Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia
Chương 5
Sau đó Trì Diễn Hạo có vài lần thử lại cảm giác ngồi giữa đống nữ sinh, Phái Nhiên vẫn nhất định muốn ngồi cùng với hắn. Ban đầu Trì Diễn Hạo còn cho rằng bị người khác quấn chân cũng không thể ngăn cản quyết tâm giữ lấy các em gái xinh tươi của hắn, huồng hồ Phái Nhiên ngồi bên cạnh thật ra cũng không làm gì, có lúc nghe giảng bài, có lúc ngủ, hầu như cũng không nói chuyện với Trì Diễn Hạo.
Cảm thấy lương tâm bảo rằng, Trì Diễn Hạo không ghét Phái Nhiên đến thế, hắn đối với Phái Nhiên là lẫn lộn giữa ghen tỵ và một cảm giác kỳ lạ, cho nên nếu Phái Nhiên muốn lên lớp ngồi cùng hắn, Trì Diễn Hạo vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng vấn đề là, hai người ngồi cùng nhau, các nữ sinh đều dồn hết sự chú ý về phía Phái Nhiên, xinh hay không xinh, thích học hay không thích học, mặc kệ là ai, mặc kệ là loại nguời nào, chỉ cần là nữ, chỉ cần các nàng bị Phái Nhiên liếc mắt một cái, dường như đều mất hồn, nhìn hắn đăm đăm.
A, tại sao con gái nhất định cứ thích công tử bột chứ?
Trì Diễn Hạo hòan toàn không hiểu.
Ở tiểu học hắn có bạn cùng lớp tên Ngô Đồng, lúc nhỏ cũng là cái dạng da mềm thịt trắng giống Phái Nhiên, là loại mà đại đa số các bạn nữ đều thích. Lên sơ trung hai người vẫn học chung trường, hoa khôi lớp mà Trì Diễn Hạo để ý lại thích Ngô Đồng.
Bây giờ Trì Diễn Hạo thích cô nàng xinh đẹp ngồi trước hắn ở ngày đầu tiên khai giảng, cô nàng xinh đẹp đó lại liên tục chủ động bắt chuyện với Phái Nhiên, đương nhiên nàng đối với Trì Diễn Hạo cũng có chút hòa nhã, nhưng nhiệt tình chủ động và hòa nhã thân thiện là hai thứ hoàn toàn khác nhau, bản chất của hai loại trạng thái này giống như dưa hấu và hột nhãn, làm có thể so sánh được! Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, không thể như thế!
Hắn ngồi giữa nữ sinh, Phái Nhiên ngồi cạnh hắn tất nhiên sẽ càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bạn gái, Phái Nhiên nói chuyện với các bạn gái dường như ai đến cũng không từ chối, nếu như một nam nhân có một đám con gái để chọn, tất nhiên hắn phải chọn người xinh đẹp nhất, thế há chẳng phải người Trì Diễn Hạo vừa để ý chắc chắn sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của Phái Nhiên sao?! Đó chỉ là một con mèo trắng lười biếng yếu ớt, sao có thể có được đôi giày cả đời Trì Diễn Hạo cũng không thể chạm đến, còn muốn giành lấy nữ nhân hợp ý hắn nữa ư?
Trì Diễn Hạo nhất định không để bi kịch này tái diễn một lần nữa.
Hắn do dự lại lưỡng lự, động não cố gắng nghĩ, suy đi tính lại một lúc lâu, đau đớn đưa ra quyết định.
Đi học vừa được bốn ngày, Trì Diễn Hạo liền ngỏ ý muốn ngồi cùng các nam sinh cùng phòng.
Cung Kỳ Quân can ngăn, nói: “Cậu ngồi với bọn tớ, bàn ghế bình thường chỉ có năm chỗ, nếu cậu ngồi ở đây, ôi Phái Nhiên sẽ không có chỗ ngồi.”
Mặc kệ hắn sống chết, Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, nguỵ biện : “Phái Nhiên ngồi ở đâu chả được, dù sao hắn cũng không nghe giảng.”
Cung Kỳ Quân đối nhân xử thế quả nhiên thập phần ngay thẳng: “Ôi cậu cũng đâu có nghe giảng, chúng ta ngồi cuối lớp là do không muốn nghe giảng bài mà.”
