Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)
Chương 463 Thuận lợi lấy
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhưng ông ấy cần xác định thêm vừa rồi Lạc Thần may mắn hay là có thực lực thật sự.
Nghĩ tới đây, Tống Kim Lân nhanh chóng quyết định, ông mở miệng: "Màn mười ba, cảnh thứ bảy, hai cậu dựa theo cách lí giải của mình diễn thử đi!"
Tống Kim Lân lên tiếng, những người còn đang phấn khích lập tức im bặt, khẩn trương chú ý vào Lạc Thần và Từ Minh.
Fans của Từ Minh không cam lòng bắt đầu phản bác:
[Còn chưa kết thúc đâu! Các người gấp cái gì! Vừa rồi chẳng qua nhờ vận khí mà thôi!]
[Còn không phải sao, vừa rồi Lạc Thần chỉ dùng mánh khóe, biết mình không thể diễn cách của Từ Minh, cho nên mới chọn cách ngược lại! Quá tâm cơ!]
Lạc Thần không chú ý tới xung quanh, sau khi nghe Tống Kim Lân nói ra phân cảnh kia, cậu ấy hoảng hốt chớp mắt một cái.
Phân cảnh này anh Diệp đã dạy cậu ấy, hơn nữa còn phân tích tỉ mỉ, không ngờ đạo diễn Tống lại chọn trúng.
Lúc Lạc Thần vẫn đang sững người, Từ Minh đã điều chỉnh xong trạng thái và bắt đầu diễn.
Không hổ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh, cậu ta đã điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, lần nữa nhập vai.
Từ Minh rút kiếm, công kích người ở đối diện, lệ khí và sát ý chiếm lấy toàn bộ con ngươi, phảng phất xuyên qua màn hình đứng trước mặt người xem...
[Oa! Thật là lợi hại! Đây mới là thực lực thật của Từ Minh sao? Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến tôi sởn tóc gáy!]
[Diễn đại ma đầu khát máu vô cùng nhuần nhuyễn!]
Lúc mọi người còn đang cảm thán kĩ thuật diễn xuất kinh diễm của Từ Minh, Lạc Thần lại trầm mặc suy tư.
Cách diễn này của Từ Minh giống y như đúc cách diễn của mình lúc trước.
Nếu anh Diệp không phân tích, thì chắc chắn cậu ấy sẽ diễn tương tự như vậy.
Nhưng hiện tại...
Tiếng hò hét cổ vũ Từ Minh ầm ĩ khắp chốn, Ngô Chính Phi thấy vậy cũng thở phào, phó đạo diễn và nhà làm phim cũng gật đầu liên tục.
Nhưng, Tống Kim Lân lại không hề có ý tứ đánh giá nào cả, chỉ nhìn Lạc Thần rồi nói: "Lạc Thần, cậu bắt đầu đi!"
Từ Minh phát hiện Tống Kim Lân tương đối chú ý Lạc Thần, cậu ta hít sâu một hơi cưỡng chế sự không phục trong lòng, lạnh mặt nhìn Lạc Thần.
Cách diễn vừa rồi thầy giáo đã từng nhấn mạnh với cậu ta, cậu ta dám chắc cách suy diễn này đã là tốt nhất.
Nếu Lạc Thần diễn tương tự cậu ta, vậy sẽ rơi vào thế bị động...
Lạc Thần gật đầu, bắt đầu nhập diễn.
Cậu ấy nghiêm khắc dựa theo cách Diệp Oản Oản dạy để hoàn thành cảnh này.
Phương thức diễn của Lạc Thần không mang tính xâm lược và biến hóa như Từ Minh. Lúc gϊếŧ người, ánh mắt Lạc Thần vô cùng lạnh nhạt hoang vu, hoàn toàn không để vật nào vào mắt...
Trên mặt không có cảm xúc gì lại làm đáy lòng người khác sợ hãi...
Sau khi Lạc Thần diễn xong cảnh này, Tống Kim Lân đã mất bình tĩnh, hô hấp của ông trở nên nặng nề, kích động hỏi: "Vì sao cậu lại diễn như vậy? Có thể giải thích không!"
Lạc Thần nhìn thoáng qua Diệp Oản Oản, sau đó cân nhắc chọn từ, trấn định trả lời: "Tôi cho rằng, lúc ấy Lâm Lạc Trần đã trải qua sự bất công và trắc trở của thế gian, tính cách sẽ thay đổi. Nhưng biến hóa lớn nhất của Lâm Lạc Trần không phải là tính cách, mà là cảm giác kính sợ đối với sinh mạng.
Đặt mạng người trong mắt mới có sát khí, nhưng nếu trong mắt hắn, mạng người đã như cỏ rác, vậy lúc gϊếŧ người chỉ có hờ hững!"
Tống Kim Lân vỗ mạnh mặt bàn: "Nói rất đúng!"
Hốc mắt ông có chút phiếm hồng: "Trước khi Lâm Tông lão tiên sinh qua đời đã từng nói với tôi về phân cảnh này. Biến hóa lớn nhất của Lâm Lạc Trần mà ông ấy nói đúng như những gì cậu phân tích. Lạc Thần, không tệ! Tôi thấy được cậu rất dụng tâm nghiên cứu nhân vật!"
Lúc Tống Kim Lân nói ra những lời này, Diệp Oản Oản âm thầm thở phào một hơi.
Cô biết, Lạc Thần đã lấy được nhân vật này rồi.