, trực tiếp đi lên sân thượng.
Trên sân thượng tràn ngập màu xanh, nhìn thật đẹp, có rất nhiều bồn hoa xanh. Nhưng bây giờ thời tiết lạnh, các bạn học không có ai tới. Nguyên Yên đi lên, không có bất kỳ ai.
Vì an toàn, sân thượng bốn phía dựng đứng bao quanh là những tấm lưới cao làm bằng thép. Nghĩ muốn nhảy lầu, từ chỗ này hiển nhiên là không thực tế.
Nguyên Yên đứng trước tấm lưới nhìn một chút, sân trường Lập An thiết kế khá đẹp, vị trí lại ở nội thành, liếc nhìn trực tiếp liền có thể nhìn thấy khách sạn Quốc Hào. Một bên là nhà lầu phồn hoa hiện đại hóa, một bên là những khu nhà có lịch sử lâu đời, bởi vì phí đến bù bị nâng lên quá cao, không có công ty quản lý nào chịu tiếp nhận, chỉ có thể duy trì nguyên dạng.
Hiện đại cùng cũ kỹ, phồn hoa cùng vắng vẻ, tựa như nhân sinh, có tốt cũng có xấu.
Ví dụ như cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại không thể có một gia đình hoàn chỉnh.
Nguyên Yên đứng trước tấm lưới nghĩ những điều này, vành mắt bất tri bất giác liền đỏ lên.
Ba nói, làm người phải có trí tuệ, không xoắn xuýt tại việc nhỏ, mới có thể thành công. Mẹ nói, thời điểm phiền não hãy đứng lên cao nhìn ra xa, sẽ làm cho người ta quên đi phiền não.
Bọn họ đều hi vọng cô vui vẻ. Nhưng khi ba mẹ ly hôn, nàng không vui nổi.
Nguyên Yên hít hít cái mũi, muốn đem nước mắt nuốt ngược trở về. Tấm lưới ảnh hưởng tầm mắt, Nguyên Yên quay đầu nhìn một chút, nàng leo lên sân thượng đầu bậc thang là cái căn phòng giống như kiến trúc, khía cạnh trên tường có treo bậc thang. Nguyên Yên mặc quần, liền đi qua, nắm chặt bậc thang treo, bò lên.
Tầm mắt quả nhiên thoáng hơn nhiều. Nguyên Yên nhìn qua phong cảnh xa lạ của thành phố này, phun ra trong lồng ngực một ngụm khí. Cô ngồi bó gối trên nóc nhà, nghĩ đến chuyện trong nhà.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, rất nhanh phía dưới một tiếng cót két cửa phòng mở ra, có người leo lên sân thượng.
Nguyên Yên không ngờ tới thời tiết lạnh như vậy còn có người đi lên, vội vàng lau nước mắt. Cô có thể đối với ba mẹ nũng nịu khóc lóc, nhưng lại không nguyện ý để người khác thấy được bộ dáng yếu đuối của mình. Vì không muốn người phía dưới phát hiện, cô từ ven nóc nhà men tới giữa, cũng tận lực ôm chặt chân, co thân thể lên.
May mắn, người tới đẩy cửa ra, cũng không tiếp tục đi, mà là trực tiếp đứng ở đó nói chuyện. Liền ở ngay dưới chân Nguyên Yên, nói chuyện, Nguyên Yên nghe thấy rõ ràng.
Một nam một nữ. Nam không phải người khác, chính là thành phần bao lực lớp mười một Cố Thừa. Làm sao xui xẻo như vậy, là người cùng lớp. Nguyên Yên trong lòng buồn bực. Trời lạnh như vậy chạy đến sân thượng tỏ tình sao?
"Như vậy, ngày mai không tới nữa?" Cố Thừa hỏi.
Hắn giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, lại rất dễ nhận ra. Nguyên Yên mặc dù không trực tiếp từng nói chuyện với cậu ta, nhưng cũng nhớ kỹ thanh âm này.
