Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 88-2: Kết cục cuối cùng 2
Editor: Puck - Diễn đàn
Các chiến sĩ mai phục kỹ ở các góc tối đi ra, dễ dàng bắt được đám người xâm nhập bị chó quân đội giữ chặt. Tiếng kêu rên nỉ non bên tai không dứt, đại đa số Ninja đều bị thương nghiêm trọng.
Lâm Tuyết bình tĩnh đứng ở đó, cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Cô tin tưởng bản lĩnh của chồng mình, chỉ cần anh muốn làm, liền không có mục đích không đạt được.
Từ khi cô biết anh đến bây giờ, trừ bỏ nhà họ Hoắc ở tam giác vàng không nhổ được, bỏ dở nửa chừng trở về nước (Là vì cô), nhiệm vụ này của anh, cô chưa từng thấy anh từng thất bại!
Nói người đàn ông này đáng sợ, là bởi vì anh máu lạnh vô tình với kẻ địch, nói người đàn ông này đáng yêu, là bởi vì anh là người chồng thân ái nhất của cô, người chồng cưng chiều cô đến tận xương tủy!
Bình tĩnh đợi bóng dáng anh tuấn to lớn quen thuộc kia xuất hiện, ở trước mặt toàn bộ chiến sĩ, tù binh còn có nhóm chó quân đội, Lâm Tuyết không chút do dự nhào vào trong ngực anh.
Lúc này mới là anh! Hơi thở độc đáo của anh không ai có thể bắt chước giả tạo được, Lâm Tuyết say mê thật sâu ở trong lòng anh.
“Sợ sao?” Anh biết một màn mạo hiểm vừa rồi, chỉ có điều anh tin tưởng cô nhất định có thể thong dong đối phó.
“Hơi sợ!” Cô ngẩng đầu, hờn dỗi nhìn anh “Anh đã sớm đoán được đúng không?” Người đàn ông phúc hắc này, hóa ra bố trí thiên la địa võng thật tốt ở viện điều dưỡng này, mà cô chính là con mồi ở trong lưới!
Lương Tuấn Đào cúi đầu nhẹ nhàng mổ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp cua cô, an ủi: “Tất cả đều trong lòng bàn tay của anh, không có ai có thể tổn thương em!” dinendian.lơqid]on
Mặc dù như thế, nhưng anh vẫn đổ mồ hôi dầm dề. Cho đến khi cô bình yên vô sự xuất hiện trước mặt anh, trái tim vẫn treo lên mới quay về đúng chỗ.
Gió ngừng mưa nghỉ, trận chiến đấu không khói thuốc súng này, anh lấy ưu thế tuyệt đối thắng được.
Gió đêm nay thật mát mẻ, Lương Tuấn Đào ôm lấy eo nhỏ của vợ yêu, tạm thời ở bên ngoài hóng mát ngắm cảnh.
Đương nhiên, bọn họ xem không phải là cảnh tượng bình thường, mà là cảnh tượng trăm năm khó gặp.
“Ninja của Nhật Bản trời sinh khả năng khác thường, trải qua hơn mười năm huấn luyện khắc khổ cuối cùng mới có thành tựu, có thể nói đến từ không dễ! Không thể tưởng tượng nổi đêm nay lại có nhiều Ninja như vậy đồng thời hạ cố đến hàn xá * chơi, xem ra chủ nhân của các người thật sự coi trọng Lương Tuấn Đào tôi!”
(*) Hàn xá: nghĩa đen chỉ nhà nghèo túng, nghĩa bóng chỉ nhà mình (cách nói khiêm tốn), đồng nghĩa với tệ xá.
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết sánh vai ngồi trên ghế nệm bằng gỗ thật bọc da, hưởng thụ gió đêm mát mẻ thổi tới, rất thích ý.
Lâm Tuyết lại kinh ngạc nhìn tới một bóng dáng nhỏ bé trong hơn mười tên Ninja kia, cẩn thận xác nhận, dĩ nhiên là Đằng Nguyên Thiên Diệp!
