Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 37 Người Hầu Bệnh Kiều 3
Sau khi sự việc kia xảy ra, Lâm Quân liền trở thành người hầu thân cận của Liễu Thừa An, hắn sẽ làm những món điểm tâm mới lạ, chọc cho nàng cười, dần dần hắn cũng thay thế vị trí của Thúy Dung và Lan Nhược.
"Thúy Dung tỷ tỷ, tiểu thư nói chỉ cần ta tới là được, ngươi cứ việc nghỉ ngơi đi." Lâm Quân mỉm cười đứng trước cửa phòng, hắn lấy chậu nước từ trên tay Thuý Dung qua, khuôn mặt mang theo yêu khí.
"Ngươi......!" Thúy Dung cực kì chán ghét hắn, nhưng tiểu thư lại thích hắn nên nàng không dám manh động, nàng chỉ dám trừng hắn một cái rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Thừa An được hắn chăm sóc tỉ mỉ, mọi việc đều đến tay hắn làm, kể cả những việc đơn giản nhất như chải tóc, lựa chọn quần áo cho nàng cũng do một tay hắn.
Dần dần, Lâm Quân thay thế được vị trí của những người hầu khác, vì vậy nên Lan Nhược và Thúy Dung bị điều đi, công việc các nàng cần làm là quét sân hoặc bưng bánh trà.
Những điều này đều nằm trong tầm kiểm sát của Lâm Quân, điều hắn muốn chính là chỉ có một mình hắn ở bên nàng, một mình hắn quan tâm chăm sóc hầu hạ nàng mà thôi.
Trừ những việc nữ công gia chánh thì Lâm Quân còn vô cùng thông minh.
Chỉ cần Liễu Thừa An dạy sơ qua hắn liền hiểu, thậm chí là có thể bàn luận với nàng về bác học.
Vì vậy nên lúc Liễu Thừa An đi thư phòng thì nàng cũng thích mang Lâm Quân theo, nhưng nàng khá ngạc nhiên khi thấy hắn biết đọc chữ, không chỉ biết đọc mà còn biết viết, chữ viết hắn đẹp như rồng bay phượng múa.
"Lâm Quân, chữ của ngươi đẹp hơn ta gấp trăm lần.
Không lẽ trước khi ngươi bị bán làm nô lệ thì ngươi là 1 công tử giàu có sao?" Liễu Thừa An cầm tờ giấy có chữ viết của hắn, nàng kinh ngạc nói.
"Không phải đâu thưa tiểu thư, khi còn nhỏ có một vị tiên sinh dạy ta tập viết tập đọc." Lâm Quân ngượng ngùng nói.
"Về sau đừng kêu ta là tiểu thư nữa.....Khi không có người thì kêu ta là An Nhi đi, đây là biệt danh của ta, ngươi viết đẹp hơn ta nhiều như vậy, không chừng về sau trở thành thầy của ta không chừng." Nàng nghiêm túc nói, nhưng nàng chờ mãi mà không thấy hắn đáp lời.
"Hửm? Sao không nói gì hết vậy?" Liễu Thừa An ngẩng đầu, nàng thấy Lâm Quân đang âm trầm nhìn nàng, nàng chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.
"Lâm Quân? Ngươi bị sao vậy......" Liễu Thừa An nhíu mày.
"A......" Lâm Quân sực tỉnh, hắn kinh hãi nói: "Thật xin lỗi....tiểu...tiểu thư...,xin ngươi đừng giận, lúc nãy ta có hơi thất thần....."
"Không sao không sao, ngươi đừng khẩn trương như vậy." Nàng thấy hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, đành phải vội vàng an ủi hắn: "Lúc nãy ta nói về sau đừng kêu ta là tiểu thư nữa, kêu An Nhi là được rồi."
"An Nhi......"Giọng nói hắn có chút khàn, Liễu Thừa An đang đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy đuôi mắt đỏ ngầu vì hưng phấn của hắn.
Đêm khuya tĩnh lặng...
Một mùi hương kì lạ bay vào phòng Liễu Thừa An...