Nữ sinh thanh âm yếu ớt, sợ hãi: "ừ... Chuyện như vậy, thật không nghĩ lại tiếp tục ở chỗ này tiếp tục chờ đợi..."
Trong thanh âm này liền mang theo một cỗ sức lực yếu ớt, cùng thanh âm Cố Thừa trầm thấp mà lạnh lẽo hoàn toàn khác biệt, Nguyên Yên bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới buổi trưa thứ hai có một nữ sinh thanh tú nhát gan đến tìm Cố Thừa. Đúng, chính là nữ sinh kia.
Phía dưới một trận trầm mặc, bởi vì quá an tĩnh, Nguyên Yên không hiểu liền nín thở.
Một lát sau, Cố Thừa "Ừ" một tiếng, lời nói lãnh đạm nói: "Hi vọng cậu ở trường học mới thuận lợi." Trong lời nói không có chút nào tình ý, thậm chí cảm giác rất lạnh lùng.
Nguyên Yên nhất thời đoán không ra hai người kia đến cùng quan hệ như thế nào. Nữ sinh trầm mặc không có trả lời, một lát sau, bỗng nhiên nghẹn ngào. Đây là... Bởi vì chuyển trường mà chia tay sao? Hay là bởi vì muốn chuyển trường, cho nên trước khi đi tỏ tình một lần? Nguyên Yên bình chân như vại nghĩ đến, chờ mong đứng ngoài quan sát một hồi thanh xuân viết lên thăng trầm.
"Đừng khóc..." Cố Thừa tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lại có chút bất đắc dĩ, sau một lát, trầm giọng an ủi nói, "Cậu yên tâm đi, ông của tôi xử lý một chút, hắn ta tại Sâm thị bất kỳ trường nào cũng không dám nhận."
Nữ sinh tiếng nghẹn ngào dường như lớn hơn. Cố Thừa trầm mặc một lát, nói: "Cậu nếu như nguyện ý ra mặt chỉ đích danh hắn, thì có thể đưa hắn ta vào tù. Chứng chỉ giáo viên của hắn ta sẽ bị thu hồi, cả đời sẽ không thể làm giáo viên nữa..."
Nữ sinh thút tha thút thít nói: "Thật xin lỗi..."
Cố Thừa có chút buồn bực: "Cậu nói xin lỗi với tôi có ý gì?"
"Bởi vì, tớ hại cậu, bị xử phạt..." Nữ sinh thút thít nói, "Mọi người còn loan truyền bậy bạ, đem cậu nói rất xấu..."
"Cái rắm lớn một chút sự tình!" Cố Thừa không kiên nhẫn nói, "Tôi làm theo tâm của mình, hậu quả do tôi nhận không liên quan đến cậu!"
"Thế nhưng là..."
"Không có nhưng nhị gì hết.Cậu nếu không có chuyện khác, vậy trở về đi. Tạm biệt."
Nữ sinh thút tha thút thít, dường như kéo cửa ra. Nguyên Yên nghe thấy được cửa trục ma sát vang lên tiếng động.
"Êi!" Cố Thừa bỗng nhiên gọi nữ sinh đó lại.
Nguyên Yên núp ở nóc nhà, vào ngày mùa thu gió mát nghe được lời nói nhiệt huyết của thanh niên bạo lực trong truyền thuyết, cậu ta nói ——
"Tôi biết chuyện này đối với các nữ sinh mà nói,... Thật rất khó. Nhưng tên lưu manh này, hắn ta coi như tại Sâm thị không thể tiếp tục làm giáo viên, nhưng hắn ta đi những thành phố khác, vẫn có thể làm giáo viên."
"Tôi nghĩ, hắn ta chỉ cần còn ở trong trường học, về sau nhất định sẽ có nữ sinh khác trải qua chuyện này giống cậu, nhất định sẽ có cô gái khác, chịu đựng thống khổ như cậu"
"Nếu cậu không đồng ý, tôi tuyệt sẽ không đem cái này sự tình tiết lộ cho bất luận kẻ nào."