Hóa ra thật sự là Đằng Nguyên Thiên Diệp, hoài nghi của cô cũng không sai!
Phùng Trường Nghĩa cho người túm lấy Đằng Nguyên Thiên Diệp, đẩy cô ta lên trước, đến trước mặt Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, lại một cước đá lên đầu gối của Đằng Nguyên Thiên Diệp.
Đằng Nguyên Thiên Diệp “Ôi” một tiếng kêu đau, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
“Nói đi, là ai phái cô tới?” Lương Tuấn Đào chậm rãi hỏi, vẻ mặt chắc chắn, không hề cáu giận.
Đằng Nguyên Thiên Diệp nhếch miệng mà cười: “Chị đây tự mình muốn đến, không liên quan tới người nào khác! Thủ trưởng Lương muốn phạt thì phạt một mình ta, thả hết nhóm sư huynh đệ của ta!”
“Hả?” Lương Tuấn Đào suy nghĩ một chút, rất âm hiểm nhếch môi, “Tôi muốn thả một mình cô, lưu nhóm sư huynh đệ của cô lại!”
Đằng Nguyên Thiên Diệp cả kinh trong lòng, cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo tận xương. diee ndda fnleeq uysd doon
Xương đùi của cô đã bị răng nanh của chó quân đội cắn ngập, đi khập khiễng, trên mu bàn tay máu tươi đầu đìa, chỗ cổ họng có hai lỗ máu thấm tơ máu, da thịt đảo ngược ra ngoài, thoạt nhìn thật dọa người.
Mười mấy Ninja này đều bị thương thật nghiêm trọng (Bị thương nhẹ vốn không bắt được bọn họ), toàn bộ bọn họ đều bị thương đổ máu, vết thương không khác Đằng Nguyên Thiên Diệp lắm, đều là phần chân và cổ bị thương, cổ họng gần như bị chó quân đội cắn đứt.
“Thả bọn họ đi! Bọn họ không biết cái gì, là tôi…” Đằng Nguyên Thiên Diệp quay đầu nhìn về phía sư huynh đệ của cô, trong ánh mắt xinh đẹp dâng lên áy náy, “Là tôi làm phiền bọn họ!”
Lương Tuấn Đào biết Ninja này đặc biệt nói nghĩa khí, mà lưu lại Ninja này cũng không có giá trị thực tế, bởi vì bọn họ vốn không biết chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp. Chỉ có giá trị duy nhất chính là Đằng Nguyên Thiên Diệp, lưu cô ta lại, lại tìm cách cạy miệng cô ta, sẽ có khả năng điều tra ra chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp.
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của cô ta, đoán chừng nếu muốn thực hiện suy nghĩ của anh, phải phí chút thời gian và công sức.
“Các sư huynh đệ của cô sẽ bị đưa vào nhà tù quân đội, bọn họ phải ở lại đó bao lâu, vậy xem biểu hiện của cô!” Lương Tuấn Đào hơi nghiêng người, đôi mắt đẹp hờ hững nhìn chằm chằm vào mặt Đằng Nguyên Thiên Diệp, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lẽo, “Tin tưởng cô biết rõ bản thân nên làm như thế nào!”
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch, Đằng Nguyên Thiên Diệp thở dài một tiếng, lệ rơi đầy mặt.
Cô biết rơi vào trong tay Lương Tuấn Đào, trốn thoát là không thể hy vọng. Chỉ có phối hợp với anh ta, mới có hy vọng khiến cho sư huynh đệ của cô thoát khỏi tai ương vào ngục tù.
“Cô biết tôi muốn cái gì, làm theo ý tứ của tôi, sau khi mục đích đạt thành, tôi lập tức có thể thả bọn họ! Nếu cô không nghe lời…” Lương Tuấn Đào hơi nhíu mày, ý cười bên môi âm u như yêu ma, “Tôi có thể khiến cho bọn họ chết hết ở trong tù!”
