Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 163: Cố Phong Thành, tôi thật lòng yêu anh, anh có yêu tôi không ?
Editor: Giả Bảo Ngọc
Tống Khinh Ca gọi Tiểu Dương đến đưa về biệt thự, vừa vào đến cửa nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, sắc mặt lại tái nhợt. Trước khi kết hôn, anh đưa cô đến đây, nói với cô rằng, đây là nhà của hai người. Nhưng bây giờ, ngôi nhà này không có anh ở đây.
Anh từng hứa hẹn rằng, sẽ cho cô một cuộc sống ấm áp hạnh phúc, từng hứa hẹn rằng hai người sẽ luôn ở bên nhau. Nhưng bây giờ, anh lại đang ở bên một người phụ nữ khác.
Sau ngày cưới, hai người chưa từng ở bên nhau một ngày, nhưng Tống Khinh Ca luôn cảm thấy bóng dáng anh ở khắp nơi trong biệt thự. Trước ngày cưới, hai người anh anh em em, vô cùng hạnh phúc. Sau ngày cưới, cô cô đơn một mình.
" Phu nhân, cô làm sao vậy?" Thím Thanh thấy sắc mặt cô không được tốt, lo lắng hỏi.
Tống Khinh Ca thẫn thờ nhìn bà, bờ môi thoáng lên tia cười nhạo. Thím Thanh, đây là người đã chăm sóc cô nửa năm qua.
Cô nghe Hứa Khiêm nói rằng, thím Thanh đã làm việc trong nhà này được 2 năm. Thím Thanh đúng là vô cùng tốt tính, luôn quan tâm đến cô, đối với cô vô cùng chu đáo.. Nhưng cô không bao giờ nghĩ đến, thím ấy lại đang giữ trong tay một tờ đơn ly hôn của cô, không những thế lại còn chuẩn bị cả thuốc ngủ.. Là thím ấy che dấu quá tốt hay là cô quá ngu ngốc mà không nhận ra? Giờ phút này, thím Thanh đối với cô vô cùng xa lạ, thậm chí khiến cô thấy sợ.
" Phu nhân ?" Thím Thanh đỡ lấy cô.
Trong đầu Tống Khinh Ca vô cùng loạn, không chút khách khí đẩy bà ra, từng bước đi lên lầu. Cô thẫn thờ nhìn về phía trước, bụng lại mơ hồ cảm thấy đau.
Khi cô vừa bước lên lầu, đang định đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Sang Đình Nghi ở phòng bên cạnh đang mặc đồ ngủ: " Chị dâu, sao bây giờ chị mới về?"
Tống Khinh Ca lạnh lùng nhìn cô, trong lòng lại âm thầm cười khổ. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cả người vô cùng khó chịu, không thay quần áo mà nằm luôn xuống giường.
" Chị dâu, chị thấy không thoải mái sao?" Đình Nghi thấy bộ dạng cô, quan tâm hỏi.
Tống Khinh Ca chết lặng, thân thể không nhúc nhích, đau đớn từng cơn lại kéo đến.
Đình Nghi ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, lo lắng hỏi: " Em đưa chị đi bệnh viện nhé?"
" Đình Nghi: " Tống Khinh Ca nhìn cô, môi khẽ run run, cổ họng khô khốc: " Em gọi điện cho Phong Thành, nói anh ấy về gặp chị." Thiếu chút nữa cô đã quên, Đình Nghi có thể liên lạc với anh.
Sang Đình Nghi giật mình: " Anh hai đang ở châu phi."
Tống Khinh Ca cười khổ: " Em cứ gọi điện nói với anh ấy như vậy." Cô thẫn thờ nhìn trần nhà: " Nói rằng, chị ở nhà chờ anh ấy về.."
" Chị dâu?"
" Giúp chị, có được không?" Cô khẩn cầu. Ô Tĩnh không chịu giúp cô, bây giờ chỉ có Đình Nghi là có thể.
" Anh ấy thật sự không ở thành phố Z." Sang Đình Nghi nói.
Thấy Đình Nghi cự tuyệt, Tống Khinh Ca ảm đạm nói: " Đình Nghi, chị mệt rồi, em về phòng đi."
Thấy cô như vậy, Sang Đình Nghi không biết làm sao, không thể làm gì khác là đứng lên: " Chị dâu, vậy em về phòng trước. Nếu có việc gì chị gọi em nhé." Nói xong, chuẩn bị rời đi.
Khi Sang Đình Nghi đang cầm tay nắm cửa định mở ra thì Tống Khinh Ca chợt hỏi: " Đình Nghi, em có biết chuyện gì không?" Xung quanh cô, tràn đầy lừa gạt. Sang Đình Nghi lại ngây thơ, hoạt bát, không có mưu mô gì, không Phong Thành cho cô ấy đóng vai nhân vật gì?
" Sao ạ?" Sang Đình Nghi quay người lại, ngây thơ hỏi.
Tống Khinh Ca cười khổ: " Em có biết Phong Thành muốn ly hôn với chị không?" Chuyện này, ngay cả Thím Thanh cũng biết.
Sang Đình Nghi kinh hãi: " Là ai bịa chuyện vậy?" Cô đi đến: " Chị dâu, chị đừng nghe người khác nói lung tung. Anh hai rất yêu chị." Đình Nghi thật thà nói: " Mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho em, hỏi chị có khỏe không, ăn món gì, buổi tối ngủ có tốt không.."
" Anh ấy quan tâm chị, sao không gọi điện cho chị?" Tống Khinh Ca cười khổ.
Sang Đình Nghi á khẩu, không trả lời được.
" Đình Nghi, em thật sự không biết hay giả bộ không biết?" Cô không tin, Đại Boss về thành phố Z mà Đình Nghi lại không biết, chẳng qua là giúp anh giấu giếm mà thôi.
Sang Đình Nghi hoàn toàn không tin: " Anh ấy thực sự rất quan tâm đến chị, và cũng rất yêu chị. Huống chi, chị sắp sinh rồi, sao anh ấy có thể ly hôn được? Nhất định là người nào đó nói bậy."
Tống Khinh Ca nhíu nhíu mi, lạnh lùng nói: " Đơn ly hôn anh ấy đã ký."
