Khế Ước Ngày Xuân
Chương 12: Tấm Gương Tình Yêu
Trác Dật Nhiên nhăn mặt híp mắt xem điện thoại, lướt nhanh qua chuỗi những tính từ kỳ lạ như “đảm đang” “săn sóc”.
Làm Beta khó quá, làm một Beta giả làm người yêu của Alpha còn khó hơn.
Lục Sâm gửi thêm một tin nhắn: “Sáng mai rảnh không?”
Trác Dật Nhiên: “?”
Lục Sâm: “Chạy bộ buổi sáng.”
Trác Dật Nhiên: “…”
Rảnh thì rảnh đó, ngày mai là ngày duy nhất cậu không có tiết sáng.
Khoảng thời gian ngủ nướng quý báu như vậy mà Lục Sâm không chịu chui rúc trong chăn thì thôi, còn kéo cậu chạy bộ buổi sáng chung nữa.
Đúng là khùng điên ba trợn.
Lục Sâm: “Không đi thì thôi.”
Lục Sâm: “Sau này đừng nói tôi không chủ động.”
Trác Dật Nhiên: “Đi đi đi!”
Vì khoe tình yêu, không cần mặt mũi gì sất nữa, chỉ một giấc ngủ nướng cỏn con thôi có là gì.
Sáng sớm hôm sau, Trác Dật Nhiên ra sân đúng giờ. Nói ra cũng xấu hổ, hình như đây là lần đầu tiên cậu đến đây sớm như vậy, không ngờ lại có rất nhiều người, nhóm thì đánh cầu, nhóm nhảy dây, thậm chí còn có người trải thảm lên bãi cỏ xanh để tập yoga nữa, chăm chỉ đến mức Trác Dật Nhiên buộc phải tự kiểm điểm lại mình.
Có một bóng lưng quen thuộc đang đứng ở vạch xuất phát của đường chạy, anh mặc đồ thể thao, nhìn từ xa, đôi chân dài thẳng đến khó tin.
Trác Dật Nhiên lại chẳng có tâm trạng thưởng thức trai đẹp, cậu không nhịn được híp mắt ngáp một cái.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, Lục Sâm nhếch môi: “Tôi nhớ cậu điền trong bảng đăng ký là thích vận động mà.”
“Đúng vậy.” Trác Dật Nhiên đáp với giọng lười nhác, nghĩ bụng thảo nào hai người lại được hệ thống ghép với nhau, chắc là do tham khảo mấy mục tương tự như thế.
Lục Sâm liếc nhìn cậu: “Vậy mà cậu thức dậy lại mất thời gian thế à?”
“Ngày thường tôi toàn chạy buổi tối.” Trác Dật Nhiên chẳng có hơi sức: “Không được sao?”
Lục Sâm hơi nhướng mày ra vẻ không tin, nhưng anh cũng không lên tiếng nữa, chỉ tự gập người khởi động giãn cơ trước khi chạy.
Trác Dật Nhiên khởi động cùng anh, bấy giờ chưa đến tám giờ sáng, tuy có khá nhiều người trong sân, nhưng cũng chưa đến mức đông nghịt như giờ cao điểm, thế nên vóc dáng cao ráo của hai người họ trông cực kỳ bắt mắt, chẳng bao lâu đã thu hút những ánh nhìn từ khắp xung quanh.
Trác Dật Nhiên rất vui với việc được vây xem, còn Lục Sâm thì đã quen rồi, hai người chạy sóng vai nhau, thế là những người trên đường chạy cũng bắt đầu liếc mắt nhìn.
Trác Dật Nhiên giữ cùng nhịp chạy với người bên cạnh theo bản năng, chưa được mấy bước, chợt nhận ra điều gì…
Nhịp chân của Lục Sâm không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm.
Dù hai người đang chạy chậm, nhưng rõ ràng đây không phải là tốc độ bình thường của một Alpha thường xuyên chơi thể thao.
Suy nghĩ một lúc, dường như chỉ có một lời giải thích…
Vì lo nghĩ và chạy bên cạnh Beta là cậu.