Trì Diễn Hạo rất muốn đâm một cái vào não của Cung Kỳ Quân, hắn lười giải thích, ngồi xuống chỗ của mình.
Mấy ngày nay mọi người trong phòng xem ra rất sung sức, từ cả phòng siêng năng nên mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn, hôm nay lúc vào lớp mới chỉ có vài bạn nữ.
Trì Diễn Hạo nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau này, cảm thấy vô cùng cao hứng.
Hắn đã sớm có được số điện thoại của Tô Nhạc chính là cô nàng xinh đẹp trong tầm ngắm kia. Hiện tại nói chuyện với Tô Nhạc cũng chỉ khoảng chừng năm tin nhắn một ngày, hắn cũng cho rằng nội dung tin nhắn được kiểm soát rất tốt. Trì Diễn Hạo tự cảm thấy trong mắt Tô Nhạc, hắn là một anh thanh niên vô cùng lễ độ có đẳng cấp lại còn thực ân cần, Trì Diễn Hạo cũng cho rằng, chỉ cần hắn kiên trì thế này, và bằng vẻ tuấn tú thanh lịch cùng gia thế hoàn mỹ, hoàn toàn có thể mở cánh cửa bước vào trái tim thiếu nữ của Tô Nhạc.
Mà chuyện trước mắt hắn phải làm, chỉ là cố gắng kéo dài khoảng cách vật lý giữa Phái Nhiên vào Tô Nhạc mà thôi.
Lại có thêm một số người nữa lục đục kéo nhau vào phòng học, lác đác ngồi xuống, Trì Diễn Hạo nghĩ đến khoảng khắc vừa đúng tám giờ Phái Nhiên bước vào phòng, nhất thời cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Đúng thế, thật ra hắn rất chán Phái Nhiên, đủ chán rồi.
Bất quá tính toán của hắn có chút sai sót, hôm nay chuông vào học đổ tám giờ, không thấy Phái Nhiên thong thả vào lớp muộn.
Bảy giờ bốn mươi lăm, Phái Nhiên bước vào giảng đường.
Hôm qua mưa, trời lạnh đi không ít, nghe nói thành phố này không có mùa xuân và thu, qua mùa hè sẽ tới mùa đông, ngày hôm qua sinh viên còn mặc áo sơmi hôm nay đã mang áo tay dài.
Phái Nhiên mặc áo khoác màu đen, trên cổ áo có một lớp lông mịn, lớp lông đen trên áo càng tôn lên khuôn mặt của hắn, làn da hắn có vẻ như càng trắng, cái gì mà “Phấn điêu ngọc trác” (khắc từ phấn, tạc từ ngọc). Bao bọc lấy đôi chân dài của Phái Nhiên vừa nhìn liền biết được là quần jean giá không rẻ, về phần giày, chắc là cặp Sakura Air force 1(1) đó rồi.
Trì Diễn Hạo không muốn thấy đôi giày kia, nhìn thấy trong lòng sẽ rất buồn, ôi đôi giày đó mấy năm trước lúc ra mắt chỉ có năm trăm đôi, Phái Nhiên cư nhiên lại có được, nhưng mà đôi hắn mang đi học là đôi chế tác, còn Trì Diễn Hạo ngay cả đôi chế tác cũng không có.
Trì Diễn Hạo cảm thấy dòng Sakura vẫn rất đẹp, tuy rằng hoa văn anh đào có chút nữ tính, nhưng hắn không ngại! Một chút cũng không ngại a!
Phái Nhiên chân tay mảnh khảnh đứng trong phòng học thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, hắn liếc mắt một cái đã lôi được Trì Diễn Hạo ra từ trong đám người kia, trong đôi mắt lim dim ẩn chứa ánh mắt mơ hồ, ánh mắt đó bắn thẳng sang hướng này.
Trì Diễn Hạo chột dạ quay đầu sang một bên.
Trì thiếu gia quay sang hướng khác đương nhiên không thấy được khóe môi Phái Nhiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.
Phái Nhiên không đi về phía Trì Diễn Hạo, mà nhắm hướng cách xa bảng đen và máy chiếu, chỗ đó cũng cách Trì Diễn Hạo rất xa, gần như sang lớp bên cạnh.
Trì Diễn Hạo giả vờ dựng thẳng sách giáo khoa lật vài trang, nhìn thấy hướng Phái Nhiên vừa đi, thở phào nhẹ nhõm.
