Khế Ước Hào Môn
Chương 281
Cách một lớp song sắt, gã lái xe mặt đầy râu ria, chiếc xe vẫn di chuyển không nhanh không chậm như cũ.
Trái tim Tần Mộc Ngữ run lên, hàng lông mày thanh tú càng nhíu chặt hơn, đập đập vào song sắt, dùng tiếng Anh bảo hắn ta dừng xe!
Lúc này gã lái xe mới từ từ quay đầu lại, hai tay nắm chặt vô lăng, nói ra một tràng tiếng nước ngoài, Tần Mộc Ngữ nghe không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt trở nên đỏ ửng lạnh lẽo, nhíu mày chặn lời của hắn ta: “Could you please speak English?!”
Nhưng gã lái xe vẫn dẫm chân ga không chịu dừng lại, chiếc xe lao đi mà không có phương hướng, tràng tiếng nước ngoài vẫn vang lên không ngừng, Tần Mộc Ngữ có thể lờ mờ phân biệt, đó là tiếng Ấn Độ.
Không!
Trên chóp mũi cô đổ mồ hôi, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình lên phải taxi dù, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này, có người lái xe taxi nào ở Manchester lại không biết tiếng Anh?!
Cô không lo nghĩ được nhiều như vậy, theo bản năng vặn chốt xe, nhưng phát hiện cửa xe đã bị khoá trái từ lâu!
“Cạch... cạch...” vài tiếng, cô vỗ vỗ cửa xe, nhưng không lay chuyển được gì!
... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tần Mộc Ngữ không còn kiên nhẫn để dông dài, cô nhìn chằm chằm con đường xa lạ ở bên ngoài, trong lòng nôn nóng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi báo cảnh sát, run rẩy bấm hai chữ số nhưng cô chợt nhớ ra cô căn bản không biết mình đang ở đâu!
... Làm thế nào để cô báo cho cảnh sát biết, vị trí của cô?! Cô đang ở đâu?!
Người ngồi bên cạnh gã lái xe phối hợp tán gẫu, còn lấy ra một điếu thuốc bắt đầu hút.
“Please Stop The Car!” Cô hoàn toàn sốt ruột, hét lên, hy vọng có thể đánh tỉnh lý trí của gã lái xe. Sau đó, cô càng dùng thêm sức để lay chốt cửa, đột nhiên lại nhận thấy khí lực của cô đang dần dần mất đi.
Cảm giác mê man, trong nháy mắt xâm chiếm đầu óc.
Đó là khói gì?
Hàng lông mi dài run rẩy, cảm giác trong lồng ngực tràn đầy hơi thở ấm áp mê man, ánh mắt cô hơi mơ hồ, hơi thở nhẹ như lông vũ, đôi lông mày thanh tú nhíu lại...Không... cô không thể tiếp tục ngửi nữa...
Những ngón tay xanh xao chạm vào chốt cửa sổ, cô muốn hạ kính xuống, lại phát hiện không thể hạ xuống được!
Cô che miệng lại, cảm giác nghẹn thở ập đến!
Gã lái xe cười hai tiếng thô bỉ, làn khói lại lần nữa bay lên, xe đột nhiên quay đầu! Đầu Tần Mộc Ngữ đậm vào cửa kính khiến cô trở nên tỉnh táo hơn một chút, hàng lông mi dài bị ép rủ xuống...
Không...không thể như vậy!
Ký ức về hai lần bắt cóc vẫn còn như mới đây, trong đôi mắt trong suốt những giọt nước mắt trào ra vì sợ hãi, cho dù cô có ngạt thở cũng không muốn hít vào loại khói đó, liều mạng che mũi và miệng, nước mắt nóng hỏi từng giọt rơi xuống...
Bài hát tươi vui vang lên.
Toàn bộ thế giới của cô, đột nhiên bị âm thanh này lấp đầy, là âm thanh của sự sống!
Trái tim Tần Mộc Ngữ run lên, hàng lông mày thanh tú càng nhíu chặt hơn, đập đập vào song sắt, dùng tiếng Anh bảo hắn ta dừng xe!
Lúc này gã lái xe mới từ từ quay đầu lại, hai tay nắm chặt vô lăng, nói ra một tràng tiếng nước ngoài, Tần Mộc Ngữ nghe không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt trở nên đỏ ửng lạnh lẽo, nhíu mày chặn lời của hắn ta: “Could you please speak English?!”
Nhưng gã lái xe vẫn dẫm chân ga không chịu dừng lại, chiếc xe lao đi mà không có phương hướng, tràng tiếng nước ngoài vẫn vang lên không ngừng, Tần Mộc Ngữ có thể lờ mờ phân biệt, đó là tiếng Ấn Độ.
Không!
Trên chóp mũi cô đổ mồ hôi, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình lên phải taxi dù, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này, có người lái xe taxi nào ở Manchester lại không biết tiếng Anh?!
Cô không lo nghĩ được nhiều như vậy, theo bản năng vặn chốt xe, nhưng phát hiện cửa xe đã bị khoá trái từ lâu!
“Cạch... cạch...” vài tiếng, cô vỗ vỗ cửa xe, nhưng không lay chuyển được gì!
... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tần Mộc Ngữ không còn kiên nhẫn để dông dài, cô nhìn chằm chằm con đường xa lạ ở bên ngoài, trong lòng nôn nóng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi báo cảnh sát, run rẩy bấm hai chữ số nhưng cô chợt nhớ ra cô căn bản không biết mình đang ở đâu!
... Làm thế nào để cô báo cho cảnh sát biết, vị trí của cô?! Cô đang ở đâu?!
Người ngồi bên cạnh gã lái xe phối hợp tán gẫu, còn lấy ra một điếu thuốc bắt đầu hút.
“Please Stop The Car!” Cô hoàn toàn sốt ruột, hét lên, hy vọng có thể đánh tỉnh lý trí của gã lái xe. Sau đó, cô càng dùng thêm sức để lay chốt cửa, đột nhiên lại nhận thấy khí lực của cô đang dần dần mất đi.
Cảm giác mê man, trong nháy mắt xâm chiếm đầu óc.
Đó là khói gì?
Hàng lông mi dài run rẩy, cảm giác trong lồng ngực tràn đầy hơi thở ấm áp mê man, ánh mắt cô hơi mơ hồ, hơi thở nhẹ như lông vũ, đôi lông mày thanh tú nhíu lại...Không... cô không thể tiếp tục ngửi nữa...
Những ngón tay xanh xao chạm vào chốt cửa sổ, cô muốn hạ kính xuống, lại phát hiện không thể hạ xuống được!
Cô che miệng lại, cảm giác nghẹn thở ập đến!
Gã lái xe cười hai tiếng thô bỉ, làn khói lại lần nữa bay lên, xe đột nhiên quay đầu! Đầu Tần Mộc Ngữ đậm vào cửa kính khiến cô trở nên tỉnh táo hơn một chút, hàng lông mi dài bị ép rủ xuống...
Không...không thể như vậy!
Ký ức về hai lần bắt cóc vẫn còn như mới đây, trong đôi mắt trong suốt những giọt nước mắt trào ra vì sợ hãi, cho dù cô có ngạt thở cũng không muốn hít vào loại khói đó, liều mạng che mũi và miệng, nước mắt nóng hỏi từng giọt rơi xuống...
Bài hát tươi vui vang lên.
Toàn bộ thế giới của cô, đột nhiên bị âm thanh này lấp đầy, là âm thanh của sự sống!
Tác giả :
Cận Niên