Khế Ước Ngày Xuân
Chương 35: Ngày Dài Tháng Rộng
“Sao cậu làm được vậy?”
Không biết đã là lần thứ mấy bị Lục Sâm nhìn thấy động tác giả của mình rồi cướp bóng, Trác Dật Nhiên uể oải ngồi bệt xuống tại chỗ trong sân.
“Không sao đâu chị dâu.” Chung Hàn an ủi cậu: “Anh Lục đang rèn luyện cậu thôi, cậu xem từ sau khi tập luyện với anh Lục, cậu dẫn bóng vượt người ngày càng giỏi mà, bây giờ ngoài anh Lục ra, cả đội còn ai cản được cậu nữa?”
Trác Dật Nhiên lau mồ hôi, tuy lời này cũng đúng thật, nhưng mỗi khi đấu với người khác, quả thật cậu chưa bao giờ gặp đối thủ khắc được mình trên sân, nào ngờ mỗi lần tập luyện với Lục Sâm lại luôn bị dần cho tơi tả, cảm giác thất bại hơi khó chịu.
“Nếu cậu gặp đối thủ như tôi trong trận đấu.” Lục Sâm vừa đập bóng vừa nhìn cậu từ trên xuống: “Cậu đừng mơ ném vào được quả nào.”
“Cậu đừng xát muối người ta nữa được không?” Lâm Dương cướp bóng khỏi tay anh: “Tốc độ phản ứng này đã là nghìn năm có một rồi.”
“Động chạm gì cậu à?” Lục Sâm đưa một tờ khăn giấy cho Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên giận dỗi vươn tay nhận, tuy trong lòng không phục, nhưng ‘gà’ vốn là cái tội, ai bảo người ta mạnh hơn cậu chứ.
“Đâu ra nhiều đối thủ mạnh vậy, hai cậu là đồng đội của nhau trong sân bóng mà.” Hướng Gia đi qua vỗ vai cậu: “Anh Lục biết động tác giả của cậu vì cậu ấy đã quen với phong cách của cậu thôi, hai cậu ăn ý như vậy, người khác muốn còn chẳng được nữa là.”
“Cảm ơn nhé, nhưng tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ đâu.” Trác Dật Nhiên bật cười: “Không cần lần lượt an ủi tôi.”
Cậu đứng lên đi về phía ghế ngồi ở rìa sân, nhường vị trí cho những thành viên khác tập luyện.
Lục Sâm sang ngồi cạnh cậu: “Cậu chỉ có mỗi ưu thế này thôi, nên phải phát huy toàn diện.”
Trác Dật Nhiên ngước lên, thấy Lục Sâm đang nhìn mình với ánh mắt chắc chắn: “Có thể nhanh hơn nữa.”
Chưa chờ cậu mở miệng, điện thoại của Lục Sâm đã vang.
Anh cúi đầu nhìn rồi đi ra cửa; chẳng bao lâu sau, hai tay khuân một chiếc thùng được đóng gói đẹp đẽ về, Trác Dật Nhiên vừa nhìn đã nhận ra logo quen thuộc đó.
“Hôm nay tập luyện vất vả rồi.” Lục Sâm đi đến đặt thùng lên bàn, để lộ những ly nước được đặt bên trong, đó là mười mấy ly Mojito anh đào.
“Sao mua cái này?” Trác Dật Nhiên phì cười.
“Còn thắc mắc sao đội trưởng lại vô duyên vô cớ khao nước.” Lâm Dương liếc nhìn, cũng cười: “Đang ủng hộ người nhà chứ gì?”
Lục Sâm nhìn cậu ta: “Không thích đừng uống.”
Trác Dật Nhiên nói đùa: “Chắc đội trưởng muốn khoe pheromone của mình với mọi người đó mà.”
Nào ngờ vừa nói ra, mọi người đã sững sờ, đồng loạt nhìn cậu với ánh mắt quái dị.
Trác Dật Nhiên bị dọa bởi phản ứng của mọi người: “Sao vậy?”
“Chị dâu, chắc chị là Beta nên không biết.” Chung Hàn gãi đầu: “Thứ như pheromone khá là…”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi cảm thấy…” Trác Dật Nhiên chớp mắt, nhìn sang Lục Sâm: “Mọi người đều thân với nhau mà?”
Tuy vẻ mặt Lục Sâm không khoa trương như những người khác, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh.
“Đây không phải vấn đề thân hay không.” Lâm Dương không nén được cười: “Là vấn đề riêng tư của hai người các cậu.”
Tuy Trác Dật Nhiên còn lơ ngơ, nhưng cụm “hai người” bỗng khiến cậu hơi ngượng, bèn lặng lẽ rời mắt từ chỗ Lục Sâm trở về.
Song, trước sự xúi giục của lòng hiếu kỳ, cậu vẫn không nhịn được hỏi thêm: “Chẳng lẽ các cậu không biết pheromone của người khác là mùi gì à?”
