Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 11: Bà xã định đoạt!
Đoàn xe rẽ vào Thu Cẩm Viên đông người canh gác, Tiểu Cao bấm nút khởi động, trong khoảnh khắc xe quân dụng Land Rover liền biến thân thành xe thể thao mui trần.
Từng cơn gió mát thổi tới, mặt trời buổi sớm sáng lạn, sau cơn mưa, không khí tràn đầy hương hoa cỏ và bùn đất thơm dịu nhưng tiếng chim hót và tiếng côn trùng dày đặc thường ngày hay gặp nay do bộ đội đóng quân quấy nhiễu đều biến mất cả.
Đoàn xe đi chậm lại, các chiến sĩ bên ven đường dưới sự hướng dẫn của sĩ quan chỉ huy đồng loạt đánh tay chào chiến thần theo quân lễ: "Cúi chào!"
Lương Tuấn Đào im ắng nghiêm túc, hắn cũng đáp lại theo quân lễ.
"Cúi chào!" Ánh mắt nhìn chiến thần của các chiến sĩ vĩnh viễn đều chứa sự sùng kính, bọn họ tự hào vì mình có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách trọn vẹn.
Ròng rã một ngày hai đêm, những người chiến sĩ này đã luân phiên canh gác Thu Cẩm Viên, không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập!
Cuối cùng đoàn xe cũng đến sân trước biệt thự - là nơi nuôi chó becgie Đức của Mạc Sở Hàn. Lê Văn Chính đã sớm dẫn người tới đứng xếp thành hàng nghênh đón, thấy đoàn xe đi qua, đợi xe Lương Tuấn Đào trườn tới trước mặt, mọi người nhanh chóng giữ vững tư thế, đánh tay chào theo tiêu chuẩn quân lễ: "Cúi chào! Báo cáo thủ trưởng, thiếu úy Lê Văn Chính chỉ huy chiến sĩ tinh nhuệ đại đội 117 Sư đoàn 706 đã vinh dự hoàn thành nhiệm vụ Thủ trưởng giao cho!"
Xe dừng lại, một binh nhì mở cửa xe cho Lương Tuấn Đào, đồng thời cúi chào hắn: "Chào Thủ trưởng!"
Lương Tuấn Đào bước xuống, hắn đánh giá tân binh kia một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Cậu ở quân ngũ đã quen chưa?"
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi cảm thấy được trở thành một thành viên của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc là điều vinh quang nhất." Chiến sĩ mới nhiệt tình hô vang.
"Tốt!" Lương Tuấn Đào hài lòng vỗ vai anh ta, hắn còn khích lệ: "Tiểu tử không tồi, cố gắng cho tốt sẽ rất có tiền đồ!"
"Cám ơn Thủ trưởng!"
Lâm Tuyết đi tới cạnh hắn, Lương Tuấn Đào cười cười hỏi cô: "Em còn nhớ anh chàng này không?"
Nhìn tân binh kia một cái, Lâm Tuyết tựa hồ có chút ấn tượng, cô chần chừ hỏi lại: "Anh ta là ..."
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi tên Trần Kiến An, trước kia nhận nhiệm vụ tại chi đội cảnh sát giao thông, nhờ sự ưu ái của Lương Sư trưởng mà được đến Bộ đội dã chiến quân, trở thành Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vinh quang!"
Cuối cùng Lâm Tuyết cũng nhớ ra tân binh trước mặt chính là vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi đã dũng cảm ngăn xe chuyên dụng của Lương Thủ trưởng lại.
Khó trách lúc ấy Lương Tuấn Đào lại ghi nhớ số hiệu và cái tên Trần Kiến An của anh ta, khi đó cô còn tưởng hắn bụng dạ hẹp hòi muốn trả thù người ta chứ! Không ngờ chứng nghiện binh phát tác, hắn lại đào tường chung quanh, đưa cảnh sát giao thông trẻ tuổi Trần Kiến An cốt khí có vài phần cứng rắn nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ đến đây.
Trần Kiến An dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lương Tuấn Đào, trong lòng không khỏi khâm phục , kính yêu! Khó trách được toàn bộ Sư đoàn 706, thậm chí cả chiến sĩ bộ đội dã chiến quân cũng sùng kính Lương Thủ trưởng như vậy, Lương Tuấn Đào thực sự là một tướng lĩnh có mị lực và nhân cách thượng đẳng.
Ở lại nhận nhiệm vụ bên cạnh hắn, so với vị trí tại chi đội cảnh sát giao thông thì có tiền đồ hơn hẳn, bởi có thể thưởng thức Bá Nhạc (1) của anh ta gần ngay trước mắt. Chỉ cần bản thân anh ta chịu cố gắng liền có cơ hội kiến công lập nghiệp!
Lâm Tuyết sóng vai đi cùng Lương Tuấn, lúc này cô mới chậm rì hỏi han: "Anh dẫn em đến nơi này làm gì?"
"Anh muốn để em xem xem nên xử trí nơi này thế nào!" Lương Tuấn Đào nheo mắt liếc cô một cái, khuôn mặt tuấn tú trước sau hàm chứa vui vẻ.
Người đàn ông mặt mày tuấn lãng này cười rộ lên thập phần mạnh mẽ, thật sự rất anh tuấn.
Lâm Tuyết nhẹ nhàng giương môi, nói: "Nghe anh nói cứ như thể em là Thủ trưởng vậy."
"Em là Thủ trưởng bà xã, đương nhiên so với Thủ trưởng còn lớn hơn rồi!" Lương Tuấn Đào nhíu nhíu anh mi, nghiêm mặt bảo: "Nói thật, anh muốn nổ tung nơi này!"
". . ." Lâm Tuyết thông minh mà im thin thít. Hắn muốn phá liền phá được, đối với quyết định của Thủ trưởng cô cũng không có ý kiến gì nữa.
Khi đến gần những con becgie Đức, Lâm Tuyết phát hiện ra đa số bọn chúng đều nằm phủ phục, tinh thần có chút uể oải không chút phấn chấn, chắc do đã bị đói bụng một ngày hai đêm. Không có lệnh của Lương Tuấn Đào, chẳng người nào dám cho chúng ăn. Nhưng nhìn thấy người lạ từ phía trước lại gần, chúng vẫn nhe răng nhếch miệng sủa không ngừng, thậm chí có con còn cào cào, tiếng xích sắt lẻng xẻng vang lên.
Lâm Tuyết lui về sau một bước, đối với những con chó hung hãn này cô đã hình thành sự sợ hãi theo bản năng.
"Đừng sợ!" Lương Tuấn Đào kịp thời choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn, hắn an ủi cô: "Chờ anh bảo người đem mấy con chó này đi xử lý, đến trưa mọi người sẽ có một mẻ thịt chó để ăn rồi."
"Phì!" Lâm Tuyết không nhịn được mà cười rộ lên, đôi khi kẻ kia thập phần cường đạo. "A, đồng chí Thủ trưởng, những con chó này cần phải sung công."
"Đúng vậy! Vừa sung đến nhà ăn quân khu vừa sung tới phòng bếp cá nhân của anh!" Lương Tuấn Đào phản đối.
Thủ trưởng đại nhân ra lệnh một tiếng, đương nhiên cần phải hỏa tốc chấp hành. Một tiểu đội chiến sĩ đi tới, tay bưng súng tiểu liên, họ ngồi xổm xuống bắt đầu bắn đám chó kia, nửa tiếng đồng hồ sau đã giải quyết xong toàn bộ.
Thấy cảnh máu chó đầm đìa , Lâm Tuyết hơi hơi buồn nôn, cô vươn tay che miệng lại.
"Giết chó thôi mà em đã thế sao?" Lương Tuấn Đào có chút bất ngờ, hắn chậm rãi khuyên nhủ: "Tương lai khi giết địch cũng sẽ máu chảy đầy đất, em không thể lại giống mấy người đàn bà như lúc này được!"
"..." Cái gì chứ? Chẳng qua cô chỉ thấy buồn nôn thôi mà!
Dọn dẹp xong vật cản uy hiếp, Lương Tuấn Đào tiếp tục dắt tay cô đi về phía trước.
Đến trước lồng sắt Mạc Sở Hàn từng giam giữ mình, Lâm Tuyết dừng bước, cô kinh ngạc nhận ra Thư Khả vẫn bị nhốt trong đó.
Không thấy con chó kia đâu nữa, có lẽ nó đã chết rồi được binh lính kéo ra, nhưng Thư Khả thì vẫn bị nhốt như cũ.
Một ngày hai đêm rồi, Lâm Tuyết biết cô ta chắc chắn không ổn.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Thư Khả liều mạng ngẩng đầu lên, hai bàn tay bẩn thỉu giữ lấy chấn song, cô ta khóc lóc cầu xin: "Thả tôi ra ngoài đi! Xin các người đấy! ..."
Khi Lâm Tuyết nhìn rõ diện mạo cô ta, trong lòng thầm giật mình, đồng thời dạ dày lại dâng lên từng trận buồn nôn. Người đàn bà trước mặt trông vô cùng đáng sợ, tai trái và thịt bên má trái đều biến mất, lộ ra xương cốt trắng hếu, cái mũi cũng không thấy đâu chỉ lộ ra hai lỗ đen xì, huyết nhục mơ hồ, máu me đầy mặt. Nếu bây giờ không phải ban ngày, thật sự khiến người ta lầm tưởng đây là lệ quỷ trong địa ngục.
Thư Khả ô ô khóc lớn, nước mắt và máu đen dơ bẩn không thể tả. Cô ta cầu xin Lâm Tuyết lần nữa: "Xin cậu! Hoặc là cho mình được thoải mái, hoặc là thả mình ra! Nhìn bộ dạng hiện tại của mình đáng thương đến cỡ nào rồi. Cho dù trước đây mình làm sai, nay bị trừng phạt cũng đủ. Lâm Tuyết, mình biết câu rất lương thiện, cậu sẽ không cố tình tra tấn mình! Xin cậu, tha cho mình đi! Ô ô..."
"Trừng trị người đàn bà này thế nào đây?" Lương Tuấn Đào xin chỉ thị của lão bà đại nhân.
Hóa ra việc luôn để Thư Khả ở đây là để đợi cô đến trừng phạt! Nếu vết thương của Lâm Tuyết nghiêm trọng hơn chút, nằm viện thêm vài ngày nữa thì...chẳng phải Thư Khả thương tích nặng như vậy vẫn tiếp tục bị giam ở bên trong sao? Trong lòng Lâm Tuyết không nói rõ được là tư vị gì, đồng thời cô có chút lo lắng mơ mơ hồ hồ -- hình như quyền lực của Lương Thủ trưởng rất lớn! Nói hắn "có thể dùng tay che trời" cũng không có gì gọi là quá đáng.
"Trước cứ đưa cô ta tới bệnh viện đi! Sau đó giao cho toà án quân sự xét xử, anh và em có quyền quyết định sự sống chết của cô ta sao?" Lâm Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Từ khi Lâm Á Linh bị Lương Thiên Dật bẻ gãy tay mà không có bất cứ ý kiến gì, cô phát hiện ra những nhà quân môn quyền quý này thế lực lớn đến bao xa, ở trước mặt Lương gia hiển hách, cái gì không hợp lý cũng có thể biến thành hợp lý, không có kẻ nào có thể đến chủ trì công đạo.
Mà mà Lương gia cũng được coi là gia đình chính nghĩa không gây ra việc quá quắt, nếu không chẳng phải đã gây hại rồi ư?
"Người đàn bà này thật đáng giận, cô ta đã nhiều lần hãm hại em! Nếu không kiên quyết trừng phạt lại khiến cô ta cho rằng có thể dễ dàng ăn hiếp bà xã của Lương Tuấn Đào này hay sao?" Đuôi mắt bén nhọn của Lương Tuấn Đào nhướng lên. "Anh thấy bộ dạng cô ta quá ghê tởm, đừng thả ra dọa người nữa, dứt khoát bắn chết ngay tại chỗ đi!"
Bắn chết Thư Khả ngay tại chỗ rồi nói cô ta tấn công binh sĩ hoặc có ý đồ bỏ trốn, tóm lại tùy tiện thêm tội danh cho cô ta là được! Chết người giữa lúc hỗn loạn căn bản không đáng nói.
Lâm Tuyết trầm mặc.
