Khế Ước Hào Môn
Chương 272-3
Bữa tiệc này là để gặp mặt các đối tác thương mại. Lần trước trao đổi hợp tác thành công, đối phương có ý muốn kết giao thân thiết với anh, muốn trở thành bạn bè hợp tác. Ở Manchester rộng lớn thế này, Ngự Phong Trì vẫn chỉ có một mình hăng hái chiến đấu, có thể khiến anh muốn mang đến cùng, người có thể chia sẻ niềm vui với anh, chỉ có cô, chỉ có hai mẹ con cô.
“Đối tác vừa hợp tác làm ăn với anh vừa rồi là người nước Nga. Em đoán xem ông ấy hỏi anh cái gì?” Ánh mắt Ngự Phong Trì có chút men say, nhẹ giọng hỏi.
“…” Đôi mắt cô trong suốt hiện lên một tia khó hiểu, “Hỏi cái gì?”
Ngự Phong Trì cười cười: “Ông ấy hỏi anh vì sao lại gọi là Mộc Ngữ, lại hỏi hai chữ này ở tiếng Trung mang ý nghĩa gì.”
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hiểu được lời anh nói, khuôn mặt thanh tú có chút đỏ lên.
“Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, lúc đặt tên, mẹ em cũng không có nghĩ nhiều như vậy, vả lại em cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về vấn đề này.” Cô tùy tiện giải thích một chút, có chút ba phải, thế nào cũng được.
Ngự Phong Trì tươi cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng: “Không phức tạp như vậy, anh chỉ đơn giản nói với ông ấy, đây là tên của cô gái anh yêu.”
Trái tim Tần Mộc Ngữ bỗng đập nhanh, không bầu không khí mát mẻ, vậy mà lòng bàn tay lại hơi toát mồ hôi.
Gương mặt ngại ngùng, liếc nhìn bốn phía, đáp lại ánh mắt của mọi người xung quang, mới phát hiện có rất nhiều người đang nhìn cô, tò mò thấp giọng bàn tán, lại càng tò mò về đứa bé trắng nõn bên cạnh.
“Các cô gái ấy sao lại nhìn mình?” Tần Mộc Ngữ tò mò hỏi một câu.
Lại nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Ngự Phong Trì, cô đột nhiên hiểu ra, phút chốc càng xấu hổ thêm.
Tại sao cô lại quên béng đi.
Về cái chuyện vị hôn thê kia, Tần Mộc Ngữ thật sự đau đầu. Người đàn ông kia vĩnh viễn không biết rằng, chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng gây ra rất nhiều ảnh hưởng cho cô. Cô nộp đơn từ chức ở Megnific Coper cũng không được thông qua, chẳng lẽ còn muốn cô trở về nơi đó làm việc sao?
“Em cũng cứ cam chịu như vậy sao?” Ngự Phong Trì nâng lên một ly rượu, “Em là vị hôn thê của anha ta?”
“Em không có!” Tần Mộc Ngữ quyết đoán mở miệng phủ nhận, khuôn mặt thanh thuần lộ ra sự kiên định.
Nhẹ nhàng cúi mắt, cô có một tia buồn bực, ôm chặt hai bả vai mình, “Em không biết rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái gì, nhưng nếu anh ta cứ làm loạn như vậy, em sẽ không để yên. Dù sao bây giờ Tiểu Mặc cũng rất ghét anh ta, thằng bé không muốn nhìn thấy anh ta.”
Tiểu Mặc bên cạnh đang ăn uống liền giật mình ngẳng đầu lên, trên mặt liền xuất hiện tia đề phòng.
“Mẹ, ‘anh ta’ có phải chính là cái chú xấu xa kia không?”
Tần Mộc Ngữ quay qua, yêu thương vuốt ve mặt Tiểu Mặc: “Không có việc gì đâu, chú ấy không ở đây, Tiểu Mặc không cần phải kích động.”
Tiểu Mặc lại nắm chặt tay cô, con ngươi đen bóng lóe lên sự trong trẻo, cẩn thận nói: “Mẹ không cần phải lo lắng, đợi Tiểu Mặc lớn nhanh sẽ báo thù cho mẹ, đánh đổ cái chú xấu xa kia, chú đó ức hiếp mẹ bao nhiêu, Tiểu Mặc sẽ trả lại gấp trăm lần!!”
Tần Mộc Ngữ nhất thời nghẹn lời, nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai, nhịn không được phải bật cười lên.
Con ngươi Ngự Phong Trì hoảng hốt một chút, chậm rãi đặt li rượu xuống, hai tay đặt bên người Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: “Vậy Tiểu Mặc có muốn chú Ngự giúp đỡ không?”
“…” Tiểu Mặc nghe xong có chút ngạc nhiên, trên mặt đỏ ửng.
Muốn… chú Ngự giúp đỡ?
Cậu bé suy nghĩ cẩn thận trong đầu, tự nhiên hướng tới cọ cọ người mẹ, ôm chặt cổ mẹ. Hình như Tiểu Mặc … Thật sự không ngờ là chú Ngự cũng muốn giúp đỡ…
Tần Mộc Ngữ cũng có một tia xấu hổ, ôm chặt con trai, nhẹ giọng nói: “Ngự Phong Trì, đây là chuyện của em và anh ta, em không muốn dây dưa với anh ta, quên chuyện này đi, em không muốn nghĩ đến nữa.” (Dịch: Dương Quỳnh - Gác Sách)
Đôi mắt Ngự Phong Trì hiện lên một tia thê lương, môi bạc thản nhiên mím lại, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc mới chậm rãi gượng cười: “Mộc Ngữ… Em thật thực tế quá đi, ngay cả việc anh nói đùa em nghe cũng không hiểu sao.”