“Nước khử để làm gì?” Cuối cùng Lục Sâm vẫn nhịn không được đáp.
Dù Trác Dật Nhiên có thiếu kiến thức cỡ nào cũng biết pheromone của Alpha xung đột nhau; nhưng hai bên không ngửi được của nhau thì thôi, chẳng lẽ trước giờ cũng chưa từng giao lưu về vấn đề này sao…
“Nhưng chị dâu này, chẳng phải chị là Beta à, đâu ngửi được pheromone.” Chung Hàn nói: “Sao cậu biết anh Lục có mùi gì?”
“Tất nhiên là…” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn sang Lục Sâm lần nữa, giọng nhỏ đi không chắc lắm: “Cậu ấy nói với tôi rồi.”
Lục Sâm cũng rời mắt, rõ ràng đã mặc kệ cậu.
“Chuyện này mà cậu cũng nói với cậu ấy hả?” Chung Hàn lần nữa trợn mắt líu lưỡi.
“… Cậu đừng làm quá lên như vậy.” Trác Dật Nhiên vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, có gì phải kinh ngạc đến thế chứ.
“Tình cảm của các cậu tốt thật.” Chung Hàn lại cười ngờ nghệch: “Không ngờ cặp Alpha và Beta cũng tốt vậy.”
Dáng vẻ này của cậu ta khiến Trác Dật Nhiên vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, thế là gượng gạo đổi đề tài: “Các cậu có đối tượng hết rồi à?”
Chung Hàn sửng sốt: “Chứ sao nữa?”
Trác Dật Nhiên hỏi tiếp với vẻ tò mò: “Là Omega à? Trường chúng ta?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Chung Hàn lại hiếm khi mắc cỡ, cậu ta cúi đầu cười: “Tôi và bạn gái ở bên nhau từ hồi cấp ba, bây giờ đang yêu xa.”
Trác Dật Nhiên gật đầu đầy hứng thú, sau đó chuyển sang Hướng Gia bên cạnh.
“Chắc cậu là Beta nên không hiểu về bọn này lắm.” Hướng Gia đẩy gọng kính thể thao lên, giải thích với vẻ nghiêm nghị: “Sau khi Alpha trưởng thành sẽ có bạn đời cố định, ở đây ngoài anh Lục ra…”
“Tôi cũng có.” Không chờ cậu ta nói xong, Lục Sâm chợt trầm giọng cắt ngang.
“Đúng đúng đúng, xin lỗi nhé.” Hướng Gia gãi đầu, cười bảo: “Chị dâu chơi bóng giỏi vậy, mỗi lần thấy hai cậu bên nhau cứ cảm giác như anh em tốt, tôi chưa thích ứng lắm.”
Nghe thế, Trác Dật Nhiên hơi chột dạ, cậu lập tức vươn một cánh tay choàng qua cổ Lục Sâm, nghênh ngang rằng: “Đâu có, rõ ràng bọn tôi là…”
Đến đây, cậu cũng hơi khó nói ra, bèn hắng giọng gắng gượng: “Một cặp mà.”
“Một cặp có ai vậy đâu.” Hướng Gia nhìn họ, cười còn e thẹn hơn: “Động tác này của cậu nhìn giống anh em thân thiết hơn.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt, lúng túng rút tay đang đặt trên cổ Lục Sâm về.
Ngay sau đó, Lục Sâm chợt vươn tay vòng qua eo cậu.
Lực tay của anh rất lớn, Trác Dật Nhiên cũng chẳng đề phòng, bấy giờ bị anh ôm như thế thì ngả hẳn vào lòng anh luôn.
“Đầu óc không tốt.” Giọng Lục Sâm vang lên sát bên tai: “Thông cảm.”
“Đầu cậu mới không tốt!” Không rõ là do ngượng hay do giận, Trác Dật Nhiên nghiến răng nhích khỏi người anh, ngồi vững lại.
Tuy chỉ một động tác nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên đội trưởng và chị dâu khoe tình cảm lộ liễu như thế trong đội, thấy cậu chàng tiền phong phụ dũng mãnh hung hãn trong sân bấy giờ lại đỏ nửa khuôn mặt, mọi người đừng sững sờ.
“Được rồi đấy.” Lâm Dương bên cạnh nhướng mày: “Sân bóng không phải chỗ khoe bồ đâu.”
Con người Lâm Dương ăn nói đáng khinh, cậu ta vừa nói ra, mọi người đều cười phá lên, Trác Dật Nhiên bị sặc ho không ngừng, khiến mặt cậu càng đỏ hơn.
Lục Sâm thấy thế vươn tay vỗ lưng cậu, đoạn nhìn Lâm Dương: “Đừng bắt nạt cậu ấy.”