"Đừng! Xin các người, đừng bắn chết tôi!" Thư Khả sợ tới mức gần như tê liệt, cô ta khổ sở cầu xin Lâm Tuyết: "Mình sai rồi! Mình biết mình sai rồi! Lâm Tuyết xin cậu tha cho mình một mạng! Bộ dạng này của mình chắc chắn không uy hiếp tới cậu được nữa, cậu tạm tha cho mình một mạng đi. Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ ..."
"Đừng nói chuyện cũ với tôi!" Lâm Tuyết lạnh lùng cắt ngang, "Tôi chỉ thấy càng ghê tởm hơn!"
"Không đề cập tới nữa, mình không đề cập tới nữa!" Trên mặt Thư Khả máu thịt lẫn lộn, nước mắt trộn lẫn máu đen, đúng là dọa chết người sống, khuôn mặt bị hủy, cô ta khóc ròng: "Nhìn bộ dáng này của mình, cứ coi như cậu phóng sinh một con chó đi, được không?"
"Con mẹ nó chứ!" Lương Tuấn Đào nhịn không được thầm thì, "Người đàn bà này quá mắc ói! Khẩu vị của Mạc Sở Hàn thật kỳ lạ, còn biến cô ta thành bảo vật mang theo bên người cả ngày!"
Nhắc tới Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết cười lạnh nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
"Ừ!" Lương Thủ trưởng không kiềm chế nổi liền giơ ngón tay cái lên với vợ mình: "Bà xã à, câu này em dùng thật thích hợp!"
Mắt thấy đôi vợ chồng "phụ xướng phu hòa" (2) hoàn toàn không nhìn đến người đàn bà bị nhốt trong lồng. Thư Khả khổ không thể tả, cô ta đành giả vờ như không hiểu bọn họ đang châm biếm mình, dày mặt tiếp tục cầu xin tha mạng: "Lâm Tuyết, mình biết cậu sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cậu từng nói: giữ lại cho cậu con đường chẳng khác nào cho mình đường sống, mình biết trái tim cậu rất thiện lương, trước kia Sở Hàn bắt con chim nhỏ tặng cậu, cậu đều thả đi hết..."
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô!" Lâm Tuyết lạnh lùng cắt ngang lời lải nhải của Thư Khả, đôi mắt thanh lãnh không chút tình cảm: "Không giết là vì cô đã liều mạng thổi phồng tôi lương thiện, thật ra sự thiện lương của tôi đã sớm bị các người bóp chết!"
"Ách!" Thư Khả chớp chớp mắt mệt mỏi, cuối cùng vẫn ánh lên một tia hy vọng: "Cậu, cậu đồng ý tha cho mình ư?"
Lâm Tuyết lạnh nhạt liếc người đàn bà đang hấp hối kia, cô nói: "Không ai có quyền quyết định chuyện sống chết của người khác, tôi giao cô cho toà án quân sự trừng trị!"
"Được! Mình tình nguyện tới toà án quân sự chấp nhận trừng phạt, trừng phạt thế nào cũng được!" Hiện tại Thư Khả chỉ mong được mau chóng rời khỏi lồng sắt này một chút, 1 ngày 2 đêm vừa qua, trừ ít cơm chó và chút nước mưa, cô ta căn bản không ăn gì cả.
Giờ phút này, rốt cuộc cô ta mới hiểu câu “cấp cho người khác đường sống chính là cho mình đường lui” của Lâm Tuyết là có ý gì. Nếu cô ta không đuổi tận giết tuyệt Lâm Tuyết, hiện tại đã không rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.
Hai mắt đẫm lệ rưng rưng, Thư Khả khóc không thành tiếng: "Cám ơn cậu! Lâm Tuyết, cậu thực tốt bụng! Nếu là mình, mình không thể có lòng khoan dung như vậy, chắc chắn mình sẽ bỏ đá xuống giếng xúi giục Sở Hàn giết cậu! Câu nhân từ hơn mình, người tốt tất được báo đáp! Đời này mình sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu..."
Lương Tuấn Đào bĩu môi không cho là đúng, hắn nói với Lâm Tuyết: "Theo anh cứ trực tiếp đập chết cô ta chặt đứt hậu họa, đỡ phải thả ra lại cắn bậy người ta!"
Thư Khả vừa nghe xong suýt nữa bị dọa ngất xỉu, cô ta vội nằm tại chỗ liên tục dập đầu trước Lương Tuấn Đào, miệng không ngớt cầu xin tha thứ: "Thủ trưởng tha mạng! Tôi sẽ không cắn bậy! Sau này nhất định làm người đàng hoàng không làm chuyện xấu!"
Lâm Tuyết chẳng muốn tranh cãi, cô nhàn nhạt nói: "Tùy anh!" Ngụ ý: tuy không tán thành quyết định của Lương Tuấn Đào nhưng hắn cứ khăng khăng làm vậy thì cô sẽ không ngăn cản. Ngừng một chút, Lâm Tuyết nhịn không được liền hỏi: "Thư Hoa đâu? Anh thả anh ấy chưa?"
"Cắt!" Lương Tuấn Đào bất mãn trừng cô: "Tới khi lòng anh nghĩ em có thể ngừng hỏi về hắn hay không, quả nhiên em có tiền đồ không khiến anh thất vọng!"
"Em hỏi một chút anh ấy sao rồi? Anh ấy cũng là bạn em!" Lâm Tuyết cảm thấy không thể nói lý với người này, cô hừ một tiếng khó chịu, xoay người muốn rời đi.
"Lâm Tuyết, mình nói thật cho cậu biết, Vân Thư Hoa không phải người tốt!" Thư Khả đột nhiên kêu lên, cô ta như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói: " Sở dĩ Sở Hàn hận cậu như vậy cũng do hắn ta, Hắn cố ý tung tin ra ngoài, nói cậu chưa kịp đợi Sở Hàn trở về đã xoay người ngã vào lòng Vân Thư Hoa, còn nói cậu chê nghèo thích giàu, rất hâm mộ tiền tài quyền thế Vân gia! Hắn còn nghĩ cách chụp rất nhiều ảnh, đều là hình hắn và cậu dạo phố mua quần áo, châu báu khiến Sở Hàn lầm tưởng cậu hư vinh ái tài..."
Lâm Tuyết kinh ngạc dừng bước, cô vểnh tai xoay người, nhìn về phía Thư Khả có chút không tin, một lúc lâu sau mới nói: "Cô lại đang nói bậy!"
"Không có!" Thư Khả giơ bàn tay lên thề độc: "Mình mà nói bậy một câu liền đoạn tử tuyệt tôn! Đó là sự thật, Vân Thư Hoa nghĩ mọi cách để ly gián cậu và Mạc Sở Hàn nên anh ấy mới thống hận cậu như vậy!" Thư Khả không nói đến việc Mạc Sở Hàn hận Lâm Tuyết, thật ra là do cô ta và Vân Thư Hoa cùng nhau cố gắng mà thành.
Lương Tuấn Đào nghe thấy bên trong có nhiều bí ẩn, mi mắt nhướng lên, hắn hứng thú nói với Thư Khả: "Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ chút đi! Nếu nói tốt, tôi có thể tha chết cho cô!"
Thư Khả biết người nắm giữ quyền sinh tử của mình vẫn là Lương Tuấn Đào, cô ta vội vã nịnh nọt theo ý hắn, liều mạng hủy hoại Vân Thư Hoa: "Là thật! Vân Thư Hoa chủ động tới tìm tôi, bảo tôi giúp hắn ly gián tình cảm giữa Sở Hàn và Lâm Tuyết, việc tôi làm đều là do hắn ở sau lưng giúp đỡ đưa ra chủ ý. Ngoài mặt hắn giống khiêm khiêm quân tử (3), thực tế lại ý xấu đầy bụng! Khi Thủ trưởng đại nhân và Lâm Tuyết có đôi có cặp tham dự tiệc rượu, Sở Hàn rất giận, anh ấy không khai đao với Lâm gia mà xuống tay với Vân gia. Vân Thư Hoa liền bắt lấy cơ hội này để mẹ mình giả chết nhằm giá họa cho Sở Hàn, như vậy chẳng khác nào khiến Lâm Tuyết và Sở Hàn kết mối tử thù, không còn khả năng tái hợp nữa! Nhưng hắn không ngờ, sau khi Lâm Tuyết bất hòa với Sở Hàn lại cùng Thủ trưởng đại nhân đùa mà thành thật..."
Làm sao có thể thế? Lâm Tuyết ngạc nhiên! Thư Hoa là người như vậy ư?
"A, hóa ra kẻ âm hiểm nhất chính là tiểu tử họ Vân!" Lương Tuấn Đào để ý không tha, hắn quay đầu đắc ý nói với Lâm Tuyết: "Anh nhìn đã thấy hắn không giống người tốt rồi! Hàng ngày em còn coi hắn là người thân nữa chứ!"
"Lần này dùng điện thoại hãm hại Lâm Tuyết bị Sở Hàn hiểu lầm cũng là quỷ kế mà hắn giúp tôi nghĩ ra, không thì sao tôi có thể trù tính không chê vào đâu được như vậy. Tôi chỉ diễn một tuồng kịch, chuẩn bị làm tốt việc giá họa cho Lâm Tuyết, những thứ khác đều do Vân Thư Hoa làm. Hắn phái người tiết lộ tin tức của Hoắc Vân Phi cho Phùng Châu Long, sau đó dẫn Thủ trưởng đại nhân tới sòng bạc bắt Hoắc Vân Phi làm Sở Hàn lầm tưởng Lâm Tuyết đã trộm điện thoại di động của tôi thông báo cho anh tới cứu cô ấy. . ."
Mặc dù Lâm Tuyết không chịu tin nhưng lại sắc bén phát hiện ra Thư Khả không hoàn toàn nói dối. Lời cô ta nói có lý, có căn cứ, khớp với sự thật. Nếu nói kế hoạch vu oan hãm hại kia do mình Thư Khả bày ra thì cô cảm thấy không có khả năng. Bởi trong đó đề cập đến mọi vấn đề, thậm chí tới các nhân vật trong chính phủ và hắc đạo, Thư Khả không thể có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn có người đứng sau bày mưu tính kế, nhưng người này là Thư Hoa sao? Làm thế nào cô cũng cảm thấy khó tin.
"Kế hoạch lần này thực sự thành công, cậu và Sở Hàn đời này không có khả năng hòa hợp nữa. Sau đó hắn liền chọn thời điểm hợp lý dẫn người đến Thu Cẩm Viên cứu cậu đi, như vậy cậu sẽ mang ơn hắn! Sau khi gặp thương tổn và bị đả kích, nhất định cậu sẽ nản lòng thoái chí, Vân Thư Hoa định nhân cơ hội đó mà xúi giục cậu ra nước ngoài cùng hắn. . ." Thư Khả hận chết Vân Thư Hoa, nếu không phải vì hắn qua sông chặt cầu, thấy chết không cứu, cô ta đã không bị giam trong lồng sắt một ngày hai đêm. Nếu đã rơi vào tình cảnh này, muốn xúi quẩy thì cùng xúi quẩy đi! Cô ta sẽ không để cho hắn được yên ổn!
"Nghe đi! Tiểu tử họ Vân rốt cuộc âm hiểm cỡ nào!" Lương Tuấn Đào xoa xoa mu bàn tay Lâm Tuyết, hắn thấy Thư Khả là nhân chứng quan trọng có thể vạch trần nhiều việc dơ bẩn xấu xa của Vân Thư Hoa, liền dứt khoát phân phó thuộc hạ: "Đưa người đàn bà này tới bệnh viện chữa trị, trông coi cho tôi không được để cô ta chạy thoát!"
Lâm Tuyết đột nhiên tiến lên rút súng lục ra chĩa vào đầu Thư Khả, cô lớn tiếng trách mắng: "Cô cho rằng hãm hại Thư Hoa như vậy là có thể khiến Lương Tuấn Đào tha mạng cho cô sao? Tôi cho cô biết, tôi cũng có thể lấy mạng cô!"
Thư Khả hừ hừ yếu ớt: ". . . Mình vui mừng không được! Thật sự đâu cần nói dối, nếu cậu không tin, có thể đi tra xét!"
Sao lại có thể như vậy chứ? Trong lòng Lâm Tuyết rất loạn. Lần thứ 2 tới hội sở giải trí Hạo Thiên , khi xuống xe Lâm Tuyết vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.
Lương Tuấn Đào tự mình mở cửa rồi dùng động tác tay ra hiệu mời cô: "Bà xã, xuống xe thôi!"
Lâm Tuyết bắt chéo tay, liếc hắn một cách đề phòng, cô hỏi: "Anh đưa em tới đây làm gì?"