Liễu Thừa An ngủ càng thêm trầm, gương mặt say giấc trông yên lặng hơn thường ngày nhưng vẫn đẹp đến mức không thứ gì có thể sánh được.
Lâm Quân tham lam nhìn Liễu Thừa An, tim hắn đập nhanh như muốn bay ra ngoài, hắn lặng lẽ lại gần nàng, cúi người xuống làm cho hơi thở của nàng phà vào mặt hắn, sau đó lại tham lam hít vào thở ra.
Hắn đã muốn làm vậy từ rất lâu rồi.
Bởi vì chỉ có một mình hắn hầu hạ nàng nên vào ban đêm cũng chỉ có lác đác vài lính canh, điều này làm hắn dễ ra ra vào vào.
Lâm Quân nhìn chằm chằm đôi môi của Liễu Thừa An, môi thiếu nữ có màu hồng nhạt, khóe miệng hơi giơ lên.
Hắn chậm rãi cúi xuống, chóp mũi hắn đụng vào chóp mũi nàng, có vài sợi tóc nghịch ngợm của hắn rũ lên mặt nàng.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vào thời khắc môi hắn dán lên môi nàng, cả người hắn như bị điện giật.
Môi hắn dán lên môi nàng, một sự thoả mãn lan ra trong lòng hắn, hắn lại nhịn không được mà liếm liếm, sau đó là nhẹ cắn một cái, hắn hoàn toàn chết chìm trong sự sung sướng si mê này.
Cho đến khi Liễu Thừa An không thoải mái mà "um" một tiếng, hắn mới bừng tỉnh lại, ngay lập tức hắn lùi về sau mấy bước, tim đập như sấm.
Sau khi xác nhận được rằng nàng vẫn còn ngủ, hắn mới cẩn thận lui ra ngoài.
Sự việc tối hôm đó vẫn chưa đủ thoả mãn Lâm Quân, hắn càng ngày càng đi xa hơn, lúc đầu chỉ hôn môi nàng rồi ngắm nàng ngủ, nhưng về sau hắn bắt đầu liếm láp khắp cơ thể nàng, có khi còn sẽ để lại dấu vết ở vài nơi nàng không thể nhìn thấy.
Sau đó hắn sẽ ôm nàng đi vào giấc ngủ, đến giờ Mão* mới lặng lẽ rời đi.
(*Giờ Mão: từ 5 giờ đến 7 giờ.)
Đương nhiên tất cả những việc này Liễu Thừa An đều không hề hay biết, nàng vẫn luôn vô tư phong lưu giống như trước kia, bên ngoài là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng bên trong là một con người nổi loạn vô tâm.
Một ngày nọ, Lâm Quân đi tìm Liễu Thừa An nhưng tìm mãi vẫn không thấy nàng.
Đang tìm thì hắn đụng phải Lan Nhược, trong tay nàng cầm một hộp đồ ăn, hình như là tình cờ đi qua.
Lâm Quân nở một nụ cười hiền lành.
"Lan Nhược tỷ tỷ, ngươi có biết tiểu thư đang ở đâu không?"
"Tiểu thư sao? Lúc nãy ta thấy Việt tướng quân đến phòng tiểu thư, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài, hình như là đi tới......Lâm Quân? Ngươi bị sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lan Nhược nhìn guơng mặt tái nhợt của Lâm Quân, nàng lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ......Có muốn đi gặp đại phu không?"
"Không sao, ta không bị gì hết, cảm ơn Lan Nhược tỷ tỷ." Lâm giáng rũ mắt xuống, hắn nắm chặt tay: "Vậy ngưoi có biết tiểu thư và Việt tướng quân đi đâu không?"
"Ta cũng không rõ lắm, chắc là đi dạo chợ hay gì đó." Lan Nhược đáp.
"Lan Nhược! Mau tới đây."
Giọng nói của Thúy Dung vang lên, Lan Nhược "Vâng" một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Lâm Quân đang trầm mặc, sau đó nàng rời đi.