Ngực Đằng Nguyên Thiên Diệp phập phồng kịch liệt, cô biết lời Lương Tuấn Đào nói cũng không phải uy hiếp ngoài miệng. Người khiến Lương Tuấn Đào nhìn khó chịu, người đó có thể trực tiếp chết đi, không có bất kỳ cơ hội nào truy cứu tra hỏi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Muốn bảo vệ người đàn ông kia, hay muốn bảo vệ các sư huynh đệ này của cô, tự cô lựa chọn!” Nói xong, Lương Tuấn Đào nâng người lên, ngửa người về phía sau, thoải mái dựa vào tựa lưng, giơ tay lên, ánh mắt liếc về đồng hồ Thụy Sĩ trên tay, thản nhiên nói, “Cho cô thời gian một phút cân nhắc!”
Lâm Tuyết cuối cùng hiểu rõ, hóa ra Vân Thư Hoa mới là chủ nhân sau màn của trò này. Trong quá trình Lương Tuấn Đào thẩm vấn Đằng Nguyên Thiên Diệp, cô thủy chung giữ vững trầm mặc, nhưng trong lòng cô đang chậm rãi trầm xuống.
Vì sao Vân Thư Hoa phải làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta hại cô còn chưa đủ nhiều? Cô cho rằng, sau khi Vân Thư Hoa rời khỏi kinh thành, giữa bọn họ cũng đã triệt để kết thúc, không thể ngờ được anh ta lại âm thầm diễn trò không hợp thời như vậy, thật sự khiến cho trái tim cô băng giá.
Đằng Nguyên Thiên Diệp đưa hai tay che mặt, đầu vai gầy yếu hơi run run, cô khóc không tiếng động. Lựa chọn này tàn khốc như thế, cho dù lựa chọn như thế nào đều là đả kích có tính chất hủy diệt đối với cô.
Lâm Tuyết nhìn người phụ nữ cúi đầu nước mắt lưng tròng này, đột nhiên cảm thấy cô ta thật đáng thương! Đằng Nguyên Thiên Diệp không thể nghi ngờ là một người phụ nữ rất si tình, vì Vân Thư Hoa, cô ta làm rất nhiều chuyện, cho dù đúng hay sai, cô ta chỉ vì lấy lòng người đan ông mà cô ta yêu thương.
Có thể vì tình yêu mù quáng cố chấp đến nông nỗi như thế này, cũng cần dũng khí.
“Đã hết giờ!” Lương Tuấn Đào nheo mắt lại, giọng điệu hàm chứa sát khí lạnh lẽo, “Xem ra ở trong mắt cô những sư huynh đệ này gộp lại đều không có trọng lượng bằng người đàn ông kia! Được rồi, tôi thành toàn cho cô!”
“Đừng!” Đằng Nguyên Thiên Diệp đột nhiên lớn tiếng kêu, “Đừng tổn thương bọn họ! Anh muốn biết chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp, tôi dẫn anh đi!”
Lương Tuấn Đào hơi ngoài ý muốn cô ta lại quyết định sảng khoái như thế, anh còn tưởng rằng cần phải tốn công phu nhiều hơn nữa! Nhợt nhạt nhếch môi, anh gật đầu khen ngợi nói: “Coi như cô thức thời! Ngoan ngoãn phối hợp, tôi cam đoan các sư huynh đệ của cô bình yên vô sự!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đầu mùa thu, khi bóng đêm đương nồng, cảm giác lạnh lẽo cũng dần nồng đậm.
Vân Thư Hoa đứng ở cửa sổ lầu hai, bất chợt nhìn quanh phía dưới, dự cảm chẳng lành càng ngày càng đậm.
Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ Đằng Nguyên Thiên Diệp thất bại sao? SẼ không đâu, cô có bản lĩnh lợi hại như vậy, còn chưa từng bị thua! Vì hành động lần này, cô cố ý triệu tập sư huynh đệ từ Nhật Bản tới, toàn bộ đều là cao thủ Ninja, không có lý do thất bại!
Nhưng mà, đối thủ lần này của bọn họ là Lương Tuấn Đào!