Ngã một lần khôn hơn một chút, theo kinh nghiệm từng có, Lâm Tuyết cảm thấy nơi này thuộc khu vực không an toàn , dễ khơi gợi thói quen tinh trùng lên nào của người nào đó, ít lui đến là tốt nhất.
Biết cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước bị mình ăn sạch sành sanh, Lương Tuấn Đào cười nhẹ haha, vuốt ve cái cằm xinh đẹp tuyệt trần, hắn nói: "Yên tâm đi, giờ là ban ngày, anh sẽ không ăn em!"
Tin hắn mới là lạ! Lâm Tuyết không có động tĩnh gì: "Nếu anh không nói rõ tới đây để làm gì, em sẽ không vào đâu!"
Cô nàng này … túi mật càng ngày càng lớn, hơi một tí đã dám cứng rắn với hắn! Lương thủ trưởng tốt tính đáp: "Đi rồi em sẽ biết!"
"Không đi!" Lâm Tuyết quay đầu, hờ hững với người đàn ông bên cạnh.
"Móa, con quỷ nhỏ này!" Lương Tuấn Đào dứt khoát động thủ, hắn trực tiếp ôm cô từ trên xe xuống.
"Anh thật quá đáng!" Lâm Tuyết không nhịn được nữa liền đấm hắn một quả: "Rốt cuộc muốn mang em đi làm gì?"
"Đi thôi! Vừa đi vừa nói chuyện!" Lương Tuấn Đào thân mật nắm tay cô, hai người được vệ binh hộ tống đi từ cửa hông vào trong đại sảnh, rồi dùng thang máy Vip lên tầng gác lần trước.
". . . Yên tâm đi! Lần này anh đã chuẩn bị chu toàn, đừng ai mơ tưởng sẽ cướp được em!"
Lương Tuấn Đào thỉnh thoảng hôn lên mặt cô, đối xử như với trân bảo yêu quý mất đi nay tìm về được.
Lâm Tuyết bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: "Em hỏi anh, anh đưa em tới đây làm gì?"
Nhìn dáng vẻ hắn như có chuyện quan trọng nhưng thật sự cô không nghĩ ra nổi hắn đưa mình tới chỗ này thì có chuyện nghiêm chỉnh gì đây? Hơn nữa hai người đều mặc quân trang, xuất hiện ở hội sở giải trí có vẻ không thích hợp lắm.
"Đợi rồi em sẽ biết!" Lương thủ trưởng vẫn giữ kín như trước.
Khi cửa thang máy mở ra họ liền bắt gặp Hà Hiểu Mạn dẫn theo vài kí giả của tạp chí 《 Danh lưu》 đang đứng chờ.
Thấy Lâm Tuyết, Hà Hiểu Mạn xông lên trước ôm chầm lấy cô thật mạnh! "Cô làm tôi sợ muốn chết! Cô mất tích nhiều ngày như vậy có biết Đào tử suýt nữa đã lật cả thủ đô lên không?!"
Lâm Tuyết cười cười nắm tay Hiểu Mạn, hai người giống bạn cũ lâu ngày chưa gặp, quen thuộc mà ăn ý: "Cám ơn sự nhớ mong của mọi người , tôi không sao."
Lương Tuấn Đào hỏi: "Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, cam đoan có thể đối phó với hơn nửa đám kí giả tại Thủ đô." Hà Hiểu Mạn cười nhẹ, chớp chớp mắt nhìn Lương Tuấn Đào.
"Ôi, bà xã của tôi còn ở ngay đây, cô đừng quăng mị nhãn với tôi như thế." Lương Thủ trưởng nghiêm mặt nói.
"Anh cút xuống địa ngục đi!" Hà Hiểu Mạn đánh hắn một cái, cười đến run rẩy cả người: "Trước đây khi theo đuổi tôi anh cũng đâu giả vờ đứng đắn thế này!”
"..." Lâm Tuyết trố mắt, hóa ra kẻ này còn theo đuổi cả Hà Hiểu Mạn nữa.
Lương Tuấn Đào vội làm sáng tỏ: "Gì chứ? Là tôi giúp Đoạn Dật Phong theo đuổi cô, được chưa? Cô nói chuyện không hoàn chỉnh sẽ làm vợ tôi hiểu nhầm, buổi tối cô ấy mà phạt không cho tôi lên giường thì tôi sẽ tìm Lãnh Bân tính sổ!"
Thôi, càng tán gẫu càng xa! Hà Hiểu Mạn biết Lương Tuấn Đào thập phần lưu manh, đấu võ mồm với hắn cô không chiếm được thế thượng phong đành ngừng công kích, lườm hắn một cái rồi quay đầu nghiêm mặt nói với Lâm Tuyết: "Lần trước Đào tử bảo tôi hẹn rất nhiều phóng viên nổi tiếng ở thủ đô tới, mời họ dự Hội chiêu đãi kí giả tại đây. Vì video của cô và Mạc Sở Hàn lần đó, phong ba ồn ã hơi lớn. Nhưng loại scandal này đều như cơn gió, chỉ cần Đào tử của chúng ta ủng hộ cô là có thể đè xuống rất nhanh!"
Bây giờ Lâm Tuyết mới hiểu: hóa ra đêm đó Lương Tuấn Đào đưa mình tới đây không phải chỉ vì muốn chiếm đoạt cô, mà để ... tham gia Hội chiêu đãi ký giả . Lúc ấy, cô hiểu lầm hắn rất lớn, hơn nữa thái độ của cả hai đều cứng rắn, cô không cách nào ngờ nổi dưới hoàn cảnh như vậy, Lương Tuấn Đào vẫn không quên, vẫn muốn cứu vãn danh dự cho mình.
Trong lòng Lâm Tuyết có chút cảm động nho nhỏ, cô ngoái đầu nhìn lại, liếc hắn một cái trách móc: sao anh không nói sớm chứ? Hại em hiểu lầm anh!
Lương Thủ trưởng giương cao chiếc cằm hoàn mỹ cương nghị: Anh đây không nói. Chờ em áy náy đấy!
...
*
Hà Hiểu Mạn là phóng viên lâu năm nổi tiếng, đồng thời cũng là Tổng biên tập của tạp chí 《 Danh lưu》 tại thủ đô. Chắc chắn Hội chiêu đãi ký giả do cô sắp xếp cũng thập phần long trọng và thành công.
Sự kiện video bị phơi bày lần trước khiến cuộc hôn nhân của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào báo động đèn đỏ. Lương Tuấn Đào ngăn cơn sóng dữ, hắn tích cực mời phóng viên dự họp để thông báo lại, nhưng do tình huống bất ngờ xảy ra, lần tuyên bố đó đã không thành công còn khiến các loại suy đoán, tin vịt bay đầy trời. Trong đó tin kỳ quái nhất đoán rằng Lâm Tuyết bỏ trốn theo Mạc Sở Hàn!
Đêm nay, Lương Tuấn Đào nắm tay Lâm Tuyết, hai người xuất hiện có đôi có cặp trước mặt giới truyền thông, không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ tin đồn nhảm đều tự sụp đổ.
Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, hai người thoải mái âu yếm nhau trước mặt công chúng, Lương Tuấn Đào dùng hành động thực tế tuyên cáo cho mọi người trong khắp thiên hạ biết: hắn yêu cô gái đứng cạnh mình! Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu hắn cũng sẽ không theo nguyên tắc mà bao dung, sủng ái, bảo hộ cho cô!
"Thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị đã tới tham dự Hội chiêu đãi ký giả của Lương thiếu và tiểu thư Lâm Tuyết. Mọi người coi coi, vợ chồng bọn họ thập phần ân ái, những tin đồn nhảm bên ngoài đều không đáng tin, hy vọng mọi người sau khi trở về có thể giúp làm sáng tỏ lời đồn đại một chút!" Hà Hiểu Mạn lên sân khấu rất đúng lúc, cô cười rạng rỡ phát biểu.
"Hà tỷ yên tâm, chúng tôi biết nên viết thế nào mà.” Những ký giả danh tiếng này có ai không nể mặt Hà Hiểu Mạn chứ? Đừng nói tới việc cô là Tổng biên tập và phóng viên lâu năm, nhìn vào Lãnh gia cũng đâu ai dám không nể phục.
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào dựa sát vào nhau, dưới ánh đèn máy ảnh, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười điềm đạm thong dong như trước. Nhưng khi bàn tay to của người đàn ông kia đặt trên hông cô, cô vẫn có chút phản kích nho nhỏ: "Mối tình đầu của anh gần đây không tiếp tục cắt cổ tay,cô ta phát bệnh hay buồn bực gì à? Sao lại an tĩnh như vậy?"
Lương Tuấn Đào ngẩn ra, hắn không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này nên có chút dở khóc dở cười."Bình dấm nhỏ này, ghen tuông cũng không phân biệt hoàn cảnh!"
"Em không ghen!" Lâm Tuyết cảm thấy lời cần nói vẫn phải nói cho rõ: "Anh đừng quên chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng, em không có tư cách ghen tuông, anh cũng không đáng để em ăn dấm!"
Tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển! Câu ngạn ngữ cổ kia thật sự chính xác! Hắn vĩnh viễn không hiểu được rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ cái gì!
Lương Thủ trưởng vươn tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp, mị mâu cười nói: "Anh không đáng sao?"
Lâm Tuyết cười cười không nói gì như ngầm thừa nhận.
"Vậy người đó đáng à?" Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười sáng lạn như cũ, khóe môi xinh đẹp ngấm ngầm lộ ra một tia lãnh ý.
"Thủ trưởng, đừng quên giao ước của chúng ta, chỉ kết hôn không nói chuyện yêu đương!" Lâm Tuyết luôn nhắc nhở bản thân không được chìm đắm, cô có thể đánh mất trái tim, không thể thất thân! Người đàn ông như Lương Tuấn Đào không phải kẻ cô có thể nắm chắc, việc duy nhất Lâm Tuyết có thể làm khi cảm kích sự ưu ái của hắn chính là bảo vệ trái tim mình.
Lương Tuấn Đào hận đến mức trong lòng ngứa ngáy, con quỷ nhỏ này thường khiến hắn ngột ngạt, có phải cô không muốn thấy hắn được thư thái hay không. Dù cô đứng đây mỉm cười nhưng đôi mắt lại thanh lãnh như trước đây, hắn không kìm được tức giận, liền ở trước mặt đông người hung hăng ôm hôn cô.
A! Nếu không vì ngại đám phóng viên tại đây, Lâm Tuyết đau nhức muốn hô thành tiếng. Tên bại hoại, hắn lại cắn cô bị thương rồi!
*
Sau khi Hội chiêu đãi ký giả kết thúc, tiếp đó tiệc rượu long trọng do trợ lý tổ chức đã diễn ra.
Hà Hiểu Mạn vì công việc quá bận nên khi Hội chiêu đãi ký giả chấm dứt, cô vội vàng tạm biệt Lâm Tuyết rồi rời đi.
Lâm Tuyết không thèm để ý đến Lương Tuấn Đào mà một mình bưng chén dĩa về phía bàn ăn chọn những món mình thích. Miệng vết thương lâm râm đau khiến cô tức giận vô cùng. Tên lính lưu manh kia càng ngày càng tệ! Ở trước mặt nhiều người như vậy lại nồng nàn ôm hôn, đâu ai biết hắn sẽ nhân cơ hội cắn bị thương phía trong môi cô. Đau buốt chỉ có mình mình biết, hơn nữa cũng không thể nói với người ngoài.
Vừa vặn lúc này Triệu Bắc Thành chạy đến, hơn nữa dáng vẻ vội vã như có việc gì gấp. Anh ta lập tức đi đến bên cạnh Lương Tuấn Đào, nghiêng người sát gần tai nói câu gì đó, nghe xong mặt mày hắn liền biến sắc.
Lâm Tuyết liếc mắt một cái rồi thu hồi lại ngay, cô tiếp tục gắp đồ ăn như không có việc gì, thật ra đĩa trên tay cô đã chật không còn chỗ.
Trong lòng dâng lên cảm giác đáng chết không thoải mái, buồn bực khó chịu nói không nên lời.
Lâm Tuyết nhớ rõ tại tiệc rượu lần trước, sau tai nạn nhảy dù, Lương Tuấn Đào đáng ghét không chịu rời khỏi cô một chút, hắn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cùng cô động phòng. Kết quả là Triệu Bắc Thành chạy qua nói cho hắn biết Hoàng Y Na sinh bệnh, hắn liền rời đi không chút do dự.