Bảy giờ năm mươi, Tô Nhạc và các bạn của nàng bước vào lớp.
Trì Diễn Hạo thật cao hứng, bất tri bất giác treo trên mặt một nụ cười đắc ý, hắn cảm thấy mình đã giải cứu thiếu nữ Tô Nhạc từ trong ma trảo của Phái Nhiên, cũng là giải cứu hạnh phúc tương lai của chính mình.
Rất nhanh, nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc.
Tô Nhạc và các bạn của nàng, chọn chỗ ngồi trước Phái Nhiên.
Không thể nào, theo Trì Diễn Hạo, Tô Nhạc nữ sinh mặc dù hữu hung (có ngực =))) vô mưu, tuyệt đối cũng không phải là một người vì nam sắc bỏ bê chuyện học hành và sự nghiệp.
Huống hồ tên Phái Nhiên đó làm sao tính là nam sắc! Không phải chỉ là một tên mặt trắng sao? Mặt trắng ẻo lả thì đẹp trai sao?! Phi! Đẹp cái rắm!
Cung Kỳ Quân vươn dài cổ nhìn Phái Nhiên, lẩm bẩm: “Đẹp trai đúng là tốt, may mà ta với vị đó giao tình không tồi, cũng không cần mạo hiểm ở trong này tìm đối tượng… A, Trì Diễn Hạo, ôi cậu đâm sách giáo khoa thành một cái lỗ rồi.”
Phái Nhiên bỗng dưng quay sang cười với Trì Diễn Hạo, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, lúm đồng tiền diễm lệ như ngọc.
Là nụ cười nhạo báng kẻ thua cuộc.
Cái tên Phái Nhiên này!
Trì Diễn Hạo nện xuống sách giáo khoa thương tích đầy mình của hắn một quả đấm.
Trì Diễn Hạo cảm thấy, có lẽ hắn và Phái Nhiên cần nói chuyện.
Vì thế nắm thời cơ, cuối tuần đầu tiên ở đại học, người trong ký túc xá hoặc ra ngoài hẹn hò hoặc đi chơi, Trì Diễn Hạo gác lại cơ hội tốt hẹn hò cùng Tô Nhạc, túm lấy Phái Nhiên.
Kỳ thật phần lớn thời gian Phái Nhiên đều một mình đi tới đi lui, chỉ có khi đi học và lúc không biết gọt vỏ táo mới tìm tới Trì Diễn Hạo. Cũng không phải là người trong ký túc xá cô lập hắn, chẳng qua hình như hắn thích như thế, người khác mời hắn cùng ra ngoài ăn cơm đều bị từ chối.
Ngày chủ nhật đã đến, hình như có người trong nhà Phái Nhiên đến thăm hắn. Buổi sáng Phái Nhiên đã ra ngoài, Trì Diễn Hạo ngồi trong ký túc xá nôn nóng nửa ngày, còn Phái Nhiên vô cùng thong thả, mãi cho đến hai giờ chiều mới mang theo một cái túi to ở siêu thị bước vào cửa, bên trong đầy đồ ăn vặt.
Nhìn thấy Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ra ngoài chơi với bọn Cung Kỳ Quân?”
Hắn quẳng túi ở dưới bàn, bởi vì trên mặt bàn đã chất đầy quà của người đến thăm hôm nay cho hắn, không thể chất thêm nữa.
Trên bàn của hắn toàn là đồ ăn, có trái cây, thuốc bổ, có cả thức ăn nhanh. Lầu dưới túc xá của trường có văn phòng, bên trong có một cái lò vi sóng và bốn cái máy giặt, thậm chí phòng ở tầng dưới có hẳn hai cái văn phòng như thế, một cái lúc bình thường là cửa hàng, bán sách hay bán đồ ăn đều có. Cơ sở vật chất của ký túc xá cũng tương đối tốt, huống chi bọn Trì Diễn Hạo ở lầu một, Phái Nhiên thường xuyên hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng, hắn trắng như vậy, có lẽ là do không phơi nắng a.
Đến chiều đã tiêu tan gần hết nộ khí Trì Diễn Hạo vất vả tích góp từng chút một, hơn nữa bàn tay không đánh người đang cười, hiện tại Phái Nhiên ôn hòa như thế, Trì Diễn Hạo thật sự không thể hung hăng với hắn.