" Không thể nào!" Sang Đình Nghi cãi lại: " Anh hai tuyệt đối không phải là người như vậy. Chị dâu, chị đừng nghe người khác nói bừa!"
" Nói bừa?" Tống Khinh Ca cười thê lương: " Mẹ Phong Thành nói với chị, còn đưa cả đơn ly hôn có chữ ký của anh ấy.. Đình Nghi." Tống Khinh Ca nhìn lên trần nhà, nước mắt sượt xuống hai bên thái dương. Cô cũng hi vọng là nói bừa, nhưng chữ viết ký kia..
" Không thể!" Sang Đình Nghi kiên cường bảo vệ lập trường của mình: " Em không tin, em lập tức gọi điện cho anh hai." Dứt lời, ở trước mắt Tống Khinh Ca gọi điện cho Cố Phong Thành. Nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Sang Đình Nghi hơi khựng lại, giải thích: " Chị dâu, chắc máy anh hai bị hết pin. Sáng mai em sẽ gọi cho anh hai, chị đừng suy nghĩ nhiều.. Chuyện này, nhất định em sẽ giúp chị hỏi rõ ràng."
Rõ ràng? Sang Lan Cầm hôm nay nói còn chưa rõ ràng sao?
" Chị dâu." Sang Đình Nghi nói tiếp: " Chị đừng nóng giận, sẽ không tốt cho bé cưng."
Tống Khinh Ca ảm đạm, nhắm mắt lại.
Cô hi vọng, chuyện hôm nay chỉ là một giấc mộng.
Cô càng hi vọng, khoảng thời gian từ ngày cưới đến bây giờ là mộtgiấc mộng.
Tỉnh mộng, anh sẽ nằm ở bên cạnh, vuốt ve bụng cô, mỉm cười với cô.
--
Cô lại mơ thấy Cố Phong Thành, mơ thấy anh và Cốc Tâm Lôi đang ở trên giường quấn quýt lấy nhau.
Mơ thấy anh ném tờ đơn ly hôn vào mặt cô.
Mơ thấy Cốc Tâm Lôi bụng bự, anh tỉ mỉ che chở đưa Cốc Tâm Lôi đi kiểm tra thai sản.
Mơ thấy cô sinh một đứa bé, lại bị anh cướp đi, kiên quyết nhét vào trong tay của Cốc Tâm Lôi, nhưng Cốc Tâm Lôi lại giơ đứa bé lên, ném xuống.
Vừa thấy ảnh đó, Tống Khinh Ca bừng tỉnh, đầu đầy mô hôi lạnh. Cảnh trong mộng khiến trong lòng cô sợ hãi. Lúc này, bạn nhỏ Cố ở trong bụng lại đang đùa nghịch, tay đấm chân đá vô cùng vui vẻ.
Bụng cô truyền đến cảm giác mơ hồ đau. Thậm chí, co rút từng cơn một khiến cho Tống Khinh Ca không ngủ được, đến khi trời tờ mờ sáng thì rời giường.
Cô nhìn mình trong gương, cả người đã phù lên. Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào đã không còn, đôi mắt thâm cuồng vì mất ngủ, bờ môi tái nhợt vì cơn đau, sắc mặt tiều tụy đến không chịu nổi. Cô thay một bộ váy bầu khác, sáng sớm đã bước ra ngoài.
Tay cô vuốt ve bụng, gắng gượng bước từng bước.
Nếu anh thật sự muốn ly hôn, thật sự muốn vứt bỏ cô, thì cô phải có quyền biết được nguyên nhân.
Cô tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào chia rẽ cô và bạn nhỏ Cố.
Mặc dù anh trốn tránh cô.
Mặc dù cô yêu anh, nhưng cô không phải là người yếu đuối. Cô muốn một câu trả lời, sau đó sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh.
Muốn chết, cũng phải chết cho rõ ràng.
Nếu anh muốn trốn tránh cô, không sao, cô sẽ chủ động đi tìm anh.
Lần này, cô sẽ không lùi bước.
--
Chưa đến 7 giờ, cô đã lái xe đến tập đoàn ZK. Cô đỗ xe ở bên đường, ngồi trong xe. Bạn nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch. Cô thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, nhìn từ lúc đường còn vắng ngắt cho đến lúc có vài tốp người đi qua đi lại, rồi đến khi đường phố nhộn nhịp.
Ánh mắt của cô, không rời khỏi tòa nhà tập đoàn ZK. Đang có một vài nhân viên nữ bước vào trong đó. Đến 8 giờ 30 phút, cô nhìn thấy chiếc xe ô tô màu trắng của Hứa Khiêm lái vào bãi đỗ xe, 8 h 40 phút thì thấy Cao Tử Thụy từ trên một chiếc ô tô bước xuống..
9 giờ, ở cửa lớn của ZK, ngoài người bảo vệ đứng đó ra, không còn một ai khác. Trong từng căn phòng của tòa nhà kia, lại bắt đầu mộtngày bận rộn.
Từ đầu đến cuối, cô không nhìn thấy bóng dáng Đại Boss. Nhưng không hiểu tại sao, cô tin chắc rằng anh đang ở trong phòng làm việc.
Cô xuống xe, nhìn bóng dáng mình qua kính cửa sổ. Đúng là phù lên nhiều, bụng to khiến cho động tác của cô chậm chạp, cô bước đi khó khăn, hướng đến cửa lớn.
" Cô tìm ai?" Nữ tiếp tân thấy cô bước, liền ngăn cô lại rồi hỏi.
Sắc mặt Tống Khinh Ca bình tĩnh, nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: " Tôi tìm Cố Phong Thành."
Nữ tiếp tân nhìn bộ dạng của cô, nói những gì đã được dặn trước đó: " Đại Boss đi công tác."
" Tôi là vợ anh ấy." Tống Khinh Ca ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
Nữ tiếp tân mới đến làm việc được nửa năm, chưa từng nhìn thấy Tống Khinh Ca, nghe vậy thì sửng sốt. Cô cũng nghe nói vợ của Đại Boss đang mang thai, nhưng lại không dám chắc chắn, vì vậy nói: " Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
" Đợi đã." Tống Khinh Ca lấy điện thoại, mở ảnh cưới ra.