"Nhưng là, nhưng là tôi thật sự, thật sự hi vọng cậu... Có thể càng dũng cảm một chút!"
Nguyên Yên cả người đều ngơ ngẩn.
Ngay vào lúc này, nàng đồng phục điện thoại di động trong túi bỗng nhiên chấn động lên! Loại âm thanh này có vẻ không lớn, nhưng tại trong cái bầu không khí yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy này lại nghe thấy rõ ràng!
Cố Thừa lạnh lùng thanh âm vang lên. "Ai?" Hắn quát, "Ai ở nơi đó?"
Đang nghĩ ngợi, " phần tử Bạo lực " Cố Thừa đi qua từ bên người các cô, trông thật là lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên người mấy nữ sinh một lát, mới hờ hững quay đầu, đi tới.
Nguyên Yên liền nhíu mày.
Trương Hạc Nghiên giật nhẹ ống tay áo của cô, dùng âm thanh rất thấp nói: "Cậu ngồi đằng trước cậu ta thì cẩn thận một chút."
Nguyên Yên nói: "Tớ biết, lúc cậu ta ngủ tớ cũng không chạm mặt cậu ta."
"Không phải." Trương Hạc Nghiên đem thanh âm đè ép thấp hơn, nhìn Cố Thừa đi xa chút, khẳng định không nghe được, mới dám nói, "Cố Thừa này, nghe mọi người đồn cậu ta... Đặc biệt háo sắc."
Nguyên Yên: "..."
Cái tên Cố Thừa này xảy ra chuyện gì? Nguyên Yên đến Lập An mới hai ngày, nghe được nhìn thấy những điều xấu gì, tất cả đều liên quan đến cậu ta.
Thí nghiệm trên lớp, Nguyên Yên cùng Trương Hạc Nghiên một tổ, hai người một bên thao tác, một bên thấp giọng thì thầm.
"Tớ thấy cậu ấy cũng không đến nỗi, đâu có một loạt hành vi xấu như cậu nói" Nguyên Yên liếc qua chỗ Cố Thừa nói.
"Bình thường không có việc gì, nhưng là..." Trương Hạc Nghiên thấp giọng nói, "Cậu ta nhìn chằm chằm các bạn nữ,có đôi khi còn nhìn chằm chằm cô giáo. Cậu ta nhìn chằm chằm vào mông và ngực của họ..."
Vậy coi như có chút hạ lưu. Nguyên Yên nhíu mày: "Cậu ta có thật là làm ra những chuyện như vậy?"
"Điều này... Thật đúng là không có nghe nói..." Trương Hạc Nghiên ngẫm lại, thật đúng là không có, nói tiếp: "Dù sao cậu cũng nên cẩn thận. Chúng tớ đã quen biết cậu ta một thời gian dài, nhìn đã quen mặt cậu ta. Nữ sinh lớp khác, nhìn không đủ, mới có thể thích cậu ta.Cậu cũng đừng... Bị mê hoặc. Tớ nói với cậu nam sinh là cái móng heo, dáng dấp đẹp mắt thì lăng nhăng, cẩn thận một chút sẽ không thừa."
Bề ngoài Nguyên Yên như một em gái thanh thuần ngây thơ, điều này quá dễ thu hút người khác phái. Trương Hạc Nghiên là một nữ sinh nghĩa hiệp, rất sợ cô bạn nữ sinh mới đến bị cái tên đại củ cải lăng nhăng Cố Thừa mê hoặc tâm hồn, đến lúc đó bị tổn thương tình cảm.
Nguyên Yên dở khóc dở cười, hóa ra Trương Hạc Nghiên là sợ cô mới đến không biết rõ chuyện, bị gương mặt Cố Thừa mê hoặc. Cô cũng phải thừa nhận: "Đúng thế, tớ nhìn cậu ta liền thấy là người phong lưu."
Cố Thừa mũi thẳng môi mỏng, nếu có ấn tượng tốt với cậu ta liền sẽ cảm thấy cậu ta gợi cảm, giống như Nguyên Yên, đối với cậu ta ấn tượng đầu tiên rất xấu, nên cảm thấy cậu ta phong lưu. Khẳng định là cái đại móng heo!