“Ai dám đâu.” Lâm Dương cố ý kéo dài giọng: “Người của cậu chỉ mỗi cậu được bắt nạt thôi.”
Hai người họ kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên sắp tức chết mất, nhưng cổ họng ngứa quá, vừa mở miệng đã ho sù sụ rồi, chẳng tài nào lên tiếng phản bác được.
Cậu vô thức ngước mắt nhìn Lục Sâm, hàng lông mày của đối phương hơi nhướng lên trông có vẻ đang rất vui, hiển nhiên chẳng có chút hổ thẹn nào, có thể thấy ban nãy anh cũng không thật lòng muốn bác bỏ những lời Lâm Dương nói.
Biết ngay thành viên đội bóng rổ bọn họ đều cùng một giuộc mà, lấy tên Beta đáng thương là cậu ra để mua vui, Trác Dật Nhiên nghiến răng đầy căm hận.
Mọi người đang nói đùa thì tiếng bước chân cồm cộp vang lên ngoài cửa sân đấu, khiến bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Minh Ngọc cầm một xấp hồ sơ trên tay, bước đi như bay đến chỗ họ: “Có kết quả rút thăm trận đầu rồi.”
Mọi người đều hồi hộp, không còn hứng thú đùa giỡn nữa: “Thế nào?”
“Điện tử.” Minh Ngọc nói.
Nguồn: we btruy en onlin e.com
Mọi người ngậm miệng nhìn nhau.
Học viện Kỹ thuật Thông tin Điện tử thuộc ngành Kỹ thuật, tất nhiên là một trong những khoa có tỷ lệ Alpha nhiều nhất toàn trường, con số này lớn, thực lực tổng cũng khá mạnh, trong những trận đấu của mấy năm trước, họ chưa từng trượt khỏi top bốn.
“Trước đây tôi từng xem đội trưởng Đàm Phi của họ chơi bóng.” Hướng Gia nói: “Đúng là một kiện tướng mạnh.”
Đội bóng rổ tân sinh viên của khoa Điện tử nổi tiếng nhất với cái tên Đàm Phi, quả thật không mấy ai trong trường chưa nghe qua cái tên này.
“Chẳng lẽ đội trưởng Lục của chúng ta không mạnh sao?” Chung Hàn không phục.
Tuy nói thế nhưng do cúp tân sinh viên năm ngoái bị dời lại, từ sau khi lập đội, tuy họ từng đấu vài trận có lớn có nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ tham gia cuộc thi chính thức quy mô toàn trường như vậy, trước đây chưa bao giờ đấu với đội mạnh như Học viện Điện tử.
Ngay vòng đầu đã gặp đối thủ thực lực mạnh như thế, nếu là đội trình độ phổ thông, e là sẽ bị loại thẳng trong trận rồi.
“Cúp tân sinh viên năm ngoái,” Hướng Gia hỏi tiếp, “Học viện Quản trị Kinh doanh có thành tích thế nào nhỉ?”
“Chỉ dừng chân ở top tám.” Minh Ngọc đáp ngay.
“… Đàn chị.” Hướng Gia vẫn nhìn cô, chưa mất hy vọng: “Chị thấy bọn này so với khóa trước thì ai hơn?”
Minh Ngọc nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Tân sinh viên mỗi năm mỗi khác, trình độ cũng không liên quan nhau.”
Tuy đúng là vậy, nhưng xét theo kết quả của những năm trước, dường như đội mạnh nhất cũng chỉ là mấy học viện quen thuộc, đội nào gà thì vẫn hoàn gà.
“Họ là họ, chúng ta là chúng ta.” Chung Hàn lẩm bẩm: “Học viện Kỹ thuật của họ chỉ đông Alpha hơn thôi mà, người đông đâu có nghĩa năm nào cũng có mầm tốt, năm nay hãy để họ trải nghiệm cảm giác bị loại ngay vòng đầu nào.”
Biết cậu ta muốn cổ vũ tinh thần, những người khác cũng phụ họa theo vài tiếng, nhưng thực ra thì trong lòng không nhẹ nhàng như thế.
Dù sao thì với thực lực của Học viện Quản trị Kinh doanh mấy năm trước, họ vốn không phải đối thủ của người ta, dù năm nay có khác biệt cỡ nào thì vừa vào đã gặp phải đội mạnh, dù là ai cũng sẽ chùn chân thôi.
“Lát nữa phải nộp danh sách đăng ký rồi.” Minh Ngọc lật tệp hồ sơ trong tay, nhìn tên từng thành viên một, nói: “Chắc chắn là mười một người à?”
Không ai mở miệng, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Lục Sâm.
Minh Ngọc lại hạ giọng nói tiếp: “Giờ vẫn kịp thêm tên một người dự bị vào danh sách bổ sung đấy.”
Lục Sâm lại lắc đầu: “Đủ rồi.”