Nữ tiếp tân nhìn thấy, sắc mặt khẽ biến đổi, vội vàng nói xin lỗi.
Tống Khinh Ca cất điện thoại đi: " Cô không cần báo với Hứa Khiêm." Cô lạnh lùng nói: " Tôi đến để cho Phong Thành một kinh hỉ." Đúng vậy, cô mà xuất hiện khẳng định anh sẽ giật mình.
" Vâng." Nữ tiếp tân lập tức dìu cô đi vào thang máy chuyên dụng của Đại Boss. Tống Khinh Ca bước vào, bụng to cồng kềnh, xoay người lại: " Cảm ơn."
" Không có gì ạ." Nữ tiếp tân tươi cười, đợi thang máy đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Khinh Ca đứng trong thang máy, nhìn bảng hiệu đang nhảy số 1,2,3..17,18.. Con số càng cao thì cách anh càng gần. Gương trong thang máy chiếu lên bóng dáng của cô, mặt đã phù lên nhiều, thân mình cồng kềnh không chịu nổi, chiếc váy màu xám tro càng làm nổi lên sắc mặt đang tái nhợt, mí mắt thâm cuồng càng tố cáo nhiều đêm cô thức trắng. Cô cười khổ, đây có khi nào là lý do khiến chồng cô ruồng bỏ?
Bờ môi cô thoáng tia cười lạnh, không đúng, cô đã bị chồng ruồng bỏ từ ngày thứ 2 sau hôn lễ rồi.
Ding một tiếng, thang máy lầu 33 mở ra, cô hướng về phòng làm việc của Đại Boss bước đến.
Một cô thư ký đang bưng ly cà phê, thấy cô thì hơi kinh ngạc, khi nhận ra thì lễ phép nói: " Chào Cố phu nhân ."
Cô hơi giật mình, nhìn cô thư ký cười gượng gạo.
Cố phu nhân, danh xưng này đủ châm chọc, không còn bao lâu nữa sẽ đổi sang cho người khác.
Không thấy Hứa Khiêm ở bàn làm việc, cô liền bước đến phòng làm việc của Đại Boss. Nghe loáng thoáng thấy giọng nói của ai đó xen lẫn tiếng nói của Đại Boss. Không biết anh đang nói gì nhưng nghe giọng của anh làm cho hô hấp của cô có phần gấp gáp, ngực giống như bị đá tảng đè lên. Cô cố gắng ổn định lại, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Bọn họ giống như đang họp, khi nhìn thấy cô ai cũng sững sờ.
Mà Đại Boss đang đứng ở cửa sổ sát đất, hai tay chắp ở sau lưng. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh không vui xoay người lại. Khi nhìn thấy Tống Khinh Ca thì trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại. Dáng vẻ kia giận nhiều hơn là mừng.
Tống Khinh Ca đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không khí hơi loãng khiến cho cô hít thở không thông. Sau nửa năm, hôm nay mới gặp lại anh. Anh đang mặc trên người một bộ tây trang màu xám tro, bóng dáng cao lớn, khuôn mặt tuy có gầy hơn trước nhưng vẫn soái khí như ngày nào.
Liếc nhìn một cái, tưởng chừng vạn năm.
Cô đã từng nghĩ ra rất nhiều tình cảnh hai người gặp lại nhau, sẽ ôm lấy nhau rồi cười hay là mừng quá rồi khóc? Nhưng chưa từng nghĩ đến, anh nhìn thấy cô không hề khẩn trương, chẳng hề hốt hoảng, tựa như vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình thản.
Mắt thấy Đại Boss và Tống Khinh Ca sắc mặt không được tốt, Hứa Khiêm và Cao Tử Thụy liền lặng lẽ rời đi, trước khi ra ngoài Hứa Khiêm khép kín cửa lại.
Đại Boss nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng. Mỗi ngày, Đình Nghi đều gửi cho anh ảnh của cô, nhưng đột nhiên cô xuất hiện trước mặt anh, nhìn sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng sưng, dáng người vì mang thai mà phù lên, khiến cho anh đau lòng.
Đáy lòng lại như bị dao cứa, anh bước về phía cô, phá tan trầm mặc, ôn nhu hỏi: " Sao em lại đến đây?"
Nghe lại giọng nói quen thuộc ngày nào, thân thể Tống Khinh Ca khẽ run run, bụng mơ hồ co rút đau đớn, mắt thấy anh càng lúc càng bước lại gần, tim cô cũng vì thế mà loạn nhịp. Cô thẫn thờ không động đậy, để mặc cho anh ôm lấy mình.
Cô mờ mịt, mặt dán vào bộ tây trang của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá, trong nháy mắt có chút mê hoặc.
Hai người không ôm nhau được như trước, vì bây giờ giữa hai người còn có bạn nhỏ Cố ở trong bụng. Bạn nhỏ Cố không ngừng đùa nghịch khiến cho Đại Boss cảm nhận được, kinh ngạc nói: " Con.. đang đạp?"
" Con mỗi ngày đều đạp." Cô nói nhỏ, biểu cảm rời rạc. Từ hôm qua đến giờ, bạn nhỏ Cố giống như không vừa lòng điều gì, chân tay không ngừng khua khoắng khiến cho cô cảm thấy ở bụng từng cơn co rút đau đớn.
Nhìn biểu cảm của cô, trong mắt Đại Boss toàn tia đau xót. Trong lòng áy náy không dứt: " Xin lỗi em." Anh đã bỏ lỡ quá nhiều, anh đi từ khi bụng cô mới chỉ hơi nhô lên, vậy mà đến bây giờ cô sắp sửa sinh, vậy mà anh không ở bên cô..
Kính cửa thủy tinh sát đất phản chiếu lên bóng dáng hai người.
Anh vẫn như cũ, phong thần tuấn lãng. Còn cô, cả người phù lên sắp không chịu nổi. Bóng dáng hai người tạo thành một sự tương phản, ngay cả ngoại hình cũng nhắc nhở với cô rằng, hai người không thích hợp.