Cậu ta còn đánh người, nói không chừng sau khi trưởng thành sẽ là một người bạo lực gia đình! "Trường học không cấm yêu đương sao?" Nguyên Yên hỏi.
"Cũng bình thường, so với bên công lập thì dễ hơn. Hóa ra trường cậu trước đây học quản nghiêm sao?" Trương Hạc Nghiên hỏi.
"Rất nghiêm. Sẽ mời phụ huynh, còn thông báo phê bình trên toàn trường." Nguyên Yên thở dài. Đều là những thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, hoa quý mùa mưa, hormone bắt đầu nảy mầm không dừng được, nên làm sao có thể hoàn toàn không có cảm giác với người khác phái. Không những không có khả năng, mà còn đối với người khác phái rất dễ sinh ra xúc động. Trường công nghiêm cấm chuyện này, thật sự là làm trái nhân tính.
Chí ít về điểm này, cảm thấy học trường tư vẫn tốt hơn.
"Cho nên cậu sống mười bảy năm, vẫn là cẩu độc thân?" Trương Hạc Nghiên mỉm cười. Nguyên Yên: "... Cho nên cậu có bạn trai?"
"Đến giờ thì đã có 2 người!" Trương Hạc Nghiên hất tóc đuôi ngựa, ưỡn ngực.
Được rồi, Nguyên Yên thua.
"Không quan hệ." Trương Hạc Nghiên đè lại bả vai cô, an ủi cô, "Cậu đã thoát khỏi nhà giam công lập, đi tới Lập An tự do dân chủ. Cậu nên tin tưởng vững chắc, mối tình đầu của cậu nhất định sẽ xảy ra ở nơi này, nhất định sẽ rất hoàn hảo! Nhưng rất nhanh cậu sẽ hiểu ra, nam sinh càng đẹp trai, càng là đại móng heo."
"Hai bạn bàn số 6! Tập trung thí nghiệm!" Giáo viên hóa học gào to.
Hai nữ sinh co rụt cổ lại, nhanh chóng thực hiện.
"Cái kia Cố Thừa như vậy, ở Lập An bạn gái không phải xếp thành hàng dài sao?" Nguyên Yên thuận miệng hỏi.
Trương Hạc Nghiên lại ngơ ngẩn, xoắn xuýt chốc lát nói: "Nói thật ra, cậu ta, còn, thật... Giống như không có gì... A?"
Nguyên Yên im lặng: "Không phải cậu nói cậu ta rất háo sắc sao?"
Trương Hạc Nghiên nói: "Cậu ta nhìn chằm chằm các nữ sinh và cô giáo là thật, lớp chúng ta đều biết. Vừa hay cũng chưa từng nghe cậu ta có bạn gái. Ngược lại là cậu ta có người tỏ tình, nhưng cậu ta chưa từng chính thức yêu ai."
"Cho nên là treo lốp xe dự phòng?" Nguyên Yên càng chướng mắt Cố Thừa.
Trương Hạc Nghiên nhíu mày nghĩ nửa ngày, lắc đầu: "Giống như cũng chưa nghe nói qua."
Cái kia có điểm lạ. "Nói không chừng là gay?" Nguyên Yên giả thuyết lớn mật.
"Phốc!" Trương Hạc Nghiên cười đến run, "Thật có khả năng! Cậu nhìn cậu ta cùng Vương Triết... Có phải là đôi mắt của cậu thấy hết cơ sự đó chứ? Nghe cậu nói như vậy, tớ cũng cảm thấy hai người bọn họ là một đôi!"
" bàn Số sáu! Tập trung thí nghiệm!" Giáo viên ở phía trước gõ bảng đen.
Hai người lần này mới kết thúc nói chuyện, cúi đầu một chút cười lên
Căn tin Lập An cách thức toàn là tự phục vụ, hương vị đồ ăn coi như không tệ. Buổi trưa không tiếp tục gặp Liễu Vận Thi, Nguyên Yên ăn cơm trưa liền cảm thấy so với hôm qua thoải mái hơn chút, bắt đầu cảm thấy Lập An tốt.