Chung Hàn nhịn không được nói: “Anh Lục, thời gian cấm thi của cậu ta vẫn chưa kết thúc, cậu nhìn dáng vẻ đó của cậu ta kìa, cớ gì…”
Chưa nói xong, cậu ta đã thở dài quay đầu đi.
Đội hình chủ lực trong đội họ đã được xác định, không thể tùy ý thay đổi được, một trận đấu được nhiều nhất mười người ra sân, nên có điền thêm vị trí thứ mười hai hay không thì thật ra cũng chẳng quan trọng, ai cũng biết nó chỉ để tượng trưng mà thôi.
Chọn cách để trống nó, nghĩa là họ luôn bằng lòng chờ người nọ tự hối cải.
“Tôi biết rõ trình độ của các thành viên dự bị, không ai ra sân được.” Giọng của Lục Sâm nghe chẳng thuyết phục chút nào, nhưng lại đanh thép lạ thường: “Thà ít nhưng chất lượng.”
Bầu không khí chợt trở nên lắng đọng, Minh Ngọc lật tiếp hồ sơ trong tay, đổi sang chuyện khác: “Đồng phục chơi bóng lần này màu trắng.”
“Có nhầm không?” Chung Hàn còn đang ủ rũ lần nữa nhảy dựng lên: “Năm ngoái là màu đen, sao năm nay đổi một trời một vực vậy?”
Mọi người nhìn làn da ngăm đen như dân di cư của cậu ta, dù biết hơi ác nhưng thấy hài hước thật, bầu không khí nặng nề ban nãy cũng tan biến sạch.
“Không sao.” Trác Dật Nhiên cười an ủi cậu ta: “Màu trắng bắt mắt.”
“Đâu phải ai cũng giống anh Lục chứ.” Chung Hàn thở dài bất đắc dĩ.
“Còn nữa.” Minh Ngọc nói tiếp: “Mỗi người đăng ký số đi.”
Số mà cúp tân sinh viên yêu cầu là từ 0-99, có nhiều sự lựa chọn, không dễ bị đụng nhau.
Mọi người vẫn báo số áo chơi bóng của mình, đến lượt Trác Dật Nhiên, cậu nhanh nhảu: “Số 6.”
Tập thể lại kinh ngạc lần nữa, khiến Trác Dật Nhiên tưởng con số này là cấm kỵ gì trong đội.
“Cả số cũng chọn giống nhau.” Lâm Dương lại cười: “Hai cậu đúng là cặp đôi trời sinh đó.”
Trác Dật Nhiên thích số “6” chẳng phải vì nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hồi nhỏ cảm thấy con số này may mắn, nên lúc chơi bóng luôn dùng số này, sau đó dần quen thuộc.
Ngày thường cũng có nhiều người thích số 6, ban nãy cậu đã để ý kỹ, không ai trùng với cậu cả, thế nên mới yên tâm nói dõng dạc vậy, đâu ngờ không trùng với người khác mà lại trùng với đội trưởng.
“6/6 êm xuôi[1] mà.” Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm: “Cậu cũng mê tín vậy à?”
[1] 6/6 êm xuôi: ý chỉ ngày 6 tháng 6 âm lịch, thời gian này đã thu hoạch xong lúa mì, ở vào thời gian rảnh của nhà nông, là lúc tốt nhất để thăm người thân. Mang nghĩa gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp có thành tựu, sức khỏe dồi dào.
“Họ của tôi[2].” Lục Sâm trả lời cậu bằng một câu đơn giản.
[2] Số 6 (六) trong tiếng Trung là “liù”, họ của Lục Sâm (陆) là “lù” đọc tương tự nhau.
“… Đúng nhỉ.” Hóa ra là do đọc trùng âm, Trác Dật Nhiên nói: “Vậy tôi đổi số khác, không thể giành họ của cậu được.”
“Thôi.” Lục Sâm nói: “Con số thôi mà.”
Người chơi bóng có tình cảm đặc biệt với con số, huống chi với thực lực và địa vị của Lục Sâm trong đội, tất nhiên anh sẽ được ưu tiên chọn trước, Trác Dật Nhiên không ngờ Lục Sâm sẽ hào phóng đến mức nhường số cho mình, cậu bỗng hơi ngại, vừa định từ chối thì nghe Lục Sâm nói với Minh Ngọc: “Tôi đổi số 9.”
Trác Dật Nhiên tò mò hỏi: “Tại sao đổi sang số này?”
“Lật ngược lại.” Lục Sâm đáp.
“Thôi được.” Quả nhiên lý do vẫn nhạt nhẽo như vậy, Trác Dật Nhiên nghĩ ngợi, sau đó cười tít mắt: “Cũng tốt, ngày dài tháng rộng[3].”
[3] Số 9 (九) tiếng Trung đọc là “jiǔ ”, trùng âm với từ 久 nghĩa là lâu dài.