Tống Khinh Ca trong lòng co rút đau đớn, đúng rồi, là không hợp. Cô đè nén nỗi đau lại, trực tiếp hỏi anh: " Tại sao anh tránh né em?"
Đại Boss căng thẳng, không lên tiếng.
Mời vừa rồi, anh ôm lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến cho cô kích động. Nhưng khi tỉnh táo lại, nhớ đến nửa năm qua anh tàn nhẫn với mình, nhớ lại những lời nói của Sang Lan Cầm. Trong lòng cô, đau đớn lại bủa vây. Hôm nay, cô đến tìm anh, vì muốn hỏi anh rằng tại sao lại muốn ly hôn ? Rốt cuộc là có yêu cô nữa hay không: " Tối qua, ở nhà hàng Nam Đình." Cô nhìn anh, anh đã gầy đi rất nhiều: " Em thấy anh."
Đại Boss thoáng ngượng ngùng: " Vậy à?" Anh lúng túng: " Sao em không gọi anh?"
Tống Khinh Ca lạnh lùng cười nhạo: " Gọi anh, chỉ sợ anh lại giống như hôm ở nhà hàng Thái Lan, tránh em đi!" Cô cười lạnh: " Gặp được anh, quả thực quá khó."
Cô cúi đầu, tủi thân: " Cưới nhau ngày thứ 2, anh đi không một lời nói, em có bao nhiêu thống khổ anh có biết không?
Em không gọi điện thoại cho anh được, em lo lắng thế nào anh có biết không?
Em rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng anh lại tránh em, em khóc nhiều như thế nào anh có biết không?
Em gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn, nhưng anh không hề nhắn lại, em khổ sở thế nào anh có biết không?
Em một mình đi kiểm tra thai sản, buổi tối ngủ còn bị chuột rút, lúc đó em tủi thân thế nào anh có biết không?
Đêm đến em mơ thấy anh, mơ thấy anh đẩy em ngã xuống vách núi, mơ thấy bị anh bóp cổ, mơ thấy anh đi cùng người phụ nữ khác.. Mỗi lần tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, phải tự nói với mình rằng, mộng trái với hiện thực..
Anh gọi điện cho Ô Tĩnh, gọi cho Đình Nghi nhưng lại tuyệt nhiên không gọi điện cho em.
Anh là chồng em, chuyện của anh, em đều từ người khác mà biết được." Tống Khinh Ca nghẹn ngào: " Ngay cả việc anh muốn ly hôn, em cũng là người cuối cùng biết?"
Đại Boss nhíu nhíu mày, thì ra cô biết tất cả. Nghe lời cô nói khiến cho tim anh đau buốt từng cơn, áy náy nhìn cô.
" Rốt cuộc, em đã làm sai điều gì? Mà anh lại đối với em như vậy?" Anh trầm mặc khiến cho Tống Khinh Ca càng đau đớn: " Em không phải là người không biết phải trái, càng không phải là loại phụ nữ bám riết không buông. Có chuyện gì, sao anh không trực tiếp nói, tại sao ngay cả ly hôn cũng phải nhờ người khác nói với em? Chẳng lẽ anh cứ vậy không muốn gặp em sao? Nếu như anh đã không thích em, chán ghét em sao ban đầu lại muốn cưới em?"
Đại Boss cụp mắt xuống, thực tế quá tàn nhẫn, sự thật quá tàn khốc. Anh khó có thể mở miệng. Hết thảy, hết thảy cũng chỉ bởi vì thù hận đời trước. Mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tủi thân: " Khinh Ca, em không sai, là lỗi của anh."
Đáy lòng Tống Khinh Ca đổ máu, anh thản nhiên thừa nhẫn lỗi, như vậy có khác nào anh thừa nhận yêu Cốc Tâm Lôi.. Nên anh mới tính toán cùng cô ly hôn, cô cố nhịn cho nước mắt đừng rơi, hỏi một câu ngu ngốc: " Đơn ly hôn, là anh ký?"
" Đúng vậy!" Đại Boss nhìn cô, tim anh cũng đang đổ máu. Cho đến nay, anh nghĩ rằng tránh cô là lựa chọn tốt nhất, Nếu hai người gặp mặt, nhất định sẽ là một cuộc chia lìa. Anh vẫn tưởng rằng, cuộc hônnhân này có thể kéo dài đến khi con của hai người ra đời nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Tống Khinh Ca nghe xong, lòng như đao cắt. Bạn nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch, từng cơn co thắt truyền đến. Nhưng Đau đớn thể xác xem ra không bằng nỗi đau trong lòng. Cô chống tay ở thành ghế so pha, nhìn anh, nghẹn ngào: " Ly hôn có thể.." Nước mắt lại tuôn rơi: " Lý do.. tôi có quyền biết lý do."
" Chúng ta không hợp nhau." Trong lòng Đại Boss vô cùng thống khổ, anh quay lưng lại không dám nhìn cô. Thậm chí, đối mặt với những lời chỉ trích của cô, anh cũng không phản bác được. Chỉ sợ rằng, anh sẽ không hạ được quyết tâm mà chạy đến ôm cô, như vậy sẽ là hại cô.
" Không hợp sao ban đầu còn muốn kết hôn ?" Tống Khinh Ca tức giận gào lên.
Đại Boss ngẩng đầu nhìn cửa sổ, khóe mắt đã có lệ.
" Chẳng lẽ là vì bạn nhỏ Cố?" Cô khổ sở hỏi.
" Đúng vậy." Đại Boss trả lời trái với lương tâm.
" Cố Phong Thành." Cô kêu tên anh, trái tim vỡ nát thành trăm mảnh: " Tôi thật lòng yêu anh.. Anh có yêu tôi không?"
Cả người Đại Boss lạnh như băng, môi khẽ run, thật lâu mới nói ra 2 chữ: " Không yêu."
Lời của anh lạnh như băng khiến cho trái tim Tống Khinh Ca nát bấy. Cô bàng hoàng lùi sau mấy bước, khóc không ra nước mắt. Cơn đau tê tái từ bụng truyền đến khiến cô lảo đảo, cảm thấy một dòng chất lỏng theo bắp chân ào ạt chảy ra.