Dù chỉ là suy đoán của bản thân, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn thấy không phục lắm, bèn mở miệng hỏi: “Mấy vòng?”
“Chạy đều năm vòng.” Lục Sâm vẫn nhìn thẳng phía trước: “Được không?”
“Chỉ hai nghìn mét mà dùng tốc độ này.” Trác Dật Nhiên bĩu môi: “Cậu cũng xem thường tôi quá rồi đấy?”
Bấy giờ Lục Sâm mới nghiêng đầu nhìn cậu, tốc độ chạy bỗng được tăng lên nhiều.
Chắc đây mới là tốc độ chạy bình thường của cậu ta, cuối cùng cũng không giống như đang đi bộ rồi, Trác Dật Nhiên không chịu thua chạy theo.
Hai nghìn mét nghe thì nhẹ nhàng lắm, nhưng nếu chạy thật, đừng nói là Beta bình thường, dù có là Alpha sở hữu ưu thế về thể lực mà nếu không thường rèn luyện, không chừng cũng muốn mất nửa cái mạng.
Song, với Lục Sâm thì tất nhiên chẳng thành vấn đề rồi, đã bảo là chạy đều, thế nên sau ba, bốn vòng, quả nhiên bước chân của anh vẫn không hề rối loạn, chuyện này cũng chẳng có gì phải lấy làm lạ, nào ngờ Trác Dật Nhiên theo bên cạnh anh cũng mang dáng vẻ thản nhiên, dường như không bị mất sức chút nào, vẫn rất nhẹ nhàng.
Chạy xong năm vòng, hai người dừng lại ở vạch xuất phát ban đầu. Chạy đều trọn hai nghìn mét, tuy Trác Dật Nhiên không đến mức thở hổn hển, nhưng nhịp thở vẫn sẽ nhanh và gấp hơn một ít.
So với cậu thì Lục Sâm quả thật là một Alpha thứ thiệt, trông anh vẫn vững vàng chẳng khác gì bình thường.
“Thể lực khá đó.” Anh nhìn Trác Dật Nhiên một cái, mở lời đánh giá, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.
Trác Dật Nhiên nghe thế mỉm cười: “Đừng nghĩ Beta nào cũng yếu ớt.”
Lục Sâm dời mắt về một cách thản nhiên. Cái tên này luôn như thế, chẳng những không dễ bị chọc cười, mà còn không bao giờ cho người ta mặt mũi, cả nụ cười xã giao cũng lười bố thí kia kìa.
Nhưng Trác Dật Nhiên đã quen rồi, cũng không thấy lúng túng, hai người cùng ra khỏi cửa sân, bấy giờ cậu mới muộn màng cảm thấy miệng mình hơi khô.
Người khác chạy bộ buổi sáng đều có thói quen mang theo ly giữ ấm, nhưng tính cách Trác Dật Nhiên cẩu thả lâu rồi, lần nào cũng chờ đến khát khô cổ mới nhớ ra để đi tìm nước uống.
Nhưng phải đi một đoạn dài nữa mới đến tiệm tạp hóa ở gần đây nhất, cậu đang định hỏi Lục Sâm có muốn về thẳng ký túc xá hay không thì thấy đối phương đi đến tủ đựng đồ gần đó, hô biến ra hai chai nước suối.
Chắc đã chuẩn bị trước, Trác Dật Nhiên vươn tay nhận một chai nước mà đối phương đưa sang, cười tít mắt: “Anh Lục thân yêu biết săn sóc quá.”
Lục Sâm vẫn chưa thể chấp nhận xưng hô này, thế là không thèm trả lời cậu, chỉ mở nắp uống nước. Trác Dật Nhiên cũng không khách sáo với anh, tu ừng ực hết cả nửa chai.
Vừa quay đầu thì tình cờ nhìn thấy có vài nữ sinh đang đứng trên bãi cỏ cạnh đường chạy, nâng điện thoại về phía bên này.
“Bên đó có người chụp ảnh của cậu kìa.” Trác Dật Nhiên nói: “Anh đẹp trai.”
