Khế Ước Hào Môn
Chương 188-2
Giọng trầm thấp của Lam Tử Kỳ vang khắp trong xe: “Xem ra ngoài vẻ trưởng thành thì thật sự em không biết cái gì khác… Nếu không phải vừa rồi tôi sớm mềm lòng thu tay lại thì muốn chơi đùa với một người không biết gì về tình trường như em còn dễ dàng hơn so với bóp chết một con kiến.”
Giọng anh hạ thấp xuống, rốt cuộc Tần Mộc Ngữ cũng đã biết xảy ra chuyện gì.
“Anh…” Cô tức giận không ít, sắc mặt càng đỏ lên.
Sống hơn hai mươi năm cô vẫn luôn cẩn trọng, nếu không phải người quen thuộc rất khó để cô buông lỏng đề phòng, nhưng cái tên khốn nạn này, sao anh ta có thể lợi dụng điểm này để lừa cô mắc mưu? Phải biết rằng cho dù anh ta muốn cô uống hết ly rượu lúc nãy cô cũng không do dự, cô tin tưởng anh ta vậy mà anh ta lại dùng nó để làm ra loại chuyện này sao?
Không muốn tiếp tục lại có thể mắc mưu người đàn ông này, Tần Mộc Ngữ nhíu mi đập vào cửa xe: “Anh dừng xe, dừng xe một chút!”
Lam Tử Kỳ hạ cửa kính sau nhìn cô một cái, không hề giảm tốc độ xe.
“Cứ như này cả đêm tôi sẽ không thoải mái, anh dừng xe cho tôi xuống, tôi nôn ra thì tốt hơn.” Cô giải thích với anh, nhưng không ngờ anh không đáp lại cô dù chỉ một chút. Cô tức giận gọi anh: “Lam Tử Kỳ, anh có nghe hay không?”
Xe ở trên đường cao tốc rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại.
Tần Mộc Ngữ mở cửa xe ra, liền đón một luồng khí lạnh, thoải mái một chút, cô tiếp tục nhíu mi lại, đến bên cạnh lan can nằm sắp mặt xuống, muốn đem bửa tối nôn ra hết, xem có thể dễ chịu một chút hay không.
Lam Tử Kỳ xuống xe, dáng người cao ngất tỏa ra mười phần mê hoặc.
Anh không để ý đến cô đang nôn khan, sương khói lượn lờ bị thổi tán, anh thật lâu mới đi qua xem cô, cô nôn cái gì cũng không ra được, khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến thành lúc đỏ lúc trắng.
Lam Tử Kỳ đầu tiên chỉ đi qua, vòng tay qua đem cô đặt ở trong lòng, cường thế mà khí phách.
Cô thở gấp, thuốc không quá nghiêm trọng, cho nên cô chỉ sốt nhẹ không thoải mái.
"Nhổ ra chưa?" Anh nhàn nhã hỏi, ánh mắt trở nên âm trầm.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, mu bàn tay che miệng, ánh mắt có chút oán hận nhìn về phía anh: “Anh thật tiểu nhân đê tiện!"
Lam Tử Kỳ cười nhạt một chút, thấy cô còn muốn tiếp tục nôn, anh hơi hơi nhíu mi nắm lấy eo cô đem cô kéo lại, mở miệng nói: "Em cưỡng lại cái gì? Dược tính đều đã phát tác em nhổ ra cũng chằng ít gì?"
Tần Mộc Ngữ tức giận không chịu nổi, đẩy tay anh: "Vậy vì sao anh còn đem loại này lừa tôi? Anh muốn cầm thú thì cứ nói thẳng, không cần nửa đường dừng tay vờ làm người tốt!"
Lam Tử Kỳ cười lạnh một chút.