Tống Khinh Ca gọi Tiểu Dương đến đưa về biệt thự, vừa vào đến cửa nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, sắc mặt lại tái nhợt. Trước khi kết hôn, anh đưa cô đến đây, nói với cô rằng, đây là nhà của hai người. Nhưng bây giờ, ngôi nhà này không có anh ở đây.
Anh từng hứa hẹn rằng, sẽ cho cô một cuộc sống ấm áp hạnh phúc, từng hứa hẹn rằng hai người sẽ luôn ở bên nhau. Nhưng bây giờ, anh lại đang ở bên một người phụ nữ khác.
Sau ngày cưới, hai người chưa từng ở bên nhau một ngày, nhưng Tống Khinh Ca luôn cảm thấy bóng dáng anh ở khắp nơi trong biệt thự. Trước ngày cưới, hai người anh anh em em, vô cùng hạnh phúc. Sau ngày cưới, cô cô đơn một mình.
" Phu nhân, cô làm sao vậy?" Thím Thanh thấy sắc mặt cô không được tốt, lo lắng hỏi.
Tống Khinh Ca thẫn thờ nhìn bà, bờ môi thoáng lên tia cười nhạo. Thím Thanh, đây là người đã chăm sóc cô nửa năm qua.
Cô nghe Hứa Khiêm nói rằng, thím Thanh đã làm việc trong nhà này được 2 năm. Thím Thanh đúng là vô cùng tốt tính, luôn quan tâm đến cô, đối với cô vô cùng chu đáo.. Nhưng cô không bao giờ nghĩ đến, thím ấy lại đang giữ trong tay một tờ đơn ly hôn của cô, không những thế lại còn chuẩn bị cả thuốc ngủ.. Là thím ấy che dấu quá tốt hay là cô quá ngu ngốc mà không nhận ra? Giờ phút này, thím Thanh đối với cô vô cùng xa lạ, thậm chí khiến cô thấy sợ.
" Phu nhân ?" Thím Thanh đỡ lấy cô.
Trong đầu Tống Khinh Ca vô cùng loạn, không chút khách khí đẩy bà ra, từng bước đi lên lầu. Cô thẫn thờ nhìn về phía trước, bụng lại mơ hồ cảm thấy đau.
Khi cô vừa bước lên lầu, đang định đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Sang Đình Nghi ở phòng bên cạnh đang mặc đồ ngủ: " Chị dâu, sao bây giờ chị mới về?"
Tống Khinh Ca lạnh lùng nhìn cô, trong lòng lại âm thầm cười khổ. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cả người vô cùng khó chịu, không thay quần áo mà nằm luôn xuống giường.
" Chị dâu, chị thấy không thoải mái sao?" Đình Nghi thấy bộ dạng cô, quan tâm hỏi.
Tống Khinh Ca chết lặng, thân thể không nhúc nhích, đau đớn từng cơn lại kéo đến.
Đình Nghi ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, lo lắng hỏi: " Em đưa chị đi bệnh viện nhé?"
" Đình Nghi: " Tống Khinh Ca nhìn cô, môi khẽ run run, cổ họng khô khốc: " Em gọi điện cho Phong Thành, nói anh ấy về gặp chị." Thiếu chút nữa cô đã quên, Đình Nghi có thể liên lạc với anh.
Sang Đình Nghi giật mình: " Anh hai đang ở châu phi."
Tống Khinh Ca cười khổ: " Em cứ gọi điện nói với anh ấy như vậy." Cô thẫn thờ nhìn trần nhà: " Nói rằng, chị ở nhà chờ anh ấy về.."
" Chị dâu?"
" Giúp chị, có được không?" Cô khẩn cầu. Ô Tĩnh không chịu giúp cô, bây giờ chỉ có Đình Nghi là có thể.
" Anh ấy thật sự không ở thành phố Z." Sang Đình Nghi nói.
Thấy Đình Nghi cự tuyệt, Tống Khinh Ca ảm đạm nói: " Đình Nghi, chị mệt rồi, em về phòng đi."
Thấy cô như vậy, Sang Đình Nghi không biết làm sao, không thể làm gì khác là đứng lên: " Chị dâu, vậy em về phòng trước. Nếu có việc gì chị gọi em nhé." Nói xong, chuẩn bị rời đi.
Khi Sang Đình Nghi đang cầm tay nắm cửa định mở ra thì Tống Khinh Ca chợt hỏi: " Đình Nghi, em có biết chuyện gì không?" Xung quanh cô, tràn đầy lừa gạt. Sang Đình Nghi lại ngây thơ, hoạt bát, không có mưu mô gì, không Phong Thành cho cô ấy đóng vai nhân vật gì?
" Sao ạ?" Sang Đình Nghi quay người lại, ngây thơ hỏi.
Tống Khinh Ca cười khổ: " Em có biết Phong Thành muốn ly hôn với chị không?" Chuyện này, ngay cả Thím Thanh cũng biết.
Sang Đình Nghi kinh hãi: " Là ai bịa chuyện vậy?" Cô đi đến: " Chị dâu, chị đừng nghe người khác nói lung tung. Anh hai rất yêu chị." Đình Nghi thật thà nói: " Mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho em, hỏi chị có khỏe không, ăn món gì, buổi tối ngủ có tốt không.."
" Anh ấy quan tâm chị, sao không gọi điện cho chị?" Tống Khinh Ca cười khổ.
Sang Đình Nghi á khẩu, không trả lời được.
" Đình Nghi, em thật sự không biết hay giả bộ không biết?" Cô không tin, Đại Boss về thành phố Z mà Đình Nghi lại không biết, chẳng qua là giúp anh giấu giếm mà thôi.
Sang Đình Nghi hoàn toàn không tin: " Anh ấy thực sự rất quan tâm đến chị, và cũng rất yêu chị. Huống chi, chị sắp sinh rồi, sao anh ấy có thể ly hôn được? Nhất định là người nào đó nói bậy."
Tống Khinh Ca nhíu nhíu mi, lạnh lùng nói: " Đơn ly hôn anh ấy đã ký."