Lâm Quân đứng một mình ở trong viện, biểu cảm hắn dần trở nên dữ tợn, hắn cong khoé môi, nở một nụ cười vặn vẹo.
An Nhi là của ta, vĩnh viễn là của ta, ai cũng đừng hòng cướp An Nhi đi, nếu có người dám làm vậy thì không bằng giết chết tên đó đi?
An Nhi, ngươi không được thích Việt Hành Phong, ngàn vạn lần không được thích Việt Hành Phong.
Ngươi chỉ có thể thích ta.
Nếu ngươi không ngoan thì ta bắt buộc phải bẻ gãy cánh chim của ngươi, rồi sau đó nhốt ngươi ở một nơi không ai biết.
......
Không biết lả hắn đứng đó bao lâu, đột nhiên có một giọng nói vang lên làm hắn định thần lại.
"Lâm Quân, sao ngươi lại đứng đây?" Liễu Thừa An mới từ ngoài về.
Lâm Quân nhìn nàng, đôi mắt âm trầm trở nên có chút ấm áp, dịu dàng đến mức muốn chảy nước.
Hắn vội vàng đứng dậy tiếp đón nàng, sung sướng nói: "An Nhi, cuối cùng ngươi cũng về!"
"Ừm, hôm nay ta đi dạo chợ với Việt đại ca." Khi nhắc tới Việt Hành Phong thì mặt Liễu Thừa An hơi phiếm hồng, chi tiết nhỏ này được Lâm Quân thu vào mắt.Nụ cười hắn khựng lại nhưng chốc lát sau liền quay về bình thường.
"An Nhi, ngươi rất thân thiết với Việt tướng quân sao?" Lâm Quân ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng trong lòng hắn đã khẩn trương đến rối tinh rối mù.
Nếu nàng nói thân thiết, nếu nàng nói "rất" thân thiết thì ta nên làm gì đây!?
Gương mặt trắng nõn của Liễu Thừa An trở nên đỏ ửng, nàng thần bí mà nói: "Lâm Quân, ta chỉ nói việc này cho ngươi biết thôi đó.
Thật ra.....ta và Việt đại ca đang quen nhau, hắn nói......tháng sau hắn sẽ tới nhà ta cầu hôn, tháng sau nữa cả hai sẽ nên duyên vợ chồng..."
Cả người hắn như rơi vào hầm băng, mặt Lâm Quân trở nên trắng bệch, hắn kinh hoàng nhìn Liễu Thừa An.
Liễu Thừa An có chút nghi hoặc, nàng kinh ngạc hỏi: "Lâm Quân, ngươi bị sao vậy?!."
"Tiểu thư......!Không...An Nhi....ta....ta" Tuy bình thường thì Lâm Quân có chút thẹn thùng nhưng hắn chưa bao giờ kinh hoảng thất thố như thế, phản ứng của hắn làm Liễu Thừa An hoảng sợ.
"Ngươi không sao chứ? Để ta dẫn ngươi đi gặp đại phu."
Liễu Thừa An lôi kéo hắn đi, nhưng nàng có cố gắng kéo như thế nào thì hắn vẫn không nhúc nhích, nàng quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nhưng đập vào mắt nàng là gương mặt trắng bệch như người chết của hắn, mắt hắn tựa như hố đen không đáy, bên trong mưa rền gió dữ, cuồn cuộn sát ý.
"Rốt cuộc là ngươi bị gì vậy?!"
Lâm Quân rũ mắt xuống, hắn xua xua tay: "Không sao......!Ta không sao cả."
Tuy hắn nói vậy nhưng tay hắn lại nhịn không được mà run rẩy, hắn không nghe lời như thường ngày mà lại trực tiếp xoay người rời đi, bước chân có chút lảo đảo.
"An Nhi thật sự rất thích hắn." Lâm Quân lẩm bẩm nói, biểu tình bắt đầu tan rã, hắn bắt đầu hô hấp dồn dập, hít thở không thông.
