Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 28 Văn Nhã Bại Hoại 2
Editor: Coca
Hôm nay, trời sập tối Tô Ly mới mò về nhà.
Thời điểm tiến vào ngõ nhỏ, hắn bắt gặp được một người đang say mèm.
Tô Ly không thèm để ý tới, nhưng tên đó lại bước nhanh về phía hắn, cười hì hì dính lên.
"Em trai xinh đẹp, cho anh mạn phép làm quen!"
Dứt lời liền thò qua người Tô Ly.
Mùi rượu xộc lên mũi, Tô Ly không giận mà cười, khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt hắn nhìn gã kia giống đang nhìn một xác chết: "Tìm chết." Hắn thấp giọng nói.
Kẻ say nghe vậy giận tím mặt: "Nhãi ranh, mày nói cái gì! Hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày!" Gã cầm chai bia chạy về phía hắn.
Tô Ly đang chuẩn bị né tránh thì đột nhiên kẻ say bị ai đó ấn vào mặt đất.
Người kia đè kẻ say lại, gã cố gắng giãy giụa vài cái, cô lại đứng dậy hung hăng đè hắn lên mặt đất.
Cứ thế gã bất tỉnh.
Thế nhưng lại là một người phụ nữ.
Cô đi đến trước mặt Tô Ly, khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa thanh tú.
Bây giờ Tô Ly mới phát hiện đối phương mặc đồng phục, là một nữ cảnh sát.
"Không sao chứ bạn học nhỏ?" Cô cười cười, vừa dứt lời liền nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Ch????yên ????rang đọc ????r????yện ~ TR???? ????TR????YỆ????﹒???????? ~
Sơ mi trắng, quần đen, ngũ quan thiếu niên không anh khí như những nam sinh khác, ngược lại lại giống với thiếu nữ.
Một nam sinh văn nhã như vậy, chắc đã bị doạ sợ.
Tô Ly đối diện với ánh mắt ôn nhu của cô, hắn ngẩn người, đột nhiên tim đập điên cuồng, hắn bối rối dời tầm mắt đi, thanh âm rầu rĩ: "Tôi không sao......"
"Không sao là được." Cô tuỳ ý đá một phát vào kẻ say đang nằm trên đường: "Chị là cảnh sát mới được điều động đến đây.
Chị tên Tần Phong.
Ách, bởi vì hai vụ án xảy ra gần đây nên chị mới được phái đến đây điều tra."
Tần Phong......!Tô Ly ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cười như không cười của cô, hắn lại lập tức cúi đầu.
Tần Phong thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn sợ đến mức đái ra quần, cô hòa nhã nói: "Một học sinh như em về nhà một mình có chút nguy hiểm, giống như việc mới phát sinh lúc nãy, may mà chị xuất hiện kịp lúc, bằng không...ách, em có sợ không?"
"Tôi không sợ" Tô Ly nhàn nhạt nói.
"Ai...! Đứa nhỏ này, thật đúng là quật cường, nếu lúc nãy chị không xuất hiện kịp thời thì.....em sẽ bị ông kẹ bắt đi đó biết không? Còn nói không sợ,......" Tần Phong trêu đùa, cô vươn đôi tay mảnh khảnh xoa xoa đầu thiếu niên.
Hắn không kịp phòng ngừa đã bị Tần Phong xoa xoa đầu, vẻ mặt Tô Ly cứng đờ, ánh mắt mở to, hắn cuống quít lùi về phía sau vài bước, che lại tóc của mình, trong thanh âm mang theo một chút tức giận: " Tôi đã nói tôi không sợ, cách xa tôi ra một chút."
Đứa nhỏ này thật là......!Tần Phong nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi, gãi gãi đầu.
Bộ mình trông giống bà mụ dì ghẻ lắm sao??? Bất quá ngẫm lại mình đã 22 nồi bánh chưng rồi mà còn chưa có một mối tình vắt vai, còn chưa bao giờ nắm tay người khác giới, không phải là mụ dì ghẻ thì là gì chứ?
Bởi vì Tây Thành liên tiếp phát sinh ra những vụ án giết người, bởi vậy nên trong khoảng thời gian này Tần Phong được phái đến Tây Thành điều tra.
Sau khi Tần Phong tốt nghiệp, lá gan cô lớn, không ngán bất kì ai, còn hỗ trợ mọi người trong rất nhiều vụ án, cũng vì vậy nên có thể xem cô là một cảnh sát cũng khá có tiếng trong nghề.
Cho nên vụ án lần này được giao cho Tần Phong phụ trách.
Bắt đầu từ ngày đó Tô Ly phát hiện ra rằng, cho dù là buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối, chỉ cần đi ngang qua quảng trường đều có thể bắt gặp Tần Phong đang đi tuần tra.
Thật là một người phụ nữ phiền phức......!Tô Ly liếc nhìn thân hình thon dài tinh tế của Tần Phong.
Người phụ nữ này giống hệt kẻ ngốc, mấy đứa trẻ đi ngang qua cũng bị cô dụ dỗ kéo vào chơi.
Tô Ly quyết định đi đường vòng, nhưng mới đi được vài bước, đôi mắt hắn lại không nhịn được mà liếc nhìn Tần Phong.
Tựa như cảm nhận được tầm mắt nóng rực của hắn, Tần Phong quay đầu lại, cười cười với hắn.
Nụ cười kia thật sự quá chói mắt, giờ phút này Tô Ly cảm thấy cô giống rực rỡ như ánh mặt trời.
Tô Ly nhanh chóng cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
"Ai, sao đứa nhỏ này lại sợ mình như vậy chứ? Xem ra mình đã tạo một bóng ma tâm lý cho hắn rồi." Vẻ mặt Tần Phong buồn cười, cô lẩm bẩm.
Còn tiếp...