Lần này. . .đoán chừng tiết mục đó đang bắt đầu trình diễn lại rồi! Lâm Tuyết thấy hơi buồn bực, Hoàng Y Na dùng chiêu này mãi không thấy chán sao? Hay nên nói rằng Lương Tuấn Đào không thấy phiền nhỉ?
Chưa đợi cô nghĩ xong đã thấy người đàn ông kia vội vàng đi tới, hắn qua quýt giao lại cho cô một câu: "Trước em cứ ở nơi này ăn đi! Anh có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, xong việc sẽ trở về!"
Hắn không kịp cùng cô nói rõ nguyên nhân cứ vội vàng rời đi, để lại Lâm Tuyết một mình nghẹn họng đứng nhìn trân trối!
Được rồi! Cô thừa nhận, dù lặp đi lặp lại một vạn lần thì người đàn ông này vẫn không thấy chán Hoàng Y Na!
"Bịch!" Lâm Tuyết đặt chiếc đĩa đầy ắp lên một bàn ăn yên tĩnh trong góc phòng, cô ngồi xuống, một mình im lặng dùng cơm. Ăn được chút chợt có cảm giác mắc nghẹn, đúng lúc này lại có người đưa một ly nước trái cây đến trước mặt cô.
Lâm Tuyết đưa đồ uống tới miệng rồi mới hướng về người nọ nói lời cảm ơn: "Cám ơn. . ." Còn chưa dứt lời, cô đã ngơ ngẩn, bởi người đưa nước trái cây cho cô chính là Vân Thư Hoa.
"Anh có thể ngồi đây không?" Vân Thư Hoa vẫn ôn nhuận nho nhã, lịch sự.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, Lâm Tuyết nhướng nhướng khóe môi, nói: "Không cần khách khí."
Vân Thư Hoa ngồi xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, cân nhắc lựa chọn từ ngữ cho thích hợp: "Em có tâm sự à?"
"Em giống như đang có tâm sự sao?" Lâm Tuyết muốn cười với hắn nhưng thực sự thất bại, làm cách nào cũng không thể nặn ra được một nụ cười trọn vẹn.
"Tuyết, " Thư Hoa nhìn trộm cô, hắn chậm rãi nói: "Em như đang ... xa lánh anh!"
Lâm Tuyết lắc đầu rồi tiếp tục vùi đầu dùng bữa.
"Có lẽ em hiểu lầm anh, không biết Thư Khả nói những gì với em nhưng em nhất định phải tin anh!" Vân Thư Hoa giữ chặt tay cô, hắn giải thích có chút vội vàng: "Quả thực đêm đó anh nhận được điện thoại của Thư Khả nên mới đến cứu em bởi Thư Khả nói muốn để anh cứu em, không thể để Mạc Sở Hàn tiếp tục giam cầm em nữa!"
"..." Lâm Tuyết né khỏi bàn tay lớn của hắn, bàn tay rút về nắm chặt thành quyền.
"Thật đấy!" Cuối cùng Vân Thư Hoa cũng thấy hối hận về việc lúc ấy không dùng một viên đạn giải quyết luôn Thư Khả, quả thực hắn hận không thể lăng trì xử tử tên thuộc hạ làm việc thất bại kia."Em nghĩ lại đi, nếu anh cấu kết với cô ta, vì sao lúc đó anh không cứu giúp hoặc giết chết cô ta? Hơn nữa, hai nhà Vân - Lâm chúng ta bị Mạc Sở Hàn chỉnh thảm như vậy, em thấy hết mà, nếu anh và Thư Khả âm thầm qua lại, vì sao ở trước mặt Mạc Sở Hàn, cô ta lại không cầu tình giúp anh ?"
Lâm Tuyết sẵn lòng tin tưởng Vân Thư Hoa vì trong lòng cô hắn luôn tràn đầy hương vị ôn nhuận nho nhã lịch sự, cô không tin hắn bí mật cấu kết cùng Thư Khả làm việc xấu hãm hại, chia rẽ tình cảm giữa mình và Mạc Sở Hàn.
Nhưng bản năng nói với cô, Thư Khả không tùy tiện nói bậy, mọi dấu hiệu đều cho thấy giữa Thư Khả và Vân Thư Hoa có chút không minh bạch!
"Tuyết, việc của hai chúng ta cho tới hôm nay không hề dễ dàng, anh hy vọng em sẽ không trúng gian kế của Thư Khả mà bất hòa với anh! Em nhìn xem, trên cái thế giới này ngoài anh ra, người đàn ông nào có thể một lòng một dạ với em như anh đây?" Vân Thư Hoa cầm đôi tay thon dài trắng nõn áp vào lồng ngực của mình, kiên trì nói: "Anh có thể lấy lương tâm của mình ra thề với em, từ trước đến giờ nơi này chỉ chứa mình em!"
Bất luận Vân Thư Hoa nói gì, Lâm Tuyết trước sau vẫn im lặng không lên tiếng.
"Tuyết!" Hắn không đợi được câu trả lời, liền thử kéo tay cô thăm dò lần nữa.
Lâm Tuyết rút tay về, nghiêm mặt nói: "Xin anh để ý đến hoàn cảnh một chút! Dù sao em là người đã kết hôn, anh cũng có vị hôn thê rồi!"
"A, " Vân Thư Hoa tính tình hiền lành, thấy Lâm Tuyết không vui ngừng nài ép. Hắn đặt tay trên bàn, đôi mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ giữa em và Lương Tuấn Đào không có tình cảm, anh ta chưa từng đặt em trong lòng, dù đêm nay... không phải anh ta lại vứt bỏ em một mình ở nơi này giống như trước kia... không biết bây giờ đang đi cùng cô gái khác hay là bận bịu công việc nữa! Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không như vậy! Anh sẵn lòng bỏ hết mọi chuyện, chỉ ở cạnh em!"
Những lời này hữu dụng hơn so với những lời hắn nói cả tối nay, Lâm Tuyết nhất thời uể oải đứng dậy. Cô quay mặt đi không muốn để Vân Thư Hoa thấy sự khổ sở trong mắt mình.
"Tuyết!" Trong lòng Vân Thư Hoa hơi hơi hốt hoảng, Lâm Tuyết bắt đầu che dấu cảm xúc của cô với hắn, trước kia khi cô yếu ớt cũng không che dấu như vậy. Nhưng hiện tại, cô quay mặt đi không dể hắn nhìn vào mắt mình."Em không nên khó chịu, dù toàn bộ mọi người trên thế giới vứt bỏ em, phản bội em, anh sẽ không làm thế! Em hãy tin anh!"
Lâm Tuyết đẩy món ăn ra, cô lạnh nhạt hơi dương môi nói: "Cám ơn anh đã nói những lời này với em, bất kể là chân tình hay giả dối, em cũng cảm ơn anh đã đặt tấm lòng lên em!" Nói xong,cô xoay người không ngoảnh đầu lại bước thật nhanh khỏi tiệc rượu náo nhiệt ầm ĩ.
*
Bóng đêm bên ngoài đậm đặc, đèn đuốc huy hoàng, phóng tầm mắt quan sát sẽ thấy một biển sao, kinh đô phồn hoa là nơi xứng với cái tên Thành phố không đêm.
Nhưng đứng giữa nơi đô thị phồn hoa, Lâm Tuyết cảm thấy cực kì cô độc và hiu quạnh.
Phóng tầm mặt nhìn quanh lại là thành phố trống rỗng, không có một ai, không có vòng tay nào có thể nương tựa! Đêm khuya, đèn trên thế giới đều tắt, chỉ có một linh hồn ảm đạm xuất hiện. Sáng sớm hôm sau sẽ quên mất đêm qua có bao nhiêu lạnh lẽo.
Một giọng hát khẽ loáng thoáng truyền tới, cảnh sắc lạnh lẽo phù hợp với tâm tình hoang vắng lúc này của cô.
Kinh đô phồn hoa trong mắt Lâm Tuyết chẳng khác nào tòa thành trống rỗng hoang lạnh. Đứng ở đây càng khiến lòng cô thê lương.
"Này, người đẹp!" Một bàn tay lớn đặt lên vai chặt đứt sự hối hận của cô. "Kẻ nào lại phung phí của trời như vậy, để mỹ nữ một thân một mình ở đây nén chịu cô đơn!"
Lâm Tuyết sợ hãi theo bản năng nhưng giọng nói lanh canh cất lên thật quen tai khiến cô không nhịn được phải quay đầu lại muốn giáng cho kẻ háo sắc kia một cái tát xúc động. Từ từ xoay người, cô thấy kẻ đùa cợt mình đúng là Lưu Dương.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trầm xuống, cô đẩy tay hắn ra, lui về sau một bước, "Anh từ đâu xuất hiện thế?"
Lưu Dương vẫn mang bộ dạng bất cần đời, hai tay bắt chéo trước ngực, đôi mắt đẹp nheo lại, cợt nhả không hề đứng đắn: "Tôi trùng hợp đi ngang qua đây, phát hiện ra có vị mỹ nữ bị bỏ rơi một mình cô đơn lạnh lẽo liền động lòng thương hương tiếc ngọc muốn tới an ủi chút, không ngờ lại là cô! Đào tử đâu rồi? Này nha, càng ngày càng quá đáng, bỏ mặc bà xã như hoa như ngọc không hảo hảo gần gũi lại chạy đi lêu lổng ở đâu rồi?"
Rõ là đem bình không nói ra bình có! Trong mắt Lâm Tuyết hiện lên tức giận, cô lạnh lùng đáp: "Không biết!"
"A, " Lưu Dương nháy nháy mắt với cô, nở nụ cười xấu xa: "Xem ra người đàn bà cô quạnh tính tình lớn a!"
"..." Lâm Tuyết chẳng muốn đấu võ mồm với người đàn ông này, cô dứt khoát xoay người bước đi.
"Ôi!" Lưu Dương vội vàng ngăn cô, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Đùa với cô một chút, không cần nổi giận thế!"
"Không giận!" Lâm Tuyết xê dịch một bước như tránh chướng ngại vật, cô nhàn nhạt đáp: "Tôi phải về!"
"Về đâu?" Lưu Dương hỏi.
". . ." Vấn đề này Lâm Tuyết không trả lời đươc. Đúng vậy, cô có thể về đâu bây giờ? Mấy ngày nay Lâm Tuyết đều ở trong bệnh viện, đành trở về bệnh viện thôi!
"Dù sao về cũng chỉ có một mình, chi bằng chúng ta uống rượu đi! Sao hả?" Lưu Dương vui vẻ đề nghị.
Uống rượu? Chủ ý không tồi! Đêm dài đằng đẵng, dùng cồn giết thời gian, hơn nữa hầu rượu còn là một người đàn ông diện mạo anh tuấn không làm cô chán ghét, quyền lợi miễn phí vịt chết!
Cô thản nhiên cười, vê cằm nói: "Được!"
*
Bọn họ không tới nơi lớn như quán bar do ngại ầm ĩ, Lưu Dương dứt khoát lấy vài lon bia, lái xe cùng Lâm Tuyết đi tới quảng trường yên tĩnh, họ ngồi cạnh bồn suối phun cùng nhau đối ẩm.
Quảng trường lớn rất tĩnh lặng, chỉ có cầu vồng lóe ra tia sáng thầm kín yên ổn, ngẫu nhiên có ông lão dắt chó tản bộ đi qua, thơm lừng và tĩnh mịch.
Bồn suối phun thả nhiều loại cá vàng, hơn nữa đáy bồn còn gắn đèn tỏa sáng, một chùm cột sáng từ bồn nước bắn ra, trông rất đẹp mắt. Bầy cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại, cảnh đẹp ý vui.
"Loài người thật đáng giận! Để thỏa mãn hứng thú thưởng thức của chính mình mà khiến cho bọn cá cả đêm không được nghỉ ngơi, quá ích kỷ!" Uống hết mấy chai bia, Lâm Tuyết đã ngà ngà say, gò má đỏ bừng như son, xinh đẹp không nói nên lời.
Lưu Dương vừa uống bia vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô, mị hoặc mà căng môi: "Nhân chi sơ, tính bản ác!"
Đúng không? Tính tình con người vốn ác độc? Khắp nơi đều hiện rõ! Lâm Tuyết cười chua sót, cô ngửa mặt uống một ngụm bia.
"Nghe nói mối tình đầu của Đào tử đến đây, phần lớn thời gian anh ấy đều ở bên cô ta, cô không ghen sao?"Lưu Dương biết rõ còn hỏi, đâu có cách nào khác, nhân chi sơ tính bản ác mà!