Ánh mắt anh trong suốt nhìn cô, điếu thuốc trong tay còn đốt, nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm lúc em khỏe mạnh, hiện tại em ngay cả sức nói chuyện cũng không có, nằm ở dưới thân tôi ngay cả kêu đều kêu không được…"
Tần Mộc Ngữ không nghe nổi ngôn từ ô uế của anh ta, nhíu mi muốn tách ra lại bị anh ta lấy thân thể khống chế không nhúc nhích được, tay mang theo điếu thuốc khẽ vuốt sờ đầu cô, cúi xuống nói: “Chỉ là tôi muốn xem em có phản ứng gì để quyết định có làm chuyện này hay không, cũng không nghĩ đến em khiến tôi thất vọng như vậy… Tôi hay nói giỡn? Tần Mộc Ngữ, cho dù em cự tuyệt tôi cũng còn tốt hơn là cho tôi anh nói giỡn.”
Đem lời nói bị đè nén trong lòng nói ra được, Lam Tử Kỳ thấy thư thái rất nhiều, buông lỏng sự kiềm chế với cô. Anh dựa vào lan can, hít mạnh một hơi thuốc, sương khói lượn lờ bốn phía, ở trong bóng đêm lại càng dũ phát tịch liêu.
“Lúc về còn chưa nôn ra được thì uống chút giấm chua vào, có lẽ sẽ giải được thuốc.” Anh lạnh lùng nói, vứt tàn thuốc xuống dưới chân: “Đi thôi.”
Tần Mộc Ngữ cắn môi, lúc này mới phản ứng lại: “Anh xác định uống giấm chua là hết?”
Lam Tử Kỳ xoay người tao nhã, mi mắt híp lại càng thêm lãnh mị: “Tôi chắc chắn em với tôi làm một lần là hết.”
“…” Mi mắt Tần Mộc Ngữ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, biểu tình giống như nuốt ruồi bọ.
Xe lại chậm rãi chạy trong bóng đem.
“Tần Mộc Ngữ, nếu tôi nói thật sự, chúng ta hẹn hò đi… em cảm thấy thế nào?” Lam Tử Kỳ một bên lái xe một đem đem đề tài này một lần nữa chậm rãi kéo ra.
Tần Mộc Ngữ công kích trước, mở miệng nói: “Anh vẫn sẽ đối xử với tôi khốn nạn như vậy sao?”
Lam Tử Kỳ nhịn không được nở nụ cười, biểu tình lạnh lùng dịu đi một ít: “Tất nhiên.”
Cô liền trầm mặc, như là không nghĩ được, cũng như là có rất nhiều băn khoăn, tóm lại bọn họ không nói chuyện. Mãi cho đến khi nhà trọ bắt đầu xuất hiện.
Lam Tử Kỳ nắm lấy tay cô, mở miệng hỏi: “Có lo lắng không?”
Tần Mộc Ngữ toàn thân cứng ngắc.
Hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng mở miệng, còn không nói được một tiếng đã bị Lam Tử Kỳ chặn lại. Anh xiết chặt tay mềm mại của cô, giọng khàn khàn nói: “Quên đi.”
Ánh mắt hơi lóe lên, Lam Tử Kỳ thò tay tới vuốt ve mặt cô, mặt anh đầy phức tạp mà thâm thúy, cúi đầu nói: “Quên đi, vấn đề này cứ coi như chúng ta chưa nói gì. Có một số việc nước chảy thành sống, tôi không thể ép buộc, cho nên mặc kệ em vừa muốn nói gì nhất định đều khiến tôi nghẹn không về được. Em cũng đừng suy nghĩ gì tới, biết không?”
Tần Mộc Ngữ trố mắt, cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, câu nói kia cuối cùng cũng vẫn không nói ra.
Giờ phút này, Lam Tử Kỳ biết rõ chính mình đang sợ điều gì.
Lam Tử Kỳ chăm chú nhìn vào mắt cô, lãnh đạm rời ra, giọng khàn khàn nói: “Em xuống đi, em tự đi về nhà trọ, tôi không tiễn.”
Tần Mộc Ngữ càng thêm trố mắt.
Cô nghĩ cô có thể hiểu được bao nhiêu tâm tình của Lam Tử Ký, muốn biết kết quả những lại sợ hãi biết kết quả, cô cũng chỉ như anh nói cứ vậy liền quên đi, nhẹ nhàng mở cửa xe, cô quyết định đêm nay sẽ đem chuyện này đều quên hết.