Không biết đã là lần thứ mấy bị Lục Sâm nhìn thấy động tác giả của mình rồi cướp bóng, Trác Dật Nhiên uể oải ngồi bệt xuống tại chỗ trong sân.
“Không sao đâu chị dâu.” Chung Hàn an ủi cậu: “Anh Lục đang rèn luyện cậu thôi, cậu xem từ sau khi tập luyện với anh Lục, cậu dẫn bóng vượt người ngày càng giỏi mà, bây giờ ngoài anh Lục ra, cả đội còn ai cản được cậu nữa?”
Trác Dật Nhiên lau mồ hôi, tuy lời này cũng đúng thật, nhưng mỗi khi đấu với người khác, quả thật cậu chưa bao giờ gặp đối thủ khắc được mình trên sân, nào ngờ mỗi lần tập luyện với Lục Sâm lại luôn bị dần cho tơi tả, cảm giác thất bại hơi khó chịu.
“Nếu cậu gặp đối thủ như tôi trong trận đấu.” Lục Sâm vừa đập bóng vừa nhìn cậu từ trên xuống: “Cậu đừng mơ ném vào được quả nào.”
“Cậu đừng xát muối người ta nữa được không?” Lâm Dương cướp bóng khỏi tay anh: “Tốc độ phản ứng này đã là nghìn năm có một rồi.”
“Động chạm gì cậu à?” Lục Sâm đưa một tờ khăn giấy cho Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên giận dỗi vươn tay nhận, tuy trong lòng không phục, nhưng ‘gà’ vốn là cái tội, ai bảo người ta mạnh hơn cậu chứ.
“Đâu ra nhiều đối thủ mạnh vậy, hai cậu là đồng đội của nhau trong sân bóng mà.” Hướng Gia đi qua vỗ vai cậu: “Anh Lục biết động tác giả của cậu vì cậu ấy đã quen với phong cách của cậu thôi, hai cậu ăn ý như vậy, người khác muốn còn chẳng được nữa là.”
“Cảm ơn nhé, nhưng tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ đâu.” Trác Dật Nhiên bật cười: “Không cần lần lượt an ủi tôi.”
Cậu đứng lên đi về phía ghế ngồi ở rìa sân, nhường vị trí cho những thành viên khác tập luyện.
Lục Sâm sang ngồi cạnh cậu: “Cậu chỉ có mỗi ưu thế này thôi, nên phải phát huy toàn diện.”
Trác Dật Nhiên ngước lên, thấy Lục Sâm đang nhìn mình với ánh mắt chắc chắn: “Có thể nhanh hơn nữa.”
Chưa chờ cậu mở miệng, điện thoại của Lục Sâm đã vang.
Anh cúi đầu nhìn rồi đi ra cửa; chẳng bao lâu sau, hai tay khuân một chiếc thùng được đóng gói đẹp đẽ về, Trác Dật Nhiên vừa nhìn đã nhận ra logo quen thuộc đó.
“Hôm nay tập luyện vất vả rồi.” Lục Sâm đi đến đặt thùng lên bàn, để lộ những ly nước được đặt bên trong, đó là mười mấy ly Mojito anh đào.
“Sao mua cái này?” Trác Dật Nhiên phì cười.
“Còn thắc mắc sao đội trưởng lại vô duyên vô cớ khao nước.” Lâm Dương liếc nhìn, cũng cười: “Đang ủng hộ người nhà chứ gì?”
Lục Sâm nhìn cậu ta: “Không thích đừng uống.”
Trác Dật Nhiên nói đùa: “Chắc đội trưởng muốn khoe pheromone của mình với mọi người đó mà.”
Nào ngờ vừa nói ra, mọi người đã sững sờ, đồng loạt nhìn cậu với ánh mắt quái dị.
Trác Dật Nhiên bị dọa bởi phản ứng của mọi người: “Sao vậy?”
“Chị dâu, chắc chị là Beta nên không biết.” Chung Hàn gãi đầu: “Thứ như pheromone khá là…”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi cảm thấy…” Trác Dật Nhiên chớp mắt, nhìn sang Lục Sâm: “Mọi người đều thân với nhau mà?”
Tuy vẻ mặt Lục Sâm không khoa trương như những người khác, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh.
“Đây không phải vấn đề thân hay không.” Lâm Dương không nén được cười: “Là vấn đề riêng tư của hai người các cậu.”
Tuy Trác Dật Nhiên còn lơ ngơ, nhưng cụm “hai người” bỗng khiến cậu hơi ngượng, bèn lặng lẽ rời mắt từ chỗ Lục Sâm trở về.
Song, trước sự xúi giục của lòng hiếu kỳ, cậu vẫn không nhịn được hỏi thêm: “Chẳng lẽ các cậu không biết pheromone của người khác là mùi gì à?”