Từng cơn gió mát thổi tới, mặt trời buổi sớm sáng lạn, sau cơn mưa, không khí tràn đầy hương hoa cỏ và bùn đất thơm dịu nhưng tiếng chim hót và tiếng côn trùng dày đặc thường ngày hay gặp nay do bộ đội đóng quân quấy nhiễu đều biến mất cả.
Đoàn xe đi chậm lại, các chiến sĩ bên ven đường dưới sự hướng dẫn của sĩ quan chỉ huy đồng loạt đánh tay chào chiến thần theo quân lễ: "Cúi chào!"
Lương Tuấn Đào im ắng nghiêm túc, hắn cũng đáp lại theo quân lễ.
"Cúi chào!" Ánh mắt nhìn chiến thần của các chiến sĩ vĩnh viễn đều chứa sự sùng kính, bọn họ tự hào vì mình có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách trọn vẹn.
Ròng rã một ngày hai đêm, những người chiến sĩ này đã luân phiên canh gác Thu Cẩm Viên, không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập!
Cuối cùng đoàn xe cũng đến sân trước biệt thự - là nơi nuôi chó becgie Đức của Mạc Sở Hàn. Lê Văn Chính đã sớm dẫn người tới đứng xếp thành hàng nghênh đón, thấy đoàn xe đi qua, đợi xe Lương Tuấn Đào trườn tới trước mặt, mọi người nhanh chóng giữ vững tư thế, đánh tay chào theo tiêu chuẩn quân lễ: "Cúi chào! Báo cáo thủ trưởng, thiếu úy Lê Văn Chính chỉ huy chiến sĩ tinh nhuệ đại đội 117 Sư đoàn 706 đã vinh dự hoàn thành nhiệm vụ Thủ trưởng giao cho!"
Xe dừng lại, một binh nhì mở cửa xe cho Lương Tuấn Đào, đồng thời cúi chào hắn: "Chào Thủ trưởng!"
Lương Tuấn Đào bước xuống, hắn đánh giá tân binh kia một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Cậu ở quân ngũ đã quen chưa?"
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi cảm thấy được trở thành một thành viên của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc là điều vinh quang nhất." Chiến sĩ mới nhiệt tình hô vang.
"Tốt!" Lương Tuấn Đào hài lòng vỗ vai anh ta, hắn còn khích lệ: "Tiểu tử không tồi, cố gắng cho tốt sẽ rất có tiền đồ!"
"Cám ơn Thủ trưởng!"
Lâm Tuyết đi tới cạnh hắn, Lương Tuấn Đào cười cười hỏi cô: "Em còn nhớ anh chàng này không?"
Nhìn tân binh kia một cái, Lâm Tuyết tựa hồ có chút ấn tượng, cô chần chừ hỏi lại: "Anh ta là ..."
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi tên Trần Kiến An, trước kia nhận nhiệm vụ tại chi đội cảnh sát giao thông, nhờ sự ưu ái của Lương Sư trưởng mà được đến Bộ đội dã chiến quân, trở thành Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vinh quang!"
Cuối cùng Lâm Tuyết cũng nhớ ra tân binh trước mặt chính là vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi đã dũng cảm ngăn xe chuyên dụng của Lương Thủ trưởng lại.
Khó trách lúc ấy Lương Tuấn Đào lại ghi nhớ số hiệu và cái tên Trần Kiến An của anh ta, khi đó cô còn tưởng hắn bụng dạ hẹp hòi muốn trả thù người ta chứ! Không ngờ chứng nghiện binh phát tác, hắn lại đào tường chung quanh, đưa cảnh sát giao thông trẻ tuổi Trần Kiến An cốt khí có vài phần cứng rắn nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ đến đây.
Trần Kiến An dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lương Tuấn Đào, trong lòng không khỏi khâm phục , kính yêu! Khó trách được toàn bộ Sư đoàn 706, thậm chí cả chiến sĩ bộ đội dã chiến quân cũng sùng kính Lương Thủ trưởng như vậy, Lương Tuấn Đào thực sự là một tướng lĩnh có mị lực và nhân cách thượng đẳng.
Ở lại nhận nhiệm vụ bên cạnh hắn, so với vị trí tại chi đội cảnh sát giao thông thì có tiền đồ hơn hẳn, bởi có thể thưởng thức Bá Nhạc (1) của anh ta gần ngay trước mắt. Chỉ cần bản thân anh ta chịu cố gắng liền có cơ hội kiến công lập nghiệp!
Lâm Tuyết sóng vai đi cùng Lương Tuấn, lúc này cô mới chậm rì hỏi han: "Anh dẫn em đến nơi này làm gì?"
"Anh muốn để em xem xem nên xử trí nơi này thế nào!" Lương Tuấn Đào nheo mắt liếc cô một cái, khuôn mặt tuấn tú trước sau hàm chứa vui vẻ.
Người đàn ông mặt mày tuấn lãng này cười rộ lên thập phần mạnh mẽ, thật sự rất anh tuấn.
Lâm Tuyết nhẹ nhàng giương môi, nói: "Nghe anh nói cứ như thể em là Thủ trưởng vậy."
"Em là Thủ trưởng bà xã, đương nhiên so với Thủ trưởng còn lớn hơn rồi!" Lương Tuấn Đào nhíu nhíu anh mi, nghiêm mặt bảo: "Nói thật, anh muốn nổ tung nơi này!"
". . ." Lâm Tuyết thông minh mà im thin thít. Hắn muốn phá liền phá được, đối với quyết định của Thủ trưởng cô cũng không có ý kiến gì nữa.
Khi đến gần những con becgie Đức, Lâm Tuyết phát hiện ra đa số bọn chúng đều nằm phủ phục, tinh thần có chút uể oải không chút phấn chấn, chắc do đã bị đói bụng một ngày hai đêm. Không có lệnh của Lương Tuấn Đào, chẳng người nào dám cho chúng ăn. Nhưng nhìn thấy người lạ từ phía trước lại gần, chúng vẫn nhe răng nhếch miệng sủa không ngừng, thậm chí có con còn cào cào, tiếng xích sắt lẻng xẻng vang lên.
Lâm Tuyết lui về sau một bước, đối với những con chó hung hãn này cô đã hình thành sự sợ hãi theo bản năng.
"Đừng sợ!" Lương Tuấn Đào kịp thời choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn, hắn an ủi cô: "Chờ anh bảo người đem mấy con chó này đi xử lý, đến trưa mọi người sẽ có một mẻ thịt chó để ăn rồi."
"Phì!" Lâm Tuyết không nhịn được mà cười rộ lên, đôi khi kẻ kia thập phần cường đạo. "A, đồng chí Thủ trưởng, những con chó này cần phải sung công."
"Đúng vậy! Vừa sung đến nhà ăn quân khu vừa sung tới phòng bếp cá nhân của anh!" Lương Tuấn Đào phản đối.
Thủ trưởng đại nhân ra lệnh một tiếng, đương nhiên cần phải hỏa tốc chấp hành. Một tiểu đội chiến sĩ đi tới, tay bưng súng tiểu liên, họ ngồi xổm xuống bắt đầu bắn đám chó kia, nửa tiếng đồng hồ sau đã giải quyết xong toàn bộ.
Thấy cảnh máu chó đầm đìa , Lâm Tuyết hơi hơi buồn nôn, cô vươn tay che miệng lại.
"Giết chó thôi mà em đã thế sao?" Lương Tuấn Đào có chút bất ngờ, hắn chậm rãi khuyên nhủ: "Tương lai khi giết địch cũng sẽ máu chảy đầy đất, em không thể lại giống mấy người đàn bà như lúc này được!"
"..." Cái gì chứ? Chẳng qua cô chỉ thấy buồn nôn thôi mà!
Dọn dẹp xong vật cản uy hiếp, Lương Tuấn Đào tiếp tục dắt tay cô đi về phía trước.
Đến trước lồng sắt Mạc Sở Hàn từng giam giữ mình, Lâm Tuyết dừng bước, cô kinh ngạc nhận ra Thư Khả vẫn bị nhốt trong đó.
Không thấy con chó kia đâu nữa, có lẽ nó đã chết rồi được binh lính kéo ra, nhưng Thư Khả thì vẫn bị nhốt như cũ.
Một ngày hai đêm rồi, Lâm Tuyết biết cô ta chắc chắn không ổn.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Thư Khả liều mạng ngẩng đầu lên, hai bàn tay bẩn thỉu giữ lấy chấn song, cô ta khóc lóc cầu xin: "Thả tôi ra ngoài đi! Xin các người đấy! ..."
Khi Lâm Tuyết nhìn rõ diện mạo cô ta, trong lòng thầm giật mình, đồng thời dạ dày lại dâng lên từng trận buồn nôn. Người đàn bà trước mặt trông vô cùng đáng sợ, tai trái và thịt bên má trái đều biến mất, lộ ra xương cốt trắng hếu, cái mũi cũng không thấy đâu chỉ lộ ra hai lỗ đen xì, huyết nhục mơ hồ, máu me đầy mặt. Nếu bây giờ không phải ban ngày, thật sự khiến người ta lầm tưởng đây là lệ quỷ trong địa ngục.
Thư Khả ô ô khóc lớn, nước mắt và máu đen dơ bẩn không thể tả. Cô ta cầu xin Lâm Tuyết lần nữa: "Xin cậu! Hoặc là cho mình được thoải mái, hoặc là thả mình ra! Nhìn bộ dạng hiện tại của mình đáng thương đến cỡ nào rồi. Cho dù trước đây mình làm sai, nay bị trừng phạt cũng đủ. Lâm Tuyết, mình biết câu rất lương thiện, cậu sẽ không cố tình tra tấn mình! Xin cậu, tha cho mình đi! Ô ô..."
"Trừng trị người đàn bà này thế nào đây?" Lương Tuấn Đào xin chỉ thị của lão bà đại nhân.
Hóa ra việc luôn để Thư Khả ở đây là để đợi cô đến trừng phạt! Nếu vết thương của Lâm Tuyết nghiêm trọng hơn chút, nằm viện thêm vài ngày nữa thì...chẳng phải Thư Khả thương tích nặng như vậy vẫn tiếp tục bị giam ở bên trong sao? Trong lòng Lâm Tuyết không nói rõ được là tư vị gì, đồng thời cô có chút lo lắng mơ mơ hồ hồ -- hình như quyền lực của Lương Thủ trưởng rất lớn! Nói hắn "có thể dùng tay che trời" cũng không có gì gọi là quá đáng.
"Trước cứ đưa cô ta tới bệnh viện đi! Sau đó giao cho toà án quân sự xét xử, anh và em có quyền quyết định sự sống chết của cô ta sao?" Lâm Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Từ khi Lâm Á Linh bị Lương Thiên Dật bẻ gãy tay mà không có bất cứ ý kiến gì, cô phát hiện ra những nhà quân môn quyền quý này thế lực lớn đến bao xa, ở trước mặt Lương gia hiển hách, cái gì không hợp lý cũng có thể biến thành hợp lý, không có kẻ nào có thể đến chủ trì công đạo.
Mà mà Lương gia cũng được coi là gia đình chính nghĩa không gây ra việc quá quắt, nếu không chẳng phải đã gây hại rồi ư?
"Người đàn bà này thật đáng giận, cô ta đã nhiều lần hãm hại em! Nếu không kiên quyết trừng phạt lại khiến cô ta cho rằng có thể dễ dàng ăn hiếp bà xã của Lương Tuấn Đào này hay sao?" Đuôi mắt bén nhọn của Lương Tuấn Đào nhướng lên. "Anh thấy bộ dạng cô ta quá ghê tởm, đừng thả ra dọa người nữa, dứt khoát bắn chết ngay tại chỗ đi!"
Bắn chết Thư Khả ngay tại chỗ rồi nói cô ta tấn công binh sĩ hoặc có ý đồ bỏ trốn, tóm lại tùy tiện thêm tội danh cho cô ta là được! Chết người giữa lúc hỗn loạn căn bản không đáng nói.
Lâm Tuyết trầm mặc.
"Đừng! Xin các người, đừng bắn chết tôi!" Thư Khả sợ tới mức gần như tê liệt, cô ta khổ sở cầu xin Lâm Tuyết: "Mình sai rồi! Mình biết mình sai rồi! Lâm Tuyết xin cậu tha cho mình một mạng! Bộ dạng này của mình chắc chắn không uy hiếp tới cậu được nữa, cậu tạm tha cho mình một mạng đi. Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ ..."