Cổ tay cô đột nhiên bị giữ lấy.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ tối tăm xuất hiện, Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng bị đè nén này của anh. Anh buông tay cô, tiếp theo rất nhanh giữ lấy eo cô, giọng thì thầm truyền đến: “Đêm nay đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em không cảm thấy nên bồi thường sao?”
Bồi thường?
Thần kinh Tần Mộc Ngữ hơi ngắn, cô không nghĩ tới bồi thường gì, chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, muốn chạy nhanh rời khỏi chỗ này.
Lam Tử Kỳ lại nâng cằm cô lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang hoảng hốt kia, bá đạo bao trùm lấy đôi môi đang đỏ bừng của cô. Ở độ ngấm thuốc thấp, anh hóa giải bớt sự giãy giụa trong lòng cô, thật sâu thăm dò, rốt cục cũng đến được hương vị của cô.
“Cái này coi như bồi thường, em không cần, anh coi như đành phải cưỡng bức.”
Anh vuốt ve môi đỏ mọng trên gương mặt đang nổi giận của cô, nhàn nhã đạm mạc nói ra một câu như vậy.
…
Tiếng chuông báo thức lẳng lặng vang lên trong phòng.
Một đêm hỗn loạn.
Tần Mộc Ngữ tắm qua, cài xong khuy áo cuối cùng rồi giật tờ giấy đính trên tường xuống.
Trên đó có ghi ba trung tâm môi giới việc làm, cô xem xem, cảm thấy nên đi.
Suốt hai tháng qua, không phải không cần chi tiêu, cho dù công việc không chính thức cũng được, như vậy cũng sẽ có thời gian ở bên Tiểu Mặc.
“Chủ tịch Ngự Thị - Ngự Kinh Đông cho biết, cháu trai yêu quý ở Hà Lan tháng sau sẽ trở về, người này là người thừa kế của Ngự Thị, bốn năm trước được cho đi tu nghiệp ở nước ngoài, được thế lực tinh anh của Ngự Kinh Đông đào tạo cũng tránh đi sự phân tranh trong gia tộc, lại có thể học được cách quản lý chặt chẽ, tin rằng không lâu sau liền có thể tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp Ngự gia.
Phát thanh viên trong TV vẫn tiếp tục nói, Tần Mộc Ngữ cũng không để ý, cô vội vàng tắt TV, cầm túi xách rồi đi nhanh ra khỏi cửa.
Giọng anh hạ thấp xuống, rốt cuộc Tần Mộc Ngữ cũng đã biết xảy ra chuyện gì.
“Anh…” Cô tức giận không ít, sắc mặt càng đỏ lên.
Sống hơn hai mươi năm cô vẫn luôn cẩn trọng, nếu không phải người quen thuộc rất khó để cô buông lỏng đề phòng, nhưng cái tên khốn nạn này, sao anh ta có thể lợi dụng điểm này để lừa cô mắc mưu? Phải biết rằng cho dù anh ta muốn cô uống hết ly rượu lúc nãy cô cũng không do dự, cô tin tưởng anh ta vậy mà anh ta lại dùng nó để làm ra loại chuyện này sao?
Không muốn tiếp tục lại có thể mắc mưu người đàn ông này, Tần Mộc Ngữ nhíu mi đập vào cửa xe: “Anh dừng xe, dừng xe một chút!”
Lam Tử Kỳ hạ cửa kính sau nhìn cô một cái, không hề giảm tốc độ xe.
“Cứ như này cả đêm tôi sẽ không thoải mái, anh dừng xe cho tôi xuống, tôi nôn ra thì tốt hơn.” Cô giải thích với anh, nhưng không ngờ anh không đáp lại cô dù chỉ một chút. Cô tức giận gọi anh: “Lam Tử Kỳ, anh có nghe hay không?”
Xe ở trên đường cao tốc rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại.
Tần Mộc Ngữ mở cửa xe ra, liền đón một luồng khí lạnh, thoải mái một chút, cô tiếp tục nhíu mi lại, đến bên cạnh lan can nằm sắp mặt xuống, muốn đem bửa tối nôn ra hết, xem có thể dễ chịu một chút hay không.
Lam Tử Kỳ xuống xe, dáng người cao ngất tỏa ra mười phần mê hoặc.