“Chắc đang chụp hai chúng ta.” Nói đoạn, Trác Dật Nhiên chợt nghiêng người sang chỗ Lục Sâm, khoảng cách giữa cả hai bỗng chốc được kéo rất gần.
Hô hấp Lục Sâm như ngừng lại, anh thấy người đối diện mỉm cười với mình, nâng cái chai trong tay chạm vào chai của anh như đang cụng ly vậy, chưa chờ Lục Sâm phản ứng kịp, cậu lại ngửa đầu uống cạn phần nước còn lại.
Hình dáng cổ của thiếu niên trông thon và gầy, tao nên một đường cong trắng trẻo xinh đẹp dưới ánh nắng sớm, yết hầu trượt lên xuống chứa sự bồng bột của tuổi trẻ, còn sáng ngời và lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Ban nãy vận động không mạnh nên Lục Sâm không cần bổ sung nhiều nước lắm, nhưng lúc này, trước sự kích thích do hình ảnh ấy mang đến, không biết vì sao anh chợt thấy cổ họng mình ran rát do khô.
Trác Dật Nhiên uống nước xong thì vứt chai rỗng vào thùng rác một cách chuẩn xác bằng tư thế ném rổ, trên mặt vẫn mang vẻ tươi vui.
Chắc chưa đến ngày mai nữa thôi, video hai người họ cùng chạy bộ buổi sáng sẽ được đăng lên “Người Ấy Nói”, việc trở thành tấm gương tình yêu gần ngay trước mắt rồi. Nghĩ thế, Trác Dật Nhiên không nén được cảm xúc sung sướng đang dâng tràn trong lòng.
Tất nhiên Lục Sâm không hiểu nổi sự phấn khởi của cậu, hai người im lặng đi về, vốn định tự về phòng, nào ngờ lúc đi ngang sân bóng rổ thì bị người gọi lại.
“Anh Lục!”
Hai người cùng lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, chưa kịp tìm ra nguồn phát ra tiếng trong khoảnh sân đông người, thì bấy giờ lại có thêm một tiếng gọi khác dõng dạc hơn nữa vang lên:
“Chị dâu!”
Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc này, Trác Dật Nhiên chợt nhũn chân.
Tiếng gọi này to rõ quá, cứ như sét đánh ngang tai vậy, đến mức những người gần đó đều vô thức chủ động dừng chân đánh giá họ.
Tuy ngày thường Trác Dật Nhiên rất thoáng trong việc khoe khoang tình cảm, nhưng với một Beta thẳng đuột như cậu, xưng hô “chị dâu” nghe sao cũng có đôi chút chối tai, huống chi lúc này còn bị gọi ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, dù cậu có mặt dày chăng nữa cũng đỏ bừng cả vành tai.
Cậu ngại nhìn mặt Lục Sâm, chỉ nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy là một chàng trai vừa cao vừa cường tráng, màu da ngăm đen, bấy giờ một tay cầm bóng rổ, một tay đang huơ múa cực kỳ nhiệt tình với họ: “Đến đây chơi bóng đi, bốn thiếu hai đây!”
Trác Dật Nhiên quen hai người trong số bốn người đang đứng ở sân bóng, một người là Lâm Dương – bạn cùng phòng của Lục Sâm, người còn lại là Beta duy nhất trong bốn người, bạn cùng lớp với cậu học kỳ trước – Tần Vĩ.
“Lâu rồi không gặp.” Trước đây quan hệ của hai người khá tốt, Tần Vĩ vừa thấy cậu đã chào hỏi ngay, sau đó lại liếc sang Lục Sâm rồi nở nụ cười mập mờ: “Nhóc cậu khá đấy.”
Xét từ mọi góc độ thì để người quen bắt gặp mấy chuyện này cũng xấu hổ lắm, thế nhưng Trác Dật Nhiên lại không phủ nhận được, cậu chưa kịp quyết định xem nên phản ứng thế nào, thì cậu chàng cao to đen ban nãy đã hối hả xông đến, cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chào chị dâu! Lần đầu gặp, quan tâm nhiều hơn nhé.”