"Đừng nói chuyện cũ với tôi!" Lâm Tuyết lạnh lùng cắt ngang, "Tôi chỉ thấy càng ghê tởm hơn!"
"Không đề cập tới nữa, mình không đề cập tới nữa!" Trên mặt Thư Khả máu thịt lẫn lộn, nước mắt trộn lẫn máu đen, đúng là dọa chết người sống, khuôn mặt bị hủy, cô ta khóc ròng: "Nhìn bộ dáng này của mình, cứ coi như cậu phóng sinh một con chó đi, được không?"
"Con mẹ nó chứ!" Lương Tuấn Đào nhịn không được thầm thì, "Người đàn bà này quá mắc ói! Khẩu vị của Mạc Sở Hàn thật kỳ lạ, còn biến cô ta thành bảo vật mang theo bên người cả ngày!"
Nhắc tới Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết cười lạnh nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
"Ừ!" Lương Thủ trưởng không kiềm chế nổi liền giơ ngón tay cái lên với vợ mình: "Bà xã à, câu này em dùng thật thích hợp!"
Mắt thấy đôi vợ chồng "phụ xướng phu hòa" (2) hoàn toàn không nhìn đến người đàn bà bị nhốt trong lồng. Thư Khả khổ không thể tả, cô ta đành giả vờ như không hiểu bọn họ đang châm biếm mình, dày mặt tiếp tục cầu xin tha mạng: "Lâm Tuyết, mình biết cậu sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cậu từng nói: giữ lại cho cậu con đường chẳng khác nào cho mình đường sống, mình biết trái tim cậu rất thiện lương, trước kia Sở Hàn bắt con chim nhỏ tặng cậu, cậu đều thả đi hết..."
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô!" Lâm Tuyết lạnh lùng cắt ngang lời lải nhải của Thư Khả, đôi mắt thanh lãnh không chút tình cảm: "Không giết là vì cô đã liều mạng thổi phồng tôi lương thiện, thật ra sự thiện lương của tôi đã sớm bị các người bóp chết!"
"Ách!" Thư Khả chớp chớp mắt mệt mỏi, cuối cùng vẫn ánh lên một tia hy vọng: "Cậu, cậu đồng ý tha cho mình ư?"
Lâm Tuyết lạnh nhạt liếc người đàn bà đang hấp hối kia, cô nói: "Không ai có quyền quyết định chuyện sống chết của người khác, tôi giao cô cho toà án quân sự trừng trị!"
"Được! Mình tình nguyện tới toà án quân sự chấp nhận trừng phạt, trừng phạt thế nào cũng được!" Hiện tại Thư Khả chỉ mong được mau chóng rời khỏi lồng sắt này một chút, 1 ngày 2 đêm vừa qua, trừ ít cơm chó và chút nước mưa, cô ta căn bản không ăn gì cả.
Giờ phút này, rốt cuộc cô ta mới hiểu câu “cấp cho người khác đường sống chính là cho mình đường lui” của Lâm Tuyết là có ý gì. Nếu cô ta không đuổi tận giết tuyệt Lâm Tuyết, hiện tại đã không rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.
Hai mắt đẫm lệ rưng rưng, Thư Khả khóc không thành tiếng: "Cám ơn cậu! Lâm Tuyết, cậu thực tốt bụng! Nếu là mình, mình không thể có lòng khoan dung như vậy, chắc chắn mình sẽ bỏ đá xuống giếng xúi giục Sở Hàn giết cậu! Câu nhân từ hơn mình, người tốt tất được báo đáp! Đời này mình sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu..."
Lương Tuấn Đào bĩu môi không cho là đúng, hắn nói với Lâm Tuyết: "Theo anh cứ trực tiếp đập chết cô ta chặt đứt hậu họa, đỡ phải thả ra lại cắn bậy người ta!"
Thư Khả vừa nghe xong suýt nữa bị dọa ngất xỉu, cô ta vội nằm tại chỗ liên tục dập đầu trước Lương Tuấn Đào, miệng không ngớt cầu xin tha thứ: "Thủ trưởng tha mạng! Tôi sẽ không cắn bậy! Sau này nhất định làm người đàng hoàng không làm chuyện xấu!"
Lâm Tuyết chẳng muốn tranh cãi, cô nhàn nhạt nói: "Tùy anh!" Ngụ ý: tuy không tán thành quyết định của Lương Tuấn Đào nhưng hắn cứ khăng khăng làm vậy thì cô sẽ không ngăn cản. Ngừng một chút, Lâm Tuyết nhịn không được liền hỏi: "Thư Hoa đâu? Anh thả anh ấy chưa?"
"Cắt!" Lương Tuấn Đào bất mãn trừng cô: "Tới khi lòng anh nghĩ em có thể ngừng hỏi về hắn hay không, quả nhiên em có tiền đồ không khiến anh thất vọng!"
"Em hỏi một chút anh ấy sao rồi? Anh ấy cũng là bạn em!" Lâm Tuyết cảm thấy không thể nói lý với người này, cô hừ một tiếng khó chịu, xoay người muốn rời đi.
"Lâm Tuyết, mình nói thật cho cậu biết, Vân Thư Hoa không phải người tốt!" Thư Khả đột nhiên kêu lên, cô ta như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói: " Sở dĩ Sở Hàn hận cậu như vậy cũng do hắn ta, Hắn cố ý tung tin ra ngoài, nói cậu chưa kịp đợi Sở Hàn trở về đã xoay người ngã vào lòng Vân Thư Hoa, còn nói cậu chê nghèo thích giàu, rất hâm mộ tiền tài quyền thế Vân gia! Hắn còn nghĩ cách chụp rất nhiều ảnh, đều là hình hắn và cậu dạo phố mua quần áo, châu báu khiến Sở Hàn lầm tưởng cậu hư vinh ái tài..."
Lâm Tuyết kinh ngạc dừng bước, cô vểnh tai xoay người, nhìn về phía Thư Khả có chút không tin, một lúc lâu sau mới nói: "Cô lại đang nói bậy!"
"Không có!" Thư Khả giơ bàn tay lên thề độc: "Mình mà nói bậy một câu liền đoạn tử tuyệt tôn! Đó là sự thật, Vân Thư Hoa nghĩ mọi cách để ly gián cậu và Mạc Sở Hàn nên anh ấy mới thống hận cậu như vậy!" Thư Khả không nói đến việc Mạc Sở Hàn hận Lâm Tuyết, thật ra là do cô ta và Vân Thư Hoa cùng nhau cố gắng mà thành.
Lương Tuấn Đào nghe thấy bên trong có nhiều bí ẩn, mi mắt nhướng lên, hắn hứng thú nói với Thư Khả: "Đã xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ chút đi! Nếu nói tốt, tôi có thể tha chết cho cô!"
Thư Khả biết người nắm giữ quyền sinh tử của mình vẫn là Lương Tuấn Đào, cô ta vội vã nịnh nọt theo ý hắn, liều mạng hủy hoại Vân Thư Hoa: "Là thật! Vân Thư Hoa chủ động tới tìm tôi, bảo tôi giúp hắn ly gián tình cảm giữa Sở Hàn và Lâm Tuyết, việc tôi làm đều là do hắn ở sau lưng giúp đỡ đưa ra chủ ý. Ngoài mặt hắn giống khiêm khiêm quân tử (3), thực tế lại ý xấu đầy bụng! Khi Thủ trưởng đại nhân và Lâm Tuyết có đôi có cặp tham dự tiệc rượu, Sở Hàn rất giận, anh ấy không khai đao với Lâm gia mà xuống tay với Vân gia. Vân Thư Hoa liền bắt lấy cơ hội này để mẹ mình giả chết nhằm giá họa cho Sở Hàn, như vậy chẳng khác nào khiến Lâm Tuyết và Sở Hàn kết mối tử thù, không còn khả năng tái hợp nữa! Nhưng hắn không ngờ, sau khi Lâm Tuyết bất hòa với Sở Hàn lại cùng Thủ trưởng đại nhân đùa mà thành thật..."
Làm sao có thể thế? Lâm Tuyết ngạc nhiên! Thư Hoa là người như vậy ư?
"A, hóa ra kẻ âm hiểm nhất chính là tiểu tử họ Vân!" Lương Tuấn Đào để ý không tha, hắn quay đầu đắc ý nói với Lâm Tuyết: "Anh nhìn đã thấy hắn không giống người tốt rồi! Hàng ngày em còn coi hắn là người thân nữa chứ!"
"Lần này dùng điện thoại hãm hại Lâm Tuyết bị Sở Hàn hiểu lầm cũng là quỷ kế mà hắn giúp tôi nghĩ ra, không thì sao tôi có thể trù tính không chê vào đâu được như vậy. Tôi chỉ diễn một tuồng kịch, chuẩn bị làm tốt việc giá họa cho Lâm Tuyết, những thứ khác đều do Vân Thư Hoa làm. Hắn phái người tiết lộ tin tức của Hoắc Vân Phi cho Phùng Châu Long, sau đó dẫn Thủ trưởng đại nhân tới sòng bạc bắt Hoắc Vân Phi làm Sở Hàn lầm tưởng Lâm Tuyết đã trộm điện thoại di động của tôi thông báo cho anh tới cứu cô ấy. . ."
Mặc dù Lâm Tuyết không chịu tin nhưng lại sắc bén phát hiện ra Thư Khả không hoàn toàn nói dối. Lời cô ta nói có lý, có căn cứ, khớp với sự thật. Nếu nói kế hoạch vu oan hãm hại kia do mình Thư Khả bày ra thì cô cảm thấy không có khả năng. Bởi trong đó đề cập đến mọi vấn đề, thậm chí tới các nhân vật trong chính phủ và hắc đạo, Thư Khả không thể có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn có người đứng sau bày mưu tính kế, nhưng người này là Thư Hoa sao? Làm thế nào cô cũng cảm thấy khó tin.
"Kế hoạch lần này thực sự thành công, cậu và Sở Hàn đời này không có khả năng hòa hợp nữa. Sau đó hắn liền chọn thời điểm hợp lý dẫn người đến Thu Cẩm Viên cứu cậu đi, như vậy cậu sẽ mang ơn hắn! Sau khi gặp thương tổn và bị đả kích, nhất định cậu sẽ nản lòng thoái chí, Vân Thư Hoa định nhân cơ hội đó mà xúi giục cậu ra nước ngoài cùng hắn. . ." Thư Khả hận chết Vân Thư Hoa, nếu không phải vì hắn qua sông chặt cầu, thấy chết không cứu, cô ta đã không bị giam trong lồng sắt một ngày hai đêm. Nếu đã rơi vào tình cảnh này, muốn xúi quẩy thì cùng xúi quẩy đi! Cô ta sẽ không để cho hắn được yên ổn!
"Nghe đi! Tiểu tử họ Vân rốt cuộc âm hiểm cỡ nào!" Lương Tuấn Đào xoa xoa mu bàn tay Lâm Tuyết, hắn thấy Thư Khả là nhân chứng quan trọng có thể vạch trần nhiều việc dơ bẩn xấu xa của Vân Thư Hoa, liền dứt khoát phân phó thuộc hạ: "Đưa người đàn bà này tới bệnh viện chữa trị, trông coi cho tôi không được để cô ta chạy thoát!"
Lâm Tuyết đột nhiên tiến lên rút súng lục ra chĩa vào đầu Thư Khả, cô lớn tiếng trách mắng: "Cô cho rằng hãm hại Thư Hoa như vậy là có thể khiến Lương Tuấn Đào tha mạng cho cô sao? Tôi cho cô biết, tôi cũng có thể lấy mạng cô!"
Thư Khả hừ hừ yếu ớt: ". . . Mình vui mừng không được! Thật sự đâu cần nói dối, nếu cậu không tin, có thể đi tra xét!"
Sao lại có thể như vậy chứ? Trong lòng Lâm Tuyết rất loạn. Lần thứ 2 tới hội sở giải trí Hạo Thiên , khi xuống xe Lâm Tuyết vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.
Lương Tuấn Đào tự mình mở cửa rồi dùng động tác tay ra hiệu mời cô: "Bà xã, xuống xe thôi!"
Lâm Tuyết bắt chéo tay, liếc hắn một cách đề phòng, cô hỏi: "Anh đưa em tới đây làm gì?"