" Không thể nào!" Sang Đình Nghi cãi lại: " Anh hai tuyệt đối không phải là người như vậy. Chị dâu, chị đừng nghe người khác nói bừa!"
" Nói bừa?" Tống Khinh Ca cười thê lương: " Mẹ Phong Thành nói với chị, còn đưa cả đơn ly hôn có chữ ký của anh ấy.. Đình Nghi." Tống Khinh Ca nhìn lên trần nhà, nước mắt sượt xuống hai bên thái dương. Cô cũng hi vọng là nói bừa, nhưng chữ viết ký kia..
" Không thể!" Sang Đình Nghi kiên cường bảo vệ lập trường của mình: " Em không tin, em lập tức gọi điện cho anh hai." Dứt lời, ở trước mắt Tống Khinh Ca gọi điện cho Cố Phong Thành. Nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Sang Đình Nghi hơi khựng lại, giải thích: " Chị dâu, chắc máy anh hai bị hết pin. Sáng mai em sẽ gọi cho anh hai, chị đừng suy nghĩ nhiều.. Chuyện này, nhất định em sẽ giúp chị hỏi rõ ràng."
Rõ ràng? Sang Lan Cầm hôm nay nói còn chưa rõ ràng sao?
" Chị dâu." Sang Đình Nghi nói tiếp: " Chị đừng nóng giận, sẽ không tốt cho bé cưng."
Tống Khinh Ca ảm đạm, nhắm mắt lại.
Cô hi vọng, chuyện hôm nay chỉ là một giấc mộng.
Cô càng hi vọng, khoảng thời gian từ ngày cưới đến bây giờ là mộtgiấc mộng.
Tỉnh mộng, anh sẽ nằm ở bên cạnh, vuốt ve bụng cô, mỉm cười với cô.
--
Cô lại mơ thấy Cố Phong Thành, mơ thấy anh và Cốc Tâm Lôi đang ở trên giường quấn quýt lấy nhau.
Mơ thấy anh ném tờ đơn ly hôn vào mặt cô.
Mơ thấy Cốc Tâm Lôi bụng bự, anh tỉ mỉ che chở đưa Cốc Tâm Lôi đi kiểm tra thai sản.
Mơ thấy cô sinh một đứa bé, lại bị anh cướp đi, kiên quyết nhét vào trong tay của Cốc Tâm Lôi, nhưng Cốc Tâm Lôi lại giơ đứa bé lên, ném xuống.
Vừa thấy ảnh đó, Tống Khinh Ca bừng tỉnh, đầu đầy mô hôi lạnh. Cảnh trong mộng khiến trong lòng cô sợ hãi. Lúc này, bạn nhỏ Cố ở trong bụng lại đang đùa nghịch, tay đấm chân đá vô cùng vui vẻ.
Bụng cô truyền đến cảm giác mơ hồ đau. Thậm chí, co rút từng cơn một khiến cho Tống Khinh Ca không ngủ được, đến khi trời tờ mờ sáng thì rời giường.
Cô nhìn mình trong gương, cả người đã phù lên. Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào đã không còn, đôi mắt thâm cuồng vì mất ngủ, bờ môi tái nhợt vì cơn đau, sắc mặt tiều tụy đến không chịu nổi. Cô thay một bộ váy bầu khác, sáng sớm đã bước ra ngoài.
Tay cô vuốt ve bụng, gắng gượng bước từng bước.
Nếu anh thật sự muốn ly hôn, thật sự muốn vứt bỏ cô, thì cô phải có quyền biết được nguyên nhân.
Cô tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào chia rẽ cô và bạn nhỏ Cố.
Mặc dù anh trốn tránh cô.
Mặc dù cô yêu anh, nhưng cô không phải là người yếu đuối. Cô muốn một câu trả lời, sau đó sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh.
Muốn chết, cũng phải chết cho rõ ràng.
Nếu anh muốn trốn tránh cô, không sao, cô sẽ chủ động đi tìm anh.
Lần này, cô sẽ không lùi bước.
--
Chưa đến 7 giờ, cô đã lái xe đến tập đoàn ZK. Cô đỗ xe ở bên đường, ngồi trong xe. Bạn nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch. Cô thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, nhìn từ lúc đường còn vắng ngắt cho đến lúc có vài tốp người đi qua đi lại, rồi đến khi đường phố nhộn nhịp.
Ánh mắt của cô, không rời khỏi tòa nhà tập đoàn ZK. Đang có một vài nhân viên nữ bước vào trong đó. Đến 8 giờ 30 phút, cô nhìn thấy chiếc xe ô tô màu trắng của Hứa Khiêm lái vào bãi đỗ xe, 8 h 40 phút thì thấy Cao Tử Thụy từ trên một chiếc ô tô bước xuống..
9 giờ, ở cửa lớn của ZK, ngoài người bảo vệ đứng đó ra, không còn một ai khác. Trong từng căn phòng của tòa nhà kia, lại bắt đầu mộtngày bận rộn.
Từ đầu đến cuối, cô không nhìn thấy bóng dáng Đại Boss. Nhưng không hiểu tại sao, cô tin chắc rằng anh đang ở trong phòng làm việc.
Cô xuống xe, nhìn bóng dáng mình qua kính cửa sổ. Đúng là phù lên nhiều, bụng to khiến cho động tác của cô chậm chạp, cô bước đi khó khăn, hướng đến cửa lớn.
" Cô tìm ai?" Nữ tiếp tân thấy cô bước, liền ngăn cô lại rồi hỏi.
Sắc mặt Tống Khinh Ca bình tĩnh, nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: " Tôi tìm Cố Phong Thành."
Nữ tiếp tân nhìn bộ dạng của cô, nói những gì đã được dặn trước đó: " Đại Boss đi công tác."
" Tôi là vợ anh ấy." Tống Khinh Ca ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
Nữ tiếp tân mới đến làm việc được nửa năm, chưa từng nhìn thấy Tống Khinh Ca, nghe vậy thì sửng sốt. Cô cũng nghe nói vợ của Đại Boss đang mang thai, nhưng lại không dám chắc chắn, vì vậy nói: " Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
" Đợi đã." Tống Khinh Ca lấy điện thoại, mở ảnh cưới ra.