Các chiến sĩ mai phục kỹ ở các góc tối đi ra, dễ dàng bắt được đám người xâm nhập bị chó quân đội giữ chặt. Tiếng kêu rên nỉ non bên tai không dứt, đại đa số Ninja đều bị thương nghiêm trọng.
Lâm Tuyết bình tĩnh đứng ở đó, cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Cô tin tưởng bản lĩnh của chồng mình, chỉ cần anh muốn làm, liền không có mục đích không đạt được.
Từ khi cô biết anh đến bây giờ, trừ bỏ nhà họ Hoắc ở tam giác vàng không nhổ được, bỏ dở nửa chừng trở về nước (Là vì cô), nhiệm vụ này của anh, cô chưa từng thấy anh từng thất bại!
Nói người đàn ông này đáng sợ, là bởi vì anh máu lạnh vô tình với kẻ địch, nói người đàn ông này đáng yêu, là bởi vì anh là người chồng thân ái nhất của cô, người chồng cưng chiều cô đến tận xương tủy!
Bình tĩnh đợi bóng dáng anh tuấn to lớn quen thuộc kia xuất hiện, ở trước mặt toàn bộ chiến sĩ, tù binh còn có nhóm chó quân đội, Lâm Tuyết không chút do dự nhào vào trong ngực anh.
Lúc này mới là anh! Hơi thở độc đáo của anh không ai có thể bắt chước giả tạo được, Lâm Tuyết say mê thật sâu ở trong lòng anh.
“Sợ sao?” Anh biết một màn mạo hiểm vừa rồi, chỉ có điều anh tin tưởng cô nhất định có thể thong dong đối phó.
“Hơi sợ!” Cô ngẩng đầu, hờn dỗi nhìn anh “Anh đã sớm đoán được đúng không?” Người đàn ông phúc hắc này, hóa ra bố trí thiên la địa võng thật tốt ở viện điều dưỡng này, mà cô chính là con mồi ở trong lưới!
Lương Tuấn Đào cúi đầu nhẹ nhàng mổ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp cua cô, an ủi: “Tất cả đều trong lòng bàn tay của anh, không có ai có thể tổn thương em!” dinendian.lơqid]on
Mặc dù như thế, nhưng anh vẫn đổ mồ hôi dầm dề. Cho đến khi cô bình yên vô sự xuất hiện trước mặt anh, trái tim vẫn treo lên mới quay về đúng chỗ.
Gió ngừng mưa nghỉ, trận chiến đấu không khói thuốc súng này, anh lấy ưu thế tuyệt đối thắng được.
Gió đêm nay thật mát mẻ, Lương Tuấn Đào ôm lấy eo nhỏ của vợ yêu, tạm thời ở bên ngoài hóng mát ngắm cảnh.
Đương nhiên, bọn họ xem không phải là cảnh tượng bình thường, mà là cảnh tượng trăm năm khó gặp.
“Ninja của Nhật Bản trời sinh khả năng khác thường, trải qua hơn mười năm huấn luyện khắc khổ cuối cùng mới có thành tựu, có thể nói đến từ không dễ! Không thể tưởng tượng nổi đêm nay lại có nhiều Ninja như vậy đồng thời hạ cố đến hàn xá * chơi, xem ra chủ nhân của các người thật sự coi trọng Lương Tuấn Đào tôi!”
(*) Hàn xá: nghĩa đen chỉ nhà nghèo túng, nghĩa bóng chỉ nhà mình (cách nói khiêm tốn), đồng nghĩa với tệ xá.
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết sánh vai ngồi trên ghế nệm bằng gỗ thật bọc da, hưởng thụ gió đêm mát mẻ thổi tới, rất thích ý.
Lâm Tuyết lại kinh ngạc nhìn tới một bóng dáng nhỏ bé trong hơn mười tên Ninja kia, cẩn thận xác nhận, dĩ nhiên là Đằng Nguyên Thiên Diệp!
Hóa ra thật sự là Đằng Nguyên Thiên Diệp, hoài nghi của cô cũng không sai!