Anh không để ý đến cô đang nôn khan, sương khói lượn lờ bị thổi tán, anh thật lâu mới đi qua xem cô, cô nôn cái gì cũng không ra được, khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến thành lúc đỏ lúc trắng.
Lam Tử Kỳ đầu tiên chỉ đi qua, vòng tay qua đem cô đặt ở trong lòng, cường thế mà khí phách.
Cô thở gấp, thuốc không quá nghiêm trọng, cho nên cô chỉ sốt nhẹ không thoải mái.
"Nhổ ra chưa?" Anh nhàn nhã hỏi, ánh mắt trở nên âm trầm.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, mu bàn tay che miệng, ánh mắt có chút oán hận nhìn về phía anh: “Anh thật tiểu nhân đê tiện!"
Lam Tử Kỳ cười nhạt một chút, thấy cô còn muốn tiếp tục nôn, anh hơi hơi nhíu mi nắm lấy eo cô đem cô kéo lại, mở miệng nói: "Em cưỡng lại cái gì? Dược tính đều đã phát tác em nhổ ra cũng chằng ít gì?"
Tần Mộc Ngữ tức giận không chịu nổi, đẩy tay anh: "Vậy vì sao anh còn đem loại này lừa tôi? Anh muốn cầm thú thì cứ nói thẳng, không cần nửa đường dừng tay vờ làm người tốt!"
Lam Tử Kỳ cười lạnh một chút.
Ánh mắt anh trong suốt nhìn cô, điếu thuốc trong tay còn đốt, nói giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm lúc em khỏe mạnh, hiện tại em ngay cả sức nói chuyện cũng không có, nằm ở dưới thân tôi ngay cả kêu đều kêu không được…"
Tần Mộc Ngữ không nghe nổi ngôn từ ô uế của anh ta, nhíu mi muốn tách ra lại bị anh ta lấy thân thể khống chế không nhúc nhích được, tay mang theo điếu thuốc khẽ vuốt sờ đầu cô, cúi xuống nói: “Chỉ là tôi muốn xem em có phản ứng gì để quyết định có làm chuyện này hay không, cũng không nghĩ đến em khiến tôi thất vọng như vậy… Tôi hay nói giỡn? Tần Mộc Ngữ, cho dù em cự tuyệt tôi cũng còn tốt hơn là cho tôi anh nói giỡn.”
Đem lời nói bị đè nén trong lòng nói ra được, Lam Tử Kỳ thấy thư thái rất nhiều, buông lỏng sự kiềm chế với cô. Anh dựa vào lan can, hít mạnh một hơi thuốc, sương khói lượn lờ bốn phía, ở trong bóng đêm lại càng dũ phát tịch liêu.
“Lúc về còn chưa nôn ra được thì uống chút giấm chua vào, có lẽ sẽ giải được thuốc.” Anh lạnh lùng nói, vứt tàn thuốc xuống dưới chân: “Đi thôi.”
Tần Mộc Ngữ cắn môi, lúc này mới phản ứng lại: “Anh xác định uống giấm chua là hết?”
Lam Tử Kỳ xoay người tao nhã, mi mắt híp lại càng thêm lãnh mị: “Tôi chắc chắn em với tôi làm một lần là hết.”
“…” Mi mắt Tần Mộc Ngữ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, biểu tình giống như nuốt ruồi bọ.
Xe lại chậm rãi chạy trong bóng đem.
“Tần Mộc Ngữ, nếu tôi nói thật sự, chúng ta hẹn hò đi… em cảm thấy thế nào?” Lam Tử Kỳ một bên lái xe một đem đem đề tài này một lần nữa chậm rãi kéo ra.
Tần Mộc Ngữ công kích trước, mở miệng nói: “Anh vẫn sẽ đối xử với tôi khốn nạn như vậy sao?”
Lam Tử Kỳ nhịn không được nở nụ cười, biểu tình lạnh lùng dịu đi một ít: “Tất nhiên.”
Cô liền trầm mặc, như là không nghĩ được, cũng như là có rất nhiều băn khoăn, tóm lại bọn họ không nói chuyện. Mãi cho đến khi nhà trọ bắt đầu xuất hiện.