Nữ tiếp tân nhìn thấy, sắc mặt khẽ biến đổi, vội vàng nói xin lỗi.
Tống Khinh Ca cất điện thoại đi: " Cô không cần báo với Hứa Khiêm." Cô lạnh lùng nói: " Tôi đến để cho Phong Thành một kinh hỉ." Đúng vậy, cô mà xuất hiện khẳng định anh sẽ giật mình.
" Vâng." Nữ tiếp tân lập tức dìu cô đi vào thang máy chuyên dụng của Đại Boss. Tống Khinh Ca bước vào, bụng to cồng kềnh, xoay người lại: " Cảm ơn."
" Không có gì ạ." Nữ tiếp tân tươi cười, đợi thang máy đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Khinh Ca đứng trong thang máy, nhìn bảng hiệu đang nhảy số 1,2,3..17,18.. Con số càng cao thì cách anh càng gần. Gương trong thang máy chiếu lên bóng dáng của cô, mặt đã phù lên nhiều, thân mình cồng kềnh không chịu nổi, chiếc váy màu xám tro càng làm nổi lên sắc mặt đang tái nhợt, mí mắt thâm cuồng càng tố cáo nhiều đêm cô thức trắng. Cô cười khổ, đây có khi nào là lý do khiến chồng cô ruồng bỏ?
Bờ môi cô thoáng tia cười lạnh, không đúng, cô đã bị chồng ruồng bỏ từ ngày thứ 2 sau hôn lễ rồi.
Ding một tiếng, thang máy lầu 33 mở ra, cô hướng về phòng làm việc của Đại Boss bước đến.
Một cô thư ký đang bưng ly cà phê, thấy cô thì hơi kinh ngạc, khi nhận ra thì lễ phép nói: " Chào Cố phu nhân ."
Cô hơi giật mình, nhìn cô thư ký cười gượng gạo.
Cố phu nhân, danh xưng này đủ châm chọc, không còn bao lâu nữa sẽ đổi sang cho người khác.
Không thấy Hứa Khiêm ở bàn làm việc, cô liền bước đến phòng làm việc của Đại Boss. Nghe loáng thoáng thấy giọng nói của ai đó xen lẫn tiếng nói của Đại Boss. Không biết anh đang nói gì nhưng nghe giọng của anh làm cho hô hấp của cô có phần gấp gáp, ngực giống như bị đá tảng đè lên. Cô cố gắng ổn định lại, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Bọn họ giống như đang họp, khi nhìn thấy cô ai cũng sững sờ.
Mà Đại Boss đang đứng ở cửa sổ sát đất, hai tay chắp ở sau lưng. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh không vui xoay người lại. Khi nhìn thấy Tống Khinh Ca thì trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại. Dáng vẻ kia giận nhiều hơn là mừng.
Tống Khinh Ca đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không khí hơi loãng khiến cho cô hít thở không thông. Sau nửa năm, hôm nay mới gặp lại anh. Anh đang mặc trên người một bộ tây trang màu xám tro, bóng dáng cao lớn, khuôn mặt tuy có gầy hơn trước nhưng vẫn soái khí như ngày nào.
Liếc nhìn một cái, tưởng chừng vạn năm.
Cô đã từng nghĩ ra rất nhiều tình cảnh hai người gặp lại nhau, sẽ ôm lấy nhau rồi cười hay là mừng quá rồi khóc? Nhưng chưa từng nghĩ đến, anh nhìn thấy cô không hề khẩn trương, chẳng hề hốt hoảng, tựa như vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình thản.
Mắt thấy Đại Boss và Tống Khinh Ca sắc mặt không được tốt, Hứa Khiêm và Cao Tử Thụy liền lặng lẽ rời đi, trước khi ra ngoài Hứa Khiêm khép kín cửa lại.
Đại Boss nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng. Mỗi ngày, Đình Nghi đều gửi cho anh ảnh của cô, nhưng đột nhiên cô xuất hiện trước mặt anh, nhìn sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng sưng, dáng người vì mang thai mà phù lên, khiến cho anh đau lòng.
Đáy lòng lại như bị dao cứa, anh bước về phía cô, phá tan trầm mặc, ôn nhu hỏi: " Sao em lại đến đây?"
Nghe lại giọng nói quen thuộc ngày nào, thân thể Tống Khinh Ca khẽ run run, bụng mơ hồ co rút đau đớn, mắt thấy anh càng lúc càng bước lại gần, tim cô cũng vì thế mà loạn nhịp. Cô thẫn thờ không động đậy, để mặc cho anh ôm lấy mình.
Cô mờ mịt, mặt dán vào bộ tây trang của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá, trong nháy mắt có chút mê hoặc.
Hai người không ôm nhau được như trước, vì bây giờ giữa hai người còn có bạn nhỏ Cố ở trong bụng. Bạn nhỏ Cố không ngừng đùa nghịch khiến cho Đại Boss cảm nhận được, kinh ngạc nói: " Con.. đang đạp?"
" Con mỗi ngày đều đạp." Cô nói nhỏ, biểu cảm rời rạc. Từ hôm qua đến giờ, bạn nhỏ Cố giống như không vừa lòng điều gì, chân tay không ngừng khua khoắng khiến cho cô cảm thấy ở bụng từng cơn co rút đau đớn.
Nhìn biểu cảm của cô, trong mắt Đại Boss toàn tia đau xót. Trong lòng áy náy không dứt: " Xin lỗi em." Anh đã bỏ lỡ quá nhiều, anh đi từ khi bụng cô mới chỉ hơi nhô lên, vậy mà đến bây giờ cô sắp sửa sinh, vậy mà anh không ở bên cô..
Kính cửa thủy tinh sát đất phản chiếu lên bóng dáng hai người.
Anh vẫn như cũ, phong thần tuấn lãng. Còn cô, cả người phù lên sắp không chịu nổi. Bóng dáng hai người tạo thành một sự tương phản, ngay cả ngoại hình cũng nhắc nhở với cô rằng, hai người không thích hợp.
Tống Khinh Ca trong lòng co rút đau đớn, đúng rồi, là không hợp. Cô đè nén nỗi đau lại, trực tiếp hỏi anh: " Tại sao anh tránh né em?"