Phùng Trường Nghĩa cho người túm lấy Đằng Nguyên Thiên Diệp, đẩy cô ta lên trước, đến trước mặt Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, lại một cước đá lên đầu gối của Đằng Nguyên Thiên Diệp.
Đằng Nguyên Thiên Diệp “Ôi” một tiếng kêu đau, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
“Nói đi, là ai phái cô tới?” Lương Tuấn Đào chậm rãi hỏi, vẻ mặt chắc chắn, không hề cáu giận.
Đằng Nguyên Thiên Diệp nhếch miệng mà cười: “Chị đây tự mình muốn đến, không liên quan tới người nào khác! Thủ trưởng Lương muốn phạt thì phạt một mình ta, thả hết nhóm sư huynh đệ của ta!”
“Hả?” Lương Tuấn Đào suy nghĩ một chút, rất âm hiểm nhếch môi, “Tôi muốn thả một mình cô, lưu nhóm sư huynh đệ của cô lại!”
Đằng Nguyên Thiên Diệp cả kinh trong lòng, cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo tận xương. diee ndda fnleeq uysd doon
Xương đùi của cô đã bị răng nanh của chó quân đội cắn ngập, đi khập khiễng, trên mu bàn tay máu tươi đầu đìa, chỗ cổ họng có hai lỗ máu thấm tơ máu, da thịt đảo ngược ra ngoài, thoạt nhìn thật dọa người.
Mười mấy Ninja này đều bị thương thật nghiêm trọng (Bị thương nhẹ vốn không bắt được bọn họ), toàn bộ bọn họ đều bị thương đổ máu, vết thương không khác Đằng Nguyên Thiên Diệp lắm, đều là phần chân và cổ bị thương, cổ họng gần như bị chó quân đội cắn đứt.
“Thả bọn họ đi! Bọn họ không biết cái gì, là tôi…” Đằng Nguyên Thiên Diệp quay đầu nhìn về phía sư huynh đệ của cô, trong ánh mắt xinh đẹp dâng lên áy náy, “Là tôi làm phiền bọn họ!”
Lương Tuấn Đào biết Ninja này đặc biệt nói nghĩa khí, mà lưu lại Ninja này cũng không có giá trị thực tế, bởi vì bọn họ vốn không biết chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp. Chỉ có giá trị duy nhất chính là Đằng Nguyên Thiên Diệp, lưu cô ta lại, lại tìm cách cạy miệng cô ta, sẽ có khả năng điều tra ra chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp.
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của cô ta, đoán chừng nếu muốn thực hiện suy nghĩ của anh, phải phí chút thời gian và công sức.
“Các sư huynh đệ của cô sẽ bị đưa vào nhà tù quân đội, bọn họ phải ở lại đó bao lâu, vậy xem biểu hiện của cô!” Lương Tuấn Đào hơi nghiêng người, đôi mắt đẹp hờ hững nhìn chằm chằm vào mặt Đằng Nguyên Thiên Diệp, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lẽo, “Tin tưởng cô biết rõ bản thân nên làm như thế nào!”
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch, Đằng Nguyên Thiên Diệp thở dài một tiếng, lệ rơi đầy mặt.
Cô biết rơi vào trong tay Lương Tuấn Đào, trốn thoát là không thể hy vọng. Chỉ có phối hợp với anh ta, mới có hy vọng khiến cho sư huynh đệ của cô thoát khỏi tai ương vào ngục tù.
“Cô biết tôi muốn cái gì, làm theo ý tứ của tôi, sau khi mục đích đạt thành, tôi lập tức có thể thả bọn họ! Nếu cô không nghe lời…” Lương Tuấn Đào hơi nhíu mày, ý cười bên môi âm u như yêu ma, “Tôi có thể khiến cho bọn họ chết hết ở trong tù!”