Ngã một lần khôn hơn một chút, theo kinh nghiệm từng có, Lâm Tuyết cảm thấy nơi này thuộc khu vực không an toàn , dễ khơi gợi thói quen tinh trùng lên nào của người nào đó, ít lui đến là tốt nhất.
Biết cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước bị mình ăn sạch sành sanh, Lương Tuấn Đào cười nhẹ haha, vuốt ve cái cằm xinh đẹp tuyệt trần, hắn nói: "Yên tâm đi, giờ là ban ngày, anh sẽ không ăn em!"
Tin hắn mới là lạ! Lâm Tuyết không có động tĩnh gì: "Nếu anh không nói rõ tới đây để làm gì, em sẽ không vào đâu!"
Cô nàng này … túi mật càng ngày càng lớn, hơi một tí đã dám cứng rắn với hắn! Lương thủ trưởng tốt tính đáp: "Đi rồi em sẽ biết!"
"Không đi!" Lâm Tuyết quay đầu, hờ hững với người đàn ông bên cạnh.
"Móa, con quỷ nhỏ này!" Lương Tuấn Đào dứt khoát động thủ, hắn trực tiếp ôm cô từ trên xe xuống.
"Anh thật quá đáng!" Lâm Tuyết không nhịn được nữa liền đấm hắn một quả: "Rốt cuộc muốn mang em đi làm gì?"
"Đi thôi! Vừa đi vừa nói chuyện!" Lương Tuấn Đào thân mật nắm tay cô, hai người được vệ binh hộ tống đi từ cửa hông vào trong đại sảnh, rồi dùng thang máy Vip lên tầng gác lần trước.
". . . Yên tâm đi! Lần này anh đã chuẩn bị chu toàn, đừng ai mơ tưởng sẽ cướp được em!"
Lương Tuấn Đào thỉnh thoảng hôn lên mặt cô, đối xử như với trân bảo yêu quý mất đi nay tìm về được.
Lâm Tuyết bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: "Em hỏi anh, anh đưa em tới đây làm gì?"
Nhìn dáng vẻ hắn như có chuyện quan trọng nhưng thật sự cô không nghĩ ra nổi hắn đưa mình tới chỗ này thì có chuyện nghiêm chỉnh gì đây? Hơn nữa hai người đều mặc quân trang, xuất hiện ở hội sở giải trí có vẻ không thích hợp lắm.
"Đợi rồi em sẽ biết!" Lương thủ trưởng vẫn giữ kín như trước.
Khi cửa thang máy mở ra họ liền bắt gặp Hà Hiểu Mạn dẫn theo vài kí giả của tạp chí 《 Danh lưu》 đang đứng chờ.
Thấy Lâm Tuyết, Hà Hiểu Mạn xông lên trước ôm chầm lấy cô thật mạnh! "Cô làm tôi sợ muốn chết! Cô mất tích nhiều ngày như vậy có biết Đào tử suýt nữa đã lật cả thủ đô lên không?!"
Lâm Tuyết cười cười nắm tay Hiểu Mạn, hai người giống bạn cũ lâu ngày chưa gặp, quen thuộc mà ăn ý: "Cám ơn sự nhớ mong của mọi người , tôi không sao."
Lương Tuấn Đào hỏi: "Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, cam đoan có thể đối phó với hơn nửa đám kí giả tại Thủ đô." Hà Hiểu Mạn cười nhẹ, chớp chớp mắt nhìn Lương Tuấn Đào.
"Ôi, bà xã của tôi còn ở ngay đây, cô đừng quăng mị nhãn với tôi như thế." Lương Thủ trưởng nghiêm mặt nói.
"Anh cút xuống địa ngục đi!" Hà Hiểu Mạn đánh hắn một cái, cười đến run rẩy cả người: "Trước đây khi theo đuổi tôi anh cũng đâu giả vờ đứng đắn thế này!”
"..." Lâm Tuyết trố mắt, hóa ra kẻ này còn theo đuổi cả Hà Hiểu Mạn nữa.
Lương Tuấn Đào vội làm sáng tỏ: "Gì chứ? Là tôi giúp Đoạn Dật Phong theo đuổi cô, được chưa? Cô nói chuyện không hoàn chỉnh sẽ làm vợ tôi hiểu nhầm, buổi tối cô ấy mà phạt không cho tôi lên giường thì tôi sẽ tìm Lãnh Bân tính sổ!"
Thôi, càng tán gẫu càng xa! Hà Hiểu Mạn biết Lương Tuấn Đào thập phần lưu manh, đấu võ mồm với hắn cô không chiếm được thế thượng phong đành ngừng công kích, lườm hắn một cái rồi quay đầu nghiêm mặt nói với Lâm Tuyết: "Lần trước Đào tử bảo tôi hẹn rất nhiều phóng viên nổi tiếng ở thủ đô tới, mời họ dự Hội chiêu đãi kí giả tại đây. Vì video của cô và Mạc Sở Hàn lần đó, phong ba ồn ã hơi lớn. Nhưng loại scandal này đều như cơn gió, chỉ cần Đào tử của chúng ta ủng hộ cô là có thể đè xuống rất nhanh!"
Bây giờ Lâm Tuyết mới hiểu: hóa ra đêm đó Lương Tuấn Đào đưa mình tới đây không phải chỉ vì muốn chiếm đoạt cô, mà để ... tham gia Hội chiêu đãi ký giả . Lúc ấy, cô hiểu lầm hắn rất lớn, hơn nữa thái độ của cả hai đều cứng rắn, cô không cách nào ngờ nổi dưới hoàn cảnh như vậy, Lương Tuấn Đào vẫn không quên, vẫn muốn cứu vãn danh dự cho mình.
Trong lòng Lâm Tuyết có chút cảm động nho nhỏ, cô ngoái đầu nhìn lại, liếc hắn một cái trách móc: sao anh không nói sớm chứ? Hại em hiểu lầm anh!
Lương Thủ trưởng giương cao chiếc cằm hoàn mỹ cương nghị: Anh đây không nói. Chờ em áy náy đấy!
...
*
Hà Hiểu Mạn là phóng viên lâu năm nổi tiếng, đồng thời cũng là Tổng biên tập của tạp chí 《 Danh lưu》 tại thủ đô. Chắc chắn Hội chiêu đãi ký giả do cô sắp xếp cũng thập phần long trọng và thành công.
Sự kiện video bị phơi bày lần trước khiến cuộc hôn nhân của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào báo động đèn đỏ. Lương Tuấn Đào ngăn cơn sóng dữ, hắn tích cực mời phóng viên dự họp để thông báo lại, nhưng do tình huống bất ngờ xảy ra, lần tuyên bố đó đã không thành công còn khiến các loại suy đoán, tin vịt bay đầy trời. Trong đó tin kỳ quái nhất đoán rằng Lâm Tuyết bỏ trốn theo Mạc Sở Hàn!
Đêm nay, Lương Tuấn Đào nắm tay Lâm Tuyết, hai người xuất hiện có đôi có cặp trước mặt giới truyền thông, không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ tin đồn nhảm đều tự sụp đổ.
Ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, hai người thoải mái âu yếm nhau trước mặt công chúng, Lương Tuấn Đào dùng hành động thực tế tuyên cáo cho mọi người trong khắp thiên hạ biết: hắn yêu cô gái đứng cạnh mình! Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu hắn cũng sẽ không theo nguyên tắc mà bao dung, sủng ái, bảo hộ cho cô!
"Thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị đã tới tham dự Hội chiêu đãi ký giả của Lương thiếu và tiểu thư Lâm Tuyết. Mọi người coi coi, vợ chồng bọn họ thập phần ân ái, những tin đồn nhảm bên ngoài đều không đáng tin, hy vọng mọi người sau khi trở về có thể giúp làm sáng tỏ lời đồn đại một chút!" Hà Hiểu Mạn lên sân khấu rất đúng lúc, cô cười rạng rỡ phát biểu.
"Hà tỷ yên tâm, chúng tôi biết nên viết thế nào mà.” Những ký giả danh tiếng này có ai không nể mặt Hà Hiểu Mạn chứ? Đừng nói tới việc cô là Tổng biên tập và phóng viên lâu năm, nhìn vào Lãnh gia cũng đâu ai dám không nể phục.
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào dựa sát vào nhau, dưới ánh đèn máy ảnh, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười điềm đạm thong dong như trước. Nhưng khi bàn tay to của người đàn ông kia đặt trên hông cô, cô vẫn có chút phản kích nho nhỏ: "Mối tình đầu của anh gần đây không tiếp tục cắt cổ tay,cô ta phát bệnh hay buồn bực gì à? Sao lại an tĩnh như vậy?"
Lương Tuấn Đào ngẩn ra, hắn không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này nên có chút dở khóc dở cười."Bình dấm nhỏ này, ghen tuông cũng không phân biệt hoàn cảnh!"
"Em không ghen!" Lâm Tuyết cảm thấy lời cần nói vẫn phải nói cho rõ: "Anh đừng quên chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng, em không có tư cách ghen tuông, anh cũng không đáng để em ăn dấm!"
Tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển! Câu ngạn ngữ cổ kia thật sự chính xác! Hắn vĩnh viễn không hiểu được rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ cái gì!
Lương Thủ trưởng vươn tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp, mị mâu cười nói: "Anh không đáng sao?"
Lâm Tuyết cười cười không nói gì như ngầm thừa nhận.
"Vậy người đó đáng à?" Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười sáng lạn như cũ, khóe môi xinh đẹp ngấm ngầm lộ ra một tia lãnh ý.
"Thủ trưởng, đừng quên giao ước của chúng ta, chỉ kết hôn không nói chuyện yêu đương!" Lâm Tuyết luôn nhắc nhở bản thân không được chìm đắm, cô có thể đánh mất trái tim, không thể thất thân! Người đàn ông như Lương Tuấn Đào không phải kẻ cô có thể nắm chắc, việc duy nhất Lâm Tuyết có thể làm khi cảm kích sự ưu ái của hắn chính là bảo vệ trái tim mình.
Lương Tuấn Đào hận đến mức trong lòng ngứa ngáy, con quỷ nhỏ này thường khiến hắn ngột ngạt, có phải cô không muốn thấy hắn được thư thái hay không. Dù cô đứng đây mỉm cười nhưng đôi mắt lại thanh lãnh như trước đây, hắn không kìm được tức giận, liền ở trước mặt đông người hung hăng ôm hôn cô.
A! Nếu không vì ngại đám phóng viên tại đây, Lâm Tuyết đau nhức muốn hô thành tiếng. Tên bại hoại, hắn lại cắn cô bị thương rồi!
*
Sau khi Hội chiêu đãi ký giả kết thúc, tiếp đó tiệc rượu long trọng do trợ lý tổ chức đã diễn ra.
Hà Hiểu Mạn vì công việc quá bận nên khi Hội chiêu đãi ký giả chấm dứt, cô vội vàng tạm biệt Lâm Tuyết rồi rời đi.
Lâm Tuyết không thèm để ý đến Lương Tuấn Đào mà một mình bưng chén dĩa về phía bàn ăn chọn những món mình thích. Miệng vết thương lâm râm đau khiến cô tức giận vô cùng. Tên lính lưu manh kia càng ngày càng tệ! Ở trước mặt nhiều người như vậy lại nồng nàn ôm hôn, đâu ai biết hắn sẽ nhân cơ hội cắn bị thương phía trong môi cô. Đau buốt chỉ có mình mình biết, hơn nữa cũng không thể nói với người ngoài.
Vừa vặn lúc này Triệu Bắc Thành chạy đến, hơn nữa dáng vẻ vội vã như có việc gì gấp. Anh ta lập tức đi đến bên cạnh Lương Tuấn Đào, nghiêng người sát gần tai nói câu gì đó, nghe xong mặt mày hắn liền biến sắc.
Lâm Tuyết liếc mắt một cái rồi thu hồi lại ngay, cô tiếp tục gắp đồ ăn như không có việc gì, thật ra đĩa trên tay cô đã chật không còn chỗ.
Trong lòng dâng lên cảm giác đáng chết không thoải mái, buồn bực khó chịu nói không nên lời.
Lâm Tuyết nhớ rõ tại tiệc rượu lần trước, sau tai nạn nhảy dù, Lương Tuấn Đào đáng ghét không chịu rời khỏi cô một chút, hắn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cùng cô động phòng. Kết quả là Triệu Bắc Thành chạy qua nói cho hắn biết Hoàng Y Na sinh bệnh, hắn liền rời đi không chút do dự.