“Nước khử để làm gì?” Cuối cùng Lục Sâm vẫn nhịn không được đáp.
Dù Trác Dật Nhiên có thiếu kiến thức cỡ nào cũng biết pheromone của Alpha xung đột nhau; nhưng hai bên không ngửi được của nhau thì thôi, chẳng lẽ trước giờ cũng chưa từng giao lưu về vấn đề này sao…
“Nhưng chị dâu này, chẳng phải chị là Beta à, đâu ngửi được pheromone.” Chung Hàn nói: “Sao cậu biết anh Lục có mùi gì?”
“Tất nhiên là…” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn sang Lục Sâm lần nữa, giọng nhỏ đi không chắc lắm: “Cậu ấy nói với tôi rồi.”
Lục Sâm cũng rời mắt, rõ ràng đã mặc kệ cậu.
“Chuyện này mà cậu cũng nói với cậu ấy hả?” Chung Hàn lần nữa trợn mắt líu lưỡi.
“… Cậu đừng làm quá lên như vậy.” Trác Dật Nhiên vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, có gì phải kinh ngạc đến thế chứ.
“Tình cảm của các cậu tốt thật.” Chung Hàn lại cười ngờ nghệch: “Không ngờ cặp Alpha và Beta cũng tốt vậy.”
Dáng vẻ này của cậu ta khiến Trác Dật Nhiên vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, thế là gượng gạo đổi đề tài: “Các cậu có đối tượng hết rồi à?”
Chung Hàn sửng sốt: “Chứ sao nữa?”
Trác Dật Nhiên hỏi tiếp với vẻ tò mò: “Là Omega à? Trường chúng ta?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Chung Hàn lại hiếm khi mắc cỡ, cậu ta cúi đầu cười: “Tôi và bạn gái ở bên nhau từ hồi cấp ba, bây giờ đang yêu xa.”
Trác Dật Nhiên gật đầu đầy hứng thú, sau đó chuyển sang Hướng Gia bên cạnh.
“Chắc cậu là Beta nên không hiểu về bọn này lắm.” Hướng Gia đẩy gọng kính thể thao lên, giải thích với vẻ nghiêm nghị: “Sau khi Alpha trưởng thành sẽ có bạn đời cố định, ở đây ngoài anh Lục ra…”
“Tôi cũng có.” Không chờ cậu ta nói xong, Lục Sâm chợt trầm giọng cắt ngang.
“Đúng đúng đúng, xin lỗi nhé.” Hướng Gia gãi đầu, cười bảo: “Chị dâu chơi bóng giỏi vậy, mỗi lần thấy hai cậu bên nhau cứ cảm giác như anh em tốt, tôi chưa thích ứng lắm.”
Nghe thế, Trác Dật Nhiên hơi chột dạ, cậu lập tức vươn một cánh tay choàng qua cổ Lục Sâm, nghênh ngang rằng: “Đâu có, rõ ràng bọn tôi là…”
Đến đây, cậu cũng hơi khó nói ra, bèn hắng giọng gắng gượng: “Một cặp mà.”
“Một cặp có ai vậy đâu.” Hướng Gia nhìn họ, cười còn e thẹn hơn: “Động tác này của cậu nhìn giống anh em thân thiết hơn.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt, lúng túng rút tay đang đặt trên cổ Lục Sâm về.
Ngay sau đó, Lục Sâm chợt vươn tay vòng qua eo cậu.
Lực tay của anh rất lớn, Trác Dật Nhiên cũng chẳng đề phòng, bấy giờ bị anh ôm như thế thì ngả hẳn vào lòng anh luôn.
“Đầu óc không tốt.” Giọng Lục Sâm vang lên sát bên tai: “Thông cảm.”
“Đầu cậu mới không tốt!” Không rõ là do ngượng hay do giận, Trác Dật Nhiên nghiến răng nhích khỏi người anh, ngồi vững lại.
Tuy chỉ một động tác nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên đội trưởng và chị dâu khoe tình cảm lộ liễu như thế trong đội, thấy cậu chàng tiền phong phụ dũng mãnh hung hãn trong sân bấy giờ lại đỏ nửa khuôn mặt, mọi người đừng sững sờ.
“Được rồi đấy.” Lâm Dương bên cạnh nhướng mày: “Sân bóng không phải chỗ khoe bồ đâu.”
Con người Lâm Dương ăn nói đáng khinh, cậu ta vừa nói ra, mọi người đều cười phá lên, Trác Dật Nhiên bị sặc ho không ngừng, khiến mặt cậu càng đỏ hơn.
Lục Sâm thấy thế vươn tay vỗ lưng cậu, đoạn nhìn Lâm Dương: “Đừng bắt nạt cậu ấy.”
“Ai dám đâu.” Lâm Dương cố ý kéo dài giọng: “Người của cậu chỉ mỗi cậu được bắt nạt thôi.”