"Không được....sao ngươi lại thích hắn chứ? Ngươi vốn là của ta mà..." Hắn nắm chặt tay, khoé miệng giơ lên, trong mắt nổi lên sự cố chấp đố kỵ cùng điên cuồng.
Các ngươi sẽ không có khả năng ở bên nhau.
Bởi vì ngươi chỉ có thể là của ta.
Mấy ngày gần đây, Lâm Quân cảm thấy có chút mệt.
Liễu Thừa An cho hắn nghỉ ngơi ở trong phòng, nàng kêu Lan Nhược và Thúy Dung đến hầu hạ, cố gắng không làm phiền hắn.
"Tiểu thư, hôm nay lão gia rất tức giận." Thúy Dung nói.
"Vì sao?"
"Nghe nói là do Việt lão tướng quân nói xấu lão gia với Hoàng Thượng.
Vậy nên hôm nay lão gia bị Hoàng Thượng chèn ép."
"......" Nghe đến Việt lão tướng quân, Liễu Thừa An nhịn không được mà thở dài, nàng nói: "Ngươi nấu bát canh hạt sen rồi đưa cho phụ thân đi, mỗi lần hắn tức giận thì uống món canh này sẽ tốt hơn."
Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Lâm Quân đâu? Hắn có khoẻ hơn chưa?"
Thúy Dung hừ một tiếng.
Lan Nhược nói tiếp: "Vẫn còn mệt, mặc dù đại phu đã đến xem xét nhưng bệnh tình của hắn vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp."
Liễu Thừa An nghe vậy liền đứng dậy: "Không được, ta phải đến xem hắn."
Liễu Thừa An đi vào phòng Lâm Quân.
Trong phòng tối hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong còn có một hương thơm nhè nhẹ.
Liễu Thừa An nhẹ nhàng lại gần.
Bên trong có một chiếc giường lớn màu đen, Lâm Quân đang mệt mỏi ngồi trên giường, hắn đang xuất thần nhìn một thứ gì đó.
Bên mép giường còn có một chiếc ghế, trên ghế là đủ loại thuốc, hình như đống thuốc đó đã được để rất lâu nhưng hắn vẫn chưa uống.
"Lâm Quân." Liễu Thừa An nhẹ kêu một tiếng.
Ánh mắt không có tiêu cự của Lâm Quân mắt sáng lên trong tích tắc, hắn dùng đôi mắt ôn nhu trong suốt mà nhìn nàng.
"Thuốc lạnh băng hết rồi, ngươi cũng thật là....sao lại không chịu uống chứ!?" Liễu Thừa An nhíu mày, nàng đi đến trước mặt hắn, thấy tay hắn bị đông lạnh nên nàng kéo chăn lên cao một chút, sau đó tiếp tục lải nhải: "Bình thường ngươi thích chăm sóc người khác nhất kia mà? Sao bây giờ lại không tự chăm sóc cho chính mình vậy?! Ngươi có biết là ngươi làm ta lo lắng lắm không?......"
Lâm Quân si ngốc mà nhìn nàng.
Thật ấm áp.
An Nhi thật ấm áp...
Không làm được, hắn không nỡ huỷ diệt nàng...
Nhưng hắn vẫn muốn nhốt nàng ở cạnh hắn vĩnh viễn...
Nhốt ánh mặt trời ở cạnh hắn, vĩnh viễn...
......
Khi hắn vẫn còn đang xuất thần thì Liễu Thừa An đã sai người đem thuốc mới vào.
Nàng múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi rồi duỗi tới bên môi hắn.
"A......" Nàng như đang dỗ dành trẻ con uống thuốc: "Uống mau lên, sao ngươi lại nhìn ta như vậy chứ? Uống ngoan đi rồi sẽ có đường ăn."
Lâm Quân hé miệng, hắn nuốt thứ thuốc đắng ngắt đó vào, phảng phất như đang miêu tả lại cảm giác chua xót của hắn...
Hắn rũ mắt xuống làm che khuất sự điên cuồng cùng cuồn cuộn sát ý trong mắt, hắn nắm chặt tay, lực đạo lớn đến mức làm tay hắn rỉ máu..