Thực tế mà nói, Lập An thực ra là một trường khá tốt. Nguyên Yên dùng thời gian một ngày rưỡi nhanh chóng thích ứng với tiến độ dạy học ở đây, cô bắt đầu có chút thích trường này.
Buổi trưa Trương Hạc Nghiên mang cô đi dạo quanh trường một vòng, đem những nơi chủ yếu giải thích cho cô.
Giữa hai người không khí vô cùng tốt. Nguyên Yên hôm qua ngày đầu tiên đi vào hoàn cảnh mới, cần dựa vào bản đồ, lúc ấy con mắt quét qua, bằng bản năng hướng tới mấy bạn Trương Hạc Nghiên, quả nhiên bầu không khí hợp nhau mười phần, nói chuyện rất là hợp ý.
Trương Hạc Nghiên xinh đẹp cao gầy, nhiệt tình trượng nghĩa. Miêu Miêu khéo léo đẹp đẽ, có chút ngốc. Uông Phỉ là người yêu thích các ngôi sao, trang điểm chút nhẹ. Trong giờ học luôn ôm khư khư cái điện thoại không tha, đối với các bản tin ngoài lề của các sao có tiếng, cô nàng có thể nhắm mắt cũng đọc được vanh vách.
Hoàn cảnh mới bề ngoài rất tốt, bầu không khí với bạn mới khá hợp, Đi được một vòng, Nguyên Yên nghĩ, nếu không... Lại nói chuyện với mẹ, tạm thời không trở về Kỳ thị, để xem kĩ lại thế nào?Nhưng mà chuyện này không vội, buổi tối lại gọi điện cho mẹ.
Trở lại phòng học, tới gần cửa bạn học gọi Nguyên Yên lại: "Nguyên Yên, Nguyên Yên đúng không? Buổi trưa có một nữ sinh ban năm đến tìm cậu, tớ nói cậu ăn cơm chưa quay lại, bạn ấy liền đi. Bạn ấy nói bạn ấy họ Liễu, Liễu trong cây Liễu, bạn ấy nói cậu biết bạn ấy."
Nguyên Yên tâm tình đang vui vẻ liền bị phá hư.
Cô cùng bạn học kia nói cám ơn, chuẩn bị trở về chỗ của mình, lại nghe bạn học kia nói tiếp đi: "Bạn ấy nói đợi lát nữa bạn ấy lại đến."
Nguyên Yên liền dừng chân lại.
Thật phiền! Cô ta muốn làm gì?
Nguyên Yên vừa mới bắt đầu có chút thích trường học này, tuyệt không muốn cái chuyện này phá hư trầm trọng tâm tình vừa mới tốt này của cô. Mũi chân vừa chuyển, liền đi ra ngoài. Trương Hạc Nghiên mới từ phòng rửa tay quay về, hỏi: "Cậu đi đâu?"
Nguyên Yên nói: "Tớ đi dạo trong đây một lát, tòa nhà này tớ vẫn chưa quen."
Trương Hạc Nghiên nói: "Ồ, vậy đi đi. Đúng rồi, đừng quên đi lên sân thượng của tòa nhà này, nó được coi là thánh địa tình yêu đó!"
"Được, Tớ sẽ đi."
Nguyên Yên quay người ra khỏi phòng học, trực tiếp đi lên sân thượng.
Trên sân thượng tràn ngập màu xanh, nhìn thật đẹp, có rất nhiều bồn hoa xanh. Nhưng bây giờ thời tiết lạnh, các bạn học không có ai tới. Nguyên Yên đi lên, không có bất kỳ ai.
Vì an toàn, sân thượng bốn phía dựng đứng bao quanh là những tấm lưới cao làm bằng thép. Nghĩ muốn nhảy lầu, từ chỗ này hiển nhiên là không thực tế.
