Khế Ước Hào Môn
Chương 216-2: Ai sẽ có cái quyền được tuỳ tiện ra vào nhà của cô? 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Quan Hạo dừng một chút, thân ảnh cao lớn trực tiếp đi vào toà chung cư, đi về phía tầng cô ở.
Cánh cửa thang máy đóng lại, cửa thang máy bên cạnh từ từ mở ra.
Trên cùng một đường thằng, không ai nhìn thấy ai, một người đi vào nột người đi ra, cậu bé trắng nõn vòng tay ôm cổ một người đàn ông, ngoan ngoãn đung đưa hai chân trong lòng hắn, có tình cảm tốt và sự ỷ lại tự nhiên vào hắn.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đem tất cả mọi thứ ẩn giấu ở nơi mà tầm mắt không nhìn thấy.
Mấy phút sau, sắc mặt anh tái nhợt đi ra khỏi khu chung cư.
Thằng bé căn bản không ở bên trong.
Thật ra anh đã phải sử dụng một số thủ thuật đặc biệt để mở được cửa, nhưng Tiểu Mặc hoàn toàn không có ở đây. Vậy là cô nói dối, hay là thằng bé bị người khác mang đi? Cửa phòng của cô vẫn rất hoàn hảo, không chỗ nào có dấu vết bị người ta đập phá, cho nên ai là người có quyền cầm chìa khoá nhà cô, tự nhiên vào nhà dẫn thằng bé đi?
Thượng Quan Hạo không tiếp tục do dự nữa, lên xe, lái thẳng xe trở về.
Chuyện này, chỉ có cô rõ ràng nhất.
...
Tring vườn hoa yên tĩnh, tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một người phụ nữ yểu điệu đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào khoá cửa vân tay như đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy tiếng xe đằng sau lưng nhanh chóng tranh thủ thời gian chốn đi, khuôn nhỏ nhắn hơi trắng bệch, vào khoảnh khắc giấu thân thể sau bồn hoa, xe của Thượng Quan Hạo liền dừng lại
Thượng Quan Hạo dừng một chút, thân ảnh cao lớn trực tiếp đi vào toà chung cư, đi về phía tầng cô ở.
Cánh cửa thang máy đóng lại, cửa thang máy bên cạnh từ từ mở ra.
Trên cùng một đường thằng, không ai nhìn thấy ai, một người đi vào nột người đi ra, cậu bé trắng nõn vòng tay ôm cổ một người đàn ông, ngoan ngoãn đung đưa hai chân trong lòng hắn, có tình cảm tốt và sự ỷ lại tự nhiên vào hắn.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đem tất cả mọi thứ ẩn giấu ở nơi mà tầm mắt không nhìn thấy.
Mấy phút sau, sắc mặt anh tái nhợt đi ra khỏi khu chung cư.
Thằng bé căn bản không ở bên trong.
Thật ra anh đã phải sử dụng một số thủ thuật đặc biệt để mở được cửa, nhưng Tiểu Mặc hoàn toàn không có ở đây. Vậy là cô nói dối, hay là thằng bé bị người khác mang đi? Cửa phòng của cô vẫn rất hoàn hảo, không chỗ nào có dấu vết bị người ta đập phá, cho nên ai là người có quyền cầm chìa khoá nhà cô, tự nhiên vào nhà dẫn thằng bé đi?
Thượng Quan Hạo không tiếp tục do dự nữa, lên xe, lái thẳng xe trở về.
Chuyện này, chỉ có cô rõ ràng nhất.
...
Tring vườn hoa yên tĩnh, tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một người phụ nữ yểu điệu đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào khoá cửa vân tay như đang suy nghĩ điều gì, nghe thấy tiếng xe đằng sau lưng nhanh chóng tranh thủ thời gian chốn đi, khuôn nhỏ nhắn hơi trắng bệch, vào khoảnh khắc giấu thân thể sau bồn hoa, xe của Thượng Quan Hạo liền dừng lại
Tác giả :
Cận Niên