“Tớ, tớ có chuyện.”
“Nga…” Phái Nhiên gật gật đầu, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn. “Ăn không?”
Đối với thức ăn trước nay Trì Diễn Hạo ai mời cũng không từ chối, nhưng lúc này không phải là giờ ăn vặt. Hắn lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng: “Phái Nhiên… tớ nói… cái kia…. cậu có ý kiến gì với tớ không a?”
Hắn hỏi chuyện này vừa kiên định lại do dự. Kiên định lập trường, do dự thái độ, khoảng thời gian do dự đủ để Phái Nhiên thay giày, đi vứt vỏ bao khoai tây chiên.
Phái Nhiên ăn khoai tây chiên ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút… phiền muộn?
Một con mèo trắng thật to buồn bã nhìn cậu, buồn bã giống như chính cậu đoạt lấy con cá khô của nó.
Trì Diễn Hạo không ngờ Phái Nhiên còn có chiêu này, trong phút chốc không biết phải đánh trả thế nào, bất quá hắn không sợ, lấy bất biến ứng vạn biến là diệu kế.
“Tớ…” Phái Nhiên nhàn nhạt nói, nuối khoai chiên vào, bỏ gói khoai chiên xuống: “Ông ngoại tớ nói, cậu là người tốt, cậu sẽ chăm sóc tớ, nên tớ mới đi theo cậu…”
A, lão gia gia tóc bạc đó có khen mình mà, Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, lão gia gia thật tinh mắt.
Phái Nhiên chậm rãi ngồi xuống ghế của mình, buồn thương nhanh chóng trát lên mặt không thua kém gì một nữ diễn viên kịch Quỳnh Dao chuyên nghiệp.
“Từ nhỏ tớ đã vô cùng thiếu tình thương…” Phái Nhiên nói, cau mày, nhẹ nhàng lấy một miếng khoai nhét vào miệng, ngay cả động tác ăn khoai chiên cũng thực tao nhã.
Trì Diễn Hạo vừa nghe, cảm thấy trước kia mình đoán quả nhiên không sai, thân thế Phái Nhiên quả có vấn đề, cái gì mà, kịch truyền hình cũng không phải vẫn hay diễn như vậy sao, nội bộ quý tộc luôn luôn phức tạp lại đầy kịch tính.
“Bố mẹ tớ…” Phái Nhiên chậm rãi nói, ăn tới miếng khoai thứ ba: “Lúc tớ 5 tuổi, bọn họ đi du lịch nước ngoài, tai nạn máy bay, hai người không còn…”
A, là lúc 5 tuổi, con cái nhà giàu lúc 5 tuổi trong nhà đều gặp chuyện không may, thông thường không phải là cha mất thì là mẹ qua đời, đa số là mẹ, thật thê thảm.
Bất quá Phái Nhiên vẫn thảm nhất, cư nhiên đi cả đôi.
Trì Diễn Hạo vô cùng bất ngờ. Tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này nghe qua thật giả tạo, nhưng Phái Nhiên thoạt trông không phải là mẫu người hay thiếu tình thương sao.
Cái tên này (ý nói Phái Nhiên) đã nói tất cả, tại sao cái gì hắn cũng không biết. Tại sao người ta tốt bụng với hắn một chút hắn liền bám dính lấy người ta. Tại sao người đưa hắn đến khai giảng có ông ngoại có dì nhưng không có bố mẹ.
Hơn nữa, nhất định không có ai lại lấy bố mẹ của mình ra đùa thế này.
Thật ra Trì Diễn Hạo không muốn thông cảm cho Phái Nhiên, nhưng vẫn cho rằng người đáng hận tất sẽ có chỗ đáng thương, không khỏi cảm thấy trước kia người này đã làm gì đều có thể tha thứ.
Nghĩ lại, kỳ thật người ta cái gì cũng chưa có làm, Phái Nhiên không câu dẫn Tô Nhạc, đều là do Tô Nhạc tự theo đuổi hắn a.
Trì Diễn Hạo lại nghĩ, mình là nam nhân, không nên so đo cái này.
Nghe được loại chuyện thế này, khiến cho người ta có chút khó chịu, chắc hẳn người trong cuộc kiêm người kể chuyện lại càng khó chịu hơn.