Nguyên Yên đứng trước tấm lưới nhìn một chút, sân trường Lập An thiết kế khá đẹp, vị trí lại ở nội thành, liếc nhìn trực tiếp liền có thể nhìn thấy khách sạn Quốc Hào. Một bên là nhà lầu phồn hoa hiện đại hóa, một bên là những khu nhà có lịch sử lâu đời, bởi vì phí đến bù bị nâng lên quá cao, không có công ty quản lý nào chịu tiếp nhận, chỉ có thể duy trì nguyên dạng.
Hiện đại cùng cũ kỹ, phồn hoa cùng vắng vẻ, tựa như nhân sinh, có tốt cũng có xấu.
Ví dụ như cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại không thể có một gia đình hoàn chỉnh.
Nguyên Yên đứng trước tấm lưới nghĩ những điều này, vành mắt bất tri bất giác liền đỏ lên.
Ba nói, làm người phải có trí tuệ, không xoắn xuýt tại việc nhỏ, mới có thể thành công. Mẹ nói, thời điểm phiền não hãy đứng lên cao nhìn ra xa, sẽ làm cho người ta quên đi phiền não.
Bọn họ đều hi vọng cô vui vẻ. Nhưng khi ba mẹ ly hôn, nàng không vui nổi.
Nguyên Yên hít hít cái mũi, muốn đem nước mắt nuốt ngược trở về. Tấm lưới ảnh hưởng tầm mắt, Nguyên Yên quay đầu nhìn một chút, nàng leo lên sân thượng đầu bậc thang là cái căn phòng giống như kiến trúc, khía cạnh trên tường có treo bậc thang. Nguyên Yên mặc quần, liền đi qua, nắm chặt bậc thang treo, bò lên.
Tầm mắt quả nhiên thoáng hơn nhiều. Nguyên Yên nhìn qua phong cảnh xa lạ của thành phố này, phun ra trong lồng ngực một ngụm khí. Cô ngồi bó gối trên nóc nhà, nghĩ đến chuyện trong nhà.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, rất nhanh phía dưới một tiếng cót két cửa phòng mở ra, có người leo lên sân thượng.
Nguyên Yên không ngờ tới thời tiết lạnh như vậy còn có người đi lên, vội vàng lau nước mắt. Cô có thể đối với ba mẹ nũng nịu khóc lóc, nhưng lại không nguyện ý để người khác thấy được bộ dáng yếu đuối của mình. Vì không muốn người phía dưới phát hiện, cô từ ven nóc nhà men tới giữa, cũng tận lực ôm chặt chân, co thân thể lên.
May mắn, người tới đẩy cửa ra, cũng không tiếp tục đi, mà là trực tiếp đứng ở đó nói chuyện. Liền ở ngay dưới chân Nguyên Yên, nói chuyện, Nguyên Yên nghe thấy rõ ràng.
Một nam một nữ. Nam không phải người khác, chính là thành phần bao lực lớp mười một Cố Thừa. Làm sao xui xẻo như vậy, là người cùng lớp. Nguyên Yên trong lòng buồn bực. Trời lạnh như vậy chạy đến sân thượng tỏ tình sao?
"Như vậy, ngày mai không tới nữa?" Cố Thừa hỏi.
Hắn giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, lại rất dễ nhận ra. Nguyên Yên mặc dù không trực tiếp từng nói chuyện với cậu ta, nhưng cũng nhớ kỹ thanh âm này.
Nữ sinh thanh âm yếu ớt, sợ hãi: "ừ... Chuyện như vậy, thật không nghĩ lại tiếp tục ở chỗ này tiếp tục chờ đợi..."
Trong thanh âm này liền mang theo một cỗ sức lực yếu ớt, cùng thanh âm Cố Thừa trầm thấp mà lạnh lẽo hoàn toàn khác biệt, Nguyên Yên bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới buổi trưa thứ hai có một nữ sinh thanh tú nhát gan đến tìm Cố Thừa. Đúng, chính là nữ sinh kia.