Lần này. . .đoán chừng tiết mục đó đang bắt đầu trình diễn lại rồi! Lâm Tuyết thấy hơi buồn bực, Hoàng Y Na dùng chiêu này mãi không thấy chán sao? Hay nên nói rằng Lương Tuấn Đào không thấy phiền nhỉ?
Chưa đợi cô nghĩ xong đã thấy người đàn ông kia vội vàng đi tới, hắn qua quýt giao lại cho cô một câu: "Trước em cứ ở nơi này ăn đi! Anh có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, xong việc sẽ trở về!"
Hắn không kịp cùng cô nói rõ nguyên nhân cứ vội vàng rời đi, để lại Lâm Tuyết một mình nghẹn họng đứng nhìn trân trối!
Được rồi! Cô thừa nhận, dù lặp đi lặp lại một vạn lần thì người đàn ông này vẫn không thấy chán Hoàng Y Na!
"Bịch!" Lâm Tuyết đặt chiếc đĩa đầy ắp lên một bàn ăn yên tĩnh trong góc phòng, cô ngồi xuống, một mình im lặng dùng cơm. Ăn được chút chợt có cảm giác mắc nghẹn, đúng lúc này lại có người đưa một ly nước trái cây đến trước mặt cô.
Lâm Tuyết đưa đồ uống tới miệng rồi mới hướng về người nọ nói lời cảm ơn: "Cám ơn. . ." Còn chưa dứt lời, cô đã ngơ ngẩn, bởi người đưa nước trái cây cho cô chính là Vân Thư Hoa.
"Anh có thể ngồi đây không?" Vân Thư Hoa vẫn ôn nhuận nho nhã, lịch sự.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, Lâm Tuyết nhướng nhướng khóe môi, nói: "Không cần khách khí."
Vân Thư Hoa ngồi xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, cân nhắc lựa chọn từ ngữ cho thích hợp: "Em có tâm sự à?"
"Em giống như đang có tâm sự sao?" Lâm Tuyết muốn cười với hắn nhưng thực sự thất bại, làm cách nào cũng không thể nặn ra được một nụ cười trọn vẹn.
"Tuyết, " Thư Hoa nhìn trộm cô, hắn chậm rãi nói: "Em như đang ... xa lánh anh!"
Lâm Tuyết lắc đầu rồi tiếp tục vùi đầu dùng bữa.
"Có lẽ em hiểu lầm anh, không biết Thư Khả nói những gì với em nhưng em nhất định phải tin anh!" Vân Thư Hoa giữ chặt tay cô, hắn giải thích có chút vội vàng: "Quả thực đêm đó anh nhận được điện thoại của Thư Khả nên mới đến cứu em bởi Thư Khả nói muốn để anh cứu em, không thể để Mạc Sở Hàn tiếp tục giam cầm em nữa!"
"..." Lâm Tuyết né khỏi bàn tay lớn của hắn, bàn tay rút về nắm chặt thành quyền.
"Thật đấy!" Cuối cùng Vân Thư Hoa cũng thấy hối hận về việc lúc ấy không dùng một viên đạn giải quyết luôn Thư Khả, quả thực hắn hận không thể lăng trì xử tử tên thuộc hạ làm việc thất bại kia."Em nghĩ lại đi, nếu anh cấu kết với cô ta, vì sao lúc đó anh không cứu giúp hoặc giết chết cô ta? Hơn nữa, hai nhà Vân - Lâm chúng ta bị Mạc Sở Hàn chỉnh thảm như vậy, em thấy hết mà, nếu anh và Thư Khả âm thầm qua lại, vì sao ở trước mặt Mạc Sở Hàn, cô ta lại không cầu tình giúp anh ?"
Lâm Tuyết sẵn lòng tin tưởng Vân Thư Hoa vì trong lòng cô hắn luôn tràn đầy hương vị ôn nhuận nho nhã lịch sự, cô không tin hắn bí mật cấu kết cùng Thư Khả làm việc xấu hãm hại, chia rẽ tình cảm giữa mình và Mạc Sở Hàn.
Nhưng bản năng nói với cô, Thư Khả không tùy tiện nói bậy, mọi dấu hiệu đều cho thấy giữa Thư Khả và Vân Thư Hoa có chút không minh bạch!
"Tuyết, việc của hai chúng ta cho tới hôm nay không hề dễ dàng, anh hy vọng em sẽ không trúng gian kế của Thư Khả mà bất hòa với anh! Em nhìn xem, trên cái thế giới này ngoài anh ra, người đàn ông nào có thể một lòng một dạ với em như anh đây?" Vân Thư Hoa cầm đôi tay thon dài trắng nõn áp vào lồng ngực của mình, kiên trì nói: "Anh có thể lấy lương tâm của mình ra thề với em, từ trước đến giờ nơi này chỉ chứa mình em!"
Bất luận Vân Thư Hoa nói gì, Lâm Tuyết trước sau vẫn im lặng không lên tiếng.
"Tuyết!" Hắn không đợi được câu trả lời, liền thử kéo tay cô thăm dò lần nữa.
Lâm Tuyết rút tay về, nghiêm mặt nói: "Xin anh để ý đến hoàn cảnh một chút! Dù sao em là người đã kết hôn, anh cũng có vị hôn thê rồi!"
"A, " Vân Thư Hoa tính tình hiền lành, thấy Lâm Tuyết không vui ngừng nài ép. Hắn đặt tay trên bàn, đôi mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ giữa em và Lương Tuấn Đào không có tình cảm, anh ta chưa từng đặt em trong lòng, dù đêm nay... không phải anh ta lại vứt bỏ em một mình ở nơi này giống như trước kia... không biết bây giờ đang đi cùng cô gái khác hay là bận bịu công việc nữa! Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không như vậy! Anh sẵn lòng bỏ hết mọi chuyện, chỉ ở cạnh em!"
Những lời này hữu dụng hơn so với những lời hắn nói cả tối nay, Lâm Tuyết nhất thời uể oải đứng dậy. Cô quay mặt đi không muốn để Vân Thư Hoa thấy sự khổ sở trong mắt mình.
"Tuyết!" Trong lòng Vân Thư Hoa hơi hơi hốt hoảng, Lâm Tuyết bắt đầu che dấu cảm xúc của cô với hắn, trước kia khi cô yếu ớt cũng không che dấu như vậy. Nhưng hiện tại, cô quay mặt đi không dể hắn nhìn vào mắt mình."Em không nên khó chịu, dù toàn bộ mọi người trên thế giới vứt bỏ em, phản bội em, anh sẽ không làm thế! Em hãy tin anh!"
Lâm Tuyết đẩy món ăn ra, cô lạnh nhạt hơi dương môi nói: "Cám ơn anh đã nói những lời này với em, bất kể là chân tình hay giả dối, em cũng cảm ơn anh đã đặt tấm lòng lên em!" Nói xong,cô xoay người không ngoảnh đầu lại bước thật nhanh khỏi tiệc rượu náo nhiệt ầm ĩ.
*
Bóng đêm bên ngoài đậm đặc, đèn đuốc huy hoàng, phóng tầm mắt quan sát sẽ thấy một biển sao, kinh đô phồn hoa là nơi xứng với cái tên Thành phố không đêm.
Nhưng đứng giữa nơi đô thị phồn hoa, Lâm Tuyết cảm thấy cực kì cô độc và hiu quạnh.
Phóng tầm mặt nhìn quanh lại là thành phố trống rỗng, không có một ai, không có vòng tay nào có thể nương tựa! Đêm khuya, đèn trên thế giới đều tắt, chỉ có một linh hồn ảm đạm xuất hiện. Sáng sớm hôm sau sẽ quên mất đêm qua có bao nhiêu lạnh lẽo.
Một giọng hát khẽ loáng thoáng truyền tới, cảnh sắc lạnh lẽo phù hợp với tâm tình hoang vắng lúc này của cô.
Kinh đô phồn hoa trong mắt Lâm Tuyết chẳng khác nào tòa thành trống rỗng hoang lạnh. Đứng ở đây càng khiến lòng cô thê lương.
"Này, người đẹp!" Một bàn tay lớn đặt lên vai chặt đứt sự hối hận của cô. "Kẻ nào lại phung phí của trời như vậy, để mỹ nữ một thân một mình ở đây nén chịu cô đơn!"
Lâm Tuyết sợ hãi theo bản năng nhưng giọng nói lanh canh cất lên thật quen tai khiến cô không nhịn được phải quay đầu lại muốn giáng cho kẻ háo sắc kia một cái tát xúc động. Từ từ xoay người, cô thấy kẻ đùa cợt mình đúng là Lưu Dương.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trầm xuống, cô đẩy tay hắn ra, lui về sau một bước, "Anh từ đâu xuất hiện thế?"
Lưu Dương vẫn mang bộ dạng bất cần đời, hai tay bắt chéo trước ngực, đôi mắt đẹp nheo lại, cợt nhả không hề đứng đắn: "Tôi trùng hợp đi ngang qua đây, phát hiện ra có vị mỹ nữ bị bỏ rơi một mình cô đơn lạnh lẽo liền động lòng thương hương tiếc ngọc muốn tới an ủi chút, không ngờ lại là cô! Đào tử đâu rồi? Này nha, càng ngày càng quá đáng, bỏ mặc bà xã như hoa như ngọc không hảo hảo gần gũi lại chạy đi lêu lổng ở đâu rồi?"
Rõ là đem bình không nói ra bình có! Trong mắt Lâm Tuyết hiện lên tức giận, cô lạnh lùng đáp: "Không biết!"
"A, " Lưu Dương nháy nháy mắt với cô, nở nụ cười xấu xa: "Xem ra người đàn bà cô quạnh tính tình lớn a!"
"..." Lâm Tuyết chẳng muốn đấu võ mồm với người đàn ông này, cô dứt khoát xoay người bước đi.
"Ôi!" Lưu Dương vội vàng ngăn cô, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Đùa với cô một chút, không cần nổi giận thế!"
"Không giận!" Lâm Tuyết xê dịch một bước như tránh chướng ngại vật, cô nhàn nhạt đáp: "Tôi phải về!"
"Về đâu?" Lưu Dương hỏi.
". . ." Vấn đề này Lâm Tuyết không trả lời đươc. Đúng vậy, cô có thể về đâu bây giờ? Mấy ngày nay Lâm Tuyết đều ở trong bệnh viện, đành trở về bệnh viện thôi!
"Dù sao về cũng chỉ có một mình, chi bằng chúng ta uống rượu đi! Sao hả?" Lưu Dương vui vẻ đề nghị.
Uống rượu? Chủ ý không tồi! Đêm dài đằng đẵng, dùng cồn giết thời gian, hơn nữa hầu rượu còn là một người đàn ông diện mạo anh tuấn không làm cô chán ghét, quyền lợi miễn phí vịt chết!
Cô thản nhiên cười, vê cằm nói: "Được!"
*
Bọn họ không tới nơi lớn như quán bar do ngại ầm ĩ, Lưu Dương dứt khoát lấy vài lon bia, lái xe cùng Lâm Tuyết đi tới quảng trường yên tĩnh, họ ngồi cạnh bồn suối phun cùng nhau đối ẩm.
Quảng trường lớn rất tĩnh lặng, chỉ có cầu vồng lóe ra tia sáng thầm kín yên ổn, ngẫu nhiên có ông lão dắt chó tản bộ đi qua, thơm lừng và tĩnh mịch.
Bồn suối phun thả nhiều loại cá vàng, hơn nữa đáy bồn còn gắn đèn tỏa sáng, một chùm cột sáng từ bồn nước bắn ra, trông rất đẹp mắt. Bầy cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại, cảnh đẹp ý vui.
"Loài người thật đáng giận! Để thỏa mãn hứng thú thưởng thức của chính mình mà khiến cho bọn cá cả đêm không được nghỉ ngơi, quá ích kỷ!" Uống hết mấy chai bia, Lâm Tuyết đã ngà ngà say, gò má đỏ bừng như son, xinh đẹp không nói nên lời.
Lưu Dương vừa uống bia vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô, mị hoặc mà căng môi: "Nhân chi sơ, tính bản ác!"
Đúng không? Tính tình con người vốn ác độc? Khắp nơi đều hiện rõ! Lâm Tuyết cười chua sót, cô ngửa mặt uống một ngụm bia.
"Nghe nói mối tình đầu của Đào tử đến đây, phần lớn thời gian anh ấy đều ở bên cô ta, cô không ghen sao?"Lưu Dương biết rõ còn hỏi, đâu có cách nào khác, nhân chi sơ tính bản ác mà!
Tác giả :
Yên Mang