“…”Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, “Ơ, anh…”
Ngoài cửa, “Boaa…” một tiếng loa thanh, nhất cửa nhất động của mọi người đều dừng lại, dồn sự chú ý về hướng đó.
“Đối tác vừa hợp tác làm ăn với anh vừa rồi là người nước Nga. Em đoán xem ông ấy hỏi anh cái gì?” Ánh mắt Ngự Phong Trì có chút men say, nhẹ giọng hỏi.
“…” Đôi mắt cô trong suốt hiện lên một tia khó hiểu, “Hỏi cái gì?”
Ngự Phong Trì cười cười: “Ông ấy hỏi anh vì sao lại gọi là Mộc Ngữ, lại hỏi hai chữ này ở tiếng Trung mang ý nghĩa gì.”
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hiểu được lời anh nói, khuôn mặt thanh tú có chút đỏ lên.
“Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, lúc đặt tên, mẹ em cũng không có nghĩ nhiều như vậy, vả lại em cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về vấn đề này.” Cô tùy tiện giải thích một chút, có chút ba phải, thế nào cũng được.
Ngự Phong Trì tươi cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng: “Không phức tạp như vậy, anh chỉ đơn giản nói với ông ấy, đây là tên của cô gái anh yêu.”
Trái tim Tần Mộc Ngữ bỗng đập nhanh, không bầu không khí mát mẻ, vậy mà lòng bàn tay lại hơi toát mồ hôi.
Gương mặt ngại ngùng, liếc nhìn bốn phía, đáp lại ánh mắt của mọi người xung quang, mới phát hiện có rất nhiều người đang nhìn cô, tò mò thấp giọng bàn tán, lại càng tò mò về đứa bé trắng nõn bên cạnh.
“Các cô gái ấy sao lại nhìn mình?” Tần Mộc Ngữ tò mò hỏi một câu.
Lại nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Ngự Phong Trì, cô đột nhiên hiểu ra, phút chốc càng xấu hổ thêm.
Tại sao cô lại quên béng đi.
Về cái chuyện vị hôn thê kia, Tần Mộc Ngữ thật sự đau đầu. Người đàn ông kia vĩnh viễn không biết rằng, chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng gây ra rất nhiều ảnh hưởng cho cô. Cô nộp đơn từ chức ở Megnific Coper cũng không được thông qua, chẳng lẽ còn muốn cô trở về nơi đó làm việc sao?
“Em cũng cứ cam chịu như vậy sao?” Ngự Phong Trì nâng lên một ly rượu, “Em là vị hôn thê của anha ta?”
“Em không có!” Tần Mộc Ngữ quyết đoán mở miệng phủ nhận, khuôn mặt thanh thuần lộ ra sự kiên định.
Nhẹ nhàng cúi mắt, cô có một tia buồn bực, ôm chặt hai bả vai mình, “Em không biết rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái gì, nhưng nếu anh ta cứ làm loạn như vậy, em sẽ không để yên. Dù sao bây giờ Tiểu Mặc cũng rất ghét anh ta, thằng bé không muốn nhìn thấy anh ta.”
Tiểu Mặc bên cạnh đang ăn uống liền giật mình ngẳng đầu lên, trên mặt liền xuất hiện tia đề phòng.
“Mẹ, ‘anh ta’ có phải chính là cái chú xấu xa kia không?”
Tần Mộc Ngữ quay qua, yêu thương vuốt ve mặt Tiểu Mặc: “Không có việc gì đâu, chú ấy không ở đây, Tiểu Mặc không cần phải kích động.”
Tiểu Mặc lại nắm chặt tay cô, con ngươi đen bóng lóe lên sự trong trẻo, cẩn thận nói: “Mẹ không cần phải lo lắng, đợi Tiểu Mặc lớn nhanh sẽ báo thù cho mẹ, đánh đổ cái chú xấu xa kia, chú đó ức hiếp mẹ bao nhiêu, Tiểu Mặc sẽ trả lại gấp trăm lần!!”
Tần Mộc Ngữ nhất thời nghẹn lời, nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai, nhịn không được phải bật cười lên.
Con ngươi Ngự Phong Trì hoảng hốt một chút, chậm rãi đặt li rượu xuống, hai tay đặt bên người Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: “Vậy Tiểu Mặc có muốn chú Ngự giúp đỡ không?”
“…” Tiểu Mặc nghe xong có chút ngạc nhiên, trên mặt đỏ ửng.
Muốn… chú Ngự giúp đỡ?
Cậu bé suy nghĩ cẩn thận trong đầu, tự nhiên hướng tới cọ cọ người mẹ, ôm chặt cổ mẹ. Hình như Tiểu Mặc … Thật sự không ngờ là chú Ngự cũng muốn giúp đỡ…
Tần Mộc Ngữ cũng có một tia xấu hổ, ôm chặt con trai, nhẹ giọng nói: “Ngự Phong Trì, đây là chuyện của em và anh ta, em không muốn dây dưa với anh ta, quên chuyện này đi, em không muốn nghĩ đến nữa.” (Dịch: Dương Quỳnh - Gác Sách)
Đôi mắt Ngự Phong Trì hiện lên một tia thê lương, môi bạc thản nhiên mím lại, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc mới chậm rãi gượng cười: “Mộc Ngữ… Em thật thực tế quá đi, ngay cả việc anh nói đùa em nghe cũng không hiểu sao.”
“…”Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, “Ơ, anh…”
Ngoài cửa, “Boaa…” một tiếng loa thanh, nhất cửa nhất động của mọi người đều dừng lại, dồn sự chú ý về hướng đó.
Tác giả :
Cận Niên