Trác Dật Nhiên: “…”
Trong ấn tượng của cậu, các Alpha thích thể thao đa phần đều có chút bệnh tự cao, luôn nghĩ mình là nhất, nên cậu cũng hồn nhiên cho rằng bạn của một Alpha như Lục Sâm dù có cởi mở đến đâu cũng sẽ hơi phản cảm với tình yêu Alpha và Beta, không ngờ bây giờ lại gọi “chị dâu” mãi mà còn thuận miệng như vậy, đúng là còn dễ tiếp nhận hơn cả người trong cuộc là cậu đây. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Chuyện đến nước này, cậu cũng chỉ có thể chọn cách diễn tới cùng thôi, thế là nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn lễ độ với cậu ta.
Sau đó quay đầu nhìn Lục Sâm ngay, dùng mắt ra hiệu cho anh, ý vẫn như hôm qua:
Quản lý đám đệ của cậu đi.
Nào ngờ Lục Sâm nhìn cậu xong lại như hoàn toàn không nhận được tín hiệu của cậu.
“Chung Hàn.” Anh điềm nhiên giới thiệu cậu chàng cao to đen này với Trác Dật Nhiên: “Trung phong[1] của đội bọn tôi.”
[1] Trung phong (C): còn được biết đến là vị trí số 5, đứng ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân.
Người cũng như tên, là một tên ngơ ngơ chất phác.
“Đội phó, Hướng Gia.”
Đây là người gọi họ hồi đầu, khuôn mặt dài và ốm, trên sống mũi là một cặp kính thuộc loại chuyên dùng khi chơi bóng, trông mặt mũi thư sinh nho nhã nhưng từ phần cổ trở xuống thì cơ bắp cũng khá nở nang, khí chất trên và dưới không được tương đồng lắm.
Cậu không hiểu thế giới của Alpha. Trác Dật Nhiên vừa nghĩ, vừa nở nụ cười mà mình cho là ôn hòa lễ độ với hai người họ.
Cậu đã cố gắng hết sức làm tròn vai chị dâu giả này rồi đấy.
Làm Beta khó quá, làm một Beta giả làm người yêu của Alpha còn khó hơn.
Lục Sâm gửi thêm một tin nhắn: “Sáng mai rảnh không?”
Trác Dật Nhiên: “?”
Lục Sâm: “Chạy bộ buổi sáng.”
Trác Dật Nhiên: “…”
Rảnh thì rảnh đó, ngày mai là ngày duy nhất cậu không có tiết sáng.
Khoảng thời gian ngủ nướng quý báu như vậy mà Lục Sâm không chịu chui rúc trong chăn thì thôi, còn kéo cậu chạy bộ buổi sáng chung nữa.
Đúng là khùng điên ba trợn.
Lục Sâm: “Không đi thì thôi.”
Lục Sâm: “Sau này đừng nói tôi không chủ động.”
Trác Dật Nhiên: “Đi đi đi!”
Vì khoe tình yêu, không cần mặt mũi gì sất nữa, chỉ một giấc ngủ nướng cỏn con thôi có là gì.
Sáng sớm hôm sau, Trác Dật Nhiên ra sân đúng giờ. Nói ra cũng xấu hổ, hình như đây là lần đầu tiên cậu đến đây sớm như vậy, không ngờ lại có rất nhiều người, nhóm thì đánh cầu, nhóm nhảy dây, thậm chí còn có người trải thảm lên bãi cỏ xanh để tập yoga nữa, chăm chỉ đến mức Trác Dật Nhiên buộc phải tự kiểm điểm lại mình.
Có một bóng lưng quen thuộc đang đứng ở vạch xuất phát của đường chạy, anh mặc đồ thể thao, nhìn từ xa, đôi chân dài thẳng đến khó tin.
Trác Dật Nhiên lại chẳng có tâm trạng thưởng thức trai đẹp, cậu không nhịn được híp mắt ngáp một cái.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, Lục Sâm nhếch môi: “Tôi nhớ cậu điền trong bảng đăng ký là thích vận động mà.”