Ngực Đằng Nguyên Thiên Diệp phập phồng kịch liệt, cô biết lời Lương Tuấn Đào nói cũng không phải uy hiếp ngoài miệng. Người khiến Lương Tuấn Đào nhìn khó chịu, người đó có thể trực tiếp chết đi, không có bất kỳ cơ hội nào truy cứu tra hỏi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Muốn bảo vệ người đàn ông kia, hay muốn bảo vệ các sư huynh đệ này của cô, tự cô lựa chọn!” Nói xong, Lương Tuấn Đào nâng người lên, ngửa người về phía sau, thoải mái dựa vào tựa lưng, giơ tay lên, ánh mắt liếc về đồng hồ Thụy Sĩ trên tay, thản nhiên nói, “Cho cô thời gian một phút cân nhắc!”
Lâm Tuyết cuối cùng hiểu rõ, hóa ra Vân Thư Hoa mới là chủ nhân sau màn của trò này. Trong quá trình Lương Tuấn Đào thẩm vấn Đằng Nguyên Thiên Diệp, cô thủy chung giữ vững trầm mặc, nhưng trong lòng cô đang chậm rãi trầm xuống.
Vì sao Vân Thư Hoa phải làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta hại cô còn chưa đủ nhiều? Cô cho rằng, sau khi Vân Thư Hoa rời khỏi kinh thành, giữa bọn họ cũng đã triệt để kết thúc, không thể ngờ được anh ta lại âm thầm diễn trò không hợp thời như vậy, thật sự khiến cho trái tim cô băng giá.
Đằng Nguyên Thiên Diệp đưa hai tay che mặt, đầu vai gầy yếu hơi run run, cô khóc không tiếng động. Lựa chọn này tàn khốc như thế, cho dù lựa chọn như thế nào đều là đả kích có tính chất hủy diệt đối với cô.
Lâm Tuyết nhìn người phụ nữ cúi đầu nước mắt lưng tròng này, đột nhiên cảm thấy cô ta thật đáng thương! Đằng Nguyên Thiên Diệp không thể nghi ngờ là một người phụ nữ rất si tình, vì Vân Thư Hoa, cô ta làm rất nhiều chuyện, cho dù đúng hay sai, cô ta chỉ vì lấy lòng người đan ông mà cô ta yêu thương.
Có thể vì tình yêu mù quáng cố chấp đến nông nỗi như thế này, cũng cần dũng khí.
“Đã hết giờ!” Lương Tuấn Đào nheo mắt lại, giọng điệu hàm chứa sát khí lạnh lẽo, “Xem ra ở trong mắt cô những sư huynh đệ này gộp lại đều không có trọng lượng bằng người đàn ông kia! Được rồi, tôi thành toàn cho cô!”
“Đừng!” Đằng Nguyên Thiên Diệp đột nhiên lớn tiếng kêu, “Đừng tổn thương bọn họ! Anh muốn biết chỗ Vân Thư Hoa ẩn núp, tôi dẫn anh đi!”
Lương Tuấn Đào hơi ngoài ý muốn cô ta lại quyết định sảng khoái như thế, anh còn tưởng rằng cần phải tốn công phu nhiều hơn nữa! Nhợt nhạt nhếch môi, anh gật đầu khen ngợi nói: “Coi như cô thức thời! Ngoan ngoãn phối hợp, tôi cam đoan các sư huynh đệ của cô bình yên vô sự!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đầu mùa thu, khi bóng đêm đương nồng, cảm giác lạnh lẽo cũng dần nồng đậm.
Vân Thư Hoa đứng ở cửa sổ lầu hai, bất chợt nhìn quanh phía dưới, dự cảm chẳng lành càng ngày càng đậm.
Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ Đằng Nguyên Thiên Diệp thất bại sao? SẼ không đâu, cô có bản lĩnh lợi hại như vậy, còn chưa từng bị thua! Vì hành động lần này, cô cố ý triệu tập sư huynh đệ từ Nhật Bản tới, toàn bộ đều là cao thủ Ninja, không có lý do thất bại!
Nhưng mà, đối thủ lần này của bọn họ là Lương Tuấn Đào!
Tác giả :
Yên Mang