Trì Diễn Hạo nghĩ đến đây, chuẩn bị làm ra bộ dáng đến chết cũng phải chan chứa đồng tình kiêm cảm động, Phái Nhiên ngẩng đầu kéo túi khoai tây, trên mặt mất sạch vẻ đau buồn lúc nãy.
Hắn cười sáng lạng: “Gạt cậu thôi.”
Cảm thấy lương tâm bảo rằng, Trì Diễn Hạo không ghét Phái Nhiên đến thế, hắn đối với Phái Nhiên là lẫn lộn giữa ghen tỵ và một cảm giác kỳ lạ, cho nên nếu Phái Nhiên muốn lên lớp ngồi cùng hắn, Trì Diễn Hạo vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng vấn đề là, hai người ngồi cùng nhau, các nữ sinh đều dồn hết sự chú ý về phía Phái Nhiên, xinh hay không xinh, thích học hay không thích học, mặc kệ là ai, mặc kệ là loại nguời nào, chỉ cần là nữ, chỉ cần các nàng bị Phái Nhiên liếc mắt một cái, dường như đều mất hồn, nhìn hắn đăm đăm.
A, tại sao con gái nhất định cứ thích công tử bột chứ?
Trì Diễn Hạo hòan toàn không hiểu.
Ở tiểu học hắn có bạn cùng lớp tên Ngô Đồng, lúc nhỏ cũng là cái dạng da mềm thịt trắng giống Phái Nhiên, là loại mà đại đa số các bạn nữ đều thích. Lên sơ trung hai người vẫn học chung trường, hoa khôi lớp mà Trì Diễn Hạo để ý lại thích Ngô Đồng.
Bây giờ Trì Diễn Hạo thích cô nàng xinh đẹp ngồi trước hắn ở ngày đầu tiên khai giảng, cô nàng xinh đẹp đó lại liên tục chủ động bắt chuyện với Phái Nhiên, đương nhiên nàng đối với Trì Diễn Hạo cũng có chút hòa nhã, nhưng nhiệt tình chủ động và hòa nhã thân thiện là hai thứ hoàn toàn khác nhau, bản chất của hai loại trạng thái này giống như dưa hấu và hột nhãn, làm có thể so sánh được! Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, không thể như thế!
Hắn ngồi giữa nữ sinh, Phái Nhiên ngồi cạnh hắn tất nhiên sẽ càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bạn gái, Phái Nhiên nói chuyện với các bạn gái dường như ai đến cũng không từ chối, nếu như một nam nhân có một đám con gái để chọn, tất nhiên hắn phải chọn người xinh đẹp nhất, thế há chẳng phải người Trì Diễn Hạo vừa để ý chắc chắn sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của Phái Nhiên sao?! Đó chỉ là một con mèo trắng lười biếng yếu ớt, sao có thể có được đôi giày cả đời Trì Diễn Hạo cũng không thể chạm đến, còn muốn giành lấy nữ nhân hợp ý hắn nữa ư?
Trì Diễn Hạo nhất định không để bi kịch này tái diễn một lần nữa.
Hắn do dự lại lưỡng lự, động não cố gắng nghĩ, suy đi tính lại một lúc lâu, đau đớn đưa ra quyết định.
Đi học vừa được bốn ngày, Trì Diễn Hạo liền ngỏ ý muốn ngồi cùng các nam sinh cùng phòng.
Cung Kỳ Quân can ngăn, nói: “Cậu ngồi với bọn tớ, bàn ghế bình thường chỉ có năm chỗ, nếu cậu ngồi ở đây, ôi Phái Nhiên sẽ không có chỗ ngồi.”
Mặc kệ hắn sống chết, Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, nguỵ biện : “Phái Nhiên ngồi ở đâu chả được, dù sao hắn cũng không nghe giảng.”
Cung Kỳ Quân đối nhân xử thế quả nhiên thập phần ngay thẳng: “Ôi cậu cũng đâu có nghe giảng, chúng ta ngồi cuối lớp là do không muốn nghe giảng bài mà.”
Trì Diễn Hạo rất muốn đâm một cái vào não của Cung Kỳ Quân, hắn lười giải thích, ngồi xuống chỗ của mình.
Mấy ngày nay mọi người trong phòng xem ra rất sung sức, từ cả phòng siêng năng nên mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn, hôm nay lúc vào lớp mới chỉ có vài bạn nữ.