Lam Tử Kỳ nắm lấy tay cô, mở miệng hỏi: “Có lo lắng không?”
Tần Mộc Ngữ toàn thân cứng ngắc.
Hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng mở miệng, còn không nói được một tiếng đã bị Lam Tử Kỳ chặn lại. Anh xiết chặt tay mềm mại của cô, giọng khàn khàn nói: “Quên đi.”
Ánh mắt hơi lóe lên, Lam Tử Kỳ thò tay tới vuốt ve mặt cô, mặt anh đầy phức tạp mà thâm thúy, cúi đầu nói: “Quên đi, vấn đề này cứ coi như chúng ta chưa nói gì. Có một số việc nước chảy thành sống, tôi không thể ép buộc, cho nên mặc kệ em vừa muốn nói gì nhất định đều khiến tôi nghẹn không về được. Em cũng đừng suy nghĩ gì tới, biết không?”
Tần Mộc Ngữ trố mắt, cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, câu nói kia cuối cùng cũng vẫn không nói ra.
Giờ phút này, Lam Tử Kỳ biết rõ chính mình đang sợ điều gì.
Lam Tử Kỳ chăm chú nhìn vào mắt cô, lãnh đạm rời ra, giọng khàn khàn nói: “Em xuống đi, em tự đi về nhà trọ, tôi không tiễn.”
Tần Mộc Ngữ càng thêm trố mắt.
Cô nghĩ cô có thể hiểu được bao nhiêu tâm tình của Lam Tử Ký, muốn biết kết quả những lại sợ hãi biết kết quả, cô cũng chỉ như anh nói cứ vậy liền quên đi, nhẹ nhàng mở cửa xe, cô quyết định đêm nay sẽ đem chuyện này đều quên hết.
Cổ tay cô đột nhiên bị giữ lấy.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ tối tăm xuất hiện, Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng bị đè nén này của anh. Anh buông tay cô, tiếp theo rất nhanh giữ lấy eo cô, giọng thì thầm truyền đến: “Đêm nay đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em không cảm thấy nên bồi thường sao?”
Bồi thường?
Thần kinh Tần Mộc Ngữ hơi ngắn, cô không nghĩ tới bồi thường gì, chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, muốn chạy nhanh rời khỏi chỗ này.
Lam Tử Kỳ lại nâng cằm cô lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang hoảng hốt kia, bá đạo bao trùm lấy đôi môi đang đỏ bừng của cô. Ở độ ngấm thuốc thấp, anh hóa giải bớt sự giãy giụa trong lòng cô, thật sâu thăm dò, rốt cục cũng đến được hương vị của cô.
“Cái này coi như bồi thường, em không cần, anh coi như đành phải cưỡng bức.”
Anh vuốt ve môi đỏ mọng trên gương mặt đang nổi giận của cô, nhàn nhã đạm mạc nói ra một câu như vậy.
…
Tiếng chuông báo thức lẳng lặng vang lên trong phòng.
Một đêm hỗn loạn.
Tần Mộc Ngữ tắm qua, cài xong khuy áo cuối cùng rồi giật tờ giấy đính trên tường xuống.
Trên đó có ghi ba trung tâm môi giới việc làm, cô xem xem, cảm thấy nên đi.
Suốt hai tháng qua, không phải không cần chi tiêu, cho dù công việc không chính thức cũng được, như vậy cũng sẽ có thời gian ở bên Tiểu Mặc.
“Chủ tịch Ngự Thị - Ngự Kinh Đông cho biết, cháu trai yêu quý ở Hà Lan tháng sau sẽ trở về, người này là người thừa kế của Ngự Thị, bốn năm trước được cho đi tu nghiệp ở nước ngoài, được thế lực tinh anh của Ngự Kinh Đông đào tạo cũng tránh đi sự phân tranh trong gia tộc, lại có thể học được cách quản lý chặt chẽ, tin rằng không lâu sau liền có thể tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp Ngự gia.
Phát thanh viên trong TV vẫn tiếp tục nói, Tần Mộc Ngữ cũng không để ý, cô vội vàng tắt TV, cầm túi xách rồi đi nhanh ra khỏi cửa.
Tác giả :
Cận Niên