Hai người họ kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên sắp tức chết mất, nhưng cổ họng ngứa quá, vừa mở miệng đã ho sù sụ rồi, chẳng tài nào lên tiếng phản bác được.
Cậu vô thức ngước mắt nhìn Lục Sâm, hàng lông mày của đối phương hơi nhướng lên trông có vẻ đang rất vui, hiển nhiên chẳng có chút hổ thẹn nào, có thể thấy ban nãy anh cũng không thật lòng muốn bác bỏ những lời Lâm Dương nói.
Biết ngay thành viên đội bóng rổ bọn họ đều cùng một giuộc mà, lấy tên Beta đáng thương là cậu ra để mua vui, Trác Dật Nhiên nghiến răng đầy căm hận.
Mọi người đang nói đùa thì tiếng bước chân cồm cộp vang lên ngoài cửa sân đấu, khiến bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Minh Ngọc cầm một xấp hồ sơ trên tay, bước đi như bay đến chỗ họ: “Có kết quả rút thăm trận đầu rồi.”
Mọi người đều hồi hộp, không còn hứng thú đùa giỡn nữa: “Thế nào?”
“Điện tử.” Minh Ngọc nói.
Nguồn: we btruy en onlin e.com
Mọi người ngậm miệng nhìn nhau.
Học viện Kỹ thuật Thông tin Điện tử thuộc ngành Kỹ thuật, tất nhiên là một trong những khoa có tỷ lệ Alpha nhiều nhất toàn trường, con số này lớn, thực lực tổng cũng khá mạnh, trong những trận đấu của mấy năm trước, họ chưa từng trượt khỏi top bốn.
“Trước đây tôi từng xem đội trưởng Đàm Phi của họ chơi bóng.” Hướng Gia nói: “Đúng là một kiện tướng mạnh.”
Đội bóng rổ tân sinh viên của khoa Điện tử nổi tiếng nhất với cái tên Đàm Phi, quả thật không mấy ai trong trường chưa nghe qua cái tên này.
“Chẳng lẽ đội trưởng Lục của chúng ta không mạnh sao?” Chung Hàn không phục.
Tuy nói thế nhưng do cúp tân sinh viên năm ngoái bị dời lại, từ sau khi lập đội, tuy họ từng đấu vài trận có lớn có nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ tham gia cuộc thi chính thức quy mô toàn trường như vậy, trước đây chưa bao giờ đấu với đội mạnh như Học viện Điện tử.
Ngay vòng đầu đã gặp đối thủ thực lực mạnh như thế, nếu là đội trình độ phổ thông, e là sẽ bị loại thẳng trong trận rồi.
“Cúp tân sinh viên năm ngoái,” Hướng Gia hỏi tiếp, “Học viện Quản trị Kinh doanh có thành tích thế nào nhỉ?”
“Chỉ dừng chân ở top tám.” Minh Ngọc đáp ngay.
“… Đàn chị.” Hướng Gia vẫn nhìn cô, chưa mất hy vọng: “Chị thấy bọn này so với khóa trước thì ai hơn?”
Minh Ngọc nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Tân sinh viên mỗi năm mỗi khác, trình độ cũng không liên quan nhau.”
Tuy đúng là vậy, nhưng xét theo kết quả của những năm trước, dường như đội mạnh nhất cũng chỉ là mấy học viện quen thuộc, đội nào gà thì vẫn hoàn gà.
“Họ là họ, chúng ta là chúng ta.” Chung Hàn lẩm bẩm: “Học viện Kỹ thuật của họ chỉ đông Alpha hơn thôi mà, người đông đâu có nghĩa năm nào cũng có mầm tốt, năm nay hãy để họ trải nghiệm cảm giác bị loại ngay vòng đầu nào.”
Biết cậu ta muốn cổ vũ tinh thần, những người khác cũng phụ họa theo vài tiếng, nhưng thực ra thì trong lòng không nhẹ nhàng như thế.
Dù sao thì với thực lực của Học viện Quản trị Kinh doanh mấy năm trước, họ vốn không phải đối thủ của người ta, dù năm nay có khác biệt cỡ nào thì vừa vào đã gặp phải đội mạnh, dù là ai cũng sẽ chùn chân thôi.
“Lát nữa phải nộp danh sách đăng ký rồi.” Minh Ngọc lật tệp hồ sơ trong tay, nhìn tên từng thành viên một, nói: “Chắc chắn là mười một người à?”
Không ai mở miệng, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Lục Sâm.
Minh Ngọc lại hạ giọng nói tiếp: “Giờ vẫn kịp thêm tên một người dự bị vào danh sách bổ sung đấy.”
Lục Sâm lại lắc đầu: “Đủ rồi.”