Trì Diễn Hạo nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau này, cảm thấy vô cùng cao hứng.
Hắn đã sớm có được số điện thoại của Tô Nhạc chính là cô nàng xinh đẹp trong tầm ngắm kia. Hiện tại nói chuyện với Tô Nhạc cũng chỉ khoảng chừng năm tin nhắn một ngày, hắn cũng cho rằng nội dung tin nhắn được kiểm soát rất tốt. Trì Diễn Hạo tự cảm thấy trong mắt Tô Nhạc, hắn là một anh thanh niên vô cùng lễ độ có đẳng cấp lại còn thực ân cần, Trì Diễn Hạo cũng cho rằng, chỉ cần hắn kiên trì thế này, và bằng vẻ tuấn tú thanh lịch cùng gia thế hoàn mỹ, hoàn toàn có thể mở cánh cửa bước vào trái tim thiếu nữ của Tô Nhạc.
Mà chuyện trước mắt hắn phải làm, chỉ là cố gắng kéo dài khoảng cách vật lý giữa Phái Nhiên vào Tô Nhạc mà thôi.
Lại có thêm một số người nữa lục đục kéo nhau vào phòng học, lác đác ngồi xuống, Trì Diễn Hạo nghĩ đến khoảng khắc vừa đúng tám giờ Phái Nhiên bước vào phòng, nhất thời cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Đúng thế, thật ra hắn rất chán Phái Nhiên, đủ chán rồi.
Bất quá tính toán của hắn có chút sai sót, hôm nay chuông vào học đổ tám giờ, không thấy Phái Nhiên thong thả vào lớp muộn.
Bảy giờ bốn mươi lăm, Phái Nhiên bước vào giảng đường.
Hôm qua mưa, trời lạnh đi không ít, nghe nói thành phố này không có mùa xuân và thu, qua mùa hè sẽ tới mùa đông, ngày hôm qua sinh viên còn mặc áo sơmi hôm nay đã mang áo tay dài.
Phái Nhiên mặc áo khoác màu đen, trên cổ áo có một lớp lông mịn, lớp lông đen trên áo càng tôn lên khuôn mặt của hắn, làn da hắn có vẻ như càng trắng, cái gì mà “Phấn điêu ngọc trác” (khắc từ phấn, tạc từ ngọc). Bao bọc lấy đôi chân dài của Phái Nhiên vừa nhìn liền biết được là quần jean giá không rẻ, về phần giày, chắc là cặp Sakura Air force 1(1) đó rồi.
Trì Diễn Hạo không muốn thấy đôi giày kia, nhìn thấy trong lòng sẽ rất buồn, ôi đôi giày đó mấy năm trước lúc ra mắt chỉ có năm trăm đôi, Phái Nhiên cư nhiên lại có được, nhưng mà đôi hắn mang đi học là đôi chế tác, còn Trì Diễn Hạo ngay cả đôi chế tác cũng không có.
Trì Diễn Hạo cảm thấy dòng Sakura vẫn rất đẹp, tuy rằng hoa văn anh đào có chút nữ tính, nhưng hắn không ngại! Một chút cũng không ngại a!
Phái Nhiên chân tay mảnh khảnh đứng trong phòng học thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, hắn liếc mắt một cái đã lôi được Trì Diễn Hạo ra từ trong đám người kia, trong đôi mắt lim dim ẩn chứa ánh mắt mơ hồ, ánh mắt đó bắn thẳng sang hướng này.
Trì Diễn Hạo chột dạ quay đầu sang một bên.
Trì thiếu gia quay sang hướng khác đương nhiên không thấy được khóe môi Phái Nhiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.
Phái Nhiên không đi về phía Trì Diễn Hạo, mà nhắm hướng cách xa bảng đen và máy chiếu, chỗ đó cũng cách Trì Diễn Hạo rất xa, gần như sang lớp bên cạnh.
Trì Diễn Hạo giả vờ dựng thẳng sách giáo khoa lật vài trang, nhìn thấy hướng Phái Nhiên vừa đi, thở phào nhẹ nhõm.
Bảy giờ năm mươi, Tô Nhạc và các bạn của nàng bước vào lớp.
Trì Diễn Hạo thật cao hứng, bất tri bất giác treo trên mặt một nụ cười đắc ý, hắn cảm thấy mình đã giải cứu thiếu nữ Tô Nhạc từ trong ma trảo của Phái Nhiên, cũng là giải cứu hạnh phúc tương lai của chính mình.