“Đúng vậy.” Trác Dật Nhiên đáp với giọng lười nhác, nghĩ bụng thảo nào hai người lại được hệ thống ghép với nhau, chắc là do tham khảo mấy mục tương tự như thế.
Lục Sâm liếc nhìn cậu: “Vậy mà cậu thức dậy lại mất thời gian thế à?”
“Ngày thường tôi toàn chạy buổi tối.” Trác Dật Nhiên chẳng có hơi sức: “Không được sao?”
Lục Sâm hơi nhướng mày ra vẻ không tin, nhưng anh cũng không lên tiếng nữa, chỉ tự gập người khởi động giãn cơ trước khi chạy.
Trác Dật Nhiên khởi động cùng anh, bấy giờ chưa đến tám giờ sáng, tuy có khá nhiều người trong sân, nhưng cũng chưa đến mức đông nghịt như giờ cao điểm, thế nên vóc dáng cao ráo của hai người họ trông cực kỳ bắt mắt, chẳng bao lâu đã thu hút những ánh nhìn từ khắp xung quanh.
Trác Dật Nhiên rất vui với việc được vây xem, còn Lục Sâm thì đã quen rồi, hai người chạy sóng vai nhau, thế là những người trên đường chạy cũng bắt đầu liếc mắt nhìn.
Trác Dật Nhiên giữ cùng nhịp chạy với người bên cạnh theo bản năng, chưa được mấy bước, chợt nhận ra điều gì…
Nhịp chân của Lục Sâm không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm.
Dù hai người đang chạy chậm, nhưng rõ ràng đây không phải là tốc độ bình thường của một Alpha thường xuyên chơi thể thao.
Suy nghĩ một lúc, dường như chỉ có một lời giải thích…
Vì lo nghĩ và chạy bên cạnh Beta là cậu.
Dù chỉ là suy đoán của bản thân, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn thấy không phục lắm, bèn mở miệng hỏi: “Mấy vòng?”
“Chạy đều năm vòng.” Lục Sâm vẫn nhìn thẳng phía trước: “Được không?”
“Chỉ hai nghìn mét mà dùng tốc độ này.” Trác Dật Nhiên bĩu môi: “Cậu cũng xem thường tôi quá rồi đấy?”
Bấy giờ Lục Sâm mới nghiêng đầu nhìn cậu, tốc độ chạy bỗng được tăng lên nhiều.
Chắc đây mới là tốc độ chạy bình thường của cậu ta, cuối cùng cũng không giống như đang đi bộ rồi, Trác Dật Nhiên không chịu thua chạy theo.
Hai nghìn mét nghe thì nhẹ nhàng lắm, nhưng nếu chạy thật, đừng nói là Beta bình thường, dù có là Alpha sở hữu ưu thế về thể lực mà nếu không thường rèn luyện, không chừng cũng muốn mất nửa cái mạng.
Song, với Lục Sâm thì tất nhiên chẳng thành vấn đề rồi, đã bảo là chạy đều, thế nên sau ba, bốn vòng, quả nhiên bước chân của anh vẫn không hề rối loạn, chuyện này cũng chẳng có gì phải lấy làm lạ, nào ngờ Trác Dật Nhiên theo bên cạnh anh cũng mang dáng vẻ thản nhiên, dường như không bị mất sức chút nào, vẫn rất nhẹ nhàng.
Chạy xong năm vòng, hai người dừng lại ở vạch xuất phát ban đầu. Chạy đều trọn hai nghìn mét, tuy Trác Dật Nhiên không đến mức thở hổn hển, nhưng nhịp thở vẫn sẽ nhanh và gấp hơn một ít.
So với cậu thì Lục Sâm quả thật là một Alpha thứ thiệt, trông anh vẫn vững vàng chẳng khác gì bình thường.
“Thể lực khá đó.” Anh nhìn Trác Dật Nhiên một cái, mở lời đánh giá, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.
Trác Dật Nhiên nghe thế mỉm cười: “Đừng nghĩ Beta nào cũng yếu ớt.”