Chung Hàn nhịn không được nói: “Anh Lục, thời gian cấm thi của cậu ta vẫn chưa kết thúc, cậu nhìn dáng vẻ đó của cậu ta kìa, cớ gì…”
Chưa nói xong, cậu ta đã thở dài quay đầu đi.
Đội hình chủ lực trong đội họ đã được xác định, không thể tùy ý thay đổi được, một trận đấu được nhiều nhất mười người ra sân, nên có điền thêm vị trí thứ mười hai hay không thì thật ra cũng chẳng quan trọng, ai cũng biết nó chỉ để tượng trưng mà thôi.
Chọn cách để trống nó, nghĩa là họ luôn bằng lòng chờ người nọ tự hối cải.
“Tôi biết rõ trình độ của các thành viên dự bị, không ai ra sân được.” Giọng của Lục Sâm nghe chẳng thuyết phục chút nào, nhưng lại đanh thép lạ thường: “Thà ít nhưng chất lượng.”
Bầu không khí chợt trở nên lắng đọng, Minh Ngọc lật tiếp hồ sơ trong tay, đổi sang chuyện khác: “Đồng phục chơi bóng lần này màu trắng.”
“Có nhầm không?” Chung Hàn còn đang ủ rũ lần nữa nhảy dựng lên: “Năm ngoái là màu đen, sao năm nay đổi một trời một vực vậy?”
Mọi người nhìn làn da ngăm đen như dân di cư của cậu ta, dù biết hơi ác nhưng thấy hài hước thật, bầu không khí nặng nề ban nãy cũng tan biến sạch.
“Không sao.” Trác Dật Nhiên cười an ủi cậu ta: “Màu trắng bắt mắt.”
“Đâu phải ai cũng giống anh Lục chứ.” Chung Hàn thở dài bất đắc dĩ.
“Còn nữa.” Minh Ngọc nói tiếp: “Mỗi người đăng ký số đi.”
Số mà cúp tân sinh viên yêu cầu là từ 0-99, có nhiều sự lựa chọn, không dễ bị đụng nhau.
Mọi người vẫn báo số áo chơi bóng của mình, đến lượt Trác Dật Nhiên, cậu nhanh nhảu: “Số 6.”
Tập thể lại kinh ngạc lần nữa, khiến Trác Dật Nhiên tưởng con số này là cấm kỵ gì trong đội.
“Cả số cũng chọn giống nhau.” Lâm Dương lại cười: “Hai cậu đúng là cặp đôi trời sinh đó.”
Trác Dật Nhiên thích số “6” chẳng phải vì nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hồi nhỏ cảm thấy con số này may mắn, nên lúc chơi bóng luôn dùng số này, sau đó dần quen thuộc.
Ngày thường cũng có nhiều người thích số 6, ban nãy cậu đã để ý kỹ, không ai trùng với cậu cả, thế nên mới yên tâm nói dõng dạc vậy, đâu ngờ không trùng với người khác mà lại trùng với đội trưởng.
“6/6 êm xuôi[1] mà.” Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm: “Cậu cũng mê tín vậy à?”
[1] 6/6 êm xuôi: ý chỉ ngày 6 tháng 6 âm lịch, thời gian này đã thu hoạch xong lúa mì, ở vào thời gian rảnh của nhà nông, là lúc tốt nhất để thăm người thân. Mang nghĩa gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp có thành tựu, sức khỏe dồi dào.
“Họ của tôi[2].” Lục Sâm trả lời cậu bằng một câu đơn giản.
[2] Số 6 (六) trong tiếng Trung là “liù”, họ của Lục Sâm (陆) là “lù” đọc tương tự nhau.
“… Đúng nhỉ.” Hóa ra là do đọc trùng âm, Trác Dật Nhiên nói: “Vậy tôi đổi số khác, không thể giành họ của cậu được.”
“Thôi.” Lục Sâm nói: “Con số thôi mà.”
Người chơi bóng có tình cảm đặc biệt với con số, huống chi với thực lực và địa vị của Lục Sâm trong đội, tất nhiên anh sẽ được ưu tiên chọn trước, Trác Dật Nhiên không ngờ Lục Sâm sẽ hào phóng đến mức nhường số cho mình, cậu bỗng hơi ngại, vừa định từ chối thì nghe Lục Sâm nói với Minh Ngọc: “Tôi đổi số 9.”
Trác Dật Nhiên tò mò hỏi: “Tại sao đổi sang số này?”
“Lật ngược lại.” Lục Sâm đáp.
“Thôi được.” Quả nhiên lý do vẫn nhạt nhẽo như vậy, Trác Dật Nhiên nghĩ ngợi, sau đó cười tít mắt: “Cũng tốt, ngày dài tháng rộng[3].”
[3] Số 9 (九) tiếng Trung đọc là “jiǔ ”, trùng âm với từ 久 nghĩa là lâu dài.
Tác giả :
Trương Bội Kỳ