Rất nhanh, nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc.
Tô Nhạc và các bạn của nàng, chọn chỗ ngồi trước Phái Nhiên.
Không thể nào, theo Trì Diễn Hạo, Tô Nhạc nữ sinh mặc dù hữu hung (có ngực =))) vô mưu, tuyệt đối cũng không phải là một người vì nam sắc bỏ bê chuyện học hành và sự nghiệp.
Huống hồ tên Phái Nhiên đó làm sao tính là nam sắc! Không phải chỉ là một tên mặt trắng sao? Mặt trắng ẻo lả thì đẹp trai sao?! Phi! Đẹp cái rắm!
Cung Kỳ Quân vươn dài cổ nhìn Phái Nhiên, lẩm bẩm: “Đẹp trai đúng là tốt, may mà ta với vị đó giao tình không tồi, cũng không cần mạo hiểm ở trong này tìm đối tượng… A, Trì Diễn Hạo, ôi cậu đâm sách giáo khoa thành một cái lỗ rồi.”
Phái Nhiên bỗng dưng quay sang cười với Trì Diễn Hạo, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, lúm đồng tiền diễm lệ như ngọc.
Là nụ cười nhạo báng kẻ thua cuộc.
Cái tên Phái Nhiên này!
Trì Diễn Hạo nện xuống sách giáo khoa thương tích đầy mình của hắn một quả đấm.
Trì Diễn Hạo cảm thấy, có lẽ hắn và Phái Nhiên cần nói chuyện.
Vì thế nắm thời cơ, cuối tuần đầu tiên ở đại học, người trong ký túc xá hoặc ra ngoài hẹn hò hoặc đi chơi, Trì Diễn Hạo gác lại cơ hội tốt hẹn hò cùng Tô Nhạc, túm lấy Phái Nhiên.
Kỳ thật phần lớn thời gian Phái Nhiên đều một mình đi tới đi lui, chỉ có khi đi học và lúc không biết gọt vỏ táo mới tìm tới Trì Diễn Hạo. Cũng không phải là người trong ký túc xá cô lập hắn, chẳng qua hình như hắn thích như thế, người khác mời hắn cùng ra ngoài ăn cơm đều bị từ chối.
Ngày chủ nhật đã đến, hình như có người trong nhà Phái Nhiên đến thăm hắn. Buổi sáng Phái Nhiên đã ra ngoài, Trì Diễn Hạo ngồi trong ký túc xá nôn nóng nửa ngày, còn Phái Nhiên vô cùng thong thả, mãi cho đến hai giờ chiều mới mang theo một cái túi to ở siêu thị bước vào cửa, bên trong đầy đồ ăn vặt.
Nhìn thấy Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ra ngoài chơi với bọn Cung Kỳ Quân?”
Hắn quẳng túi ở dưới bàn, bởi vì trên mặt bàn đã chất đầy quà của người đến thăm hôm nay cho hắn, không thể chất thêm nữa.
Trên bàn của hắn toàn là đồ ăn, có trái cây, thuốc bổ, có cả thức ăn nhanh. Lầu dưới túc xá của trường có văn phòng, bên trong có một cái lò vi sóng và bốn cái máy giặt, thậm chí phòng ở tầng dưới có hẳn hai cái văn phòng như thế, một cái lúc bình thường là cửa hàng, bán sách hay bán đồ ăn đều có. Cơ sở vật chất của ký túc xá cũng tương đối tốt, huống chi bọn Trì Diễn Hạo ở lầu một, Phái Nhiên thường xuyên hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng, hắn trắng như vậy, có lẽ là do không phơi nắng a.
Đến chiều đã tiêu tan gần hết nộ khí Trì Diễn Hạo vất vả tích góp từng chút một, hơn nữa bàn tay không đánh người đang cười, hiện tại Phái Nhiên ôn hòa như thế, Trì Diễn Hạo thật sự không thể hung hăng với hắn.
“Tớ, tớ có chuyện.”
“Nga…” Phái Nhiên gật gật đầu, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn. “Ăn không?”
Đối với thức ăn trước nay Trì Diễn Hạo ai mời cũng không từ chối, nhưng lúc này không phải là giờ ăn vặt. Hắn lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng: “Phái Nhiên… tớ nói… cái kia…. cậu có ý kiến gì với tớ không a?”