Lục Sâm dời mắt về một cách thản nhiên. Cái tên này luôn như thế, chẳng những không dễ bị chọc cười, mà còn không bao giờ cho người ta mặt mũi, cả nụ cười xã giao cũng lười bố thí kia kìa.
Nhưng Trác Dật Nhiên đã quen rồi, cũng không thấy lúng túng, hai người cùng ra khỏi cửa sân, bấy giờ cậu mới muộn màng cảm thấy miệng mình hơi khô.
Người khác chạy bộ buổi sáng đều có thói quen mang theo ly giữ ấm, nhưng tính cách Trác Dật Nhiên cẩu thả lâu rồi, lần nào cũng chờ đến khát khô cổ mới nhớ ra để đi tìm nước uống.
Nhưng phải đi một đoạn dài nữa mới đến tiệm tạp hóa ở gần đây nhất, cậu đang định hỏi Lục Sâm có muốn về thẳng ký túc xá hay không thì thấy đối phương đi đến tủ đựng đồ gần đó, hô biến ra hai chai nước suối.
Chắc đã chuẩn bị trước, Trác Dật Nhiên vươn tay nhận một chai nước mà đối phương đưa sang, cười tít mắt: “Anh Lục thân yêu biết săn sóc quá.”
Lục Sâm vẫn chưa thể chấp nhận xưng hô này, thế là không thèm trả lời cậu, chỉ mở nắp uống nước. Trác Dật Nhiên cũng không khách sáo với anh, tu ừng ực hết cả nửa chai.
Vừa quay đầu thì tình cờ nhìn thấy có vài nữ sinh đang đứng trên bãi cỏ cạnh đường chạy, nâng điện thoại về phía bên này.
“Bên đó có người chụp ảnh của cậu kìa.” Trác Dật Nhiên nói: “Anh đẹp trai.”
“Chắc đang chụp hai chúng ta.” Nói đoạn, Trác Dật Nhiên chợt nghiêng người sang chỗ Lục Sâm, khoảng cách giữa cả hai bỗng chốc được kéo rất gần.
Hô hấp Lục Sâm như ngừng lại, anh thấy người đối diện mỉm cười với mình, nâng cái chai trong tay chạm vào chai của anh như đang cụng ly vậy, chưa chờ Lục Sâm phản ứng kịp, cậu lại ngửa đầu uống cạn phần nước còn lại.
Hình dáng cổ của thiếu niên trông thon và gầy, tao nên một đường cong trắng trẻo xinh đẹp dưới ánh nắng sớm, yết hầu trượt lên xuống chứa sự bồng bột của tuổi trẻ, còn sáng ngời và lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Ban nãy vận động không mạnh nên Lục Sâm không cần bổ sung nhiều nước lắm, nhưng lúc này, trước sự kích thích do hình ảnh ấy mang đến, không biết vì sao anh chợt thấy cổ họng mình ran rát do khô.
Trác Dật Nhiên uống nước xong thì vứt chai rỗng vào thùng rác một cách chuẩn xác bằng tư thế ném rổ, trên mặt vẫn mang vẻ tươi vui.
Chắc chưa đến ngày mai nữa thôi, video hai người họ cùng chạy bộ buổi sáng sẽ được đăng lên “Người Ấy Nói”, việc trở thành tấm gương tình yêu gần ngay trước mắt rồi. Nghĩ thế, Trác Dật Nhiên không nén được cảm xúc sung sướng đang dâng tràn trong lòng.
Tất nhiên Lục Sâm không hiểu nổi sự phấn khởi của cậu, hai người im lặng đi về, vốn định tự về phòng, nào ngờ lúc đi ngang sân bóng rổ thì bị người gọi lại.
“Anh Lục!”
Hai người cùng lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, chưa kịp tìm ra nguồn phát ra tiếng trong khoảnh sân đông người, thì bấy giờ lại có thêm một tiếng gọi khác dõng dạc hơn nữa vang lên:
“Chị dâu!”
Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc này, Trác Dật Nhiên chợt nhũn chân.
Tiếng gọi này to rõ quá, cứ như sét đánh ngang tai vậy, đến mức những người gần đó đều vô thức chủ động dừng chân đánh giá họ.
Tuy ngày thường Trác Dật Nhiên rất thoáng trong việc khoe khoang tình cảm, nhưng với một Beta thẳng đuột như cậu, xưng hô “chị dâu” nghe sao cũng có đôi chút chối tai, huống chi lúc này còn bị gọi ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, dù cậu có mặt dày chăng nữa cũng đỏ bừng cả vành tai.
Cậu ngại nhìn mặt Lục Sâm, chỉ nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy là một chàng trai vừa cao vừa cường tráng, màu da ngăm đen, bấy giờ một tay cầm bóng rổ, một tay đang huơ múa cực kỳ nhiệt tình với họ: “Đến đây chơi bóng đi, bốn thiếu hai đây!”
Trác Dật Nhiên quen hai người trong số bốn người đang đứng ở sân bóng, một người là Lâm Dương – bạn cùng phòng của Lục Sâm, người còn lại là Beta duy nhất trong bốn người, bạn cùng lớp với cậu học kỳ trước – Tần Vĩ.
“Lâu rồi không gặp.” Trước đây quan hệ của hai người khá tốt, Tần Vĩ vừa thấy cậu đã chào hỏi ngay, sau đó lại liếc sang Lục Sâm rồi nở nụ cười mập mờ: “Nhóc cậu khá đấy.”
Xét từ mọi góc độ thì để người quen bắt gặp mấy chuyện này cũng xấu hổ lắm, thế nhưng Trác Dật Nhiên lại không phủ nhận được, cậu chưa kịp quyết định xem nên phản ứng thế nào, thì cậu chàng cao to đen ban nãy đã hối hả xông đến, cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chào chị dâu! Lần đầu gặp, quan tâm nhiều hơn nhé.”
Trác Dật Nhiên: “…”
Trong ấn tượng của cậu, các Alpha thích thể thao đa phần đều có chút bệnh tự cao, luôn nghĩ mình là nhất, nên cậu cũng hồn nhiên cho rằng bạn của một Alpha như Lục Sâm dù có cởi mở đến đâu cũng sẽ hơi phản cảm với tình yêu Alpha và Beta, không ngờ bây giờ lại gọi “chị dâu” mãi mà còn thuận miệng như vậy, đúng là còn dễ tiếp nhận hơn cả người trong cuộc là cậu đây. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Chuyện đến nước này, cậu cũng chỉ có thể chọn cách diễn tới cùng thôi, thế là nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn lễ độ với cậu ta.
Sau đó quay đầu nhìn Lục Sâm ngay, dùng mắt ra hiệu cho anh, ý vẫn như hôm qua:
Quản lý đám đệ của cậu đi.
Nào ngờ Lục Sâm nhìn cậu xong lại như hoàn toàn không nhận được tín hiệu của cậu.
“Chung Hàn.” Anh điềm nhiên giới thiệu cậu chàng cao to đen này với Trác Dật Nhiên: “Trung phong[1] của đội bọn tôi.”
[1] Trung phong (C): còn được biết đến là vị trí số 5, đứng ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân.
Người cũng như tên, là một tên ngơ ngơ chất phác.
“Đội phó, Hướng Gia.”
Đây là người gọi họ hồi đầu, khuôn mặt dài và ốm, trên sống mũi là một cặp kính thuộc loại chuyên dùng khi chơi bóng, trông mặt mũi thư sinh nho nhã nhưng từ phần cổ trở xuống thì cơ bắp cũng khá nở nang, khí chất trên và dưới không được tương đồng lắm.
Cậu không hiểu thế giới của Alpha. Trác Dật Nhiên vừa nghĩ, vừa nở nụ cười mà mình cho là ôn hòa lễ độ với hai người họ.
Cậu đã cố gắng hết sức làm tròn vai chị dâu giả này rồi đấy.
Tác giả :
Trương Bội Kỳ