Đại Boss căng thẳng, không lên tiếng.
Mời vừa rồi, anh ôm lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến cho cô kích động. Nhưng khi tỉnh táo lại, nhớ đến nửa năm qua anh tàn nhẫn với mình, nhớ lại những lời nói của Sang Lan Cầm. Trong lòng cô, đau đớn lại bủa vây. Hôm nay, cô đến tìm anh, vì muốn hỏi anh rằng tại sao lại muốn ly hôn ? Rốt cuộc là có yêu cô nữa hay không: " Tối qua, ở nhà hàng Nam Đình." Cô nhìn anh, anh đã gầy đi rất nhiều: " Em thấy anh."
Đại Boss thoáng ngượng ngùng: " Vậy à?" Anh lúng túng: " Sao em không gọi anh?"
Tống Khinh Ca lạnh lùng cười nhạo: " Gọi anh, chỉ sợ anh lại giống như hôm ở nhà hàng Thái Lan, tránh em đi!" Cô cười lạnh: " Gặp được anh, quả thực quá khó."
Cô cúi đầu, tủi thân: " Cưới nhau ngày thứ 2, anh đi không một lời nói, em có bao nhiêu thống khổ anh có biết không?
Em không gọi điện thoại cho anh được, em lo lắng thế nào anh có biết không?
Em rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng anh lại tránh em, em khóc nhiều như thế nào anh có biết không?
Em gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn, nhưng anh không hề nhắn lại, em khổ sở thế nào anh có biết không?
Em một mình đi kiểm tra thai sản, buổi tối ngủ còn bị chuột rút, lúc đó em tủi thân thế nào anh có biết không?
Đêm đến em mơ thấy anh, mơ thấy anh đẩy em ngã xuống vách núi, mơ thấy bị anh bóp cổ, mơ thấy anh đi cùng người phụ nữ khác.. Mỗi lần tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, phải tự nói với mình rằng, mộng trái với hiện thực..
Anh gọi điện cho Ô Tĩnh, gọi cho Đình Nghi nhưng lại tuyệt nhiên không gọi điện cho em.
Anh là chồng em, chuyện của anh, em đều từ người khác mà biết được." Tống Khinh Ca nghẹn ngào: " Ngay cả việc anh muốn ly hôn, em cũng là người cuối cùng biết?"
Đại Boss nhíu nhíu mày, thì ra cô biết tất cả. Nghe lời cô nói khiến cho tim anh đau buốt từng cơn, áy náy nhìn cô.
" Rốt cuộc, em đã làm sai điều gì? Mà anh lại đối với em như vậy?" Anh trầm mặc khiến cho Tống Khinh Ca càng đau đớn: " Em không phải là người không biết phải trái, càng không phải là loại phụ nữ bám riết không buông. Có chuyện gì, sao anh không trực tiếp nói, tại sao ngay cả ly hôn cũng phải nhờ người khác nói với em? Chẳng lẽ anh cứ vậy không muốn gặp em sao? Nếu như anh đã không thích em, chán ghét em sao ban đầu lại muốn cưới em?"
Đại Boss cụp mắt xuống, thực tế quá tàn nhẫn, sự thật quá tàn khốc. Anh khó có thể mở miệng. Hết thảy, hết thảy cũng chỉ bởi vì thù hận đời trước. Mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tủi thân: " Khinh Ca, em không sai, là lỗi của anh."
Đáy lòng Tống Khinh Ca đổ máu, anh thản nhiên thừa nhẫn lỗi, như vậy có khác nào anh thừa nhận yêu Cốc Tâm Lôi.. Nên anh mới tính toán cùng cô ly hôn, cô cố nhịn cho nước mắt đừng rơi, hỏi một câu ngu ngốc: " Đơn ly hôn, là anh ký?"
" Đúng vậy!" Đại Boss nhìn cô, tim anh cũng đang đổ máu. Cho đến nay, anh nghĩ rằng tránh cô là lựa chọn tốt nhất, Nếu hai người gặp mặt, nhất định sẽ là một cuộc chia lìa. Anh vẫn tưởng rằng, cuộc hônnhân này có thể kéo dài đến khi con của hai người ra đời nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Tống Khinh Ca nghe xong, lòng như đao cắt. Bạn nhỏ Cố vẫn không ngừng đùa nghịch, từng cơn co thắt truyền đến. Nhưng Đau đớn thể xác xem ra không bằng nỗi đau trong lòng. Cô chống tay ở thành ghế so pha, nhìn anh, nghẹn ngào: " Ly hôn có thể.." Nước mắt lại tuôn rơi: " Lý do.. tôi có quyền biết lý do."
" Chúng ta không hợp nhau." Trong lòng Đại Boss vô cùng thống khổ, anh quay lưng lại không dám nhìn cô. Thậm chí, đối mặt với những lời chỉ trích của cô, anh cũng không phản bác được. Chỉ sợ rằng, anh sẽ không hạ được quyết tâm mà chạy đến ôm cô, như vậy sẽ là hại cô.
" Không hợp sao ban đầu còn muốn kết hôn ?" Tống Khinh Ca tức giận gào lên.
Đại Boss ngẩng đầu nhìn cửa sổ, khóe mắt đã có lệ.
" Chẳng lẽ là vì bạn nhỏ Cố?" Cô khổ sở hỏi.
" Đúng vậy." Đại Boss trả lời trái với lương tâm.
" Cố Phong Thành." Cô kêu tên anh, trái tim vỡ nát thành trăm mảnh: " Tôi thật lòng yêu anh.. Anh có yêu tôi không?"
Cả người Đại Boss lạnh như băng, môi khẽ run, thật lâu mới nói ra 2 chữ: " Không yêu."
Lời của anh lạnh như băng khiến cho trái tim Tống Khinh Ca nát bấy. Cô bàng hoàng lùi sau mấy bước, khóc không ra nước mắt. Cơn đau tê tái từ bụng truyền đến khiến cô lảo đảo, cảm thấy một dòng chất lỏng theo bắp chân ào ạt chảy ra.
Tác giả :
Du Vịnh Đích Ngư