Hắn hỏi chuyện này vừa kiên định lại do dự. Kiên định lập trường, do dự thái độ, khoảng thời gian do dự đủ để Phái Nhiên thay giày, đi vứt vỏ bao khoai tây chiên.
Phái Nhiên ăn khoai tây chiên ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút… phiền muộn?
Một con mèo trắng thật to buồn bã nhìn cậu, buồn bã giống như chính cậu đoạt lấy con cá khô của nó.
Trì Diễn Hạo không ngờ Phái Nhiên còn có chiêu này, trong phút chốc không biết phải đánh trả thế nào, bất quá hắn không sợ, lấy bất biến ứng vạn biến là diệu kế.
“Tớ…” Phái Nhiên nhàn nhạt nói, nuối khoai chiên vào, bỏ gói khoai chiên xuống: “Ông ngoại tớ nói, cậu là người tốt, cậu sẽ chăm sóc tớ, nên tớ mới đi theo cậu…”
A, lão gia gia tóc bạc đó có khen mình mà, Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, lão gia gia thật tinh mắt.
Phái Nhiên chậm rãi ngồi xuống ghế của mình, buồn thương nhanh chóng trát lên mặt không thua kém gì một nữ diễn viên kịch Quỳnh Dao chuyên nghiệp.
“Từ nhỏ tớ đã vô cùng thiếu tình thương…” Phái Nhiên nói, cau mày, nhẹ nhàng lấy một miếng khoai nhét vào miệng, ngay cả động tác ăn khoai chiên cũng thực tao nhã.
Trì Diễn Hạo vừa nghe, cảm thấy trước kia mình đoán quả nhiên không sai, thân thế Phái Nhiên quả có vấn đề, cái gì mà, kịch truyền hình cũng không phải vẫn hay diễn như vậy sao, nội bộ quý tộc luôn luôn phức tạp lại đầy kịch tính.
“Bố mẹ tớ…” Phái Nhiên chậm rãi nói, ăn tới miếng khoai thứ ba: “Lúc tớ 5 tuổi, bọn họ đi du lịch nước ngoài, tai nạn máy bay, hai người không còn…”
A, là lúc 5 tuổi, con cái nhà giàu lúc 5 tuổi trong nhà đều gặp chuyện không may, thông thường không phải là cha mất thì là mẹ qua đời, đa số là mẹ, thật thê thảm.
Bất quá Phái Nhiên vẫn thảm nhất, cư nhiên đi cả đôi.
Trì Diễn Hạo vô cùng bất ngờ. Tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này nghe qua thật giả tạo, nhưng Phái Nhiên thoạt trông không phải là mẫu người hay thiếu tình thương sao.
Cái tên này (ý nói Phái Nhiên) đã nói tất cả, tại sao cái gì hắn cũng không biết. Tại sao người ta tốt bụng với hắn một chút hắn liền bám dính lấy người ta. Tại sao người đưa hắn đến khai giảng có ông ngoại có dì nhưng không có bố mẹ.
Hơn nữa, nhất định không có ai lại lấy bố mẹ của mình ra đùa thế này.
Thật ra Trì Diễn Hạo không muốn thông cảm cho Phái Nhiên, nhưng vẫn cho rằng người đáng hận tất sẽ có chỗ đáng thương, không khỏi cảm thấy trước kia người này đã làm gì đều có thể tha thứ.
Nghĩ lại, kỳ thật người ta cái gì cũng chưa có làm, Phái Nhiên không câu dẫn Tô Nhạc, đều là do Tô Nhạc tự theo đuổi hắn a.
Trì Diễn Hạo lại nghĩ, mình là nam nhân, không nên so đo cái này.
Nghe được loại chuyện thế này, khiến cho người ta có chút khó chịu, chắc hẳn người trong cuộc kiêm người kể chuyện lại càng khó chịu hơn.
Trì Diễn Hạo nghĩ đến đây, chuẩn bị làm ra bộ dáng đến chết cũng phải chan chứa đồng tình kiêm cảm động, Phái Nhiên ngẩng đầu kéo túi khoai tây, trên mặt mất sạch vẻ đau buồn lúc nãy.
Hắn cười sáng lạng: “Gạt cậu thôi.”
Tác giả :
Hiểu Thập Nhất