Phía dưới một trận trầm mặc, bởi vì quá an tĩnh, Nguyên Yên không hiểu liền nín thở.
Một lát sau, Cố Thừa "Ừ" một tiếng, lời nói lãnh đạm nói: "Hi vọng cậu ở trường học mới thuận lợi." Trong lời nói không có chút nào tình ý, thậm chí cảm giác rất lạnh lùng.
Nguyên Yên nhất thời đoán không ra hai người kia đến cùng quan hệ như thế nào. Nữ sinh trầm mặc không có trả lời, một lát sau, bỗng nhiên nghẹn ngào. Đây là... Bởi vì chuyển trường mà chia tay sao? Hay là bởi vì muốn chuyển trường, cho nên trước khi đi tỏ tình một lần? Nguyên Yên bình chân như vại nghĩ đến, chờ mong đứng ngoài quan sát một hồi thanh xuân viết lên thăng trầm.
"Đừng khóc..." Cố Thừa tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lại có chút bất đắc dĩ, sau một lát, trầm giọng an ủi nói, "Cậu yên tâm đi, ông của tôi xử lý một chút, hắn ta tại Sâm thị bất kỳ trường nào cũng không dám nhận."
Nữ sinh tiếng nghẹn ngào dường như lớn hơn. Cố Thừa trầm mặc một lát, nói: "Cậu nếu như nguyện ý ra mặt chỉ đích danh hắn, thì có thể đưa hắn ta vào tù. Chứng chỉ giáo viên của hắn ta sẽ bị thu hồi, cả đời sẽ không thể làm giáo viên nữa..."
Nữ sinh thút tha thút thít nói: "Thật xin lỗi..."
Cố Thừa có chút buồn bực: "Cậu nói xin lỗi với tôi có ý gì?"
"Bởi vì, tớ hại cậu, bị xử phạt..." Nữ sinh thút thít nói, "Mọi người còn loan truyền bậy bạ, đem cậu nói rất xấu..."
"Cái rắm lớn một chút sự tình!" Cố Thừa không kiên nhẫn nói, "Tôi làm theo tâm của mình, hậu quả do tôi nhận không liên quan đến cậu!"
"Thế nhưng là..."
"Không có nhưng nhị gì hết.Cậu nếu không có chuyện khác, vậy trở về đi. Tạm biệt."
Nữ sinh thút tha thút thít, dường như kéo cửa ra. Nguyên Yên nghe thấy được cửa trục ma sát vang lên tiếng động.
"Êi!" Cố Thừa bỗng nhiên gọi nữ sinh đó lại.
Nguyên Yên núp ở nóc nhà, vào ngày mùa thu gió mát nghe được lời nói nhiệt huyết của thanh niên bạo lực trong truyền thuyết, cậu ta nói ——
"Tôi biết chuyện này đối với các nữ sinh mà nói,... Thật rất khó. Nhưng tên lưu manh này, hắn ta coi như tại Sâm thị không thể tiếp tục làm giáo viên, nhưng hắn ta đi những thành phố khác, vẫn có thể làm giáo viên."
"Tôi nghĩ, hắn ta chỉ cần còn ở trong trường học, về sau nhất định sẽ có nữ sinh khác trải qua chuyện này giống cậu, nhất định sẽ có cô gái khác, chịu đựng thống khổ như cậu"
"Nếu cậu không đồng ý, tôi tuyệt sẽ không đem cái này sự tình tiết lộ cho bất luận kẻ nào."
"Nhưng là, nhưng là tôi thật sự, thật sự hi vọng cậu... Có thể càng dũng cảm một chút!"
Nguyên Yên cả người đều ngơ ngẩn.
Ngay vào lúc này, nàng đồng phục điện thoại di động trong túi bỗng nhiên chấn động lên! Loại âm thanh này có vẻ không lớn, nhưng tại trong cái bầu không khí yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy này lại nghe thấy rõ ràng!
Cố Thừa lạnh lùng thanh âm vang lên. "Ai?" Hắn quát, "Ai ở nơi đó?"
Tác giả :
Tụ Trắc